Tiêu thái sư đột nhiên cười rộ lên, khiến quần thần có chút giật mình. Hoàng đế nhíu mày, trầm giọng nói:
-Thái sư vì sao cười?
Nụ cười trên mặt Tiêu thái sư liền tắt, chắp tay, thở dài một tiếng, mới nói:
-Là vi thần nhớ về năm đó, Yến Võ Hoàng đế khí phách làm sao, chiến tướng dưới trước uy mãnh làm sao. Năm đó 6 quận phía Đông, quân Tề vô số, Yến Võ Hoàng đế chỉ dựa vào 300 thiết kỵ, ý chí chiến đấu sục sôi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nên bây giờ mới có Đại Yến biến biển cả thành ruộng dâu. Trăm năm qua, lại khiến cho con dân nước Đại Yến trở nên hèn nhát, chần chần chừ chừ, để lỡ mất thời cơ, lão phu trong lòng đau xót lắm a.
Lão nói lời này rất thẳng, không ít quan viên biến sắc mặt.
Tiêu thái sư lạnh lùng cười, tiếp tục nói:
-Có câu cửa miệng, sống yên ổn cũng phải nghĩ tới ngày nguy nan. Hiện giờ Đại Yến ta quốc thái dân an, thân làm quan trong triều, càng phải suy nghĩ tới sự nguy vong, sao có thể vì cuộc sống an khang mà quên đi ý chí chiến đấu, chần chần chừ chừ? Nay nước Ngụy tập trung hỏa lực ở biên quan, mấy vạn kỵ binh sẵn sàng chiến đấu. Tướng sĩ Đại Yến ta cũng dũng mãnh thiện chiến, hai nước hợp lực, tiền hậu giáp kích, có thể nào không tận diệt được nước Khánh? Hao phí thuế ruộng vì quân binh là chuyện bình thường. Một khi mở mang núi sông bờ cõi, càng có nhiều thuế ruộng. Càng vì thống nhất thiên hạ, bốn biển thái bình. Một khi diệt Khánh, liền cùng nước Ngụy giằng co, chưa biết ai thắng ai, nhưng so với việc an phận ở phương Đông, thì chắc chắn là gian nan hơn nhiều.
Hôm nay trên triều, các vị đầu lĩnh các thế gia ai nói cũng có đạo lý của mình, các quan viên khác nghe xong đúng là mờ mịt một cõi, không biết nên lựa chọn thế nào nữa.
Từ đầu đến cuối, Lại bộ Thượng thư Tô Quan Nhai đều giữ nét mặt điềm tĩnh, không nói lời nào, Hoàng đế hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, nhìn Tô Quan Nhai liếc mắt một cái, chậm rãi hỏi:
-Tô ái khanh, Thái sư có ý tứ của Thái sư, Hàn ái khanh cũng có ý của Hàn ái khanh. Không biết khanh thì sao?
Tô Quan Nhai bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng! Thần cũng không có nhiều kiến giải, hết thảy toàn bộ đều nhờ Thánh thượng chỉ bảo.
Hoàng đế thản nhiên cười:
-Tô ái khanh, lúc này liên quan đến vận mệnh của quốc gia, là việc lớn, khanh là trọng thần của nội các, sẽ phải có chính kiến của mình. Trẫm muốn biết khanh trong lòng muốn như thế nào?
Tô Quan Nhai trầm ngâm một chút, mới chậm rãi nói:
-Thánh thượng, bất kể lựa chọn nào cũng có lợi có hại. Thần cảm thấy, trước khi có quyết định, hãy xem hai nước Ngụy Khánh đưa ra đề xuất như thế nào đã. Thế cục hiện giờ, bọn họ đều muốn cùng chúng ta đạt thành hiệp nghị. Tất nhiên sẽ phải có toàn tâm toàn ý. Trước khi sứ thần nước Ngụy đến, chúng ta cũng không vội đưa ra quyết định. Đợi khi nước Ngụy đến rồi, chúng ta phân công người cùng bọn họ đàm phán, mượn lực đẩy lực, có lẽ sẽ thu hoạch không nhỏ.
Dừng một chút, mới khẽ mỉm cười:
-Thái sư có một câu, khiến thần tâm phục khẩu phục. Đó là liên minh với ai mà có lợi hơn, thì chúng ta sẽ hiệp nghị với họ. Trước khi sứ thần nước Ngụy chưa đến, còn chưa biết bọn họ đưa ra cái giá như thế nào, cho nên chúng ta cũng đừng nôn nóng quyết định.
Hồng Lư Tự khanh Tô Tiên Thạch vốn là có tư cách chủ nhà tiếp sứ thần các nước, hắn định không bỏ mồm, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc bước ra khỏi hàng, hỏi:
-Tô thượng thư, hiện giờ Khánh sứ đã chờ ở Tứ Thông Quán, là sẵn sàng hôm nay bái kiến Thánh thượng. Hạ quan… nên trả lời thế nào?
Trên triều có một nửa quan viên là quan viên thế gia. Các thế gia vọng tộc tập trung cùng một chỗ, có khả năng tạo thành thế lực của dòng họ hậu thuẫn cho các đại nhân đầu sỏ. Quan viên tụ tập là phòng ngừa không biết kêu ai khi tranh cãi. Mặt sau thế gia này cũng là một đặc trưng của chính trường nước Yến.
Tô Quan Nhai chưa kịp trả lời, Hoàng đế đã thản nhiên nói:
-Lời Tô ái khanh rất có lý. Việc này vô cùng trọng đại, lựa chọn thế nào, còn cần phải thảo luận nhiều. Sứ thần nước Ngụy chưa đến, đợi khi bọn họ đến, lúc đó sẽ đưa ra quyết sách vậy.
Dừng một chút, hướng Tô Tiên Thạch nói:
-Người nước Khánh có thể mời họ nghỉ ngơi thêm hai ngày. Trẫm nghĩ, trong lúc Đại Yến chưa tỏ rõ thái độ, Ngụy Khánh hai nước cũng sẽ không vội khai chiến.
Hàn Huyền Đạo và Tiêu thái sư thấy Hoàng thượng nói như vậy, cũng không tranh cãi nữa. Bọn họ cũng biết chuyện này không thể nhất thời quyết đoán. Cho nên đều khom người quay về hàng của mình.
Sau đó lại bàn luận thêm mấy việc, rồi bãi triều.
Chúng thần tới điện Yến An, Tiêu thái sư mới chậm rãi đi đến cạnh Hàn Huyền Đạo, vuốt râu cười nói:
-Hàn đại nhân, trên triều tranh luận kịch liệt, ta và ngài cũng vì tiền đồ của Đại Yến thôi. Tuy rằng chính kiến không đồng nhất, nhưng dụng tâm đều giống nhau. Nhưng mà lão phu cảm thấy lão phu cùng ngài tranh cãi mới thú a.
Hàn Huyền Đạo chắp tay nói:
-Thái sư sao lại nói vậy. Trên triều biện luận là chuyện bình thường, tuy nhiên, về chuyện này, Hàn Huyền Đạo sao có thể dám nghĩ sơ sài được. Thái sư đức cao vọng trọng, vì lo lắng quốc sự mà dày công hiến kế, cũng là muốn nước Yến lớn mạnh. Hàn Huyền Đạo vô cùng khâm phục. Chẳng qua trong lòng Huyền Đạo có mối lo khác, mới bước ra khỏi hàng phân trần, đã khiến Thái sư chê cười rồi.
Tiêu thái sư thở dài:
-Hàn đại nhân thật sự là hiểu được tâm tư của lão phu. Lão phu làm gì, chung quy cũng là muốn Đại Yến cường thịnh.
Lắc đầu, nhìn quanh quất rồi ghé sát vào một chút, thấp giọng hỏi:
-Hàn đại nhân cũng biết, hôm qua Khánh sứ vào thành đã xảy ra một chuyện chứ?
Hàn Huyền Đạo khẽ nhíu mày, lập tức giãn ra, cười:
-Lại không biết Thái sư nói chuyện gì?
-Thái sư vì sao cười?
Nụ cười trên mặt Tiêu thái sư liền tắt, chắp tay, thở dài một tiếng, mới nói:
-Là vi thần nhớ về năm đó, Yến Võ Hoàng đế khí phách làm sao, chiến tướng dưới trước uy mãnh làm sao. Năm đó 6 quận phía Đông, quân Tề vô số, Yến Võ Hoàng đế chỉ dựa vào 300 thiết kỵ, ý chí chiến đấu sục sôi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nên bây giờ mới có Đại Yến biến biển cả thành ruộng dâu. Trăm năm qua, lại khiến cho con dân nước Đại Yến trở nên hèn nhát, chần chần chừ chừ, để lỡ mất thời cơ, lão phu trong lòng đau xót lắm a.
Lão nói lời này rất thẳng, không ít quan viên biến sắc mặt.
Tiêu thái sư lạnh lùng cười, tiếp tục nói:
-Có câu cửa miệng, sống yên ổn cũng phải nghĩ tới ngày nguy nan. Hiện giờ Đại Yến ta quốc thái dân an, thân làm quan trong triều, càng phải suy nghĩ tới sự nguy vong, sao có thể vì cuộc sống an khang mà quên đi ý chí chiến đấu, chần chần chừ chừ? Nay nước Ngụy tập trung hỏa lực ở biên quan, mấy vạn kỵ binh sẵn sàng chiến đấu. Tướng sĩ Đại Yến ta cũng dũng mãnh thiện chiến, hai nước hợp lực, tiền hậu giáp kích, có thể nào không tận diệt được nước Khánh? Hao phí thuế ruộng vì quân binh là chuyện bình thường. Một khi mở mang núi sông bờ cõi, càng có nhiều thuế ruộng. Càng vì thống nhất thiên hạ, bốn biển thái bình. Một khi diệt Khánh, liền cùng nước Ngụy giằng co, chưa biết ai thắng ai, nhưng so với việc an phận ở phương Đông, thì chắc chắn là gian nan hơn nhiều.
Hôm nay trên triều, các vị đầu lĩnh các thế gia ai nói cũng có đạo lý của mình, các quan viên khác nghe xong đúng là mờ mịt một cõi, không biết nên lựa chọn thế nào nữa.
Từ đầu đến cuối, Lại bộ Thượng thư Tô Quan Nhai đều giữ nét mặt điềm tĩnh, không nói lời nào, Hoàng đế hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, nhìn Tô Quan Nhai liếc mắt một cái, chậm rãi hỏi:
-Tô ái khanh, Thái sư có ý tứ của Thái sư, Hàn ái khanh cũng có ý của Hàn ái khanh. Không biết khanh thì sao?
Tô Quan Nhai bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng! Thần cũng không có nhiều kiến giải, hết thảy toàn bộ đều nhờ Thánh thượng chỉ bảo.
Hoàng đế thản nhiên cười:
-Tô ái khanh, lúc này liên quan đến vận mệnh của quốc gia, là việc lớn, khanh là trọng thần của nội các, sẽ phải có chính kiến của mình. Trẫm muốn biết khanh trong lòng muốn như thế nào?
Tô Quan Nhai trầm ngâm một chút, mới chậm rãi nói:
-Thánh thượng, bất kể lựa chọn nào cũng có lợi có hại. Thần cảm thấy, trước khi có quyết định, hãy xem hai nước Ngụy Khánh đưa ra đề xuất như thế nào đã. Thế cục hiện giờ, bọn họ đều muốn cùng chúng ta đạt thành hiệp nghị. Tất nhiên sẽ phải có toàn tâm toàn ý. Trước khi sứ thần nước Ngụy đến, chúng ta cũng không vội đưa ra quyết định. Đợi khi nước Ngụy đến rồi, chúng ta phân công người cùng bọn họ đàm phán, mượn lực đẩy lực, có lẽ sẽ thu hoạch không nhỏ.
Dừng một chút, mới khẽ mỉm cười:
-Thái sư có một câu, khiến thần tâm phục khẩu phục. Đó là liên minh với ai mà có lợi hơn, thì chúng ta sẽ hiệp nghị với họ. Trước khi sứ thần nước Ngụy chưa đến, còn chưa biết bọn họ đưa ra cái giá như thế nào, cho nên chúng ta cũng đừng nôn nóng quyết định.
Hồng Lư Tự khanh Tô Tiên Thạch vốn là có tư cách chủ nhà tiếp sứ thần các nước, hắn định không bỏ mồm, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc bước ra khỏi hàng, hỏi:
-Tô thượng thư, hiện giờ Khánh sứ đã chờ ở Tứ Thông Quán, là sẵn sàng hôm nay bái kiến Thánh thượng. Hạ quan… nên trả lời thế nào?
Trên triều có một nửa quan viên là quan viên thế gia. Các thế gia vọng tộc tập trung cùng một chỗ, có khả năng tạo thành thế lực của dòng họ hậu thuẫn cho các đại nhân đầu sỏ. Quan viên tụ tập là phòng ngừa không biết kêu ai khi tranh cãi. Mặt sau thế gia này cũng là một đặc trưng của chính trường nước Yến.
Tô Quan Nhai chưa kịp trả lời, Hoàng đế đã thản nhiên nói:
-Lời Tô ái khanh rất có lý. Việc này vô cùng trọng đại, lựa chọn thế nào, còn cần phải thảo luận nhiều. Sứ thần nước Ngụy chưa đến, đợi khi bọn họ đến, lúc đó sẽ đưa ra quyết sách vậy.
Dừng một chút, hướng Tô Tiên Thạch nói:
-Người nước Khánh có thể mời họ nghỉ ngơi thêm hai ngày. Trẫm nghĩ, trong lúc Đại Yến chưa tỏ rõ thái độ, Ngụy Khánh hai nước cũng sẽ không vội khai chiến.
Hàn Huyền Đạo và Tiêu thái sư thấy Hoàng thượng nói như vậy, cũng không tranh cãi nữa. Bọn họ cũng biết chuyện này không thể nhất thời quyết đoán. Cho nên đều khom người quay về hàng của mình.
Sau đó lại bàn luận thêm mấy việc, rồi bãi triều.
Chúng thần tới điện Yến An, Tiêu thái sư mới chậm rãi đi đến cạnh Hàn Huyền Đạo, vuốt râu cười nói:
-Hàn đại nhân, trên triều tranh luận kịch liệt, ta và ngài cũng vì tiền đồ của Đại Yến thôi. Tuy rằng chính kiến không đồng nhất, nhưng dụng tâm đều giống nhau. Nhưng mà lão phu cảm thấy lão phu cùng ngài tranh cãi mới thú a.
Hàn Huyền Đạo chắp tay nói:
-Thái sư sao lại nói vậy. Trên triều biện luận là chuyện bình thường, tuy nhiên, về chuyện này, Hàn Huyền Đạo sao có thể dám nghĩ sơ sài được. Thái sư đức cao vọng trọng, vì lo lắng quốc sự mà dày công hiến kế, cũng là muốn nước Yến lớn mạnh. Hàn Huyền Đạo vô cùng khâm phục. Chẳng qua trong lòng Huyền Đạo có mối lo khác, mới bước ra khỏi hàng phân trần, đã khiến Thái sư chê cười rồi.
Tiêu thái sư thở dài:
-Hàn đại nhân thật sự là hiểu được tâm tư của lão phu. Lão phu làm gì, chung quy cũng là muốn Đại Yến cường thịnh.
Lắc đầu, nhìn quanh quất rồi ghé sát vào một chút, thấp giọng hỏi:
-Hàn đại nhân cũng biết, hôm qua Khánh sứ vào thành đã xảy ra một chuyện chứ?
Hàn Huyền Đạo khẽ nhíu mày, lập tức giãn ra, cười:
-Lại không biết Thái sư nói chuyện gì?