Quyền Thần

Chương 438 : Di thư

Hàn Mạc chợt sửng sốt, nhưng phút chốc chợt hiểu ra, lạc giọng nói:
- Cái gì…Chỉ huy sứ đại nhân…!
Không biết tại sao nghe được tin này, lần đầu tiên Hàn Mạc cảm thấy trong lòng trầm xuống, lập tức cảm thấy buồn thương.

Tiết Thiệu và Tiếu Mộc từ phía sau tiến lên, vẻ mặt cũng kinh ngạc, lập tức hiện lên vẻ sầu thảm, xem ra cũng rất đau xót.

Chỉ huy sứ đại nhân, đương nhiên là Chỉ huy sứ Ngạc Thanh Lôn của Báo đột doanh.

Hàn Mạc từ nhỏ đến lớn, người mà có thể khiến hắn kính phục, quả thực không nhiều, nhưng Ngạc Thanh Lôn là một người chiếm vị trí tuyệt đối trong lòng hắn, vì phẩm chất đạo đức của Ngạc Thanh Lôn, cũng là vì sự từng trải của ông.

Ngạc Thanh Lôn lúc còn trẻ đã tòng quân, gia nhập đại doanh Tây Bắc, trải qua trăm trận chiến, chiến công hiển hách, từng bước từng bước tiến lên vị trí Chỉ huy sứ Báo đột doanh, có thể nói rằng, ông là một đỉnh núi trung thành và tiên huyết.

Ông trị quân rất nghiêm, yêu quân như con, cho dù bị thương thường xuyên phải ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng thường ngày vẫn đến quân doanh quản thúc bộ hạ, chỉ đạo binh sĩ.

Đối với nước Yến, ông cũng một lòng trung thành, thề sống chết nguyện trung thành cùng Hoàng tộc, cũng vì nguyên nhân như thế, ông cũng nhận được sự sủng ái tin tưởng của Hoàng thượng, giao cho chức vụ quan trọng trong Ngự lâm quân.

Hàn Mạc kính phục sự chín chắn thành thục, càng khâm phục sự ngay thẳng thật thà và sự tận tâm trung thành của con người này, lúc này nghe tin ông mất, bỗng thấy thảng thốt giật mình, tự nhiên có chút thương cảm.

- Chuyện xảy ra khi nào?
Hàn Mạc khẽ nói.

Đậu Thiện thở dài nói:
- Chỉ huy sứ đại nhân hình như biết mình không qua khỏi, mười ngày trước từ trong phủ chuyển đến sống trong doanh trại, ông ấy muốn trước khi chết, được nhìn thấy quân doanh nhiều hơn, được nhìn các tướng sĩ nhiều hơn…

Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Nói như vậy, Chỉ huy sứ đại nhân đã… qua đời trong quân doanh?

Đậu Thiện lắc đầu nói:
- Không, tối hôm qua, khi Chỉ huy sứ đại nhân tuần tra doanh trại, đột nhiên ngất xỉu, rạng sáng hôm nay thì tỉnh dậy, cũng đã…. cũng đã trút hơi thở cuối cùng…
Dừng một lúc , thở dài nói:
- Chỉ huy sứ đại nhân muốn ra đi ở trong quân doanh, nhưng ông ấy lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến trật tự và huấn luyện của các tướng sĩ, cho nên sai người đưa ông hồi phủ, nhưng vừa về đến phủ, Chỉ huy sứ đại nhân đã ...
Nói đến đây, khuôn mặt tỏ vẻ thương cảm.

Một quan viên đứng bên cạnh, cẩn thận nói:
- Hàn tướng quân, Hạ quan phụng mệnh Thượng thư đại nhân, đến nghênh đón đại nhân!

Hàn Mạc quay đầu lại nhìn, thấy một quan viên mặc quan phục bộ Hộ đang cung kính thi lễ với hắn. Hắn trông mặt người này rất quen, đầu óc vừa nghĩ, lập tức nhớ ra, người này không phải người nào khác, chính là quản lý kho thuộc bộ Hộ, tên là Thường La.

Mấy tháng trước Hàn Mạc và Sương Nhi cùng đến tới thôn Dương Thụ thăm mẹ con Yến Nhi, phát hiện tên Thường La này đang gian díu với Dương Điền thị vợ của Dương Tiêu trưởng thôn, lại giấu diếm bộ Hộ thu thêm hai phần thuế ở Thôn Lạc gần kinh thành.

Hàn Mạc muốn dùng thủ đoạn, thu phục người này, lại lấy độc dược khống chế y, không ngờ hôm nay lại chạm mặt ở đây.

Tên Thường La cúi gập người, xem ra cũng là cung kính Hàn Mạc vô cùng.

Hàn Mạc nhận ra người kia là Thường La, nhưng Thường La lại không biết Hàn Mạc chính là người xuất hiện ở thôn Dương Thụ ngày đó. Đêm đó Hàn Mạc mặc y phục đen, lại còn che mặt, từ đầu tới chân cũng chưa bị Thường La nhìn thấy mặt.

Sự cung kính của Thường La bây giờ, chỉ vì y biết Hàn Mạc là con cháu thế gia, hiểu rõ lần này Hàn Mạc là đại công thần, hơn nữa Hàn Mạc thân mặc áo giáp, uy phong khí phách, khí thế đó làm cho y không ngăn được một cảm giáp áp lực.

Hàn Mạc chắp tay đáp lễ, nói:
- Làm phiền ngài rồi!

Đậu Thiện nói:
- Thánh thượng đã sắp xếp bộ Lễ tổ chức rất nhiều quan viên đến nghênh đón các ngài, chẳng qua Chỉ huy sứ đại nhân đột ngột qua đời, không ít quan viên đều đến tế bái Chỉ huy sứ đại nhân, bên này sắp xếp Thường đại nhân cufng quan viên bộ Hộ đến phụ trách việc tiếp đón đội xe!

Thường La cười nói:
- Phụng mệnh Thượng thư đại nhân, nhà kho bộ Hộ đã chờ xe đến, các quan viên của kho hàng cũng đang đợi. Bọn họ muốn kiểm tra thực hư, đăng kí trong danh sách, lô vật tư này liền nạp vào kho hàng… Lần này lại làm vất vả Hàn tướng quân và chư vị rồi!

Hàn Mạc quay đầu lại dặn dò:
- Tiết Hộ quân úy, Tiếu Hộ quân úy, hai ngươi sắp xếp một số người trước tiên đưa Lăng đại nhân hồi cung, các ngươi đích thân hướng dẫn đoàn xe, đi theo bọn người của Thường đại nhân vào nhà kho bộ Hộ, đem vật tư của đoàn xe giao cho họ. Bản tướng sẽ đi đến phủ của Chỉ huy sứ đại nhân!

Tiết Thiệu và Tiếu Mộc tâm trạng nặng trĩu khác thường, khom người nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!

Lúc này Hàn Mạc mới hướng về phía Thường La ôm quyền từ biệt. Rồi nắm chặt tay, nói với Đậu Thiện:
- Đậu đại nhân, ngài và ta cùng đến phủ Chỉ huy sứ đại nhân, tế bái một phen!

Ngạc Thanh Lôn là Chỉ huy sứ Báo đột doanh, lại là phong hiệu tướng quân của Trấn quân, thuộc cấp bậc tướng quân, có thể thiết tướng quân phủ, sự cao thấp của phong hiệu cấp bậc lớn nhỏ của phủ tướng quân, đương nhiên cũng không giống nhau.

Danh hiệu võ tướng Yến quốc, bắt đầu từ Thần Võ đại tướng quân, lần lượt tiếp đó là Phiêu Kị tướng, Xa Kị tướng, Vũ Vệ tướng, Trấn quân tướng, Vân Huy sử, Chính quân sử và Úy quân sử là cấp bậc nhỏ nhất.

Tám danh hiệu cấp bậc này, giống như danh hiệu tước vị của quan văn.

Thế là rất cao rồi. Thần Võ đại tướng quân, đó là danh hiệu Võ tướng cao nhất, tương đương với danh hiệu Công tước, Phiêu kị tướng tương đương với danh hiệu hầu tước trong quan văn.

Thần Võ đại tướng quân duy nhất của Yến quốc, đó là quân thần trấn thủ biên thùy phía Tây Bắc Tiêu Hoài Ngọc!

Đó là một biểu tượng của vinh quang, chỉ cần được phong danh hiệu võ tướng, chẳng khác nào là võ tướng đích thực của Yến quốc.

Nhưng chỉ có Trấn quân tướng, mới có tư cách xây phủ tướng quân, mà Ngạc Thanh Lôn hoàn toàn có tư cách này, cho nên ông có phủ tướng quân của mình.

Ở đây có thể chứa mấy chục vạn quân phần lớn trong thành, mỗi một nơi trong phủ tướng quân của Ngạc Thanh Lôn chỉ là một điểm nằm trong đô thành rộng lớn mà thôi.

Đường phố của con đường này không dài, lúc này cũng đông người qua lại, mà trong phủ tướng quân, màu trắng buông rợp trời, không khí bi thương bao phủ, linh đường tế bái đặt ở chính giữa sảnh, màn trắng phất phơ, tiền giấy bay lả tả.

Sắc trời u ám, các nơi trong phủ cũng đã lên đèn, không ít quan viên trong kinh đều đến bái tế, chủ yếu là người của quân đội, các đại doanh đều có người đến chia buồn.

Ngạc Thanh Lôn cũng là nhân vật cấp đại lão trong quân đội, có uy vọng cấp cao trong quân đội, cho nên người tới từ quân đội, đó cũng là hợp tình hợp lý.

Từ danh hiệu tướng quân mà nói, danh hiệu của Ngạc Thanh Lôn không phải là quá cao, chỉ là danh hiệu tướng quân trong bốn cấp, nhưng nhân phẩm của Ngạc Thanh Lôn được rất nhiều người khâm phục. Hơn nữa, quân chức của ông cũng là Chỉ huy sứ Ngự Lâm quân, thuộc võ tướng cấp cao, cho nên quan to và kẻ quyền thế đều đến bái tế.

Trên thực tế danh hiệu tướng quân của Yến quốc, vốn không rộng rãi, lúc trước có Tây Môn Lôi Tàng là võ tướng của thế gia, là danh hiệu Võ Vệ tướng, đã là danh hiệu thộc hàng cao nhất.

Thần uy đại tướng quân Tiêu Hoài Ngọc, đó là kỳ tích của Yến quốc!

Một đám quan viên đến, lại một đám quan viên rời đi, nối liền không dứt.

Hàn Mạc và Đậu Thiện phi ngựa đến, xoay người xuống ngựa, gỡ mũ giáp xuống giao cho bộ hạ, lúc này mới bước nhanh tiến vào phủ tướng quân, không ít quan viên nhìn thấy, đều hơi hoảng hốt.

Vì lần này Hàn Mạc phá hủy Hạ gia, tiếng tăm lừng lẫy, lúc này mình mặc quân phục tiến vào, uy phong lẫm liệt, đều khiến cho mọi người sinh ra một cảm giác khác thường.

Sớm có người nhà của Ngạc Thanh Lôn tiến đến, Hàn Mạc an ủi một phen, lúc này mới vào trong chính sảnh.

Trong chính sảnh, lại gặp được mấy người quen, trong đó có Chỉ huy sứ Ưng tường doanh Ngự Lâm quân Tô Vũ Đình, Chỉ huy sứ Lang giáp doanh Xương Đức Hầu Tào Ân cũng ở trong đó.

Nhìn thấy Hàn Mạc tiến vào, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lại. Tô Vũ Đình khẽ gật đầu. Xương Đức Hầu trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười ấm áp.

Hàn Mạc chắp tay, lúc này mới tiến đến trước linh đường thắp hương, đốt giấy vàng, sau đó cung kính tế bái một lượt, sau khi đợi gia quyến tạ lễ, Hàn Mạc mới quay người đến sau linh vị, nhìn thấy Ngạc Thanh Lôn toàn thân mặc quân phục mũ và áo giáp, dáng vẻ bình thản, lặng lẽ nằm trong quan tài.

Hàn Mạc chăm chú nhìn một lúc, trước mắt là một lão tướng quân cả đời trên chiến mã, lại nảy sinh một phen ngưỡng mộ.

- Hàn tướng quân, mời đi theo ta!
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh rất nhẹ, Hàn Mạc đang lúc trầm mặc, bất giác giật mình, quay đầu lại nhìn, đó là người nhà của Ngạc Thanh Lôn, có lẽ là con của Ngạc Thanh Lôn.

Hàn Mạc thấy hắn nói xong, quay người đi về phía cửa bên đằng sau, có chút nghi hoặc, nhìn xung quanh, màn trắng to dài che khuất cả linh đường, sau linh đường không có người, hơi do dự, nhưng cũng đi theo.

Ra cửa bên, thì nhìn thấy người đó vẫn đi thẳng về phía trước, rồi vòng vo đi qua một con đường dải đá xanh, đi đến trước một căn phòng mới dừng bước quay người lại, chắp tay trước Hàn Mạc:
- Hàn tướng quân, gia phụ trước khi còn sống, đưa cho ta một thứ bảo ta giao lại cho ngài!

Hàn Mạc trong lòng nghi hoặc chắp tay nói:
- Làm phiền Ngạc công tử!

Ngạc công tử đẩy cửa tiến vào trong phòng. Hàn Mạc theo vào, thì ra đây là thư phòng, bài trí rất đơn sơ, đặt hai giá sách, bên trên bày một vài thư tịch, trong lòng Hàn Mạc biết những cuốn sách này đều là binh thư.

Ngạc công tử lấy từ trong án ra một phong thư, đưa cho Hàn Mạc. Hàn Mạc nhận lấy, nhíu mày, mở phong thư ra, rút ra bên trong một bức thư.

Hắn đem phong thư đặt lên bệ, mở bức thư, vừa liếc qua, lại càng nghi hoặc, chỉ nhìn thấy trên bức thư, hai mặt lại không có viết một chữ nào.

- Ngạc công tử…đây là?
Hàn Mạc nhìn Ngạc công tử, không giải thích được.

Ngạc công tử nhẹ nhàng nói:
- Gia phụ ngoài bức thư này còn bảo ta chuyển một lời nhắn tới Hàn tướng quân!

Hàn Mạc chắp tay nói:
- Mời công tử nói!

Ngạc công tử nói:
- Gia phụ nói, bức thư này là tâm tư của người, trong thư viết gì, thì do người nghĩ, nhưng bức thư này là vuông vắn, đó cũng là sự căn bản của tâm, bất luận trên đó viết gì, cuối cùng, chữ trên bức thư này, chung quy sẽ lưu lại cho người sau đánh giá!

Hàn Mạc lẳng lặng lắng nghe những lời này.

Ngạc Thanh Lôn trước khi chết để lại một tờ giấy và một câu nói, đương nhiên là có dụng tâm, là cần chỉ bảo một vài điều cho Hàn Mạc.

Hàn Mạc nhanh chóng cũng đoán được Ngạc Thanh Lôn muốn nói gì, xét đến cùng, tâm tư của Ngạc Thanh Lôn, là hy vọng Hàn Mạc viết một chữ “trung” lên tờ giấy này, có lẽ đó là việc mà Ngạc Thanh Lôn đau đáu trước khi chết.

Hàn Mạc trầm ngâm, rất lâu không nói gì, Ngạc công tử nhẹ nhàng chắp tay, lặng lẽ rời đi.

Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn trời, trên trời một vầng trăng sáng, sáng tỏ khác thường, một lúc lâu sau, hắn liền khẽ thở dài, lẩm bẩm tự nhủ:
- Cổ kim bao nhiêu chuyện, để lại cho người đời sau nói… Ta chính là người đời sau.!

Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đây mới là chuẩn mực mà người đời sau đánh giá!

Khi hắn trở lại linh đường, Tô Vũ Đình đã đi khỏi, nhưng Xương Đức Hầu Tào Ân vẫn còn ở lại, nhìn thấy Hàn Mạc đi ra, lập tức tiến lại, dịu dàng nói:
- Hàn tướng quân, hành trình Nghi Xuân lần này, càng vất vả công lao càng lớn, bản hầu ngày đêm lo lắng cho ngươi!

Hàn Mạc nhìn thấy trên mặt hắn biểu lộ vẻ cực kỳ thân thiết, toàn thân cảm thấy hơi nổi da gà, cứng cỏi nói:
- Làm phiền Hầu gia vướng bận, tiểu thần thật không dám nhận!

Tào Ân khẽ cười nói:
- Một năm trước bản hầu gặp ngươi, ngươi vẫn là một đứa trẻ đáng yêu, bây giờ đã trở thành một trang nam tử hán uy phong lẫm liệt!

- Người…cũng phải lớn lên!
Trên lưng Hàn Mạc toát mồ hôi lạnh.

- Ngạc tướng quân đi rồi, tiền đồ của Báo đột doanh sau này, chỉ e phải cần Hàn tướng quân đứng ra gánh vác!
Tào Ân tiến sát lại, thấp giọng nói:
- Hàn tướng quân, bản Hầu nhất định sẽ góp lời trước mặt Thánh thượng, tiến cử ngươi là Chỉ huy sứ Báo đột doanh!

Hắn sáp lại quá gần. Hàn Mạc thậm chí ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng trên người hắn, định lui hai bước, nhưng lại sợ hai bên khó xử, nghe Tào Ân nói như vậy, lập tức hạ giọng:
- Hầu gia, điều này… tiểu thần vẫn chưa từng nghĩ đến, tiểu thần kinh nghiệm còn nông cạn, khó có thể đảm nhận trọng trách lớn như vậy!

- Bản hầu lại cảm thấy ngươi có thể đảm nhận trọng trách này!
Tào Ân khẽ mỉm cười, nét thanh tú trên mặt tựa nữ nhân, làn da non mịn, trắng nõn như bị mắc bệnh, hai má còn lộ lên những tơ máu nhỏ, có một sức hấp dẫn quái dị.

Tim Hàn Mạc đập thình thịch, thì nghe thấy tiếng từ ngoài cửa vọng đến:
- Lễ bộ thượng thư Hàn đại nhân đến tế bái !

Tào Ân khẽ nhíu mày, nhưng lại nhẹ nhàng cười, hạ giọng nói:
- Hàn tướng quân, hai ngày sau bản Hầu thiết yến, đặc biệt mừng công trạng của ngươi, ngươi chắc chắn phải đến tham gia!
Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Hàn Mạc, rồi quay người đi ra cửa.

Rất nhanh, Hàn Huyền Xương hướng dẫn người chuyên trách tiến vào chính sảnh, liếc nhìn thấy Hàn Mạc, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, Hàn Mạc cũng xúc động vô cùng, tiến lên phía trước nhẹ giọng kêu lên:
- Phụ thân!

Hàn Huyền Xương quan sát tỉ mỉ Hàn Mạc một lúc, trên mặt lộ vẻ vui mừng, hỏi:
- Có phải là con đã bái tế Ngạc tướng quân?

- Con đã tế bái rồi!
Hàn Mạc cung kính nói. Một tháng không gặp, phụ thân dường như già hơn nhiều, nếp nhăn trên khuôn mặt, nhìn vào trong mắt, trong lòng Hàn Mạc có chút xót xa.

Hắn biết, từ sau khi mình rời kinh, Hàn Huyền Xương chắc chắn là ngày ngày vướng bận, tin tức mình mất tích truyền vào trong kinh, Hàn Huyền Xương tất nhiên phải giấu người nhà, một mình chịu đựng sự đau khổ đó.

Hàn Huyền Xương vỗ nhẹ đầu vai Hàn Mạc, hoà nhã nói:
- Mau về thăm nhà, mẫu thân con và người nhà đều rất nhớ con. Họ đang chờ con đấy!

back top