Quyền Thần

Chương 480 : Cuộc đời bi thảm

Hàn Thanh nhớ lại những việc đã qua ở Phong Quốc, vẻ mặt cảm thán, thần tình trong mắt cực kỳ phức tạp:
- Tới thành Thần Sơn rồi, mới biết được, đó đều là chiến sĩ nhận được sự chúc phúc của thiên thần, chết trận vì tù trưởng và Đại Tế Ti là có thể linh hồn không tiêu, lên chín tầng trời… Bên trong thành kia, chính là Phong Cung của tù trưởng và Thánh đàn của Đại Tế Ti Phong Quốc ở lại!

- Thú vị!
Trên mặt Hàn Mạc lộ ra nụ cười thản nhiên, dường như tự nói với bản thân.

- Thiếu gia, ngài khoan hãy nói, đám chiến sĩ Phong Quốc thủ trong thành kia, đều là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Phong Quốc.
Hàn Thanh nắm chặt tay, thấp giọng nói:
- Người Phong Quốc xưng đám chiến sĩ kia là “Phong Dũng Sĩ”, ý nói đó là đám chiến sĩ hộ vệ trong thành kia đều dũng mãnh nhất Phong Quốc, hơn nữa phần lớn Bạch Xà Chúng và Hắc Xà Chúng lựa chọn bên trong mà ra.
Hắn dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hàn Mạc, mới tiếp tục nói:
- Các trại náo động, trại Ngọc Tuyền điều không ít người ra ngoài, cho nên phòng thủ của thành trì suy yếu, lúc này mới lựa chọn một đám người trong nhóm tráng đinh để tăng cường phòng thủ của thành trì.

Hàn Mạc nghĩ tới một chuyện hỏi:
- Hai người các ngươi ở trong Phong Quốc, chẳng lẽ không có ai nhìn ra sự khác biệt của các ngươi? Lúc các ngươi nói chuyện, bọn họ cũng nên nghe ra khẩu âm của các ngươi không phải người Phong Quốc chứ?

Hàn Thanh nói:
- Tiếng Phong Quốc, tôi… làm bộ như câm điếc!

Hàn Mạc nghe vậy, lúc này mới gật đầu.

Kỳ thật nghĩ lại cũng thấy đúng, Phong Quốc nội loạn, lòng người hoang mang, rất ít người đặt lực chú ý lên người hai tiểu binh râu ria.

- Chúng tôi vào thành, biên chế thành hai chỗ gác, tôi được biên chế thành gác đêm, Tiểu Chu là gác ngày… !
Hàn Thanh chậm rãi nói:
- Thiếu gia, ngài cũng chưa biết, người Phong Quốc kia thực con mẹ nó không phải thứ tốt, thật sự nghĩ rằng tôi là câm điếc, từ đầu đến cuối ức hiếp tôi, nếu không phải sợ là hỏng chuyện lớn, ta đã sớm bổ đầu bọn họ!

Hàn Mạc vươn tay vỗ bả vai hắn, cười nói:
- Người có thể nhẫn nhịn, đây mới thật sự là người có thể co dãn, chỉ sính cái dũng của kẻ thất phu, đó cũng không tính là đại trượng phu gì!

Hàn Thanh cười hì hì nói:
- Thiếu gia, điều này ngài đã sớm dạy tôi, tôi vẫn nhớ trong lòng.
Hắn tiếp tục nói:
- Tiếp theo, chúng tôi có hai tháng thời gian cho nên chúng tôi cũng không gấp, hỏi thăm được tin tức dược liệu rồi mới ra tay cũng không muộn!

Hàn Mạc biết đây là thời điểm nhẫn lại tích tụ lực lượng.

Tên kia nghĩ tới sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nếu thật hành động, nhất định sẽ nắm chắc.

- Nhịn ba ngày, ban đêm ấy đã biết tin tức của hai loại dược liệu… !
Hàn Thanh liếc Hàn Mạc, cười khổ nói:
- Thiếu gia, hai dược liệu ngài cần, thật sự… thật sự không đơn giản!

Hàn Mạc mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Chuyện đơn giản… cũng sẽ không để hai ngươi đi làm!
Chỉ có điều nghĩ tới ngày đó bởi vì Bích di nương bệnh nặng, dưới tình thế cấp bách hắn phái hai người tới Phong Quốc trước, cũng không nghĩ tới tính đặc thù của hai dược liệu kia, khiến hai người gặp nạn tại Phong Quốc, trong lòng Hàn Mạc ít nhiều có chút băn khoăn.

- Gan Hắc Phúc Xà Vương… Bát Giác Chi… !
Hàn Thanh thì thào tự nói, Hàn Mạc đã giơ tay gõ đầu hắn một cái mắng:
- Đừng giả bộ thâm trầm với thiếu gia… !

Hàn Thanh vội nói:
- Thiếu gia, không gạt ngài, Tiểu Chu nói cho tôi biết chỗ của hai loại dược liệu này, cũng khiến tôi giật cả minh. Bát Giác Chi kia là ở trong thánh đàn, do người của Đại Tế Ti trông coi, mà Hắc Phúc Xà lại được phụng dưỡng trong Phong Cung… Nếu muốn lấy tới tay, thật sự vô cùng khó khăn!

Tuy rằng Hàn Mạc biết rõ cuối cùng lấy được dược liệu trở về, nhưng nghĩ tới khốn cảnh bọn họ gặp phải lúc đó, vẫn hơi nhíu mày.

Trong mắt Hàn Thanh dần lộ ra vẻ kính nể, nói:
- Vào buổi tối hôm đó, Tiểu Chu nói cho tôi biết có thể hành động, hắn tiến vào trong thành lấy thuốc, muốn ta tiếp ứng ngoài cửa thành… Tường ngoại thành rất cao, không trèo qua tường được, chỉ có thể đi theo cửa chính ra ngoài… Cửa chính kia làm bằng đồng thau, cần hơn mười người cùng nhau ra sức mới có thể mở được. Từ sau khi Phong Quốc náo động, cửa lớn vẫn đóng, cũng may trên cửa lớn còn một cửa nhỏ, Tiểu Chu bảo tôi chú ý cửa nhỏ đó, một khi tới tay, lập tức cướp mở cửa thành nhỏ, sau đó rời khỏi thành Thần Sơn… !

Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Một người hắn tiến vào trong thành? Thủ vệ trong thành sâm nghiêm hơn ngoài thành, sao hắn có thể đi vào? Chẳng lẽ hắn có khả năng thông suốt trời đất sao?

Hàn Thanh chậc chậc khen:
- Thiếu gia, lúc ấy tôi cũng cảm thấy tuyệt đối không có khả năng, nhưng đã đến đây chịu biết bao khổ nhục không thể tay không mà về. (Vì nguồn thiếu, thanhcohola bịa thêm)
Nói đến đây, hắn nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, hiển nhiên hắn đã gặp chuyện tình cực kỳ nhục nhã.

Trong đôi mắt Hàn Mạc lô ra vẻ khen ngợi, giơ tay vỗ vai Hàn Thanh.

Thuở nhỏ Hàn Thanh đã đi theo hắn, tuy rằng tính tình hơi không tập trung, nhưng dù sao cũng lớn lên theo Hàn Mạc, trong xương cốt cũng có khí phách, chịu sỉ nhục lớn đối với Hàn Thanh mà nói, cũng không phải chuyện dễ dàng.

- Ngay khi đám người kia khi nhục tôi, rốt cuộc tôi trông thấy Tiểu Chu trở lại, lập tức không do dự rút đao ra chém giết mấy tên đứng bên cạnh cửa thành. Có một tên kêu ra tiếng, sau khi chém giết hắn, tôi vội vàng mở cửa, khi đó đã kinh động rất nhiều thủ vệ, biết cửa thành có biến, đều xông lại nơi này. Tiểu Chu tới cạnh cửa thành rồi, lúc đó chúng tôi mới suốt đêm rời khỏi thành Thần Sơn… !
Trên mặt hàn Thanh lộ ra vẻ kích động, rất hiển nhiên, tình cảnh đêm đó cực kỳ nguy hiểm.

Hàn Mạc lại biết, chuyện tình cũng không chấm dứt thuận lợi như thế, nếu không hai người đã sớm trở về kinh thành, cũng không đến mức bây giờ còn chưa biết sinh tử của Chu Tiểu Ngôn.

Một hồi kích động, vẻ mặt Hàn Thanh lập tức ảm đạm xuống:
- Sau khi rút lui khỏi thành Thần Sơn, tôi về tới nơi này.
Vẻ mặt Hàn Thanh uể oải:
- Chúng tôi tiến vào Quỷ Lâm rồi người Phong Quốc không dám tùy tiện vào, nơi đó khăp nơi đều là cổ thụ, hơn nữa người Phong Quốc cũng phái Hắc Xà Chúng đuổi bắt chúng tôi… Thiếu gia, ngài còn chưa biết, Quỷ Lâm kia ngày đêm tối mịt, hơn nữa rất nhiều rắn rết mãnh thú, mấy lần thiếu chút nữa tôi cũng đánh mất tính mạng ở đó… !

Trong lòng Hàn Mạc biết bọn họ chịu khổ không ít, nghĩ tới Phong Quốc lớn như vậy, Hàn Thanh và Tiểu Chu hai người sống nương tựa vào nhau, phải sống trong hoàn cảnh ác liệt, hắn hơi nhắm mắt lại.0

Quỷ Lâm phạm vi trăm dặm, ngày đêm khó thấy ánh sáng, độc trùng mãnh thú quá nhiều, hai người thân ở hoàn cảnh hiểm ác như vậy, còn phải tránh né kẻ thù đuổi giết, chỉ cần nghĩ một chút, có thể khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

Mà sợ hãi và tuyệt vọng trong đó, người chưa trải qua tuyệt đối khó có thể cảm nhận được.

Hắn nắm chặt tay, cho dù như thế nào, không tiết mọi cái giá, cũng phải cứu Chu Tiểu Ngôn về.

Người thanh niên kia không có phụ mình, bản thân mình cũng không thể phụ hắn.

- Chúng tôi tìm được đường ra ở Quỷ Lâm, quả thật hơn hai tháng không thể ra ngoài, ăn tươi nuốt sống…
Nghĩ tới kinh nghiệm ở Phong Quốc, thần sắc Hàn Thanh kích động, thậm chí đôi mắt hơi đỏ lên:
- Hơn nữa Hắc Xà Chúng tìm chúng tôi ngay ở Quỷ Lâm, trong tay bọn họ đều có Phong Xảo nỏ, bị bọn họ gặp phải, hậu quả không tưởng tượng nổi… !

Hàn Mạc cũng không hỏi cái gì là Phong Xảo nỏ, bởi vì trong nháy mắt, hắn có thể đoán được Phong Xảo nỏ là cái gì, từ bên trong Bát Quái Khốn quận Nghi Xuân lấy được rất nhiều tên nõ có lực sát thương cực lớn, tất cả đều gọi Phong Xảo nỏ.

Hiện giờ Hàn Mạc mới biết vì sao hai người chậm chạp không trở về, đó là bị nhốt trong Quỷ Lâm, trải qua cực khổ người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi.

Hắn nhìn khuôn mặt Hàn Thanh đã gầy yếu đi rất nhiều, trong lòng đau xót, hỏi:
- Sau đó hai người… thoát khỏi như thế nào?

Mắt Hàn Thanh đục ngầu, nói:
- Sau đó vì ngài cần dùng dược gấp, nên không thể chậm chạp, quyết định chỉ đi một hướng, cho dù có nguy hiểm gì, không hề tránh né, cho dù gặp phải đám Hắc Xà Chúng kia cũng không có biện pháp. Trước khi xuất phát, Tiểu Chu giao hộp kia cho tôi nói cho tôi biết hai vị dược liệu đều ở bên trong, hắn dẫn kẻ thù rời đi, để tôi tìm cơ hội thoát khỏi Phong Quốc… !
Hắn cười khổ nói:
- Thiếu gia, vận khí chúng ta thật sự không may mắn, chỉ đi không tới nửa ngày, liền gặp phải đám Hắc Xà Chúng… !

Hàn Mạc nhìn Hàn Thanh, cũng không nói chuyện.

- Trong tay đám Hắc Xà Chúng kia đều cầm Phong Xảo nỏ, muốn chúng tôi giao thánh vật của bọn họ ra!
Hàn Thanh chậm rãi nói:
- Trong lòng người Phong Quốc, bọn họ là hậu nhân của Xà Thần, Hắc Phúc Xà Vương là thần linh của bọn họ… Bởi vì Hắc Phúc Xà Vương ở trong tay chúng tôi, bọn họ mới có thể ngày đêm truy tìm chúng tôi trong Quỷ Lâm.

Hàn Mạc nhíu mày, nhất thời hắn cũng khó có thể đoán được, hai người đối phó với nguy cơ lần đó như thế nào, Hàn Thanh lại đưa gan Hắc Phúc Xà Vương và Bát Giác Chi về, tại sao Hắc Xà Chúng có thể để hắn mang thánh vật Phong Quốc đi?

Uy lực của Phong Xảo nỏ, Hàn Mạc biết tới, hơn mười chiếc Phong Xảo nỏ vây quanh, cho dù Thập Phương Danh Tướng cũng chưa chắc có thể trốn thoát, Chu Tiểu Ngôn và Hàn Thanh bị hơn mười Phong Xảo nỏ vây quanh, đã tới lúc tuyệt vọng lên trời không đường xuống đất không lối, bọn họ có biện pháp gì để đối phó?

back top