Hồng Tụ thấp giọng nói:
- Thuộc hạ đã khống chế người này, theo thuộc hạ phán đoán, người này cũng không có nói dối, chưa chắc hắn sợ có người lấy đầu hắn, chẳng qua ba trăm lượng bạc với hắn mà nói là một số tiền không nhỏ, cho nên mới tới thử một lần!
Hàn Mạc cũng không nói gì, chỉ mở bức thư kia ra.
So với tờ giấy nhỏ, phong thư này càng nhỏ hơn, không biết là thuộc bằng da gì, cuộn lại mở ra chẳng qua lớn bằng bàn tay, mặt trên chỉ viết một hàng chữ màu đỏ:
- Có người theo dõi ta, Phổ Chiếu tự, an bài đánh lén toàn bộ!
Hàn Mạc nhíu mày, tin tức này hơi khó hiểu, trong nhất thời hắn cũng không hiểu được, chẳng qua chữ viết bên trên hơi ngoáy, dường như phong thư này được viết trong tình huống rất khẩn trương.
Hàn Mạc đưa miếng da tới mũi ngửi nhẹ, lập tức đưa cho Hồng Tụ thấp giọng nói:
- Ngươi ngửi xem phía trên có mùi hương!
Hồng Tụ cũng không nói nhiều, nhận lấy miếng da lớn bằng bàn tay, ngửi ngửi mới nói:
- Trên miếng da này có mùi máu!
- Quả thế!
Hàn Mạc hơi suy nghĩ, hắn coi trọng chữ màu đỏ bên trên, dường như được viết bằng máu, chỉ có điều không thể xác định, lúc này nếu Hồng Tụ nói thế, như vậy có thể khẳng định, chữ viết trên miếng da này chính là máu tươi.
Không ngờ bức thư máu này muốn lợi dụng thủ đoạn qua tay, thông qua ông chủ quán đưa bức thư này tới đây, không thể nghi ngờ, người viết bức thư này chắc chắn gặp phiền toái rất lớn, giống như lời trong thư, hắn đã bị người theo dõi, ngay cả truyền tin cũng lựa chọn phương thức quái dị này.
Rốt cuộc người nọ là ai? Vì sao lại có người theo dõi hắn?
Trong phòng yên tĩnh một hồi, mà đại sảnh bên kia vẫn tràn đầy tiếng cười, Hàn Mạc hơi nắm tay, tự hỏi vô số khả năng trong đầu.
Tối nay là đêm đại hôn, ở thời điểm này đột nhiên xuất hiện một bức thư máu như vậy, Hàn Mạc không biết có phải một cái bẫy hay không, mục đích của cạm bẫy này là gì?
Nếu không phải cạm bẫy, người cầu cứu là ai? Nếu cầu cứu mình, vì sao không trực tiếp dẫn đám người kia tới phủ Lễ bộ thượng thư này? Người nọ còn băn khoăn cái gì?
Hồng Tụ yên tĩnh đứng một bên, mặt không chút thay đổi, chỉ chờ Hàn Mạc phân phó.
Cuối cùng không chậm trễ lâu lắm, rốt cục Hàn Mạc nói:
- Phổ Chiếu Tự, tiêu diệt địch, tìm tất cả kẻ thủ, giết toàn bộ, không chừa một ai!
Hồng Tụ khom người nói:
- Vâng!
…
…
Phổ Chiếu Tự là chùa miếu lớn thứ hai trong thành Yến Kinh, ngày thường hương khói thịnh vượng, nằm trong thành nam, dưới bóng đêm, Phổ Chiếu Tự trang nghiêm yên lặng không một tiếng động.
Hôm nay hai nhà Hàn Phạm tổ chức đại hôn trong kinh, trong kinh giới nghiêm, cho nên Phổ Chiếu tự cũng đóng cửa chùa sớm, chung quanh có vẻ rất yên tĩnh.
Ánh trăng như nước, lẳng lặng chiếu lên mặt đất, ba chữ “Phổ Chiếu Tự” trên bảng hiệu cửa chùa dưới ánh trắng chiệu rọi rất bắt mắt, lộ rõ hàm ý tốt lành.
Ngay ở hai tòa tháp Sát Lợi cao ngoài cửa chùa lúc này có một người bộ dáng ăn xin ngồi tựa phía dưới, thân thể co lại, đầu tóc rối bù, quần áo cũng rách không chịu nổi, dường như đang ngủ, cũng không nhúc nhích, bộ tóc rối tung kia che đi gương mặt hắn, nhất thời căn bản không nhìn rõ mặt mũi hắn.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Phổ Chiếu Tự nằm trên con phố rất lạnh lùng, gần như không có bóng người nào.
Đột nhiên, xa xa truyền đến một hồi vó ngựa, tiếng vó ngựa rất dồn dập, từ xa tới gần, đúng là tới Phổ Chiếu Tự này. Không bao lâu, dưới ánh trăng, một người một ngựa dừng lại cách Phổ Chiếu Tự trăm bước.
Trên ngựa là một kỵ sĩ mặc quần áo đen, trên đầu đội nón tre, một tay nắm cương, tay kia nắm roi ngựa, yên lặng đứng trên đường không có tiếng động gì.
Chỉ có điều lúc này, từ một ngõ nhỏ trên đường, có một cái đầu thò ra, đôi mắt chăm chú lên người kỵ sĩ.
Thân hình người trong ngõ cực kỳ quỷ dị, hắn tự tin kỵ sĩ không thể phát hiện chỗ của hắn.
Mục tiêu của hắn vốn là tên ăn xin dưới tháp Sát Lợi kia, nhưng kỵ sĩ thình lình tới lập tức khiến hắn càng thêm cảnh giác, hắn rõ ràng trong lòng, ngoài mình ra, ít nhất có năm ánh mắt khác đang giám thị động tĩnh của kỵ sĩ và tên ăn xin.
Tên kỵ sĩ kia vẫn ở trên ngựa không nhúc nhích, sau một lát rốt cục xoay người xuống ngựa, nắm tuấn mã trong tay, chậm rãi tới gần tên ăn xin. Kỵ sĩ đi rất chậm, giống như hắn chỉ mang theo tuấn mã của hắn đi dạo.
Người trong ngõ nhỏ lại cảnh giác, hắn đưa tay lên hông, yên lặng không tiếng động, lấy ra một ống trúc.
Ống trúc màu xanh biếc, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng yếu ớt, người này nâng tay lên thật cẩn thật, hướng ống trúc về phía tuấn mã của kỵ sĩ kia, hắn vô cùng tự tin, chỉ cần mình nhẹ tay ấn một cái, con ngựa cao to sẽ phơi thây trong nháy mắt.
Hắn giống như âm hồn trong đêm tối!
Chẳng qua trong đêm tối tuyệt đối không chỉ có một âm hồn, cũng tuyệt đối không chỉ có một loại người, ngay khi hắn tập trung tinh thần giám thị kỵ sĩ và tên ăn xin, hắn cũng cảm thấy một loại cảm giác quái dị tuôn ra toàn thân.
Hắn cảm thấy được nguy hiểm, loại cảm giác rất nhạy bén của chiến giả bọn họ có thể cảm giác được thứ gì đó, hơn nữa trong nháy mắt có thể kết luận, khí tức nguy hiểm kia truyền tới từ phía sau mình.
Hắn nắm chặt ống trúc trong tay, cố gắng hết sức tránh thân thể qua bên, tay trái nắm ống trúc quay ngược đầu, không chút do dự ấn cơ quan.
Hắn biết chắc chắn có kẻ thù phía sau mình, cho nên quyết định thật nhanh, nháy mắt liền ấn cơ quan, muốn dùng vũ khí trong tay nháy mắt giết chết người phía sau.
- Vút vút vút!
Tên trong ống trúc bắn ra ngoài như chớp, lại nghe tiếng “đát đát đát” lập tức vang lên, tên bắn ra đều trúng vách tường, ngoại trừ hai mũi cắm lên khe hở trên vách tướng, mấy mũi khác sau khi chạm vào vách tường cứng rắn liền gãy làm hai đoạn.
Bắn không trúng rồi!
Hắn không kịp nghĩ nhiều, trước mắt xuất hiện một đôi mắt âm u lạnh lẽo, giống như ánh mắt rắn độc, ác nghiệt mà sắc bén, hắn căn bản không kịp phản ứng, dao găm trong tay đối phương đã cắm vào cổ họng hắn.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, tốc độ ánh sáng!
…
Kỵ sĩ đội nón tre nắm ngựa, chậm rãi đi về phía tên ăn xin, hắn vô cùng rõ ràng, hiện giờ xung quanh Phổ Chiếu Tự không một tiếng động đã bắt đầu chém giết cực kỳ tàn khốc.
Có lẽ kẻ theo dõi từ bên ngoài thật không ngờ, bối cảnh người bọn họ theo dõi thật sự rất phức tạp, có lẽ căn bản bọn họ không nghĩ tới, lúc bọ ngựa bắt ve sầu, thường có hoàng tước ở phía sau.
Đám âm hồn trong kinh đều rõ ràng tình huống mỗi tấc đất trong thành Yến Kinh, là chùa miếu lớn thứ hai trong thành Yến Kinh, hoàn cảnh chung quanh Phố Chiếu Tự càng ghi rõ trong lòng đám âm hồn trong kinh.
Bọn họ có thể biết rõ ràng trên phố này có bao nhiêu gian nhà, khoảng cách mỗi căn phòng, mỗi một phòng dùng để làm gì, trên phố này có chỗ nào thích hợp để ẩn núp.
Loại đánh lén ngầm này, hiểu rõ hoàn cảnh địa lý chẳng khác nào là chiêu số lớn nhất.
Người theo dõi từ bên ngoài tự cho là ẩn núp rất bí mật, nhưng bọn họ lại không biết, trong mắt đám âm hồn trong kinh, tung tích bọn họ biểu lộ ra vô cùng rõ ràng.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa!
Đám âm hồn trong kinh giữ ba ưu thế lớn, ngay từ đầu lần đánh lén này, chắc chắn là một bi kịch với kẻ theo dõi từ bên ngoài.
Kỵ sĩ đội nón tre căn bản không chú ý tới chém giết bốn phía, nếu ngay cả mấy tên người ngoài mà đám âm hồn kia cũng không thu thập được, vậy cũng không xứng với danh hào “nhân viên Tây Hoa Thính”.
Kỵ sĩ bước tới khoảng cách hai mươi bước với tên ăn xin kia, bỗng nhiên dừng bước chân, bởi vì hắn nhìn thấy từ chỗ tối bên cạnh, một bóng người chậm rãi đi ra, người nọ nắm một dao găm sáng như tuyết trên tay phải, dưới ánh trăng dao găm phát ra ánh sáng lạnh lùng, tay trái hắn mang theo một đầu người, chậm rãi đi tới, vết máu vẫn chảy xuống từ đầu người kéo dài từ chỗ tối tới đây.
Dáng người nọ cũng không cao, nhìn qua cũng rất gày yếu, trên trán buộc một dây lưng màu đen, tóc buông xuống sau mặt, dùng dây lưng buộc đầu, trang phục rất khác với người Trung Nguyên.
Hắn chậm rãi đi tới giữa tên ăn xin và kỵ sĩ, đôi mắt âm u lạnh lùng đánh giá Hàn Mạc một phen, cuối cùng vứt đầu người trong tay xuống đất, lạnh lùng nói:
- Đây là bộ hạ của ngươi?
Kỵ sĩ vươn tay, chậm rãi tháo nón tre xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, đó không phải Hàn Mạc thì có thể là ai?
Thần sắc hắn cực kỳ bình tĩnh, nhìn đầu người, biết đó là nhân viên ngầm của Tây Hoa Thính, không thể tưởng được người trước mắt này lại có thể đánh chết một nhân viên Tây Hoa Thính.
Tối nay tới chấp hành nhiệm vụ đánh lén, đều là Ám Hắc Thư Sát tinh duệ bộ hạ của Tiết Hồng Tụ, đó đều là cao thủ ám sát của Tây Hoa Thính.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Nói cho ta biết… tên của ngươi, ít nhất để ta biết người ta giết là ai!
Nhưng vào lúc này, từ bốn phía âm u, hơn mười người áo đen như âm hồn nhảy ra, đều che mặt màu đen, rất nhanh liền vây quanh người đối diện Hàn Mạc.
Đám nhân viên ngầm tung đầu người trong tay ra, năm cái đầu người đều ném tới bên cạnh người nọ, đều là kẻ theo dõi từ bên ngoài bị giết chết trong hành động đánh lén, chỉ trong một lát, lần đánh lén này đã chấm dứt.
Một người đi ra từ phía sau Hàn Mạc, đúng là Tiết Hồng Tụ, nhẹ giọng bẩm:
- Tiêu diệt năm người, chúng ta tổn thất ba người!
Trong đôi mắt Hàn Mạc phát ra một tìa sáng sắc bén, hơi nhíu mày.
Dưới tình huống chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, Tây Hoa Thính vẫn tổn thất ba người, bởi vậy có thể thấy được đám người theo dõi từ bên ngoài đều không phải loại người đơn giản. Nếu không phải đột nhiên phát động Ám Hắc Thư Sát, chỉ sợ Tây Hoa Thính sẽ bị thương vong rất nhiều người.
Người đối diện Hàn Mạc biết hôm nay đã không còn đường trốn, nhưng không chút sợ hãi, chỉ thản nhiên nói:
- Theo tới tận đây, chỉ vì một mục đích, chúng ta muốn biết, là ai phái người tới trộm thánh vật Phong Quốc chúng ta… !
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hiện giờ ngươi biết là ai?
- Mỗ vừa mới biết!
Người nọ chậm rãi nói:
- Nếu mỗ đoán không sai, các ngươi là người trong Hoa Thính… Mỗ nghe nói qua, Thính trưởng Tây Hoa Thính là một vị thiếu niên rất trẻ tuổi, nghĩ tới chính là ngươi? Mỗ còn biết… ngươi gọi Hàn Mạc!
Hàn Mạc nhoẻn miệng cười, ôn hòa nói:
- Hoan nghênh các hạ… tới Yến Quốc!
- Thuộc hạ đã khống chế người này, theo thuộc hạ phán đoán, người này cũng không có nói dối, chưa chắc hắn sợ có người lấy đầu hắn, chẳng qua ba trăm lượng bạc với hắn mà nói là một số tiền không nhỏ, cho nên mới tới thử một lần!
Hàn Mạc cũng không nói gì, chỉ mở bức thư kia ra.
So với tờ giấy nhỏ, phong thư này càng nhỏ hơn, không biết là thuộc bằng da gì, cuộn lại mở ra chẳng qua lớn bằng bàn tay, mặt trên chỉ viết một hàng chữ màu đỏ:
- Có người theo dõi ta, Phổ Chiếu tự, an bài đánh lén toàn bộ!
Hàn Mạc nhíu mày, tin tức này hơi khó hiểu, trong nhất thời hắn cũng không hiểu được, chẳng qua chữ viết bên trên hơi ngoáy, dường như phong thư này được viết trong tình huống rất khẩn trương.
Hàn Mạc đưa miếng da tới mũi ngửi nhẹ, lập tức đưa cho Hồng Tụ thấp giọng nói:
- Ngươi ngửi xem phía trên có mùi hương!
Hồng Tụ cũng không nói nhiều, nhận lấy miếng da lớn bằng bàn tay, ngửi ngửi mới nói:
- Trên miếng da này có mùi máu!
- Quả thế!
Hàn Mạc hơi suy nghĩ, hắn coi trọng chữ màu đỏ bên trên, dường như được viết bằng máu, chỉ có điều không thể xác định, lúc này nếu Hồng Tụ nói thế, như vậy có thể khẳng định, chữ viết trên miếng da này chính là máu tươi.
Không ngờ bức thư máu này muốn lợi dụng thủ đoạn qua tay, thông qua ông chủ quán đưa bức thư này tới đây, không thể nghi ngờ, người viết bức thư này chắc chắn gặp phiền toái rất lớn, giống như lời trong thư, hắn đã bị người theo dõi, ngay cả truyền tin cũng lựa chọn phương thức quái dị này.
Rốt cuộc người nọ là ai? Vì sao lại có người theo dõi hắn?
Trong phòng yên tĩnh một hồi, mà đại sảnh bên kia vẫn tràn đầy tiếng cười, Hàn Mạc hơi nắm tay, tự hỏi vô số khả năng trong đầu.
Tối nay là đêm đại hôn, ở thời điểm này đột nhiên xuất hiện một bức thư máu như vậy, Hàn Mạc không biết có phải một cái bẫy hay không, mục đích của cạm bẫy này là gì?
Nếu không phải cạm bẫy, người cầu cứu là ai? Nếu cầu cứu mình, vì sao không trực tiếp dẫn đám người kia tới phủ Lễ bộ thượng thư này? Người nọ còn băn khoăn cái gì?
Hồng Tụ yên tĩnh đứng một bên, mặt không chút thay đổi, chỉ chờ Hàn Mạc phân phó.
Cuối cùng không chậm trễ lâu lắm, rốt cục Hàn Mạc nói:
- Phổ Chiếu Tự, tiêu diệt địch, tìm tất cả kẻ thủ, giết toàn bộ, không chừa một ai!
Hồng Tụ khom người nói:
- Vâng!
…
…
Phổ Chiếu Tự là chùa miếu lớn thứ hai trong thành Yến Kinh, ngày thường hương khói thịnh vượng, nằm trong thành nam, dưới bóng đêm, Phổ Chiếu Tự trang nghiêm yên lặng không một tiếng động.
Hôm nay hai nhà Hàn Phạm tổ chức đại hôn trong kinh, trong kinh giới nghiêm, cho nên Phổ Chiếu tự cũng đóng cửa chùa sớm, chung quanh có vẻ rất yên tĩnh.
Ánh trăng như nước, lẳng lặng chiếu lên mặt đất, ba chữ “Phổ Chiếu Tự” trên bảng hiệu cửa chùa dưới ánh trắng chiệu rọi rất bắt mắt, lộ rõ hàm ý tốt lành.
Ngay ở hai tòa tháp Sát Lợi cao ngoài cửa chùa lúc này có một người bộ dáng ăn xin ngồi tựa phía dưới, thân thể co lại, đầu tóc rối bù, quần áo cũng rách không chịu nổi, dường như đang ngủ, cũng không nhúc nhích, bộ tóc rối tung kia che đi gương mặt hắn, nhất thời căn bản không nhìn rõ mặt mũi hắn.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Phổ Chiếu Tự nằm trên con phố rất lạnh lùng, gần như không có bóng người nào.
Đột nhiên, xa xa truyền đến một hồi vó ngựa, tiếng vó ngựa rất dồn dập, từ xa tới gần, đúng là tới Phổ Chiếu Tự này. Không bao lâu, dưới ánh trăng, một người một ngựa dừng lại cách Phổ Chiếu Tự trăm bước.
Trên ngựa là một kỵ sĩ mặc quần áo đen, trên đầu đội nón tre, một tay nắm cương, tay kia nắm roi ngựa, yên lặng đứng trên đường không có tiếng động gì.
Chỉ có điều lúc này, từ một ngõ nhỏ trên đường, có một cái đầu thò ra, đôi mắt chăm chú lên người kỵ sĩ.
Thân hình người trong ngõ cực kỳ quỷ dị, hắn tự tin kỵ sĩ không thể phát hiện chỗ của hắn.
Mục tiêu của hắn vốn là tên ăn xin dưới tháp Sát Lợi kia, nhưng kỵ sĩ thình lình tới lập tức khiến hắn càng thêm cảnh giác, hắn rõ ràng trong lòng, ngoài mình ra, ít nhất có năm ánh mắt khác đang giám thị động tĩnh của kỵ sĩ và tên ăn xin.
Tên kỵ sĩ kia vẫn ở trên ngựa không nhúc nhích, sau một lát rốt cục xoay người xuống ngựa, nắm tuấn mã trong tay, chậm rãi tới gần tên ăn xin. Kỵ sĩ đi rất chậm, giống như hắn chỉ mang theo tuấn mã của hắn đi dạo.
Người trong ngõ nhỏ lại cảnh giác, hắn đưa tay lên hông, yên lặng không tiếng động, lấy ra một ống trúc.
Ống trúc màu xanh biếc, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng yếu ớt, người này nâng tay lên thật cẩn thật, hướng ống trúc về phía tuấn mã của kỵ sĩ kia, hắn vô cùng tự tin, chỉ cần mình nhẹ tay ấn một cái, con ngựa cao to sẽ phơi thây trong nháy mắt.
Hắn giống như âm hồn trong đêm tối!
Chẳng qua trong đêm tối tuyệt đối không chỉ có một âm hồn, cũng tuyệt đối không chỉ có một loại người, ngay khi hắn tập trung tinh thần giám thị kỵ sĩ và tên ăn xin, hắn cũng cảm thấy một loại cảm giác quái dị tuôn ra toàn thân.
Hắn cảm thấy được nguy hiểm, loại cảm giác rất nhạy bén của chiến giả bọn họ có thể cảm giác được thứ gì đó, hơn nữa trong nháy mắt có thể kết luận, khí tức nguy hiểm kia truyền tới từ phía sau mình.
Hắn nắm chặt ống trúc trong tay, cố gắng hết sức tránh thân thể qua bên, tay trái nắm ống trúc quay ngược đầu, không chút do dự ấn cơ quan.
Hắn biết chắc chắn có kẻ thù phía sau mình, cho nên quyết định thật nhanh, nháy mắt liền ấn cơ quan, muốn dùng vũ khí trong tay nháy mắt giết chết người phía sau.
- Vút vút vút!
Tên trong ống trúc bắn ra ngoài như chớp, lại nghe tiếng “đát đát đát” lập tức vang lên, tên bắn ra đều trúng vách tường, ngoại trừ hai mũi cắm lên khe hở trên vách tướng, mấy mũi khác sau khi chạm vào vách tường cứng rắn liền gãy làm hai đoạn.
Bắn không trúng rồi!
Hắn không kịp nghĩ nhiều, trước mắt xuất hiện một đôi mắt âm u lạnh lẽo, giống như ánh mắt rắn độc, ác nghiệt mà sắc bén, hắn căn bản không kịp phản ứng, dao găm trong tay đối phương đã cắm vào cổ họng hắn.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, tốc độ ánh sáng!
…
Kỵ sĩ đội nón tre nắm ngựa, chậm rãi đi về phía tên ăn xin, hắn vô cùng rõ ràng, hiện giờ xung quanh Phổ Chiếu Tự không một tiếng động đã bắt đầu chém giết cực kỳ tàn khốc.
Có lẽ kẻ theo dõi từ bên ngoài thật không ngờ, bối cảnh người bọn họ theo dõi thật sự rất phức tạp, có lẽ căn bản bọn họ không nghĩ tới, lúc bọ ngựa bắt ve sầu, thường có hoàng tước ở phía sau.
Đám âm hồn trong kinh đều rõ ràng tình huống mỗi tấc đất trong thành Yến Kinh, là chùa miếu lớn thứ hai trong thành Yến Kinh, hoàn cảnh chung quanh Phố Chiếu Tự càng ghi rõ trong lòng đám âm hồn trong kinh.
Bọn họ có thể biết rõ ràng trên phố này có bao nhiêu gian nhà, khoảng cách mỗi căn phòng, mỗi một phòng dùng để làm gì, trên phố này có chỗ nào thích hợp để ẩn núp.
Loại đánh lén ngầm này, hiểu rõ hoàn cảnh địa lý chẳng khác nào là chiêu số lớn nhất.
Người theo dõi từ bên ngoài tự cho là ẩn núp rất bí mật, nhưng bọn họ lại không biết, trong mắt đám âm hồn trong kinh, tung tích bọn họ biểu lộ ra vô cùng rõ ràng.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa!
Đám âm hồn trong kinh giữ ba ưu thế lớn, ngay từ đầu lần đánh lén này, chắc chắn là một bi kịch với kẻ theo dõi từ bên ngoài.
Kỵ sĩ đội nón tre căn bản không chú ý tới chém giết bốn phía, nếu ngay cả mấy tên người ngoài mà đám âm hồn kia cũng không thu thập được, vậy cũng không xứng với danh hào “nhân viên Tây Hoa Thính”.
Kỵ sĩ bước tới khoảng cách hai mươi bước với tên ăn xin kia, bỗng nhiên dừng bước chân, bởi vì hắn nhìn thấy từ chỗ tối bên cạnh, một bóng người chậm rãi đi ra, người nọ nắm một dao găm sáng như tuyết trên tay phải, dưới ánh trăng dao găm phát ra ánh sáng lạnh lùng, tay trái hắn mang theo một đầu người, chậm rãi đi tới, vết máu vẫn chảy xuống từ đầu người kéo dài từ chỗ tối tới đây.
Dáng người nọ cũng không cao, nhìn qua cũng rất gày yếu, trên trán buộc một dây lưng màu đen, tóc buông xuống sau mặt, dùng dây lưng buộc đầu, trang phục rất khác với người Trung Nguyên.
Hắn chậm rãi đi tới giữa tên ăn xin và kỵ sĩ, đôi mắt âm u lạnh lùng đánh giá Hàn Mạc một phen, cuối cùng vứt đầu người trong tay xuống đất, lạnh lùng nói:
- Đây là bộ hạ của ngươi?
Kỵ sĩ vươn tay, chậm rãi tháo nón tre xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, đó không phải Hàn Mạc thì có thể là ai?
Thần sắc hắn cực kỳ bình tĩnh, nhìn đầu người, biết đó là nhân viên ngầm của Tây Hoa Thính, không thể tưởng được người trước mắt này lại có thể đánh chết một nhân viên Tây Hoa Thính.
Tối nay tới chấp hành nhiệm vụ đánh lén, đều là Ám Hắc Thư Sát tinh duệ bộ hạ của Tiết Hồng Tụ, đó đều là cao thủ ám sát của Tây Hoa Thính.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Nói cho ta biết… tên của ngươi, ít nhất để ta biết người ta giết là ai!
Nhưng vào lúc này, từ bốn phía âm u, hơn mười người áo đen như âm hồn nhảy ra, đều che mặt màu đen, rất nhanh liền vây quanh người đối diện Hàn Mạc.
Đám nhân viên ngầm tung đầu người trong tay ra, năm cái đầu người đều ném tới bên cạnh người nọ, đều là kẻ theo dõi từ bên ngoài bị giết chết trong hành động đánh lén, chỉ trong một lát, lần đánh lén này đã chấm dứt.
Một người đi ra từ phía sau Hàn Mạc, đúng là Tiết Hồng Tụ, nhẹ giọng bẩm:
- Tiêu diệt năm người, chúng ta tổn thất ba người!
Trong đôi mắt Hàn Mạc phát ra một tìa sáng sắc bén, hơi nhíu mày.
Dưới tình huống chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, Tây Hoa Thính vẫn tổn thất ba người, bởi vậy có thể thấy được đám người theo dõi từ bên ngoài đều không phải loại người đơn giản. Nếu không phải đột nhiên phát động Ám Hắc Thư Sát, chỉ sợ Tây Hoa Thính sẽ bị thương vong rất nhiều người.
Người đối diện Hàn Mạc biết hôm nay đã không còn đường trốn, nhưng không chút sợ hãi, chỉ thản nhiên nói:
- Theo tới tận đây, chỉ vì một mục đích, chúng ta muốn biết, là ai phái người tới trộm thánh vật Phong Quốc chúng ta… !
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hiện giờ ngươi biết là ai?
- Mỗ vừa mới biết!
Người nọ chậm rãi nói:
- Nếu mỗ đoán không sai, các ngươi là người trong Hoa Thính… Mỗ nghe nói qua, Thính trưởng Tây Hoa Thính là một vị thiếu niên rất trẻ tuổi, nghĩ tới chính là ngươi? Mỗ còn biết… ngươi gọi Hàn Mạc!
Hàn Mạc nhoẻn miệng cười, ôn hòa nói:
- Hoan nghênh các hạ… tới Yến Quốc!