Hạ Học Chi mỉm cười:
-A Địch, sư phụ của người là kỳ nhân trong thiên hạ, trong mắt ngươi, trừ phi là cao thủ chân chính, còn nếu không có mấy người dám lớn tiếng thách đấu? Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi, Hàn Mạc tuyệt đối không phải là kẻ đơn giản đâu.
Dừng lại một chút, rồi hỏi:
-Ngươi đã nghe qua Diệp Thiên Mãnh chưa?
A Địch nhíu mày, có chút ngỡ ngàng, rồi lắc đầu.
-Xem ra A Địch đúng là ít xuất môn nên không biết người này. Diệp Thiên Mãnh được xưng tụng là Đệ nhất mãnh tướng của quận Bột Châu, võ công cao cường, nhưng đã bại dưới tay Hàn Mạc.
Hạ Học Chi chậm rãi:
-Chưa kể đến võ công, chỉ tính riêng sự giảo hoạt cũng khiến người ta không biết đằng nào mà lường. Ta đã biết hắn sẽ đến Nghi Xuân, là Hộ lương quan, đã sớm có phòng bị, cũng tính sửa lưng hắn một phen. Nhưng cho đến hôm nay, tiểu tử này không những vẫn còn sống ngạo nghễ, mà bất kể độc kế nào của ta hắn cũng ung dung ứng phó được, hơn nữa, hắn còn khiến ta lâm vào thế bi động, cũng vì vướng phải rắc rối đó nên mới trì hoãn chuyện của ngươi.
A Địch nói:
-Hạ tháp ngang đối với hắn kiêng nể như thế, xem ra hắn đúng là nhân vât bất phàm rồi.
Dừng một chút, rồi chăm chú nhìn Hạ Học Chi:
-Nếu không vì e dè hắn là con cháu quý tộc của Yến quốc, mỗ thật đúng là cũng muốn hắn so bì. Phong quốc chúng ta vốn không muốn có xích mích với Yến quốc.
Hạ Học Chi mắt lóe hàn quang:
-A Địch, nếu có một biện pháp vừa khiến hắn không biết thân phận của ngươi, lại có thể đấu với hắn một trận, ngươi có nguyện ý hay không?
A Địch thản nhiên:
-Xem ra là lão gia muốn mỗ lấy mạng hắn?
-Ngươi nếu không muốn giết hắn, ta cũng không ép.
Hạ Học Chi vuốt râu:
-Người có thể giao đấu một lần, cũng sẽ biết được võ công hắn lợi hại bao nhiêu. Đương nhiên, có nguyện ý hay không, sẽ do ngươi hoàn toàn quyết định, nếu ngươi không muốn, có thể hủy việc này.
A Địch cũng không trả lời, trầm ngâm một lúc, mới nói:
-Hạ tháp ngang, nếu có thể nhanh chóng tìm ra người mà chúng ta muốn tìm, chúng ta sẽ có lễ vật hậu tạ, sẽ đem cả Phong xảo nỗ tặng cho ngươi, hơn nữa, loại Phong xảo nỗ tối nay là loại huyết nỗ cực kỳ quý hiếm ở nước Phong chúng ta.
-Tốt, ta sẽ nhanh chóng lo liệu.
Hạ Học Chi cười, cầm một cái Phong xảo nỗ lên ngắm nghía, tán thưởng:
-Thật là thứ hảo hạng. Người Phong quốc các ngươi thật có sức tưởng tượng hơn người.
A Địch đứng lên:
-Khuya rồi, mỗ không quấy rầy Hạ tháp ngang nữa.
-Ngươi đang ở đâu?
-Trong thành.
A Địch bình thản đáp:
-Hạ tháp ngang muốn tìm ta, chỉ cần lưu tín hiệu lại trước phủ là được.
Hạ Học Chi gật gật đầu:
-Các ngươi phải cẩn thận. Hiện giờ trong thành Tịch Xuân vàng thau lẫn lộn, các ngươi chớ để bị phát hiện… bằng không… sẽ rất bất lợi…
A Địch nhếch mép cười, hai cánh tay đan ngang ngực, đó là một lễ tiết của người nước
Phong, tựa như chắp tay thi lễ ở nước Yến.
Vừa ra đến cửa, A Địch dừng lại:
-Nếu có thể, hãy sắp xếp để ta cùng hắn thư hùng một phen. Nhưng ta nhất định sẽ không giết hắn đâu.
Hạ Học Chi nhếch mép cười, tuy rằng y và A Địch tiếp xúc chưa nhiều, nhưng y dường như có thể nhìn thấu tâm tư của tiểu tử này.
Hắn là kẻ cao ngạo, hiếu chiến, dễ bị kích động.
Ban đầu, Hạ Học Chi thấy biết tiểu tử này đến Nghi Xuân vào thời điểm nhạy cảm, lòng đã chút bất mãn, dù sao việc y qua lại với người nước Phong cũng không thể để người ngoài biết được.
Nhưng lúc này y lại có cảm giác A Địch xuất hiện vào lúc này là cực kỳ đúng lúc.
Hai ngày sau đó, Hàn Mạc không hề nhìn thấy bóng dáng Hạ Học Chi, ngay cả Xuân Viên hắn cũng không ghé qua lần nào.
Tô Khắc Ung tuy rằng tính tình cổ quái, nhưng khi bắt tay vào việc cũng có bài có bản, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Đem Hạ tri huyện và đám quan lại liên quan tống giam vào ngực, sau đó, tuy rằng không dùng cực hình bức cung nhưng tra tấn dằn mặt là có, lại cho người đến các phủ của đám quan viên này lục tìm chứng cớ, chỉ trong vòng hai ngày, đã có thêm mười tên quan viên sa lưới.
Tuy nhiên đám quan viên bị bắt lần này cũng không phải là nhân vật quyền thế, phần nhiều là đám quan sai giúp việc.
Tô Khắc Ung cũng không nề hà, mặc dù đang phải dưỡng thương nhưng vẫn như trước cần mẫn cặm cụi mà lục tìm manh mối, vuốt mặt không nể mũi cắm hẳn cây kiếm vào giữa Hạ tộc.
Tư Đồ Tĩnh ngày càng khiếp vía.
Tô Khắc Ung mỗi một ngày đều có thể tra ra một điều gì đó, mà rất nhiều chứng cớ rất chính xác, đã bắt đầu uy hiếp đến vị trí Quận thủ của y. Điểm chết người là trong hai ngày này y đã đến Xuân Viên cầu kiến Hạ Học Chi không dưới mười lần, đều bị tôi tớ Hạ gia bẩm báo là Hạ Học Chi bệnh nặng, không thể rời giường tiếp kiến bất cứ người nào.
Tô Khắc Ung khiến y sắp phát điên đến nơi rồi!
Không có Hạ Học Chi hậu thuẫn, danh xưng Quận thủ của y cũng chỉ là cái thùng rỗng không, không điều động được ai, mặt khác, đại bộ phận quan lại ở Nghi Xuân căn bản là y không có đủ sức ảnh hưởng đến họ.
Tô Khắc Ung hùng hổ từng bước ép sát, nhưng y lại không có biện pháp nào để có thể ứng phó.
Y lúc này mới cảm thấy, nhiều năm qua đem toàn bộ vận mệnh của mình đặt vào tay Hạ gia, suy cho cùng là đúng hay sai?
Nếu không, trong kinh mới đây đã chẳng hạ ý chỉ, cho phép Tô Khắc Ung và Lăng Lũy phối hợp với nhau, toàn lực điều tra quan lại Nghi Xuân tham nhũng, cốt để trấn an dân tâm. Thánh chỉ có chỉ rõ, giám sát sứ và người của Lại bộ tuyệt không được lạm dụng chức quyền, lăng mạ quan lại địa phương, nếu không có chứng cứ rõ ràng, không đươc tùy tiện xử lý.
Vì sao có thánh chỉ này, tất nhiên là do Tô Quan Nhau ở trong kinh cùng một đám quan lại thỉnh cầu Hoàng đế bệ hạ. Bởi vì Thánh chỉ này tuy trọng lượng không lớn nhưng vẫn đường đường chính chính là ý chỉ của thiên tử.
Tuy rằng thánh chỉ có lệnh đám người Tô Khắc Ung phải làm việc cẩn thận, chu toàn, nhưng thực tế, thì cũng cho họ toàn quyền thẩm vấn và xử trí quan viên quận Nghi Xuân.
Để có được Thánh chỉ này, trong triều chắc chắn cũng đã trải qua một hồi đấu khẩu lịch liệt.
Tô Khắc Ung giống như có được Thượng phương bảo kiếm, mỗi ngày đều để trong tay áo, thủ hộ cẩn mật, thỉnh thoảng thẩm án lại lấy Thánh chỉ ra, thực sự rất có hiệu quả.
Về phần hỗ trợ thêm tai lương để ứng cứu nạn dân, trong kinh chưa có giải pháp nào thật thuyết phục.
Tuy nhiên, Nghi Xuân cũng có tín hiệu đáng mừng, đó là trời có sáng sủa hơn một chút, sau rất nhiều nỗ lực khơi thông dòng chảy, nước sông đã rút đi đáng kể, hơn nữa, quan viên Lại bộ cùng dân phu cũng tích cực tu bổ đê điều, bước đầu đã có thể cản ngăn dòng nước, kể cả khi thủy triều dâng cao, nước sông cũng không đến mức tràn qua đê mà đổ vào đồng bằng.
Phạm gia bên kia, cũng có những phản ứng tích cực, tuy rằng chưa được như Hàn Mạc đề xuất, nhưng bốn huyện phía Tây đã có phân phối lương thực lại đây. Bọn họ động viên rất nhiều dân phu đi trợ giúp việc gia cố đê điều, khơi thông dòng nước, dẫn dòng thủy lưu đổ vào biển cả.
Hàn Mạc cũng đã gửi công văn vào Hộ bộ, đề nghị Hộ bộ thúc giục lương, nhưng cho đến hôm nay đã qua nửa tháng, ngoài số lương mình đem đến, thì không có thêm một khối lương nào được đưa đến huyện Tịch Xuân. Thân là Hộ lương quan, hắn đúng là một câu nhắc lương, hai câu cũng nhắc lương.
Có Tô Khắc Ung ra mặt vụ xử lý đám quan lại Nghi Xuân, Hàn Mạc cũng được thoải mái một chút, tuy nhiên, hai ngày này không thấy bóng dáng Hạ Học Chi đâu hắn cũng thấy ngờ vực.
Hiện giờ Tô Khắc Ung ra tay quyết liệt, đối với các quan viên Lại bộ có thể nói là cực kỳ có lợi.
Hạ Học Chi là kẻ đứng đầu Hạ tộc, nhưng hai ngày nay vẫn im hơi lặng tiếng, sự nhẫn nại tột cùng của y, khiến Hàn Mạc cảm thấy rõ hơn bao giờ hết, đây chỉ là khoảng lặng trước cơn bão, sấm sét chắc chắn sẽ bùng ra rất dữ dỗi, khí thế kinh người.
Nhưng Hạ gia dự tính dựa vào ai mà ra đòn sấm sét?
Hạ Học Chi rốt cuộc đang có âm mưu gì?
Hàn Mạc đúng là rất muốn đến Xuân Viên để thăm dò ý tứ lão gia hỏa kia một phen. Nhưng hắn cũng biết lão gia hỏa này nếu mấy ngày liền không có động tĩnh gì, chắc chắn tính toán sẽ không bình thường. Cho dù mình có đến tận cửa cũng chưa chắc đã tìm ra manh mối nào, mà ngược lại có khi còn gậy ông đập lưng ông, lộ ra sơ hở.
Hoàng hôn. Phía chân trời đỏ rực một màu lửa, ánh sáng hắt ra bốn phía.
Hàn Mạc lững thững đi trên con phố Trường Nguyên, qua mấy tiệm gạo, sau khi Tiệm gạo Đại Hồng bị dẹp đã liền mở cửa, đem chút lương thực ít ỏi tích trữ được đi bán.
Mấy ông chủ này trong lòng cũng muốn thừa lúc này kiếm chút, nhưng nhìn vết xe đổ của Hồng Ngộ Tu nên không dám tùy ỳ làm bậy, giá cả có cao hơn bình thường 6 lần, nhưng so với giá gấp trăm lần lúc trước cũng coi như chấp nhận được.
Dù sao cũng là thời kỳ đại tai, lương thực khan hiếm, nếu dựa theo giá cả như trước đây mà bán, thì họ cũng chẳng dại gì mà mở cửa vào lúc này.
Điểm này Hàn Mạc cũng hiểu, cho nên thấy mấy tiệm này bán giá cao hơn bình thường, cũng hài lòng. Ít nhất, đại đa số dân chúng cũng còn có thể mua chút lương để duy trì cuộc sống.
Đi trên phố Trường Nguyên gần nửa ngày, sắp hết đường, qua một tiệm bán hàng son phấn, thì chợt thấy hai cái bóng quen thuộc đi vào tiệm.
Hai người một trước một sau yêu kiều yểu điệu, chính là Tiêu Linh Chỉ và Tiểu Quân.
Cũng mấy ngày không nhìn thấy hai nàng này, không biết hai nàng bước vào đó có việc gì? Đối với chuyến đi Nghi Xuân lần này của Tiêu Linh Chỉ, Hàn Mạc có đôi chút nghi hoặc.
Từ lúc đến Tịch Xuân, Tiêu Linh Chỉ vẫn ở Xuân Viên, rất ít khi đi ra ngoài, dường như suốt ngày ăn không ngồi rồi ở Xuân Viên.
Điều này dĩ nhiên khiến Hàn Mạc sinh nghi. Dù sao Tiêu Linh Chỉ cũng là nhân vật lợi hại của Tiêu gia, không quản vất vả đường xa lặn lội đến Nghi Xuân, tuyệt đối không phải là đến để xem xét tình hình tai nạn, càng không thể coi là đi nghỉ dưỡng. Nàng đến đây, đương nhiên là không muốn người ngoài biết được bí mật và mục đích.
Vậy rốt cuộc mục đích của nàng là gì?
Ở Nghi Xuân bao hiểm nguy rình rập, ai đến đây cũng đều có mục đích cực kỳ rõ ràng, duy Tiêu Linh Chỉ khiến người ta không thể đoán định nổi nàng đến Nghi Xuân rốt cuộc là để làm gì?
-A Địch, sư phụ của người là kỳ nhân trong thiên hạ, trong mắt ngươi, trừ phi là cao thủ chân chính, còn nếu không có mấy người dám lớn tiếng thách đấu? Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi, Hàn Mạc tuyệt đối không phải là kẻ đơn giản đâu.
Dừng lại một chút, rồi hỏi:
-Ngươi đã nghe qua Diệp Thiên Mãnh chưa?
A Địch nhíu mày, có chút ngỡ ngàng, rồi lắc đầu.
-Xem ra A Địch đúng là ít xuất môn nên không biết người này. Diệp Thiên Mãnh được xưng tụng là Đệ nhất mãnh tướng của quận Bột Châu, võ công cao cường, nhưng đã bại dưới tay Hàn Mạc.
Hạ Học Chi chậm rãi:
-Chưa kể đến võ công, chỉ tính riêng sự giảo hoạt cũng khiến người ta không biết đằng nào mà lường. Ta đã biết hắn sẽ đến Nghi Xuân, là Hộ lương quan, đã sớm có phòng bị, cũng tính sửa lưng hắn một phen. Nhưng cho đến hôm nay, tiểu tử này không những vẫn còn sống ngạo nghễ, mà bất kể độc kế nào của ta hắn cũng ung dung ứng phó được, hơn nữa, hắn còn khiến ta lâm vào thế bi động, cũng vì vướng phải rắc rối đó nên mới trì hoãn chuyện của ngươi.
A Địch nói:
-Hạ tháp ngang đối với hắn kiêng nể như thế, xem ra hắn đúng là nhân vât bất phàm rồi.
Dừng một chút, rồi chăm chú nhìn Hạ Học Chi:
-Nếu không vì e dè hắn là con cháu quý tộc của Yến quốc, mỗ thật đúng là cũng muốn hắn so bì. Phong quốc chúng ta vốn không muốn có xích mích với Yến quốc.
Hạ Học Chi mắt lóe hàn quang:
-A Địch, nếu có một biện pháp vừa khiến hắn không biết thân phận của ngươi, lại có thể đấu với hắn một trận, ngươi có nguyện ý hay không?
A Địch thản nhiên:
-Xem ra là lão gia muốn mỗ lấy mạng hắn?
-Ngươi nếu không muốn giết hắn, ta cũng không ép.
Hạ Học Chi vuốt râu:
-Người có thể giao đấu một lần, cũng sẽ biết được võ công hắn lợi hại bao nhiêu. Đương nhiên, có nguyện ý hay không, sẽ do ngươi hoàn toàn quyết định, nếu ngươi không muốn, có thể hủy việc này.
A Địch cũng không trả lời, trầm ngâm một lúc, mới nói:
-Hạ tháp ngang, nếu có thể nhanh chóng tìm ra người mà chúng ta muốn tìm, chúng ta sẽ có lễ vật hậu tạ, sẽ đem cả Phong xảo nỗ tặng cho ngươi, hơn nữa, loại Phong xảo nỗ tối nay là loại huyết nỗ cực kỳ quý hiếm ở nước Phong chúng ta.
-Tốt, ta sẽ nhanh chóng lo liệu.
Hạ Học Chi cười, cầm một cái Phong xảo nỗ lên ngắm nghía, tán thưởng:
-Thật là thứ hảo hạng. Người Phong quốc các ngươi thật có sức tưởng tượng hơn người.
A Địch đứng lên:
-Khuya rồi, mỗ không quấy rầy Hạ tháp ngang nữa.
-Ngươi đang ở đâu?
-Trong thành.
A Địch bình thản đáp:
-Hạ tháp ngang muốn tìm ta, chỉ cần lưu tín hiệu lại trước phủ là được.
Hạ Học Chi gật gật đầu:
-Các ngươi phải cẩn thận. Hiện giờ trong thành Tịch Xuân vàng thau lẫn lộn, các ngươi chớ để bị phát hiện… bằng không… sẽ rất bất lợi…
A Địch nhếch mép cười, hai cánh tay đan ngang ngực, đó là một lễ tiết của người nước
Phong, tựa như chắp tay thi lễ ở nước Yến.
Vừa ra đến cửa, A Địch dừng lại:
-Nếu có thể, hãy sắp xếp để ta cùng hắn thư hùng một phen. Nhưng ta nhất định sẽ không giết hắn đâu.
Hạ Học Chi nhếch mép cười, tuy rằng y và A Địch tiếp xúc chưa nhiều, nhưng y dường như có thể nhìn thấu tâm tư của tiểu tử này.
Hắn là kẻ cao ngạo, hiếu chiến, dễ bị kích động.
Ban đầu, Hạ Học Chi thấy biết tiểu tử này đến Nghi Xuân vào thời điểm nhạy cảm, lòng đã chút bất mãn, dù sao việc y qua lại với người nước Phong cũng không thể để người ngoài biết được.
Nhưng lúc này y lại có cảm giác A Địch xuất hiện vào lúc này là cực kỳ đúng lúc.
Hai ngày sau đó, Hàn Mạc không hề nhìn thấy bóng dáng Hạ Học Chi, ngay cả Xuân Viên hắn cũng không ghé qua lần nào.
Tô Khắc Ung tuy rằng tính tình cổ quái, nhưng khi bắt tay vào việc cũng có bài có bản, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Đem Hạ tri huyện và đám quan lại liên quan tống giam vào ngực, sau đó, tuy rằng không dùng cực hình bức cung nhưng tra tấn dằn mặt là có, lại cho người đến các phủ của đám quan viên này lục tìm chứng cớ, chỉ trong vòng hai ngày, đã có thêm mười tên quan viên sa lưới.
Tuy nhiên đám quan viên bị bắt lần này cũng không phải là nhân vật quyền thế, phần nhiều là đám quan sai giúp việc.
Tô Khắc Ung cũng không nề hà, mặc dù đang phải dưỡng thương nhưng vẫn như trước cần mẫn cặm cụi mà lục tìm manh mối, vuốt mặt không nể mũi cắm hẳn cây kiếm vào giữa Hạ tộc.
Tư Đồ Tĩnh ngày càng khiếp vía.
Tô Khắc Ung mỗi một ngày đều có thể tra ra một điều gì đó, mà rất nhiều chứng cớ rất chính xác, đã bắt đầu uy hiếp đến vị trí Quận thủ của y. Điểm chết người là trong hai ngày này y đã đến Xuân Viên cầu kiến Hạ Học Chi không dưới mười lần, đều bị tôi tớ Hạ gia bẩm báo là Hạ Học Chi bệnh nặng, không thể rời giường tiếp kiến bất cứ người nào.
Tô Khắc Ung khiến y sắp phát điên đến nơi rồi!
Không có Hạ Học Chi hậu thuẫn, danh xưng Quận thủ của y cũng chỉ là cái thùng rỗng không, không điều động được ai, mặt khác, đại bộ phận quan lại ở Nghi Xuân căn bản là y không có đủ sức ảnh hưởng đến họ.
Tô Khắc Ung hùng hổ từng bước ép sát, nhưng y lại không có biện pháp nào để có thể ứng phó.
Y lúc này mới cảm thấy, nhiều năm qua đem toàn bộ vận mệnh của mình đặt vào tay Hạ gia, suy cho cùng là đúng hay sai?
Nếu không, trong kinh mới đây đã chẳng hạ ý chỉ, cho phép Tô Khắc Ung và Lăng Lũy phối hợp với nhau, toàn lực điều tra quan lại Nghi Xuân tham nhũng, cốt để trấn an dân tâm. Thánh chỉ có chỉ rõ, giám sát sứ và người của Lại bộ tuyệt không được lạm dụng chức quyền, lăng mạ quan lại địa phương, nếu không có chứng cứ rõ ràng, không đươc tùy tiện xử lý.
Vì sao có thánh chỉ này, tất nhiên là do Tô Quan Nhau ở trong kinh cùng một đám quan lại thỉnh cầu Hoàng đế bệ hạ. Bởi vì Thánh chỉ này tuy trọng lượng không lớn nhưng vẫn đường đường chính chính là ý chỉ của thiên tử.
Tuy rằng thánh chỉ có lệnh đám người Tô Khắc Ung phải làm việc cẩn thận, chu toàn, nhưng thực tế, thì cũng cho họ toàn quyền thẩm vấn và xử trí quan viên quận Nghi Xuân.
Để có được Thánh chỉ này, trong triều chắc chắn cũng đã trải qua một hồi đấu khẩu lịch liệt.
Tô Khắc Ung giống như có được Thượng phương bảo kiếm, mỗi ngày đều để trong tay áo, thủ hộ cẩn mật, thỉnh thoảng thẩm án lại lấy Thánh chỉ ra, thực sự rất có hiệu quả.
Về phần hỗ trợ thêm tai lương để ứng cứu nạn dân, trong kinh chưa có giải pháp nào thật thuyết phục.
Tuy nhiên, Nghi Xuân cũng có tín hiệu đáng mừng, đó là trời có sáng sủa hơn một chút, sau rất nhiều nỗ lực khơi thông dòng chảy, nước sông đã rút đi đáng kể, hơn nữa, quan viên Lại bộ cùng dân phu cũng tích cực tu bổ đê điều, bước đầu đã có thể cản ngăn dòng nước, kể cả khi thủy triều dâng cao, nước sông cũng không đến mức tràn qua đê mà đổ vào đồng bằng.
Phạm gia bên kia, cũng có những phản ứng tích cực, tuy rằng chưa được như Hàn Mạc đề xuất, nhưng bốn huyện phía Tây đã có phân phối lương thực lại đây. Bọn họ động viên rất nhiều dân phu đi trợ giúp việc gia cố đê điều, khơi thông dòng nước, dẫn dòng thủy lưu đổ vào biển cả.
Hàn Mạc cũng đã gửi công văn vào Hộ bộ, đề nghị Hộ bộ thúc giục lương, nhưng cho đến hôm nay đã qua nửa tháng, ngoài số lương mình đem đến, thì không có thêm một khối lương nào được đưa đến huyện Tịch Xuân. Thân là Hộ lương quan, hắn đúng là một câu nhắc lương, hai câu cũng nhắc lương.
Có Tô Khắc Ung ra mặt vụ xử lý đám quan lại Nghi Xuân, Hàn Mạc cũng được thoải mái một chút, tuy nhiên, hai ngày này không thấy bóng dáng Hạ Học Chi đâu hắn cũng thấy ngờ vực.
Hiện giờ Tô Khắc Ung ra tay quyết liệt, đối với các quan viên Lại bộ có thể nói là cực kỳ có lợi.
Hạ Học Chi là kẻ đứng đầu Hạ tộc, nhưng hai ngày nay vẫn im hơi lặng tiếng, sự nhẫn nại tột cùng của y, khiến Hàn Mạc cảm thấy rõ hơn bao giờ hết, đây chỉ là khoảng lặng trước cơn bão, sấm sét chắc chắn sẽ bùng ra rất dữ dỗi, khí thế kinh người.
Nhưng Hạ gia dự tính dựa vào ai mà ra đòn sấm sét?
Hạ Học Chi rốt cuộc đang có âm mưu gì?
Hàn Mạc đúng là rất muốn đến Xuân Viên để thăm dò ý tứ lão gia hỏa kia một phen. Nhưng hắn cũng biết lão gia hỏa này nếu mấy ngày liền không có động tĩnh gì, chắc chắn tính toán sẽ không bình thường. Cho dù mình có đến tận cửa cũng chưa chắc đã tìm ra manh mối nào, mà ngược lại có khi còn gậy ông đập lưng ông, lộ ra sơ hở.
Hoàng hôn. Phía chân trời đỏ rực một màu lửa, ánh sáng hắt ra bốn phía.
Hàn Mạc lững thững đi trên con phố Trường Nguyên, qua mấy tiệm gạo, sau khi Tiệm gạo Đại Hồng bị dẹp đã liền mở cửa, đem chút lương thực ít ỏi tích trữ được đi bán.
Mấy ông chủ này trong lòng cũng muốn thừa lúc này kiếm chút, nhưng nhìn vết xe đổ của Hồng Ngộ Tu nên không dám tùy ỳ làm bậy, giá cả có cao hơn bình thường 6 lần, nhưng so với giá gấp trăm lần lúc trước cũng coi như chấp nhận được.
Dù sao cũng là thời kỳ đại tai, lương thực khan hiếm, nếu dựa theo giá cả như trước đây mà bán, thì họ cũng chẳng dại gì mà mở cửa vào lúc này.
Điểm này Hàn Mạc cũng hiểu, cho nên thấy mấy tiệm này bán giá cao hơn bình thường, cũng hài lòng. Ít nhất, đại đa số dân chúng cũng còn có thể mua chút lương để duy trì cuộc sống.
Đi trên phố Trường Nguyên gần nửa ngày, sắp hết đường, qua một tiệm bán hàng son phấn, thì chợt thấy hai cái bóng quen thuộc đi vào tiệm.
Hai người một trước một sau yêu kiều yểu điệu, chính là Tiêu Linh Chỉ và Tiểu Quân.
Cũng mấy ngày không nhìn thấy hai nàng này, không biết hai nàng bước vào đó có việc gì? Đối với chuyến đi Nghi Xuân lần này của Tiêu Linh Chỉ, Hàn Mạc có đôi chút nghi hoặc.
Từ lúc đến Tịch Xuân, Tiêu Linh Chỉ vẫn ở Xuân Viên, rất ít khi đi ra ngoài, dường như suốt ngày ăn không ngồi rồi ở Xuân Viên.
Điều này dĩ nhiên khiến Hàn Mạc sinh nghi. Dù sao Tiêu Linh Chỉ cũng là nhân vật lợi hại của Tiêu gia, không quản vất vả đường xa lặn lội đến Nghi Xuân, tuyệt đối không phải là đến để xem xét tình hình tai nạn, càng không thể coi là đi nghỉ dưỡng. Nàng đến đây, đương nhiên là không muốn người ngoài biết được bí mật và mục đích.
Vậy rốt cuộc mục đích của nàng là gì?
Ở Nghi Xuân bao hiểm nguy rình rập, ai đến đây cũng đều có mục đích cực kỳ rõ ràng, duy Tiêu Linh Chỉ khiến người ta không thể đoán định nổi nàng đến Nghi Xuân rốt cuộc là để làm gì?