Quyền Thần

Chương 336 : Vây đánh

Hạ Vũ đột nhiên xông lên phía trước, đánh vào ngực Tô Khắc Ung, sự việc xảy ra bất ngờ, tuy mọi người đều biết người nhà của Hạ Đạt chắc chắn sẽ rất oán giận, nhưng cũng không ngờ rằng thằng nhóc Hạ Vũ này lại dám đường đường công kích Lại Bộ thị lang. Mọi người chưa kịp trấn tĩnh lại, đã thấy hai tay Hạ Vũ túm lấy vạt áo của Tô Khắc Ung, đỉnh đầu tông vào ngực của Tô Khắc Ung, Tô Khắc Ung dáng người cao to, không thể né ngay được, khí lực của Hạ Vũ cũng không nhỏ, cả thân người của Tô Khắc Ung bị đẩy về phía sau, rồi “phốc” một tiếng, ngồi bệt mông xuống đất.

Hạ Vũ vừa động thủ, người nhà của Hạ Đạt lập tức chạy ào vào trong sân ấn Tô Khắc Ung xuống dưới đất cùng Hạ Vũ, không biết ai trong đám quan viên kia kêu lên một tiếng:
- Đánh chết tên cẩu quan đã hại người đi!
Trong lúc nhất thời, một vài quan lại cũng xông vào sân, Tô Khắc Ung bị vây tứ phía vòng trong vòng ngoài, đáng thương cho Tô Khắc Ung chỉ là một quan văn, trông có vẻ vạm vỡ nhưng không biết võ công, bị đám người đè trên mặt đất mà đánh.

Quan viên Lại bộ cùng với một số hộ vệ thấy thế, ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng kinh hoàng, thật ra có vài tên nhà họ Tô cũng muốn xông lên giải cứu, nhưng đã bị xen lẫn trong đám cao thủ họ Hạ cản lại, trong sân là một đám hỗn loạn, tiếng quát xen lẫn tiếng chửi.

Trên khuôn mặt Hạ Học Chi nở nụ cười nham hiểm, y đứng ở ngoài cửa, trơ mắt đứng nhìn cảnh hỗn loạn trong sân, trong miệng tuy luôn miệng kêu “ không được làm bừa, không được làm bừa” nhưng âm thanh chẳng lớn hơn tiếng kêu của người đang nằm mơ.

Hàn Mạc ngoảnh mặt làm thinh, tiếng ồn ào chửi rủa bắt đầu, hắn định bụng sẽ không quan tâm đến, dù sao đây là trận chiến giữa hai nhà Hạ gia và Tô gia, tình hình ngày càng hỗn loạn, có lẽ nhân lúc hỗn loạn này hắn có thể nắm được cơ hội có ích cho bản thân.

Nhưng nhìn Hạ Vũ ra tay, tiếp đó đám quan viên xông vào trong sân vây đánh Tô Khắc Ung, trong lòng Hàn Mạc cảm thấy căng thẳng, liền nghĩ ra một ý nghĩ không rõ ràng.

Nhìn đám người này khí thế hừng hực, dường như muốn đẩy Tô Khắc Ung vào chỗ chết.

Nếu ở kinh thành, Hàn Mạc sẽ không quan tâm trong bọn chúng rốt cục ai sẽ chết, bất luận là ai chết đi chăng nữa cũng chỉ là sẽ có thêm một vở kịch hay mà thôi.

Nhưng bây giờ là ở quận Nghi Xuân, nếu Tô Khắc Ung sẽ bị đánh thừa sống thiếu chết như vậy, đối với Hàn Mạc mà nói, đây là việc có hại hơn là có lợi.

Tô Khắc Ung bị đám đông đánh cho nhừ tử, không giống như vụ mưu sát hay ám sát, bị giết trước mặt bao nhiêu người, đến khi điều tra ra, có thể nói là liên quan đến rất nhiều người, rất khó có thể giải quyết, cho dù Tô gia thật sự muốn truy cứu đến cùng, Hạ gia cũng có thể kiếm được vài tên chịu tội thay để giải quyết việc này, người tâm phúc của Hạ gia rất khó đả kích.

Kế hoạch của Hạ gia lần này, trên thực tế là vì muốn nhổ cái đinh trong mắt là Tô Khắc Ung, lấy tính mạng của Hạ Đạt đổi lấy tính mạng của Tô Khắc Ung.

Hạ gia càng muốn Tô Khắc Ung chết, càng cho thấy sự sợ hãi của Hạ gia đối với Tô Khắc Ung.

Đối với Hàn Mạc mà nói, nếu là trong kinh, hoặc mình chưa từng đến quận Nghi Xuân, cho dù Tô Khắc Ung chết như thế nào cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng trước mắt tình hình không như vậy nữa.

Hai nhà Tô, Hàn ở quận Nghi xuân đều là người từ nơi khác đến, nhìn ở góc độ nào đó mà nói, đều là do Hạ gia uy hiếp trước, cho nên theo phương diện này mà nói, đứng trứơc tình hình này, Hàn Mạc và Tô Khắc Ung cần phải kết nối quan hệ đồng minh.

Đối thủ hai bên, đều là Hạ gia.

Một khi Tô Khắc Ung chết, rất có thể Hàn Mạc sẽ lâm vào cảnh đơn độc chiến đấu, nếu thật sự là như vậy, cho dù làm chuyện gì, đều sẽ bị Hạ gia chú ý gắt gao, rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Sau khi Tô Khắc Ung bị Hạ gia hại chết, cho dù thái độ của Hàn Mạc đối với Hạ gia như thế nào, Hạ gia sẽ coi Hàn Mạc là sự uy hiếp lớn nhất cần phải đề phòng.

Cho nên chỉ có Tô Khắc Ung còn sống mới có khả năng giảm tinh lực của Hạ gia, nhất cử nhất động của Hàn Mạc mới có thể được đảm bảo bí mật.

Hàn Mạc hiểu rõ được điều này, cho nên vì lợi ích của bản thân, lúc này Tô Khắc Ung tuyệt đối không thể chết trong tay của Hạ gia, càng không thể chết trong màn kịch này.

Cho dù Tô Khắc Ung đáng chết, Hàn Mạc cũng chỉ có thể cho phép y bị ám sát chết hoặc là chết vì cách khác, chỉ có như vậy mới có thể làm cho cái chết của Tô Khắc Ung kéo theo nhân vân trung tâm của Hạ gia.

Trong lòng Hàn Mạc hiểu rõ, có lẽ rất nhiều ánh mắt đang xoáy vào Tô Khắc Ung, cũng đang đợi Hạ gia ra tay giết chết Tô Khắc Ung, từ đó mà thu thập chứng cứ Hạ gia mưu sát Tô Khắc Ung.

Nhưng con người có tiếng như vậy lại bị đám đông hạ sát một cách chính đại quang minh, điều này không thể trở thành chứng cứ phạm tội của nhân vật trung tâm Hạ gia.

Bọn quan lại Nghi Xuân xem ra đều tràn đầy căm phẫn, cả đám đông giống như bầy lang sói, mấy quan viên muốn tiến lên giải cứu Tô Khắc Ung nhưng đã sớm bị quay té trên mặt đất, giãy giụa như cá trong chậu, mấy quan viên bộ lại thấy tình thế không ổn liền co lại một bên, không dám tới gần.

Hạ Học Chi đắc ý vuốt cái cằm nhẵn thín, trăm phương nghìn kế của gã chính là vì giờ khắc này.

Tội không thể trách đám đông, vả lại sư gia có tiếng, Tô Khắc Ung bức tử quan chức thanh liêm Hạ Đạt, làm dấy lên tinh thần quần chúng, trình lên nha môn đòi lại công bằng, mà Tô Khắc Ung điên cuồng ngang ngược, mọi người không kiềm chế được, nên đã ngộ sát Tô Khắc Ung.

Giải thích rất rõ ràng, vì lời giải thích hợp lý này, Hạ Học Chi đã hy sinh Hạ Đạt , mà chủ ý này, đều là đề xuất của Từ tiên sinh.

Tiêu diệt được Tô Khắc Ung là đã giải quyết được tai hoạ ngầm, cũng giải quyết được một đối thủ phiền toái nhất.

Hắn không cho phép có ngoài ý muốn sinh ra, tuy các khoản mục của Thanh lại nha môn làm rất rõ ràng, nhưng như người đời thường nói, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, những thứ trong khoản mục này, thứ này thứ nọ quá nhiều, nếu muốn che giấu toàn bộ cũng đã là chuyện rất khó khăn.

Nếu như Tô Khắc Ung không chết, nói không chừng sẽ bị hắn tìm được thứ gì đó.

Hạ Học Chi không thể mạo hiểm, hắn biết người muốn lật đổ thế lực của Hạ gia rất nhiều, một khi đã nắm được điểm yếu, Hạ gia nhất định sẽ bị suy giảm thế lực, là người đứng đầu của Hạ gia, Hạ Học Chi kiên quyết sẽ không để xảy ra chuyện như thế.

Loại bỏ tai hoạ tiềm ẩn, đương nhiên phải loại trừ tận gốc.

Hạ Học Chi đương nhiên phải loại trừ, cái chết của Tô Khắc Ung, chưa chắc triều đình sẽ không tiếp tục phái người điều tra rõ khoản mục, nhưng hắn cũng tin chắc rằng, đã có lời giáo huấn của Tô Khắc Ung, quan viên sau này tuyệt đối sẽ không dám lỗ mãng, càng không dám coi thường, nếu không tiến vào Nghi Xuân sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.

Dù sao trong quan trường, nhưng quan viên ngoan cố không hiểu tình thế như Tô Khắc Ung là rất ít.

Hắn thực sự đắc ý với kiệt tác của mình, chờ đợi Tô Khắc Ung chết dưới quyền cước của đám đông, hắn cảm thấy một bóng lưng lóe lên bên mình, một người xông vào trong viện.

Hắn chưa thấy rõ là ai, chỉ nhìn thấy bóng người phi thân lên phía trước, nắm lấy thắt lưng một gã quan viên, nhấc bổng lên, lớn tiếng quát :
- Kẻ nào dám lỗ mãng?

Âm thanh mạnh mẽ hùng hồn, trầm thấp lạnh lùng, trong sân tuy rất ồn ào, nhưng âm thanh này át hẳn cả những âm thanh hỗn loạn khác, âm vang cả trong sân.


Nó giống như tiếng sấm sét, càng giống như một khúc nhạc hài hoà xuất hiện một âm phù mạnh.

Tuy bên trong vẫn có người động thủ, nhưng phần lớn đều bị tiếng quát này dừng tay, không ít người nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một tướng quân mặc nón giáp sắt giơ cao hai tay, uy phong lẫm liệt đang đứng ở giữa sân, đôi mắt lạnh lùng như một tảng băng một nghìn năm vậy.

Không phải Hàn Mạc thì có thể là ai?

Tên quan viên bị nhấc lên kêu quàng quạc, lại nghe tiếng Hàn Mạc cao giọng quát:
- Các ngươi nghe đây, đả thương mệnh quan triều đình, đáng tội chém đầu.

Hắn tướng mạo thanh tú, nhưng tay có thể nhấc nổi tên quan viên, tiếng như sấm dậy, trong lúc nhất thời khiến cho mọi người đứng im.

Rất nhiều người lập tức tỉnh ngộ, người mà bọ chúng đang đánh đập đường đường là một Thị lang bộ lại, là mệnh quan của triều đình, tuy mọi người đều nghe lời dặn của Hạ Học Chi, đám đông liền đến Lại ti nha môn gây rối, nhưng Hạ Học Chi không nói phải đánh chết Tô Khắc Ung.

Hạ Học Chi vốn định để mọi chuyện trông có vẻ tự nhiên, làm cho Tô Khắc Ung bị đánh chết là thật, cho nên không dặn dò người nào phải cố ý giết chết Tô Khắc Ung.

Hắn chẳng qua chỉ xúi giục vài người oán hận Tô Khắc Ung, vì oán hận mà ra tay mà thôi, sự việc cũng đúng như hắn dự liệu, nếu Hàn Mạc không lộ diện, đám người này đương nhiên trong lúc xúc động sẽ đánh chết Tô Khắc Ung.

Nhưng Hàn Mạc vừa hô lên, mọi người liền ý thức được, Tô Khắc Ung là mệnh quan triều đình, nếu xảy ra án mạng, thì hậu hoạ thật khó lường.

Đám người lập tức yên tĩnh lại.

Tô Khắc Ung lúc này đang nằm co quắp trên mặt đất, tay ôm đầu, toàn thân bê bết máu, quả thực là bị đánh không nhẹ, nhưng có điều từ đầu chí cuối không hề kêu la một tiếng, bây giờ toàn thân không động đậy, không biết là còn sống hay chết.

Hàn Mạc nhíu mày tiến đến, tên quan bị nhấc trong tay rơi xuống mặt đất, liền kêu “ối” một tiếng rồi lăn lông lốc trên mặt đất.

Hàn Mạc tiến lên, mọi người đều biết hắn là tướng quân của Ngự lâm quân, nếu xảy ra chuyện, Ngự lâm quân đều có thể tới bất cứ lúc nào, vị tướng quân trẻ tuổi này quả thực là nhân vật không thể tuỳ tiện đắc tội, liền đua nhau tản ra.

Hàn Mạc đến bên cạnh Tô Khắc Ung, chỉ thấy áo của hắn đã rách ra từng mảnh, nhiều chỗ lộ da thịt, một bên ống tay áo bị xé rách toạc, lộ ra một bên cánh tay, trên cánh tay có những vết thương đang rỉ máu, tím bầm, mũ quan đã bị xé tọac, đầu tóc bù xù, trông rất thê thảm.

Hàn Mạc lo lắng người này đã bị đánh chết, khẽ gọi:
- Tô đại nhân, ngài sao rồi?

Tô Khắc Ung vẫn không nhúc nhích, Hàn Mạc bất giác đưa tay lên mũi xem xét hơi thở, thấy hơi thở tuy yếu ớt, nhưng cũng may còn có, điều đó chứng minh người này vẫn chưa chết, chỉ e là bị đánh bất tỉnh nhân sự.

Hạ Học Chi tràn ngập phẫn nộ, kế hoạch sắp thành công thì bị Hàn Mạc phá hỏng, trong lòng dấy lên lòng hận thù, nhưng lúc này không được tỏ thái độ, bước nhanh vào trong sân, trầm giọng quát :
- Các ngươi thật to gan, Tô thị lang là mệnh quan triều đình, các người dám đánh hắn, tất cả không muốn sống nữa sao?

Mọi người đều biết Hạ Học Chi đang diễn trò, nhưng lúc này không dám hé lời.

Hạ tri huyện vừa rồi cũng tham gia ẩu đả trong đám người đó, lúc này hắn tiến lên, hạ giọng nói:
- Đại lão gia, tiểu nhân chỉ nhất thời tức giận!

- Tức giận?
Hạ Học Chi cao giọng
- Tức giận thì có thể động thủ sao? Bề tôi phạm thượng, đó là tội lớn, các ngươi thật hồ đồ, Tô đại nhân dù có không phải, cũng không đợi đến lượt ngươi mạo phạm.

Vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vọng tới tiếng kêu sợ hãi:
- Nguy rồi, nguy rồi, Ngự lâm quân đến!

back top