Lý Cố sau một lát cắn răng rốt cục nói:
-Đại nhân, người thật sự khiến ty chức phải nói?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Đương nhiên là như thế, ta đang chờ nghe ngươi nói đây!
Lý Cố xoay người nhìn Hàn Mạc gằn từng chữ:
-Ty chức cho rằng có người bán đứng ty chức!
Đôi mắt của hắn bừng lửa giận, hai tay nắm chặt, thậm chí xương ở bàn tay còn kêu răng rắc
Hàn Mạc nghe hết câu cũng không cảm thấy giật mình, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trở lại bàn nhìn Lý Cố thản nhiên hỏi:
- Ngươi đã có ý nghĩ đó ở trong lòng, vì sao vẫn giữ đến giờ mới nói?
Lý Cố chậm rãi:
-Bởi ty chức không tin đây là sự thật. Tây Hoa Thính đều là những người tận trung, ty chức không tin có thể bị người nhà bán đứng!
-Vậy sao ngươi còn nói ra?
Lý Cố nhìn Hàn Mạc nói:
-Bởi vì…Chỉ có thể giải thích như vậy. Ty chức tuy rằng không đứng đầu lại viên hắc ám nhưng trên mặt đất tự tin không còn ai phát hiện. Người Chợ đen dám cài bẫy ty chức, hành động chu đáo chặt chẽ, ty chức không nghĩ ra bọn họ vì sao biết mọi hành tung của ty chức như vậy.
Hàn Mạc bình tĩnh vuốt cằm
Lý Cố chậm rãi nói tiếp:
-Có một số việc không muốn tin. Nhưng…ty chức nghĩ đến có khả năng.
Hàn Mạc hỏi:
-Vậy ngươi cảm thấy đó là ai?
Lý Cố nét mặt không thay đổi, nói:
-Ty chức không biết!
Hàn Mạc đặt tay trên bàn gõ nhẹ ngón tay nói:
-Ngươi ngầm đi tới Chợ đen tìm hiểu, chuyện ấy dường như cũng không nhiều người biết!
Lý Cố chủ động nói đến chuyện đi đến Chợ đen tìm hiểu tin tức, trong phòng lúc đó chỉ còn ba người.
Lý Cố, Hàn Mạc và Tiết Hồng Tụ
Hàn Mạc nói:
-Có thể bán đứng ngươi, đương nhiên phải hiểu rõ tình hình. Vậy ngươi cảm thấy là Hồng Tụ bán đứng ngươi, hay là… bản quan?
Lý Cố im lặng, cúi đầu không nói gì.
Đây là một vấn đề kinh khủng, người biết chuyện ngoại trừ Lý Cố cũng chỉ có Hàn Mạc và Tiết Hồng Tụ. Theo lý mà nói chỉ có thể là Hàn Mạc và Tiết Hồng Tụ một trong hai người tiết lộ tin tức bán đứng Lý Cố.
Hồng Tụ và Lý Cố kề vai chiến đấu đã nhiều năm, còn Hàn Mạc là người trực tiếp lãnh đạo. Lý Cố đương nhiên không muốn tin trong đó có một người bán đứng mình.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
-Lý Cố, bản quan hỏi ngươi một câu, ngươi phải thành thật trả lời, bất kể ngươi trả lời như thế nào ta cũng không trách ngươi!
Lý Cố ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhìn Lý Cố nói từng chữ:
-Theo ngươi, nếu lựa chọn ta và Hồng Tụ thì ai sẽ là người bán đứng ngươi?
Lý Cố liền quỳ rạp xuống đất, gục đầu nói:
-Ty chức không dám.
Hàn Mạc thở dài nói:
-Phản ứng này của ngươi đã nói lên suy nghĩ trong lòng ngươi. Nếu cho ngươi lựa chọn chắn chắn ngươi sẽ chọn ta là người bán đứng ngươi!
Lý Cố buông đầu xuống cung kính nói:
-Ty chức…Ty chức không dám có ý này!
Hàn Mạc đột nhiên lạnh lùng nói:
-Ngươi đứng lên!
Lý Cố ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Mạc, thấy thần sắc Hàn Mạc lạnh lùng khác thường, trong lòng kinh hãi không dám cãi lời, liền đứng dậy.
Hàn Mạcc cau mày cười nhạt nói:
-Toàn bộ việc này không phải nhằm về Tây Hoa Thính mà là nhằm về phía ta. Một mũi tên hai mục đích, thật là một mưu kế lợi hại. Xem ra đối thủ của bản quan đúng là một nhân vật tài ba.
Lý Cố cảm thấy mơ hồ, gã không hiểu vì sao Hàn Mạc lại nói như thế.
Hàn Mạc nhìn Lý Cố,vẻ mặt lạnh lùng nói:
-Làm cho ngươi nghi ngờ ta, trên dưới không đồng lòng, kế hoạch của bọn họ cũng vì mục đích này mà thôi. May mắn thay đêm nay Xà Đầu không chết, nếu không ta thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Lý Cố tuy rằng không hiểu ý tứ trong lời nói của Hàn Mạc. Nhưng nhìn nét mặt lạnh lùng cũng có thể thấy được trong lòng vị tướng quân trẻ tuổi này trong lòng đang không vui.
Lý Cố không phải là thằng ngốc.
Chuyện này bên trong có vẻ không bình thường.
Hàn Mạc trầm mặc một lát mới phất tay nói:
-Ngươi đi xuống trước đi. Chuyện này không nên làm to ra.
Lý Cố thây sắc mặt Hàn Mạc nghiêm trọng liền chắp tay lui ra.
Bất ngờ Hàn Mạc nói:
-Bản quan vẫn rất tín nhiệm ngươi… Mà ngươi cũng không nghi ngờ bản quan. Có kẻ muốn Tây Hoa Thính loạn lên, nhưng ta tuyệt đối không để kẻ nào làm được điều đó!
Đột nhiên Lý Cố dừng lại quỳ xuống cung kính thi lễ với Hàn Mạc xong mới đứng dậy xoay người bước đi.
Quả thực trong lòng Hàn Mạc có một nghi vấn lớn về nguyên nhân khiến Lý Cố bị bắt? Ngay bản thân Lý Cố cũng ý thức được là có kẻ bán đứng hắn.
Nhưng đó cũng chỉ là nghi ngờ của Hàn Mạc
Tuy chỉ có ba người biết chuyện này, bản thân mình không có chuyện gì, ngoại trừ mình và Lý Cố chỉ có Hồng Tiết Tụ biết rõ sự tình.
Tiết lộ tin tức, không lẽ nào lại là nữ sát thủ lạnh lùng kia?
Điều này làm cho Hàn Mạc vô cùng bế tắc.
Vuốt ve trong tay tấm lệnh bài lạnh giá, Hàn Mạc trong đầu suy nghĩ về sự quái lạ trong chuyện này không thôi.
Một lúc lâu sau hắn mới từ căn phòng bí mật đi ra. Đến cửa ánh bình minh đã ló.
Nhưng trong màn đêm tăm tối không phải vì không có ánh mặt trời thì thì mọi chuyện không thể bị vạch trần.
Tây Hoa Thính nảy sinh chuyện lạ, tuy không nhiều người biết thực hư thế nào, nhưng trong những cuộc trà dư tửu hậu mọi người vẫn bàn luận.
…
Lịch Yến quốc năm Bình Quang thứ 9, ngày 15 tháng 6. Bầu trời trong xanh. Bên trong Tứ Thông Quán, Khánh sứ nhận được ý chỉ nhập cung. Hoàng đế nước Yến tuyên triệu chính phó sứ đoàn nước Khánh.
Mà trong ngày đó, Hàn Mạc cũng nhận được ý chỉ trong cung. Đó là Thục Phi nương nương sai người truyền ý chỉ. Theo ý chỉ thì Hàn Mạc phải mang theo tân nương vào cung yết kiến Thục Phi nương nương.
Dựa vào thường quy, sau khi thành hôn Hàn Mạc phải dắt thê tử vào cung dâng trà cho Thục Phi nương nương.
Quả thực dự định sau ngày thành thân là Hàn Mạc cũng chuẩn bị tiến cung nhưng không may ngày đó hoàng đế lại vào triều, Hàn Mạc đành từ bỏ. Sau đó lại đi Phong quốc hơn mười ngày cho tới nay còn chưa vào cung, theo góc độ nào đó mà nói thì thật là thất lễ.
Hàn Mạc băn khoăn trong lòng không dám trì hoãn vội vã mà lên xe ngựa vào cung yết kiến Thục Phi nương nương.
Vào tới hoàng cung liền có thái giám dẫn theo hướng về phía cung Trương Xuân.
Tới cung Trường Xuân đã thấy có Linh Yến Nhi dẫn vài tên cung nữ đợi ở cửa cung. Nhìn thấy phu thê Hàn Mạc đến vội vàng tiến đến nghênh đón, tủm tỉm cười nói:
-Chúc mừng Ngũ thiếu gia, đúng là mong chờ ngài mãi.
Hàn Mạc cười ha hả, tất nhiên đã sớm chuẩn bị tiền thưởng giao cho Linh Yến Nhi để nàng phát cho các cung nữ, sau đó vào nội cung yết kiến Thục Phi.
Tiểu Thiến xuất thân quý tộc thế gia, đại trường hợp đều đã trải qua. Tuy nhiên đại nội hoàng cung thì là lần đầu tiên đặt chân đến. Nhưng cũng không hề căng thẳng, bgược lại là tự nhiên hào phóng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.
Ở hành lang bên trong Hàn Mạc nhỏ giọng hỏi Linh Yến Nhi:
-Vậy sau đó nữ nhân kia có hay lại đây quấy rầy không?
Ngày ấy Tiêu Quý phi tiến đến Trường Xuân cung kiêu ngạo, ương ngạnh lại sai thủ hạ thái giám đem cung nữ Linh Yến Nhi đánh một trân, nếu không có Hàn Mạc thì Linh Yến Nhi bị đánh ra nông nỗi nào rồi.
Linh Yến Nhi biết Hàn Mạc nói”nữ nhân kia”là ai trong mắt thoáng buồn, miễn cưỡng nói:
-Ngũ thiếu gia đừng quá lo lắng, nàng ta không giám đụng đến chúng ta nữa. Thánh Thượng phái tăng hộ vệ ở cung Trường Xuân, lại hạ chỉ bất kể ai đến cung Trường Xuân gây rối cũng bị bắt giam lại.
Hàn Mạc vuốt cằm nhếch mép cười lạnh.
Tiểu Thiến đứng bên cạnh nghe thấy tuy mơ hồ nhưng nàng cũng không phải là người thích tò mò nên nàng cũng không hỏi nhiều.
Thục Phi sớm đã chờ trong phòng sưởi. Khi vợ chồng Hàn Mạc bước vào Thục Phi đã cười mắng:
-Tiểu ngũ, ngươi thật giỏi, cưới vợ xong liền giấu biệt trong phủ, tưởng ngươi đã quên ta rồi chứ.
Hàn Mạc biết Thục Phi tính tình dịu dàng, tuy mình chậm chạp đến dâng trà thật là thất lễ lớn nhưng nghĩ đến vị đại tỷ sẽ không trách móc lúc này nghe cười mắng như vậy vội vàng dẫn Tiểu Thiến lên quỳ rạp xuống cung kính nói:
-Tiểu thần đến yết kiến chậm, mong nương nương giáng tội.
Tiểu Thiến cũng cung kính nói:
-Xin nương nương giáng tội.
Thục Phi ôn hòa cười như gió xuân tiến đến nâng Tiểu Thiến đang quỳ bên Hàn Mạc cầm tay Tiểu Thiến cẩn thận đánh giá một phen, mới cười nói:
-Quả nhiên là ngọc trong thiên hạ. Tiểu ngũ có thể lấy được ngươi cũng là phúc phận của hắn.
Tiểu Thiến chỉ dám ngọt ngào cười không dám thoải mái nói chuyện.
Thục Phi liếc Hàn Mạc còn đang quỳ bên cạnh hé miệng cười mắng:
-Hàn tướng quân, ngươi còn muốn bản cung đỡ ngươi mới chịu đứng dậy sao?
Hàn Mạc ngẩng đàu nhìn Thục Phi. Thục Phi liếc dài rồi cười khanh khách, Hàn Mạc cũng cười lớn:
-Tạ ơn nương nương!
Rồi đứng dậy rất thành thật mà khoanh tay đứng sang một bên.
Linh Yến Nhi đã sớm chuẩn bị trà bưng tới. Hàn Mạc nhận trà hướng đến Thục Phi kính trà. Thục Phi nhận chén trà nhấp một ngụm sau đó mới giao cho Linh Yến Nhi dịu dàng nói:
-Tiểu ngũ nếu ngày sau làm ngươi không vui chỉ cần nói một lời bản cung chắc chắn sẽ trị tội hắn.
Tiểu Thiến đứng bên tướng công cười nói:
-Tạ ơn nương nương, nếu tướng công không thành thật Tiểu Thiến sẽ đến nhờ nương nương làm chủ.
Thục Phi tâm trạng vui vẻ mỉm cười nói:
-Ngươi không biết, lúc hắn ở Đông Hải, trong phủ đều chuẩn bị roi, nếu hắn gây chuyện thị phi liền dùng để đối phó hắn. Bản cung cũng chuẩn bị tốt cái roi thật dài, chỉ cần hắn làm ngươi không vui ta sẽ dùng để đối phó hắn.
Tiểu Thiến lè lưỡi cười hì hì, còn Hàn Mạc thì rất xấu hổ.
Thục Phi nói thật. Khi Hàn Mạc còn bém Đại tổng chủ Hàn Chính Càn trong tay chuẩn bị sẵn cây roi, chỉ cần Hàn Mạc và Hàn Nguyên gặp chuyện bất kể đúng sai đều dùng roi để đánh.
-Đại nhân, người thật sự khiến ty chức phải nói?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Đương nhiên là như thế, ta đang chờ nghe ngươi nói đây!
Lý Cố xoay người nhìn Hàn Mạc gằn từng chữ:
-Ty chức cho rằng có người bán đứng ty chức!
Đôi mắt của hắn bừng lửa giận, hai tay nắm chặt, thậm chí xương ở bàn tay còn kêu răng rắc
Hàn Mạc nghe hết câu cũng không cảm thấy giật mình, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trở lại bàn nhìn Lý Cố thản nhiên hỏi:
- Ngươi đã có ý nghĩ đó ở trong lòng, vì sao vẫn giữ đến giờ mới nói?
Lý Cố chậm rãi:
-Bởi ty chức không tin đây là sự thật. Tây Hoa Thính đều là những người tận trung, ty chức không tin có thể bị người nhà bán đứng!
-Vậy sao ngươi còn nói ra?
Lý Cố nhìn Hàn Mạc nói:
-Bởi vì…Chỉ có thể giải thích như vậy. Ty chức tuy rằng không đứng đầu lại viên hắc ám nhưng trên mặt đất tự tin không còn ai phát hiện. Người Chợ đen dám cài bẫy ty chức, hành động chu đáo chặt chẽ, ty chức không nghĩ ra bọn họ vì sao biết mọi hành tung của ty chức như vậy.
Hàn Mạc bình tĩnh vuốt cằm
Lý Cố chậm rãi nói tiếp:
-Có một số việc không muốn tin. Nhưng…ty chức nghĩ đến có khả năng.
Hàn Mạc hỏi:
-Vậy ngươi cảm thấy đó là ai?
Lý Cố nét mặt không thay đổi, nói:
-Ty chức không biết!
Hàn Mạc đặt tay trên bàn gõ nhẹ ngón tay nói:
-Ngươi ngầm đi tới Chợ đen tìm hiểu, chuyện ấy dường như cũng không nhiều người biết!
Lý Cố chủ động nói đến chuyện đi đến Chợ đen tìm hiểu tin tức, trong phòng lúc đó chỉ còn ba người.
Lý Cố, Hàn Mạc và Tiết Hồng Tụ
Hàn Mạc nói:
-Có thể bán đứng ngươi, đương nhiên phải hiểu rõ tình hình. Vậy ngươi cảm thấy là Hồng Tụ bán đứng ngươi, hay là… bản quan?
Lý Cố im lặng, cúi đầu không nói gì.
Đây là một vấn đề kinh khủng, người biết chuyện ngoại trừ Lý Cố cũng chỉ có Hàn Mạc và Tiết Hồng Tụ. Theo lý mà nói chỉ có thể là Hàn Mạc và Tiết Hồng Tụ một trong hai người tiết lộ tin tức bán đứng Lý Cố.
Hồng Tụ và Lý Cố kề vai chiến đấu đã nhiều năm, còn Hàn Mạc là người trực tiếp lãnh đạo. Lý Cố đương nhiên không muốn tin trong đó có một người bán đứng mình.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
-Lý Cố, bản quan hỏi ngươi một câu, ngươi phải thành thật trả lời, bất kể ngươi trả lời như thế nào ta cũng không trách ngươi!
Lý Cố ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhìn Lý Cố nói từng chữ:
-Theo ngươi, nếu lựa chọn ta và Hồng Tụ thì ai sẽ là người bán đứng ngươi?
Lý Cố liền quỳ rạp xuống đất, gục đầu nói:
-Ty chức không dám.
Hàn Mạc thở dài nói:
-Phản ứng này của ngươi đã nói lên suy nghĩ trong lòng ngươi. Nếu cho ngươi lựa chọn chắn chắn ngươi sẽ chọn ta là người bán đứng ngươi!
Lý Cố buông đầu xuống cung kính nói:
-Ty chức…Ty chức không dám có ý này!
Hàn Mạc đột nhiên lạnh lùng nói:
-Ngươi đứng lên!
Lý Cố ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Mạc, thấy thần sắc Hàn Mạc lạnh lùng khác thường, trong lòng kinh hãi không dám cãi lời, liền đứng dậy.
Hàn Mạcc cau mày cười nhạt nói:
-Toàn bộ việc này không phải nhằm về Tây Hoa Thính mà là nhằm về phía ta. Một mũi tên hai mục đích, thật là một mưu kế lợi hại. Xem ra đối thủ của bản quan đúng là một nhân vật tài ba.
Lý Cố cảm thấy mơ hồ, gã không hiểu vì sao Hàn Mạc lại nói như thế.
Hàn Mạc nhìn Lý Cố,vẻ mặt lạnh lùng nói:
-Làm cho ngươi nghi ngờ ta, trên dưới không đồng lòng, kế hoạch của bọn họ cũng vì mục đích này mà thôi. May mắn thay đêm nay Xà Đầu không chết, nếu không ta thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Lý Cố tuy rằng không hiểu ý tứ trong lời nói của Hàn Mạc. Nhưng nhìn nét mặt lạnh lùng cũng có thể thấy được trong lòng vị tướng quân trẻ tuổi này trong lòng đang không vui.
Lý Cố không phải là thằng ngốc.
Chuyện này bên trong có vẻ không bình thường.
Hàn Mạc trầm mặc một lát mới phất tay nói:
-Ngươi đi xuống trước đi. Chuyện này không nên làm to ra.
Lý Cố thây sắc mặt Hàn Mạc nghiêm trọng liền chắp tay lui ra.
Bất ngờ Hàn Mạc nói:
-Bản quan vẫn rất tín nhiệm ngươi… Mà ngươi cũng không nghi ngờ bản quan. Có kẻ muốn Tây Hoa Thính loạn lên, nhưng ta tuyệt đối không để kẻ nào làm được điều đó!
Đột nhiên Lý Cố dừng lại quỳ xuống cung kính thi lễ với Hàn Mạc xong mới đứng dậy xoay người bước đi.
Quả thực trong lòng Hàn Mạc có một nghi vấn lớn về nguyên nhân khiến Lý Cố bị bắt? Ngay bản thân Lý Cố cũng ý thức được là có kẻ bán đứng hắn.
Nhưng đó cũng chỉ là nghi ngờ của Hàn Mạc
Tuy chỉ có ba người biết chuyện này, bản thân mình không có chuyện gì, ngoại trừ mình và Lý Cố chỉ có Hồng Tiết Tụ biết rõ sự tình.
Tiết lộ tin tức, không lẽ nào lại là nữ sát thủ lạnh lùng kia?
Điều này làm cho Hàn Mạc vô cùng bế tắc.
Vuốt ve trong tay tấm lệnh bài lạnh giá, Hàn Mạc trong đầu suy nghĩ về sự quái lạ trong chuyện này không thôi.
Một lúc lâu sau hắn mới từ căn phòng bí mật đi ra. Đến cửa ánh bình minh đã ló.
Nhưng trong màn đêm tăm tối không phải vì không có ánh mặt trời thì thì mọi chuyện không thể bị vạch trần.
Tây Hoa Thính nảy sinh chuyện lạ, tuy không nhiều người biết thực hư thế nào, nhưng trong những cuộc trà dư tửu hậu mọi người vẫn bàn luận.
…
Lịch Yến quốc năm Bình Quang thứ 9, ngày 15 tháng 6. Bầu trời trong xanh. Bên trong Tứ Thông Quán, Khánh sứ nhận được ý chỉ nhập cung. Hoàng đế nước Yến tuyên triệu chính phó sứ đoàn nước Khánh.
Mà trong ngày đó, Hàn Mạc cũng nhận được ý chỉ trong cung. Đó là Thục Phi nương nương sai người truyền ý chỉ. Theo ý chỉ thì Hàn Mạc phải mang theo tân nương vào cung yết kiến Thục Phi nương nương.
Dựa vào thường quy, sau khi thành hôn Hàn Mạc phải dắt thê tử vào cung dâng trà cho Thục Phi nương nương.
Quả thực dự định sau ngày thành thân là Hàn Mạc cũng chuẩn bị tiến cung nhưng không may ngày đó hoàng đế lại vào triều, Hàn Mạc đành từ bỏ. Sau đó lại đi Phong quốc hơn mười ngày cho tới nay còn chưa vào cung, theo góc độ nào đó mà nói thì thật là thất lễ.
Hàn Mạc băn khoăn trong lòng không dám trì hoãn vội vã mà lên xe ngựa vào cung yết kiến Thục Phi nương nương.
Vào tới hoàng cung liền có thái giám dẫn theo hướng về phía cung Trương Xuân.
Tới cung Trường Xuân đã thấy có Linh Yến Nhi dẫn vài tên cung nữ đợi ở cửa cung. Nhìn thấy phu thê Hàn Mạc đến vội vàng tiến đến nghênh đón, tủm tỉm cười nói:
-Chúc mừng Ngũ thiếu gia, đúng là mong chờ ngài mãi.
Hàn Mạc cười ha hả, tất nhiên đã sớm chuẩn bị tiền thưởng giao cho Linh Yến Nhi để nàng phát cho các cung nữ, sau đó vào nội cung yết kiến Thục Phi.
Tiểu Thiến xuất thân quý tộc thế gia, đại trường hợp đều đã trải qua. Tuy nhiên đại nội hoàng cung thì là lần đầu tiên đặt chân đến. Nhưng cũng không hề căng thẳng, bgược lại là tự nhiên hào phóng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.
Ở hành lang bên trong Hàn Mạc nhỏ giọng hỏi Linh Yến Nhi:
-Vậy sau đó nữ nhân kia có hay lại đây quấy rầy không?
Ngày ấy Tiêu Quý phi tiến đến Trường Xuân cung kiêu ngạo, ương ngạnh lại sai thủ hạ thái giám đem cung nữ Linh Yến Nhi đánh một trân, nếu không có Hàn Mạc thì Linh Yến Nhi bị đánh ra nông nỗi nào rồi.
Linh Yến Nhi biết Hàn Mạc nói”nữ nhân kia”là ai trong mắt thoáng buồn, miễn cưỡng nói:
-Ngũ thiếu gia đừng quá lo lắng, nàng ta không giám đụng đến chúng ta nữa. Thánh Thượng phái tăng hộ vệ ở cung Trường Xuân, lại hạ chỉ bất kể ai đến cung Trường Xuân gây rối cũng bị bắt giam lại.
Hàn Mạc vuốt cằm nhếch mép cười lạnh.
Tiểu Thiến đứng bên cạnh nghe thấy tuy mơ hồ nhưng nàng cũng không phải là người thích tò mò nên nàng cũng không hỏi nhiều.
Thục Phi sớm đã chờ trong phòng sưởi. Khi vợ chồng Hàn Mạc bước vào Thục Phi đã cười mắng:
-Tiểu ngũ, ngươi thật giỏi, cưới vợ xong liền giấu biệt trong phủ, tưởng ngươi đã quên ta rồi chứ.
Hàn Mạc biết Thục Phi tính tình dịu dàng, tuy mình chậm chạp đến dâng trà thật là thất lễ lớn nhưng nghĩ đến vị đại tỷ sẽ không trách móc lúc này nghe cười mắng như vậy vội vàng dẫn Tiểu Thiến lên quỳ rạp xuống cung kính nói:
-Tiểu thần đến yết kiến chậm, mong nương nương giáng tội.
Tiểu Thiến cũng cung kính nói:
-Xin nương nương giáng tội.
Thục Phi ôn hòa cười như gió xuân tiến đến nâng Tiểu Thiến đang quỳ bên Hàn Mạc cầm tay Tiểu Thiến cẩn thận đánh giá một phen, mới cười nói:
-Quả nhiên là ngọc trong thiên hạ. Tiểu ngũ có thể lấy được ngươi cũng là phúc phận của hắn.
Tiểu Thiến chỉ dám ngọt ngào cười không dám thoải mái nói chuyện.
Thục Phi liếc Hàn Mạc còn đang quỳ bên cạnh hé miệng cười mắng:
-Hàn tướng quân, ngươi còn muốn bản cung đỡ ngươi mới chịu đứng dậy sao?
Hàn Mạc ngẩng đàu nhìn Thục Phi. Thục Phi liếc dài rồi cười khanh khách, Hàn Mạc cũng cười lớn:
-Tạ ơn nương nương!
Rồi đứng dậy rất thành thật mà khoanh tay đứng sang một bên.
Linh Yến Nhi đã sớm chuẩn bị trà bưng tới. Hàn Mạc nhận trà hướng đến Thục Phi kính trà. Thục Phi nhận chén trà nhấp một ngụm sau đó mới giao cho Linh Yến Nhi dịu dàng nói:
-Tiểu ngũ nếu ngày sau làm ngươi không vui chỉ cần nói một lời bản cung chắc chắn sẽ trị tội hắn.
Tiểu Thiến đứng bên tướng công cười nói:
-Tạ ơn nương nương, nếu tướng công không thành thật Tiểu Thiến sẽ đến nhờ nương nương làm chủ.
Thục Phi tâm trạng vui vẻ mỉm cười nói:
-Ngươi không biết, lúc hắn ở Đông Hải, trong phủ đều chuẩn bị roi, nếu hắn gây chuyện thị phi liền dùng để đối phó hắn. Bản cung cũng chuẩn bị tốt cái roi thật dài, chỉ cần hắn làm ngươi không vui ta sẽ dùng để đối phó hắn.
Tiểu Thiến lè lưỡi cười hì hì, còn Hàn Mạc thì rất xấu hổ.
Thục Phi nói thật. Khi Hàn Mạc còn bém Đại tổng chủ Hàn Chính Càn trong tay chuẩn bị sẵn cây roi, chỉ cần Hàn Mạc và Hàn Nguyên gặp chuyện bất kể đúng sai đều dùng roi để đánh.