Sáng hôm sau, đoàn xe nhổ trại lên đường, dựa theo phán đoán thì đến giữa trưa sẽ đến thị trấn Tịch Xuân. Qua đoạn đường này, đi thêm nửa canh giờ là đã đến địa bàn huyện Tịch Xuân.
Huyện Tịch Xuân nằm ở đồng bằng, đường ở đây có chút lầy lội, đoàn xe đi qua một đoạn đường rất xấu hướng vào trị trấn Tịch Xuân.
Không biết đoàn xe là điềm lành với huyện Tịch Xuân hay không, nhưng ánh bình minh vừa hiện, trời quang đãng biểu hiện của một ngày đẹp trời.
Hàn Mạc đi phía trước đoàn xe. Phía trước mắt Hàn Mạc là một đám đông đen kịt, tất cả đều là nạn dân, khi thấy đoàn xe đến những nạn dân ở gần quần áo mục nát xuất hiện trước đoàn xe.
Vô số lều trại cũ dựng ngổn ngang trên mặt đất, nạn dân người đứng người nằm, còn có những người đói và mệt co quắp trong lều. Tuy đê vỡ đã qua một thời gian nhưng quanh đây vài dặm nạn dân tập trung lại một chỗ có vẻ làm cho nơi đây rất ảm đảm, tiếng khóc, tiếng nấc vang lên bên tai đứng cách vài dặm cũng có thể nghe thấy.
Hàn Mạc nhìn từ xa không ít dân chúng đi tới đoàn xe, bỗng nhiên có người vấp ngã, càng xa xót khi thấy có người vì mẩu bánh xoay sang tranh cướp của nhau.
Nơi đây không khí tràn ngập hơi thở tuyệt vọng, giống như nhân gian địa ngục.
Những người ngã xuống mặt đất đầy bùn không còn sức để dậy, người khác chỉ im lặng nhìn, hoặc ngồi bên cạnh, ngây ra như phỗng, có người ngã ở bên đường không ai thèm liếc mắt một cái.
Hàn Mạc giơ tay ra hiệu đoàn xe dừng lại, giục ngựa đi tới phía trước, Tiếu Mộc dẫn vài người đi theo hộ vệ.
Hắn cưỡi ngựa đi đến gần đám nạn dân, nhưng bọn họ cũng không hứng thú ngó một chút đến hắn, càng kỳ có người nằm luôn trên vũng bùn cũng không ý kiến gì.
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, nhìn ven đường một ông lão lớn tuổi nằm yên không nhúc nhích, trên mặt ông lão còn dính không ít bùn, thân thể đã lạnh, người không còn hơi thở.
Trong lòng Hàn Mạc phẫn nộ, nhìn ngồi bên cạnh mộ gã tuổi trẻ nạn dân lạnh lùng hỏi:
- Ông ấy đã chết, ngươi không để ý?
Y căn bản không để ý, coi bộ giáp Hàn Mạc đang mặc, uể oải trả lời:
- Chết thì chết… nhặt xác nhanh đi… mỗi ngày đều có người chết không cần ngạc nhiên!
Dường như y chết lặng, có người chết ở bên cạnh y cũng không quan tâm.
Trên thế giới này đa số đều là giống nhau, nếu ngay cả sinh mạng của mình họ còn không lo được thì làm gì có hứng thú quan tâm người khác sống hay chết? hơn nữa nơi đây lúc nào không có người chết, điều này làm cho nạn dân ở đây đối với cái chết cũng bình thường.
Hàn Mạc bỏ thi thể của ông lão xuống. Mặt trời tuy không còn gay gắt, nhưng nhìn một đám nạn dân mặt mũi tái nhợt, không có một tia sinh khí, ngược lại rất là bi thảm.
Nếu không tự mình chứng kiến, Hàn Mạc khó có thể tưởng tượng những nạn dân lại bi thảm như vậy.
…
Cách đó không xa, có hai mươi binh sĩ của huyện Tịch Xuân đang thu các thi thể lại, thủ lĩnh là một người cao râu rậm, trong tay mang theo bình rượu, nhìn những nạn dân trên mặt đất, đá một cước, nếu không thấy động đậy thì kiểm tra xem còn hơi thở hay không, nếu chết liền cho người ném lên xe.
Gã râu rậm đi tới giữa đám nạn dân, đột nhiên phát hiện một phụ nữ trẻ tuổi, tay đang bế một cậu bé một tuổi, đờ đẫn ngồi bên lều.
Đứa nhỏ như đã ngủ ngon trong vòng tay của mẹ nó.
Gã râu rậm quan sát phụ nhân, sau đó cười lớn, lấy ra từ trong ngực một tấm bánh, quơ qua trước mặt phụ nhân hỏi:
- Muốn hay không?
Không ít nạn dân ở gần đó trừng to con mắt nhìn tấm bánh, cổ họng nuốt nước miếng ừng ực, trong mắt ánh lên thèm thuồng cực kỳ, nhưng họ không dám lên cướp lấy, bởi những người nha sai này không chỉ có bánh, họ còn có đao để giết người.
Ánh mắt phụ nhân kia cũng sáng lên, vươn tay muốn tiếp lấy bánh, nhưng gã râu rậm giật tay lại, cái bánh cũng không luôn, y nhìn chằm chằm vào ngực trắng nõn của phụ nhân:
- Miếng bánh này giúp con ngươi có thể sống được, ta cứu ngươi một mạng ngươi làm sao báo đáp ta?
Phụ nhân trẻ tuổi nhìn ánh mắt tham lam của y, sau đó cúi đầu xuống không nói gì.
Gã râu rậm thản nhiên nói:
- Chỗ này có hơn 6000 người, giống ngươi có hơn 1000, nếu ngươi không cần ta đi cho người khác, ta là coi trọng ngươi, cứu con ngươi một mạng, ngươi không biết tốt xấu!
Thiểu phụ nhân ngẩng lên, sau đó đặt đứa nhỏ nằm lên bên cạnh, môi mấp máy, thấp giọng nói:
- Vào… vào trong lều…!
Gã râu rậm cười đắc ý:
- Đừng nóng vội, để cho ta xem nàng đã!
Y rút đao ra chém về phía ngực phụ nhân, nàng hoảng sợ nhưng không dám nhúc nhích.
Đao của hắn dừng lại trước ngực nàng, sau đó tỳ đao kéo áo của phụ nhân kia xuống, bộ ngực trắng nõn của phụ nhân lộ ra trước mắt hắn.
Phụ nhân sợ hãi hô lên một tiếng, sau đó luống cuống lấy tay kéo vạt áo che ngực của mình.
- Bỏ ra!
Y gầm gừ:
- Không cần bánh?
Phụ nhân u oán rơi nước mắt, nhưng tay cũng chậm rãi buông lỏng, một đôi ngọc thỏ lộ ra trước gió, vì sinh mạng con nhỏ sinh mạng , tất cả đều có thể chịu đựng.
Gã râu rậm cười lớn, sống đao lướt qua ngực của phụ nhân, sau đó bĩu môi ra hiệu cho phụ nhân vào lều.
Phụ nhân gượng dậy, xoay người vào lều chịu để cho gã làm nhục, bất ngờ nghe một tiếng quát:
- Chỉ một tấm một tấm bánh mà phải đánh đổi bằng cả tình mẫu tử của người mẹ hay sao?
Nạn dân theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người tuổi trẻ mặc áo giáp chậm rãi đi tới, đôi mắt người này lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã râu rậm.
Gã râu rậm quay lại nhìn Hàn Mạc, mày nhíu lại.
Hàn Mạc đi đến trước mặt hắn, hỏi:
- Bọn họ mất đi quá nhiều, người phụ nữ này còn sống có lẽ chỉ muốn cưu mang con của nàng, ngươi không đi giúp họ, ngược lại mang miếng bánh gạt gẫm chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng?
Gã râu rậm nhìn Hàn Mạc mặc khôi giáp, không rõ quan chức của Hàn Mạc, nhíu mày hỏi:
- Ngươi là người qua đường, con mắt thấy không quen? Chuyện này ngươi quản được sao, ta không có bức nàng, là nàng tự nguyện.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Gã râu rậm cười lạnh:
- Các hạ là ai…chuyện của ta không tới phiên ngươi quản!
- Ngươi ức hiếp nạn dân, ta nhìn không quen muốn quản.
Giọng Hàn Mạc lạnh lùng:
- Ngươi làm chuyện như vậy không phải lần đầu?
- Nếu như vậy thì sao, Không phải thì thế nào?
Gã râu rậm thấy Hàn Mạc định gậy sự tức giận quát:
- Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử dùng sáu tấm bánh chơi qua sáu nữ nhân, đây là cái thứ 7, ngươi muốn như thế nào, hay muốn giết ta à?
Hàn Mạc nhìn chằm chằm hắn, hít sâu một hơi, nói:
- Vậy giết ngươi không phải sai lầm.
Bội đao trong tay Hàn Mạc chớp nhoáng, gã râu rậm chưa kịp phản ứng đầu lìa khỏi cổ, thân thể của gã một lúc sau mới gục xuống.
Đầu gã mắt trừng lớn, đến chết cũng không hiểu chết trong tay ai.
Nạn dân bốn phía tuy chết lặng khi thấy người chết, nhưng khi nhìn thấy Hàn Mạc ra tay giết nha sai đều giật mình kinh hô, sau đó đều lui ra phía sau.
- Thật to gan!
Mấy người nha sai kêu lên sợ hãi, đều rút đao xông lên.
Chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, mấy người Tiếu Mộc chạy đến, trong miệng hô lớn:
- Ngự lâm quân Báo đột doanh Hộ quân tham lĩnh Hàn đại nhân ở đây ai dám động thủ?
Thiết kỵ như gió chạy thẳng tới phía này, ánh đao sáng như tuyết hướng về phía nha sai, bảo vệ bên cạnh Hàn Mạc.
Mấy người nha sai nghe tiếng hô, thấy kỵ binh trang bị tinh lương, lập tức giật mình không dám tiến lên.
Hàn Mạc bình tĩnh lấy ra tấm bánh từ người gã râu rậm, đưa cho người phụ nữ kia, phụ nhân sợ hãi nhìn Hàn Mạc, không dám cầm.
- Cho đứa nhỏ…!
Hàn Mạc dịu dàng nói:
- Cầm đi!
Phụ nhân mỉm cười, vẻ hoảng sợ không còn, một tay nâng vạt áo che ngực, một tay cầm lấy bánh.
Bốn phía nạn dân thấy Hàn Mạc làm như vậy đều kinh ngạc, đa số mọi người tưởng Hàn Mạc muốn phụ nhân này, nên mới chiếu cố như vậy.
Hàn Mạc xoay người lên ngựa, nhìn chung quanh, thấy vẫn còn đứng sững mấy người nha sai, lạnh lùng nói:
- Về thành nói cho cấp trên quan trên của các người, lương thực cứu đói đã đến!
Đám nha dịch bây giờ mới dám ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, thấy phía trước đoàn xe thật dài, lúc này hiểu ra đây là người đến từ trong kinh thành.
Mấy người nhìn xác gã râu rậm một lần, sau đó bỏ cả xe lại chạy như ong vỡ tổ đi mất.
Phụ nhân đã vào trong lều, thay một bộ quần áo gọn gàng mới ôm đứa nhỏ ra.
- Quan phủ không phát lương cho các ngươi?
Hàn Mạc hỏi:
- Vì sao tất cả uể oải, ngươi bao lâu chưa ăn cơm?
Phụ nhân nhẹ giọng:
- Ba ngày trước ăn cơm qua!
Gần đó một nạn dân lớn mật nói:
- Quan phủ hai ngày sẽ phát một lần cháo, cháo đều có thể đếm được có bao nhiêu gạo…chết rất nhiều người… các ngài mang lương thực cứu đói chúng tôi sao? Bao giờ chúng tôi được ăn?
Bên cạnh một ông lão chống gậy, chỉ lắc đầu than thở:
- Bây giờ lương thực so với vàng còn quý… chúng ta mấy người thường sao có thể ăn được sao?
Sau đó thở dài lui lại.
Mấy nạn dân khi nghe “lương phát cho nạn dân” đều toát ra một tia hi vọng.
Nhưng nghe ông lão nói như vậy dường như hiểu ra cái gì, đều tản ra.
Tiếu Mộc và những binh sĩ Ngự lâm quân nhìn thấy cảnh này đều ảm đạm.
Hàn Mạc ngẩng lên nhìn mặt trời, lẩm bẩm:
- Hôm nay, ta nhất định cho các ngươi ăn được lương.
Huyện Tịch Xuân nằm ở đồng bằng, đường ở đây có chút lầy lội, đoàn xe đi qua một đoạn đường rất xấu hướng vào trị trấn Tịch Xuân.
Không biết đoàn xe là điềm lành với huyện Tịch Xuân hay không, nhưng ánh bình minh vừa hiện, trời quang đãng biểu hiện của một ngày đẹp trời.
Hàn Mạc đi phía trước đoàn xe. Phía trước mắt Hàn Mạc là một đám đông đen kịt, tất cả đều là nạn dân, khi thấy đoàn xe đến những nạn dân ở gần quần áo mục nát xuất hiện trước đoàn xe.
Vô số lều trại cũ dựng ngổn ngang trên mặt đất, nạn dân người đứng người nằm, còn có những người đói và mệt co quắp trong lều. Tuy đê vỡ đã qua một thời gian nhưng quanh đây vài dặm nạn dân tập trung lại một chỗ có vẻ làm cho nơi đây rất ảm đảm, tiếng khóc, tiếng nấc vang lên bên tai đứng cách vài dặm cũng có thể nghe thấy.
Hàn Mạc nhìn từ xa không ít dân chúng đi tới đoàn xe, bỗng nhiên có người vấp ngã, càng xa xót khi thấy có người vì mẩu bánh xoay sang tranh cướp của nhau.
Nơi đây không khí tràn ngập hơi thở tuyệt vọng, giống như nhân gian địa ngục.
Những người ngã xuống mặt đất đầy bùn không còn sức để dậy, người khác chỉ im lặng nhìn, hoặc ngồi bên cạnh, ngây ra như phỗng, có người ngã ở bên đường không ai thèm liếc mắt một cái.
Hàn Mạc giơ tay ra hiệu đoàn xe dừng lại, giục ngựa đi tới phía trước, Tiếu Mộc dẫn vài người đi theo hộ vệ.
Hắn cưỡi ngựa đi đến gần đám nạn dân, nhưng bọn họ cũng không hứng thú ngó một chút đến hắn, càng kỳ có người nằm luôn trên vũng bùn cũng không ý kiến gì.
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, nhìn ven đường một ông lão lớn tuổi nằm yên không nhúc nhích, trên mặt ông lão còn dính không ít bùn, thân thể đã lạnh, người không còn hơi thở.
Trong lòng Hàn Mạc phẫn nộ, nhìn ngồi bên cạnh mộ gã tuổi trẻ nạn dân lạnh lùng hỏi:
- Ông ấy đã chết, ngươi không để ý?
Y căn bản không để ý, coi bộ giáp Hàn Mạc đang mặc, uể oải trả lời:
- Chết thì chết… nhặt xác nhanh đi… mỗi ngày đều có người chết không cần ngạc nhiên!
Dường như y chết lặng, có người chết ở bên cạnh y cũng không quan tâm.
Trên thế giới này đa số đều là giống nhau, nếu ngay cả sinh mạng của mình họ còn không lo được thì làm gì có hứng thú quan tâm người khác sống hay chết? hơn nữa nơi đây lúc nào không có người chết, điều này làm cho nạn dân ở đây đối với cái chết cũng bình thường.
Hàn Mạc bỏ thi thể của ông lão xuống. Mặt trời tuy không còn gay gắt, nhưng nhìn một đám nạn dân mặt mũi tái nhợt, không có một tia sinh khí, ngược lại rất là bi thảm.
Nếu không tự mình chứng kiến, Hàn Mạc khó có thể tưởng tượng những nạn dân lại bi thảm như vậy.
…
Cách đó không xa, có hai mươi binh sĩ của huyện Tịch Xuân đang thu các thi thể lại, thủ lĩnh là một người cao râu rậm, trong tay mang theo bình rượu, nhìn những nạn dân trên mặt đất, đá một cước, nếu không thấy động đậy thì kiểm tra xem còn hơi thở hay không, nếu chết liền cho người ném lên xe.
Gã râu rậm đi tới giữa đám nạn dân, đột nhiên phát hiện một phụ nữ trẻ tuổi, tay đang bế một cậu bé một tuổi, đờ đẫn ngồi bên lều.
Đứa nhỏ như đã ngủ ngon trong vòng tay của mẹ nó.
Gã râu rậm quan sát phụ nhân, sau đó cười lớn, lấy ra từ trong ngực một tấm bánh, quơ qua trước mặt phụ nhân hỏi:
- Muốn hay không?
Không ít nạn dân ở gần đó trừng to con mắt nhìn tấm bánh, cổ họng nuốt nước miếng ừng ực, trong mắt ánh lên thèm thuồng cực kỳ, nhưng họ không dám lên cướp lấy, bởi những người nha sai này không chỉ có bánh, họ còn có đao để giết người.
Ánh mắt phụ nhân kia cũng sáng lên, vươn tay muốn tiếp lấy bánh, nhưng gã râu rậm giật tay lại, cái bánh cũng không luôn, y nhìn chằm chằm vào ngực trắng nõn của phụ nhân:
- Miếng bánh này giúp con ngươi có thể sống được, ta cứu ngươi một mạng ngươi làm sao báo đáp ta?
Phụ nhân trẻ tuổi nhìn ánh mắt tham lam của y, sau đó cúi đầu xuống không nói gì.
Gã râu rậm thản nhiên nói:
- Chỗ này có hơn 6000 người, giống ngươi có hơn 1000, nếu ngươi không cần ta đi cho người khác, ta là coi trọng ngươi, cứu con ngươi một mạng, ngươi không biết tốt xấu!
Thiểu phụ nhân ngẩng lên, sau đó đặt đứa nhỏ nằm lên bên cạnh, môi mấp máy, thấp giọng nói:
- Vào… vào trong lều…!
Gã râu rậm cười đắc ý:
- Đừng nóng vội, để cho ta xem nàng đã!
Y rút đao ra chém về phía ngực phụ nhân, nàng hoảng sợ nhưng không dám nhúc nhích.
Đao của hắn dừng lại trước ngực nàng, sau đó tỳ đao kéo áo của phụ nhân kia xuống, bộ ngực trắng nõn của phụ nhân lộ ra trước mắt hắn.
Phụ nhân sợ hãi hô lên một tiếng, sau đó luống cuống lấy tay kéo vạt áo che ngực của mình.
- Bỏ ra!
Y gầm gừ:
- Không cần bánh?
Phụ nhân u oán rơi nước mắt, nhưng tay cũng chậm rãi buông lỏng, một đôi ngọc thỏ lộ ra trước gió, vì sinh mạng con nhỏ sinh mạng , tất cả đều có thể chịu đựng.
Gã râu rậm cười lớn, sống đao lướt qua ngực của phụ nhân, sau đó bĩu môi ra hiệu cho phụ nhân vào lều.
Phụ nhân gượng dậy, xoay người vào lều chịu để cho gã làm nhục, bất ngờ nghe một tiếng quát:
- Chỉ một tấm một tấm bánh mà phải đánh đổi bằng cả tình mẫu tử của người mẹ hay sao?
Nạn dân theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người tuổi trẻ mặc áo giáp chậm rãi đi tới, đôi mắt người này lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã râu rậm.
Gã râu rậm quay lại nhìn Hàn Mạc, mày nhíu lại.
Hàn Mạc đi đến trước mặt hắn, hỏi:
- Bọn họ mất đi quá nhiều, người phụ nữ này còn sống có lẽ chỉ muốn cưu mang con của nàng, ngươi không đi giúp họ, ngược lại mang miếng bánh gạt gẫm chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng?
Gã râu rậm nhìn Hàn Mạc mặc khôi giáp, không rõ quan chức của Hàn Mạc, nhíu mày hỏi:
- Ngươi là người qua đường, con mắt thấy không quen? Chuyện này ngươi quản được sao, ta không có bức nàng, là nàng tự nguyện.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Gã râu rậm cười lạnh:
- Các hạ là ai…chuyện của ta không tới phiên ngươi quản!
- Ngươi ức hiếp nạn dân, ta nhìn không quen muốn quản.
Giọng Hàn Mạc lạnh lùng:
- Ngươi làm chuyện như vậy không phải lần đầu?
- Nếu như vậy thì sao, Không phải thì thế nào?
Gã râu rậm thấy Hàn Mạc định gậy sự tức giận quát:
- Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử dùng sáu tấm bánh chơi qua sáu nữ nhân, đây là cái thứ 7, ngươi muốn như thế nào, hay muốn giết ta à?
Hàn Mạc nhìn chằm chằm hắn, hít sâu một hơi, nói:
- Vậy giết ngươi không phải sai lầm.
Bội đao trong tay Hàn Mạc chớp nhoáng, gã râu rậm chưa kịp phản ứng đầu lìa khỏi cổ, thân thể của gã một lúc sau mới gục xuống.
Đầu gã mắt trừng lớn, đến chết cũng không hiểu chết trong tay ai.
Nạn dân bốn phía tuy chết lặng khi thấy người chết, nhưng khi nhìn thấy Hàn Mạc ra tay giết nha sai đều giật mình kinh hô, sau đó đều lui ra phía sau.
- Thật to gan!
Mấy người nha sai kêu lên sợ hãi, đều rút đao xông lên.
Chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, mấy người Tiếu Mộc chạy đến, trong miệng hô lớn:
- Ngự lâm quân Báo đột doanh Hộ quân tham lĩnh Hàn đại nhân ở đây ai dám động thủ?
Thiết kỵ như gió chạy thẳng tới phía này, ánh đao sáng như tuyết hướng về phía nha sai, bảo vệ bên cạnh Hàn Mạc.
Mấy người nha sai nghe tiếng hô, thấy kỵ binh trang bị tinh lương, lập tức giật mình không dám tiến lên.
Hàn Mạc bình tĩnh lấy ra tấm bánh từ người gã râu rậm, đưa cho người phụ nữ kia, phụ nhân sợ hãi nhìn Hàn Mạc, không dám cầm.
- Cho đứa nhỏ…!
Hàn Mạc dịu dàng nói:
- Cầm đi!
Phụ nhân mỉm cười, vẻ hoảng sợ không còn, một tay nâng vạt áo che ngực, một tay cầm lấy bánh.
Bốn phía nạn dân thấy Hàn Mạc làm như vậy đều kinh ngạc, đa số mọi người tưởng Hàn Mạc muốn phụ nhân này, nên mới chiếu cố như vậy.
Hàn Mạc xoay người lên ngựa, nhìn chung quanh, thấy vẫn còn đứng sững mấy người nha sai, lạnh lùng nói:
- Về thành nói cho cấp trên quan trên của các người, lương thực cứu đói đã đến!
Đám nha dịch bây giờ mới dám ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, thấy phía trước đoàn xe thật dài, lúc này hiểu ra đây là người đến từ trong kinh thành.
Mấy người nhìn xác gã râu rậm một lần, sau đó bỏ cả xe lại chạy như ong vỡ tổ đi mất.
Phụ nhân đã vào trong lều, thay một bộ quần áo gọn gàng mới ôm đứa nhỏ ra.
- Quan phủ không phát lương cho các ngươi?
Hàn Mạc hỏi:
- Vì sao tất cả uể oải, ngươi bao lâu chưa ăn cơm?
Phụ nhân nhẹ giọng:
- Ba ngày trước ăn cơm qua!
Gần đó một nạn dân lớn mật nói:
- Quan phủ hai ngày sẽ phát một lần cháo, cháo đều có thể đếm được có bao nhiêu gạo…chết rất nhiều người… các ngài mang lương thực cứu đói chúng tôi sao? Bao giờ chúng tôi được ăn?
Bên cạnh một ông lão chống gậy, chỉ lắc đầu than thở:
- Bây giờ lương thực so với vàng còn quý… chúng ta mấy người thường sao có thể ăn được sao?
Sau đó thở dài lui lại.
Mấy nạn dân khi nghe “lương phát cho nạn dân” đều toát ra một tia hi vọng.
Nhưng nghe ông lão nói như vậy dường như hiểu ra cái gì, đều tản ra.
Tiếu Mộc và những binh sĩ Ngự lâm quân nhìn thấy cảnh này đều ảm đạm.
Hàn Mạc ngẩng lên nhìn mặt trời, lẩm bẩm:
- Hôm nay, ta nhất định cho các ngươi ăn được lương.