Âm thanh đập vào tai Hàn Mạc, Hàn Mạc trong nháy mắt liền biết là ai, lúc ấy bất thình lình trên mặt đất xuất hiện cạm bẫy, rơi vào bên trong cạm bẫy, không chỉ có Tiêu Linh Chỉ và Hàn Mạc.
Đột nhiên có âm thanh vang lên, Hàn Mạc phán đoán ra đó là giọng của Nam Phong nhân.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, không thể tưởng được cái tên này không ngờ cũng lọt vào hang đá lớn này.
Tiểu tử này mệnh đúng là lớn, rơi vào cạm bẫy không ngờ vẫn còn sống, nhưng nghe thanh âm hắn cũng thấy rất mỏi mệt, xem ra tinh lực và thể lực hao phí cũng rất nhiều.
Hàn Mạc ngừng thở, Tiêu Linh Chỉ trong nháy mắt cũng ngừng thở, trong bóng tối không thể nhìn thấy, phải tạm thời mượn bóng tối để che dấu hành tung của mình.
Chẳng qua A Địch theo dự đoán của hai người cũng là rất khôn khéo, gã nói một câu cũng biết là đã tìm thấy thông đạo, nhưng càng tiến vào không gian này càng có nguy hiểm khác, cho nên sau câu đó gã đã không còn tiếng động.
Tảng đá lớn bên trong động không khí lúc này lại quỷ dị vô cùng.
Sau một lát, lại nghe thấy giọng A Địch:
- Nếu đều ở bên trong này, mỗ xem không gian này, cũng sẽ giấu đầu lòi đuôi thôi.
A Địch mở miệng, Hàn Mạc cũng không ẩn núp nữa, dù sao tình hình bây giờ, mục tiêu quan trọng đó là đi ra khỏi cơ quan ngầm này, chuyện của gã tạm thời gác một bên.
- Các hạ quả nhiên là mạng lớn, đến bây giờ còn chưa chết, ta thật đúng là khâm phục!
Hàn Mạc cười nói:
- Chỉ có điều không biết các hạ là muốn ta tiếp tục đánh một hồi, hay là...cùng nhau thương lượng nên làm như thế nào đi ra khỏi nơi này!
A Địch nói:
- Hàn Mạc, hóa ra là ngươi? Ngươi cũng không chết?
- Đã chết thì sao có thể nói chuyện với ngươi!
- Ngươi có biết lối đi ra ngoài?
A Địch hỏi rất thẳng thắn.
Hàn Mạc cười nói:
- Không biết…Nếu dễ dàng đi ra ngoài, Hạ Học Chi sẽ không lấy cạm bẫy này đối phó với chúng ta! Rồi cười ha hả:
- Vị nhân huynh này, ta vốn tưởng rằng ngươi và Hạ Học Chi là bạn đồng hành, xem ra hiện tại … các ngươi không phải là bạn đồng hành, mà giống như là thù địch, nếu không y cũng không đối phó với ngươi!
A Địch không để ý đến lời nói của Hàn Mạc, chỉ có điều hỏi:
- Còn có một người là ai?
Y hiển nhiên cũng biết Tiêu Linh Chỉ còn sống.
Tiêu Linh Chỉ cũng không kiêng dè, lạnh lùng cười,nói:
- Ngươi muốn hỏi ta chăng?
A Địch trầm mặc một chút, rút cục nói:
- Mỗ nhận thức được ngươi!
Bỗng nhiên dừng lại một chút tiếp tục nói:
- Ở trên đường mỗ đụng vào ngươi…
- Hóa ra ngươi đã sớm nhận ra là ta.
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói:
- Nếu ngươi biết ta là ai, nên biết chính mình bản lĩnh che giấu rất kém cỏi. Một nữ nhân ở trên đường lớn có thể phát hiện sơ hở của ngươi, thậm chí đi theo ngươi đến cốc Âm Dương mà ngươi cũng không biết. Dường như cũng không khôn khéo!
A Địch cười ha hả nói :
- Không tự biết? Cô nương, ngươi cũng quá xem thường mỗ, ngươi nghĩ ngươi che dấu tốt lắm sao?
- Hay là ngươi sớm biết ta theo ngươi đến cốc?
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên hỏi.
A Địch nói:
- Tuy rằng không biết ngươi ở phía sau theo dõi chúng ta, nhưng... mỗ quả thật biết có hai người khi mình bắt đầu đi ra khỏi thành, liền đi theo!
- Vậy ngươi vì sao làm bộ như không biết?
- Bởi vì mỗ không sợ hãi! A Địch thanh âm sung mãn tự tin:
- Các ngươi nếu đi theo mỗ, đương nhiên là có mục đích, mỗ đi không để ý tới các ngươi, chính là muốn xem các có mục đích gì. Chẳng qua võ công của ngươi khiến mỗ không lướng tới.
Tiêu Linh Chỉ cười lạnh nói:
- Sau Gia Cát mà thôi, nếu ngươi thật sự là biết tung tích của ta, tại sao có thể bị ta thiếu chút nữa đánh lén thành công. Đúng là đồ tự nói xạo, nếu ngươi thật sự là thấy rõ, bây giờ chắc cũng sẽ không giống như bọn ta bị Hạ Học Chi vây ở bên trong mê cung ngầm này.
A Địch không có tức giận:
- Mỗ không cùng nữ nhân cãi cọ. Hàn Mạc, ngươi không biết lối nào đi ra khỏi mê cung ngầm này, hay là ngươi muốn ở chỗ này chờ chết?
- Huynh đài chẳng phải giống ta đó sao?
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Ngươi và Hạc Học Chi âm thầm lui tới, hẳn phải biết một chút tình hình bên trong. Không phải y xây dựng mê cung ngầm này ngươi cũng không biết đó chứ?
- Mỗ cũng không biết…! A địch chậm rãi nói:
- Mỗ cùng y âm thầm liên hệ, tuy nhiên là hai bên cùng nhau mua bán một chút mà thôi!
- Mua bán?
Tiêu Linh Chỉ âm thanh lạnh lùng nói:
- Nước Phong có thể có cái gì vậy, đại Yến Quốc đất rộng của nhiều, tài nguyên dày, Hạ Học Chi có thể ham cái gì của nước Phong các ngươi vậy?
Hàn Mạc cười mà không nói, hắn biết, Tiêu Linh Chỉ như vậy hỏi, chính là muốn nhân cơ hội kích cho A Địch và Hạ Học Chi hai bên càng thêm bất đồng, hơn nữa hắn cũng biết, muốn A Địch buột miệng nói ra một bí mật nào đó thật sự là khó khăn.
Quả nhiên, Tiêu Linh Chỉ dùng cách đã lạc hậu, A Địch nói:
- Ngươi không cần kích mỗ, mỗ sẽ không mắc mưu, có một số việc, mỗ cũng tất nhiên sẽ không cho các ngươi biết.
Hàn Mạc ha hả cười nói:
- Thôi, hiện giờ chúng ta ba người thân đều là ở cạm bẫy, nếu muốn đi ra ngoài, đồng tâm hiệp lực cũng không chắc có thể thoát ra được, nếu nghi kỵ, lục đục với nhau, cuối cùng chỉ có thể đều chết ở chỗ này .
Tiêu Linh Chỉ thở dài, đột nhiên hỏi A Địch:
- Người nước Phong, ngươi từ đâu đi vào này hang đá này? Ngươi từ phía trên lọt xuống dưới đây, là ở hướng nào?
A Địch sinh ra ở rừng rậm nước Phong, đối với loại bát quái vây này trong lòng cũng hiểu được, nếu muốn ra ngoài, phải nhờ Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ dẫn đường mới được, chỉ dựa vào mình, cho dù có võ công cao minh, cũng không có cách nào thoát được.
- Mỗ là rơi vào bên trong một địa đạo, chiều rộng hai người dài... !
A địch chậm rãi nói:
- Hai vách tường bóng loáng, giống như gương, tay chân không thể lách đi lên, lại không thể trèo lên ... Hơn nữa sau khi mỗ rơi xuống, miệng hố liền đóng lại. Dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Cho nên mỗ chỉ có thể dọc theo thông đạo đi về phía trước, ai ngờ... Ai ngờ trong thông đạo lại có cạm bẫy!
- Dạng cạm bẫy gì?
- Lửa…Vách đá đột nhiên phun ra lửa…!
A Địch thanh âm có chút lành lạnh:
- Cánh tay trái mỗ bị lửa phun vào tổn thương…
- Quả nhiên là ngũ hành địa đạo!
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Thông đạo ngươi đi vào là hành hỏa!
- Cái gì hành hỏa?
A Địch mờ mịt không biết.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Quân sư, nói như vậy, chỗ chúng ta là nơi mê cung ngầm, xác định là bát quái vây. Nếu muốn đi ra ngoài, chỉ có thể tìm được sống mắt.
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài:
- Không sai, ngoại trừ tìm được sống mắt của Mặc gia cơ quan, hẳn sẽ có khả năng tìm được lối ra!
A Địch lập tức hỏi:
- Các ngươi nói gì mà sống mắt, kết cục là vật thế nào? Tìm ở nơi nào? Tìm được sống mắt, có thể đi ra ngoài được hay không?
- Không sai, tìm được sống mắt, có thể rời khỏi nơi này.
Hàn Mạc nói:
- Nhưng muốn tìm điều khiển, phải tìm được hang đá trung tâm... Chúng ta hiện giờ cũng không biết hang đá chính ở nơi nào!
- Vị cô nương này cũng biết?
A Địch vội vàng hỏi.
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh như nước, hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ biết?
A Địch không đáp.
Trong hang đá lại là một trận tử yên tĩnh như nhau, không gian quá lớn, nhất là không nói lời nào, trong lúc nhất thời đó có vẻ lạnh lùng vô cùng, trong bóng tối, lại âm trầm quỷ dị.
- Có hay không một yếu hỏa nhỏ?
Một lúc lâu sau, Hàn Mạc mới lên tiếng.
A Địch trầm mặc một chút, hỏi ngược lại:
- Yếu hỏa làm cái gì?
Tất cả cùng đi tìm, Hàn Mạc nói :
- Chúng ta không thể ngồi chờ chết. Ta muốn hỏi các hạ một chút, rốt cuộc có muốn đi ra khỏi mê cung ngầm này không?
- Điều đó là đương nhiên!
- Được!
Hàn Mạc thanh âm nghiêm nghị đứng lên:
- Các hạ nếu muốn đi ra ngoài, nói vậy điều này cũng là sự thật rõ ràng, không có chúng ta... các hạ không có nửa phần cơ hội đi ra khỏi mê cung ngầm này !
- Hàn Mạc, ý tứ của ngươi là không muốn giúp mỗ đi ra ngoài?
Ta cũng không có nói như vậy, nhưng cũng không có nghĩa vụ phải lo cho ngươi. Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Chúng ta chung sức hợp tác, tạo được nhiều cơ hội để đi ra...
A Địch lúc này không còn ngoan cố, thừa nhận:
- Không sai.
- Một khi đã như vậy, chúng ta ba người liên kết, bất kể gặp tình huống nào, cùng nhau tương trợ... Bất kể lúc trước có ân oán gì, trước mắt tạm thời dứt bỏ sang một bên, sau khi ra ngoài tính sau.
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi phải nghe ta chỉ bảo, nếu không, đề nghị ba người liên kết sẽ từ bỏ, các hạ tự đi tìm cách thoát thân!
A Địch lần này không còn do dự, lập tức nói:
- Được, mỗ tạm thời nghe theo lời chỉ bảo của ngươi! Hết thảy ân oán, sau khi ra khỏi nơi này, ngươi và ta sẽ thanh toán!
Hàn Mạc nói:
- Việc này không nên chậm trễ, ở trong này thêm một khắc, tinh lực chúng ta sẽ tiêu hao rất nhiều. Các hạ... Ta không sao biết được tên các hạ, nếu không xưng hô đúng lên cũng rất bất tiện!
- Ngươi cứ gọi mỗ là Hồng Xà!
- Hồng Xà?
-Đúng!
A Địch thản nhiên nói:
- Tuy nhiên là một danh hiệu mà thôi, tiện để ngươi xưng hô!
- Được, thì Hồng Xà.
Hàn Mạc nói:
- Hồng Xà, trên người ngươi có sổ hỏa con không?
- Có!
- Vậy là tốt rồi. Chúng ta phải đi vào thông đạo, tìm kiếm hang đá chính. Trong lòng thông đạo chúng ta không thể biết rõ chính xác đoạn nào có cạm bẫy. Cho nên, ngươi đốt hỏa sổ con ở phía trước, ta đi sau lưng... Tiêu cô nương ở phía sau, không có chỉ thị chúng ta, ngươi tuyệt đối không thể dễ dàng đi tới, ngươi có thể làm được chứ?
- Ngươi bắt mỗ ở phía trước dẫn đường.
A Địch thanh âm có chút khác thường:
- Ngươi bắt mỗ ở phía trước che cạm bẫy cho các ngươi?
Hàn Mạc nhíu mày, lãnh đạm nói:
- Các hạ hay là sợ hãi cạm bẫy? Tuy nhiên ta đã nói trước, hết thảy đều phải nghe ta chỉ bảo, ta làm đều không phải ý cho ngươi mạo hiểm, chúng ta sắp xếp như vậy là tốt nhất. Có khó khăn gì ngươi thật không muốn làm, đi theo sau chúng ta, để chúng ta một đường phạm hiểm, cuối cùng mang theo ngươi ra ngoài? Nếu ngươi thực là nghĩ như thế, ngươi thật là ngây thơ quá mức thôi!
A Địch trầm ngâm , rốt cục nói:
- Hàn Mạc, mỗ sẽ nghe lời ngươi, tuy nhiên... nếu ngươi ý định muốn hại mỗ, mỗ cũng sẽ không cho các ngươi sống yên ổn, phải sống, đại gia có thể cùng nhau sống, phải chết, mỗ tất nhiên cũng muốn mang theo các ngươi!
Thanh âm chưa dứt, chợt nghe xôn xao một tiếng, ánh lửa bỗng nhiên sáng lên, A Địch đã điểm châm lửa quyển sổ con, ánh lửa không coi là sáng ngời, chiếu cũng không xa, tuy nhiên ở trong mê cung ngầm đen tối có ánh lửa xuất hiện như vậy cũng làm người ta thoải mái hơn một chút.
Tiêu Linh Chỉ ngồi dưới đất, khuôn mặt có chút tái nhợt, Hàn Mạc còn lại dẫn theo Huyết Đồng côn, cũng không biết khi nào đã tới gần bên người Tiêu Linh Chỉ.
Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ theo ánh lửa tìm đến chỗ A Địch, đã thấy A Địch tay trái cầm hỏa sổ con, Thanh đằng tiên đeo bên hông, cánh tay phải có mấy đoạn bị cháy đen, chỉ thấy được xiêm y có mấy chỗ rách nát, vết thương cũng không được quấn khăn, đúng như lời hắn nói, cảnh tay phải quả nhiên là bị lửa đốt, xiêm y cháy sạch, một vài chỗ trên cánh tay phải bị bỏng không nhẹ, tổn thương rất nghiêm trọng.
Người này bị trọng thương như thế, thần sắc lạnh lùng, nói chuyện thanh âm không một chút nào sốt ruột, cũng là một người đàn ông cứng cỏi.
Đột nhiên có âm thanh vang lên, Hàn Mạc phán đoán ra đó là giọng của Nam Phong nhân.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, không thể tưởng được cái tên này không ngờ cũng lọt vào hang đá lớn này.
Tiểu tử này mệnh đúng là lớn, rơi vào cạm bẫy không ngờ vẫn còn sống, nhưng nghe thanh âm hắn cũng thấy rất mỏi mệt, xem ra tinh lực và thể lực hao phí cũng rất nhiều.
Hàn Mạc ngừng thở, Tiêu Linh Chỉ trong nháy mắt cũng ngừng thở, trong bóng tối không thể nhìn thấy, phải tạm thời mượn bóng tối để che dấu hành tung của mình.
Chẳng qua A Địch theo dự đoán của hai người cũng là rất khôn khéo, gã nói một câu cũng biết là đã tìm thấy thông đạo, nhưng càng tiến vào không gian này càng có nguy hiểm khác, cho nên sau câu đó gã đã không còn tiếng động.
Tảng đá lớn bên trong động không khí lúc này lại quỷ dị vô cùng.
Sau một lát, lại nghe thấy giọng A Địch:
- Nếu đều ở bên trong này, mỗ xem không gian này, cũng sẽ giấu đầu lòi đuôi thôi.
A Địch mở miệng, Hàn Mạc cũng không ẩn núp nữa, dù sao tình hình bây giờ, mục tiêu quan trọng đó là đi ra khỏi cơ quan ngầm này, chuyện của gã tạm thời gác một bên.
- Các hạ quả nhiên là mạng lớn, đến bây giờ còn chưa chết, ta thật đúng là khâm phục!
Hàn Mạc cười nói:
- Chỉ có điều không biết các hạ là muốn ta tiếp tục đánh một hồi, hay là...cùng nhau thương lượng nên làm như thế nào đi ra khỏi nơi này!
A Địch nói:
- Hàn Mạc, hóa ra là ngươi? Ngươi cũng không chết?
- Đã chết thì sao có thể nói chuyện với ngươi!
- Ngươi có biết lối đi ra ngoài?
A Địch hỏi rất thẳng thắn.
Hàn Mạc cười nói:
- Không biết…Nếu dễ dàng đi ra ngoài, Hạ Học Chi sẽ không lấy cạm bẫy này đối phó với chúng ta! Rồi cười ha hả:
- Vị nhân huynh này, ta vốn tưởng rằng ngươi và Hạ Học Chi là bạn đồng hành, xem ra hiện tại … các ngươi không phải là bạn đồng hành, mà giống như là thù địch, nếu không y cũng không đối phó với ngươi!
A Địch không để ý đến lời nói của Hàn Mạc, chỉ có điều hỏi:
- Còn có một người là ai?
Y hiển nhiên cũng biết Tiêu Linh Chỉ còn sống.
Tiêu Linh Chỉ cũng không kiêng dè, lạnh lùng cười,nói:
- Ngươi muốn hỏi ta chăng?
A Địch trầm mặc một chút, rút cục nói:
- Mỗ nhận thức được ngươi!
Bỗng nhiên dừng lại một chút tiếp tục nói:
- Ở trên đường mỗ đụng vào ngươi…
- Hóa ra ngươi đã sớm nhận ra là ta.
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói:
- Nếu ngươi biết ta là ai, nên biết chính mình bản lĩnh che giấu rất kém cỏi. Một nữ nhân ở trên đường lớn có thể phát hiện sơ hở của ngươi, thậm chí đi theo ngươi đến cốc Âm Dương mà ngươi cũng không biết. Dường như cũng không khôn khéo!
A Địch cười ha hả nói :
- Không tự biết? Cô nương, ngươi cũng quá xem thường mỗ, ngươi nghĩ ngươi che dấu tốt lắm sao?
- Hay là ngươi sớm biết ta theo ngươi đến cốc?
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên hỏi.
A Địch nói:
- Tuy rằng không biết ngươi ở phía sau theo dõi chúng ta, nhưng... mỗ quả thật biết có hai người khi mình bắt đầu đi ra khỏi thành, liền đi theo!
- Vậy ngươi vì sao làm bộ như không biết?
- Bởi vì mỗ không sợ hãi! A Địch thanh âm sung mãn tự tin:
- Các ngươi nếu đi theo mỗ, đương nhiên là có mục đích, mỗ đi không để ý tới các ngươi, chính là muốn xem các có mục đích gì. Chẳng qua võ công của ngươi khiến mỗ không lướng tới.
Tiêu Linh Chỉ cười lạnh nói:
- Sau Gia Cát mà thôi, nếu ngươi thật sự là biết tung tích của ta, tại sao có thể bị ta thiếu chút nữa đánh lén thành công. Đúng là đồ tự nói xạo, nếu ngươi thật sự là thấy rõ, bây giờ chắc cũng sẽ không giống như bọn ta bị Hạ Học Chi vây ở bên trong mê cung ngầm này.
A Địch không có tức giận:
- Mỗ không cùng nữ nhân cãi cọ. Hàn Mạc, ngươi không biết lối nào đi ra khỏi mê cung ngầm này, hay là ngươi muốn ở chỗ này chờ chết?
- Huynh đài chẳng phải giống ta đó sao?
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Ngươi và Hạc Học Chi âm thầm lui tới, hẳn phải biết một chút tình hình bên trong. Không phải y xây dựng mê cung ngầm này ngươi cũng không biết đó chứ?
- Mỗ cũng không biết…! A địch chậm rãi nói:
- Mỗ cùng y âm thầm liên hệ, tuy nhiên là hai bên cùng nhau mua bán một chút mà thôi!
- Mua bán?
Tiêu Linh Chỉ âm thanh lạnh lùng nói:
- Nước Phong có thể có cái gì vậy, đại Yến Quốc đất rộng của nhiều, tài nguyên dày, Hạ Học Chi có thể ham cái gì của nước Phong các ngươi vậy?
Hàn Mạc cười mà không nói, hắn biết, Tiêu Linh Chỉ như vậy hỏi, chính là muốn nhân cơ hội kích cho A Địch và Hạ Học Chi hai bên càng thêm bất đồng, hơn nữa hắn cũng biết, muốn A Địch buột miệng nói ra một bí mật nào đó thật sự là khó khăn.
Quả nhiên, Tiêu Linh Chỉ dùng cách đã lạc hậu, A Địch nói:
- Ngươi không cần kích mỗ, mỗ sẽ không mắc mưu, có một số việc, mỗ cũng tất nhiên sẽ không cho các ngươi biết.
Hàn Mạc ha hả cười nói:
- Thôi, hiện giờ chúng ta ba người thân đều là ở cạm bẫy, nếu muốn đi ra ngoài, đồng tâm hiệp lực cũng không chắc có thể thoát ra được, nếu nghi kỵ, lục đục với nhau, cuối cùng chỉ có thể đều chết ở chỗ này .
Tiêu Linh Chỉ thở dài, đột nhiên hỏi A Địch:
- Người nước Phong, ngươi từ đâu đi vào này hang đá này? Ngươi từ phía trên lọt xuống dưới đây, là ở hướng nào?
A Địch sinh ra ở rừng rậm nước Phong, đối với loại bát quái vây này trong lòng cũng hiểu được, nếu muốn ra ngoài, phải nhờ Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ dẫn đường mới được, chỉ dựa vào mình, cho dù có võ công cao minh, cũng không có cách nào thoát được.
- Mỗ là rơi vào bên trong một địa đạo, chiều rộng hai người dài... !
A địch chậm rãi nói:
- Hai vách tường bóng loáng, giống như gương, tay chân không thể lách đi lên, lại không thể trèo lên ... Hơn nữa sau khi mỗ rơi xuống, miệng hố liền đóng lại. Dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Cho nên mỗ chỉ có thể dọc theo thông đạo đi về phía trước, ai ngờ... Ai ngờ trong thông đạo lại có cạm bẫy!
- Dạng cạm bẫy gì?
- Lửa…Vách đá đột nhiên phun ra lửa…!
A Địch thanh âm có chút lành lạnh:
- Cánh tay trái mỗ bị lửa phun vào tổn thương…
- Quả nhiên là ngũ hành địa đạo!
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Thông đạo ngươi đi vào là hành hỏa!
- Cái gì hành hỏa?
A Địch mờ mịt không biết.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Quân sư, nói như vậy, chỗ chúng ta là nơi mê cung ngầm, xác định là bát quái vây. Nếu muốn đi ra ngoài, chỉ có thể tìm được sống mắt.
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài:
- Không sai, ngoại trừ tìm được sống mắt của Mặc gia cơ quan, hẳn sẽ có khả năng tìm được lối ra!
A Địch lập tức hỏi:
- Các ngươi nói gì mà sống mắt, kết cục là vật thế nào? Tìm ở nơi nào? Tìm được sống mắt, có thể đi ra ngoài được hay không?
- Không sai, tìm được sống mắt, có thể rời khỏi nơi này.
Hàn Mạc nói:
- Nhưng muốn tìm điều khiển, phải tìm được hang đá trung tâm... Chúng ta hiện giờ cũng không biết hang đá chính ở nơi nào!
- Vị cô nương này cũng biết?
A Địch vội vàng hỏi.
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh như nước, hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ biết?
A Địch không đáp.
Trong hang đá lại là một trận tử yên tĩnh như nhau, không gian quá lớn, nhất là không nói lời nào, trong lúc nhất thời đó có vẻ lạnh lùng vô cùng, trong bóng tối, lại âm trầm quỷ dị.
- Có hay không một yếu hỏa nhỏ?
Một lúc lâu sau, Hàn Mạc mới lên tiếng.
A Địch trầm mặc một chút, hỏi ngược lại:
- Yếu hỏa làm cái gì?
Tất cả cùng đi tìm, Hàn Mạc nói :
- Chúng ta không thể ngồi chờ chết. Ta muốn hỏi các hạ một chút, rốt cuộc có muốn đi ra khỏi mê cung ngầm này không?
- Điều đó là đương nhiên!
- Được!
Hàn Mạc thanh âm nghiêm nghị đứng lên:
- Các hạ nếu muốn đi ra ngoài, nói vậy điều này cũng là sự thật rõ ràng, không có chúng ta... các hạ không có nửa phần cơ hội đi ra khỏi mê cung ngầm này !
- Hàn Mạc, ý tứ của ngươi là không muốn giúp mỗ đi ra ngoài?
Ta cũng không có nói như vậy, nhưng cũng không có nghĩa vụ phải lo cho ngươi. Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Chúng ta chung sức hợp tác, tạo được nhiều cơ hội để đi ra...
A Địch lúc này không còn ngoan cố, thừa nhận:
- Không sai.
- Một khi đã như vậy, chúng ta ba người liên kết, bất kể gặp tình huống nào, cùng nhau tương trợ... Bất kể lúc trước có ân oán gì, trước mắt tạm thời dứt bỏ sang một bên, sau khi ra ngoài tính sau.
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi phải nghe ta chỉ bảo, nếu không, đề nghị ba người liên kết sẽ từ bỏ, các hạ tự đi tìm cách thoát thân!
A Địch lần này không còn do dự, lập tức nói:
- Được, mỗ tạm thời nghe theo lời chỉ bảo của ngươi! Hết thảy ân oán, sau khi ra khỏi nơi này, ngươi và ta sẽ thanh toán!
Hàn Mạc nói:
- Việc này không nên chậm trễ, ở trong này thêm một khắc, tinh lực chúng ta sẽ tiêu hao rất nhiều. Các hạ... Ta không sao biết được tên các hạ, nếu không xưng hô đúng lên cũng rất bất tiện!
- Ngươi cứ gọi mỗ là Hồng Xà!
- Hồng Xà?
-Đúng!
A Địch thản nhiên nói:
- Tuy nhiên là một danh hiệu mà thôi, tiện để ngươi xưng hô!
- Được, thì Hồng Xà.
Hàn Mạc nói:
- Hồng Xà, trên người ngươi có sổ hỏa con không?
- Có!
- Vậy là tốt rồi. Chúng ta phải đi vào thông đạo, tìm kiếm hang đá chính. Trong lòng thông đạo chúng ta không thể biết rõ chính xác đoạn nào có cạm bẫy. Cho nên, ngươi đốt hỏa sổ con ở phía trước, ta đi sau lưng... Tiêu cô nương ở phía sau, không có chỉ thị chúng ta, ngươi tuyệt đối không thể dễ dàng đi tới, ngươi có thể làm được chứ?
- Ngươi bắt mỗ ở phía trước dẫn đường.
A Địch thanh âm có chút khác thường:
- Ngươi bắt mỗ ở phía trước che cạm bẫy cho các ngươi?
Hàn Mạc nhíu mày, lãnh đạm nói:
- Các hạ hay là sợ hãi cạm bẫy? Tuy nhiên ta đã nói trước, hết thảy đều phải nghe ta chỉ bảo, ta làm đều không phải ý cho ngươi mạo hiểm, chúng ta sắp xếp như vậy là tốt nhất. Có khó khăn gì ngươi thật không muốn làm, đi theo sau chúng ta, để chúng ta một đường phạm hiểm, cuối cùng mang theo ngươi ra ngoài? Nếu ngươi thực là nghĩ như thế, ngươi thật là ngây thơ quá mức thôi!
A Địch trầm ngâm , rốt cục nói:
- Hàn Mạc, mỗ sẽ nghe lời ngươi, tuy nhiên... nếu ngươi ý định muốn hại mỗ, mỗ cũng sẽ không cho các ngươi sống yên ổn, phải sống, đại gia có thể cùng nhau sống, phải chết, mỗ tất nhiên cũng muốn mang theo các ngươi!
Thanh âm chưa dứt, chợt nghe xôn xao một tiếng, ánh lửa bỗng nhiên sáng lên, A Địch đã điểm châm lửa quyển sổ con, ánh lửa không coi là sáng ngời, chiếu cũng không xa, tuy nhiên ở trong mê cung ngầm đen tối có ánh lửa xuất hiện như vậy cũng làm người ta thoải mái hơn một chút.
Tiêu Linh Chỉ ngồi dưới đất, khuôn mặt có chút tái nhợt, Hàn Mạc còn lại dẫn theo Huyết Đồng côn, cũng không biết khi nào đã tới gần bên người Tiêu Linh Chỉ.
Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ theo ánh lửa tìm đến chỗ A Địch, đã thấy A Địch tay trái cầm hỏa sổ con, Thanh đằng tiên đeo bên hông, cánh tay phải có mấy đoạn bị cháy đen, chỉ thấy được xiêm y có mấy chỗ rách nát, vết thương cũng không được quấn khăn, đúng như lời hắn nói, cảnh tay phải quả nhiên là bị lửa đốt, xiêm y cháy sạch, một vài chỗ trên cánh tay phải bị bỏng không nhẹ, tổn thương rất nghiêm trọng.
Người này bị trọng thương như thế, thần sắc lạnh lùng, nói chuyện thanh âm không một chút nào sốt ruột, cũng là một người đàn ông cứng cỏi.