Tiêu thái sư nhiều ngày gần đây, ngày nào cũng đi ngủ muộn. Lão căng đầu óc ra tính tính toán toán, cho dù có nằm trên giường cũng khó chợp mắt.
Về phương diện công việc, ngoài thư phòng có một số lượng lớn tài liệu, ngay bên trong phòng ngủ cũng chứa không ít công văn. Nội dung những công văn đó, đương nhiên không phải ai cũng được đọc.
Bóng đêm thâm trầm, Tiêu thái sư hãy còn ngồi bên cạnh bàn, quần áo chỉnh tề, tay cầm bút lông, viết lên giấy.
Sức khỏe lão có vẻ cũng không tốt, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, đôi khi còn ho đến đỏ cả mặt.
Ngoài cửa có tiếng đập cửa, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
-Gia gia, gia gia còn chưa nghỉ sao?
Thái sư mắt xẹt qua tia hào quang, nhưng ánh mắt đó nhanh chóng biến mất. Đôi mắt thần khí phức tạp, nhìn vào cánh cửa, suy nghĩ rất lung, nhất thời không trả lời.
-Gia gia… chưa nghỉ sao?
Giọng nói ngoài cửa lại nhẹ nhàng vang lên:
-Linh Chỉ mang cho người bát xúp…
Tiêu thái sư cuối cùng cũng ho nhẹ một tiếng, đứng dậy, mở cánh cửa, hiền hòa nhìn nữ tử thanh tú xinh đẹp đứng trước cửa, nói:
-Đã khuya thế này, cũng chưa nghỉ sao?
-Gia gia, người cũng đâu có nghỉ?
Đứng ngoài cửa, chính là mỹ nhân dung nhan thoát tục Tiêu Linh Chỉ, áo ngoài màu trắng ngà, bên trong màu xanh ngọc, quần lụa mỏng, tay trái cầm bình sứ, tay phải cầm bát ngọc, miệng cười dịu dàng:
-Lão niên lớn tuổi như vậy rồi, đêm không nên thức quá khuya mới phải, sức khỏe người dạo này không tốt. Đây là bát xúp Linh Chỉ mới ninh, gia gia ăn một chút đi, bồi bổ sức khỏe, ban đêm thức khuya hao tổn sức lực lắm đấy, một bát xúp cũng có thể giúp tinh thần minh mẫn hơn.
Tiêu thái sư hiền lành cười, vào trong phòng. Tiêu Linh Chỉ rót nửa bát xúp, dâng lên mời Tiêu thái sư.
Tiêu thái sư cầm lấy cái bát ngọc, húp hết nửa bát. Tiêu Linh Chỉ nhận lại cái bát, định rót thêm một ít, nhưng Tiêu thái sư đã xua tay nói:
-Ta dùng đủ rồi. Người già, cũng không nên ăn nhiều. Bát xúp vừa rồi là đủ, lão phu thấy khá hơn, nếu ăn thêm sẽ không tiêu được.
Tiêu Linh Chỉ mỉm cười, nhận lại cái bát, cầm theo cả cái bình sứ, nói:
-Gia gia, vậy nghỉ sớm di. Đã sang giờ Tý rồi, đừng thức khuya quá nữa…
Nói xong, thi lễ, lui ra.
Tiêu thái sư đã nói:
-Linh Chỉ, cháu chờ ta một chút!
Tiêu Linh Chỉ xoay người lại, hỏi:
-Gia gia có gì chỉ bảo?
-À!
Tiêu thái sư trầm ngâm một chút, mới ôn hòa nói:
-Cháu đến đây, ngồi xuống, ta có mấy câu muốn nói với cháu.
Tiêu Linh Chỉ do dự một chút, cuối cùng đi lên, đứng ở bên cạnh bàn, nhưng không ngồi xuống.
-Ngồi xuống đi!
Tiêu thái sư nhẹ nhàng bảo.
Tiêu Linh Chỉ lúc này mới ngồi xuống.
-Linh Chỉ à, cháu năm nay… đã 20 chưa nhỉ?
Tiêu thái sư nhìn Tiêu Linh Chỉ, vuốt chòm râu hoa râm, ôn tồn hỏi.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
-3 tháng nữa, cháu 20 tuổi.
-Thời gian như nước…
Tiêu thái sư than nhẹ một tiếng:
-Thấm thoắt, đã 7 năm qua đi, cháu từ một tiểu nha đầu đã thành một cô nương xinh đẹp rồi.
Lão nhìn Tiêu Linh Chỉ, mỉm cười:
-Linh Chỉ, còn nhớ lần đầu ta gặp cháu không?
Tiêu Linh Chỉ gật đầu:
-Cả cuộc đời mình, Linh Chỉ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Nếu gia gia năm đó không cứu Linh Chỉ, Linh Chỉ đã không sống đến hôm nay.
Tiêu thái sư khoát tay, thở dài:
-Ta không có ý đó!
Lão tựa người vào ghế, mắt thoáng suy nghĩ, nhẹ nhàng nói:
-Ta nhớ năm đó, lúc gặp ngươi, trời mưa rất to.
-Dạ!
Tiêu Linh Chỉ gật đầu, mắt hiện lên tia dị sắc, không biết vì sao Tiêu thái sư tối nay lại nhắc lại chuyện năm xưa.
-Năm đó, lão thái phu nhân thượng thọ 80 tuổi!
Tiêu thái sư mỉm cười:
-Lão thái phu nhân thượng thọ, phận làm con như ta dĩ nhiên phải về chúc thọ rồi. Lão thái phu nhân cả đời đều sống ở Thanh Phổ với lão gia, rất ít khi rời khỏi nơi đó, không theo con cái vào kinh. Lý do là vì luyến lưu quê quán.
Huyện Thanh Phổ thuộc quận Hội Kê, cũng là bản quán của Tiêu gia. Cho nên trong lòng người của Tiêu tộc, đều hướng cả về huyện Thanh Phổ.
Tiêu Linh Chỉ vẫn lẳng lặng nhìn Tiêu thái sư, cũng không hiểu Tiêu thái sư tối nay vì sao lại nhắc đến những chuyện đó, nên không nói năng gì cả.
-Một ngày mưa to tầm tã, lão phu vì phải nhanh chóng về quê bái kiến Lão thái phu nhân, nên cưỡi ngựa phi không ngừng nghỉ, cấp tốc về quê.
Tiêu thái sư chậm rãi nói:
-Lão phu còn nhớ rõ, đoàn xe vừa tiến vào thị trấn Thanh Phổ, liền có người phát hiện ra cháu bên vệ đường. Khi đó cháu còn là một đứa trẻ, không hiểu sao lại bị ngã ở ven đường, quần áo ướt đẫm, hôn mê bất tỉnh. Lúc lão phu nhìn thấy cháu, cháu chỉ còn thở thoi thóp…
Tiêu Linh Chỉ vẻ mặt ảm đạm, cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
-Ngày đó nếu không phải gia gia lưu tình, Linh Chỉ đã trở thành con quỷ vô hồn.
Tiêu thái sư mỉm cười, tiếp tục nói:
-Lão phi liền đem cháu vào thành, mời đại phu… Cuối cùng, nhờ trời, đã cứu được tính mạng của cháu.
Tiêu Linh Chỉ đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tiêu thái sư:
-Đại ân của gia gia, Linh Chỉ có báo đáp cả đời cũng không hết.
-Mau đứng lên đi!
Tiêu thái sư vội vàng nói:
-Cháu làm gì vậy?
Lão đứng dậy, bước nhanh đến, nâng Tiêu Linh Chỉ dậy, thở dài:
-Linh Chỉ, những năm gần đây, cháu đúng là rất quan tâm đến lão phu, xem ra, người trong Tiêu gia, có thể một lòng một dạ với lão phu, cũng chỉ có cháu. Con cháu của ta, chữ Hiếu đúng là không bì được với ngươi. Lão phu mắt chưa mờ, việc này, hiểu rất rõ.
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu:
-So với ơn cứu mạng năm đó, những việc Linh Chỉ làm chẳng nhằm nhò gì cả…
Tiêu thái sư hơi vuốt cằm, run rẩy trở lại ghế, ngồi xuống, hòa nhã nói:
-Linh Chỉ, gần đây cháu đêm nào cũng đều thức khuya, đã gầy đi không ít. Trong lòng có chuyện gì nghĩ ngợi sao? Nếu có việc gì khó, hãy nói với gia gia, mặc dù gia gia tuổi cao sức yếu, nhưng có lẽ cũng có thể giúp cháu ít nhiều…
-Không … không có…
Tiêu Linh Chỉ cúi đầu.
Nhìn hai tay nàng nắm lấy vạt áo, cho dù là thằng ngốc cũng nhận ra cô nương này trong lòng chắc chắn có tâm sự.
Tiêu thái sư lắc đầu:
-Đêm đã khuya, cháu về nghỉ ngơi đi. Hãy nghĩ thoáng một chút, đừng tự làm khổ mình. Nhớ kỹ lời ta nói, trên đời này, không có việc gì là không vượt qua được, ta đã gặp vô số phong ba, nhưng vẫn vượt qua cho đến bây giờ…
Tiêu Linh Chỉ gật đầu, ngoan ngoãn nhìn lão:
-Gia gia, Linh Chỉ hiểu. Người… cũng nghỉ sớm đi!
Tiêu thái sư cười ôn hòa, khoát nhẹ tay, ra hiệu Tiêu Linh Chỉ về nghỉ.
Tiêu Linh Chỉ cầm lấy bình sứ và bát ngọc, đi ra đến cửa, Tiêu thái sư bỗng nhiên nói:
-Cháu à, có nhiều chuyện là do duyên phận, trời đã định, không thể cưỡng cầu. Nếu là của mình, thì sẽ là của mình, không cần phải quá sầu não.
Tiêu Linh Chỉ thân hình hơi chấn động, quay người lại, duyên dáng thi lễ, lúc này mới quay lui.
Tiêu thái sư nhìn Tiêu Linh Chỉ rời khỏi, lắc đầu, thở dài một tiếng, vẻ mặt rất phức tạp.
Lão trầm mặc một lát, lập tức cởi đồ mặc ngoài treo lên mắc, lại cầm bút lông sói lên, viết lia lịa. Một lúc sau, buông bút, cầm trang giấy chi chít chữ, đọc qua một lượt, rồi nhét vào một phong thư.
Vừa lúc đó, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.
Bước chân rất vội, cánh cửa mở ra, Công bộ Thượng Thư Tiêu Hoài Kim vội vã bước vào, thần sắc âm trầm, hai tay nắm chặt, nhìn trái nhìn phải, thấy Tiêu thái sư đang ngồi cạnh bàn, lập tức đi tới.
Tiêu thái sư nhíu mày, hỏi:
-Có chuyện gì mà kinh hoảng lên thế? Ta vẫn dặn con gặp việc gì cũng phải bình tĩnh, qua bao nhiêu năm rồi, sao vẫn chẳng có chút tiến bộ nào cả?
Tiêu Hoài Kim thở hổn hển:
-Cha… tiến cung… tiến cung!
Y nói không rõ lắm, Tiêu thái sư nhíu mày nhìn hắn:
-Thở đi đã, rồi hãy nói!
Tiêu Hoài Kim thuận thuận khí, mới hạ giọng:
-Cha, con làm theo lời cha, sai người giám thị hai anh em Hàn thị, đêm nay, khi Tây Hà vương gia vừa rời phủ Hàn Huyền Đạo, Hàn Huyền Đạo liền tức tốc vào cung…
Tiêu thái sư thần sắc bình tĩnh, ngồi trên ghế, vuốt râu:
-Có phái người theo dõi ngoài cửa cung không? Hàn Huyền Đạo có rời cung không?
-Không có!
Tiêu Hoài Kim nói:
-Đi vào nửa canh giờ vẫn chưa thấy ra. Tất nhiên là vào cung gặp được Thánh thượng rồi, nếu Thánh thượng đã ngủ, Hàn Huyền Đạo đã sớm trở về.
Tiêu thái sư nheo mắt, chớp chớp mi, trầm ngâm một lát, mới thản nhiên nói:
-Lúc trước có người bẩm báo, Tây Hà vương gia hôm nay trước khi tiến cung gặp Thánh thượng, từ nước Khánh có vài người tới, trong đó có một gã là người phiên dịch. Nói cách khác, nước Khánh khẳng định là có ý chỉ mới.
Tiêu Hoài Kim vội hỏi:
-Cha, cha biết ý chỉ của nước Khánh có mục đích gì không?
Tiêu thái sư lúc này đã không có vẻ hiền lành ôn hòa như vừa rồi nữa, thay vào đó là vẻ âm lãnh, trong đôi mắt cũng sắc bén hàn quang:
-Cũng không trực tiếp nghe tuyên đọc nên cũng không rõ nội dung ý chỉ. Tuy nhiên, Thanh Nguyên tiên sinh sau khi ra khỏi cung có nói với ta Tây Hà vương gia khi rời cung vẻ mặt không tốt lắm. Hơn nữa có chút bất mãn. Theo ta thấy, nhất định là vì ý chỉ kia. Tây Hà vương gia cùng cánh với Thương Chung Ly, đó là quyết tâm hiệp nghị với Đại Yến. Có thể khiến hắn bất mãn như vậy, chỉ sợ là nội bộ mâu thuẫn.
-Nội bộ mâu thuẫn?
Tiêu Hoài Kim nhắc lại, cũng không hiểu lắm.
Tiêu thái sư cười lạnh, nói:
-"Hậu đảng" của nước Khánh bây giờ rất mạnh. Ý chỉ này, e là có sự can thiệp của bọn họ.
Tiêu Hoài Kim nhíu mày:
-Cha, ý tứ của bọn họ là gì?
Tiêu thái sư lạnh lùng liếc Tiêu Hoài Kim một cái, tuy rằng đứa con trai này hiện giờ quyền cao chức trọng nhưng cho tới nay không phải là nhân vật lợi hại. Nói cách khác, nhược điểm lớn nhất của y là mù mờ về thế cục.
Nhớ lại con trai thứ ở biên cương, lại nhìn con trai cả trước mắt, Tiêu thái sư luôn có cảm giác không thỏa mãn.
-"Hậu đảng" … luôn muốn ngăn chặn liên minh Yến – Khánh.
Tiêu thái sư giải thích ngắn gọn:
-Nếu lão phu không đoán sai, ý chỉ của nước Khánh, có thể là triệu hồi sứ thần nước Khánh về nước.
Tiêu Hoài Kim sửng sốt:
-Điều này… có thể sao? "Hậu đảng" nước Khánh… chẳng lẽ điên rồi?
Về phương diện công việc, ngoài thư phòng có một số lượng lớn tài liệu, ngay bên trong phòng ngủ cũng chứa không ít công văn. Nội dung những công văn đó, đương nhiên không phải ai cũng được đọc.
Bóng đêm thâm trầm, Tiêu thái sư hãy còn ngồi bên cạnh bàn, quần áo chỉnh tề, tay cầm bút lông, viết lên giấy.
Sức khỏe lão có vẻ cũng không tốt, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, đôi khi còn ho đến đỏ cả mặt.
Ngoài cửa có tiếng đập cửa, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
-Gia gia, gia gia còn chưa nghỉ sao?
Thái sư mắt xẹt qua tia hào quang, nhưng ánh mắt đó nhanh chóng biến mất. Đôi mắt thần khí phức tạp, nhìn vào cánh cửa, suy nghĩ rất lung, nhất thời không trả lời.
-Gia gia… chưa nghỉ sao?
Giọng nói ngoài cửa lại nhẹ nhàng vang lên:
-Linh Chỉ mang cho người bát xúp…
Tiêu thái sư cuối cùng cũng ho nhẹ một tiếng, đứng dậy, mở cánh cửa, hiền hòa nhìn nữ tử thanh tú xinh đẹp đứng trước cửa, nói:
-Đã khuya thế này, cũng chưa nghỉ sao?
-Gia gia, người cũng đâu có nghỉ?
Đứng ngoài cửa, chính là mỹ nhân dung nhan thoát tục Tiêu Linh Chỉ, áo ngoài màu trắng ngà, bên trong màu xanh ngọc, quần lụa mỏng, tay trái cầm bình sứ, tay phải cầm bát ngọc, miệng cười dịu dàng:
-Lão niên lớn tuổi như vậy rồi, đêm không nên thức quá khuya mới phải, sức khỏe người dạo này không tốt. Đây là bát xúp Linh Chỉ mới ninh, gia gia ăn một chút đi, bồi bổ sức khỏe, ban đêm thức khuya hao tổn sức lực lắm đấy, một bát xúp cũng có thể giúp tinh thần minh mẫn hơn.
Tiêu thái sư hiền lành cười, vào trong phòng. Tiêu Linh Chỉ rót nửa bát xúp, dâng lên mời Tiêu thái sư.
Tiêu thái sư cầm lấy cái bát ngọc, húp hết nửa bát. Tiêu Linh Chỉ nhận lại cái bát, định rót thêm một ít, nhưng Tiêu thái sư đã xua tay nói:
-Ta dùng đủ rồi. Người già, cũng không nên ăn nhiều. Bát xúp vừa rồi là đủ, lão phu thấy khá hơn, nếu ăn thêm sẽ không tiêu được.
Tiêu Linh Chỉ mỉm cười, nhận lại cái bát, cầm theo cả cái bình sứ, nói:
-Gia gia, vậy nghỉ sớm di. Đã sang giờ Tý rồi, đừng thức khuya quá nữa…
Nói xong, thi lễ, lui ra.
Tiêu thái sư đã nói:
-Linh Chỉ, cháu chờ ta một chút!
Tiêu Linh Chỉ xoay người lại, hỏi:
-Gia gia có gì chỉ bảo?
-À!
Tiêu thái sư trầm ngâm một chút, mới ôn hòa nói:
-Cháu đến đây, ngồi xuống, ta có mấy câu muốn nói với cháu.
Tiêu Linh Chỉ do dự một chút, cuối cùng đi lên, đứng ở bên cạnh bàn, nhưng không ngồi xuống.
-Ngồi xuống đi!
Tiêu thái sư nhẹ nhàng bảo.
Tiêu Linh Chỉ lúc này mới ngồi xuống.
-Linh Chỉ à, cháu năm nay… đã 20 chưa nhỉ?
Tiêu thái sư nhìn Tiêu Linh Chỉ, vuốt chòm râu hoa râm, ôn tồn hỏi.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
-3 tháng nữa, cháu 20 tuổi.
-Thời gian như nước…
Tiêu thái sư than nhẹ một tiếng:
-Thấm thoắt, đã 7 năm qua đi, cháu từ một tiểu nha đầu đã thành một cô nương xinh đẹp rồi.
Lão nhìn Tiêu Linh Chỉ, mỉm cười:
-Linh Chỉ, còn nhớ lần đầu ta gặp cháu không?
Tiêu Linh Chỉ gật đầu:
-Cả cuộc đời mình, Linh Chỉ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Nếu gia gia năm đó không cứu Linh Chỉ, Linh Chỉ đã không sống đến hôm nay.
Tiêu thái sư khoát tay, thở dài:
-Ta không có ý đó!
Lão tựa người vào ghế, mắt thoáng suy nghĩ, nhẹ nhàng nói:
-Ta nhớ năm đó, lúc gặp ngươi, trời mưa rất to.
-Dạ!
Tiêu Linh Chỉ gật đầu, mắt hiện lên tia dị sắc, không biết vì sao Tiêu thái sư tối nay lại nhắc lại chuyện năm xưa.
-Năm đó, lão thái phu nhân thượng thọ 80 tuổi!
Tiêu thái sư mỉm cười:
-Lão thái phu nhân thượng thọ, phận làm con như ta dĩ nhiên phải về chúc thọ rồi. Lão thái phu nhân cả đời đều sống ở Thanh Phổ với lão gia, rất ít khi rời khỏi nơi đó, không theo con cái vào kinh. Lý do là vì luyến lưu quê quán.
Huyện Thanh Phổ thuộc quận Hội Kê, cũng là bản quán của Tiêu gia. Cho nên trong lòng người của Tiêu tộc, đều hướng cả về huyện Thanh Phổ.
Tiêu Linh Chỉ vẫn lẳng lặng nhìn Tiêu thái sư, cũng không hiểu Tiêu thái sư tối nay vì sao lại nhắc đến những chuyện đó, nên không nói năng gì cả.
-Một ngày mưa to tầm tã, lão phu vì phải nhanh chóng về quê bái kiến Lão thái phu nhân, nên cưỡi ngựa phi không ngừng nghỉ, cấp tốc về quê.
Tiêu thái sư chậm rãi nói:
-Lão phu còn nhớ rõ, đoàn xe vừa tiến vào thị trấn Thanh Phổ, liền có người phát hiện ra cháu bên vệ đường. Khi đó cháu còn là một đứa trẻ, không hiểu sao lại bị ngã ở ven đường, quần áo ướt đẫm, hôn mê bất tỉnh. Lúc lão phu nhìn thấy cháu, cháu chỉ còn thở thoi thóp…
Tiêu Linh Chỉ vẻ mặt ảm đạm, cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
-Ngày đó nếu không phải gia gia lưu tình, Linh Chỉ đã trở thành con quỷ vô hồn.
Tiêu thái sư mỉm cười, tiếp tục nói:
-Lão phi liền đem cháu vào thành, mời đại phu… Cuối cùng, nhờ trời, đã cứu được tính mạng của cháu.
Tiêu Linh Chỉ đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tiêu thái sư:
-Đại ân của gia gia, Linh Chỉ có báo đáp cả đời cũng không hết.
-Mau đứng lên đi!
Tiêu thái sư vội vàng nói:
-Cháu làm gì vậy?
Lão đứng dậy, bước nhanh đến, nâng Tiêu Linh Chỉ dậy, thở dài:
-Linh Chỉ, những năm gần đây, cháu đúng là rất quan tâm đến lão phu, xem ra, người trong Tiêu gia, có thể một lòng một dạ với lão phu, cũng chỉ có cháu. Con cháu của ta, chữ Hiếu đúng là không bì được với ngươi. Lão phu mắt chưa mờ, việc này, hiểu rất rõ.
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu:
-So với ơn cứu mạng năm đó, những việc Linh Chỉ làm chẳng nhằm nhò gì cả…
Tiêu thái sư hơi vuốt cằm, run rẩy trở lại ghế, ngồi xuống, hòa nhã nói:
-Linh Chỉ, gần đây cháu đêm nào cũng đều thức khuya, đã gầy đi không ít. Trong lòng có chuyện gì nghĩ ngợi sao? Nếu có việc gì khó, hãy nói với gia gia, mặc dù gia gia tuổi cao sức yếu, nhưng có lẽ cũng có thể giúp cháu ít nhiều…
-Không … không có…
Tiêu Linh Chỉ cúi đầu.
Nhìn hai tay nàng nắm lấy vạt áo, cho dù là thằng ngốc cũng nhận ra cô nương này trong lòng chắc chắn có tâm sự.
Tiêu thái sư lắc đầu:
-Đêm đã khuya, cháu về nghỉ ngơi đi. Hãy nghĩ thoáng một chút, đừng tự làm khổ mình. Nhớ kỹ lời ta nói, trên đời này, không có việc gì là không vượt qua được, ta đã gặp vô số phong ba, nhưng vẫn vượt qua cho đến bây giờ…
Tiêu Linh Chỉ gật đầu, ngoan ngoãn nhìn lão:
-Gia gia, Linh Chỉ hiểu. Người… cũng nghỉ sớm đi!
Tiêu thái sư cười ôn hòa, khoát nhẹ tay, ra hiệu Tiêu Linh Chỉ về nghỉ.
Tiêu Linh Chỉ cầm lấy bình sứ và bát ngọc, đi ra đến cửa, Tiêu thái sư bỗng nhiên nói:
-Cháu à, có nhiều chuyện là do duyên phận, trời đã định, không thể cưỡng cầu. Nếu là của mình, thì sẽ là của mình, không cần phải quá sầu não.
Tiêu Linh Chỉ thân hình hơi chấn động, quay người lại, duyên dáng thi lễ, lúc này mới quay lui.
Tiêu thái sư nhìn Tiêu Linh Chỉ rời khỏi, lắc đầu, thở dài một tiếng, vẻ mặt rất phức tạp.
Lão trầm mặc một lát, lập tức cởi đồ mặc ngoài treo lên mắc, lại cầm bút lông sói lên, viết lia lịa. Một lúc sau, buông bút, cầm trang giấy chi chít chữ, đọc qua một lượt, rồi nhét vào một phong thư.
Vừa lúc đó, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.
Bước chân rất vội, cánh cửa mở ra, Công bộ Thượng Thư Tiêu Hoài Kim vội vã bước vào, thần sắc âm trầm, hai tay nắm chặt, nhìn trái nhìn phải, thấy Tiêu thái sư đang ngồi cạnh bàn, lập tức đi tới.
Tiêu thái sư nhíu mày, hỏi:
-Có chuyện gì mà kinh hoảng lên thế? Ta vẫn dặn con gặp việc gì cũng phải bình tĩnh, qua bao nhiêu năm rồi, sao vẫn chẳng có chút tiến bộ nào cả?
Tiêu Hoài Kim thở hổn hển:
-Cha… tiến cung… tiến cung!
Y nói không rõ lắm, Tiêu thái sư nhíu mày nhìn hắn:
-Thở đi đã, rồi hãy nói!
Tiêu Hoài Kim thuận thuận khí, mới hạ giọng:
-Cha, con làm theo lời cha, sai người giám thị hai anh em Hàn thị, đêm nay, khi Tây Hà vương gia vừa rời phủ Hàn Huyền Đạo, Hàn Huyền Đạo liền tức tốc vào cung…
Tiêu thái sư thần sắc bình tĩnh, ngồi trên ghế, vuốt râu:
-Có phái người theo dõi ngoài cửa cung không? Hàn Huyền Đạo có rời cung không?
-Không có!
Tiêu Hoài Kim nói:
-Đi vào nửa canh giờ vẫn chưa thấy ra. Tất nhiên là vào cung gặp được Thánh thượng rồi, nếu Thánh thượng đã ngủ, Hàn Huyền Đạo đã sớm trở về.
Tiêu thái sư nheo mắt, chớp chớp mi, trầm ngâm một lát, mới thản nhiên nói:
-Lúc trước có người bẩm báo, Tây Hà vương gia hôm nay trước khi tiến cung gặp Thánh thượng, từ nước Khánh có vài người tới, trong đó có một gã là người phiên dịch. Nói cách khác, nước Khánh khẳng định là có ý chỉ mới.
Tiêu Hoài Kim vội hỏi:
-Cha, cha biết ý chỉ của nước Khánh có mục đích gì không?
Tiêu thái sư lúc này đã không có vẻ hiền lành ôn hòa như vừa rồi nữa, thay vào đó là vẻ âm lãnh, trong đôi mắt cũng sắc bén hàn quang:
-Cũng không trực tiếp nghe tuyên đọc nên cũng không rõ nội dung ý chỉ. Tuy nhiên, Thanh Nguyên tiên sinh sau khi ra khỏi cung có nói với ta Tây Hà vương gia khi rời cung vẻ mặt không tốt lắm. Hơn nữa có chút bất mãn. Theo ta thấy, nhất định là vì ý chỉ kia. Tây Hà vương gia cùng cánh với Thương Chung Ly, đó là quyết tâm hiệp nghị với Đại Yến. Có thể khiến hắn bất mãn như vậy, chỉ sợ là nội bộ mâu thuẫn.
-Nội bộ mâu thuẫn?
Tiêu Hoài Kim nhắc lại, cũng không hiểu lắm.
Tiêu thái sư cười lạnh, nói:
-"Hậu đảng" của nước Khánh bây giờ rất mạnh. Ý chỉ này, e là có sự can thiệp của bọn họ.
Tiêu Hoài Kim nhíu mày:
-Cha, ý tứ của bọn họ là gì?
Tiêu thái sư lạnh lùng liếc Tiêu Hoài Kim một cái, tuy rằng đứa con trai này hiện giờ quyền cao chức trọng nhưng cho tới nay không phải là nhân vật lợi hại. Nói cách khác, nhược điểm lớn nhất của y là mù mờ về thế cục.
Nhớ lại con trai thứ ở biên cương, lại nhìn con trai cả trước mắt, Tiêu thái sư luôn có cảm giác không thỏa mãn.
-"Hậu đảng" … luôn muốn ngăn chặn liên minh Yến – Khánh.
Tiêu thái sư giải thích ngắn gọn:
-Nếu lão phu không đoán sai, ý chỉ của nước Khánh, có thể là triệu hồi sứ thần nước Khánh về nước.
Tiêu Hoài Kim sửng sốt:
-Điều này… có thể sao? "Hậu đảng" nước Khánh… chẳng lẽ điên rồi?