Đúng giờ tý, Tú công chúa ở Đông cung được Hoàng đế truyền triệu, vào điện Càn Tâm. Hoàng đế ngồi ở trên ghế, vẻ mắt có vẻ dị thường, lúc trước có phận nộ, lúc này đã tỉnh táo lại nhưng vẫn còn chút bực dọc.
Tú công chúa thân mặc màu vàng quần lụa mỏng, mái tóc bay lả tả phía sau, tay cầm một cây quạt, thoạt nhìn cực kỳ lôi thôi, nhưng cách ăn mặc tự nhiên như vậy, lại càng hiện ra vẻ xinh xắn.
Có thể ăn vận thôi thôi lếch thếch đến yết kiến Hoàng đế, toàn bộ nước Yến quốc cũng chỉ sợ duy nhất Tú công chúa có tư cách này.
Gương mặt xinh đẹp điển đảo chúng sinh lúc này lại có vẻ rất bình tĩnh, thân mình lẳng lơ khiến nhiều người phải hồn xiêu phách lạc, lúc này lại có chút nghiêm túc.
Trong điện lúc này chỉ có hai người, Tú Công Chúa giống như một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm, lẳng lặng mà nở rộ ở trong điện.
- Tú nhi, muội hẳn là biết trẫm muốn hỏi về cái gì?
Hoàng đế nhìn khuôn mặt Tú công chúa, thở dài:
- Chẳng lẽ muội cứ như vậy không nghĩ nhìn đến trẫm? Chẳng lẽ muội bất kể trẫm nghĩ gì?
Tú công chúa thản nhiên nói:
- Hoàng đế ca ca là muốn hỏi Tứ Thông Quán sao?
Hoàng đế thấy nàng cũng không để ý tới ý tứ đằng sau lời nói của mình, nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức nghiêm nghị:
- Đúng!
Tú công chúa bình tĩnh nói:
- Bốn phía Tứ Thông Quán muội đã phái người canh giữ … Hắc kỳ Ngụy quốc tất nhiên là không có cơ hội. Bên trong Tứ Thông Quán, đầu bếp, người chăn ngựa, bồi bàn, tổng cộng có hai mươi sáu người, ngoài trừ Hoàng đế ca ca đã sớm điều người mai phục, những người đó đều là của Đông Hoa Thính, dựa theo những điều tra, không có người của Thế gia …
Hoàng đế nhíu mày:
- Ý của muội nói là, Hắc Kỳ nước Ngụy và tên cáo già đều không có cơ hội?
Tú công chúa trầm mặc một chút, mới bình tĩnh nói:
- An Ngọc Thanh là trúng độc mà chết, không giống với ám sát, muốn tìm ra người hạ độc ... cũng không dễ dàng. Trên đời này, có đôi khi chỉ bằng điều tra, cũng không đủ để cho ra kết luận, bởi vì... nhân tính thiện biến, muội không dám chắc chắn mọi người ở Tứ Thông Quán đều là trong sạch!
Hoàng đế nghe được bốn chữ “ Nhân tính thiện biến” mí mắt nhảy ngược lên, trong mắt xoẹt qua ánh hào quang.
- Chẳng qua …
Tú công chúa đôi mắt chuyển động, chậm rãi nói:
- Mấy người hộ vệ của nước Khánh rất bản lĩnh, cho dù bồi bàn Tứ Thông Quán hạ độc, cũng không dễ dàng qua được kiểm tra của người nước Khánh!
Hoàng đế trầm ngâm, rốt cục nói:
- Tên cáo già rất nhiều thủ đoạn, chắc chắn lão có nhiều biện pháp!
- Nhưng người nước Khánh có Vân Thương Lan! Tú công chúa bình tĩnh nói:
- Vân Thương Lan là Tổng chế sử Thượng Kinh Cảnh Bị Doanh. Hắn còn có một thân phận khác, rất ít người biết đến chuyện này!
Hoàng đế nhíu mày, dừng ở Tú Công Chúa, đôi mắt đầy vẻ dò hỏi.
- Hắn có một thân phận khác, đó là Vệ đốc Tử Y Vệ. Vẻ mặt Tú công chúa không thay đổi:
- Tử Y Vệ quan cao nhất là Chỉ huy sứ, phía dưới Chỉ huy sứ thiết lập hai gã Vệ đốc, Vân Thương Lan là Vệ đốc tay trái!
Hoàng đế mày nhảy nhảy, thản nhiên cười:
- Hắn dường như... rất giống Hàn Mạc!
Hàn Mạc là Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh Ngự Lâm Quân, lại là Thính trưởng Tây Hoa Thính, một tay nắm giữ quân quyền, một tay nắm giữ quyền lực hắc ám, mà Vân Thương Lan một tay nắm giữ Thượng Kinh Cảnh Bị Doanh nẳm quân quyền, lại nắm trong tay thế lực hắc ám Tử Y Vệ, hai người không ngờ lại cực kỳ giống nhau.
Hiện giờ Tử Y Vệ Chỉ huy sứ không phải là một nhân vật lợi hại!
Tú công chúa chậm rãi nói:
- Trên thực tế quyền khống chế Tử Y Vệ chính là ở hai gã Vệ đốc.
Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm, trên mặt hiện vẻ hồ nghi càng đậm.
Hắc Kỳ không có cơ hội, thế gia khả năng hạ độc cũng không lớn, như vậy An Ngọc Thanh là do ai hạ độc chết ?
- Tú nhi, việc này rất quan trọng!
Hai tay Hoàng đến nắm lại:
- An Ngọc Thanh chết, tất nhiên sẽ khiến Yến Khánh đàm phán lâm vào bị động, ngươi phải phối hợp Đại Lý Tự toàn lực điều tra ra thủ phạm hạ độc ... Chỉ cần tìm ra được hung thủ, mới có cơ hội tiếp tục đàm phán, nếu không … !
Hoàng đế dừng một chút, đôi mắt tử hiện ra sát khí lạnh lùng:
- Lúc này đây lão hồ ly chiếm thế thượng phong. Trẫm khổ tâm ngoại giao, chờ nhiều năm, mà hiện giờ trong triều đình ba phái tranh chấp nhau, tuyệt đối không muốn chỉ vì cảnh tượng chiến tranh mà mất đi cục diện này.
Tú công chúa trầm mặc một chút, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ có điều hơi hạ mình thi lễ, cũng không nói nhiều, quay người rời khỏi.
Tú công chúa vừa đi ra sau vài bước, Hoàng đế bỗng nhiên kêu lên:
- Tú nhi !
Tú công chúa dừng bước chân lại, cũng không có quay đầu lại, thản nhiên hỏi:
- Hoàng đế ca ca còn ý chỉ gì sao?
Trên mặt Hoàng đế hiện ra vẻ bất đắc dĩ, trầm ngâm một lát, mới thở dài nói:
- Chuyện trước kia … quá khứ hãy để là quá khứ, không cần nghĩ nhiều …
Trên mặt Tú công chúa hiện ra thần sắc kỳ quái cực kỳ phức tạp, cũng không quay đầu lại:
- Hoàng đế ca ca là ngôi vua, là con của trời, tất nhiên có thể quên rất nhiều chuyện. Chỉ có điều … Tú nhi chỉ là một con người, có một số việc … muốn quên cũng không thể quên được !
…
Tứ Thông Quán ở thành Yến Kinh đèn đuốc đã sáng trưng, bên ngoài Tứ Thông Quán vũ khí san sát, đề phòng nghiêm ngặt. Mà bên trong Tứ Thông Quán có hai mươi sáu tên bồi bàn, trước khi nước Yến chưa có người đến, Vân Thương Lan đã hạ lệnh bộ hạ Hổ Dũng đem mấy người khống chế vào một chỗ.
Hồng Lư Tự khanh Tô Tiên Thạch đến sớm nhất, sắc mặt trắng bệch.
Phó sử Khánh quốc ở Tứ Thông Quán bị hạ độc, là người phụ trách Tứ Thông Quán, Hồng Lư Tự khanh Tô Tiên Thạch bất kể thế nào cũng không thể thoát khỏi tội không làm tròn bổn phận trách nhiệm.
Nếu chỉ bãi quan miễn chức, Tô Tiên Thạch sẽ nhận, hiện tại hắn lo lắng nhất, chính là thế lực thù địch mượn cơ hội lần này, đưa mình vào chỗ chết. Lão hồ ly Tiêu gia chỉ sợ không có cơ hội, hiện giờ cơ hội xuất hiện, lão hồ ly tất đem chuyện này hô càng to càng tốt.
Hắn miễn cưỡng áp chế khủng hoảng trong lòng, đi vào chính sảnh Tứ Thông Quán, lúc này Tây Hà vương gia đang ngồi ở trên ghế giữa chính sảnh, trên mặt thần sắc cực kỳ khó coi, mà trên mặt Vân Thương Lan rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt toát ra vẻ ớn lạnh, cũng khiến người khác nhìn liếc qua trong lòng cực sợ hãi.
Tô Tiên Thạch tiến lên chắp tay nói:
- Vương gia... Người nén bi thương!
Tây Hà vương gia nhìn Tô Tiên Thạch, trong mắt thần sắc quái dị, trầm giọng hỏi:
- Tô đại nhân, người của Đại Lý Tự còn chưa tới sao? Lão lúc này cũng bất chấp lễ tiết ngoại giao, nói chuyện giọng điệu cực kỳ tức giận.
Tô Tiên Thạch vội hỏi:
- Hồ đại nhân sẽ tới đây ngay!
Thanh âm hắn chưa dứt, ngoài cửa đã vang lên bẩm báo:
- Đại Lý Tự Hồ đại nhân đến!
Tiếng nói vừa dứt, Hồ Tuyết Tân đã cau mày, thân quan phục vội vàng tiến vào, quét trong sảnh mọi người liếc mắt một cái, tiến lên chắp tay nói:
- Đã để Vương gia sợ hãi!
Tây Hà vương gia dường như không có khí lực nói nhiều nói lắm, nhưng đối với Hồ Tuyết Tân, cũng phải giữ thể diện, đứng dậy chắp tay đáp lễ, nghiêm nghị nói:
- Hồ đại nhân, ở Tứ Thông Quán nước Yến không ngờ xảy ra chuyện như vậy, chắc ngươi cũng biết hậu quả? Nước Khánh lần này đến đây, thành ý mười phần, có thể nói là một lòng muốn cùng nước Yến thỏa thuận, nhưng... nhưng An đại nhân lại bị người hại độc. Vậy... !
Lão vương gia trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói như thế nào, thở dài, hướng Vân Thương Lan nói:
- Thương Lan, ngươi đưa Hồ đại nhân đến xem hiện trường! Lại hướng Hồ Tuyết Tân nói:
- Hồ đại nhân, bổn vương thầm nghĩ ngươi mau chóng tìm ra hung phạm, nếu không... nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Hồ Tuyết Tân tự nhiên cũng biết sự tình rất nghiêm trọng, vẻ mặt ngưng trọng.
Vân Thương Lan tiến lên phía trước chắp tay thi lễ:
- Làm phiền Hồ đại nhân, mời đi theo ta !
An Ngọc Thanh ở phòng bên này, cách phòng Vương một vách tường, cũng là một không gian cực kỳ tao nhã lịch sự, bây giờ trong gian phòng này có vài tên Hổ Dũng khống chế, đao kiếm sáng choang, không cho phép bất cứ ai vào.
Vân Thương Lan dẫn Hồ Tuyết Tân tiến vào, dẫn theo vài tên Đại Lý Tự trợ thủ, đi vào trong phòng, liền ngửi thấy một cỗ mùi đàn hương.
- Hồ đại nhân cũng không có chuyển động nhiều !
Vân Thương Lan cau mày, vẻ mặt ác liệt:
- Thi thể An đại nhân, chúng ta cũng kiểm tra hơi thở, không một chút phát ra!
Hồ Tuyết Tân khẽ gật đầu, nhìn xung quanh, trong phòng bày biện xa hoa, nhìn cũng không có thay đổi gì, vài lần cửa sổ cũng đóng kín mít.
- An đại nhân vào nghỉ lúc giờ hợi!
Vân Thương Lan chậm rãi nói:
- Bốn phía trong phòng đều có bốn Hổ Dũng canh giữ, cửa sổ đều đóng kín mít, muốn đi vào muôn vàn khó khăn. Canh ba giờ hợi, Vương gia có việc phải bàn, cho nên phái người truyền An đại nhân, nhưng … đi vào trong phòng, phát hiện An đại nhân miệng đã đổ máu, trúng độc bỏ mạng!
Khi nói chuyện, mấy người đã tới gần giường, liếc mắt một cái liền thấy được An Ngọc Thanh nằm trên giường.
Hai mắt An Ngọc Thanh chưa nhắm lại, trong miệng đọng lại vết máu nâu đen, trên mặt hiện ra một vẻ cực kỳ thống khổ, thậm chí tay phải cầm lấy thiết hầu của mình, trên giường chiếc áo ngủ bằng gấm đã nhàu nhĩ, không hề nghi ngờ, An Ngọc Thanh trước khi chết là đã trải qua một trận giãy dụa thống khổ.
- Người canh giữ ở ngoài cũng không nghe được động tĩnh bên trong sao?
Hồ Tuyết Tân nhíu mày hỏi.
Vân Thương Lan lắc đầu nói:
- Lúc độc tính phác tác, chỉ sợ kêu không ra tiếng, hơn nữa bọn Hổ Dũng không có mệnh lệnh của An đại nhân, không dám vào bên trong quấy rầy, bọn họ lúc đấy cũng nghe được trong phòng có một tiếng động rất nhỏ, nhưng An đại nhân không nói gì, bọn họ cũng không dám tiến vào!
Hồ Tuyết Tân cau mày, một trận động tĩnh nhỏ, chỉ sợ An Ngọc Thanh ở trên giường giãy dụa khi đã cố gắng kêu lên.
- Tối nay An đại nhân có ăn đồ ăn gì khác biệt không?
Vân Thương Lan ngẫm nghĩ một chút, mới lắc đầu nói:
- An đại nhân và Vương gia cùng ăn tối với nhau, hơn nữa cũng không ăn đồ ăn riêng!
Hồ Tuyết Tân quay đầu lại chỉ bảo nói:
- Trước khi đi khám nghiệm tử thi, phải rất cẩn thận … Các ngươi có kiểm tra trong phòng hay không có thể có chỗ nghi ngờ … Kiểm tra trong nước trà có độc hay không?
Hướng Vân Thương Lan chắp tay nói:
- Vân đại nhân, ngươi đừng vội, tạm thời nghỉ ngơi, đợi có kết quả tra, sau đó sẽ xử trí tiếp!
Vân Thương Lan chắp tay nói:
- Làm phiền Hồ đại nhân. !
Đại Lý Tự mợi người lập tức bắt đầu vào phòng tiến hành kiểm tra, đầu tiên phải sưu tầm độc nguyên, muốn tìm ra nguyên nhân An Ngọc Thanh trúng độc, nếu không tìm được độc nguyên, tất nhiên lại càng không thể tìm ra hung thủ hạ độc …
Khám nghiệm tử thi bắt đầu.
Đây đều là những thành viên tinh yếu nhất Đại Lý Tự, trông giống như một hình án lại viên, tất nhiên đều làm việc cực kỳ cẩn thận. Hồ Tuyết Tân trực tiếp giám sát quá trình kiểm tra.
Vân Thương Lan trở lại trong sảnh, lúc này Tây Hà vương gia dựa vào ghế ngồi, một bên đó là vẻ mặt không yên Hồng Lư Tự khanh Tô Tiên Thạch.
Nhìn thấy Vân Thương Lan tiến vào, Tô Tiên Thạch vội bước lên phía trước tới hỏi:
- Vân đại nhân, đã... điều tra ra kết quả gì chưa?
Vân Thương Lan nói:
- Hồ đại nhân đang kiểm tra hiện trường ... Tô đại nhân tạm thời cứ chờ đợi đi! Cũng không nói nhiều, thẳng đến bên cạnh ghế trên ngồi xuống. Tây Hà vương gia đã mở to mắt, hai người liếc nhau, trong mắt đều xẹt qua thần sắc quái dị!
...
Đêm đã khuya, tin tức An Ngọc Thanh chết cũng đến tai Tiêu thái sư, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức hiện ra vẻ hưng phấn, rồi ra lệnh:
- Hãy đưa tin tức An Ngọc Khanh chết ở Tứ Thông Quán đến nước Khanh đi, khiến người nước Khánh Phó sử bọn họ chết trên đất nước Yến!
Lúc này Yến Kinh bầu trời đêm đầy sao, cũng giống như tâm tư của mọi người trên trần thế, cũng mông lung mơ hồ!
Tú công chúa thân mặc màu vàng quần lụa mỏng, mái tóc bay lả tả phía sau, tay cầm một cây quạt, thoạt nhìn cực kỳ lôi thôi, nhưng cách ăn mặc tự nhiên như vậy, lại càng hiện ra vẻ xinh xắn.
Có thể ăn vận thôi thôi lếch thếch đến yết kiến Hoàng đế, toàn bộ nước Yến quốc cũng chỉ sợ duy nhất Tú công chúa có tư cách này.
Gương mặt xinh đẹp điển đảo chúng sinh lúc này lại có vẻ rất bình tĩnh, thân mình lẳng lơ khiến nhiều người phải hồn xiêu phách lạc, lúc này lại có chút nghiêm túc.
Trong điện lúc này chỉ có hai người, Tú Công Chúa giống như một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm, lẳng lặng mà nở rộ ở trong điện.
- Tú nhi, muội hẳn là biết trẫm muốn hỏi về cái gì?
Hoàng đế nhìn khuôn mặt Tú công chúa, thở dài:
- Chẳng lẽ muội cứ như vậy không nghĩ nhìn đến trẫm? Chẳng lẽ muội bất kể trẫm nghĩ gì?
Tú công chúa thản nhiên nói:
- Hoàng đế ca ca là muốn hỏi Tứ Thông Quán sao?
Hoàng đế thấy nàng cũng không để ý tới ý tứ đằng sau lời nói của mình, nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức nghiêm nghị:
- Đúng!
Tú công chúa bình tĩnh nói:
- Bốn phía Tứ Thông Quán muội đã phái người canh giữ … Hắc kỳ Ngụy quốc tất nhiên là không có cơ hội. Bên trong Tứ Thông Quán, đầu bếp, người chăn ngựa, bồi bàn, tổng cộng có hai mươi sáu người, ngoài trừ Hoàng đế ca ca đã sớm điều người mai phục, những người đó đều là của Đông Hoa Thính, dựa theo những điều tra, không có người của Thế gia …
Hoàng đế nhíu mày:
- Ý của muội nói là, Hắc Kỳ nước Ngụy và tên cáo già đều không có cơ hội?
Tú công chúa trầm mặc một chút, mới bình tĩnh nói:
- An Ngọc Thanh là trúng độc mà chết, không giống với ám sát, muốn tìm ra người hạ độc ... cũng không dễ dàng. Trên đời này, có đôi khi chỉ bằng điều tra, cũng không đủ để cho ra kết luận, bởi vì... nhân tính thiện biến, muội không dám chắc chắn mọi người ở Tứ Thông Quán đều là trong sạch!
Hoàng đế nghe được bốn chữ “ Nhân tính thiện biến” mí mắt nhảy ngược lên, trong mắt xoẹt qua ánh hào quang.
- Chẳng qua …
Tú công chúa đôi mắt chuyển động, chậm rãi nói:
- Mấy người hộ vệ của nước Khánh rất bản lĩnh, cho dù bồi bàn Tứ Thông Quán hạ độc, cũng không dễ dàng qua được kiểm tra của người nước Khánh!
Hoàng đế trầm ngâm, rốt cục nói:
- Tên cáo già rất nhiều thủ đoạn, chắc chắn lão có nhiều biện pháp!
- Nhưng người nước Khánh có Vân Thương Lan! Tú công chúa bình tĩnh nói:
- Vân Thương Lan là Tổng chế sử Thượng Kinh Cảnh Bị Doanh. Hắn còn có một thân phận khác, rất ít người biết đến chuyện này!
Hoàng đế nhíu mày, dừng ở Tú Công Chúa, đôi mắt đầy vẻ dò hỏi.
- Hắn có một thân phận khác, đó là Vệ đốc Tử Y Vệ. Vẻ mặt Tú công chúa không thay đổi:
- Tử Y Vệ quan cao nhất là Chỉ huy sứ, phía dưới Chỉ huy sứ thiết lập hai gã Vệ đốc, Vân Thương Lan là Vệ đốc tay trái!
Hoàng đế mày nhảy nhảy, thản nhiên cười:
- Hắn dường như... rất giống Hàn Mạc!
Hàn Mạc là Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh Ngự Lâm Quân, lại là Thính trưởng Tây Hoa Thính, một tay nắm giữ quân quyền, một tay nắm giữ quyền lực hắc ám, mà Vân Thương Lan một tay nắm giữ Thượng Kinh Cảnh Bị Doanh nẳm quân quyền, lại nắm trong tay thế lực hắc ám Tử Y Vệ, hai người không ngờ lại cực kỳ giống nhau.
Hiện giờ Tử Y Vệ Chỉ huy sứ không phải là một nhân vật lợi hại!
Tú công chúa chậm rãi nói:
- Trên thực tế quyền khống chế Tử Y Vệ chính là ở hai gã Vệ đốc.
Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm, trên mặt hiện vẻ hồ nghi càng đậm.
Hắc Kỳ không có cơ hội, thế gia khả năng hạ độc cũng không lớn, như vậy An Ngọc Thanh là do ai hạ độc chết ?
- Tú nhi, việc này rất quan trọng!
Hai tay Hoàng đến nắm lại:
- An Ngọc Thanh chết, tất nhiên sẽ khiến Yến Khánh đàm phán lâm vào bị động, ngươi phải phối hợp Đại Lý Tự toàn lực điều tra ra thủ phạm hạ độc ... Chỉ cần tìm ra được hung thủ, mới có cơ hội tiếp tục đàm phán, nếu không … !
Hoàng đế dừng một chút, đôi mắt tử hiện ra sát khí lạnh lùng:
- Lúc này đây lão hồ ly chiếm thế thượng phong. Trẫm khổ tâm ngoại giao, chờ nhiều năm, mà hiện giờ trong triều đình ba phái tranh chấp nhau, tuyệt đối không muốn chỉ vì cảnh tượng chiến tranh mà mất đi cục diện này.
Tú công chúa trầm mặc một chút, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ có điều hơi hạ mình thi lễ, cũng không nói nhiều, quay người rời khỏi.
Tú công chúa vừa đi ra sau vài bước, Hoàng đế bỗng nhiên kêu lên:
- Tú nhi !
Tú công chúa dừng bước chân lại, cũng không có quay đầu lại, thản nhiên hỏi:
- Hoàng đế ca ca còn ý chỉ gì sao?
Trên mặt Hoàng đế hiện ra vẻ bất đắc dĩ, trầm ngâm một lát, mới thở dài nói:
- Chuyện trước kia … quá khứ hãy để là quá khứ, không cần nghĩ nhiều …
Trên mặt Tú công chúa hiện ra thần sắc kỳ quái cực kỳ phức tạp, cũng không quay đầu lại:
- Hoàng đế ca ca là ngôi vua, là con của trời, tất nhiên có thể quên rất nhiều chuyện. Chỉ có điều … Tú nhi chỉ là một con người, có một số việc … muốn quên cũng không thể quên được !
…
Tứ Thông Quán ở thành Yến Kinh đèn đuốc đã sáng trưng, bên ngoài Tứ Thông Quán vũ khí san sát, đề phòng nghiêm ngặt. Mà bên trong Tứ Thông Quán có hai mươi sáu tên bồi bàn, trước khi nước Yến chưa có người đến, Vân Thương Lan đã hạ lệnh bộ hạ Hổ Dũng đem mấy người khống chế vào một chỗ.
Hồng Lư Tự khanh Tô Tiên Thạch đến sớm nhất, sắc mặt trắng bệch.
Phó sử Khánh quốc ở Tứ Thông Quán bị hạ độc, là người phụ trách Tứ Thông Quán, Hồng Lư Tự khanh Tô Tiên Thạch bất kể thế nào cũng không thể thoát khỏi tội không làm tròn bổn phận trách nhiệm.
Nếu chỉ bãi quan miễn chức, Tô Tiên Thạch sẽ nhận, hiện tại hắn lo lắng nhất, chính là thế lực thù địch mượn cơ hội lần này, đưa mình vào chỗ chết. Lão hồ ly Tiêu gia chỉ sợ không có cơ hội, hiện giờ cơ hội xuất hiện, lão hồ ly tất đem chuyện này hô càng to càng tốt.
Hắn miễn cưỡng áp chế khủng hoảng trong lòng, đi vào chính sảnh Tứ Thông Quán, lúc này Tây Hà vương gia đang ngồi ở trên ghế giữa chính sảnh, trên mặt thần sắc cực kỳ khó coi, mà trên mặt Vân Thương Lan rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt toát ra vẻ ớn lạnh, cũng khiến người khác nhìn liếc qua trong lòng cực sợ hãi.
Tô Tiên Thạch tiến lên chắp tay nói:
- Vương gia... Người nén bi thương!
Tây Hà vương gia nhìn Tô Tiên Thạch, trong mắt thần sắc quái dị, trầm giọng hỏi:
- Tô đại nhân, người của Đại Lý Tự còn chưa tới sao? Lão lúc này cũng bất chấp lễ tiết ngoại giao, nói chuyện giọng điệu cực kỳ tức giận.
Tô Tiên Thạch vội hỏi:
- Hồ đại nhân sẽ tới đây ngay!
Thanh âm hắn chưa dứt, ngoài cửa đã vang lên bẩm báo:
- Đại Lý Tự Hồ đại nhân đến!
Tiếng nói vừa dứt, Hồ Tuyết Tân đã cau mày, thân quan phục vội vàng tiến vào, quét trong sảnh mọi người liếc mắt một cái, tiến lên chắp tay nói:
- Đã để Vương gia sợ hãi!
Tây Hà vương gia dường như không có khí lực nói nhiều nói lắm, nhưng đối với Hồ Tuyết Tân, cũng phải giữ thể diện, đứng dậy chắp tay đáp lễ, nghiêm nghị nói:
- Hồ đại nhân, ở Tứ Thông Quán nước Yến không ngờ xảy ra chuyện như vậy, chắc ngươi cũng biết hậu quả? Nước Khánh lần này đến đây, thành ý mười phần, có thể nói là một lòng muốn cùng nước Yến thỏa thuận, nhưng... nhưng An đại nhân lại bị người hại độc. Vậy... !
Lão vương gia trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói như thế nào, thở dài, hướng Vân Thương Lan nói:
- Thương Lan, ngươi đưa Hồ đại nhân đến xem hiện trường! Lại hướng Hồ Tuyết Tân nói:
- Hồ đại nhân, bổn vương thầm nghĩ ngươi mau chóng tìm ra hung phạm, nếu không... nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Hồ Tuyết Tân tự nhiên cũng biết sự tình rất nghiêm trọng, vẻ mặt ngưng trọng.
Vân Thương Lan tiến lên phía trước chắp tay thi lễ:
- Làm phiền Hồ đại nhân, mời đi theo ta !
An Ngọc Thanh ở phòng bên này, cách phòng Vương một vách tường, cũng là một không gian cực kỳ tao nhã lịch sự, bây giờ trong gian phòng này có vài tên Hổ Dũng khống chế, đao kiếm sáng choang, không cho phép bất cứ ai vào.
Vân Thương Lan dẫn Hồ Tuyết Tân tiến vào, dẫn theo vài tên Đại Lý Tự trợ thủ, đi vào trong phòng, liền ngửi thấy một cỗ mùi đàn hương.
- Hồ đại nhân cũng không có chuyển động nhiều !
Vân Thương Lan cau mày, vẻ mặt ác liệt:
- Thi thể An đại nhân, chúng ta cũng kiểm tra hơi thở, không một chút phát ra!
Hồ Tuyết Tân khẽ gật đầu, nhìn xung quanh, trong phòng bày biện xa hoa, nhìn cũng không có thay đổi gì, vài lần cửa sổ cũng đóng kín mít.
- An đại nhân vào nghỉ lúc giờ hợi!
Vân Thương Lan chậm rãi nói:
- Bốn phía trong phòng đều có bốn Hổ Dũng canh giữ, cửa sổ đều đóng kín mít, muốn đi vào muôn vàn khó khăn. Canh ba giờ hợi, Vương gia có việc phải bàn, cho nên phái người truyền An đại nhân, nhưng … đi vào trong phòng, phát hiện An đại nhân miệng đã đổ máu, trúng độc bỏ mạng!
Khi nói chuyện, mấy người đã tới gần giường, liếc mắt một cái liền thấy được An Ngọc Thanh nằm trên giường.
Hai mắt An Ngọc Thanh chưa nhắm lại, trong miệng đọng lại vết máu nâu đen, trên mặt hiện ra một vẻ cực kỳ thống khổ, thậm chí tay phải cầm lấy thiết hầu của mình, trên giường chiếc áo ngủ bằng gấm đã nhàu nhĩ, không hề nghi ngờ, An Ngọc Thanh trước khi chết là đã trải qua một trận giãy dụa thống khổ.
- Người canh giữ ở ngoài cũng không nghe được động tĩnh bên trong sao?
Hồ Tuyết Tân nhíu mày hỏi.
Vân Thương Lan lắc đầu nói:
- Lúc độc tính phác tác, chỉ sợ kêu không ra tiếng, hơn nữa bọn Hổ Dũng không có mệnh lệnh của An đại nhân, không dám vào bên trong quấy rầy, bọn họ lúc đấy cũng nghe được trong phòng có một tiếng động rất nhỏ, nhưng An đại nhân không nói gì, bọn họ cũng không dám tiến vào!
Hồ Tuyết Tân cau mày, một trận động tĩnh nhỏ, chỉ sợ An Ngọc Thanh ở trên giường giãy dụa khi đã cố gắng kêu lên.
- Tối nay An đại nhân có ăn đồ ăn gì khác biệt không?
Vân Thương Lan ngẫm nghĩ một chút, mới lắc đầu nói:
- An đại nhân và Vương gia cùng ăn tối với nhau, hơn nữa cũng không ăn đồ ăn riêng!
Hồ Tuyết Tân quay đầu lại chỉ bảo nói:
- Trước khi đi khám nghiệm tử thi, phải rất cẩn thận … Các ngươi có kiểm tra trong phòng hay không có thể có chỗ nghi ngờ … Kiểm tra trong nước trà có độc hay không?
Hướng Vân Thương Lan chắp tay nói:
- Vân đại nhân, ngươi đừng vội, tạm thời nghỉ ngơi, đợi có kết quả tra, sau đó sẽ xử trí tiếp!
Vân Thương Lan chắp tay nói:
- Làm phiền Hồ đại nhân. !
Đại Lý Tự mợi người lập tức bắt đầu vào phòng tiến hành kiểm tra, đầu tiên phải sưu tầm độc nguyên, muốn tìm ra nguyên nhân An Ngọc Thanh trúng độc, nếu không tìm được độc nguyên, tất nhiên lại càng không thể tìm ra hung thủ hạ độc …
Khám nghiệm tử thi bắt đầu.
Đây đều là những thành viên tinh yếu nhất Đại Lý Tự, trông giống như một hình án lại viên, tất nhiên đều làm việc cực kỳ cẩn thận. Hồ Tuyết Tân trực tiếp giám sát quá trình kiểm tra.
Vân Thương Lan trở lại trong sảnh, lúc này Tây Hà vương gia dựa vào ghế ngồi, một bên đó là vẻ mặt không yên Hồng Lư Tự khanh Tô Tiên Thạch.
Nhìn thấy Vân Thương Lan tiến vào, Tô Tiên Thạch vội bước lên phía trước tới hỏi:
- Vân đại nhân, đã... điều tra ra kết quả gì chưa?
Vân Thương Lan nói:
- Hồ đại nhân đang kiểm tra hiện trường ... Tô đại nhân tạm thời cứ chờ đợi đi! Cũng không nói nhiều, thẳng đến bên cạnh ghế trên ngồi xuống. Tây Hà vương gia đã mở to mắt, hai người liếc nhau, trong mắt đều xẹt qua thần sắc quái dị!
...
Đêm đã khuya, tin tức An Ngọc Thanh chết cũng đến tai Tiêu thái sư, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức hiện ra vẻ hưng phấn, rồi ra lệnh:
- Hãy đưa tin tức An Ngọc Khanh chết ở Tứ Thông Quán đến nước Khanh đi, khiến người nước Khánh Phó sử bọn họ chết trên đất nước Yến!
Lúc này Yến Kinh bầu trời đêm đầy sao, cũng giống như tâm tư của mọi người trên trần thế, cũng mông lung mơ hồ!