Quyền Thần

Chương 453 : Thăng chức

Hàn Mạc quỳ một gối xuống, cung kính nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng, những gì hạ thần làm đều là việc được giao phó. Thần không phụ thánh ân đã cảm thấy thoả lòng, không dám kể công!

Đám quần thần tỏ ý khinh thường, thầm nhận xét Hàn Mạc này quả là giỏi diễn trò. Cũng có nhiều người khen ngợi y, nói y có công mà không kiêu ngạo, chỉ có điều bọn họ cũng nhận thấy người thanh niên quý tộc này quả nhiên không tầm thường, đúng trên triều đình không kiêu ngạo, cũng không hề xu nịnh, ứng đáp tự nhiên, xem ra vị Ngũ thiếu gia của Hàn gia này trời sinh để sống nơi triều chính rồi!

Hoàng đế thản nhiên nói:
-Có công phải thưởng, có tội phải phạt, không có quy tắc sao có người vi phạm được. Nước ta đường đường là Đại Yến, thần tử lập công lớn mà không ban thưởng, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải khiến có các nước khác chê cười sao.
Y chăm chú nhìn Hàn Mạc, rồi nói:
-Hàn Mạc, ngươi muốn thứ gì, cứ nói, chỉ cần trẫm có thể cho ngươi, nhất định sẽ không nuốt lời!


Quần thần nghe được lời nói khẳng khái của Hoàng đế, những người nào suy nghĩ nông cạn một chút đều cảm thấy Hoàng đế quả thực là rất coi trọng Hàn Mạc, cho Hàn Mạc tuỳ ý chọn phần thưởng. Nhưng đại đa số mọi người lại cảm thấy lời này của Hoàng đế thật khác thường.

Hoàng đế hỏi như vậy, hiển nhiên Hàn Mạc không thể nói trắng ra y muốn vị trí Chỉ huy sứ của Báo Đột Doanh rồi!

Liệu có phải Hoàng đế vẫn còn do dự không biết có nên giao vị trí Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh cho Hàn Mạc hay không? Một câu nói này của y, có phải là sách lược lùi một bước để tiến ba bước không?

Nhìn thì tưởng y hào sảng, nhưng thật ra lại rất sâu sắc.

Trong triều nhất thời lặng ngắt, tuy rằng rất nhiều thần tử đang ở đây, nhưng cả điện Thái Bình khổng lồ không có một tiếng động, lặng ngắt như tờ.

Mỗi một thần tử đều có tâm sự riêng, Hoàng đế vẫn lẳng lặng nhìn Hàn Mạc quỳ trên triều, khoé mắt y khẽ giật giật, nhưng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

-Thánh thượng ban tặng, thánh ân vô cùng to lớn!
Hàn Mạc vẫn không ngẩng đầu, giọng điệu hết sức cung kính:
-Thần nguyện lĩnh bất cứ thứ gì Thánh thượng ban cho!

Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền Xương vẫn luôn nhìn Hàn Mạc lúc này mới dám thở hắt ra, câu trả lời của Hàn Mạc khiến y rất hài lòng, đây đúng là câu trả lời chính xác nhất mà y muốn nghe thấy.

Hàn gia không thể trực tiếp xin ban thưởng trên triều được, nhưng cơ hội lần này, Hàn gia không thể không có chút thu hoạch nào.

Hoàng đế trầm ngâm, cuối cùng nói:
-Ngạc lão tướng quân bất hạnh qua đời. Hiện thời chức Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh đang trống, cần phải tìm một vị tướng quân thực sự tài giỏi thống lĩnh Báo Đột Doanh!
Y nói rất chậm, thanh âm trầm thấp, nhưng lọt vào tai quần thần, mỗi người đã mang một vẻ mặt khác nhau. Bọn họ đều mơ hồ đoán được, Hoàng đế có lẽ thực sự muốn giao vị trí Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh cho Hàn Mạc.

-Hàn Mạc!
Hoàng đế bỗng nhiên cao giọng, uy nghiêm nhìn Hàn Mạc.

-Có thần!
Hàn Mạc cao giọng đáp.

-Truyền thánh chỉ của trẫm!
Giọng Hoàng đế uy nghiêm mà trầm thấp:
-Giao cho Hàn Mạc đảm nhiêm chức vụ Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh, hy vọng ngươi sẽ tận trung báo quốc, không phụ sự trông đợi của trẫm!

Hàn Mạc cao giọng nói:
-Vi thần tạ ơn long ân của Thánh thượng, nhất định tận trung báo quốc, không phụ sự uỷ thác của Thánh thượng, lại càng không dám phụ long ân!

Thoáng phút chốc trước khi Hoàng đế sắc phong, Tiêu Thái sư vẫn bình tĩnh, nhưng đến khi Hoàng đế thật sự giao vị trí Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh cho Hàn Mạc, gương mặt lão khẽ nhăn lên, nhắm mắt lại.

Tô Quan Nhai cũng híp mắt, trong mắt ánh lên tia lạnh lùng.

Ngự lâm quân là cấm vệ quân hoàng gia, việc sắc phong chức Chỉ huy sứ từ trước đến nay đều là do Hoàng đế hạ chỉ, nội các không thể nhúng tay vào. Chính vì vậy, Hoàng đế chỉ cần ra một đạo thánh chỉ, Hàn Mạc đã chính thức trở thành Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh của Ngự lâm quân.

Gia tộc thì vui mừng, có gia tộc lại lo lắng.



-Hàn Mạc, bình thân!
Hoàng đế hạ chiếu chỉ xong, thoáng trầm xuống, rồi mới phất tay cho Hàn Mạc đứng dậy. Hàn Mạc tạ ơn lui về giữa các quần thần, các quan viên dù trong bụng có vui vẻ hay không cũng đều khách sáo chắp tay chúc mừng y.

Hàn Mạc bình tĩnh, chắp tay đáp lễ.

Tuy rằng biết trước bản thân sẽ ngồi vào vị trí Chỉ huy sứ, nhưng khi thánh chỉ thật sự xuống tới, Hàn Mạc vẫn xúc động, y hiểu rõ, từ khi Yến quốc lập ra đến nay, y chính là vị Chỉ huy sứ trẻ nhất trong lịch sử.

Có được ngày hôm nay, không phải do y lập được chiến công hiển hách, mà là do những thay đổi bất ngờ trên triều đình thúc đẩy y ngồi lên vị trí này. Nói cách khác, là do Hoàng đế muốn dùng một con đao sắc bén một chút để thuận tiện đối phó những kẻ khác.

Đúng như lời Hàn Huyền Xương đêm đó đã nói, hiện thời y kiêm cả hai chức vụ, vừa là Thính trưởng Tây Hoa Thính, vừa là Chỉ huy sứ của Báo Đột Doanh. Mặc dù quyền thế nhiều, nhưng y cũng không thể không tự nhắc nhở bản thân, nếu không nắm giữ cho chặt hai cơ quan này, thì chỉ cần cái người đang ngồi trên long ỷ kia nói một câu, toàn bộ quyền lực của y sẽ tan thành mây khói.

Tâm sự hiện tại của Hàn Mạc không phải là kiêu hãnh vì có được chức quan bao người thèm khát, mà lúc này, y đã bắt đầu tính toán xem làm thế nào để nắm chặt được cả hai cơ quan này trong tay. Y không muốn một ngày nào đó vì một câu của Hoàng đế mà y đang lơ lửng trên chín tầng mây phải ngã xuống đất.

Mọi thứ đều là trách nhiệm nặng nề!

Dường như không muốn suy nghĩ nhiều đến chuyện Chỉ huy sứ của Báo Đột Doanh nữa, Hoàng đế liền quay sang nhìn Phạm Vân Ngạo, hỏi:
-Phạm ái khanh, trẫm nghe nói Khánh Quốc và Nguỵ Quốc đang giao chiến?

Câu nói này của Hoàng đế đúng là đã làm không khí trong triều đình Yến quốc nhẹ nhõm đi nhiều.

Nhất thời, rất nhiều thần tử vốn đang nghiêm trang, vẻ mặt thoáng dịu đi ít nhiều.

Phạm Vân Ngạo là Bộ binh Thượng thư, tình hình biên ải dĩ nhiên y nắm rất rõ. Tức thì y lập tức bước ra khỏi hàng, trả lời:
-Khởi bẩm Thánh thượng, Nguỵ Quốc tập hợp năm vạn đại quân về thành trì mới của quận Tuy Định, Đại đô đốc Tư Ma Thiên của Nguỵ Quốc cũng đã tới đó, hiện giờ bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể tiến đến Đình Thuỷ quan.

Đình Thuỷ quan là trạm gác đầu tiên về phía đông của quận Tuy Định, nằm trong lãnh thổ của Nguỵ Quốc. Ngoài Đình Thuỷ quan là đến Nam Dương quan của quận Nam Dương, cũng là rào chắn thứ nhất của quận Nam Dương.

-Khánh Quốc có động tĩnh gì không?
Hoàng đế hỏi.

Phạm Vân Ngạo trả lời:
-Uyển thành của quận Nam Dương ở Khánh Quốc đã cử hai vạn quân thủ thành đến Nam Dương quan, canh gác khu vực này. Hơn nữa, các lộ quân mã khác cũng đang tập kết về Nam Dương quan, hiện giờ Hổ Phích Lịch Lâm Thành Phi, một trong ba thủ hạ “Tam thú tương” của Thương Chung Ly đang trấn thủ ở đấy.

-Tam thú tương?
Hoành đế cười lạnh:
-Hổ Phích Lịch Lâm Thành Phi, Lang Toàn Phong Viên Mộ, Ưng Vô Tình Vương Duyên Bình. Thủ hạ của Thương Chung Ly quả nhiều dũng tướng a!

Lập tức, có người bước ra khỏi hàng, nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng, mấy viên võ tướng kia trong mắt Tiêu Đại tướng quân chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi. May là bọn chúng đi đối phó với người Nguỵ Quốc, chứ nếu chiến đấu với Tiêu Đại tướng quân thì nhất định bọn chúng sẽ bị Tiêu Đại tướng quân nghiền nát trong nháy mắt!

Lời nói thiếu suy nghĩ khiến quần thần không khỏi cười thầm.

Mọi người đều biết uy phong của Tiêu Hoài Ngọc là thật, nhưng nếu đem Tam thú tương của Thương Chung Ly ra làm trò đùa thì quả là quá khoa trương. Tam thú tương tuy không bằng Thập phương danh tướng, nhưng cũng là thế hệ trẻ dũng mãnh của Khánh Quốc.

Có điều bất cứ ai ở Yến Quốc, bất kể là bằng hữu hay kẻ thù của Tiêu gia, đều kính nể Tiêu Hoài Ngọc.

Y là thần thoại của Yến Quốc!

Bởi vì có nam nhân đó mà biên ải của Yến Quốc vững như núi Thái sơn, cho dù thực lực của Khánh Quốc vô cùng mãnh mẽ, có được Thương Chung Ly là danh tướng tuyệt thế, nhưng chung quy vẫn không dám đặt chân lên Yến Quốc dù chỉ một bước.

Người nam nhân kia, mười năm đều như một ngày, trấn thủ nơi Tây Bắc, bảo vệ sự tôn nghiêm của Yến Quốc, bảo vệ lãnh thổ và người dân Yến Quốc, không cho bất cứ kẻ nào xâm phạm.

Y tựa như ánh mặt trời rực rỡ trên bầu trời Yến quốc!

Tiêu Thái sư đang sầm mặt nghe đến tên Tiêu Hoài Ngọc, đứa con y vẫn tự hào, liền tươi cười trở lại.

Tiêu gia có được vinh quang như ngày hôm nay, có thể đứng đầu các đại thế gia chính là nhờ có Tiêu Hoài Ngọc.

Hoàng đế cũng tươi cười.

Nhưng tâm trạng y cực kỳ phức tạp, Yến Quốc cần Tiêu Hoài Ngọc, y cũng cần Tiêu Hoài Ngọc, Yến Quốc không có Tiêu Hoài Ngọc không thể tưởng được sẽ như thế nào.

Hiện thời là thời đại của vũ khí lạnh, chủ nghĩa anh hùng cá nhân được ca ngợi khắp nơi. Quả thật là như vậy, ở thời này, một quốc gia có thể vì một người hoặc vài người mà thay đổi hoàn toàn cục diện.

Hoàng đế cần Tiêu Hoài Ngọc trấn thủ biên cương nhưng cũng vì y tồn tại mà Hoàng đế lại không thể nhổ đi cái đinh trong mắt là Tiêu gia.

Y luôn mong ước đến một ngày nhìn thấy thế lực Tiêu gia biến mất trên bản đồ Yến quốc, lại cũng không thể mất đi Tiêu Hoài Ngọc, mâu thuẫn này khiến Hoàng đế thực rất phiền muộn.

Chợt y lại hỏi:
-Thương Chung Ly có đến quận Nam Dương không?

-Theo quân báo từ biên ải, không hề nhận được tin tức về Thương Chung Ly ạ.
Phạm Vân Ngạo trả lời:
-Có lẽ y đã bí mật đến quận Nam Dương từ sớm, chẳng qua hành tung bí ẩn, chúng ta không điều tra được mà thôi. Có điều, hôm qua Bộ binh nhận được tin tình báo, nghe nói bên kia Khánh Quốc dường như đang muốn phái sứ đoàn sang Yến Quốc chúng ta!

Trên mặt các thần tử đều hiện ra vẻ khoái trá.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người Khánh Quốc đến đây hiển nhiên là để lấy lòng Yến Quốc. Bọn họ đương nhiên lo sợ đến lúc giao chiến với Nguỵ Quốc, Yến Quốc sẽ ở sau đâm bọn họ một đao.

Rất nhiều năm về trước cũng đã từng có một tình huống như thế, người Khánh Quốc vì bảo vệ hậu phương, đã dâng lên rất nhiều lễ vật, còn có một cô công chúa xinh đẹp động lòng người cho Yến Quốc, nhờ đó có được hiệp nghị với Yến Quốc, mới có thể ngăn chặn đợt tấn công mạnh mẽ của người Nguỵ Quốc.

Giai đoạn đầu trận chiến ấy, Khánh Quốc bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, bị người Nguỵ Quốc chiếm mất ba quận Sơn Bắc, Vũ Đô, Vũ Quan, lại bị tổn thất mấy vạn tướng sĩ, khiến cả Khánh Quốc đều kinh sợ.

May mắn là bọn họ đã đạt được hiệp nghị với Yến Quốc. Vào thời điểm đó, Yến Quốc cũng đang trong giai đoạn cải cách trong nước, tiên đế đang thực hiện các bước nhằm giảm bớt thế lực của các thế gia, tình hình trong nước cực kỳ không ổn định, nếu không Yến Quốc đã huy động quân đội, cùng Nguỵ Quốc giáp công đánh Khánh Quốc, thì dù Khánh Quốc không diệt vong cũng không thể mở mang bờ cõi rộng đến vậy trên bản đồ như ngày hôm nay.

Trận chiến ấy kéo dài hơn hai năm, may mắn Khánh Quốc có Thương Chung Ly, cũng may Khánh Quốc có biên giới rộng và thực lực hùng mạnh. Đến khi tìm được một con đường sống, có cơ hội phản kích, Khánh Quốc lại thu phục được hai quận Vũ Quan và Vũ Đô, liền đập tan một trăm ngàn đại quân của Nguỵ Quốc, khiến Nguỵ Quốc phải rút lui với hai vạn quân còn lại.

Tuy rằng Nguỵ Quốc nhờ có dũng tướng bảo vệ quận Sơn Bắc thật, nhưng thực lực của quốc gia đã giảm đi một nửa, không còn khả năng phản kích. Nội bộ Khánh Quốc xảy ra biến loạn, khiến bọn họ không còn tâm trạng nào gây chiến tiếp. Kể từ đó về sau, cả hai bên đều rút lui dưỡng thương, gây dựng lại đất nước. Hơn mười năm qua đi, quý tộc Khánh Quốc chìm trong cảnh thái bình, chỉ biết ca múa, bộ máy quyền lực càng suy yếu, vốn dĩ không còn khả năng tấn công Nguỵ Quốc. Nhưng ngược lại, Nguỵ Quốc nằm gai nếm mật, tích trữ sức mạnh hơn mười năm, gom góp từng chút một, hiện thời lại muốn kích động chiến tranh, xâm lược Khánh Quốc.

Khánh Quốc phái sứ đoàn đến lúc này, dĩ nhiên là muốn ký kết một hiệp định mới, nhưng điều Yến Quốc mong chờ chính là số lượng lớn lễ vật bọn họ sẽ mang đến. Chung quy không kẻ nào có thể khước từ của cải a!

back top