Hàn Mạc lắc đầu thở dài, xoay người hướng Hạ Học Chi nói:
- Kỳ thật hôm nay thế chất đến Xuân Viên có chuyện gấp bàn với Lăng đại nhân, nhưng bây giờ xem ra cần phải bẩm báo một việc…
Thế bá biết người này là ai không ?
Con mắt Hạ Học Chi co rút:
- Chẳng lẽ… hắn không phải Hạ Miễn?
- Hạ Miễn?
Hàn Mạc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Hắn đương nhiên không phải Hạ Miễn. Hạ Miễn là trọng phạm, giờ đang bị canh giữ nghiêm ngặt, sao có thể dễ dàng mang ra ngoài. Theo như lời thế bá, tại địa bàn huyện Tịch Xuân thích khách gian tế như mây, thế chất rất sợ hãi…may mắn đã có phòng bị từ trước, nếu không thích khách đã thực hiện được ý đồ!
Tư Đồ Tĩnh kìm không nổi bước tiến đến giật ra khăn trùm đầu của tù phạm đã chết, khi mở ra sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống như mưa.
Y quay lại nhìn Hạ Học Chi gần như muốn khóc.
Hạ Học Chi tiến lên hai bước để nhìn rõ hơn thi thể trên mặt đất, đây không phải Hạ Miễn, là Lương thự ti khố Hạ Dần.
- Như thế nào… thế nào là hắn?
Hạ Học Chi thất thanh nói.
Y thật sự khó có thể tưởng tượng, vừa rồi mặc áo giáp của giáo úy Hạ Miễn, như thế nào bây giờ biến thành Hạ Dần.
Hàn Mạc thản nhiên nhìn y, xoay người hướng Tiếu Mộc nói:
- Tiếu Hộ Quân úy, chỉ sợ bên trong còn rất nhiều thích khách, vì bảo vệ an toàn Giám sát sứ ngươi dẫn người đi bảo vệ Lăng đại nhân, thuận tiện tìm kiếm xem Xuân Viên còn thích khách ẩn núp hay không?
Tiếu Mộc chắp tay:
- Rõ!
Sau đó cao giọng hô:
- Các huynh đệ, cẩn thận lục soát tìm ra thích khách, gặp nhân vật khả nghi giết không tha.
Chúng tướng sĩ Ngự lâm quân hô vang “Dạ”, thanh âm cực lớn.
- Dừng tay!
Hạ Học Chi lập tức ngăn trở:
- Các ngươi muốn làm gì?
Hàn Mạc lãnh đạm nói:
- Thế bá, thế chất cũng vì an toàn của mọi người mà suy xét, như thế bá nói bọn thích khách rất ác độc, nếu không tìm kỹ sẽ gây nguy hiểm cho mọi người trong Xuân Viên, huống chi Giám sát sứ đại nhân cũng ở tại đây, chuyện này không thể qua loa.
Hắn vung tay lên, Ngự lâm quân bốn phía chạy đi, chỉ còn hơn mười Ngự lâm quân bên cạnh bảo vệ Hàn Mạc, còn Thành vệ quân vẫn ngơ ngác ở bên ngoài.
- Thế bá có biết vì sao thế chất mang theo Thành vệ quân cùng đến?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Hạ Học Chi chậm rãi hỏi.
Hạ Học Chi lắc đầu:
- Không biết!
Hàn Mạc cười trả lời:
- Tất nhiên là muốn nhiều người chứng kiến mà thôi!
- Chứng kiến cái gì?
- Thế bá có biết chuyện Hạ Miễn ăn trộm Lang phù?
Hàn Mạc nhìn chăm chú con ngươi của Hạ Học Chi, thản nhiên hỏi.
Đôi mắt Hạ Học Chi hiện ra bối rối, hắn cố gắng bình tĩnh:
- Trộm Lang phù? Lời này từ đâu? Hạ Miễn không phải phụng quân lệnh hành sự sao?
Hàn Mạc khoát tay:
- Không vội không vội!
Lai hướng Tư Đồ Tĩnh nói:
- Tư Đồ đại nhân, lang phù chia làm Lang lệnh phù và Lang lệnh thân phù, ta muốn hỏi Tư Đồ đại nhân, lang lệnh thân phù làm như thế nào rơi vào tay Hạ Miễn, chẳng lẽ Hạ Miễn vào thành là lệnh của Tư Đồ đại nhân.
Sắc mặt Tư Đồ Tĩnh trở lên trắng bệch, nhìn vô cùng mất tự nhiên, y đường đường là quan to của địa phương, bây giờ lại thất thố như vậy đều làm cho người khác xem thường.
- Việc này…!
Tư Đồ Tĩnh thấy ánh mắt Hàn Mạc lóe hàn quang hướng phía mình, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Tư Đồ Tĩnh đại nhân, nếu không phải ngài hạ quân lệnh, vậy chẳng lẽ Lang phù bị trộm?
Hàn Mạc lãnh đạm nói:
- Chẳng lẽ bản lĩnh Hạ Miễn lợi hại như vậy. hay là Tư Đồ đại nhân tự hạ lệnh cho quân vào thành? Nếu như vậy ta muốn hỏi Tư Đồ đại nhân trong thành còn không ít Thành vệ quân, còn có Ngự lâm quân hiệp trợ canh giữ vì sao còn điều thêm binh?
Giọng nói của Hàn Mạc lạnh lùng:
- Tư Đồ đại nhân, ngươi muốn làm gì?
Trên người Tư Đồ Tĩnh hàn ý càng đậm, nhưng dù sao y cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, gặp qua chuyện cũng không ít, lúc này tuyệt đối không thể dễ dàng thỏa hiệp.
Y ý thức rất rõ nếu mình để cho Hàn Mạc nắm được sơ hở, với sự giảo hoạt của Hàn Mạc, nhất định không cho mình cơ hội phản kháng.
- Hàn tướng quân, ngài hỏi câu này đúng là kỳ quái, điều binh thêm canh phòng cũng là chuyện bình thường, trợ giúp sự ổn định của huyện Tịch Xuân.
Tư Đồ Tĩnh cố gắng bình tĩnh:
- Về phần Lang phù đó là bản quan giao cho Hạ Miễn, trước mắt tình thế của huyện Tịch Xuân không an toàn, ta cùng Chư Cát Chỉ huy sứ bàn bạc, thống nhất huyện Tịch Xuân đã bị Tô Khắc Ung làm rối loạn, cho nên quyết định tăng thêm binh lực duy trì yên bình trong thành. Bản quan là Quận thủ làm như vậy cũng là trức trách, chuyện này không tới lượt Hàn tướng quân hỏi!
Hàn Mạc vuốt cằm cười nói:
- Tư Đồ đại nhân nói rất đúng, có một số việc Hàn Mạc đúng là không nên hỏi, nhưng…điều động Thành vệ quân cần có hai khối Lang phù hợp lại mới có tác dụng, Tư Đồ đại nhân cùng Chỉ huy sứ cùng quyết định, vậy tại sao Hạ Miễn còn muốn trộm lang phù? Còn thư hạ lệnh bây giờ ở đâu?
- Hạ Miễn…Hạ Miễn chỉ nói lung tung!
Tư Đồ Tĩnh cả giận:
- Đây là chúng ta tư nhân thư từ, người ngoài không thể xem qua!
Hàn Mạc cười lạnh:
- Hạ Miễn nói lung tung? Bất luận Tư Đồ đại nhân nói là tư nhân thư tín, chuyện này quan hệ trọng đại, ngài lấy nó ra có thể chứng minh Hạ Miễn nói lung tung. Tư Đồ đại nhân ngươi nên hiểu được, một mình điều động quân đội đồng nghĩa với mưu phản, nếu không nói rõ chỉ sợ Tư Đồ đại nhân nhảy xuống sông cũng không rửa sạch tội!
- Hàn Mạc, ngươi…ngươi quá đáng!
Tư Đồ Tĩnh gấp đỏ mặt, mồ hôi giống như mưa.
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Nhờ hoàng ân của thánh thượng, được triều đình giao trọng trách, Hàn Mạc đến đây muốn làm gì, Tư Đồ đại nhân so với ta còn rõ ràng, nếu chuyện lớn như vậy ta không cẩn thận tra hỏi làm thế nào hướng triều đình bẩm báo?
Đôi mắt bắn ra hàn quang như điện:
- Tư Đồ đại nhân, Thành vệ quân tự ý tiến vào thành Tịch Xuân, cưỡng ép Ngự lâm quân đóng tại huyện Tịch Xuân, rồi động binh đao đối với Ngự lâm quân…chuyện này cũng thôi, nếu Thành vệ quân có bản lĩnh, dù sao cũng là quân đội của triều đình, ai tới hộ vệ đều là giống nhau, nhưng mà ngài xem bây giờ thành bộ dạng gì?
Hắn nắm hai tay:
- Đã công khai bắt dữ phạm nhân, các ngươi lại tạo cơ hội cho họ chạy thoát, quan viên lại bộ thì bị giam lỏng, còn có Tô thị lang…
Hàn Mạc liếc Hạ Học Chi, lạnh lùng nói:
- Sợ tội tự sát, dùng cái gì để phục thiên hạ!
Ánh mắt Tư Đồ Tĩnh lóe lên không kìm nổi nhìn Hạ Học Chi.
- Hàn thế chất, sự tình không phải như vậy, ngươi nói như vậy không phải rất mơ hồ?
Hạ Học Chi rốt cục nói:
- Những quan viên địa phương đồng ý cung khai đều bị tra tấn bức cung, bất đắc dĩ mới nhận tội. Về phần Tô Khắc Ung bị chết, ai cũng biết hắn bị độc chết, tuy nhiên không ai biết trước khi chết muốn gì, nhưng… chỉ sợ khó có thể giải thích sợ tội tự sát? Tư Đồ đại nhân ngài chung quy cũng là Quận thủ của Nghi Xuân, là quan lớn, chẳng lẽ đường đường là Quận thủ như thế nào hỏi như vậy?
Thần tình Hàn Mạc lạnh lùng cúi đầu nhẹ nhàng vuốt găng tay kim loại quái dị, thản nhiên :
- Hiện giờ binh quyền trong tay ta, ta muốn làm như thế nào thì làm như thế đấy!
Hạ Học Chi gắng gượng:
- Ngươi, ngươi làm càn!
- Ngươi lớn mật!
Hàn Mạc cười lạnh:
- Bản quan thân là Thính trưởng Tây Hoa thính, Hộ Quân tham lĩnh Ngự lâm quân, lại là Hộ lương quan, ngươi ăn nói ngông cuồng dám trách cứ ta, ngươi thật sự to gan, đừng quên, ngươi chỉ là một thư sinh, quy củ nước Yến ngươi có hiểu?
Hạ Học Chi tức giận run rẩy:
- Ngươi có ý gì?
- Ngươi chỉ là một thảo dân, mạo phạm mệnh quan triều đình, vả miệng hai mươi!
Hàn Mạc thản nhiên:
- Ta nghĩ điểm này, Tư Đồ đại nhân hẳn so với ta còn rõ ràng hơn.
Hạ Học Chi cười lạnh:
- Hàn Mạc, ngươi còn muốn vả miệng ta? Ngươi đừng quên, ngươi đang ở địa bàn của ai! Chính lão tử ở đây xem ngươi dám làm gì ta!
- Ta là lão tử, lão tử là ta ha ha ha…!
Hàn Mạc thản nhiên:
- Người trẻ tuổi thích làm việc kích động, điều này… ngươi nên biết!
Hạ Học Chi nghe tiếng Hàn Mạc muốn vả miệng mình, mặt lập tức tái xanh.
Y tuy thân không có chức vị, nhưng địa vị thực tế tại nước Yến rất nhiều quan viên khó có thể bằng, đường đường quận thủ quận Nghi Xuân y cũng có thể tùy ý sai khiến như một con chó mà thôi.
Nói trở lại, nước Yến vương luật quy định cực kỳ rõ ràng, y là bình dân mạo phạm mệnh quan triều đình nhất định phải vả miệng.
Dù có cao sang như thế nào cũng chỉ là là thường dân mà thôi.
Hộ vệ tại Xuân Viên nghe Hàn Mạc muốn vả miệng Hạ Học Chi đều chậm rãi tới gần bảo vệ y, dù sao họ cũng là người của Hạ gia, thời điểm này phải chứng tỏ sự tồn tại của mình.
Ngoài ra một vài chỗ ẩn núp cũng rục rịch.
- Không được nhúc nhích, người của ngươi không lên hành động thiếu suy nghĩ!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Họ mà động ta sẽ giết không còn một người!
Khuôn mặt Hạ Học Chi giật giật, run rẩy.
Rốt cục y đã biết tiểu tử trước mặt này âm độc như thế nào, ngày trước khách khí bao nhiêu bây giờ lạnh lùng vô tình bấy nhiêu.
Tuy nhiên y cũng hiểu mình thiếu một chút lấy đi tính mạng Hàn Mạc, Hàn Mạc sao có thể đối với mình khách khí?
Tiểu tử này một khi hung ác nổi lên thật sự rất lạnh khốc.
- Kỳ thật hôm nay thế chất đến Xuân Viên có chuyện gấp bàn với Lăng đại nhân, nhưng bây giờ xem ra cần phải bẩm báo một việc…
Thế bá biết người này là ai không ?
Con mắt Hạ Học Chi co rút:
- Chẳng lẽ… hắn không phải Hạ Miễn?
- Hạ Miễn?
Hàn Mạc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Hắn đương nhiên không phải Hạ Miễn. Hạ Miễn là trọng phạm, giờ đang bị canh giữ nghiêm ngặt, sao có thể dễ dàng mang ra ngoài. Theo như lời thế bá, tại địa bàn huyện Tịch Xuân thích khách gian tế như mây, thế chất rất sợ hãi…may mắn đã có phòng bị từ trước, nếu không thích khách đã thực hiện được ý đồ!
Tư Đồ Tĩnh kìm không nổi bước tiến đến giật ra khăn trùm đầu của tù phạm đã chết, khi mở ra sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống như mưa.
Y quay lại nhìn Hạ Học Chi gần như muốn khóc.
Hạ Học Chi tiến lên hai bước để nhìn rõ hơn thi thể trên mặt đất, đây không phải Hạ Miễn, là Lương thự ti khố Hạ Dần.
- Như thế nào… thế nào là hắn?
Hạ Học Chi thất thanh nói.
Y thật sự khó có thể tưởng tượng, vừa rồi mặc áo giáp của giáo úy Hạ Miễn, như thế nào bây giờ biến thành Hạ Dần.
Hàn Mạc thản nhiên nhìn y, xoay người hướng Tiếu Mộc nói:
- Tiếu Hộ Quân úy, chỉ sợ bên trong còn rất nhiều thích khách, vì bảo vệ an toàn Giám sát sứ ngươi dẫn người đi bảo vệ Lăng đại nhân, thuận tiện tìm kiếm xem Xuân Viên còn thích khách ẩn núp hay không?
Tiếu Mộc chắp tay:
- Rõ!
Sau đó cao giọng hô:
- Các huynh đệ, cẩn thận lục soát tìm ra thích khách, gặp nhân vật khả nghi giết không tha.
Chúng tướng sĩ Ngự lâm quân hô vang “Dạ”, thanh âm cực lớn.
- Dừng tay!
Hạ Học Chi lập tức ngăn trở:
- Các ngươi muốn làm gì?
Hàn Mạc lãnh đạm nói:
- Thế bá, thế chất cũng vì an toàn của mọi người mà suy xét, như thế bá nói bọn thích khách rất ác độc, nếu không tìm kỹ sẽ gây nguy hiểm cho mọi người trong Xuân Viên, huống chi Giám sát sứ đại nhân cũng ở tại đây, chuyện này không thể qua loa.
Hắn vung tay lên, Ngự lâm quân bốn phía chạy đi, chỉ còn hơn mười Ngự lâm quân bên cạnh bảo vệ Hàn Mạc, còn Thành vệ quân vẫn ngơ ngác ở bên ngoài.
- Thế bá có biết vì sao thế chất mang theo Thành vệ quân cùng đến?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Hạ Học Chi chậm rãi hỏi.
Hạ Học Chi lắc đầu:
- Không biết!
Hàn Mạc cười trả lời:
- Tất nhiên là muốn nhiều người chứng kiến mà thôi!
- Chứng kiến cái gì?
- Thế bá có biết chuyện Hạ Miễn ăn trộm Lang phù?
Hàn Mạc nhìn chăm chú con ngươi của Hạ Học Chi, thản nhiên hỏi.
Đôi mắt Hạ Học Chi hiện ra bối rối, hắn cố gắng bình tĩnh:
- Trộm Lang phù? Lời này từ đâu? Hạ Miễn không phải phụng quân lệnh hành sự sao?
Hàn Mạc khoát tay:
- Không vội không vội!
Lai hướng Tư Đồ Tĩnh nói:
- Tư Đồ đại nhân, lang phù chia làm Lang lệnh phù và Lang lệnh thân phù, ta muốn hỏi Tư Đồ đại nhân, lang lệnh thân phù làm như thế nào rơi vào tay Hạ Miễn, chẳng lẽ Hạ Miễn vào thành là lệnh của Tư Đồ đại nhân.
Sắc mặt Tư Đồ Tĩnh trở lên trắng bệch, nhìn vô cùng mất tự nhiên, y đường đường là quan to của địa phương, bây giờ lại thất thố như vậy đều làm cho người khác xem thường.
- Việc này…!
Tư Đồ Tĩnh thấy ánh mắt Hàn Mạc lóe hàn quang hướng phía mình, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Tư Đồ Tĩnh đại nhân, nếu không phải ngài hạ quân lệnh, vậy chẳng lẽ Lang phù bị trộm?
Hàn Mạc lãnh đạm nói:
- Chẳng lẽ bản lĩnh Hạ Miễn lợi hại như vậy. hay là Tư Đồ đại nhân tự hạ lệnh cho quân vào thành? Nếu như vậy ta muốn hỏi Tư Đồ đại nhân trong thành còn không ít Thành vệ quân, còn có Ngự lâm quân hiệp trợ canh giữ vì sao còn điều thêm binh?
Giọng nói của Hàn Mạc lạnh lùng:
- Tư Đồ đại nhân, ngươi muốn làm gì?
Trên người Tư Đồ Tĩnh hàn ý càng đậm, nhưng dù sao y cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, gặp qua chuyện cũng không ít, lúc này tuyệt đối không thể dễ dàng thỏa hiệp.
Y ý thức rất rõ nếu mình để cho Hàn Mạc nắm được sơ hở, với sự giảo hoạt của Hàn Mạc, nhất định không cho mình cơ hội phản kháng.
- Hàn tướng quân, ngài hỏi câu này đúng là kỳ quái, điều binh thêm canh phòng cũng là chuyện bình thường, trợ giúp sự ổn định của huyện Tịch Xuân.
Tư Đồ Tĩnh cố gắng bình tĩnh:
- Về phần Lang phù đó là bản quan giao cho Hạ Miễn, trước mắt tình thế của huyện Tịch Xuân không an toàn, ta cùng Chư Cát Chỉ huy sứ bàn bạc, thống nhất huyện Tịch Xuân đã bị Tô Khắc Ung làm rối loạn, cho nên quyết định tăng thêm binh lực duy trì yên bình trong thành. Bản quan là Quận thủ làm như vậy cũng là trức trách, chuyện này không tới lượt Hàn tướng quân hỏi!
Hàn Mạc vuốt cằm cười nói:
- Tư Đồ đại nhân nói rất đúng, có một số việc Hàn Mạc đúng là không nên hỏi, nhưng…điều động Thành vệ quân cần có hai khối Lang phù hợp lại mới có tác dụng, Tư Đồ đại nhân cùng Chỉ huy sứ cùng quyết định, vậy tại sao Hạ Miễn còn muốn trộm lang phù? Còn thư hạ lệnh bây giờ ở đâu?
- Hạ Miễn…Hạ Miễn chỉ nói lung tung!
Tư Đồ Tĩnh cả giận:
- Đây là chúng ta tư nhân thư từ, người ngoài không thể xem qua!
Hàn Mạc cười lạnh:
- Hạ Miễn nói lung tung? Bất luận Tư Đồ đại nhân nói là tư nhân thư tín, chuyện này quan hệ trọng đại, ngài lấy nó ra có thể chứng minh Hạ Miễn nói lung tung. Tư Đồ đại nhân ngươi nên hiểu được, một mình điều động quân đội đồng nghĩa với mưu phản, nếu không nói rõ chỉ sợ Tư Đồ đại nhân nhảy xuống sông cũng không rửa sạch tội!
- Hàn Mạc, ngươi…ngươi quá đáng!
Tư Đồ Tĩnh gấp đỏ mặt, mồ hôi giống như mưa.
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Nhờ hoàng ân của thánh thượng, được triều đình giao trọng trách, Hàn Mạc đến đây muốn làm gì, Tư Đồ đại nhân so với ta còn rõ ràng, nếu chuyện lớn như vậy ta không cẩn thận tra hỏi làm thế nào hướng triều đình bẩm báo?
Đôi mắt bắn ra hàn quang như điện:
- Tư Đồ đại nhân, Thành vệ quân tự ý tiến vào thành Tịch Xuân, cưỡng ép Ngự lâm quân đóng tại huyện Tịch Xuân, rồi động binh đao đối với Ngự lâm quân…chuyện này cũng thôi, nếu Thành vệ quân có bản lĩnh, dù sao cũng là quân đội của triều đình, ai tới hộ vệ đều là giống nhau, nhưng mà ngài xem bây giờ thành bộ dạng gì?
Hắn nắm hai tay:
- Đã công khai bắt dữ phạm nhân, các ngươi lại tạo cơ hội cho họ chạy thoát, quan viên lại bộ thì bị giam lỏng, còn có Tô thị lang…
Hàn Mạc liếc Hạ Học Chi, lạnh lùng nói:
- Sợ tội tự sát, dùng cái gì để phục thiên hạ!
Ánh mắt Tư Đồ Tĩnh lóe lên không kìm nổi nhìn Hạ Học Chi.
- Hàn thế chất, sự tình không phải như vậy, ngươi nói như vậy không phải rất mơ hồ?
Hạ Học Chi rốt cục nói:
- Những quan viên địa phương đồng ý cung khai đều bị tra tấn bức cung, bất đắc dĩ mới nhận tội. Về phần Tô Khắc Ung bị chết, ai cũng biết hắn bị độc chết, tuy nhiên không ai biết trước khi chết muốn gì, nhưng… chỉ sợ khó có thể giải thích sợ tội tự sát? Tư Đồ đại nhân ngài chung quy cũng là Quận thủ của Nghi Xuân, là quan lớn, chẳng lẽ đường đường là Quận thủ như thế nào hỏi như vậy?
Thần tình Hàn Mạc lạnh lùng cúi đầu nhẹ nhàng vuốt găng tay kim loại quái dị, thản nhiên :
- Hiện giờ binh quyền trong tay ta, ta muốn làm như thế nào thì làm như thế đấy!
Hạ Học Chi gắng gượng:
- Ngươi, ngươi làm càn!
- Ngươi lớn mật!
Hàn Mạc cười lạnh:
- Bản quan thân là Thính trưởng Tây Hoa thính, Hộ Quân tham lĩnh Ngự lâm quân, lại là Hộ lương quan, ngươi ăn nói ngông cuồng dám trách cứ ta, ngươi thật sự to gan, đừng quên, ngươi chỉ là một thư sinh, quy củ nước Yến ngươi có hiểu?
Hạ Học Chi tức giận run rẩy:
- Ngươi có ý gì?
- Ngươi chỉ là một thảo dân, mạo phạm mệnh quan triều đình, vả miệng hai mươi!
Hàn Mạc thản nhiên:
- Ta nghĩ điểm này, Tư Đồ đại nhân hẳn so với ta còn rõ ràng hơn.
Hạ Học Chi cười lạnh:
- Hàn Mạc, ngươi còn muốn vả miệng ta? Ngươi đừng quên, ngươi đang ở địa bàn của ai! Chính lão tử ở đây xem ngươi dám làm gì ta!
- Ta là lão tử, lão tử là ta ha ha ha…!
Hàn Mạc thản nhiên:
- Người trẻ tuổi thích làm việc kích động, điều này… ngươi nên biết!
Hạ Học Chi nghe tiếng Hàn Mạc muốn vả miệng mình, mặt lập tức tái xanh.
Y tuy thân không có chức vị, nhưng địa vị thực tế tại nước Yến rất nhiều quan viên khó có thể bằng, đường đường quận thủ quận Nghi Xuân y cũng có thể tùy ý sai khiến như một con chó mà thôi.
Nói trở lại, nước Yến vương luật quy định cực kỳ rõ ràng, y là bình dân mạo phạm mệnh quan triều đình nhất định phải vả miệng.
Dù có cao sang như thế nào cũng chỉ là là thường dân mà thôi.
Hộ vệ tại Xuân Viên nghe Hàn Mạc muốn vả miệng Hạ Học Chi đều chậm rãi tới gần bảo vệ y, dù sao họ cũng là người của Hạ gia, thời điểm này phải chứng tỏ sự tồn tại của mình.
Ngoài ra một vài chỗ ẩn núp cũng rục rịch.
- Không được nhúc nhích, người của ngươi không lên hành động thiếu suy nghĩ!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Họ mà động ta sẽ giết không còn một người!
Khuôn mặt Hạ Học Chi giật giật, run rẩy.
Rốt cục y đã biết tiểu tử trước mặt này âm độc như thế nào, ngày trước khách khí bao nhiêu bây giờ lạnh lùng vô tình bấy nhiêu.
Tuy nhiên y cũng hiểu mình thiếu một chút lấy đi tính mạng Hàn Mạc, Hàn Mạc sao có thể đối với mình khách khí?
Tiểu tử này một khi hung ác nổi lên thật sự rất lạnh khốc.