Hoàng cung Yến quốc.
Trong ngự thư phòng Càn Tâm cung, Hoàng đế Yến quốc đang ngồi trước thư án, trong tay cầm “Sử ký”, cẩn thận đọc, khi thì nhíu mày, khi thì khẽ cười. Lúc này, người đứng trên ngôi vị Cửu ngũ chí tôn của Yến quốc tựa như một học sinh cần mẫn, tham lam nuốt lấy từng chút kiến thức và trí tuệ trong trang sách.
Thỉnh thoảng, vị Hoàng đế này buông sách xuống, cầm bút viết vài chữ lên giấy.
Bên cạnh y là một tiểu cung nữ diện mạo thanh thú, thoạt nhìn nàng có vẻ hơi thấp thỏm, lo lắng. Nàng thường liếc trộm Hoàng đế, căng thẳng. Lúc Hoàng đế lại định nhấc bút viết tiếp vài chữ, tiểu cung nữ này lại càng lo lắng, thiếu chút nữa đã hất đổ nghiên mực.
Hoàng đế nhíu mày, quay đầu liếc mắt nhìn tiểu cung nữ, đôi mắt xám của y tĩnh lặng. Y chấm bút, viết vài câu tâm đắc mới đọc được lên giấy rồi mới nhẹ nhàng buông bút lông xuống.
-Ngươi biết những chữ này không?
Hoàng đế cầm tờ giấy trong tay, chỉ vào một chữ, bất ngờ hỏi.
Tiểu cung nữ kia ngẩn ra, tức thì hiểu được Hoàng đế đang hỏi nàng, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, hồi hộp nói:
-Nô tì…Nô tì không dám!
-Trẫm hỏi ngươi có biết chữ này không. Có gì mà không dám?
Hoàng đế nhẹ nhàng nói.
Tiểu cung nữ thấy Hoàng đế nói dịu dàng như thế, cảm giác lo lắng cũng vơi đi không ít, thoáng liếc nhìn rồi nói:
-Là chữ “Phế” ạ!
Hoàng đế buông tờ giấy trong tay, thản nhiên cười nói:
-Xem ra trẫm đoán không sai, ngươi quả nhiên biết chữ. Người hôm trước hình như không phải ngươi?
Tiểu cung nữ vội vàng quỳ xuống, giải thích:
-Nô tì…Nô tì mới được phái đến đây hầu hạ vạn tuế gia ngày hôm qua ạ!
Hoàng đế dựa vào cái ghế bành bọc da báo, nhắm mắt, thoạt nhìn tưởng chừng như y đang rất mệt mỏi, lại có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì, tay y chắp trước ngực, nhất thời không nói gì.
Tiểu cung nữ thấp thỏm lo âu, quỳ dưới đất, nhất thời không biết nên làm thế nào.
-Ngươi tiến cung bao lâu rồi?
Một lúc lâu sau, Hoàng đế mới hỏi.
Tiểu cung nữ cúi đầu:
-Nô tì…Nô tì tiến cung được hai năm rồi!
-Ngươi biết chữ từ trước khi tiến cung à?
Hoàng đế vẫn dịu dàng như trước, nhưng tiểu cung nữ không hiểu được rằng trong giọng nói dịu dàng kia đang ẩn chứa sự lạnh lùng khác thường.
Tiểu cung nữ run rẩy nói:
-Trước khi tiến cung nô tì cũng không biết nhiều chữ lắm!
Hoàng đế vẫn nhắm mắt như trước, thoạt nhìn tưởng y đang tựa ghế nhắm mắt dưỡng thần, dịu giọng nói:
-Ngươi tiến cung được phân vào đâu?
-Khởi bẩm vạn tuế gia, nô tì được đưa đến giáo nhạc phường, sau đó lại được chuyển đến Thượng cung ti!
Tiểu cung nữ vô cùng sợ hãi.
Trong triều các trọng thần thế gia có lẽ không quá bận tâm đến sự uy nghiêm của Hoàng đế, nhưng đối với các thái giám cùng cung nữ trong nội viện hoàng cung mà nói thì, các vị chủ nhân của hoàng cung đều là những người vô cùng tôn quý. Mà Hoàng đế chính là con trời, là thần thánh không thể khinh nhờn trong lòng bọn họ. Sự uy nghiêm của Hoàng đế trong lòng những người này đã trở thành thâm căn cố đế, không thể nào lay chuyển được.
-Giáo nhạc phường! Thượng cung ti!
Hoàng đế lẩm bẩm nói:
-Ngươi theo ai?
Thượng cung ti là một phần của hậu cung. Các cung nữ tiến cử vào đây, đều là các cung nữ giỏi nắm bắt lòng người, khôn khéo do các bộ chọn lựa, rồi từ nơi này các cung nữ sẽ được phân đi hầu hạ các phi tần nương nương trong hậu cung.
Yến quốc tuy rằng không được gọi là một nước lớn nhưng vẫn có tam cung lục viện, sáu phi chín tần, Tiệp dư, mỹ nhân, tài tử rải rác trong các cung điện trong hoàng cung.
Xét trên một góc độ nào đó mà nói thì, hoàng thất Yến quốc có thể gọi là tiết kiệm. So với Khánh quốc hoàng cung có đến bốn, năm nghìn thái giám, cung nữ thì ở Yến quốc chỉ bằng phân nửa.
-Ngươi được phái đi đâu?
Tiểu cung nữ do dự một chút, rồi trả lời:
-Khởi bẩm vạn tuế gia, nô tì được phái đến Vĩnh đông cung!
Khoé mắt Hoàng đế khẽ giật giật, nhếch môi nhưng không nói gì, chỉ thấy tay y chậm rãi nhấc lên, ngồi thẳng dậy, đặt tay trên long án.
Nghiên mực được chế từ ngọc Hoà Điền, vô cùng quý giá và tinh xảo. Tay trái Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve nghiên mực, bất thình lình, y cầm nghiên mực trong tay nhanh như chớp đập vào trán người cung nữ.
-A!
Tiểu cung nữ hét thảm một tiếng, ngã lăn ra đất, bể trán, máu tươi tuôn chảy. Màu đỏ sẫm của máu tươi hoà với màu đen của mực nước theo làn da trắng nõn của người cung nữ chảy xuống nhìn vô cùng đáng sợ.
Cung nữ lăn hai vòng trên mặt đất, nén chịu đau đớn, quỳ rạp người:
-Vạn tuế gia…Nô tì đáng chết…Nô tì đáng chết. Xin vạn tuế gia tha mạng!
Tiểu nha đầu đáng thương vốn dĩ không hiểu vì sao Hoàng đế bệ hạ mới vừa rồi còn hoà nhã như thế nháy mắt đã biến thành đại dã thú man rợ, đột nhiên cầm nghiên mực đập nàng. Nàng cố chịu đau, toàn thân run rẩy, dù vỡ trán nhưng nàng vẫn không ngừng dập đầu xuống dất cầu xin Hoàng đế tha thứ.
-Trẫm chỉ biết ngươi được nàng phái tới.
Gương mặt Hoàng đế giận dữ đến méo xẹo:
-Tiện nhân kia lại dám phái người đến giám thị trẫm. Biết chữ sao? Ngươi định ghi nhớ những gì trẫm viết ra sao?
Hoàng đế lại đá cung nữ kia một cái, cười lạnh nói:
-Người trong thiên hạ đều cho rằng trẫm là một con rối, tưởng trẫm là một vị quân vương vô năng. Ngươi chỉ là một con tiện nhân tầm thường mà cũng muốn tới chế nhạo trẫm sao?
Tiểu cung nữ đau đớn co người nằm sấp trên mặt đất, nàng muốn quỳ tiếp nhưng một cước của Hoàng đế khiến nàng thở không nổi, không thể đứng dậy nổi. Máu trên trán nàng vẫn chảy xuống, vốn dĩ nàng là một nữ nhi xinh đẹp, thanh tú, giờ cả người dính đầy máu tươi và mực nước không còn ra dáng người nữa.
Hoàng đế thở hổn hển, ngồi xuống, hai tay nắm chặt.
Cho tới bây giờ, trong lòng y luôn tràn ngập sự phẫn nộ và uất ức, nhưng vì vài chuyện, y luôn phải nhẫn nại. Nhưng chuyện ngày hôm nay, bất chợt y cảm thấy không thể nhịn được nữa.
Thật quá mệt mỏi!
Nhẫn nại rất khó khăn, y cần phải kiềm chế một chút!
-Tiện nhân!
Hoàng đế nhìn đồng hạc ẩn hiện trong mây khói phía trước, miệng thầm chửi rủa, oán hận.
Y có thể nhẫn nhịn được rất nhiều chuyện, nhưng bố trí tai mắt lộ liễu như vậy ngay bên cạnh, Hoàng đế sao có thể chịu nổi. Lửa giận của Hoàng đế đối với vị chủ nhân của Vĩnh đông cung kia đã thiêu đốt trong ngực y lâu lắm rồi, tới hiện giờ, lại càng thêm hừng hực cháy.
Cửa Ngự thư phòng nhẹ nhàng đẩy ra.
Người dám đẩy cánh cửa này ra mà không được triệu kiến, phóng tầm mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có vị đại tổng quản Dịch Không Đình này.
Đại tổng quản khom mình, dường như không để mắt đến tiểu cung nữ đang co quắp dưới đất, y cung kính nói:
-Thánh thượng, quận Nghi Xuân bên kia trình lên sổ sách, tổng cộng có mười ba quyển hồng đầu chiết!
Hoàng đế lấy lại sự bình tĩnh, khuôn mặt mới rồi còn méo xẹo giờ lại hiền hoà như thường.
-Người trong nội các đã vào chưa?
-Bẩm!
Dịch tổng quản trả lời:
-Đều đã vào ạ!
Hoàng đế cầm lấy một bức thư trên bàn, huỷ đi.
-Tú nhi làm việc, trẫm luôn rất yên tâm. Tin tức muội ấy trình lên luôn nhanh hơn tin tức của nội các vài canh giờ!
-Tú công chúa thông minh hơn người, thuộc hạ cũng đều là tinh binh mãnh tướng, tự nhiên là không phải bình thường.
Dịch tổng quản mỉm cười:
-Hạ gia lần này chỉ sợ khó tránh khỏi số kiếp!
Tú công chúa quản lý Đông Hoa Thính, tuy rằng cũng giống như Hàn Mạc, là một trong hai đầu lĩnh ngầm của Yến quốc, nhưng công bằng mà nói, bản thân Tú công chúa cùng thực lực của Đông Hoa Thính hoàn toàn áp đảo Hàn Mạc cùng Tây Hoa Thính do y lãnh đạo.
Chuyện bát quái vây ở huyện Nghi Xuân tuy rằng chỉ có một vài quan viên cùng một ít trưởng lão của Hạ tộc biết được, nhưng thám báo của Đông Hoa Thính, ẩn núp ở Tịch Xuân biết được báo lên, tin tức nhanh chóng truyền đến tay Tú công chúa, rồi từ Tú công chúa truyền đến long án của Hoàng đế.
Hoàng đế nói:
-Trẫm muốn xem thử, người của nội các lần này sẽ xử lý như thế nào. Nhưng hiện tại, người khiến trẫm hài lòng nhất chính là Hàn Mạc!
-Thánh thượng nắm được cơ hội này xem ra đã có hiệu quả tức thì rồi!
Hoàng đế mỉm cười, thoạt nhìn rất vui vẻ, lửa giận lúc trước dường như đã tan thành mây khói:
-Dịch lão, ngươi nói Hàn Mạc quá thông minh, hay Hạ Học Chi quá ngu xuẩn? Làm sao y có thể bại nhanh như vậy, hơn nữa còn bại hoàn toàn?
Dịch Không Đình trầm ngâm, một lát sau mới nói:
-Là Hàn Mạc rất thông minh và Hạ Học Chi cũng quá ngu xuẩn!
Hoàng đế đứng dậy, rời khỏi ghế bọc da báo, chắp tay sau lưng, ra khỏi long án, khẽ thở dài:
-Hàn Mạc quả không khiến trẫm thất vọng, trẫm không nhìn lầm người!
Dừng một chút, y âm trầm:
-Chỉ có điều bản lĩnh của Hạ gia cũng thật quá lớn, không ngờ lại xây dựng một mê cung ngầm bí ẩn như vậy. Một công trình lớn như thế mà xây không một tiếng động, lại có thể đem vô số binh khí giáp trụ, thậm chí là lương thực cất giấu bên trong. Giờ ngẫm lại, trẫm còn thấy sợ hãi a!
-Cũng may bị Hàn Mạc bắt được!
Dịch tổng quản chậm rãi nói:
-Đây là tử huyệt của Hạ gia, Hạ gia số kiếp đã định. Tuy nhiên Hàn Mạc thực có bản lĩnh, lão nô rất muốn biết, y làm thế nào điều tra được căn cứ chính xác như vậy. Hạ Học Chi tuy rằng ngu xuẩn nhưng có thể giấu sự tồn tại của bát quái vây không bị phát hiện cho đến tận bây giờ, ắt cũng là người cẩn thận. Thế nhưng y lại không đấu lại Hàn Mạc?
Hoàng đế vỗ vỗ vai Dịch tổng quản, mỉm cười nói:
-Cái chúng ta muốn xem chính là kết quả. Giờ kết quả so với tưởng tượng còn tốt hơn. Còn quá trình như thế nào, trẫm cũng không quá để ý.
Dừng một chút, y mới nói:
-Dịch lão, khi nào có thể phái người đi hỏi xem kết quả thế nào. Trẫm hôm nay ở trong Ngự thư phòng, chờ người của nội các mang kết quả đến!
-Tuân lệnh!
Dịch tổng quản cung kính nói:
-Thuộc hạ đi an bài ngay!
Hoàng đế khẽ gật đầu, ngồi lại trên ghế, lại cầm “Sử ký”, hứng thú nghiên cứu tiếp.
Dịch tổng quản nhìn tiểu cung nữ hãy còn giãy dụa trên mặt đất, lắc lắc đầu, lại thở dài một tiếng. Y tiến lên, ra tay nhanh như chớp, một ngón tay trái đâm vào cổ họng tiểu cung nữ. Một tiếng động khẽ khàng vang lên, cổ họng tiểu cung nữ vang lên một thanh âm quái dị, xương cổ vỡ vụn. Đôi mắt vô tội của nàng ngỡ ngàng, đồng tử chuyển động tròn rồi dừng lại, bất động, tắt thở.
-Lão nô xin cáo lui!
Dịch tổng quản hướng về phía Hoàng đế cúi người một cái, rồi dùng một tay nhấc xác tiểu cung nữ, còng lưng xuống nhưng y chẳng tốn chút sức nào đã mở cửa ra, mang theo cái xác ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Hoàng đế buông quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu, cầm lấy tờ giấy trên bàn lúc trước, gay gắt nhìn chằm chằm chữ “Phế” kia, nỗi oán hận sâu đậm hiện lên trong mắt.
…
Trong nội các, sáu thành viên của nội các đã tập hợp đầy đủ trong phòng chính, tạo thành một vòng trong, mười ba quyển sổ hồng đầu chiết đặt giữa bàn lớn.
Tiêu Thái sư, Hàn Huyền Đạo, Hồ Tuyết Tân, Tô Quan Nhai, Hạ Khánh Chi, Phạm Vân Ngạo!
Sáu nhân vật đầu não của các thế gia Yến quốc, sáu nhân vật đứng đầu các thế lực mạnh nhất Yến quốc, ngồi vây quanh một cái bàn tròn lớn. Tuy rằng vẻ mặt mỗi người không giống nhau, nhưng ánh mắt đều tập trung nhìn mười ba quyển hồng đầu chiết.
-Mở ấn thôi!
Cuối cùng Tiêu Thái sư, phụ chính đại thần nội các nói:
-Hồ đại nhân, hôm nay ngươi là quan trực ban, ngươi kiểm tra sổ sách này đi!
Tuy rằng ai cũng biết các đại thế gia tranh đấu với nhau gay gắt, nhưng không có mấy người biết được, khi bọn họ xử lý sự vụ chính trị khẩn cấp của Yến quốc lại đều rất lạnh lùng.
Tiêu Thái sư là phụ chính đại thần, giữ địa vị tối cao trong nội các, địa vị của y xứng đáng được tôn trọng.
Ra khỏi nha môn, các thế gia có thể tiếp tục tranh đấu, nhưng ở trong này bọn họ nhất định phải xử lý sự vụ vì Yến quốc, bảo vệ quyền lợi của Yến quốc. Quyền lợi của Yến quốc cũng chính là quyền lợi của các đại thế gia.
Hồ Tuyết Tân đứng dậy, nhìn kỹ tên kí trên sổ sách, khi y nhìn đến một quyển sổ ở giữa có kí tên “Hàn Mạc” liền nhất thời xúc động.
Từ sổ sách này ít nhất cũng có thể chứng minh được Hàn Mạc vẫn chưa chết!
Cho nên y tức thì nhìn Hàn Huyền Đạo, đem sổ của Hàn Mạc giao cho Hàn Huyền Đạo. Hàn Huyền Đạo nhìn thấy tên ký, đôi mắt sáng rực, dường như cũng hơi xúc động.
Sáu vị đầu lĩnh, mỗi người đều nhận lấy một quyển hồng đầu chiết, trên bàn còn lại bảy quyển.
Hàn Mạc, Tư Đồ Tĩnh, Gia Cát Dân, Lăng Lỗi, vài viên quan Lại bộ, thậm chí còn có hai quyển là sổ sách của quan huyện Nghi Xuân. Cả một đoàn người cùng trình lên hồng đầu chiết đúng là chuyện lần đầu mới thấy trong lịch sử, từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện trường hợp quỷ dị như vậy.
Trong ngự thư phòng Càn Tâm cung, Hoàng đế Yến quốc đang ngồi trước thư án, trong tay cầm “Sử ký”, cẩn thận đọc, khi thì nhíu mày, khi thì khẽ cười. Lúc này, người đứng trên ngôi vị Cửu ngũ chí tôn của Yến quốc tựa như một học sinh cần mẫn, tham lam nuốt lấy từng chút kiến thức và trí tuệ trong trang sách.
Thỉnh thoảng, vị Hoàng đế này buông sách xuống, cầm bút viết vài chữ lên giấy.
Bên cạnh y là một tiểu cung nữ diện mạo thanh thú, thoạt nhìn nàng có vẻ hơi thấp thỏm, lo lắng. Nàng thường liếc trộm Hoàng đế, căng thẳng. Lúc Hoàng đế lại định nhấc bút viết tiếp vài chữ, tiểu cung nữ này lại càng lo lắng, thiếu chút nữa đã hất đổ nghiên mực.
Hoàng đế nhíu mày, quay đầu liếc mắt nhìn tiểu cung nữ, đôi mắt xám của y tĩnh lặng. Y chấm bút, viết vài câu tâm đắc mới đọc được lên giấy rồi mới nhẹ nhàng buông bút lông xuống.
-Ngươi biết những chữ này không?
Hoàng đế cầm tờ giấy trong tay, chỉ vào một chữ, bất ngờ hỏi.
Tiểu cung nữ kia ngẩn ra, tức thì hiểu được Hoàng đế đang hỏi nàng, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, hồi hộp nói:
-Nô tì…Nô tì không dám!
-Trẫm hỏi ngươi có biết chữ này không. Có gì mà không dám?
Hoàng đế nhẹ nhàng nói.
Tiểu cung nữ thấy Hoàng đế nói dịu dàng như thế, cảm giác lo lắng cũng vơi đi không ít, thoáng liếc nhìn rồi nói:
-Là chữ “Phế” ạ!
Hoàng đế buông tờ giấy trong tay, thản nhiên cười nói:
-Xem ra trẫm đoán không sai, ngươi quả nhiên biết chữ. Người hôm trước hình như không phải ngươi?
Tiểu cung nữ vội vàng quỳ xuống, giải thích:
-Nô tì…Nô tì mới được phái đến đây hầu hạ vạn tuế gia ngày hôm qua ạ!
Hoàng đế dựa vào cái ghế bành bọc da báo, nhắm mắt, thoạt nhìn tưởng chừng như y đang rất mệt mỏi, lại có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì, tay y chắp trước ngực, nhất thời không nói gì.
Tiểu cung nữ thấp thỏm lo âu, quỳ dưới đất, nhất thời không biết nên làm thế nào.
-Ngươi tiến cung bao lâu rồi?
Một lúc lâu sau, Hoàng đế mới hỏi.
Tiểu cung nữ cúi đầu:
-Nô tì…Nô tì tiến cung được hai năm rồi!
-Ngươi biết chữ từ trước khi tiến cung à?
Hoàng đế vẫn dịu dàng như trước, nhưng tiểu cung nữ không hiểu được rằng trong giọng nói dịu dàng kia đang ẩn chứa sự lạnh lùng khác thường.
Tiểu cung nữ run rẩy nói:
-Trước khi tiến cung nô tì cũng không biết nhiều chữ lắm!
Hoàng đế vẫn nhắm mắt như trước, thoạt nhìn tưởng y đang tựa ghế nhắm mắt dưỡng thần, dịu giọng nói:
-Ngươi tiến cung được phân vào đâu?
-Khởi bẩm vạn tuế gia, nô tì được đưa đến giáo nhạc phường, sau đó lại được chuyển đến Thượng cung ti!
Tiểu cung nữ vô cùng sợ hãi.
Trong triều các trọng thần thế gia có lẽ không quá bận tâm đến sự uy nghiêm của Hoàng đế, nhưng đối với các thái giám cùng cung nữ trong nội viện hoàng cung mà nói thì, các vị chủ nhân của hoàng cung đều là những người vô cùng tôn quý. Mà Hoàng đế chính là con trời, là thần thánh không thể khinh nhờn trong lòng bọn họ. Sự uy nghiêm của Hoàng đế trong lòng những người này đã trở thành thâm căn cố đế, không thể nào lay chuyển được.
-Giáo nhạc phường! Thượng cung ti!
Hoàng đế lẩm bẩm nói:
-Ngươi theo ai?
Thượng cung ti là một phần của hậu cung. Các cung nữ tiến cử vào đây, đều là các cung nữ giỏi nắm bắt lòng người, khôn khéo do các bộ chọn lựa, rồi từ nơi này các cung nữ sẽ được phân đi hầu hạ các phi tần nương nương trong hậu cung.
Yến quốc tuy rằng không được gọi là một nước lớn nhưng vẫn có tam cung lục viện, sáu phi chín tần, Tiệp dư, mỹ nhân, tài tử rải rác trong các cung điện trong hoàng cung.
Xét trên một góc độ nào đó mà nói thì, hoàng thất Yến quốc có thể gọi là tiết kiệm. So với Khánh quốc hoàng cung có đến bốn, năm nghìn thái giám, cung nữ thì ở Yến quốc chỉ bằng phân nửa.
-Ngươi được phái đi đâu?
Tiểu cung nữ do dự một chút, rồi trả lời:
-Khởi bẩm vạn tuế gia, nô tì được phái đến Vĩnh đông cung!
Khoé mắt Hoàng đế khẽ giật giật, nhếch môi nhưng không nói gì, chỉ thấy tay y chậm rãi nhấc lên, ngồi thẳng dậy, đặt tay trên long án.
Nghiên mực được chế từ ngọc Hoà Điền, vô cùng quý giá và tinh xảo. Tay trái Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve nghiên mực, bất thình lình, y cầm nghiên mực trong tay nhanh như chớp đập vào trán người cung nữ.
-A!
Tiểu cung nữ hét thảm một tiếng, ngã lăn ra đất, bể trán, máu tươi tuôn chảy. Màu đỏ sẫm của máu tươi hoà với màu đen của mực nước theo làn da trắng nõn của người cung nữ chảy xuống nhìn vô cùng đáng sợ.
Cung nữ lăn hai vòng trên mặt đất, nén chịu đau đớn, quỳ rạp người:
-Vạn tuế gia…Nô tì đáng chết…Nô tì đáng chết. Xin vạn tuế gia tha mạng!
Tiểu nha đầu đáng thương vốn dĩ không hiểu vì sao Hoàng đế bệ hạ mới vừa rồi còn hoà nhã như thế nháy mắt đã biến thành đại dã thú man rợ, đột nhiên cầm nghiên mực đập nàng. Nàng cố chịu đau, toàn thân run rẩy, dù vỡ trán nhưng nàng vẫn không ngừng dập đầu xuống dất cầu xin Hoàng đế tha thứ.
-Trẫm chỉ biết ngươi được nàng phái tới.
Gương mặt Hoàng đế giận dữ đến méo xẹo:
-Tiện nhân kia lại dám phái người đến giám thị trẫm. Biết chữ sao? Ngươi định ghi nhớ những gì trẫm viết ra sao?
Hoàng đế lại đá cung nữ kia một cái, cười lạnh nói:
-Người trong thiên hạ đều cho rằng trẫm là một con rối, tưởng trẫm là một vị quân vương vô năng. Ngươi chỉ là một con tiện nhân tầm thường mà cũng muốn tới chế nhạo trẫm sao?
Tiểu cung nữ đau đớn co người nằm sấp trên mặt đất, nàng muốn quỳ tiếp nhưng một cước của Hoàng đế khiến nàng thở không nổi, không thể đứng dậy nổi. Máu trên trán nàng vẫn chảy xuống, vốn dĩ nàng là một nữ nhi xinh đẹp, thanh tú, giờ cả người dính đầy máu tươi và mực nước không còn ra dáng người nữa.
Hoàng đế thở hổn hển, ngồi xuống, hai tay nắm chặt.
Cho tới bây giờ, trong lòng y luôn tràn ngập sự phẫn nộ và uất ức, nhưng vì vài chuyện, y luôn phải nhẫn nại. Nhưng chuyện ngày hôm nay, bất chợt y cảm thấy không thể nhịn được nữa.
Thật quá mệt mỏi!
Nhẫn nại rất khó khăn, y cần phải kiềm chế một chút!
-Tiện nhân!
Hoàng đế nhìn đồng hạc ẩn hiện trong mây khói phía trước, miệng thầm chửi rủa, oán hận.
Y có thể nhẫn nhịn được rất nhiều chuyện, nhưng bố trí tai mắt lộ liễu như vậy ngay bên cạnh, Hoàng đế sao có thể chịu nổi. Lửa giận của Hoàng đế đối với vị chủ nhân của Vĩnh đông cung kia đã thiêu đốt trong ngực y lâu lắm rồi, tới hiện giờ, lại càng thêm hừng hực cháy.
Cửa Ngự thư phòng nhẹ nhàng đẩy ra.
Người dám đẩy cánh cửa này ra mà không được triệu kiến, phóng tầm mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có vị đại tổng quản Dịch Không Đình này.
Đại tổng quản khom mình, dường như không để mắt đến tiểu cung nữ đang co quắp dưới đất, y cung kính nói:
-Thánh thượng, quận Nghi Xuân bên kia trình lên sổ sách, tổng cộng có mười ba quyển hồng đầu chiết!
Hoàng đế lấy lại sự bình tĩnh, khuôn mặt mới rồi còn méo xẹo giờ lại hiền hoà như thường.
-Người trong nội các đã vào chưa?
-Bẩm!
Dịch tổng quản trả lời:
-Đều đã vào ạ!
Hoàng đế cầm lấy một bức thư trên bàn, huỷ đi.
-Tú nhi làm việc, trẫm luôn rất yên tâm. Tin tức muội ấy trình lên luôn nhanh hơn tin tức của nội các vài canh giờ!
-Tú công chúa thông minh hơn người, thuộc hạ cũng đều là tinh binh mãnh tướng, tự nhiên là không phải bình thường.
Dịch tổng quản mỉm cười:
-Hạ gia lần này chỉ sợ khó tránh khỏi số kiếp!
Tú công chúa quản lý Đông Hoa Thính, tuy rằng cũng giống như Hàn Mạc, là một trong hai đầu lĩnh ngầm của Yến quốc, nhưng công bằng mà nói, bản thân Tú công chúa cùng thực lực của Đông Hoa Thính hoàn toàn áp đảo Hàn Mạc cùng Tây Hoa Thính do y lãnh đạo.
Chuyện bát quái vây ở huyện Nghi Xuân tuy rằng chỉ có một vài quan viên cùng một ít trưởng lão của Hạ tộc biết được, nhưng thám báo của Đông Hoa Thính, ẩn núp ở Tịch Xuân biết được báo lên, tin tức nhanh chóng truyền đến tay Tú công chúa, rồi từ Tú công chúa truyền đến long án của Hoàng đế.
Hoàng đế nói:
-Trẫm muốn xem thử, người của nội các lần này sẽ xử lý như thế nào. Nhưng hiện tại, người khiến trẫm hài lòng nhất chính là Hàn Mạc!
-Thánh thượng nắm được cơ hội này xem ra đã có hiệu quả tức thì rồi!
Hoàng đế mỉm cười, thoạt nhìn rất vui vẻ, lửa giận lúc trước dường như đã tan thành mây khói:
-Dịch lão, ngươi nói Hàn Mạc quá thông minh, hay Hạ Học Chi quá ngu xuẩn? Làm sao y có thể bại nhanh như vậy, hơn nữa còn bại hoàn toàn?
Dịch Không Đình trầm ngâm, một lát sau mới nói:
-Là Hàn Mạc rất thông minh và Hạ Học Chi cũng quá ngu xuẩn!
Hoàng đế đứng dậy, rời khỏi ghế bọc da báo, chắp tay sau lưng, ra khỏi long án, khẽ thở dài:
-Hàn Mạc quả không khiến trẫm thất vọng, trẫm không nhìn lầm người!
Dừng một chút, y âm trầm:
-Chỉ có điều bản lĩnh của Hạ gia cũng thật quá lớn, không ngờ lại xây dựng một mê cung ngầm bí ẩn như vậy. Một công trình lớn như thế mà xây không một tiếng động, lại có thể đem vô số binh khí giáp trụ, thậm chí là lương thực cất giấu bên trong. Giờ ngẫm lại, trẫm còn thấy sợ hãi a!
-Cũng may bị Hàn Mạc bắt được!
Dịch tổng quản chậm rãi nói:
-Đây là tử huyệt của Hạ gia, Hạ gia số kiếp đã định. Tuy nhiên Hàn Mạc thực có bản lĩnh, lão nô rất muốn biết, y làm thế nào điều tra được căn cứ chính xác như vậy. Hạ Học Chi tuy rằng ngu xuẩn nhưng có thể giấu sự tồn tại của bát quái vây không bị phát hiện cho đến tận bây giờ, ắt cũng là người cẩn thận. Thế nhưng y lại không đấu lại Hàn Mạc?
Hoàng đế vỗ vỗ vai Dịch tổng quản, mỉm cười nói:
-Cái chúng ta muốn xem chính là kết quả. Giờ kết quả so với tưởng tượng còn tốt hơn. Còn quá trình như thế nào, trẫm cũng không quá để ý.
Dừng một chút, y mới nói:
-Dịch lão, khi nào có thể phái người đi hỏi xem kết quả thế nào. Trẫm hôm nay ở trong Ngự thư phòng, chờ người của nội các mang kết quả đến!
-Tuân lệnh!
Dịch tổng quản cung kính nói:
-Thuộc hạ đi an bài ngay!
Hoàng đế khẽ gật đầu, ngồi lại trên ghế, lại cầm “Sử ký”, hứng thú nghiên cứu tiếp.
Dịch tổng quản nhìn tiểu cung nữ hãy còn giãy dụa trên mặt đất, lắc lắc đầu, lại thở dài một tiếng. Y tiến lên, ra tay nhanh như chớp, một ngón tay trái đâm vào cổ họng tiểu cung nữ. Một tiếng động khẽ khàng vang lên, cổ họng tiểu cung nữ vang lên một thanh âm quái dị, xương cổ vỡ vụn. Đôi mắt vô tội của nàng ngỡ ngàng, đồng tử chuyển động tròn rồi dừng lại, bất động, tắt thở.
-Lão nô xin cáo lui!
Dịch tổng quản hướng về phía Hoàng đế cúi người một cái, rồi dùng một tay nhấc xác tiểu cung nữ, còng lưng xuống nhưng y chẳng tốn chút sức nào đã mở cửa ra, mang theo cái xác ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Hoàng đế buông quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu, cầm lấy tờ giấy trên bàn lúc trước, gay gắt nhìn chằm chằm chữ “Phế” kia, nỗi oán hận sâu đậm hiện lên trong mắt.
…
Trong nội các, sáu thành viên của nội các đã tập hợp đầy đủ trong phòng chính, tạo thành một vòng trong, mười ba quyển sổ hồng đầu chiết đặt giữa bàn lớn.
Tiêu Thái sư, Hàn Huyền Đạo, Hồ Tuyết Tân, Tô Quan Nhai, Hạ Khánh Chi, Phạm Vân Ngạo!
Sáu nhân vật đầu não của các thế gia Yến quốc, sáu nhân vật đứng đầu các thế lực mạnh nhất Yến quốc, ngồi vây quanh một cái bàn tròn lớn. Tuy rằng vẻ mặt mỗi người không giống nhau, nhưng ánh mắt đều tập trung nhìn mười ba quyển hồng đầu chiết.
-Mở ấn thôi!
Cuối cùng Tiêu Thái sư, phụ chính đại thần nội các nói:
-Hồ đại nhân, hôm nay ngươi là quan trực ban, ngươi kiểm tra sổ sách này đi!
Tuy rằng ai cũng biết các đại thế gia tranh đấu với nhau gay gắt, nhưng không có mấy người biết được, khi bọn họ xử lý sự vụ chính trị khẩn cấp của Yến quốc lại đều rất lạnh lùng.
Tiêu Thái sư là phụ chính đại thần, giữ địa vị tối cao trong nội các, địa vị của y xứng đáng được tôn trọng.
Ra khỏi nha môn, các thế gia có thể tiếp tục tranh đấu, nhưng ở trong này bọn họ nhất định phải xử lý sự vụ vì Yến quốc, bảo vệ quyền lợi của Yến quốc. Quyền lợi của Yến quốc cũng chính là quyền lợi của các đại thế gia.
Hồ Tuyết Tân đứng dậy, nhìn kỹ tên kí trên sổ sách, khi y nhìn đến một quyển sổ ở giữa có kí tên “Hàn Mạc” liền nhất thời xúc động.
Từ sổ sách này ít nhất cũng có thể chứng minh được Hàn Mạc vẫn chưa chết!
Cho nên y tức thì nhìn Hàn Huyền Đạo, đem sổ của Hàn Mạc giao cho Hàn Huyền Đạo. Hàn Huyền Đạo nhìn thấy tên ký, đôi mắt sáng rực, dường như cũng hơi xúc động.
Sáu vị đầu lĩnh, mỗi người đều nhận lấy một quyển hồng đầu chiết, trên bàn còn lại bảy quyển.
Hàn Mạc, Tư Đồ Tĩnh, Gia Cát Dân, Lăng Lỗi, vài viên quan Lại bộ, thậm chí còn có hai quyển là sổ sách của quan huyện Nghi Xuân. Cả một đoàn người cùng trình lên hồng đầu chiết đúng là chuyện lần đầu mới thấy trong lịch sử, từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện trường hợp quỷ dị như vậy.