Quyền Thần

Chương 428 : Hương thơm dìu dịu

Hàn Mạc vừa cất lời, Tiêu Linh Chỉ mới giật mình, quay đầu lại, nhìn thấy y đang đứng ngay trước cửa. Đôi mắt đẹp của nàng ánh lên niềm vui, nhưng bất ngờ niềm vui hoà lẫn sự sợ hãi trong mắt nàng tan biến, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú lạnh lùng như trước, nàng hững hờ nói:
-Ngươi đến đây từ lúc nào?

Hàn Mạc đi vào trong phòng bếp, nhận thấy trong này được quét tước sạch sẽ, thoảng mùi rau cỏ. Y dừng lại bên cạnh Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:
-Ta đến được một lúc rồi. Sao nàng không để các sư phụ trong miếu giúp?

Tiêu Linh Chỉ hạ giọng nói:
-Bọn họ mỗi ngày đều phải hái thuốc điều chế, còn phải ra ngoài khám chữa bệnh cho nạn dân. Chân của ta cũng gần hồi phục hẳn rồi, không thể cứ dựa dẫm bọn họ mãi!

Hàn Mạc đến bên cạnh Tiêu Linh Chỉ, nhìn bàn tay mềm mại của nàng vì nhóm lửa mà trầy xước, y chợt cảm thấy thương yêu, liền nói:
-Ta đến nhóm lửa giúp nàng!

Tiêu Linh Chỉ lắc đầu nói:
-Ngươi không cần làm. Phòng bếp không cần đến nam nhân, ngươi mau ra ngoài đi!

Hàn Mạc ngẩn người, chợt tỉnh ngộ, đây là cổ đại, nam nhân vốn không phải vào bếp, nữ nhân mới là người thống trị phòng bếp.

Có điều nhìn Tiêu Linh Chỉ nhóm lửa khá vất vả, y liền ngồi xuống bên cạnh nàng:
-Không sao cả. Ta vốn cũng không chú ý những chuyện này, cứ để ta giúp nàng!

Tiêu Linh Chỉ liếc mắt nhìn Hàn Mạc, đẩy vai y:
-Ngươi đi đi. Nếu ngươi thật sự muốn làm việc, thì đi sắc đống dược liệu kia đi. Hàm Hương và Hồng Xà đều phải uống thuốc nữa!

Nàng đẩy Hàn Mạc, khuôn mặt thiếu nữ vô cùng xinh đẹp khiến Hàn Mạc nhìn mà ngẩn ngơ.

Người Tiêu Linh Chỉ toát ra hương thơm dìu dịu, bay vào trong mũi Hàn Mạc khiến y thư thái tâm hồn, tựa như đang ở chốn thiên đường. Y nhìn Tiêu Linh Chỉ mắt đào má hạnh, làn da trắng ngần như tuyết, giờ nhìn gần y mới nhận ra da thịt nàng tựa như làm từ nước, chỉ cần khẽ chạm vào liền xao động.

Hàn Mạc cứ vậy ngắm nhìn Tiêu Linh Chỉ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mĩ. Cuối cùng Tiêu Linh Chỉ cũng phát hiện, quay đầu lại, thấy Hàn Mạc đang ngây người nhìn mình, nhất thời khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng:
-Ngươi…Ngươi nhìn cái gì? Còn không mau đi sắc thuốc đi!
Nàng dù muốn tỏ ra lạnh lùng nhưng không biết vì sao lúc này lại không ngừng xúc động, trong lòng như có con thỏ đang nhảy múa, khiến nàng không những không thể lạnh lùng mà gương mặt trắng như tuyết thoáng ửng hồng, mê người.

Không kịp cân nhắc thiệt hơn, Hàn Mạc bất thần giơ tay cầm lấy tay Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:
-Có đau không?

Bàn tay mềm mại của Tiêu Linh Chỉ nằm trong tay y, trắng sáng như bạch ngọc, nhẵn mịn như gốm sứ.

-Hàn Mạc, ngươi…
Tiêu Linh Chỉ giật mạnh tay lại, nhảy sang một bên, trừng mắt nhìn y:
-Ngươi…Ngươi định làm gì?

Hàn Mạc ngẩn ra, tức thì cười khổ nói:
-Ta chỉ muốn hỏi nàng có đau hay không thôi?
Y hơi xấu hổ, vốn chỉ nghĩ rằng trong tình cảnh đẹp đẽ này, có nắm tay nàng cũng là chuyện thường tình mà thôi.

Dù sao ở trong bát quái vây, đến mông nàng y cũng đã từng sờ qua.

Y không thể ngờ rằng Tiêu Linh Chỉ lại có phản ứng kích động như vậy, làm y xấu hổ ngượng chín cả người.

Tiêu Linh Chỉ cắn môi, giận dữ nhìn Hàn Mạc, dường như định nói gì, cuối cùng lại thôi.

Hàn Mạc có thể hiểu được Tiêu Linh Chỉ, lúc ở trong bát quái vây dù có tiếp xúc da thịt với y, nhưng đấy cũng chỉ là do bất đắc dĩ. Tiêu Linh Chỉ là một nữ nhân cực kỳ giữ mình, giờ phút này đã thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, y lại động đến thân thể nàng, ắt nàng phải phản ứng mạnh mẽ.

Chuyện này ngược lại càng chứng minh được Tiêu Linh Chỉ là nữ tử biết giữ gìn trinh tiết.

Hàn Mạc tuy xấu hổ nhưng trong lòng lại thầm kính trọng Tiêu Linh Chỉ hơn.

Y đứng dậy, hỏi:
-Dược liệu ở đâu? Ta đi sắc thuốc cho!

Tiêu Linh Chỉ dường như cũng cảm giác được phản ứng vừa rồi của nàng hơi thái quá, liền lấy lại bình tĩnh, đi đến sau một cái bàn, lấy dược liệu ra đưa cho Hàn Mạc.

Hàn Mạc cũng không nói nhiều, tìm một cái nồi trong bếp, bỏ dược liệu sạch vào, thêm nước. Phía sau cái bàn táo còn có một bếp lò nhỏ, y liền đem cái bếp đó ra cửa, đặt nồi lên, đốt củi nhóm lò.

Trời dần tối, y liền đi sang bên gian phòng kia, thắp đèn cho Hàm Hương và Trang Uyên, rồi quay về thắp trong phòng bếp, cuối cùng lại đứng trước cửa.

Từ đầu đến cuối, hai người cũng không nói được câu gì, không khí vô cùng ngượng ngập, xung quanh cũng lặng ngắt.



Hàn Mạc đứng trước cửa nhìn Tiêu Linh Chỉ lặng lẽ nấu cơm, tuy nàng là tiểu thư nhà phú gia nhưng lại nấu nướng rất thành thạo khiến y bất ngờ.

Hàn Mạc dĩ nhiên không tin chỉ trong mấy ngày mà Tiêu Linh Chỉ có thể nấu nướng thành thạo như thế.

Y mơ hồ cảm thấy, nếu suy đoán không nhầm thì, Tiêu Linh Chỉ có lẽ thường vào bếp, nếu không hiện giờ chắc chắn nàng không thể nấu cơm làm thức ăn thuần thục như vậy.

Tiểu thư thế gia vốn không có khả năng làm việc chân tay, dù có muốn làm thì thân phận cũng không cho phép, đây là vấn đề thể diện, người trong phủ tất sẽ ngăn cản.

Như vậy, chỉ có một khả năng có thể xảy ra!

Thân thế Tiêu Linh Chỉ Hàn Mạc không biết nhiều, nhưng y biết trước đây là Tiêu Thái sư nuôi dưỡng nàng, nhận làm cháu gái, là con gái nuôi của Tiêu Hoài Kim.

Nói cách khác, trước khi Tiêu Linh Chỉ vào Tiêu phủ có thể đã thường xuyên vào bếp.

Như vậy quá khứ của nàng trước khi vào Tiêu phủ là như thế nào? Hàn Mạc hoàn toàn không biết chút gì.

Hoàng hôn buông xuống, thuốc đã sắc xong, đồ ăn cũng đã nấu xong.

Hai người đem đồ ăn và chén thuốc đến phòng đối diện, dọn đồ ăn cho bọn Trang Uyên bên phòng kia. Tất cả chỉ có một món rau xanh, một món đậu hũ, một đĩa măng, và một chén canh suông.


Đồ ăn tuy đơn giản nhưng màu sắc đẹp mắt, mùi thơm ngào ngạt.

Tiêu Linh Chỉ bưng chén thuốc đến bên Hàm Hương, Hàn Mạc cầm một bát khác đến bên A Địch. Y cầm thìa cẩn thận múc từng thìa thuốc, thổi nguội, kề bên miệng A Địch, từ từ đổ xuống.

Trang Uyên thở dài, lẩm bẩm nói:
-Quả là hồ đồ. Chuyện này đúng là hồ đồ mà, hết sức hồ đồ.

Hàn Mạc biết lời nói kỳ quái của Trang Uyên là có ý tứ, liền quay đầu nhìn, khổ sở nói:
-Tiên sinh, có phải muốn giúp đệ tử làm chuyện hồ đồ này? Ta sẽ nói toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối nói cho ngài nghe.

Trang Uyên lập tức nhắm mắt lại:
-Không nghe thấy gì hết, ta không nghe thấy gì hết!
Dĩ nhiên y không muốn dính vào chuyện tình cảm nữ nhi.

Hàn Mạc ăn hết nửa bát rồi Tiêu Linh Chỉ mới quay lại bàn. Thấy y ngồi bên bàn ăn, không động tới thức ăn, nàng hạ giọng nói:
-Ngươi cứ dùng cơm trước đi, ta đến chỗ tiên sinh!
Nàng xới nửa bát cơm, gắp thêm chút đồ ăn rồi cẩn thận mang cho Trang Uyên.

Nàng làm mọi chuyện đều rất tự nhiên, không chút ngượng ngùng khiến Hàn Mạc phải thầm cảm thán, rốt cuộc Tiêu Linh Chỉ có thật là hiền lành hay không.

Tiêu Linh Chỉ thoáng nhìn Hàn Mạc ngồi bên bàn, không có ý muốn ăn cơm, liền thản nhiên nói:
-Hàn đại nhân không quen ăn loại cơm canh nhạt thế này sao?

Hàn Mạc nhếch miệng cười nhạt, đây mới là Tiêu Linh Chỉ y biết, dáng điệu lạnh lùng thanh tú đó thường xuyên nói ra những lời lạnh nhạt.

-Có rượu không?
Hàn Mạc cười, nói:
-Thức ăn thơm thế này, không có rượu hơi thiếu chút mùi vị!

Tiêu Linh Chỉ hừ lạnh một tiếng:
-Rượu bánh bao!
Trang Uyên vừa ăn được một miếng cơm, liền nói:
-Đây là trong miếu chùa, hoà thượng làm sao có thể uống rượu?

Hàn Mạc cười ha hả, lấy trong ngực áo ra một bình rượu:
-May là ta có mang đến!

-Ngươi có rượu à?
Trang Uyên đột nhiên hỏi, ánh mắt sáng rõ:
-Là loại rượu gì?

Hàn Mạc sửng sốt, nhìn đôi mắt sáng rỡ dưới ánh đèn của Trang Uyên, liệu có phải tông chủ Quỷ cốc cũng là một khách rượu?

-Là rượu Điêu Hoa, đặc sản của Nghi Xuân!
Hàn Mạc nói:
-Tiên sinh có muốn thử không?
Y đứng dậy đến bên giường, Tiêu Linh Chỉ khẽ nhíu mày nhưng y coi như không biết, kê bình rượu đến miệng Trang Uyên. Trang Uyên lập tức uống lấy, tham lam thưởng thức hương rượu, tu như nước lã, yếu hầu phập phồng, dường như y không có ý định ngừng uống.

Hàn Mạc hơi giật mình, bình rượu tuy rằng không lớn, nhưng cũng không ít rượu. Trang Uyên uống rượu như vậy, không phải là thưởng rượu mà là nuốt rượu. Tiêu Linh Chỉ ở bên cạnh cũng thoáng giật mình.

Đến khi Trang uyên dừng lại, gương mặt gầy xác xơ của y đỏ ửng, chép chép miệng, thở dài:
-Nhiều năm rồi ta không được nhấm chút rượu nào!

Hàn Mạc không kìm được nhìn Tiêu Linh Chỉ, nàng cũng đang nhìn y, bốn mắt nhìn nhau cùng mỉm cười. Không khí ngượng nghịu lúc trước lập tức tan đi không ít.

-Chúc mừng tiên sinh lại có thể uống được rượu!
Hàn Mạc cười nói, một bình rượu ngon này đã hết sạch, y chỉ có thể quay lại bàn ăn cơm mà thôi.

Từ lúc đến Nghi Xuân, Hàn Mạc thật chưa từng thoải mái ăn cơm, lúc này có mấy món cơm chay nhẹ này, tuy không phải sơn hào hải vị, nhưng lại kích thích khẩu vị của y, ăn cực kỳ ngon miệng.

Tiêu Linh Chỉ múc vài muôi, thấy Trang Uyên không ăn, nàng liền đặt lại bát cơm lên bàn, nhìn Hàn Mạc ăn, nói:
-Để chút nữa ta dọn!

-Nàng không ăn à?

-Ta không đói!
Tiêu Linh Chỉ nói xong, bóng người yểu điệu nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Hàn Mạc nhìn qua cửa sổ, thấy Tiêu Linh Chỉ đi qua sân vòng ra cửa sau. Lúc này, ngoài trời trăng sáng rỡ, xung quanh cũng không quá u ám.

Y vội vàng ăn nốt bát cơm, thấy vị tông chủ Quỷ cốc đang nhắm mắt dưỡng thần, không biết có phải vẫn đang thưởng thức mùi thơm của chỗ rượu ngon lúc nãy hay không.

Hàn Mạc đứng dậy ra cửa, đi qua sân, ra hậu viện.

Hậu viện có một đường mòn, quanh co khúc khuỷu. Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy rất rõ hai bên đường mòn có một đám rau cúc dại cao cao, mọc mấy dặm xung quanh đây. Không gian tĩnh mịch, trong đám rau cúc dại dường như có tiếng côn trùng kêu rả rích.

Nếu không có ánh trăng ban đêm, nơi này nhất định khiến người ta phải sợ hãi, nhưng thật may là tối nay tuy trăng không sáng lắm nhưng cũng đủ để soi đường.

Hàn Mạc đi theo con đường mòn, chẳng mấy chốc nhìn thấy một hồ nước không lớn lắm. Trên mặt nước lá sen dập dềnh, hồ sen tuy không lớn nhưng hiện tại đẹp như một bức tranh.

Dòng nước phản chiếu ánh trăng tĩnh lặng, ánh trăng ve vuốt tán lá, nhẹ nhàng, chập chờn giống như đang đùa với lá.

Cảnh tượng thật tĩnh mịch!

Ánh trăng cũng chiếu sáng một bóng người bên hồ sen, áo trắng bay bay, dáng người uyển chuyển, xinh xắn thon thả, tựa như tiên nữ hạ phàm. Nơi này vốn lạnh lẽo, âm trầm, vì nữ tử này xuất hiện mà trở nên vô cùng đẹp đẽ, hài hoà!

back top