Tiểu Thiến nói được là làm được, nàng vịn vào cạnh bàn, bàn tay nhỏ bé nâng đôi má thơm mát, đôi mắt to nhìn chằm chằm cây nến đỏ, nhìn bộ dáng nàng dường như quyết tâm chờ đến khi ngọn nến tắt mới thôi.
Hàn Mạc thấy gương mặt ngọc của nàng ủ rũ, chẳng qua là cố chống cơn mệt mỏi mà thôi, trong lòng càng thêm yêu mến. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói:
-Tiểu Thiến, thức đêm không tốt cho sức khoẻ đâu. Sáng mai còn phải dậy sớm, hay là chúng ta cùng nhau thổi tắt nến đỏ, rồi nghỉ ngơi.”
Tiểu Thiến lập tức nói:
-Tướng công a, chàng thật chẳng biết gì. Nến đỏ đêm tân hôn không thể thổi tắt được, đến chuyện này chàng cũng không biết a!
Nói xong, nàng cười khanh khách:
-Bà nội nói, ngọn nến cũng giống như sinh mạng con người, đều phải thuận theo tự nhiên!
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
Ngọn nến như sinh mạng con người, phải thuận theo tự nhiên!
Tiểu Thiến tuy rằng mệt mỏi, chống cằm, đôi mắt to tròn xinh đẹp mong chờ nhìn ngọn nến, nhưng bất giác mí mắt nàng nặng như đeo chì cứ sụp xuống. Dưới ngọn đèn dầu, mỹ nhân ngủ say sưa.
Hàn Mạc định khuyên nàng đi ngủ, chưa kịp nói gì, Tiểu Thiến đã mơ mơ màng màng nói:
-Tướng công. Nến còn chưa tắt, chàng đừng giục ta đi ngủ. Ta không ngủ đâu!
Nói tới nói lui, cả người nàng đã ghé vào trên bàn, gục đầu lên cánh tay, mơ mơ màng màng ngủ, gương mặt búp bê trắng loá đến chói mắt như pha lê hiện lên vẻ mỏi mệt.
Hàn Mạc liếc mắt nhìn cây nến đỏ, ít nhất cũng phải thêm một canh giờ nữa mới cháy hết, đêm dài vắng lặng, muôn vật đều yên tĩnh.
Hắn nhìn Tiểu Thiến, chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng, ngũ quan gọn gàng, tuyệt đối tương xứng với nhau, cho dù nàng đang ngủ nhất định cũng là một mỹ nhân đáng yêu say ngủ trong những câu chuyện đồng thoại, khiến người phải yêu thương. Cặp môi nàng thơm tho mềm mại, khẽ cong lên, phong thái bướng bỉnh cùng đáng yêu, làn da trắng đến chói mắt, lại mềm mại như nước, dường như chỉ cần khẽ thổi lên là sẽ làm hỏng mất làn da đó. Chỉ cần nhìn qua người nàng ai cũng không dám khinh nhờn, đều phải công nhận nàng là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
-Tiểu Thiến!
Hàn Mạc khe khẽ gọi, Tiểu Thiến dĩ nhiên đã ngủ rất sâu, không hề đáp lời, dù sao cả ngày nay, tiểu nha đầu này cũng đã quá mệt mỏi. Hiện giờ đêm đã khuya, nàng làm sao có thể ngăn được cơn buồn ngủ kéo đến.
Hàn Mạc lắc đầu cười, hắn chưa từng nghĩ tới, đêm động phòng của hắn lại thành ra như vậy.
Tựa như một giấc mơ hoang đường dễ thương.
Hắn nhẹ nhàng cởi đôi giầy hồng cho Tiểu Thiến, mặc dù được bao trong đôi tất thêu, nhưng đôi chân bó của nàng nhỏ bé, đáng yêu. Hàn Mạc nhịn không được khẽ nhéo nhéo, đến cả đôi chân bó của nàng cũng vô cùng đáng yêu.
Kéo chiếc áo ngủ bằng gấm, Hàn Mạc đắp chăn cho Tiểu Thiến, rồi đứng bên giường, nhìn vị thê tử của hắn.
Tiểu Thiến ngay cả khi ngủ cũng rất đáng yêu, bộ áo ngủ màu hồng bằng gấm cùng màn gấm khiến đôi má xinh đẹp của nàng càng thêm trắng nõn, miệng nàng mỉm cười ngọt ngào, đôi môi thơm tựa như vầng trăng khuyết trên bầu trời.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế của nàng, Hàn Mạc không ngờ lại mơ mộng, hắn không kìm lòng được bước lên, nhẹ hôn một cái lên cái trán trắng mịn, thơm tho, nõn nà của Tiểu Thiến.
Đêm khuya thanh tĩnh, Hàn Mạc đi đến cạnh bàn, nhìn hai ngọn nến.
Hắn nhìn xung quanh, căn phòng tuy rằng đã yên tĩnh, nhưng những chữ hỉ màu đỏ thẫm được trang trí trong phòng vẫn toát lên phong vị chúc mừng hoan hỉ như trước.
Cuối cùng hắn cũng đã kết hôn rồi!
Dựa vào lưng ghế, Hàn Mạc khoan khoái. Hắn đã có một thê tử xinh xắn, lanh lợi, đáng yêu vô ngần, cũng đã đoạt được Bích Di nương từ trong tay tử thần trở về. Ngày hôm nay có thể nói là song hỷ lâm môn, tuy rằng hắn nhớ Chu Tiểu Ngôn và Bạch Dạ Lang, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày vui của hắn. Hàn Mạc mãn nguyện lấy bầu rượu qua, tự rót cho mình một chén rượu, nhìn nến đỏ, lẳng lặng thưởng rượu.
Cuộc sống của hắn vẫn luôn tươi đẹp, nhưng để bảo vệ vẻ đẹp này, hắn nhất định sẽ không từ một thủ đoạn nào.
Hắn không lên giường ngủ. Thê tử của hắn muốn canh nến, nếu nàng đã ngủ thì hắn, chồng nàng sẽ ở đây giúp nàng hoàn thành lời thề ước đồng sinh cộng tử này.
Hắn nâng một chén rượu, nhìn cây nến đỏ vẫn còn một lúc lâu nữa mới có thể tắt, liền bắt đầu tu luyện “Khí kinh”!
Tuy rằng công việc của hắn ngày nào cũng bề bộn, nhưng chỉ cần có một phút rảnh rỗi, hắn liền tu luyện “Khí kinh” và “Trường sinh kinh”, hai loại vận khí này đúng là vô cùng hoàn hảo, nếu được kết hợp với nhau sẽ khiến ngũ quan vốn mệt mỏi của hắn càng thêm minh mẫn, hơn nữa tinh lực trong người cũng luôn sung mãn.
Tuy rằng hắn biết một số việc muốn hoàn thành, cần phải sử dụng bộ hạ, nhưng vào những thời khắc mấu chốt, võ công bản thân nhất định không thể thiếu.
Mỗi lần hắn tiến thêm một bước, quyền thế trong tay lớn hơn, kẻ thù của hắn cũng ngày càng nhiều hơn. Vào thời đại rối ren này, khắp nơi đều ẩn chứa sự nguy hiểm, hắn cần phải bảo vệ người thân, võ công chắc chắn sẽ là một công cụ quan trọng giúp hắn đạt được nguyện vọng.
Ở thời đại này, tuy rằng không có thứ võ thuật nào ly kỳ như thiên ngoại phi tiên, nhưng cũng có một số người có thể vượt qua giới hạn, đạt đến mức võ công quỷ dị, tựa như Diễm Tuyết Cơ, tựa như Bạch Dạ Lang, thậm chí Tú công chúa. Võ công của các nàng đều đã vượt qua giới hạn của thể xác con người, đến một cảnh giới khác.
Hàn Mạc đối với loại võ công kia luôn thực tâm khâm phục!
Vận hành “Khí kinh” được một lúc, toàn thân thư thái, hắn liền thu công, nhìn ngọn nến đỏ, thấy ngọn nến quấn sợi tơ hồng kia đã sắp tàn, ánh nến lay động, dường như lúc nào cũng có thể tắt được.
Hàn Mạc đứng dậy đi tới, lẳng lặng đứng bên cạnh cây nến đỏ, rốt cuộc, ngọn nến tượng trưng cho Tiểu Thiến khẽ lay động vài cái, tàn lụi. Khoảnh khắc cây nến tắt, Hàn Mạc dùng sức thổi tắt ngọn nến quấn sợi tơ vàng tượng trưng cho chính hắn.
Cả căn phòng chìm trong màn đêm tăm tối. Hàn Mạc dựa theo ánh sáng mờ tối đi đến bên giường, trầm mặc một lát, mệt mỏi, nằm luôn lên giường, cũng không thay thường phục.
Đây là giường uyên ương, vốn rất lớn, cho nên Hàn mạc vẫn còn chỗ nằm. Hắn vừa nằm xuống đã nghe Tiểu Thiến thở đều bên tai, biết tiểu nha đầu kia ngủ rất say, hắn không nỡ quấy rầy, nằm yên trên giường, không nhúc nhích.
Đêm tân hôn, Hàn Mạc đã trải qua một cảm giác lạ lùng, hai người đã trở thành phu thê, cùng nắm tay nhau ở một nơi này.
Gần đây, Hàn Mạc nghỉ ngơi cũng không được đều đặn. Ngày hôm nay, tình hình của Bích Di nương không còn đáng lo ngại, lại là ngày đại hôn của hắn, hắn rất vui mừng, nhưng vô hình trung lại thiếp đi, chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.
Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời vừa mọc lên ở phương đông, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp mọi ngõ ngách trong phủ Lễ bộ Thượng thư, chiếu vào cả căn phòng của cô dâu chú rể, bốn góc quanh sân nơi đó dán chữ hỉ đỏ thẫm, rực rỡ một màu.
Trong đình viện, không khí vui mừng, ấm áp cong chưa tan đi. Trên đầu lá cây vương chút sương sớm, một đôi chim khác đậu trên cành, ríu rít hót không ngừng.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở, chui vào trong phòng tân hôn.
Hàn Mạc mở to mắt, hít sâu một hơi, nhìn trái nhìn phải. Hắn nhận ra trên người đã được khoác bộ áo ngủ đỏ thẫm bằng gẫm, hai tay lại ở bên ngoài áo, một tay không biết tự khi nào đã đặt trên chiếc áo ngủ bằng gấm của tân nương. Hắn nhìn quanh, nhận ra đôi mắt to, trong veo như nước của Tiểu Thiến đang nhìn hắn chằm chằm. Ban ngày, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng càng thêm trắng nõn khác thường, ngũ quan càng là tinh xảo, chỉ có điều trong đôi mắt trong veo như nước kia hiện đang chất chứa chút tủi thân.
Hàn Mạc thu tay lại, chưa đứng dậy ngay, vẫn nằm yên. Hắn và Tiểu Thiến bốn mắt nhìn nhau, hắn mỉm cười, nói:
-Sớm vậy nàng đã tỉnh rồi sao?
Tiểu Thiến “ừ” một tiếng, đáng thương nói:
-Ta đã tỉnh từ sớm rồi, nhưng tay tướng công đặt trên người ta. Ta lại sợ đánh thức chàng, nên không dám cử động. Giờ chàng tỉnh rồi, ta có thể cử động được rồi!
Hàn Mạc sửng sốt, tức thì dở khóc dở cười, nói:
-Nha đầu ngốc, ta ngủ không biết gì, nàng chỉ cần đẩy tay ta ra là được rồi!
Tiểu Thiến vội nói:
-Không đẩy ra được, chàng mệt như vậy, nếu ta đẩy ra sẽ đánh thức chàng thì sao?
Đôi mắt to của nàng chớp chớp tựa như bầu trời sao, trong veo như nước.
-Nàng ngủ có ngon không?
Hàn Mạc dịu dàng hỏi.
Tiểu Thiến ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
-Bà nội nói, ngày đầu tiên tân nương tử nhất định phải dậy sớm, dâng trà cho cha mẹ chồng. Tướng công, chúng ta có phải đi không?
Hàn Mạc giờ mới nhớ ra, ngày hôm sau ngày tân hôn cần phải đến thỉnh an, dâng trà cho cha mẹ. Hắn nhìn mặt trời đã tiến vào trong cửa, chỉ sợ cha mẹ đã đợi từ lâu, liền vội vàng nói:
-Ừ, Tiểu Thiến, chúng ta mau lên thôi. Nàng không nhắc, chút nữa ta đã quên!
Hắn vội vàng xuống giường.
Tiểu Thiến thấy Hàn Mạc vội vã, cười khanh khách, giọng nói mềm mại ngọt ngào của nàng tức thì vang lên:
-Tướng công, chàng chờ một chút, ta còn có chuyện muốn hỏi chàng!
Hàn Mạc quay đầu lại, cười nói:
-Là chuyện ngọn nến sao?
Tiểu Thiến ra sức gật đầu, hơi mơ màng hỏi:
-Tối hôm qua ta đã ngủ lúc nào vậy? Có phải ta đã thổi nến hay không? Ta nhớ không ra!
Hàn Mạc nhìn bộ dáng xinh đẹp đáng yêu của nàng, trong lòng chợt dâng lên mọt cảm giác kỳ lạ, hắn bước đến, nhẹ giọng nói:
-Nếu nàng muốn biết thì hãy hôn tướng công một cái đi!
Tiểu Thiến ngẩn ngơ, tức thì gương mặt trắng như tuyết ửng hồng. Nàng khẽ cúi đầu, không nói gì.
Hàn Mạc chỉ muốn trêu nàng một chút, thấy Tiểu Thiến thẹn thùng, vừa định nói hắn chỉ đang nói đùa nàng thôi, đã thấy Tiểu Thiến ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đẫm nước mắt chớp chớp. Nàng xấu hổ nói:
-Tướng công, có phải…Có phải…Nếu ta hôn…Hôn tướng công một cái, chàng sẽ nói cho ta biết không?
Hàn Mạc nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng xấu hổ kết hợp với thái độ đáng yêu và ngượng ngùng lại càng thêm phần quyến rũ.
Tiểu Thiến thấy Hàn Mạc cứ nhìn chằm chằm nàng, gương mặt lại ửng hồng. Nàng bước đến, khẽ hôn lướt qua gương mặt của Hàn Mạc, nói ngay:
-Tướng công, chàng không được gạt người. Chàng mau nói cho ta biết, cả hai ngọn nến đều cùng tắt sao?
Hàn Mạc cười, gật đầu nói:
-Ừ, chúng ta cùng nhau chờ ngọn nến tắt. Nói ra cũng thật khéo, cả hai ngọn nến đều cùng tắt. Sau đó, nàng đi ngủ!
Tiểu Thiến nghe vậy, tức thì mỉm cười ngọt ngào, vui mừng nói:
-Vậy là tốt rồi!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Tuệ nương:
-Cô gia, tiểu thư, nô gia đến hầu hạ hai người thay trang phục!
Hàn Mạc bước ra mở cửa, liền thấy Tuệ nương và Vân Thiến đang đứng trước cửa. Trong sân viện, có thêm một đám nha hoàn cùng đầy tớ trẻ tuổi.
Tiểu Thiến đứng dậy bước lên. Nàng vẫn khoác chiếc khăn quàng vai đỏ thẫm đêm qua. Tất cả tôi tớ trong sân cùng nhau thỉnh an:
-Bái kiến thiếu gia, thiếu phu nhân!
Gương mặt mỗi người đều tươi cười, đều nhìn trộm thiếu phu nhân. Tuy rằng nàng vừa mới ngủ dậy, chưa chỉnh trang cách ăn mặc, nhưng vẫn ngời sáng trước mắt mọi người, mọi người thầm nói:
-Thiếu gia quả có phúc phận a, thiếu phu nhân thực rất xinh đẹp!
Hàn Mạc thấy gương mặt ngọc của nàng ủ rũ, chẳng qua là cố chống cơn mệt mỏi mà thôi, trong lòng càng thêm yêu mến. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói:
-Tiểu Thiến, thức đêm không tốt cho sức khoẻ đâu. Sáng mai còn phải dậy sớm, hay là chúng ta cùng nhau thổi tắt nến đỏ, rồi nghỉ ngơi.”
Tiểu Thiến lập tức nói:
-Tướng công a, chàng thật chẳng biết gì. Nến đỏ đêm tân hôn không thể thổi tắt được, đến chuyện này chàng cũng không biết a!
Nói xong, nàng cười khanh khách:
-Bà nội nói, ngọn nến cũng giống như sinh mạng con người, đều phải thuận theo tự nhiên!
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
Ngọn nến như sinh mạng con người, phải thuận theo tự nhiên!
Tiểu Thiến tuy rằng mệt mỏi, chống cằm, đôi mắt to tròn xinh đẹp mong chờ nhìn ngọn nến, nhưng bất giác mí mắt nàng nặng như đeo chì cứ sụp xuống. Dưới ngọn đèn dầu, mỹ nhân ngủ say sưa.
Hàn Mạc định khuyên nàng đi ngủ, chưa kịp nói gì, Tiểu Thiến đã mơ mơ màng màng nói:
-Tướng công. Nến còn chưa tắt, chàng đừng giục ta đi ngủ. Ta không ngủ đâu!
Nói tới nói lui, cả người nàng đã ghé vào trên bàn, gục đầu lên cánh tay, mơ mơ màng màng ngủ, gương mặt búp bê trắng loá đến chói mắt như pha lê hiện lên vẻ mỏi mệt.
Hàn Mạc liếc mắt nhìn cây nến đỏ, ít nhất cũng phải thêm một canh giờ nữa mới cháy hết, đêm dài vắng lặng, muôn vật đều yên tĩnh.
Hắn nhìn Tiểu Thiến, chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng, ngũ quan gọn gàng, tuyệt đối tương xứng với nhau, cho dù nàng đang ngủ nhất định cũng là một mỹ nhân đáng yêu say ngủ trong những câu chuyện đồng thoại, khiến người phải yêu thương. Cặp môi nàng thơm tho mềm mại, khẽ cong lên, phong thái bướng bỉnh cùng đáng yêu, làn da trắng đến chói mắt, lại mềm mại như nước, dường như chỉ cần khẽ thổi lên là sẽ làm hỏng mất làn da đó. Chỉ cần nhìn qua người nàng ai cũng không dám khinh nhờn, đều phải công nhận nàng là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
-Tiểu Thiến!
Hàn Mạc khe khẽ gọi, Tiểu Thiến dĩ nhiên đã ngủ rất sâu, không hề đáp lời, dù sao cả ngày nay, tiểu nha đầu này cũng đã quá mệt mỏi. Hiện giờ đêm đã khuya, nàng làm sao có thể ngăn được cơn buồn ngủ kéo đến.
Hàn Mạc lắc đầu cười, hắn chưa từng nghĩ tới, đêm động phòng của hắn lại thành ra như vậy.
Tựa như một giấc mơ hoang đường dễ thương.
Hắn nhẹ nhàng cởi đôi giầy hồng cho Tiểu Thiến, mặc dù được bao trong đôi tất thêu, nhưng đôi chân bó của nàng nhỏ bé, đáng yêu. Hàn Mạc nhịn không được khẽ nhéo nhéo, đến cả đôi chân bó của nàng cũng vô cùng đáng yêu.
Kéo chiếc áo ngủ bằng gấm, Hàn Mạc đắp chăn cho Tiểu Thiến, rồi đứng bên giường, nhìn vị thê tử của hắn.
Tiểu Thiến ngay cả khi ngủ cũng rất đáng yêu, bộ áo ngủ màu hồng bằng gấm cùng màn gấm khiến đôi má xinh đẹp của nàng càng thêm trắng nõn, miệng nàng mỉm cười ngọt ngào, đôi môi thơm tựa như vầng trăng khuyết trên bầu trời.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế của nàng, Hàn Mạc không ngờ lại mơ mộng, hắn không kìm lòng được bước lên, nhẹ hôn một cái lên cái trán trắng mịn, thơm tho, nõn nà của Tiểu Thiến.
Đêm khuya thanh tĩnh, Hàn Mạc đi đến cạnh bàn, nhìn hai ngọn nến.
Hắn nhìn xung quanh, căn phòng tuy rằng đã yên tĩnh, nhưng những chữ hỉ màu đỏ thẫm được trang trí trong phòng vẫn toát lên phong vị chúc mừng hoan hỉ như trước.
Cuối cùng hắn cũng đã kết hôn rồi!
Dựa vào lưng ghế, Hàn Mạc khoan khoái. Hắn đã có một thê tử xinh xắn, lanh lợi, đáng yêu vô ngần, cũng đã đoạt được Bích Di nương từ trong tay tử thần trở về. Ngày hôm nay có thể nói là song hỷ lâm môn, tuy rằng hắn nhớ Chu Tiểu Ngôn và Bạch Dạ Lang, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày vui của hắn. Hàn Mạc mãn nguyện lấy bầu rượu qua, tự rót cho mình một chén rượu, nhìn nến đỏ, lẳng lặng thưởng rượu.
Cuộc sống của hắn vẫn luôn tươi đẹp, nhưng để bảo vệ vẻ đẹp này, hắn nhất định sẽ không từ một thủ đoạn nào.
Hắn không lên giường ngủ. Thê tử của hắn muốn canh nến, nếu nàng đã ngủ thì hắn, chồng nàng sẽ ở đây giúp nàng hoàn thành lời thề ước đồng sinh cộng tử này.
Hắn nâng một chén rượu, nhìn cây nến đỏ vẫn còn một lúc lâu nữa mới có thể tắt, liền bắt đầu tu luyện “Khí kinh”!
Tuy rằng công việc của hắn ngày nào cũng bề bộn, nhưng chỉ cần có một phút rảnh rỗi, hắn liền tu luyện “Khí kinh” và “Trường sinh kinh”, hai loại vận khí này đúng là vô cùng hoàn hảo, nếu được kết hợp với nhau sẽ khiến ngũ quan vốn mệt mỏi của hắn càng thêm minh mẫn, hơn nữa tinh lực trong người cũng luôn sung mãn.
Tuy rằng hắn biết một số việc muốn hoàn thành, cần phải sử dụng bộ hạ, nhưng vào những thời khắc mấu chốt, võ công bản thân nhất định không thể thiếu.
Mỗi lần hắn tiến thêm một bước, quyền thế trong tay lớn hơn, kẻ thù của hắn cũng ngày càng nhiều hơn. Vào thời đại rối ren này, khắp nơi đều ẩn chứa sự nguy hiểm, hắn cần phải bảo vệ người thân, võ công chắc chắn sẽ là một công cụ quan trọng giúp hắn đạt được nguyện vọng.
Ở thời đại này, tuy rằng không có thứ võ thuật nào ly kỳ như thiên ngoại phi tiên, nhưng cũng có một số người có thể vượt qua giới hạn, đạt đến mức võ công quỷ dị, tựa như Diễm Tuyết Cơ, tựa như Bạch Dạ Lang, thậm chí Tú công chúa. Võ công của các nàng đều đã vượt qua giới hạn của thể xác con người, đến một cảnh giới khác.
Hàn Mạc đối với loại võ công kia luôn thực tâm khâm phục!
Vận hành “Khí kinh” được một lúc, toàn thân thư thái, hắn liền thu công, nhìn ngọn nến đỏ, thấy ngọn nến quấn sợi tơ hồng kia đã sắp tàn, ánh nến lay động, dường như lúc nào cũng có thể tắt được.
Hàn Mạc đứng dậy đi tới, lẳng lặng đứng bên cạnh cây nến đỏ, rốt cuộc, ngọn nến tượng trưng cho Tiểu Thiến khẽ lay động vài cái, tàn lụi. Khoảnh khắc cây nến tắt, Hàn Mạc dùng sức thổi tắt ngọn nến quấn sợi tơ vàng tượng trưng cho chính hắn.
Cả căn phòng chìm trong màn đêm tăm tối. Hàn Mạc dựa theo ánh sáng mờ tối đi đến bên giường, trầm mặc một lát, mệt mỏi, nằm luôn lên giường, cũng không thay thường phục.
Đây là giường uyên ương, vốn rất lớn, cho nên Hàn mạc vẫn còn chỗ nằm. Hắn vừa nằm xuống đã nghe Tiểu Thiến thở đều bên tai, biết tiểu nha đầu kia ngủ rất say, hắn không nỡ quấy rầy, nằm yên trên giường, không nhúc nhích.
Đêm tân hôn, Hàn Mạc đã trải qua một cảm giác lạ lùng, hai người đã trở thành phu thê, cùng nắm tay nhau ở một nơi này.
Gần đây, Hàn Mạc nghỉ ngơi cũng không được đều đặn. Ngày hôm nay, tình hình của Bích Di nương không còn đáng lo ngại, lại là ngày đại hôn của hắn, hắn rất vui mừng, nhưng vô hình trung lại thiếp đi, chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.
Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời vừa mọc lên ở phương đông, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp mọi ngõ ngách trong phủ Lễ bộ Thượng thư, chiếu vào cả căn phòng của cô dâu chú rể, bốn góc quanh sân nơi đó dán chữ hỉ đỏ thẫm, rực rỡ một màu.
Trong đình viện, không khí vui mừng, ấm áp cong chưa tan đi. Trên đầu lá cây vương chút sương sớm, một đôi chim khác đậu trên cành, ríu rít hót không ngừng.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở, chui vào trong phòng tân hôn.
Hàn Mạc mở to mắt, hít sâu một hơi, nhìn trái nhìn phải. Hắn nhận ra trên người đã được khoác bộ áo ngủ đỏ thẫm bằng gẫm, hai tay lại ở bên ngoài áo, một tay không biết tự khi nào đã đặt trên chiếc áo ngủ bằng gấm của tân nương. Hắn nhìn quanh, nhận ra đôi mắt to, trong veo như nước của Tiểu Thiến đang nhìn hắn chằm chằm. Ban ngày, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng càng thêm trắng nõn khác thường, ngũ quan càng là tinh xảo, chỉ có điều trong đôi mắt trong veo như nước kia hiện đang chất chứa chút tủi thân.
Hàn Mạc thu tay lại, chưa đứng dậy ngay, vẫn nằm yên. Hắn và Tiểu Thiến bốn mắt nhìn nhau, hắn mỉm cười, nói:
-Sớm vậy nàng đã tỉnh rồi sao?
Tiểu Thiến “ừ” một tiếng, đáng thương nói:
-Ta đã tỉnh từ sớm rồi, nhưng tay tướng công đặt trên người ta. Ta lại sợ đánh thức chàng, nên không dám cử động. Giờ chàng tỉnh rồi, ta có thể cử động được rồi!
Hàn Mạc sửng sốt, tức thì dở khóc dở cười, nói:
-Nha đầu ngốc, ta ngủ không biết gì, nàng chỉ cần đẩy tay ta ra là được rồi!
Tiểu Thiến vội nói:
-Không đẩy ra được, chàng mệt như vậy, nếu ta đẩy ra sẽ đánh thức chàng thì sao?
Đôi mắt to của nàng chớp chớp tựa như bầu trời sao, trong veo như nước.
-Nàng ngủ có ngon không?
Hàn Mạc dịu dàng hỏi.
Tiểu Thiến ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
-Bà nội nói, ngày đầu tiên tân nương tử nhất định phải dậy sớm, dâng trà cho cha mẹ chồng. Tướng công, chúng ta có phải đi không?
Hàn Mạc giờ mới nhớ ra, ngày hôm sau ngày tân hôn cần phải đến thỉnh an, dâng trà cho cha mẹ. Hắn nhìn mặt trời đã tiến vào trong cửa, chỉ sợ cha mẹ đã đợi từ lâu, liền vội vàng nói:
-Ừ, Tiểu Thiến, chúng ta mau lên thôi. Nàng không nhắc, chút nữa ta đã quên!
Hắn vội vàng xuống giường.
Tiểu Thiến thấy Hàn Mạc vội vã, cười khanh khách, giọng nói mềm mại ngọt ngào của nàng tức thì vang lên:
-Tướng công, chàng chờ một chút, ta còn có chuyện muốn hỏi chàng!
Hàn Mạc quay đầu lại, cười nói:
-Là chuyện ngọn nến sao?
Tiểu Thiến ra sức gật đầu, hơi mơ màng hỏi:
-Tối hôm qua ta đã ngủ lúc nào vậy? Có phải ta đã thổi nến hay không? Ta nhớ không ra!
Hàn Mạc nhìn bộ dáng xinh đẹp đáng yêu của nàng, trong lòng chợt dâng lên mọt cảm giác kỳ lạ, hắn bước đến, nhẹ giọng nói:
-Nếu nàng muốn biết thì hãy hôn tướng công một cái đi!
Tiểu Thiến ngẩn ngơ, tức thì gương mặt trắng như tuyết ửng hồng. Nàng khẽ cúi đầu, không nói gì.
Hàn Mạc chỉ muốn trêu nàng một chút, thấy Tiểu Thiến thẹn thùng, vừa định nói hắn chỉ đang nói đùa nàng thôi, đã thấy Tiểu Thiến ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đẫm nước mắt chớp chớp. Nàng xấu hổ nói:
-Tướng công, có phải…Có phải…Nếu ta hôn…Hôn tướng công một cái, chàng sẽ nói cho ta biết không?
Hàn Mạc nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng xấu hổ kết hợp với thái độ đáng yêu và ngượng ngùng lại càng thêm phần quyến rũ.
Tiểu Thiến thấy Hàn Mạc cứ nhìn chằm chằm nàng, gương mặt lại ửng hồng. Nàng bước đến, khẽ hôn lướt qua gương mặt của Hàn Mạc, nói ngay:
-Tướng công, chàng không được gạt người. Chàng mau nói cho ta biết, cả hai ngọn nến đều cùng tắt sao?
Hàn Mạc cười, gật đầu nói:
-Ừ, chúng ta cùng nhau chờ ngọn nến tắt. Nói ra cũng thật khéo, cả hai ngọn nến đều cùng tắt. Sau đó, nàng đi ngủ!
Tiểu Thiến nghe vậy, tức thì mỉm cười ngọt ngào, vui mừng nói:
-Vậy là tốt rồi!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Tuệ nương:
-Cô gia, tiểu thư, nô gia đến hầu hạ hai người thay trang phục!
Hàn Mạc bước ra mở cửa, liền thấy Tuệ nương và Vân Thiến đang đứng trước cửa. Trong sân viện, có thêm một đám nha hoàn cùng đầy tớ trẻ tuổi.
Tiểu Thiến đứng dậy bước lên. Nàng vẫn khoác chiếc khăn quàng vai đỏ thẫm đêm qua. Tất cả tôi tớ trong sân cùng nhau thỉnh an:
-Bái kiến thiếu gia, thiếu phu nhân!
Gương mặt mỗi người đều tươi cười, đều nhìn trộm thiếu phu nhân. Tuy rằng nàng vừa mới ngủ dậy, chưa chỉnh trang cách ăn mặc, nhưng vẫn ngời sáng trước mắt mọi người, mọi người thầm nói:
-Thiếu gia quả có phúc phận a, thiếu phu nhân thực rất xinh đẹp!