-Đúng vậy, ta đem cuốn sổ này giao tận tay một người…
Diễm Tuyết Cơ thần bí cười:
-Tiểu bại hoại, ngươi đoán xem, cuốn sổ thế nào lại trở về với ta?
Hàn Mạc ôm vòng eo của nàng, tay kia lướt trên cái bụng bằng phẳng, bóng loáng:
-Liệu có phải là nàng lại lấy cắp nó từ tay người kia?
Diễm Tuyết Cơ trừng mắt nhìn hắn, hung hăng cắn tai hắn thêm một cái:
-Tiểu khốn khiếp, ngươi nghĩ lão nương là người thế nào? Lão nương là kẻ trộm vặt sao? Ta nếu cùng hắn giao ước, đồ vật đã giao cho hắn, đương nhiên sẽ không lấy lại. Hơn nữa đồ vật đã ở trong tay hắn, trong thiên hạ chỉ sợ không ai có thể lấy trộm.
Nàng khẽ cắn nhẹ vành tai Hàn Mạc:
-Lão nương nếu phải trộm, thì chỉ trộm người này…
Hàn Mạc nghe giọng nàng nũng nịu, xuân tình lại nhộn nhạo, máu nóng lại nổi lên, cặp mông của Diễm Tuyết Cơ trên đùi hắn lúc này cũng bắt đầu nhúc nhích, hắn lập tức hưng phấn, đưa tay nắm lấy ngực nàng, bóp chặt trong tay, hạ giọng nói:
-Ta không đoán ra vì sao hắn tặng lại cho nàng?
Diễm Tuyết Cơ lại khẽ rên lên, rồi cười khanh khách:
-Hắn tất nhiên không rộng rãi như vậy, ta lại cùng hắn đánh cuộc một hồi, trận này ta lại thắng, cho nên… cuốn sổ này lại là của ta.
Hàn Mạc ngẩn ra, ngắm gương mặt kiều mị của nàng, cảm thấy báu vật này đúng là thần diệu không thể tưởng.
Cùng người đánh cuộc, lao tâm khổ tứ lấy bằng được cuốn sổ giao cho người khác, rồi lại thắng cuộc trở về, chuyện này đúng là khiến cho người ta dở khóc dở cười.
-Hạ gia đã sụp đổ.
Hàn Mạc hạ giọng nói:
-Cuốn sổ này cũng không cần tới nữa. Nàng cũng biết, ta trước đây tìm cuốn sổ này là bởi vì không biết có Bát quái vây tồn tại. Nếu ta biết có Bát quái vây thì cũng không cần hao hết tâm tư đi tìm cuốn sổ này. Hiện giờ cuốn sổ này chỉ còn là đống giấy vụn, chẳng có tác dụng gì.
Diễm Tuyết Cơ trừng mắt, nói:
-Tiểu khốn khiếp, ý tứ của ngươi là không cần cuốn sổ này làm gì phải không?
Hàn Mạc coi trong lời nói của nàng đúng là có ý tứ, mắt sáng lên, không kìm nổi, hỏi:
-Tuyết Cơ, cuốn sổ này còn có ích lợi gì sao?
Diễm Tuyết Cơ sâu kín thở dài:
-Ngươi thật là vô tâm. Ta cùng tên kia đánh cuộc thêm lần nữa, chính là muốn dành cuốn sổ này về. Nếu vô dụng lão nương cần gì phải mạo hiểm cùng hắn đánh cuộc?
Bàn tay Hàn Mạc đang xoa nắn đầu ngực đỏ hồng của nàng dừng lại, ngạc nhiên:
-Vì đem nó cho ta?
Diễm Tuyết Cơ uốn éo:
-Ngươi giỏi thì lấy từ trên tay ta xem nào.
Nhưng ta nói cho ngươi biết cuốn sổ này cực kỳ vô giá, không chỉ có vài chứng cớ phạm tội đơn giản như vậy.
Nàng nói lời này, Hàn Mạc lại càng cảm thấy tò mò:
-Bên trong rốt cuộc là có cái gì?
-Ngươi giỏi thì lấy đi, xem biết liền
Diễm Tuyết Cơ mỉm cười duyên dáng:
-Tuy nhiên ngươi muốn lấy, phải trả lời một câu hỏi của ta, nếu trả lời, cuốn sổ này sẽ thuộc về ngươi.
-Chuyện gì?
Diễm Tuyết Cơ mặt ửng hồng, ghé sát lại, nhẹ giọng:
-Vậy ngươi đoán xem…ta hôm nay lên… mấy lần…
Hàn Mạc đầu tiên là sửng sốt, còn không hiểu được, chợt thấy Diễm Tuyết Cơ lại khẽ cắn tai mình, đột nhiên hiểu ra, báu vật hỏi là nhắc đến chuyện hoan ái vừa rồi.
Hắn trong lòng sinh ra một cảm giác cực kỳ kích thích. Diễm Tuyết Cơ mỗi động tác, thậm chí mỗi câu đều làm cho người ta hưng phấn tột độ.
Báu vật này thực là thủ đoạn.
Tuy nhiên nữ nhân như vậy nam nhân rất thích, ở nàng luôn dồi dào khí lực, dường như lúc nào cũng sẵn sàng điên mây đảo gió, cảm giác hưng phấn lại chảy tràn khắp cơ thể.
Tuy nhiên vấn đề này quá mức huyền bí, mới vừa rồi, hai người hết công lại thủ, Hàn Mạc thật ra cũng nhớ rõ mình cực khoái mấy lần, nhưng nào biết đâu Diễm Tuyết Cơ cực khoái lúc nào.
Diễm Tuyết Cơ cắn môi, luồn một tay vào ngực Hàn Mạc, vuốt ve nắn bóp không nói lời nào.
-Tám lần.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, rốt cục khẳng định.
Diễm Tuyết Cơ cười ha hả:
-Nói bậy, đã đoán sai…
-Vậy mấy lần?
Diễm Tuyết Cơ lại ghé sát tai hắn, thấp giọng nói:
-Ngươi đoán quá hai lần.
-Không đúng!
-Đúng.
Diễm Tuyết Cơ véo ngực hắn:
-Lão nương hôm nay… hôm nay… chỉ có sáu lần.
Hàn Mạc quay đầu, khẽ cắn mũi nàng:
-Hai lần kia, rất nhanh thôi mà…
Diễm Tuyết Cơ nghe vậy cười rộ lên:
-Tiểu bại hoại, ngươi quả thực rất giảo hoạt.
Nàng đặt cuốn sổ vào ngực Hàn Mạc:
-Tiểu bại hoại, đây là của ngươi, ngươi nhất định phải xem đây là bảo bối!
Hàn Mạc buông tay ra, cầm lấy cuốn sổ, mở ra nhìn, mới lướt mười trang trên mặt đã hiện ra vẻ khiếp sợ.
Lúc này hắn mới hiểu, vì sao Diễm Tuyết Cơ nói rằng cuốn sổ này là một bảo bối. Xem trên nội dung thì bảo nó là bảo bối quả xứng đáng.
Cuốn số này không phải là cuốn sổ bình thường, trên mặt cũng không ghi lại tiền bạc lưu thông, mà những lời trong đó, chỉ có thể nói là một quyển sổ chính trị.
Trong cuốn sổ này, không ngờ ghi lại không ít tên tuổi quan viên triều đình, những quan viên này đều không phải là quan lại thế gia, từ cung vua đến rất nhiều nha môn, chưa chắc đều là quan to hiển quý, nhưng quả thật đều là những người chức phận cực kỳ trọng yếu.
Ví dụ như có một gã Thành môn Giáo úy, nhìn như quan cấp thấp, nhưng là trấn giữ một cửa thành vào Yến Kinh, nói cách khác, khi cần, giáo úy này bất cứ lúc nào cũng có năng lực mở cổng thành.
Mà Giáo úy này không lộ sơn không lộ thủy, ngày thường không ai nhìn ra tầm quan trọng của hắn, nhưng đến thời điểm mấu chốt, có thể phát huy tác dụng. Tại cuốn sổ chính trị này ghi rõ cuộc đời lai lịch, bao gồm bản quán, nhân khẩu trong nhà, đầu nhập Hạ gia khi nào, được hưởng ưu đãi gì, đều sơ lược mà ghi lại hết.
Về các nha môn khác của nước Yến đều có các quan viên không thuộc thế gia đầu nhập Hạ gia, Hàn Mạc chỉ liếc sơ sơ cũng đã thấy có năm sáu chục quan viên, trong đó có hai ba chục quan viên đều thuộc diện không lộ sơn không lộ thủy nhưng khi cần, đều là những nhân vật hữu dụng.
Trừ phần ghi ghép này, cuốn sổ cũng có ghi lại một số cửa hàng thương gia, bao gồm tiệm thuốc, quán rượu, lầu xanh, điếm đồ cổ, binh khí… Trên này ghi lại tỉ mỉ từng địa chỉ, trải rộng khắp nước Yến, thậm chí có những cửa hàng nằm ở những vị trí giáp ranh với nước Khánh và nước Ngụy, tính ra cũng có hai mươi địa điểm không kém.
Trên đó, cũng ghi lại đầy đủ thông tin về chưởng quầy, bao gồm danh tính chân thật, cùng giả danh, quản quán thân thích….
Tổng cộng có gần 100 cửa hàng, trải khắp.
Hơn nữa cuốn sổ này còn ghi rõ cách thức liên lạc, khẩu hiệu liên lạc… giữa bọn họ với nhau.
Hàn Mạc chấn động. Hắn lúc này mới hiểu được, Hạ gia tưởng đơn giản như vậy, nhưng đằng sau thế gia này có cả một mạng lưới khổng lồ.
Không hề nghi ngờ, đám quan viên này đều là huyết mạch triều đình, còn các cửa hàng đó, ngoài việc gánh vác việc tích lũy tài chính cho Hạ gia, cũng có mục đích là mạng lưới tình báo.
Chợt nhớ tới, nếu triều đình không phải đã ra tay chớp nhoáng, không cho Hạ gia có cơ hội phản ứng, chỉ sợ hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Cho dù có thể diệt trừ Ha tộc, nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt. Nói một cách nghiêm trọng thì tuyệt nhiên đã không thể diệt trừ tận gốc một gia tộc khổng lồ như vậy.
Mỗi một thế gia, tuyệt đối không thể nhìn vào thế lực bề ngoài, mà sức mạnh ngầm kia, mới là kinh khủng.
Lúc này đây Hạ gia như bị sét đánh, thế lực ngầm này cũng theo cuốn sách này mà ẩn nấp, tìm chỗ dựa vững chắc, tạm thời án binh bất động.
Hàn Mạc biết, nếu mình giao cuốn sổ này cho triều đình, thì lại có một thảm cảnh đầu rơi máu chảy diễn ra.
Lúc trước nhiều thế lực rắp tâm lấy trộm cuốn sổ này, chỉ sợ cũng không không ngờ nó lại ghi những điều tối mật này. Ngay cả Hàn Mạc cũng chỉ đoán trong đó ghi lại các hoạt động của Hạ gia, hắn lúc đó cũng chỉ nghĩ sẽ dùng cuốn sổ đó tra ra một ít chứng cớ đối phó Hạ gia, tuyệt đối không thể ngờ, tin tức trong đó khiến người ta nổi cả gai ốc.
Hắn thoáng chút suy nghĩ, đem cuốn sổ chậm rãi cất vào ngực. Hắn đương nhiên không thể đem cuốn sổ này giao cho triều đình, nếu thật sự làm như vậy, chẳng khác nào chính hắn tát vào mặt mình.
Nghĩ đến việc có thể dùng chút thủ đoạn mà sở hữu được bảo bối này, Hàn Mạc trong lòng lại thấy hưng phấn dâng lên.
Diễm Tuyết Cơ hiển nhiên cảm thấy dưới mông mình cứng dần lên, tựa trán vào vai Hàn Mạc, nói nhỏ:
-Tiểu bại hoại… nó lại… lên…
-Nam nhi đại trượng phu, nói phải giữ lời.
Hàn Mạc đưa tay cởi đan khố của Diễm Tuyết Cơ, vặn vẹo cái eo lưng như rắn, hơi hơi nhấc mông lên, cởi quần của mình ra, hiện lên một thanh sắt nóng như lửa, bên tai nghe có tiếng thì thầm:
-Còn hai lần, nếu không, là nói không giữ lời…
Diễm Tuyết Cơ ôm cổ Hàn Mạc, bộ ngực sữa phập phồng, rất nhanh cảm thấy lửa nóng tiến vào cơ thể mình, rên lên một tiếng, ngồi trên người Hàn Mạc bắt đầu đong đưa vòng eo, cặp mông phì nhiêu nâng lên hạ xuống liên hồi.
Nàng tựa trán vào vai Hàn Mạc, khẽ cắn răng vào cổ hắn, từng đợt từng đợt lên xuống nhịp nhàng khiến cho tinh thần nàng như bay tận mây xanh.
-Tiểu khốn khiếp… ta gặp ngươi… là lại…
Diễm Tuyết Cơ thân thể co rút lại, giọng run lên:
-Ngươi.. có thích hay không…
Hàn Mạc hai tay nâng mông nàng, trợ giúp nàng cử động, thì thầm:
-Hiện tại không phải là ta đang chứng minh điều đó sao? Nhanh lên… nhanh hơn đi…
Bên trong lều lớn, lại một phen xuân tình lai láng, không biết bao lâu, mơ hồ nghe Diễm Tuyết Cơ run rẩy:
-Bại hoại… ba lượt… ngươi gạt người… hôm nay hơn một lần…
Diễm Tuyết Cơ thần bí cười:
-Tiểu bại hoại, ngươi đoán xem, cuốn sổ thế nào lại trở về với ta?
Hàn Mạc ôm vòng eo của nàng, tay kia lướt trên cái bụng bằng phẳng, bóng loáng:
-Liệu có phải là nàng lại lấy cắp nó từ tay người kia?
Diễm Tuyết Cơ trừng mắt nhìn hắn, hung hăng cắn tai hắn thêm một cái:
-Tiểu khốn khiếp, ngươi nghĩ lão nương là người thế nào? Lão nương là kẻ trộm vặt sao? Ta nếu cùng hắn giao ước, đồ vật đã giao cho hắn, đương nhiên sẽ không lấy lại. Hơn nữa đồ vật đã ở trong tay hắn, trong thiên hạ chỉ sợ không ai có thể lấy trộm.
Nàng khẽ cắn nhẹ vành tai Hàn Mạc:
-Lão nương nếu phải trộm, thì chỉ trộm người này…
Hàn Mạc nghe giọng nàng nũng nịu, xuân tình lại nhộn nhạo, máu nóng lại nổi lên, cặp mông của Diễm Tuyết Cơ trên đùi hắn lúc này cũng bắt đầu nhúc nhích, hắn lập tức hưng phấn, đưa tay nắm lấy ngực nàng, bóp chặt trong tay, hạ giọng nói:
-Ta không đoán ra vì sao hắn tặng lại cho nàng?
Diễm Tuyết Cơ lại khẽ rên lên, rồi cười khanh khách:
-Hắn tất nhiên không rộng rãi như vậy, ta lại cùng hắn đánh cuộc một hồi, trận này ta lại thắng, cho nên… cuốn sổ này lại là của ta.
Hàn Mạc ngẩn ra, ngắm gương mặt kiều mị của nàng, cảm thấy báu vật này đúng là thần diệu không thể tưởng.
Cùng người đánh cuộc, lao tâm khổ tứ lấy bằng được cuốn sổ giao cho người khác, rồi lại thắng cuộc trở về, chuyện này đúng là khiến cho người ta dở khóc dở cười.
-Hạ gia đã sụp đổ.
Hàn Mạc hạ giọng nói:
-Cuốn sổ này cũng không cần tới nữa. Nàng cũng biết, ta trước đây tìm cuốn sổ này là bởi vì không biết có Bát quái vây tồn tại. Nếu ta biết có Bát quái vây thì cũng không cần hao hết tâm tư đi tìm cuốn sổ này. Hiện giờ cuốn sổ này chỉ còn là đống giấy vụn, chẳng có tác dụng gì.
Diễm Tuyết Cơ trừng mắt, nói:
-Tiểu khốn khiếp, ý tứ của ngươi là không cần cuốn sổ này làm gì phải không?
Hàn Mạc coi trong lời nói của nàng đúng là có ý tứ, mắt sáng lên, không kìm nổi, hỏi:
-Tuyết Cơ, cuốn sổ này còn có ích lợi gì sao?
Diễm Tuyết Cơ sâu kín thở dài:
-Ngươi thật là vô tâm. Ta cùng tên kia đánh cuộc thêm lần nữa, chính là muốn dành cuốn sổ này về. Nếu vô dụng lão nương cần gì phải mạo hiểm cùng hắn đánh cuộc?
Bàn tay Hàn Mạc đang xoa nắn đầu ngực đỏ hồng của nàng dừng lại, ngạc nhiên:
-Vì đem nó cho ta?
Diễm Tuyết Cơ uốn éo:
-Ngươi giỏi thì lấy từ trên tay ta xem nào.
Nhưng ta nói cho ngươi biết cuốn sổ này cực kỳ vô giá, không chỉ có vài chứng cớ phạm tội đơn giản như vậy.
Nàng nói lời này, Hàn Mạc lại càng cảm thấy tò mò:
-Bên trong rốt cuộc là có cái gì?
-Ngươi giỏi thì lấy đi, xem biết liền
Diễm Tuyết Cơ mỉm cười duyên dáng:
-Tuy nhiên ngươi muốn lấy, phải trả lời một câu hỏi của ta, nếu trả lời, cuốn sổ này sẽ thuộc về ngươi.
-Chuyện gì?
Diễm Tuyết Cơ mặt ửng hồng, ghé sát lại, nhẹ giọng:
-Vậy ngươi đoán xem…ta hôm nay lên… mấy lần…
Hàn Mạc đầu tiên là sửng sốt, còn không hiểu được, chợt thấy Diễm Tuyết Cơ lại khẽ cắn tai mình, đột nhiên hiểu ra, báu vật hỏi là nhắc đến chuyện hoan ái vừa rồi.
Hắn trong lòng sinh ra một cảm giác cực kỳ kích thích. Diễm Tuyết Cơ mỗi động tác, thậm chí mỗi câu đều làm cho người ta hưng phấn tột độ.
Báu vật này thực là thủ đoạn.
Tuy nhiên nữ nhân như vậy nam nhân rất thích, ở nàng luôn dồi dào khí lực, dường như lúc nào cũng sẵn sàng điên mây đảo gió, cảm giác hưng phấn lại chảy tràn khắp cơ thể.
Tuy nhiên vấn đề này quá mức huyền bí, mới vừa rồi, hai người hết công lại thủ, Hàn Mạc thật ra cũng nhớ rõ mình cực khoái mấy lần, nhưng nào biết đâu Diễm Tuyết Cơ cực khoái lúc nào.
Diễm Tuyết Cơ cắn môi, luồn một tay vào ngực Hàn Mạc, vuốt ve nắn bóp không nói lời nào.
-Tám lần.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, rốt cục khẳng định.
Diễm Tuyết Cơ cười ha hả:
-Nói bậy, đã đoán sai…
-Vậy mấy lần?
Diễm Tuyết Cơ lại ghé sát tai hắn, thấp giọng nói:
-Ngươi đoán quá hai lần.
-Không đúng!
-Đúng.
Diễm Tuyết Cơ véo ngực hắn:
-Lão nương hôm nay… hôm nay… chỉ có sáu lần.
Hàn Mạc quay đầu, khẽ cắn mũi nàng:
-Hai lần kia, rất nhanh thôi mà…
Diễm Tuyết Cơ nghe vậy cười rộ lên:
-Tiểu bại hoại, ngươi quả thực rất giảo hoạt.
Nàng đặt cuốn sổ vào ngực Hàn Mạc:
-Tiểu bại hoại, đây là của ngươi, ngươi nhất định phải xem đây là bảo bối!
Hàn Mạc buông tay ra, cầm lấy cuốn sổ, mở ra nhìn, mới lướt mười trang trên mặt đã hiện ra vẻ khiếp sợ.
Lúc này hắn mới hiểu, vì sao Diễm Tuyết Cơ nói rằng cuốn sổ này là một bảo bối. Xem trên nội dung thì bảo nó là bảo bối quả xứng đáng.
Cuốn số này không phải là cuốn sổ bình thường, trên mặt cũng không ghi lại tiền bạc lưu thông, mà những lời trong đó, chỉ có thể nói là một quyển sổ chính trị.
Trong cuốn sổ này, không ngờ ghi lại không ít tên tuổi quan viên triều đình, những quan viên này đều không phải là quan lại thế gia, từ cung vua đến rất nhiều nha môn, chưa chắc đều là quan to hiển quý, nhưng quả thật đều là những người chức phận cực kỳ trọng yếu.
Ví dụ như có một gã Thành môn Giáo úy, nhìn như quan cấp thấp, nhưng là trấn giữ một cửa thành vào Yến Kinh, nói cách khác, khi cần, giáo úy này bất cứ lúc nào cũng có năng lực mở cổng thành.
Mà Giáo úy này không lộ sơn không lộ thủy, ngày thường không ai nhìn ra tầm quan trọng của hắn, nhưng đến thời điểm mấu chốt, có thể phát huy tác dụng. Tại cuốn sổ chính trị này ghi rõ cuộc đời lai lịch, bao gồm bản quán, nhân khẩu trong nhà, đầu nhập Hạ gia khi nào, được hưởng ưu đãi gì, đều sơ lược mà ghi lại hết.
Về các nha môn khác của nước Yến đều có các quan viên không thuộc thế gia đầu nhập Hạ gia, Hàn Mạc chỉ liếc sơ sơ cũng đã thấy có năm sáu chục quan viên, trong đó có hai ba chục quan viên đều thuộc diện không lộ sơn không lộ thủy nhưng khi cần, đều là những nhân vật hữu dụng.
Trừ phần ghi ghép này, cuốn sổ cũng có ghi lại một số cửa hàng thương gia, bao gồm tiệm thuốc, quán rượu, lầu xanh, điếm đồ cổ, binh khí… Trên này ghi lại tỉ mỉ từng địa chỉ, trải rộng khắp nước Yến, thậm chí có những cửa hàng nằm ở những vị trí giáp ranh với nước Khánh và nước Ngụy, tính ra cũng có hai mươi địa điểm không kém.
Trên đó, cũng ghi lại đầy đủ thông tin về chưởng quầy, bao gồm danh tính chân thật, cùng giả danh, quản quán thân thích….
Tổng cộng có gần 100 cửa hàng, trải khắp.
Hơn nữa cuốn sổ này còn ghi rõ cách thức liên lạc, khẩu hiệu liên lạc… giữa bọn họ với nhau.
Hàn Mạc chấn động. Hắn lúc này mới hiểu được, Hạ gia tưởng đơn giản như vậy, nhưng đằng sau thế gia này có cả một mạng lưới khổng lồ.
Không hề nghi ngờ, đám quan viên này đều là huyết mạch triều đình, còn các cửa hàng đó, ngoài việc gánh vác việc tích lũy tài chính cho Hạ gia, cũng có mục đích là mạng lưới tình báo.
Chợt nhớ tới, nếu triều đình không phải đã ra tay chớp nhoáng, không cho Hạ gia có cơ hội phản ứng, chỉ sợ hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Cho dù có thể diệt trừ Ha tộc, nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt. Nói một cách nghiêm trọng thì tuyệt nhiên đã không thể diệt trừ tận gốc một gia tộc khổng lồ như vậy.
Mỗi một thế gia, tuyệt đối không thể nhìn vào thế lực bề ngoài, mà sức mạnh ngầm kia, mới là kinh khủng.
Lúc này đây Hạ gia như bị sét đánh, thế lực ngầm này cũng theo cuốn sách này mà ẩn nấp, tìm chỗ dựa vững chắc, tạm thời án binh bất động.
Hàn Mạc biết, nếu mình giao cuốn sổ này cho triều đình, thì lại có một thảm cảnh đầu rơi máu chảy diễn ra.
Lúc trước nhiều thế lực rắp tâm lấy trộm cuốn sổ này, chỉ sợ cũng không không ngờ nó lại ghi những điều tối mật này. Ngay cả Hàn Mạc cũng chỉ đoán trong đó ghi lại các hoạt động của Hạ gia, hắn lúc đó cũng chỉ nghĩ sẽ dùng cuốn sổ đó tra ra một ít chứng cớ đối phó Hạ gia, tuyệt đối không thể ngờ, tin tức trong đó khiến người ta nổi cả gai ốc.
Hắn thoáng chút suy nghĩ, đem cuốn sổ chậm rãi cất vào ngực. Hắn đương nhiên không thể đem cuốn sổ này giao cho triều đình, nếu thật sự làm như vậy, chẳng khác nào chính hắn tát vào mặt mình.
Nghĩ đến việc có thể dùng chút thủ đoạn mà sở hữu được bảo bối này, Hàn Mạc trong lòng lại thấy hưng phấn dâng lên.
Diễm Tuyết Cơ hiển nhiên cảm thấy dưới mông mình cứng dần lên, tựa trán vào vai Hàn Mạc, nói nhỏ:
-Tiểu bại hoại… nó lại… lên…
-Nam nhi đại trượng phu, nói phải giữ lời.
Hàn Mạc đưa tay cởi đan khố của Diễm Tuyết Cơ, vặn vẹo cái eo lưng như rắn, hơi hơi nhấc mông lên, cởi quần của mình ra, hiện lên một thanh sắt nóng như lửa, bên tai nghe có tiếng thì thầm:
-Còn hai lần, nếu không, là nói không giữ lời…
Diễm Tuyết Cơ ôm cổ Hàn Mạc, bộ ngực sữa phập phồng, rất nhanh cảm thấy lửa nóng tiến vào cơ thể mình, rên lên một tiếng, ngồi trên người Hàn Mạc bắt đầu đong đưa vòng eo, cặp mông phì nhiêu nâng lên hạ xuống liên hồi.
Nàng tựa trán vào vai Hàn Mạc, khẽ cắn răng vào cổ hắn, từng đợt từng đợt lên xuống nhịp nhàng khiến cho tinh thần nàng như bay tận mây xanh.
-Tiểu khốn khiếp… ta gặp ngươi… là lại…
Diễm Tuyết Cơ thân thể co rút lại, giọng run lên:
-Ngươi.. có thích hay không…
Hàn Mạc hai tay nâng mông nàng, trợ giúp nàng cử động, thì thầm:
-Hiện tại không phải là ta đang chứng minh điều đó sao? Nhanh lên… nhanh hơn đi…
Bên trong lều lớn, lại một phen xuân tình lai láng, không biết bao lâu, mơ hồ nghe Diễm Tuyết Cơ run rẩy:
-Bại hoại… ba lượt… ngươi gạt người… hôm nay hơn một lần…