Ngự lâm quân và Tây Hoa Thính đều là các thế lực của hoàng tộc, nguyện trung thành với hoàng tộc. Hàn Mạc khống chế được hai thế lực này cũng là do Hoàng đế ban cho. Nói cách khác, hai thế lực này vì nguyện trung thành với Hoàng đế nên mới phục tùng mệnh lệnh của Hàn Mạc.
Nếu muốn đem hai thế lực này biến thành thế lực của chính y, chỉ có hai cách.
Cách thứ nhất, chính là thay đổi toàn bộ cơ cấu. Các vị trí mấu chốt đều sắp xếp người của mình, dần đem thế lực của mình hoàn toàn thay vào. Từ đó, hệ thống chỉ huy nhất định sẽ nằm trong tay y, như vậy hai thế lực này sẽ thực sự do y khống chế.
Cách này dĩ nhiên vô cùng khó, dù sao trong Ngự lâm quân, tai mắt của Hoàng đế ở khắp nơi. Tuy rằng chức Hộ quân uý và Giáo uý đô thống đều có thể do Chỉ huy sứ tự đảm nhiệm, nhưng muốn dễ dàng xếp người của y vào thì không hề dễ chút nào.
Chung quy đây là thế lực của Hoàng đế, tình hình bên trong y chắc chắn vô cùng chú ý.
Muốn xếp người vào Tây Hoa Thính còn khó hơn Ngự lâm quân. Tây Hoa Thính là quân đoàn hắc ám, có một hệ thống riêng, mỗi một người mới vào đều bị Bùi Anh Hậu phụ trách điều tra tỉ mỉ. Chỉ cần là người có quá khứ phức tạp một chút, hay mơ hồ không rõ, chắc chắn không thể gia nhập vào bộ máy hắc ám này của Yến quốc.
Còn một cách khác, chính là phải thay đổi cách nghĩ của các đầu lĩnh thế lực, thay đổi lời thề nguyện trung thành với Hoàng đế của bọn họ đổi thành nguyện trung thành với Hàn Mạc!
Cách làm này lại càng viển vông hơn.
So với cách thứ nhất, cách biến hai thế lực đổi ý nguyện trung thành với Hàn Mạc quả là khó ngang với lên trời.
Trước mắt Tây Hoa Thính còn do y chi phối, người trong hắc ám lại trung thành và tận tâm. Quan trọng nhất là mọi hành động của Hàn Mạc từ trước tới nay đều không nhắm vào Hoàng đế.
Hàn Mạc tin rằng, nếu chỉ dựa vào uy danh của y tại Tây Hoa Thính lúc này mà muốn lợi dụng Tây Hoa Thính đối phó Hoàng đế, chỉ sợ Tây Hoa Thính sẽ là kẻ đầu tiên quay ra đối đầu với y.
Người đáng tôn kính nhất ở Tây Hoa Thính chính là Tiết Công Nhan. Mà Tiết Công Nhan lại là trung thần số một của Hoàng đế!
Muốn thực sự xây dựng được quyền lực tuyệt đối của bản thân, đường hãy còn rất dài!
…
Dường như hiểu được suy nghĩ của Hàn Mạc, Hàn Huyền Xương vỗ nhẹ lên đầu vai y, nhẹ nhàng nói:
-Có nhiều chuyện không thể vội được. Từ từ sẽ đến thôi, chỉ cần con biết nên làm gì là được rồi!
-Dạ!
Hàn Mạc gật đầu nói:
-Lời phụ thân căn dặn, con nhất định nhớ kỹ.
Hàn Huyền Xương lại cười nói:
-Vậy còn chuyện kia thì sao?
-Ý phụ thân là…
Hàn Mạc biết phụ thân đang nói đến chuyện gì nhưng vẫn cố ý hỏi.
Hàn Huyền Xương ngưng cười, nghiêm túc nói:
-Tới giờ mà ngươi còn giả vờ nữa sao.
Y liếc mắt nhìn Hàn Mạc, nói:
-Hôn sự giữa ngươi và Phạm gia, vốn đã làm từ tháng trước. Chính vì chuyện ở huyện Nghi Xuân mà phải hoãn lại, đó là chuyện bắt buộc. Đại bá của ngươi và Phạm đại nhân đã quyết định, ngày hai mươi tám tháng này là ngày lành đại cát đại lợi, là ngày tốt cho tiểu thư của Phạm gia về làm vợ ngươi. Tuy rằng hơi gấp rút, nhưng mẫu thân ngươi đã sớm căn dặn người làm chuẩn bị rồi, ngươi không được phép mắc sai lầm, nếu không, đừng trách phụ thân không khách khí!
Hàn Mạc cười khổ nói:
-Chuyện đã tới nước này rồi con còn có thể làm gì nữa.
Tức thì y lặng im tính toán, mồng tám tháng năm y rời khỏi huyện Nghi Xuân, thuận lợi trở về kinh, hôm nay là mười ba tháng năm, đến ngày hai mươi tám tháng năm vừa vặn là mười năm ngày. Y giật mình hỏi:
-Vừa đúng mười lăm ngày?
Hàn Huyền Xương không hiểu ý y, hỏi lại:
-Cái gì vừa đúng mười lăm ngày? Có chuyện gì sao?
Hàn Mạc buồn bã lắc đầu.
Tối nay, Đại sư Huyền Cơ đã nói, nếu hai loại dược liệu không về kịp thì bệnh tình của Bích Di Nương chỉ có thể chống đỡ được nhiều nhất mười năm ngày.
-Khuya rồi, con nghỉ ngơi đi!
Hàn Huyền Xương nhận ra sự ủ rũ trên mặt Hàn Mạc, liền đứng dậy, như nghĩ ra chuyện gì, lại nói:
-Có lẽ con còn chưa biết, bên phía Tây Bắc đã xảy ra chuyện!
Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi:
-Tây Bắc?
Hàn Huyền Xương khẽ gật đầu:
-Tiêu Hoài Ngọc đã tới khu vực Tây tuyến!
-Chuyện gì đã xảy ra?
Hàn Mạc nhíu mày, hỏi.
Hàn Huyền Xương ngẫm nghĩ một chút, nói:
-Tây Hoa Thính hẳn là biết chuyện này, khi nào con đến ắt sẽ được bọn họ bẩm báo rõ ràng. Khuya rồi, nghỉ sớm đi!
Vỗ nhẹ lên đầu vai Hàn Mạc, y chắp tay sau lưng đi ra cửa.
Hàn Mạc bước nhanh tới trước, mở cửa cho phụ thân. Hàn Huyền Xương vừa định ra khỏi cửa, đột nhiên lại hỏi:
-Tiểu tử Hàn Thanh đi đâu rồi? Sao ta không thấy y đâu cả?
Hàn Mạc vội đáp:
-Nhi thần phái y đi làm một chuyện. Phụ thân không cần lo lắng!
Hàn Huyền Xương khẽ nhíu mày, gật gật đầu, đi ra cửa.
…
…
Hai ngày sau, mọi sự chú ý trong kinh thành đều tập trung vào tang sự của Ngạc Thanh Lôn. Ngoài chuyện đó ra, mọi người bắt đầu suy đoán vị trí Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh sẽ rơi vào tay ai.
Nếu Mộ Dung Hạc không chết, rất nhiều người đã y ngay đến y.
Lúc đó, Mộ Dung Hạc có Tú công chúa làm chỗ dựa đằng sau, y còn liên quan đến Tiêu gia. Khi Ngạc Thanh Lôn ở nhà dưỡng thương, quân vụ của Báo Đột Doanh đều là do Mộ Dung Hạc xử lý.
Chính vì thế, nếu Mộ Dung Hạc không chết, theo lẽ thường, vị trí Chỉ huy sứ của Báo Đột Doanh chắc chắn cả mười phần đều là do y đảm nhận.
Nhưng biến cố bất ngờ xảy ra, Mộ Dung Hạc chết bất thường, người có khả năng tiếp nhận vị trí này đã chết, mọi người lại lần nữa suy đoán.
Hàn mạc đương nhiên sẽ là người đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của mọi người.
Hoàng đế vô cùng coi trọng Hàn Mạc là chuyện hầu hết các quan viên đều biết. Một gã con cháu quý tộc mới vào Yến kinh liên tục được đề bạt làm Hộ quân uý Ngự Lâm quân, rồi Hộ quân tham lĩnh Ngự lâm quân, thì chỉ có thể dùng long ân trời bể của Hoàng đế để giải thích mà thôi.
Lúc này Hàn Mạc lập công lớn ở Nghi Xuân, tiêu diệt gia tộc họ Hạ, công lao này đối với Hoàng tộc mà nói không hề nhỏ chút nào. Hoàng đế nhất định phải khen ngợi vị công thần này rồi.
Đúng lúc này, Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh Ngạc Thanh Lôn qua đời, như vậy vị trí chỉ huy sứ kia đương nhiên là một hình thức khen ngợi vô cùng tốt.
Có điều nghĩ đến Hàn Mạc, các đại gia cũng nghĩ đến chuyện dù sao y cũng là con cháu quý tộc Hàn Mạc. Công lao của y tuy rằng không nhỏ, tuy rằng Hoàng đế dường như thực sự coi trọng Hàn Mạc, nhưng liệu Hoàng đế có để cho một người là con cháu quý tộc trở thành Chỉ huy sứ của Ngự lâm quân hay không?
Lúc trước, Tô Vũ Đình trở thành Chỉ huy sứ của Ưng Tường Doanh đã khiến rất nhiều, rất nhiều người khiếp sợ, không tin nổi. Hôm nay chuyện không thể tin được chẳng lẽ lại xuất hiện với Hàn Mạc?
Cho nên dù có đoán thế nào, cũng không ai chắc chắn được người nào sẽ ngồi trên vị trí đó.
Tâm sự của Hoàng đế hai ngày nay dường như cũng không tốt lắm. Ngạc Thanh Lôn qua đời, Hoàng đế ra lệnh bãi triều, đây là chuyện rất hiếm có. Nhưng nhiều người cũng hiểu được, đối với chuyện Ngạc Thanh Lôn qua đời, Hoàng đế không khỏi thương tâm.
Ngạc Thanh Lôn trung thành với Hoàng tộc là chuyện không ai có thể nghi ngờ. Hoàng đế mất đi một thần tử đắc lực như vậy, trong lòng nhất định sẽ cảm thấy rất mất mát. Chính vì thế y đã mấy lần đến phủ tướng quân, thể hiện sự tiếc thương với Ngạc Thanh Lôn, thậm chí còn ban tước hiệu cho Ngạc công tử, mọi người đều hiểu được.
Ngạc Thanh Lôn chết, người tế bái nhiều như mây, y lại được Hoàng đế chiếu cố, chuyện Hạ gia vì thế không được giàn xếp, cho qua.
Rất nhiều người đều biết, sau chuyện hành quyết Hạ gia, các quan Đại Lý Tự và Hình bộ, thậm chí một bộ phận hắc ám của Hoa Thính vẫn đang dốc sức truy quét những kẻ lọt khỏi lưới của Hạ tộc và dư đảng Hạ tộc.
Hạ gia là thế tộc lâu đời của Yến quốc, ngoại trừ thế lực bên ngoài, dĩ nhiên còn có một phần thế lực đang ẩn nấp. Chuyện này các quan viên trong triều đều hiểu rõ.
Hoàng đế càng hiểu rõ, vì thế y càng không thể cho phép dư đảng của Hạ tộc tiếp tục sống ở kinh thành.
Chính vì thế, những kẻ trốn thoát khỏi đợt truy quét lần trước lẫn những kẻ còn ẩn núp trong triều, chỉ cần bị phát hiện là dư đảng của Hạ tộc, nhất định giết không tha!
Đương nhiên, muốn xoá sạch toàn bộ thế lực đang ẩn núp kia là chuyện rất khó, bởi manh mối ngày càng ít dần. Những kẻ có thể bắt được đã chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay.
Về chuyện các thứ vũ khí trang bị được chuyển về từ huyện Nghi Xuân, sau khi kiểm kê, liền được chuyển vào kho hàng của Hộ bộ. Đám vũ khí trang bị này đã tăng lên kho dự trữ cho Yến quốc không ít. Mặc kệ người đời nói gì, mặc kệ Hạ tộc phạm phải tội lớn như thế nào, cũng không cần quan tâm đến kết cục của bọn họ như thế nào, chỉ cần biết nhờ có bọn họ mà kho vũ khí trang bị của Yến quốc tăng lên rất nhiều. Có thể nói Hạ tộc đã lập công lớn cho Yến quốc.
Hàn Mạc nghỉ ngơi trong phủ một ngày, rồi sáng sớm ngày thứ ba liền hồi kinh. Trước tiên y ghé qua Báo Đột Doanh, cả nha môn treo khăn trắng, trong doanh cũng ngập tràn bầu không khí bi thương, các tướng sĩ đều đeo khăn trắng, thể hiện sự tôn kính và tiếc thương Ngạc Thanh Lôn.
Hàn Mạc quay ra Tiếu Mộc và Tiết Thiệu hỏi tình hình nhập vũ khí và trang bị, rồi rời khỏi Báo Đột Doanh, cưỡi ngựa thẳng tới hồ Vụ Thuỷ của Tây Hoa Thính.
Buổi sáng nay ánh nắng rực rỡ, vẻ sầu lo nghiêm nghị của Yến kinh nhờ đó cũng tan đi không ít. Hồ Vụ Thuỷ còn rất xa, nhưng Hàn Mạc đã ngửi được mùi sen thoảng qua, từng làn hương bay qua mũi y, theo sự hô hấp của y tràn vào trong cơ thể khiến toàn thân y thư thái, dễ chịu.
Dõi mắt nhìn lại, cả mặt hồ Vụ Thuỷ toàn một màu xanh biếc, thi thoảng lại điểm xuyết một đoá sen màu hồng phấn. Mặt hồ Vụ Thuỷ bình lặng quả là bức tranh đẹp nhất tô điểm cho kinh thành Yến, chỉ tiếc rằng, không phải ai cũng có thể thưởng thức mà thôi.
Cánh chuồn chuồn tựa những tinh linh nhỏ bé, làm bức tranh hồ Vụ Thuỷ càng thêm quyết rũ, tràn đầy ý thơ. Hàn Mạc từ xa nhìn thấy, sự trống trải trong lòng y chợt giảm xuống nhiều.
Một tiểu tứ hợp viện với ngói trắng thanh nhã nằm giữa hồ, tạo cảm giác yên tĩnh thanh tao bao trọn trong lòng hồ. Một cây cầu gỗ nối thẳng đến cửa chính của tứ hợp viện.
Dù đã đi vào không ít lần nhưng đến đây Hàn Mạc vẫn cảm thấy mới lạ.
Y xuống ngựa, bước trên cầu gỗ, đi thẳng đến tứ hợp viện. Y biết, xung quanh có không ít ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nếu y không phải là người của Tây Hoa Thính, tuyệt đối sẽ không thể bước trên cây cầu gỗ này.
Thủ vệ trước cửa hoa Thính thấy Hàn Mạc, lập tức tiến đến, cung kính nói:
-Thính trưởng đại nhân!
Hàn Mạc gật gật đầu, cười nói:
-Vắng mặt một thời gian, nơi này quả đã đẹp lên không ít!
Y hít sâu một hơi, dường như muốn hít hết toàn bộ hương sen vào trong lòng.
Đây là trụ sở của Tây Hoa Thính. Trên danh sách Tây Hoa Thính có ba trăm người, sau khi Hàn Mạc coi quản liền triệu tập người cũ, nạp thêm người mới, việc bổ sung người vào danh sách thành viên đại khái đã hoàn thành.
Tuy nhiên người ở đây hiện cũng không có nhiều, các thành viên của Tây Hoa Thính đại bộ phận đều đã được phân công đi các nơi, bí mật làm việc, bọn họ chính là các quan viên ngầm chuyên đi tập trung các tin tức truyền về tứ hợp viện này.
Không rõ có phải vì biết Hàn Mạc sẽ đến hôm nay hay không mà tất cả các chủ sự của Tây Hoa Thính đều xuất hiện. Hàn Mạc đi vào trong sảnh, cả bốn người cùng thi lễ.
Hàn Mạc lướt nhìn qua, Đại chủ sự Bùi Anh Hậu vẫn điềm đạm, chững chạc như trước, Nhị chủ sự Công Thâu Toàn vẻ mặt cung kính. Tam chủ sự Lý Cố thật thà chất phác không đổi. Tứ chủ sự Tiết Hồng Tụ khuôn mặt xinh đẹp vẫn lãnh đạm như xưa.
Ánh mắt Hàn mạc dừng lại trên gương mặt Hồng Tụ, đột nhiên y cảm thấy cô gái này quả là thanh tú, đôi mắt sáng trong veo như nước, mặc trang phục vẽ hình chuồn chuồn đặc biệt của Tây Hoa Thính trên người càng làm nàng thêm yểu điệu, hấp dẫn. Hàn Mạc không thể thừa nhận, dáng người của cô gái này thật vô cùng đẹp.
Nếu chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp và dáng người yểu điệu, chắc không ai có thể ngờ cô gái này giết người không chớp mắt, lại còn là người chuyên dụng độc.
Hàn Mạc liếc mắt nhìn bộ ngực sữa cao ngất của Hồng Tụ, ho khan một tiếng, cười nói:
-Thời gian qua, mọi người đã vất vả rồi!
Y lấy từ trong tay áo ra một thứ đồ vật, đưa cho Công Thâu Toàn, cười nói:
-Công Thâu chủ sự, ta mang đến cho ngươi một món đồ nhỏ này không biết ngươi có thích hay không?
Công Thâu Toàn tiến lên, cung kính tiếp nhận, mở ra liền nhíu mày, y mừng rỡ:
-Đây là bát quái vây của Mặc gia!
Món đồ này đúng thực là bản vẽ của bát quái vây.
Hàn Mạc cười nói:
-Ta nghĩ có lẽ ngươi có hứng thú với thứ này, nên mang về cho ngươi xem!
Công Thâu Toàn xúc động:
-Đa tạ đại nhân!
Hàn Mạc không nhiều lời, khẽ gật đầu với mọi người. Y chắp tay sau lưng, đi vào gian phòng đã hơn một tháng trời không đến. Bên trong phòng vẫn sạch sẽ, vừa mở cửa ra, hương sen đã tràn ngập trong phòng. Hàn Mạc ngồi trên ghế, nhàn nhã thư thái.
Bùi Anh Hậu nhanh chóng ôm một đống hồ sơ đi vào, đặt trên bàn Hàn Mạc:
-Đại nhân, đây là tin tức tình báo mới gửi về gần nhất!
Y lấy một cuốn sổ, giải thích nói:
-Tin tình báo gửi về rất nhiều, ta đã ghi chép lại tất cả những tin quan trọng để tại đây!
Hàn Mạc tiếp nhận, lật xem một chút. Quả thật tin tình báo rất nhiều, nội dung cũng rất phong phú nhưng không có tin nào khiến y đặc biệt thích thú.
Khi y xem đến tờ cuối cùng đã là rất lâu sau, khẽ liếc mắt nhìn sang vẫn thấy Bùi Anh Hậu cung kính đứng một bên, liền hỏi:
-Nghe nói Tiêu đại tướng quân đi Tây tuyến ở phía bên kia Tây Bắc, rốt cuộc là có chuyện gì?
Nếu muốn đem hai thế lực này biến thành thế lực của chính y, chỉ có hai cách.
Cách thứ nhất, chính là thay đổi toàn bộ cơ cấu. Các vị trí mấu chốt đều sắp xếp người của mình, dần đem thế lực của mình hoàn toàn thay vào. Từ đó, hệ thống chỉ huy nhất định sẽ nằm trong tay y, như vậy hai thế lực này sẽ thực sự do y khống chế.
Cách này dĩ nhiên vô cùng khó, dù sao trong Ngự lâm quân, tai mắt của Hoàng đế ở khắp nơi. Tuy rằng chức Hộ quân uý và Giáo uý đô thống đều có thể do Chỉ huy sứ tự đảm nhiệm, nhưng muốn dễ dàng xếp người của y vào thì không hề dễ chút nào.
Chung quy đây là thế lực của Hoàng đế, tình hình bên trong y chắc chắn vô cùng chú ý.
Muốn xếp người vào Tây Hoa Thính còn khó hơn Ngự lâm quân. Tây Hoa Thính là quân đoàn hắc ám, có một hệ thống riêng, mỗi một người mới vào đều bị Bùi Anh Hậu phụ trách điều tra tỉ mỉ. Chỉ cần là người có quá khứ phức tạp một chút, hay mơ hồ không rõ, chắc chắn không thể gia nhập vào bộ máy hắc ám này của Yến quốc.
Còn một cách khác, chính là phải thay đổi cách nghĩ của các đầu lĩnh thế lực, thay đổi lời thề nguyện trung thành với Hoàng đế của bọn họ đổi thành nguyện trung thành với Hàn Mạc!
Cách làm này lại càng viển vông hơn.
So với cách thứ nhất, cách biến hai thế lực đổi ý nguyện trung thành với Hàn Mạc quả là khó ngang với lên trời.
Trước mắt Tây Hoa Thính còn do y chi phối, người trong hắc ám lại trung thành và tận tâm. Quan trọng nhất là mọi hành động của Hàn Mạc từ trước tới nay đều không nhắm vào Hoàng đế.
Hàn Mạc tin rằng, nếu chỉ dựa vào uy danh của y tại Tây Hoa Thính lúc này mà muốn lợi dụng Tây Hoa Thính đối phó Hoàng đế, chỉ sợ Tây Hoa Thính sẽ là kẻ đầu tiên quay ra đối đầu với y.
Người đáng tôn kính nhất ở Tây Hoa Thính chính là Tiết Công Nhan. Mà Tiết Công Nhan lại là trung thần số một của Hoàng đế!
Muốn thực sự xây dựng được quyền lực tuyệt đối của bản thân, đường hãy còn rất dài!
…
Dường như hiểu được suy nghĩ của Hàn Mạc, Hàn Huyền Xương vỗ nhẹ lên đầu vai y, nhẹ nhàng nói:
-Có nhiều chuyện không thể vội được. Từ từ sẽ đến thôi, chỉ cần con biết nên làm gì là được rồi!
-Dạ!
Hàn Mạc gật đầu nói:
-Lời phụ thân căn dặn, con nhất định nhớ kỹ.
Hàn Huyền Xương lại cười nói:
-Vậy còn chuyện kia thì sao?
-Ý phụ thân là…
Hàn Mạc biết phụ thân đang nói đến chuyện gì nhưng vẫn cố ý hỏi.
Hàn Huyền Xương ngưng cười, nghiêm túc nói:
-Tới giờ mà ngươi còn giả vờ nữa sao.
Y liếc mắt nhìn Hàn Mạc, nói:
-Hôn sự giữa ngươi và Phạm gia, vốn đã làm từ tháng trước. Chính vì chuyện ở huyện Nghi Xuân mà phải hoãn lại, đó là chuyện bắt buộc. Đại bá của ngươi và Phạm đại nhân đã quyết định, ngày hai mươi tám tháng này là ngày lành đại cát đại lợi, là ngày tốt cho tiểu thư của Phạm gia về làm vợ ngươi. Tuy rằng hơi gấp rút, nhưng mẫu thân ngươi đã sớm căn dặn người làm chuẩn bị rồi, ngươi không được phép mắc sai lầm, nếu không, đừng trách phụ thân không khách khí!
Hàn Mạc cười khổ nói:
-Chuyện đã tới nước này rồi con còn có thể làm gì nữa.
Tức thì y lặng im tính toán, mồng tám tháng năm y rời khỏi huyện Nghi Xuân, thuận lợi trở về kinh, hôm nay là mười ba tháng năm, đến ngày hai mươi tám tháng năm vừa vặn là mười năm ngày. Y giật mình hỏi:
-Vừa đúng mười lăm ngày?
Hàn Huyền Xương không hiểu ý y, hỏi lại:
-Cái gì vừa đúng mười lăm ngày? Có chuyện gì sao?
Hàn Mạc buồn bã lắc đầu.
Tối nay, Đại sư Huyền Cơ đã nói, nếu hai loại dược liệu không về kịp thì bệnh tình của Bích Di Nương chỉ có thể chống đỡ được nhiều nhất mười năm ngày.
-Khuya rồi, con nghỉ ngơi đi!
Hàn Huyền Xương nhận ra sự ủ rũ trên mặt Hàn Mạc, liền đứng dậy, như nghĩ ra chuyện gì, lại nói:
-Có lẽ con còn chưa biết, bên phía Tây Bắc đã xảy ra chuyện!
Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi:
-Tây Bắc?
Hàn Huyền Xương khẽ gật đầu:
-Tiêu Hoài Ngọc đã tới khu vực Tây tuyến!
-Chuyện gì đã xảy ra?
Hàn Mạc nhíu mày, hỏi.
Hàn Huyền Xương ngẫm nghĩ một chút, nói:
-Tây Hoa Thính hẳn là biết chuyện này, khi nào con đến ắt sẽ được bọn họ bẩm báo rõ ràng. Khuya rồi, nghỉ sớm đi!
Vỗ nhẹ lên đầu vai Hàn Mạc, y chắp tay sau lưng đi ra cửa.
Hàn Mạc bước nhanh tới trước, mở cửa cho phụ thân. Hàn Huyền Xương vừa định ra khỏi cửa, đột nhiên lại hỏi:
-Tiểu tử Hàn Thanh đi đâu rồi? Sao ta không thấy y đâu cả?
Hàn Mạc vội đáp:
-Nhi thần phái y đi làm một chuyện. Phụ thân không cần lo lắng!
Hàn Huyền Xương khẽ nhíu mày, gật gật đầu, đi ra cửa.
…
…
Hai ngày sau, mọi sự chú ý trong kinh thành đều tập trung vào tang sự của Ngạc Thanh Lôn. Ngoài chuyện đó ra, mọi người bắt đầu suy đoán vị trí Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh sẽ rơi vào tay ai.
Nếu Mộ Dung Hạc không chết, rất nhiều người đã y ngay đến y.
Lúc đó, Mộ Dung Hạc có Tú công chúa làm chỗ dựa đằng sau, y còn liên quan đến Tiêu gia. Khi Ngạc Thanh Lôn ở nhà dưỡng thương, quân vụ của Báo Đột Doanh đều là do Mộ Dung Hạc xử lý.
Chính vì thế, nếu Mộ Dung Hạc không chết, theo lẽ thường, vị trí Chỉ huy sứ của Báo Đột Doanh chắc chắn cả mười phần đều là do y đảm nhận.
Nhưng biến cố bất ngờ xảy ra, Mộ Dung Hạc chết bất thường, người có khả năng tiếp nhận vị trí này đã chết, mọi người lại lần nữa suy đoán.
Hàn mạc đương nhiên sẽ là người đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của mọi người.
Hoàng đế vô cùng coi trọng Hàn Mạc là chuyện hầu hết các quan viên đều biết. Một gã con cháu quý tộc mới vào Yến kinh liên tục được đề bạt làm Hộ quân uý Ngự Lâm quân, rồi Hộ quân tham lĩnh Ngự lâm quân, thì chỉ có thể dùng long ân trời bể của Hoàng đế để giải thích mà thôi.
Lúc này Hàn Mạc lập công lớn ở Nghi Xuân, tiêu diệt gia tộc họ Hạ, công lao này đối với Hoàng tộc mà nói không hề nhỏ chút nào. Hoàng đế nhất định phải khen ngợi vị công thần này rồi.
Đúng lúc này, Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh Ngạc Thanh Lôn qua đời, như vậy vị trí chỉ huy sứ kia đương nhiên là một hình thức khen ngợi vô cùng tốt.
Có điều nghĩ đến Hàn Mạc, các đại gia cũng nghĩ đến chuyện dù sao y cũng là con cháu quý tộc Hàn Mạc. Công lao của y tuy rằng không nhỏ, tuy rằng Hoàng đế dường như thực sự coi trọng Hàn Mạc, nhưng liệu Hoàng đế có để cho một người là con cháu quý tộc trở thành Chỉ huy sứ của Ngự lâm quân hay không?
Lúc trước, Tô Vũ Đình trở thành Chỉ huy sứ của Ưng Tường Doanh đã khiến rất nhiều, rất nhiều người khiếp sợ, không tin nổi. Hôm nay chuyện không thể tin được chẳng lẽ lại xuất hiện với Hàn Mạc?
Cho nên dù có đoán thế nào, cũng không ai chắc chắn được người nào sẽ ngồi trên vị trí đó.
Tâm sự của Hoàng đế hai ngày nay dường như cũng không tốt lắm. Ngạc Thanh Lôn qua đời, Hoàng đế ra lệnh bãi triều, đây là chuyện rất hiếm có. Nhưng nhiều người cũng hiểu được, đối với chuyện Ngạc Thanh Lôn qua đời, Hoàng đế không khỏi thương tâm.
Ngạc Thanh Lôn trung thành với Hoàng tộc là chuyện không ai có thể nghi ngờ. Hoàng đế mất đi một thần tử đắc lực như vậy, trong lòng nhất định sẽ cảm thấy rất mất mát. Chính vì thế y đã mấy lần đến phủ tướng quân, thể hiện sự tiếc thương với Ngạc Thanh Lôn, thậm chí còn ban tước hiệu cho Ngạc công tử, mọi người đều hiểu được.
Ngạc Thanh Lôn chết, người tế bái nhiều như mây, y lại được Hoàng đế chiếu cố, chuyện Hạ gia vì thế không được giàn xếp, cho qua.
Rất nhiều người đều biết, sau chuyện hành quyết Hạ gia, các quan Đại Lý Tự và Hình bộ, thậm chí một bộ phận hắc ám của Hoa Thính vẫn đang dốc sức truy quét những kẻ lọt khỏi lưới của Hạ tộc và dư đảng Hạ tộc.
Hạ gia là thế tộc lâu đời của Yến quốc, ngoại trừ thế lực bên ngoài, dĩ nhiên còn có một phần thế lực đang ẩn nấp. Chuyện này các quan viên trong triều đều hiểu rõ.
Hoàng đế càng hiểu rõ, vì thế y càng không thể cho phép dư đảng của Hạ tộc tiếp tục sống ở kinh thành.
Chính vì thế, những kẻ trốn thoát khỏi đợt truy quét lần trước lẫn những kẻ còn ẩn núp trong triều, chỉ cần bị phát hiện là dư đảng của Hạ tộc, nhất định giết không tha!
Đương nhiên, muốn xoá sạch toàn bộ thế lực đang ẩn núp kia là chuyện rất khó, bởi manh mối ngày càng ít dần. Những kẻ có thể bắt được đã chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay.
Về chuyện các thứ vũ khí trang bị được chuyển về từ huyện Nghi Xuân, sau khi kiểm kê, liền được chuyển vào kho hàng của Hộ bộ. Đám vũ khí trang bị này đã tăng lên kho dự trữ cho Yến quốc không ít. Mặc kệ người đời nói gì, mặc kệ Hạ tộc phạm phải tội lớn như thế nào, cũng không cần quan tâm đến kết cục của bọn họ như thế nào, chỉ cần biết nhờ có bọn họ mà kho vũ khí trang bị của Yến quốc tăng lên rất nhiều. Có thể nói Hạ tộc đã lập công lớn cho Yến quốc.
Hàn Mạc nghỉ ngơi trong phủ một ngày, rồi sáng sớm ngày thứ ba liền hồi kinh. Trước tiên y ghé qua Báo Đột Doanh, cả nha môn treo khăn trắng, trong doanh cũng ngập tràn bầu không khí bi thương, các tướng sĩ đều đeo khăn trắng, thể hiện sự tôn kính và tiếc thương Ngạc Thanh Lôn.
Hàn Mạc quay ra Tiếu Mộc và Tiết Thiệu hỏi tình hình nhập vũ khí và trang bị, rồi rời khỏi Báo Đột Doanh, cưỡi ngựa thẳng tới hồ Vụ Thuỷ của Tây Hoa Thính.
Buổi sáng nay ánh nắng rực rỡ, vẻ sầu lo nghiêm nghị của Yến kinh nhờ đó cũng tan đi không ít. Hồ Vụ Thuỷ còn rất xa, nhưng Hàn Mạc đã ngửi được mùi sen thoảng qua, từng làn hương bay qua mũi y, theo sự hô hấp của y tràn vào trong cơ thể khiến toàn thân y thư thái, dễ chịu.
Dõi mắt nhìn lại, cả mặt hồ Vụ Thuỷ toàn một màu xanh biếc, thi thoảng lại điểm xuyết một đoá sen màu hồng phấn. Mặt hồ Vụ Thuỷ bình lặng quả là bức tranh đẹp nhất tô điểm cho kinh thành Yến, chỉ tiếc rằng, không phải ai cũng có thể thưởng thức mà thôi.
Cánh chuồn chuồn tựa những tinh linh nhỏ bé, làm bức tranh hồ Vụ Thuỷ càng thêm quyết rũ, tràn đầy ý thơ. Hàn Mạc từ xa nhìn thấy, sự trống trải trong lòng y chợt giảm xuống nhiều.
Một tiểu tứ hợp viện với ngói trắng thanh nhã nằm giữa hồ, tạo cảm giác yên tĩnh thanh tao bao trọn trong lòng hồ. Một cây cầu gỗ nối thẳng đến cửa chính của tứ hợp viện.
Dù đã đi vào không ít lần nhưng đến đây Hàn Mạc vẫn cảm thấy mới lạ.
Y xuống ngựa, bước trên cầu gỗ, đi thẳng đến tứ hợp viện. Y biết, xung quanh có không ít ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nếu y không phải là người của Tây Hoa Thính, tuyệt đối sẽ không thể bước trên cây cầu gỗ này.
Thủ vệ trước cửa hoa Thính thấy Hàn Mạc, lập tức tiến đến, cung kính nói:
-Thính trưởng đại nhân!
Hàn Mạc gật gật đầu, cười nói:
-Vắng mặt một thời gian, nơi này quả đã đẹp lên không ít!
Y hít sâu một hơi, dường như muốn hít hết toàn bộ hương sen vào trong lòng.
Đây là trụ sở của Tây Hoa Thính. Trên danh sách Tây Hoa Thính có ba trăm người, sau khi Hàn Mạc coi quản liền triệu tập người cũ, nạp thêm người mới, việc bổ sung người vào danh sách thành viên đại khái đã hoàn thành.
Tuy nhiên người ở đây hiện cũng không có nhiều, các thành viên của Tây Hoa Thính đại bộ phận đều đã được phân công đi các nơi, bí mật làm việc, bọn họ chính là các quan viên ngầm chuyên đi tập trung các tin tức truyền về tứ hợp viện này.
Không rõ có phải vì biết Hàn Mạc sẽ đến hôm nay hay không mà tất cả các chủ sự của Tây Hoa Thính đều xuất hiện. Hàn Mạc đi vào trong sảnh, cả bốn người cùng thi lễ.
Hàn Mạc lướt nhìn qua, Đại chủ sự Bùi Anh Hậu vẫn điềm đạm, chững chạc như trước, Nhị chủ sự Công Thâu Toàn vẻ mặt cung kính. Tam chủ sự Lý Cố thật thà chất phác không đổi. Tứ chủ sự Tiết Hồng Tụ khuôn mặt xinh đẹp vẫn lãnh đạm như xưa.
Ánh mắt Hàn mạc dừng lại trên gương mặt Hồng Tụ, đột nhiên y cảm thấy cô gái này quả là thanh tú, đôi mắt sáng trong veo như nước, mặc trang phục vẽ hình chuồn chuồn đặc biệt của Tây Hoa Thính trên người càng làm nàng thêm yểu điệu, hấp dẫn. Hàn Mạc không thể thừa nhận, dáng người của cô gái này thật vô cùng đẹp.
Nếu chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp và dáng người yểu điệu, chắc không ai có thể ngờ cô gái này giết người không chớp mắt, lại còn là người chuyên dụng độc.
Hàn Mạc liếc mắt nhìn bộ ngực sữa cao ngất của Hồng Tụ, ho khan một tiếng, cười nói:
-Thời gian qua, mọi người đã vất vả rồi!
Y lấy từ trong tay áo ra một thứ đồ vật, đưa cho Công Thâu Toàn, cười nói:
-Công Thâu chủ sự, ta mang đến cho ngươi một món đồ nhỏ này không biết ngươi có thích hay không?
Công Thâu Toàn tiến lên, cung kính tiếp nhận, mở ra liền nhíu mày, y mừng rỡ:
-Đây là bát quái vây của Mặc gia!
Món đồ này đúng thực là bản vẽ của bát quái vây.
Hàn Mạc cười nói:
-Ta nghĩ có lẽ ngươi có hứng thú với thứ này, nên mang về cho ngươi xem!
Công Thâu Toàn xúc động:
-Đa tạ đại nhân!
Hàn Mạc không nhiều lời, khẽ gật đầu với mọi người. Y chắp tay sau lưng, đi vào gian phòng đã hơn một tháng trời không đến. Bên trong phòng vẫn sạch sẽ, vừa mở cửa ra, hương sen đã tràn ngập trong phòng. Hàn Mạc ngồi trên ghế, nhàn nhã thư thái.
Bùi Anh Hậu nhanh chóng ôm một đống hồ sơ đi vào, đặt trên bàn Hàn Mạc:
-Đại nhân, đây là tin tức tình báo mới gửi về gần nhất!
Y lấy một cuốn sổ, giải thích nói:
-Tin tình báo gửi về rất nhiều, ta đã ghi chép lại tất cả những tin quan trọng để tại đây!
Hàn Mạc tiếp nhận, lật xem một chút. Quả thật tin tình báo rất nhiều, nội dung cũng rất phong phú nhưng không có tin nào khiến y đặc biệt thích thú.
Khi y xem đến tờ cuối cùng đã là rất lâu sau, khẽ liếc mắt nhìn sang vẫn thấy Bùi Anh Hậu cung kính đứng một bên, liền hỏi:
-Nghe nói Tiêu đại tướng quân đi Tây tuyến ở phía bên kia Tây Bắc, rốt cuộc là có chuyện gì?