Hàn Mạc nhìn Hạ Học Chi, trong đôi mắt lộ ra nụ cười lãnh khốc, thấp giọng nói:
- Như nào? Dường như thế bá không tin tưởng… Chẳng qua thế bá suy nghĩ một chút sẽ tin, ngoại trừ y, còn ai có thể cứu chúng ta rời khỏi nơi đó… !
- Ngươi… nói bậy!
Hạ Học Chi nâng tay lên, dùng ống tay áo lau vết máu bên miệng:
- Y không thể… tuyệt đối không thể!
- Có gì không thể được?
Hàn Mạc ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lạnh lùng đảo quả đám người bên cạnh, phất tay, đám hộ vệ Xuân Viên lập tức nhìn nhau, đều lui ra sau. Hành động vừa rồi của Hàn Mạc đã đủ kinh sợ bọn họ, trong lòng bọn họ, vị tướng quân trẻ tuổi này có thể làm bất cứ chuyện gì.
Tướng sĩ Ngự lâm quân bên cạnh biết Hàn Mạc có lời muốn nói với Hạ Học Chi, lại không tiện để người khác nghe thấy, cho nên mọi người cũng lui lại, chẳng qua hình thành vòng tròn hộ vệ, để phòng ngừa thích khách đột nhiên chạy đến tập kích Hàn tướng quân, ngay cả Tư Đồ Tĩnh, cũng bị ngăn ở ngoài vòng tròn bảo vệ.
Lúc này Tư Đồ Tĩnh kinh hồn bạt vía, ngay cả chủ tử của mình cũng bị đánh thành như vậy, mình càng không thể chọc giận Tiểu Diêm Vương Hàn Mạc vào lúc này.
Hiện giờ trong tay y hoàn toàn không có binh quyền, hơn nữa Hạ Miễn nằm trong tay Hàn Mạc, chẳng khác nào nhược điểm của mình cũng bị Hàn Mạc nắm trong tay, tiền đồ ảm đạm, khủng hoảng trong lòng thật sự không thể diễn tả bằng lời.
Hành động sấm sét hôm nay của Hàn Mạc, thật sự khiến y nhận thức được cái gọi là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Tình thế vốn đang tốt, ngay trong buổi tối này, bởi vì Hàn Mạc trở về, tất cả đều đã thay đổi.
Y nghĩ không ra còn biện pháp gì có thể thay đổi tình thế trước mắt, càng nghĩ không ra có biện pháp gì có thể thoát khỏi khó khăn trước mắt.
Đúng như lời Hàn Mạc vừa nói, binh quyền hiện giờ ở trong tay Hàn Mạc, hắn muốn như nào được như vậy!
Tới thời khắc mấu chốt, vẫn là báng súng có ích, Hàn Mạc có gần hai ngàn Ngự lâm quân tinh duệ, đó là vương bài lớn nhất của hắn.
Tuy rằng mình là quan to nhất một phương, nhưng vì khống chế quan lớn địa phương nắm giữ binh quyền, nên pháp luật nước Yến quy định việc điều binh cực kỳ nghiêm khắc, cho dù mình là Quận thủ nhưng hiện giờ cũng không thể điều động được Thành vệ quân ở quận Nghi Xuân.
Chỉ sợ hiện giờ Lang phù đang ở trong tay Hàn Mạc!
…
Hàn Mạc ngồi xổm bên người Hạ Học Chi, thấp giọng nói:
- Thế bá, có phải ngài cảm thấy vị phụ tá Quỷ Cốc kia nhất định sẽ không phản bội ngài hay không?
Khuôn mặt Hạ Học Chi vốn thống khổ không chịu nổi lại lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hàn Mạc một lời nói ra thân phận Quỷ Cốc của Từ Du, trong lòng Hạ Học Chi thật sự khiếp sợ tới cực điểm.
Đây là một bí mật rất lớn, bí mật người ngoài tuyệt đối không thể biết được. Từ sau khi Hạ Học Chi thu nạp Từ Du, cẩn thận giấu kín thân phận Từ Du, trong mắt y, dưới trời đất này nhiều nhất chỉ có ba người biết mà thôi.
Ngoại trừ y và Từ Du, người kia tự nhiên là huynh đệ Hạ Khánh Chi của y đang ở tại kinh thành nước Yến.
Hạ gia một mực chờ đợi có được vũ khí hoàn thành bá nghiệp, cho nên việc giữ bí mật này được thực hiện cực kỳ chu đáo.
Về phần bản thân Từ Du, càng không thể tiết lộ thân phận của mình ra ngoài.
Môn nhân Quỷ Cốc, tuy rằng thiên tài xuất hiện lớp lớp, nhưng cho tới này chưa bao giờ tiết lộ thân phận của mình, đạo lý rất đơn giản, một khi tiết lộ thân phận của mình cho những người khác biết, chắc chắn sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái.
Đối với cá nhân Từ Du, đối với toàn bộ gia tộc họ Hạ, đó đều là một chuyện cực kỳ bất lợi.
Nhưng một câu nhìn như nhẹ nhàng này của Hàn Mạc, lại lộ ra một tin tức cực kỳ khủng bố, không ngờ Tiểu Diêm Vương này biết được Từ Du là người của Quỷ Cốc!
Nhìn cơ mặt Hạ Học Chi run run, khóe miệng Hàn Mạc lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Thế bá, có phải cảm thấy rất bất ngờ hay không? Tại sao ta lại biết được bí mật lớn như vậy?
- Ngươi… !
Hạ Học Chi bị vả vào mặt thì thôi, lúc này, tâm lý y cũng bị đả kích cực kỳ nghiêm trọng.
Trong lòng y bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ… Từ Du thật sự phản bội chính mình?
- Thế bá đừng nóng vội, tiếp theo còn rất nhiều chuyện thú vị!
Giọng nói của Hàn Mạc cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng cũng tàn khốc khác thường:
- Vốn Từ Du muốn giết chúng ta… Việc này thế bá tự nhiên biết được, nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện, chỉ sợ thế bá đoán không được… !
- Cái gì?
Đồng tử của hạ Học Chi vốn đã rất nhỏ, lúc này lại co rút lại thành hai điểm đen nhỏ:
- Hắn… làm cái gì?
Hàn Mạc thở dài:
- Y gặp phải một người, chúng ta cũng gặp phải một người… !
- Là sư huynh của y?
Hạ Học Chi lạnh lùng nói:
- Trong đó cũng chỉ có sư huynh của y!
- Ngài biết?
Hàn Mạc ra vẻ kinh ngạc nói:
- Ngài có biết sư huynh của y là ai?
Đây là quan tâm lớn nhất của Hàn Mạc, cũng là thăm dò lớn nhất, rốt cuộc Hạ Học Chi biết được thân phận của Trang Uyên hay không.
Thật ra, Hạ Học Chi cũng chưa từng gặp mặt Trang Uyên, lúc trước Từ Du coi Trang Uyên như một vật phẩm, giấu rất kín, cũng không hy vọng người ngoài biết được y có một vị sư huynh như vậy.
Theo Trang Uyên phỏng đoán, vì tỏ vẻ trung thành, lại bởi vì Trang Uyên bị nhốt trong Bát quái vây này, cho nên có thể Từ Du để lộ cho Hạ Học Chi biết y có một vị sư huynh, nhưng Từ Du tuyệt đối không nói thảm kịch phát sinh của Quỷ Cốc cho Hạ Học Chi biết.
Dù sao đó cũng là chuyện tình khi sư diệt tổ tàn sát đồng môn, trên đạo đức có thể nói là táng tận lương tâm, đó là vết nhơ cả đời này Từ Du cũng không thể tẩy được, cho nên y không có khả năng nói chuyện như vậy cho Hạ Học Chi.
Nếu không, chắc chắn Từ Du còn có thể biên ra một số chuyện để đối phó Hạ Học Chi, ra vẻ hắn thanh cao cùng đạo đức cao thượng.
Thân phận của Trang Uyên, tuyệt đối không thể tiết lộ, chẳng những cả những chuyện cũ, ngay cả cái tên “Trang Uyên” này, cũng không thể để bất cứ kẻ nào biết.
Đây là vấn đề Hàn Mạc ý thức được.
Ngoài Quỷ Cốc, trừ Tù Du ra, người duy nhất có thể biết được tin tức Trang Uyên chính là vị Hạ Đại lão gia này. Sở dĩ Hàn Mạc cần phải xác định, vị Hạ Đại lão gia này biết bao nhiêu, y có tiết lộ chuyện Trang Uyên tồn tại với bất cứ kẻ nào hay không.
Nếu có… giết hết toàn bộ!
Đây là tính toán của Hàn Mạc, cho dù ai biết Trang Uyên tồn tại, hắn đều diệt trừ không từ thủ đoạn. Đạo lý rất đơn giản, ngoại trừ ba vị đệ tử mới gia nhập Quỷ Cốc, hắn không hy vọng bất cứ kẻ nào biết trên thế giới này còn có “Quỷ Cốc Trang Uyên” tồn tại, càng không cho biết bất cứ kẻ nào biết về thảm kịch Quỷ Cốc.
Trong mắt Hạ Học Chi vẫn vẻ oán độc, ói ra một ngụm đờm, lại nhổ ra máu tươi, cũng không nói gì.
- Thế bá đoán đúng rồi, đúng là chúng ta gặp phải sư huynh của Từ Du, vị đó gọi là “Hiên Âm Tử”… !
Nói tới đây, Hàn Mạc chăm chú xem phản ứng của Hạ Học Chi.
Lúc Hạ Học Chi nghe được “Hiên Âm Tử”, thần sắc cũng không khác thường, Hàn Mạc rốt cục thở nhẹ ra.
Không thể nghi ngờ, Hạ Học Chi quả thật không biết nhiều lắm, ít nhất ngay cả tên Trang Uyên hắn cũng không biết, chính mình cố ý đặt ra một cái tên, nếu Hạ Học Chi biết tên Trang Uyên, vẻ mặt nhất định sẽ phản ứng khác thường, nếu không có phản ứng, vậy chỉ có thể chứng minh ngay cả tên Trang Uyên Hạ Học Chi cũng chưa từng nghe qua, ngay cả tên cũng không biết, như vậy điều Hạ Học Chi biết được rất ít, có lẽ chỉ biết là Từ Du có một vị sư huynh mà thôi.
- Hiên Âm Tử?
Quả nhiên Hạ Học Chi có vẻ rất xa lạ đối với cái tên này:
- Hóa ra tên sư huynh y là Hiên Âm Tử… !
Đột nhiên y ý thức điều cái gì, cảm giác có phải mình đã tiến vào bẫy của Hàn Mạc hay không.
Tất nhiên, y không phát hiện Hàn Mạc muốn giấu giếm tin tức Trang Uyên, mà lúc này, y bỗng nhiên ý thức được, không thể nghi ngờ hai câu nói của mình là thừa nhận mình biết Từ Du là người Quỷ Cốc, Hạ gia thu nạp người Quỷ Cốc cũng thành sự thật.
May mắn ở trong vòng bảo vệ này chỉ có hắn và Hàn Mạc nói khẽ, cũng không có ai nghe thấy, sẽ không có ai làm chứng xác minh Hạ gia từng thu nạp người Quỷ Cốc.
- Từ Du ở nơi nào?
Hạ Học Chi cắn răng:
- Hiện giờ y ở nơi nào?
- Đi rồi!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Thế bá yên tâm, từ nay về sau, ngài sẽ không bao giờ được gặp lại y nữa!
- Đi rồi?
Hạ Học Chi hơi mờ mịt, mấy năm qua, Từ Du như cái bóng của y, giống như bộ não của y, giúp y vạch ra tất cả kế hoạch. Từ góc độ nào đó mà nói, tính ỷ lại của Hạ Học Chi đối với Từ Du đã lên tới đỉnh điểm, luc này nghe nói Từ Du đi rồi, không ngờ y cảm thấy không chân thật, hơi mờ mịt, mờ mịt giống như hết thảy vận mệnh và chuyện tình tiếp theo.
- Trong mê cung ngầm kia… Chúng ta, Từ Du, còn có sư huynh của y… Chúng ta gặp nhau, y muốn giết chúng ta… Nhưng y nói chuyện với sư huynh hắn một phen, y thay đổi chủ ý… Chúng ta không biết họ nói cái gì, nhưng kết quả là… Từ Du giúp chúng ta thoát khỏi Bát quái vây, y mang theo sư huynh của y đi rồi… Hình như là trở về Quỷ Cốc… !
Hàn Mạc thấp giọng, chậm rãi nói:
- Thế bá, ta nói, ngài nghe có hiểu không… ?
- Như nào? Dường như thế bá không tin tưởng… Chẳng qua thế bá suy nghĩ một chút sẽ tin, ngoại trừ y, còn ai có thể cứu chúng ta rời khỏi nơi đó… !
- Ngươi… nói bậy!
Hạ Học Chi nâng tay lên, dùng ống tay áo lau vết máu bên miệng:
- Y không thể… tuyệt đối không thể!
- Có gì không thể được?
Hàn Mạc ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lạnh lùng đảo quả đám người bên cạnh, phất tay, đám hộ vệ Xuân Viên lập tức nhìn nhau, đều lui ra sau. Hành động vừa rồi của Hàn Mạc đã đủ kinh sợ bọn họ, trong lòng bọn họ, vị tướng quân trẻ tuổi này có thể làm bất cứ chuyện gì.
Tướng sĩ Ngự lâm quân bên cạnh biết Hàn Mạc có lời muốn nói với Hạ Học Chi, lại không tiện để người khác nghe thấy, cho nên mọi người cũng lui lại, chẳng qua hình thành vòng tròn hộ vệ, để phòng ngừa thích khách đột nhiên chạy đến tập kích Hàn tướng quân, ngay cả Tư Đồ Tĩnh, cũng bị ngăn ở ngoài vòng tròn bảo vệ.
Lúc này Tư Đồ Tĩnh kinh hồn bạt vía, ngay cả chủ tử của mình cũng bị đánh thành như vậy, mình càng không thể chọc giận Tiểu Diêm Vương Hàn Mạc vào lúc này.
Hiện giờ trong tay y hoàn toàn không có binh quyền, hơn nữa Hạ Miễn nằm trong tay Hàn Mạc, chẳng khác nào nhược điểm của mình cũng bị Hàn Mạc nắm trong tay, tiền đồ ảm đạm, khủng hoảng trong lòng thật sự không thể diễn tả bằng lời.
Hành động sấm sét hôm nay của Hàn Mạc, thật sự khiến y nhận thức được cái gọi là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Tình thế vốn đang tốt, ngay trong buổi tối này, bởi vì Hàn Mạc trở về, tất cả đều đã thay đổi.
Y nghĩ không ra còn biện pháp gì có thể thay đổi tình thế trước mắt, càng nghĩ không ra có biện pháp gì có thể thoát khỏi khó khăn trước mắt.
Đúng như lời Hàn Mạc vừa nói, binh quyền hiện giờ ở trong tay Hàn Mạc, hắn muốn như nào được như vậy!
Tới thời khắc mấu chốt, vẫn là báng súng có ích, Hàn Mạc có gần hai ngàn Ngự lâm quân tinh duệ, đó là vương bài lớn nhất của hắn.
Tuy rằng mình là quan to nhất một phương, nhưng vì khống chế quan lớn địa phương nắm giữ binh quyền, nên pháp luật nước Yến quy định việc điều binh cực kỳ nghiêm khắc, cho dù mình là Quận thủ nhưng hiện giờ cũng không thể điều động được Thành vệ quân ở quận Nghi Xuân.
Chỉ sợ hiện giờ Lang phù đang ở trong tay Hàn Mạc!
…
Hàn Mạc ngồi xổm bên người Hạ Học Chi, thấp giọng nói:
- Thế bá, có phải ngài cảm thấy vị phụ tá Quỷ Cốc kia nhất định sẽ không phản bội ngài hay không?
Khuôn mặt Hạ Học Chi vốn thống khổ không chịu nổi lại lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hàn Mạc một lời nói ra thân phận Quỷ Cốc của Từ Du, trong lòng Hạ Học Chi thật sự khiếp sợ tới cực điểm.
Đây là một bí mật rất lớn, bí mật người ngoài tuyệt đối không thể biết được. Từ sau khi Hạ Học Chi thu nạp Từ Du, cẩn thận giấu kín thân phận Từ Du, trong mắt y, dưới trời đất này nhiều nhất chỉ có ba người biết mà thôi.
Ngoại trừ y và Từ Du, người kia tự nhiên là huynh đệ Hạ Khánh Chi của y đang ở tại kinh thành nước Yến.
Hạ gia một mực chờ đợi có được vũ khí hoàn thành bá nghiệp, cho nên việc giữ bí mật này được thực hiện cực kỳ chu đáo.
Về phần bản thân Từ Du, càng không thể tiết lộ thân phận của mình ra ngoài.
Môn nhân Quỷ Cốc, tuy rằng thiên tài xuất hiện lớp lớp, nhưng cho tới này chưa bao giờ tiết lộ thân phận của mình, đạo lý rất đơn giản, một khi tiết lộ thân phận của mình cho những người khác biết, chắc chắn sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái.
Đối với cá nhân Từ Du, đối với toàn bộ gia tộc họ Hạ, đó đều là một chuyện cực kỳ bất lợi.
Nhưng một câu nhìn như nhẹ nhàng này của Hàn Mạc, lại lộ ra một tin tức cực kỳ khủng bố, không ngờ Tiểu Diêm Vương này biết được Từ Du là người của Quỷ Cốc!
Nhìn cơ mặt Hạ Học Chi run run, khóe miệng Hàn Mạc lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Thế bá, có phải cảm thấy rất bất ngờ hay không? Tại sao ta lại biết được bí mật lớn như vậy?
- Ngươi… !
Hạ Học Chi bị vả vào mặt thì thôi, lúc này, tâm lý y cũng bị đả kích cực kỳ nghiêm trọng.
Trong lòng y bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ… Từ Du thật sự phản bội chính mình?
- Thế bá đừng nóng vội, tiếp theo còn rất nhiều chuyện thú vị!
Giọng nói của Hàn Mạc cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng cũng tàn khốc khác thường:
- Vốn Từ Du muốn giết chúng ta… Việc này thế bá tự nhiên biết được, nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện, chỉ sợ thế bá đoán không được… !
- Cái gì?
Đồng tử của hạ Học Chi vốn đã rất nhỏ, lúc này lại co rút lại thành hai điểm đen nhỏ:
- Hắn… làm cái gì?
Hàn Mạc thở dài:
- Y gặp phải một người, chúng ta cũng gặp phải một người… !
- Là sư huynh của y?
Hạ Học Chi lạnh lùng nói:
- Trong đó cũng chỉ có sư huynh của y!
- Ngài biết?
Hàn Mạc ra vẻ kinh ngạc nói:
- Ngài có biết sư huynh của y là ai?
Đây là quan tâm lớn nhất của Hàn Mạc, cũng là thăm dò lớn nhất, rốt cuộc Hạ Học Chi biết được thân phận của Trang Uyên hay không.
Thật ra, Hạ Học Chi cũng chưa từng gặp mặt Trang Uyên, lúc trước Từ Du coi Trang Uyên như một vật phẩm, giấu rất kín, cũng không hy vọng người ngoài biết được y có một vị sư huynh như vậy.
Theo Trang Uyên phỏng đoán, vì tỏ vẻ trung thành, lại bởi vì Trang Uyên bị nhốt trong Bát quái vây này, cho nên có thể Từ Du để lộ cho Hạ Học Chi biết y có một vị sư huynh, nhưng Từ Du tuyệt đối không nói thảm kịch phát sinh của Quỷ Cốc cho Hạ Học Chi biết.
Dù sao đó cũng là chuyện tình khi sư diệt tổ tàn sát đồng môn, trên đạo đức có thể nói là táng tận lương tâm, đó là vết nhơ cả đời này Từ Du cũng không thể tẩy được, cho nên y không có khả năng nói chuyện như vậy cho Hạ Học Chi.
Nếu không, chắc chắn Từ Du còn có thể biên ra một số chuyện để đối phó Hạ Học Chi, ra vẻ hắn thanh cao cùng đạo đức cao thượng.
Thân phận của Trang Uyên, tuyệt đối không thể tiết lộ, chẳng những cả những chuyện cũ, ngay cả cái tên “Trang Uyên” này, cũng không thể để bất cứ kẻ nào biết.
Đây là vấn đề Hàn Mạc ý thức được.
Ngoài Quỷ Cốc, trừ Tù Du ra, người duy nhất có thể biết được tin tức Trang Uyên chính là vị Hạ Đại lão gia này. Sở dĩ Hàn Mạc cần phải xác định, vị Hạ Đại lão gia này biết bao nhiêu, y có tiết lộ chuyện Trang Uyên tồn tại với bất cứ kẻ nào hay không.
Nếu có… giết hết toàn bộ!
Đây là tính toán của Hàn Mạc, cho dù ai biết Trang Uyên tồn tại, hắn đều diệt trừ không từ thủ đoạn. Đạo lý rất đơn giản, ngoại trừ ba vị đệ tử mới gia nhập Quỷ Cốc, hắn không hy vọng bất cứ kẻ nào biết trên thế giới này còn có “Quỷ Cốc Trang Uyên” tồn tại, càng không cho biết bất cứ kẻ nào biết về thảm kịch Quỷ Cốc.
Trong mắt Hạ Học Chi vẫn vẻ oán độc, ói ra một ngụm đờm, lại nhổ ra máu tươi, cũng không nói gì.
- Thế bá đoán đúng rồi, đúng là chúng ta gặp phải sư huynh của Từ Du, vị đó gọi là “Hiên Âm Tử”… !
Nói tới đây, Hàn Mạc chăm chú xem phản ứng của Hạ Học Chi.
Lúc Hạ Học Chi nghe được “Hiên Âm Tử”, thần sắc cũng không khác thường, Hàn Mạc rốt cục thở nhẹ ra.
Không thể nghi ngờ, Hạ Học Chi quả thật không biết nhiều lắm, ít nhất ngay cả tên Trang Uyên hắn cũng không biết, chính mình cố ý đặt ra một cái tên, nếu Hạ Học Chi biết tên Trang Uyên, vẻ mặt nhất định sẽ phản ứng khác thường, nếu không có phản ứng, vậy chỉ có thể chứng minh ngay cả tên Trang Uyên Hạ Học Chi cũng chưa từng nghe qua, ngay cả tên cũng không biết, như vậy điều Hạ Học Chi biết được rất ít, có lẽ chỉ biết là Từ Du có một vị sư huynh mà thôi.
- Hiên Âm Tử?
Quả nhiên Hạ Học Chi có vẻ rất xa lạ đối với cái tên này:
- Hóa ra tên sư huynh y là Hiên Âm Tử… !
Đột nhiên y ý thức điều cái gì, cảm giác có phải mình đã tiến vào bẫy của Hàn Mạc hay không.
Tất nhiên, y không phát hiện Hàn Mạc muốn giấu giếm tin tức Trang Uyên, mà lúc này, y bỗng nhiên ý thức được, không thể nghi ngờ hai câu nói của mình là thừa nhận mình biết Từ Du là người Quỷ Cốc, Hạ gia thu nạp người Quỷ Cốc cũng thành sự thật.
May mắn ở trong vòng bảo vệ này chỉ có hắn và Hàn Mạc nói khẽ, cũng không có ai nghe thấy, sẽ không có ai làm chứng xác minh Hạ gia từng thu nạp người Quỷ Cốc.
- Từ Du ở nơi nào?
Hạ Học Chi cắn răng:
- Hiện giờ y ở nơi nào?
- Đi rồi!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Thế bá yên tâm, từ nay về sau, ngài sẽ không bao giờ được gặp lại y nữa!
- Đi rồi?
Hạ Học Chi hơi mờ mịt, mấy năm qua, Từ Du như cái bóng của y, giống như bộ não của y, giúp y vạch ra tất cả kế hoạch. Từ góc độ nào đó mà nói, tính ỷ lại của Hạ Học Chi đối với Từ Du đã lên tới đỉnh điểm, luc này nghe nói Từ Du đi rồi, không ngờ y cảm thấy không chân thật, hơi mờ mịt, mờ mịt giống như hết thảy vận mệnh và chuyện tình tiếp theo.
- Trong mê cung ngầm kia… Chúng ta, Từ Du, còn có sư huynh của y… Chúng ta gặp nhau, y muốn giết chúng ta… Nhưng y nói chuyện với sư huynh hắn một phen, y thay đổi chủ ý… Chúng ta không biết họ nói cái gì, nhưng kết quả là… Từ Du giúp chúng ta thoát khỏi Bát quái vây, y mang theo sư huynh của y đi rồi… Hình như là trở về Quỷ Cốc… !
Hàn Mạc thấp giọng, chậm rãi nói:
- Thế bá, ta nói, ngài nghe có hiểu không… ?