Bốn kỵ sỹ thuộc hạ của Hắc Mộc Địch đến áo của lão đầu cũng không kịp chạm tới thì tất cả đều bị đánh ngã bất tỉnh, không gian lại trở nên tĩnh mịch.
Đồng tử của Hắc Mộc Địch liên tục co rút, nếu như gã cùng tiến lên thì còn có vài phần thắng, lúc này đã hiểu ra đối phương hùng mạnh như thế, cơ bản không phải kẻ mà gã có thể động vào. Lão đầu này giống như ác thần từ dưới đất chui lên, khiến Hắc Mộc Địch cảm thấy một áp lực trước nay gã chưa từng trải qua, toàn thân cảm thấy lạnh toát.
Gã có muốn thì cũng không kịp ra tay, vì chỉ có điều chỉ trong chớp mắt, đối phương đã đánh gục bốn tên dũng sỹ Phong quốc dũng mãnh, công phu này, gã không phải chưa từng thấy qua, chẳng qua là gã không thể tưởng tượng một lão đầu áo đen lại có bản lĩnh cao cường đến thế.
Lão đầu áo đen vẫn trụ vững hai chân trên mặt đất, ung dung thản nhiên đứng cách Hắc Mộc Địch không xa, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nói:
-Lão phu đã nói rồi, các ngươi không có lựa chọn nào khác, nếu như sớm hạ vũ khí, bọn chúng cũng sẽ không thành ra thế này. Hắc Mộc Địch, lão phu biết ngươi là một tiểu tử có dũng khí, nhưng… lão phu chỉ muốn nói với ngươi rằng càng trẻ tuổi càng nên biết quý trọng sinh mạng của mình, đợi đến khi ngươi bằng tuổi lão phu, hồi tưởng lại những xung động thời trẻ, nhất định sẽ kinh hồn bạt vía. Tuổi trẻ… không hiểu được sự quý giá của sinh mạng, đến khi ngươi già đi tự nhiên sẽ hiểu ra.
Lão nhẹ lắc đầu, thở dài:
-Lão phu nói thật lòng với ngươi, ngươi sống hay chết kỳ thực không quan trọng, bất kể lão phu bắt sống ngươi hay mang về cái đầu ngươi đều có thể đạt được mục đích của lão phu… Chỉ có điều lão phu biết sự quý giá của sinh mạng, lão cũng rất khâm phục cốt cách của ngươi, cho nên lão chỉ cần bắt sống ngươi, không cần lấy đầu ngươi… ngươi hiểu nỗi khổ tâm của lão phu chứ?
Hắc Mộc Địch trong hiểm cảnh vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, cười lạnh nhạt, nói:
- Nói như thế, ta chẳng phải nên cám ơn lão sao? Chỉ là ta vốn không hiểu, vì sao lão khó xử vì ta, ta có chỗ nào có lợi cho lão? Lão đã biết hành tung của chúng ta, tức là cũng biết mục đích hành động lần này của chúng ta… người dị quốc như lão cản trở chúng ta hành sự, lẽ nào là có việc cần nhờ vả.
Dừng một chút, rồi từ từ nói tiếp:
- Nếu lão giúp bọn ta, ta có thể giao bọn họ cho lão, đến ta… cũng có thể giao cho lão!!
Lão đầu lập tức cười rộ lên,
- Người trẻ tuổi, lão phu không ngại nói thẳng với ngươi, thứ lão phu muốn tại Phong quốc các ngươi chỉ có một người có, chỉ tiếc là… người đó không phải ngươi.
Lão lại thở dài:
- Nếu như ngươi có bản lĩnh như thế, lão phu sẽ tự nguyện hợp tác với ngươi!
- Rốt cuộc lão muốn cái gì?
- Nếu như ngươi đi theo lão phu, lão phu sẽ cho ngươi biết!
Lão đầu cười nói:
- Bản lĩnh của lão phu ngươi cũng đã biết rồi… Nhưng giờ thuộc hạ của ngươi đều đã không còn sức chiến đấu, cho dù lão phu không can dự nữa thì ngươi cũng không còn đủ nhân lực, cũng không cách nào có thể thực hiện theo kế hoạch đã vạch ra… Dừng tay lại đi, lão phu bảo đảm với ngươi, chỉ cần ngươi làm theo sự sắp xếp của lão phu, tính mạng ngươi coi như không còn đáng ngại!
Hắc Mộc Địch thản nhiên nói:
- Các hạ nếu đã biết tên ta, cũng nên biết tính của ta. Con đường của ta tự ta an bài, chưa đến lượt lão quản.
Gã nắm chặt Thanh Đằng Tiên, lạnh lùng nói:
-Có thể đấu với lão một trận, dù có chết dưới tay lão cũng coi như không uổng cuộc đời này!
Lão đầu lắc đầu than thở:
- Đừng có cố chấp nữa, đại trượng phu biết tiến biết thoái, thất bại nhất thời thì có đáng gì đâu. Hắc Mộc Địch, hôm nay ngươi mà chết, thế thì tất cả đều tan thành mây khói. Việc ngươi muốn thực hiện cũng sẽ không thể hoàn thành. Nếu như hôm nay ngươi chịu khuất phục, ngày sau còn có cơ hội ngẩng cao đầu, đến lúc đó “Đông sơn tái khởi”, cũng không phải không có khả năng… Chí ít là có thể níu kéo một tia hi vọng. Trong lúc xúc động mà vứt đi cả sinh mạng, ngươi cảm thấy có đáng không?
Hắc Mộc Địch thản nhiên trả lời:
- Nếu không xông pha còn đáng là tuổi trẻ sao? Nếu như không có bầu nhiệt huyết, sống cũng có gì thú vị?
Nói xong, Hắc Mộc Địch giơ tay phải ra, Thanh Đằng Tiên trong tay đã trở nên thẳng tắp, nhắm thẳng vào cổ họng của lão đầu áo đen.
Lão đầu áo đen lần này lại không còn chào mời, vẫn chắp tay ra sau lưng, dưới chân có gió, thối ra sau mấy bước.
Hắc Mộc Địch bước nhanh đuổi theo, múa cái roi dài, gã biết lão đầu này có võ học kỳ công, gã dường như không có khả năng thắng lợi, cho nên vừa tiến lên liền tung ra tất cả tinh hoa của Tiên pháp, thử sự lợi hại của lão đầu.
Lão đầu áo đen hình như không có ý động thủ, người lão vào lúc này di chuyển nhẹ nhàng, như cọng lông hồng lả lướt mấy nét vào không trung, hóa giải hết mọi chiêu thức của Hắc Mộc Địch. Hắc Mộc Địch dùng mọi phương pháp nhưng đến cả vạt áo của lão đầu, Thanh Đằng Tiên cũng không thể quất trúng.
…
Hàn Mạc lúc này có tâm sự, nhưng lại rất mâu thuẫn, hắn nhìn thấy cảnh tượng tại hiện trường, biết được Hắc Mộc Địch tuyệt đối không có khả năng thắng được lão đầu này, hôm nay thậm chí có khả năng mất mạng dưới tay lão đầu.
Trơ mắt nhìn Hắc Mộc Địch bị lão đầu giết chết, Hàn Mạc trong lòng thật sự không nhẫn tâm, tuy nói hai người cảm tình cũng không sâu đậm lắm, nhưng dù sao cũng từng vào sinh ra tử, nếu không phải là Hắc Mộc Địch lần đó xả thân, bản thân hắn chỉ sợ sớm vong mạng trong tay Từ Du phản đồ của Quỷ Cốc. Huống hồ hai người còn là đồng môn phái Quỷ Cốc, nếu như thấy chết không cứu thì thật là không còn gì để nói.
Nhưng Hàn Mạc cũng biết, cho dù hắn và Hồng Tụ cùng ra tay, cũng chưa chắc có thể đánh bại được lão đầu này. Hơn nữa lão đầu này vốn không phải đi một mình, theo sau lão còn một gã trung niên chưa rõ thật hư bản lĩnh ra sao. Gã đó theo sau lão đầu thì cũng không phải hạng tầm thường, nếu hắn ra tay thì gã trung niên đó nhất định sẽ không đứng im như khúc gỗ nhìn hắn tự tung tự tác.
Nếu như lão đầu và gã trung niên liên thủ, hắn và Hồng Tụ mà có ra tay cứu chỉ sợ cũng cứu không nổi người huynh đệ Hắc Mộc Địch, mà hắn và Hồng Tụ lại bị dính vào chuyện rắc rối.
Hơn nữa hiện giờ càng không biết lai lịch của lão đầu áo đen, nếu như lọt vào trong tay lão mà xảy ra biến cố khác, như thế thật là không hay.
Hàn Mạc hành sự, luôn luôn quyết đoán hơn người, nhưng hiện giờ gặp phải tình huống kỳ lạ này, thực sự khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.
Hồng Tụ cũng cảm thấy sự do dự của Hàn Mạc, lặng lẽ nhìn hắn.
Chính vào lúc này, Hắc Mộc Địch đã đánh ra mười chiêu, lão đầu áo đen người nhẹ như chin én, cực kỳ linh hoạt tránh được chiêu thức của Hắc Mộc Địch. Dường như lão chỉ xoay quanh một chỗ, nhưng Thanh Đằng Tiên của Hắc Mộc Địch không thể mảy may thương hại đến lão.
Về phìa Hắc Mộc Địch, ngoài gã ra vẫn còn một tên thuộc hạ, đang cầm lấy đao kề cổ Cật Lợi Nguyên. Cật Lợi Nguyên tuy rằng bị đao kề cổ, nhưng biết đối phương sẽ không dễ dàng giết mình, cho nên cũng không quá hoảng sợ, đợi đến khi lão đầu áo đen đánh gục những tên kỵ sĩ, thể hiện ra thực lực cao cường, y khiếp sợ vô cùng, nhưng lại rất hưng phấn. Trong suy nghĩ của y cho rằng lão đầu áo đen là đến cứu y, nếu không cũng không thể nào đến nơi sơn cốc không một bóng người này gây chiến với đám người của Hắc Mộc Địch.
Nhìn thấy đồng bọn bị hạ gục, tên kỵ sĩ cuối cùng này đã vô cùng tức giận, lại thấy Hắc Mộc Địch đánh với lão đầu áo đen, rốt cuộc kìm chế không được, dùng sống đao đập vào sau đầu của Cật Lợi Nguyên, khiến y kêu lên một tiếng rồi ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Tên kỵ sĩ không màng đến Cật Lợi Nguyên, nắm chặt đao, xông thẳng lên phía trước trợ thủ cho Hắc Mộc Địch.
Hắn cầm đao tiến lên, nhưng lúc này Hắc Mộc Địch roi nhanh như điện, khắp nơi đều là ảnh roi, lão đầu kia thân pháp càng quỷ dị, hắn không biết có thể động thủ từ chỗ nào, chỉ có thể cầm đao tìm cơ hội mà giết lão.
Lại mười chiêu nữa, lão đầu áo đen trong khi di chuyển thân hình còn phát ra giọng nói trầm lạnh:
- Hắc Mộc Địch, lão phu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ… nếu ngươi vẫn ngoan cố, lão phu tuy tiếc tài nhưng cũng không còn cách nào khác!
Hắc Mộc Địch làm sao không hiểu lời của lão, nhưng gã không những không dừng tay mà còn dốc toàn lực liều mạng tấn công.
Lão đầu áo đen hiển nhiên bị sự cố chấp Hắc Mộc Địch chọc giận, trầm giọng quát một tiếng, thân hình lão đột nhiên nghiêng về phía trước, đôi tay nãy giờ luôn chắp sau lưng đã giơ ra một cánh định bắt lấy roi của Hắc Mộc Địch.
Mắt thấy lão muốn bắt lấy Thanh Đằng Tiên của Hắc Mộc Địch, nhưng lại thấy cây roi như sống lại, xẹt qua xẹt lại, nhắm vào bờ vai của lão đầu áo đen.
Lão đầu áo đen bắt hụt cây rôi, trầm giọng nói:
- Có chút thủ đoạn!
Rồi lão không thèm né, mượn thế tiến về phía trước, cánh tay đã giơ ra cũng không rút về, mà nhắm thẳng vào cổ của Hắc Mộc Địch.
Năm ngón tay lão như kim cang xòe ra càng giống như móng vuốt đại bàng.
Trảo của lão sắc bén vô cùng, nhắm thẳng tới cổ của Hắc Mộc Địch, khí thế như sấm dậy. Hắc Mộc Địch thấy trảo phóng đến, đồng tử co rút lại, gã hiểu rằng trảo đó nhắm thẳng vào cổ mình, mà không màng đến sinh mạng của mình.
Chỉ là tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, quá mức tưởng tượng, muốn tránh cũng không kịp.
Chính vào lúc này, một âm thanh cực kỳ quỷ dị bỗng nhiên vang lên, trong sơn cốc vắng vẻ nên nghe rất rõ ràng, nghe giống như tiếng sáo tiêu, lão đầu áo đen tất nhiên cũng nghe được âm thanh này. Khi suýt chút nữa đã túm được cổ Hắc Mộc Địch thì đột nhiên hạ xuống, chưởng thật mạnh vào vai của Hắc Mộc Địch. Hắc Mộc Địch sau khi trúng đòn, liên tục lui lại phía sau, miễn cưỡng lắm mới dừng lại được. Nhưng miệng thổ máu tươi, thân thể lay động, sắc mặt trắng bệch như giấy, cuối cùng không thể đứng vững mà ngã xuống.
Hàn Mạc trong bụi cỏ quan sát, cau mày nhăn trán. Hắn biết rõ tính ngoan cường của Hắc Mộc Địch, tinh thần của hắn vô cùng cứng cỏi, nếu như không phải thực sự chịu không nổi, thân bất do kỷ, tuyệt đối không bao giờ gã ngã xuống như thế. Từ đó có thể thấy, lão đầu kia tuy chỉ tung một chưởng bình thường nhưng uy lực của chiêu này thật lớn như lôi đình.
Nhưng vào lúc này, điều hấp dẫn Hàn Mạc lại âm thanh đột nhiên vang lên kia.
Tuy nhất thời không thể xác định là loại nhạc cụ nào tấu lên âm thanh này, nhưng trong âm điệu tràn đầy cảm giác cô tịch thê lương, tại nơi sơn cốc trống trải, mênh mông vắng vẻ, khúc nhạc vừa linh hoạt kỳ ảo vừa réo rắt thảm thiết khiến cho lòng người cảm thất xót xa.
Đồng tử của Hắc Mộc Địch liên tục co rút, nếu như gã cùng tiến lên thì còn có vài phần thắng, lúc này đã hiểu ra đối phương hùng mạnh như thế, cơ bản không phải kẻ mà gã có thể động vào. Lão đầu này giống như ác thần từ dưới đất chui lên, khiến Hắc Mộc Địch cảm thấy một áp lực trước nay gã chưa từng trải qua, toàn thân cảm thấy lạnh toát.
Gã có muốn thì cũng không kịp ra tay, vì chỉ có điều chỉ trong chớp mắt, đối phương đã đánh gục bốn tên dũng sỹ Phong quốc dũng mãnh, công phu này, gã không phải chưa từng thấy qua, chẳng qua là gã không thể tưởng tượng một lão đầu áo đen lại có bản lĩnh cao cường đến thế.
Lão đầu áo đen vẫn trụ vững hai chân trên mặt đất, ung dung thản nhiên đứng cách Hắc Mộc Địch không xa, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nói:
-Lão phu đã nói rồi, các ngươi không có lựa chọn nào khác, nếu như sớm hạ vũ khí, bọn chúng cũng sẽ không thành ra thế này. Hắc Mộc Địch, lão phu biết ngươi là một tiểu tử có dũng khí, nhưng… lão phu chỉ muốn nói với ngươi rằng càng trẻ tuổi càng nên biết quý trọng sinh mạng của mình, đợi đến khi ngươi bằng tuổi lão phu, hồi tưởng lại những xung động thời trẻ, nhất định sẽ kinh hồn bạt vía. Tuổi trẻ… không hiểu được sự quý giá của sinh mạng, đến khi ngươi già đi tự nhiên sẽ hiểu ra.
Lão nhẹ lắc đầu, thở dài:
-Lão phu nói thật lòng với ngươi, ngươi sống hay chết kỳ thực không quan trọng, bất kể lão phu bắt sống ngươi hay mang về cái đầu ngươi đều có thể đạt được mục đích của lão phu… Chỉ có điều lão phu biết sự quý giá của sinh mạng, lão cũng rất khâm phục cốt cách của ngươi, cho nên lão chỉ cần bắt sống ngươi, không cần lấy đầu ngươi… ngươi hiểu nỗi khổ tâm của lão phu chứ?
Hắc Mộc Địch trong hiểm cảnh vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, cười lạnh nhạt, nói:
- Nói như thế, ta chẳng phải nên cám ơn lão sao? Chỉ là ta vốn không hiểu, vì sao lão khó xử vì ta, ta có chỗ nào có lợi cho lão? Lão đã biết hành tung của chúng ta, tức là cũng biết mục đích hành động lần này của chúng ta… người dị quốc như lão cản trở chúng ta hành sự, lẽ nào là có việc cần nhờ vả.
Dừng một chút, rồi từ từ nói tiếp:
- Nếu lão giúp bọn ta, ta có thể giao bọn họ cho lão, đến ta… cũng có thể giao cho lão!!
Lão đầu lập tức cười rộ lên,
- Người trẻ tuổi, lão phu không ngại nói thẳng với ngươi, thứ lão phu muốn tại Phong quốc các ngươi chỉ có một người có, chỉ tiếc là… người đó không phải ngươi.
Lão lại thở dài:
- Nếu như ngươi có bản lĩnh như thế, lão phu sẽ tự nguyện hợp tác với ngươi!
- Rốt cuộc lão muốn cái gì?
- Nếu như ngươi đi theo lão phu, lão phu sẽ cho ngươi biết!
Lão đầu cười nói:
- Bản lĩnh của lão phu ngươi cũng đã biết rồi… Nhưng giờ thuộc hạ của ngươi đều đã không còn sức chiến đấu, cho dù lão phu không can dự nữa thì ngươi cũng không còn đủ nhân lực, cũng không cách nào có thể thực hiện theo kế hoạch đã vạch ra… Dừng tay lại đi, lão phu bảo đảm với ngươi, chỉ cần ngươi làm theo sự sắp xếp của lão phu, tính mạng ngươi coi như không còn đáng ngại!
Hắc Mộc Địch thản nhiên nói:
- Các hạ nếu đã biết tên ta, cũng nên biết tính của ta. Con đường của ta tự ta an bài, chưa đến lượt lão quản.
Gã nắm chặt Thanh Đằng Tiên, lạnh lùng nói:
-Có thể đấu với lão một trận, dù có chết dưới tay lão cũng coi như không uổng cuộc đời này!
Lão đầu lắc đầu than thở:
- Đừng có cố chấp nữa, đại trượng phu biết tiến biết thoái, thất bại nhất thời thì có đáng gì đâu. Hắc Mộc Địch, hôm nay ngươi mà chết, thế thì tất cả đều tan thành mây khói. Việc ngươi muốn thực hiện cũng sẽ không thể hoàn thành. Nếu như hôm nay ngươi chịu khuất phục, ngày sau còn có cơ hội ngẩng cao đầu, đến lúc đó “Đông sơn tái khởi”, cũng không phải không có khả năng… Chí ít là có thể níu kéo một tia hi vọng. Trong lúc xúc động mà vứt đi cả sinh mạng, ngươi cảm thấy có đáng không?
Hắc Mộc Địch thản nhiên trả lời:
- Nếu không xông pha còn đáng là tuổi trẻ sao? Nếu như không có bầu nhiệt huyết, sống cũng có gì thú vị?
Nói xong, Hắc Mộc Địch giơ tay phải ra, Thanh Đằng Tiên trong tay đã trở nên thẳng tắp, nhắm thẳng vào cổ họng của lão đầu áo đen.
Lão đầu áo đen lần này lại không còn chào mời, vẫn chắp tay ra sau lưng, dưới chân có gió, thối ra sau mấy bước.
Hắc Mộc Địch bước nhanh đuổi theo, múa cái roi dài, gã biết lão đầu này có võ học kỳ công, gã dường như không có khả năng thắng lợi, cho nên vừa tiến lên liền tung ra tất cả tinh hoa của Tiên pháp, thử sự lợi hại của lão đầu.
Lão đầu áo đen hình như không có ý động thủ, người lão vào lúc này di chuyển nhẹ nhàng, như cọng lông hồng lả lướt mấy nét vào không trung, hóa giải hết mọi chiêu thức của Hắc Mộc Địch. Hắc Mộc Địch dùng mọi phương pháp nhưng đến cả vạt áo của lão đầu, Thanh Đằng Tiên cũng không thể quất trúng.
…
Hàn Mạc lúc này có tâm sự, nhưng lại rất mâu thuẫn, hắn nhìn thấy cảnh tượng tại hiện trường, biết được Hắc Mộc Địch tuyệt đối không có khả năng thắng được lão đầu này, hôm nay thậm chí có khả năng mất mạng dưới tay lão đầu.
Trơ mắt nhìn Hắc Mộc Địch bị lão đầu giết chết, Hàn Mạc trong lòng thật sự không nhẫn tâm, tuy nói hai người cảm tình cũng không sâu đậm lắm, nhưng dù sao cũng từng vào sinh ra tử, nếu không phải là Hắc Mộc Địch lần đó xả thân, bản thân hắn chỉ sợ sớm vong mạng trong tay Từ Du phản đồ của Quỷ Cốc. Huống hồ hai người còn là đồng môn phái Quỷ Cốc, nếu như thấy chết không cứu thì thật là không còn gì để nói.
Nhưng Hàn Mạc cũng biết, cho dù hắn và Hồng Tụ cùng ra tay, cũng chưa chắc có thể đánh bại được lão đầu này. Hơn nữa lão đầu này vốn không phải đi một mình, theo sau lão còn một gã trung niên chưa rõ thật hư bản lĩnh ra sao. Gã đó theo sau lão đầu thì cũng không phải hạng tầm thường, nếu hắn ra tay thì gã trung niên đó nhất định sẽ không đứng im như khúc gỗ nhìn hắn tự tung tự tác.
Nếu như lão đầu và gã trung niên liên thủ, hắn và Hồng Tụ mà có ra tay cứu chỉ sợ cũng cứu không nổi người huynh đệ Hắc Mộc Địch, mà hắn và Hồng Tụ lại bị dính vào chuyện rắc rối.
Hơn nữa hiện giờ càng không biết lai lịch của lão đầu áo đen, nếu như lọt vào trong tay lão mà xảy ra biến cố khác, như thế thật là không hay.
Hàn Mạc hành sự, luôn luôn quyết đoán hơn người, nhưng hiện giờ gặp phải tình huống kỳ lạ này, thực sự khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.
Hồng Tụ cũng cảm thấy sự do dự của Hàn Mạc, lặng lẽ nhìn hắn.
Chính vào lúc này, Hắc Mộc Địch đã đánh ra mười chiêu, lão đầu áo đen người nhẹ như chin én, cực kỳ linh hoạt tránh được chiêu thức của Hắc Mộc Địch. Dường như lão chỉ xoay quanh một chỗ, nhưng Thanh Đằng Tiên của Hắc Mộc Địch không thể mảy may thương hại đến lão.
Về phìa Hắc Mộc Địch, ngoài gã ra vẫn còn một tên thuộc hạ, đang cầm lấy đao kề cổ Cật Lợi Nguyên. Cật Lợi Nguyên tuy rằng bị đao kề cổ, nhưng biết đối phương sẽ không dễ dàng giết mình, cho nên cũng không quá hoảng sợ, đợi đến khi lão đầu áo đen đánh gục những tên kỵ sĩ, thể hiện ra thực lực cao cường, y khiếp sợ vô cùng, nhưng lại rất hưng phấn. Trong suy nghĩ của y cho rằng lão đầu áo đen là đến cứu y, nếu không cũng không thể nào đến nơi sơn cốc không một bóng người này gây chiến với đám người của Hắc Mộc Địch.
Nhìn thấy đồng bọn bị hạ gục, tên kỵ sĩ cuối cùng này đã vô cùng tức giận, lại thấy Hắc Mộc Địch đánh với lão đầu áo đen, rốt cuộc kìm chế không được, dùng sống đao đập vào sau đầu của Cật Lợi Nguyên, khiến y kêu lên một tiếng rồi ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Tên kỵ sĩ không màng đến Cật Lợi Nguyên, nắm chặt đao, xông thẳng lên phía trước trợ thủ cho Hắc Mộc Địch.
Hắn cầm đao tiến lên, nhưng lúc này Hắc Mộc Địch roi nhanh như điện, khắp nơi đều là ảnh roi, lão đầu kia thân pháp càng quỷ dị, hắn không biết có thể động thủ từ chỗ nào, chỉ có thể cầm đao tìm cơ hội mà giết lão.
Lại mười chiêu nữa, lão đầu áo đen trong khi di chuyển thân hình còn phát ra giọng nói trầm lạnh:
- Hắc Mộc Địch, lão phu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ… nếu ngươi vẫn ngoan cố, lão phu tuy tiếc tài nhưng cũng không còn cách nào khác!
Hắc Mộc Địch làm sao không hiểu lời của lão, nhưng gã không những không dừng tay mà còn dốc toàn lực liều mạng tấn công.
Lão đầu áo đen hiển nhiên bị sự cố chấp Hắc Mộc Địch chọc giận, trầm giọng quát một tiếng, thân hình lão đột nhiên nghiêng về phía trước, đôi tay nãy giờ luôn chắp sau lưng đã giơ ra một cánh định bắt lấy roi của Hắc Mộc Địch.
Mắt thấy lão muốn bắt lấy Thanh Đằng Tiên của Hắc Mộc Địch, nhưng lại thấy cây roi như sống lại, xẹt qua xẹt lại, nhắm vào bờ vai của lão đầu áo đen.
Lão đầu áo đen bắt hụt cây rôi, trầm giọng nói:
- Có chút thủ đoạn!
Rồi lão không thèm né, mượn thế tiến về phía trước, cánh tay đã giơ ra cũng không rút về, mà nhắm thẳng vào cổ của Hắc Mộc Địch.
Năm ngón tay lão như kim cang xòe ra càng giống như móng vuốt đại bàng.
Trảo của lão sắc bén vô cùng, nhắm thẳng tới cổ của Hắc Mộc Địch, khí thế như sấm dậy. Hắc Mộc Địch thấy trảo phóng đến, đồng tử co rút lại, gã hiểu rằng trảo đó nhắm thẳng vào cổ mình, mà không màng đến sinh mạng của mình.
Chỉ là tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, quá mức tưởng tượng, muốn tránh cũng không kịp.
Chính vào lúc này, một âm thanh cực kỳ quỷ dị bỗng nhiên vang lên, trong sơn cốc vắng vẻ nên nghe rất rõ ràng, nghe giống như tiếng sáo tiêu, lão đầu áo đen tất nhiên cũng nghe được âm thanh này. Khi suýt chút nữa đã túm được cổ Hắc Mộc Địch thì đột nhiên hạ xuống, chưởng thật mạnh vào vai của Hắc Mộc Địch. Hắc Mộc Địch sau khi trúng đòn, liên tục lui lại phía sau, miễn cưỡng lắm mới dừng lại được. Nhưng miệng thổ máu tươi, thân thể lay động, sắc mặt trắng bệch như giấy, cuối cùng không thể đứng vững mà ngã xuống.
Hàn Mạc trong bụi cỏ quan sát, cau mày nhăn trán. Hắn biết rõ tính ngoan cường của Hắc Mộc Địch, tinh thần của hắn vô cùng cứng cỏi, nếu như không phải thực sự chịu không nổi, thân bất do kỷ, tuyệt đối không bao giờ gã ngã xuống như thế. Từ đó có thể thấy, lão đầu kia tuy chỉ tung một chưởng bình thường nhưng uy lực của chiêu này thật lớn như lôi đình.
Nhưng vào lúc này, điều hấp dẫn Hàn Mạc lại âm thanh đột nhiên vang lên kia.
Tuy nhất thời không thể xác định là loại nhạc cụ nào tấu lên âm thanh này, nhưng trong âm điệu tràn đầy cảm giác cô tịch thê lương, tại nơi sơn cốc trống trải, mênh mông vắng vẻ, khúc nhạc vừa linh hoạt kỳ ảo vừa réo rắt thảm thiết khiến cho lòng người cảm thất xót xa.