Trên triều đình rất nhiều quan viên của Tiêu gia đang quỳ rạp xuống. Đây quả thực là một cú tấn công lớn với Hàn tộc. Trong triều có các quan viên trọng yếu của sáu bộ chín khanh, cũng có ngôn quan của Ngự sử, hai bên quan văn võ cả thảy có đến một trăm bốn mươi năm người đều là những trọng thần đủ tư cách tham dự Yến triều. Trong đó riêng người của Tiêu tộc đã chiếm mất hai phần, cầm đầu là Tiêu Hoài Kim dẫn theo hơn hai mươi viên quan quỳ xuống, khấu đầu xin Hoàng đế xoả bỏ quân trấn phủ ở Đông Hải.
Hoàng đế bình tĩnh, quay sang Hàn Huyền Đạo hỏi:
-Hàn ái khanh, lời của Tiêu Thị lang nói ngươi thấy thế nào?
Hàn Huyền Đạo khom người, nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng, thần nghĩ lời Tiêu Thị lang nói hoàn toàn có lý!
Mọi người sửng sốt, Hoàng đế cũng bất ngờ, nhíu mày lại. Tiêu Thái sư đang ngồi ngay ngắn trên ghế lớn, ánh mắt chợt sáng rực quái dị, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
-Ồ?
Hoàng đế khẽ gật đầu, nói:
-Hàn ái khanh đồng ý với ý kiến giải trừ quân bị của Tiêu Thị lang?
Hàn Huyền Đạo cung kính nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng, ý kiến giải trừ quân bị của Tiêu Thị lang là vì giảm bớt áp lực cho quốc khố, là suy nghĩ cho Đại Yến, là cử chỉ vì nước vì dân, thần vô cùng đồng ý ạ!
Không ít người chợt giật mình, cũng có người thầm nghĩ:
-Hàn Huyền Đạo điên rồi sao? Bỏ đi quân trấn phủ chẳng khác nào chặt đứt cánh tay của Hàn gia bọn họ. Vì sao hắn lại đồng ý được?
Khắp trong triều đình không ai có thể đoán được tình cảnh này, nhất thời mọi người đều lặng thinh, không gây ra một tiếng động nhỏ. Điện Thái Bình thoáng chốc chỉ còn nghe được tiếng thở khe khẽ.
Giọng nói già nua, khàn khàn của Tiêu Thái sư vang lên, phá vỡ cục diện bế tắc:
-Hàn đại nhân là Thượng thư Hộ bộ, một khi đã đồng ý xoá bỏ quân trấn phủ, dĩ nhiên là đã xét tới cả vấn đề của Hộ bộ rồi. Nếu đã vậy, lão thần xin Thánh thượng cho phép binh bộ giải trừ quân bị ạ!
Hoàng đế dường như không tin được, việc giải trừ quân bị sao có thể thuận lợi như thế được. Nhất thời y chỉ vuốt vuốt râu, không nói gì.
Ngay khi quần thần còn đang kinh ngạc, Hàn Huyền Đạo đã nói tiếp:
-Thánh thượng, thần đồng ý việc giải trừ quân bị, nhưng không biết Tiêu Thị lang muốn bỏ đi bao nhiêu tướng sĩ mới làm hoàn thành được việc này đây?
Lão vừa dứt lời, các quần thần tức thì hiểu được, Hàn Huyền Đạo không hề mất trí, chỉ là lúc này mới phản ứng mà thôi.
Tiêu Đồng Quang nói ngay:
-Chiếu theo tình hình phòng ngự Đông Hải hiện giờ thì chỉ cần giữ lại hai phần quân trấn phủ với ba nghìn tướng sĩ là đủ để trấn giữ Đông Hải rồi!
-Hai phần?
Hàn Huyền Đạo cười khinh khi:
-Tiêu Thị lang nói vậy thì chỉ sợ là ngài chẳng biết chút gì về công việc phòng ngự Đông Hải rồi. Đường ven biển của Đông Hải dài mấy trăm dặm, muốn cắt cử ba nghìn tướng sĩ bảo vệ ven biển Đông Hải đúng là trò đùa mà!
Tiêu Đồng Quang hiểu ngay được ý khinh miệt của Hàn Huyền Đạo, giận dữ, trầm giọng nói:
-Vậy Hàn thượng thư còn muốn giữ lại bao nhiêu binh sĩ nữa?
-Không phải bản quan muốn giữ lại bao nhiêu binh.
Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt, nói:
-Chỉ là xét theo tình hình phòng ngự của Đông Hải mà thôi. Đường ven biển của Đông Hải dài vài trăm dặm, nếu muốn không gây ra bất cứ sai sót nào, thì cùng lắm chỉ có thể xoá bỏ một phần ba quân trấn thủ mà thôi. Nếu bỏ đi quá nhiều, lực lượng phòng ngự dọc ven biển Đông Hải tất nhiên sẽ không đủ!
-Một phần ba?
Tiêu Hoài Kim cũng nói:
-Ý của ngài là quân trấn thủ vẫn phải giữ lại khoảng một vạn người?
-Đây đã là mức thấp nhất rồi.
Hàn Huyền Đạo không chút do dự nói:
-Theo những kê khai ghi lại trong quốc khố, những khoản chi tiêu của quân trấn phủ hoàn toàn là khoản tất yếu. Chưa kể muốn bảo vệ an nguy hai quận ở vùng duyên hải là quận Ngô và quận Đông Hải, nhất định phải có ít nhất vạn quân trấn thủ mới làm nổi!
Tiêu Đồng Quang thốt lên:
-Hàn Thượng thư, Đông Hải đã không còn loạn nữa, đâu cần nhiều binh lực trấn giữ như vậy? Ngài muốn dùng nhiều người như vậy, phải chăng là dùng để đối phó với ai đó?
Hàn Huyền Đạo cười lạnh, nói:
-Đông Hải không còn loạn? Tiêu Thị lang, không biết ngài dựa vào cái gì mà dám thốt ra lời ấy trên triều?
-Đây là chuyện mọi người đều biết.
Tiêu Đồng Quang lớn tiếng nói:
-Hải tặc Đông Hải đã bị chiêu hàng, thuỷ quân của Khánh Quốc lại không chịu nổi một đòn công kích, quân trấn thủ còn có kẻ thù nào nữa đây? Chuyện này không phải là Đông Hải không còn loạn thì là cái gì?
Hàn Huyền Đạo đứng thẳng người, điềm tĩnh tựa núi Thái Sơn, thản nhiên nói:
-Mọi người đều biết? Ý của Tiêu Thị lang là muốn nói tất cả quan viên đều biết rằng Đông Hải không còn chiến loạn?
Tiêu Đồng Quang vừa nghe Hàn Huyền Đạo nói vậy, nhất thời không đoán được tâm tư của lão như thế nào. Dù sao đã là người của Tiêu gia, hắn cũng chỉ có thể nói:
-Bất kể bọn họ có biết hay không, bản quan hiểu vô cùng rõ. Năm trước, bản quan phụng chỉ hộ tống Xương Đức Hầu tới Đông Hải, đã từng bị hải tặc áp bức, nhưng nhờ có lệnh công tử lập được hiệp nghị với hải tặc mà bản quan mới được thả ra. Sau đó, bản quan đã phái quân trấn thủ đến tiêu diệt bọn họ, nhưng lệnh lang và Hàn tổng đốc nói hải tặc Đông Hải đã bị chiêu hàng hơn nửa. Chính miệng bọn họ nói ra, chẳng lẽ lại sai? Nếu hải tặc không bị chiêu hàng, chuyện lệnh lang và hải tặc qua lại thân thiết như vậy, thậm chí lệnh lang có thể buộc hải tặc thả bản quan, có lẽ có ẩn ý sâu xa gì ở đây.
Tiêu Đồng Quang gặp nạn ở Đông Hải là chuyện rất nhiều người đều biết. Sau khi Tiêu Đồng Quang quay về kinh, đã khoe khoang chuyện mình thoát khỏi hang hùm miệng cọp thế nào, gặp nguy không sợ ra sao. Mỗi một lần kể, vị đại nhân Thị lang này không những không thấy chút xấu hổ nào, ngược lại còn vô cùng đắc ý.
Lúc này, hắn lớn giọng nói vậy trên triều khiến rất nhiều người đều ngầm hiểu được hắn đang ngụ ý nói Hàn gia và hải tặc có câu kết với nhau.
Hàn Huyền Đạo bước lên trước một bước, không thèm chú ý đến Tiêu Đồng Quang, chắp tay vái Hoàng đế, nói:
-Thánh thượng, lời Tiêu Thị lang nói thực sự không hợp lý chút nào. Hắn nói Đông Hải không có loạn, nhưng thực tế, loạn ở Đông Hải hiện nay còn ác liệt hơn trước đây!
Các triều thần đều ngơ ngác nhìn nhau, thật sự mọi người đều biết quân trấn thủ ở Đông Hải hiện an ninh ổn định, không có địch thủ nào quá lớn. Giờ Hàn Huyền Đạo nói vậy, mọi người hoàn toàn không hiểu nổi ý nói “loạn ở Đông Hải” mà lão nói ra làm sao.
Tiêu Thái sư nhíu mày.
Bằng vào sự khôn ngoan của Tiêu Thái sư, hiển nhiên lão hiểu rất rõ tính tình các vị quan địch thủ trong triều. Hàn Huyền Đạo hiện giờ nói mà mặt không chút biến sắc, cứ chậm rãi đường hoàng, nhìn thì vô cùng bình thường, nhưng trong mắt Tiêu Thái sư, hành động này mới thực là không bình thường.
Tiêu Thái sư vốn tưởng lão vung một đao sắc nhọn này chắc chắn mười phần là Hàn gia sẽ không đỡ được. Nhưng bây giờ lão lại mơ hồ cảm thấy phản ứng của Hàn Huyền Đạo ngày hôm nay tựa như một chiến sĩ đã mặc giáp trụ đường hoàng, phòng vệ tốt, chuẩn bị cũng rất tốt a.
Tiêu Thái sư nhanh chóng nhận ra đề tài thảo luận xoá bỏ quân trấn thủ trên triều ngày hôm nay tưởng như có thể bất ngờ làm khó dễ cho Hàn tộc, nhưng xem ra phản ứng của Hàn Huyền Đạo hiện tại ít nhiều cũng cho thấy lão chắc hẳn đã biết trước rồi.
Hàn Huyền Đạo tựa như đã chuẩn bị đối đáp cẩn thận rồi.
Tiêu Thái sư tức thì cảm giác liệu có phải tin tức xoá bỏ quân trấn thủ đã tiết lộ ra ngoài?
Trước khi xảy ra chuyện ngày hôm nay, mọi chuyện liên quan đến việc xoá bỏ quân trấn thủ đều được tiến hành âm thầm, lặng lẽ. Dù là quan viên trọng yếu trong Tiêu tộc cũng rất ít người biết được. Trong Tiêu tộc ngoài bản thân Tiêu Thái sư thì chỉ có Tiêu Hoài Kim và Tiêu Đồng Quang biết mà thôi. Tuy rằng hai người này năng lực chỉ bình thường, nhưng Tiêu Thái sư biết rằng, chuyện đại sự như vậy, hai người kia dù có ngu xuẩn thế nào nhất định cũng sẽ không để tin tức lọt ra ngoài.
Ngoài những người này ra, chỉ còn duy nhất đương kim Thánh thượng biết chuyện này.
Ngày ấy, Tiêu Thái sư vào cung thảo luận chuyện này với Hoàng đế, vốn dĩ chỉ là muốn xem phản ứng của Hoàng đế với chuyện này ra sao mà thôi. Dù sao nếu không có được sự ủng hộ của hoàng tộc, chỉ dựa vào thế lực của Tiêu gia, muốn xoá bỏ quân trấn thủ vô cùng khó khăn.
Cho dù hoàng tộc không ra mặt, nhưng chỉ cần hoàng tộc không phản đối, chuyện này mười phần có đến bảy tám phần thành công.
Chính vì nguyên nhân này, lúc trước Tiêu Thái sư mới thử phản ứng của hoàng tộc. Biểu hiện của Hoàng đế lúc đó quả thực đúng như Tiêu Thái sư đã dự đoán. Chung quy hoàng tộc cũng không muốn trực tiếp nhúng tay vào vụ này, nhưng qua thái độ của Hoàng đế hiển nhiên là y rất vui mừng muốn thấy quân trấn thủ của Hàn gia bị xoá bỏ rồi.
Chỉ cần là người hơi có chút khả năng chính trị đều có thể nhận ra, Hàn tộc hiện giờ chính là một thứ vũ khí sắc bén hoàng tộc sử dụng để cai trị, tạo thế cân bằng cho tình hình chính trị Yến Quốc.
Có điều món vũ khí này dường như đã bị hoàng tộc đâm quá tay. Xét trên phương diện hoàng tộc, món vũ khí này vừa có thể đả thương địch thủ, nhưng cũng có thể đả thương chính mình, tốt nhất nên cẩn thận sử dụng là hơn.
Hoàng tộc cất nhắc Hàn tộc, cho Hàn tộc chút quyền lợi để đối phó hai nhà Tiêu Tô, nhưng bản thân hoàng tộc lại luôn cẩn thận, dè dặt từng li từng tí, bởi Hàn tộc vốn đã có sức mạnh không nhỏ rồi, quyền thế cũng nhiều. Nếu Hoàng tộc không cẩn thận, nhất định Hàn tộc sẽ có khả năng uy hiếp đến chính Hoàng tộc.
Mà sức mạnh của Hàn gia dĩ nhiên nằm ở Đông Hải.
Hàn tộc ở quận Đông Hải hơn trăm năm, căn cớ vốn liếng đã khắc sâu ở nơi này. Hơn nữa, Hàn tộc vẫn luôn lấy lòng người mà thống trị Đông Hải, rất được lòng dân. Ở Đông Hải bọn họ nhận được sự ủng hộ rất lớn, chưa kể còn có một đội thuỷ quân hùng mạnh lấy danh nghĩa vì nước vì dân. Tất cả những thứ này đều là gốc rễ sự sống của Hàn tộc.
Nếu có cơ hội làm suy yếu sức mạnh của Hàn tộc, hoàng tộc dĩ nhiên vô cùng vui vẻ ngồi quan sát.
Điều hoàng tộc mong muốn được thấy nhất chính là sức mạnh to lớn của Hàn tộc bị giảm đi, đến mức chỉ có thể nương nhờ hoàng tộc, phải dựa vào quyền thế và lực lượng hoàng tộc ban cho, trở thành con chó điên đi cắn các thế gia khác.
Hoàng tộc ban quyền thế cho Hàn tộc có thể thu hồi bất cứ lúc nào, nhưng sức mạnh của riêng Hàn tộc, Hoàng tộc lại không thể khống chế được.
Tiêu Thái sư từ lâu đã nhìn thấu lòng dạ của hoàng tộc, biết hoàng tộc vừa muốn dùng lại vừa có ý đề phòng Hàn tộc; hơn nữa, hoàng tộc luôn mong muốn nhìn thấy Hàn tộc bị suy yếu. Chính vì thế Tiêu Thái sư mới thương lượng trước chuyện này với Hoàng đế.
Vốn tưởng hành động lần này thần không biết quỷ không hay, nhưng nhìn phản ứng của Hàn Huyền Đạo ngày hôm nay thực vượt ngoài dự đoán của Tiêu Thái sư.
Chuyện này khiến Tiêu Thái sư rất ngờ vực, khẽ liếc mắt nhìn Hoàng đế đang ngồi trên long ỷ trên kia. Lão rất nghi ngờ, liệu có phải trước đó hoàng tộc đã tiết lộ tin tức cho Hàn tộc hay không?
Nhưng chuyện này vốn không hợp với quyền lợi của hoàng tộc.
Người nam nhân ngồi trên long ỷ kia rốt cuộc đang tính toán cái gì?
…
-Hàn đại nhân phải chăng đang đe doạ mọi người?
Tiêu Đồng Quang cười lạnh, nói:
-Ngài nói loạn trên biển hiện nay còn dữ dội hơn so với trước đây, ta không hiểu ngài đang nói đến loạn trên biển nào vậy?
-Loạn trên biển dĩ nhiên phải đến từ biển rồi!
Hàn Huyền Đạo không chút do dự nói.
-Là hải tặc hay là người Khánh Quốc?
Tiêu Hoài Kim cười lạnh, hỏi.
Hàn Huyền Đạo vẫn bình tĩnh như trước, chậm rãi nói:
-Không phải là hải tặc Đông Hải, cũng không phải thuỷ quân Khánh Quốc, mà là đạo tặc người Uy!
Hoàng đế bình tĩnh, quay sang Hàn Huyền Đạo hỏi:
-Hàn ái khanh, lời của Tiêu Thị lang nói ngươi thấy thế nào?
Hàn Huyền Đạo khom người, nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng, thần nghĩ lời Tiêu Thị lang nói hoàn toàn có lý!
Mọi người sửng sốt, Hoàng đế cũng bất ngờ, nhíu mày lại. Tiêu Thái sư đang ngồi ngay ngắn trên ghế lớn, ánh mắt chợt sáng rực quái dị, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
-Ồ?
Hoàng đế khẽ gật đầu, nói:
-Hàn ái khanh đồng ý với ý kiến giải trừ quân bị của Tiêu Thị lang?
Hàn Huyền Đạo cung kính nói:
-Khởi bẩm Thánh thượng, ý kiến giải trừ quân bị của Tiêu Thị lang là vì giảm bớt áp lực cho quốc khố, là suy nghĩ cho Đại Yến, là cử chỉ vì nước vì dân, thần vô cùng đồng ý ạ!
Không ít người chợt giật mình, cũng có người thầm nghĩ:
-Hàn Huyền Đạo điên rồi sao? Bỏ đi quân trấn phủ chẳng khác nào chặt đứt cánh tay của Hàn gia bọn họ. Vì sao hắn lại đồng ý được?
Khắp trong triều đình không ai có thể đoán được tình cảnh này, nhất thời mọi người đều lặng thinh, không gây ra một tiếng động nhỏ. Điện Thái Bình thoáng chốc chỉ còn nghe được tiếng thở khe khẽ.
Giọng nói già nua, khàn khàn của Tiêu Thái sư vang lên, phá vỡ cục diện bế tắc:
-Hàn đại nhân là Thượng thư Hộ bộ, một khi đã đồng ý xoá bỏ quân trấn phủ, dĩ nhiên là đã xét tới cả vấn đề của Hộ bộ rồi. Nếu đã vậy, lão thần xin Thánh thượng cho phép binh bộ giải trừ quân bị ạ!
Hoàng đế dường như không tin được, việc giải trừ quân bị sao có thể thuận lợi như thế được. Nhất thời y chỉ vuốt vuốt râu, không nói gì.
Ngay khi quần thần còn đang kinh ngạc, Hàn Huyền Đạo đã nói tiếp:
-Thánh thượng, thần đồng ý việc giải trừ quân bị, nhưng không biết Tiêu Thị lang muốn bỏ đi bao nhiêu tướng sĩ mới làm hoàn thành được việc này đây?
Lão vừa dứt lời, các quần thần tức thì hiểu được, Hàn Huyền Đạo không hề mất trí, chỉ là lúc này mới phản ứng mà thôi.
Tiêu Đồng Quang nói ngay:
-Chiếu theo tình hình phòng ngự Đông Hải hiện giờ thì chỉ cần giữ lại hai phần quân trấn phủ với ba nghìn tướng sĩ là đủ để trấn giữ Đông Hải rồi!
-Hai phần?
Hàn Huyền Đạo cười khinh khi:
-Tiêu Thị lang nói vậy thì chỉ sợ là ngài chẳng biết chút gì về công việc phòng ngự Đông Hải rồi. Đường ven biển của Đông Hải dài mấy trăm dặm, muốn cắt cử ba nghìn tướng sĩ bảo vệ ven biển Đông Hải đúng là trò đùa mà!
Tiêu Đồng Quang hiểu ngay được ý khinh miệt của Hàn Huyền Đạo, giận dữ, trầm giọng nói:
-Vậy Hàn thượng thư còn muốn giữ lại bao nhiêu binh sĩ nữa?
-Không phải bản quan muốn giữ lại bao nhiêu binh.
Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt, nói:
-Chỉ là xét theo tình hình phòng ngự của Đông Hải mà thôi. Đường ven biển của Đông Hải dài vài trăm dặm, nếu muốn không gây ra bất cứ sai sót nào, thì cùng lắm chỉ có thể xoá bỏ một phần ba quân trấn thủ mà thôi. Nếu bỏ đi quá nhiều, lực lượng phòng ngự dọc ven biển Đông Hải tất nhiên sẽ không đủ!
-Một phần ba?
Tiêu Hoài Kim cũng nói:
-Ý của ngài là quân trấn thủ vẫn phải giữ lại khoảng một vạn người?
-Đây đã là mức thấp nhất rồi.
Hàn Huyền Đạo không chút do dự nói:
-Theo những kê khai ghi lại trong quốc khố, những khoản chi tiêu của quân trấn phủ hoàn toàn là khoản tất yếu. Chưa kể muốn bảo vệ an nguy hai quận ở vùng duyên hải là quận Ngô và quận Đông Hải, nhất định phải có ít nhất vạn quân trấn thủ mới làm nổi!
Tiêu Đồng Quang thốt lên:
-Hàn Thượng thư, Đông Hải đã không còn loạn nữa, đâu cần nhiều binh lực trấn giữ như vậy? Ngài muốn dùng nhiều người như vậy, phải chăng là dùng để đối phó với ai đó?
Hàn Huyền Đạo cười lạnh, nói:
-Đông Hải không còn loạn? Tiêu Thị lang, không biết ngài dựa vào cái gì mà dám thốt ra lời ấy trên triều?
-Đây là chuyện mọi người đều biết.
Tiêu Đồng Quang lớn tiếng nói:
-Hải tặc Đông Hải đã bị chiêu hàng, thuỷ quân của Khánh Quốc lại không chịu nổi một đòn công kích, quân trấn thủ còn có kẻ thù nào nữa đây? Chuyện này không phải là Đông Hải không còn loạn thì là cái gì?
Hàn Huyền Đạo đứng thẳng người, điềm tĩnh tựa núi Thái Sơn, thản nhiên nói:
-Mọi người đều biết? Ý của Tiêu Thị lang là muốn nói tất cả quan viên đều biết rằng Đông Hải không còn chiến loạn?
Tiêu Đồng Quang vừa nghe Hàn Huyền Đạo nói vậy, nhất thời không đoán được tâm tư của lão như thế nào. Dù sao đã là người của Tiêu gia, hắn cũng chỉ có thể nói:
-Bất kể bọn họ có biết hay không, bản quan hiểu vô cùng rõ. Năm trước, bản quan phụng chỉ hộ tống Xương Đức Hầu tới Đông Hải, đã từng bị hải tặc áp bức, nhưng nhờ có lệnh công tử lập được hiệp nghị với hải tặc mà bản quan mới được thả ra. Sau đó, bản quan đã phái quân trấn thủ đến tiêu diệt bọn họ, nhưng lệnh lang và Hàn tổng đốc nói hải tặc Đông Hải đã bị chiêu hàng hơn nửa. Chính miệng bọn họ nói ra, chẳng lẽ lại sai? Nếu hải tặc không bị chiêu hàng, chuyện lệnh lang và hải tặc qua lại thân thiết như vậy, thậm chí lệnh lang có thể buộc hải tặc thả bản quan, có lẽ có ẩn ý sâu xa gì ở đây.
Tiêu Đồng Quang gặp nạn ở Đông Hải là chuyện rất nhiều người đều biết. Sau khi Tiêu Đồng Quang quay về kinh, đã khoe khoang chuyện mình thoát khỏi hang hùm miệng cọp thế nào, gặp nguy không sợ ra sao. Mỗi một lần kể, vị đại nhân Thị lang này không những không thấy chút xấu hổ nào, ngược lại còn vô cùng đắc ý.
Lúc này, hắn lớn giọng nói vậy trên triều khiến rất nhiều người đều ngầm hiểu được hắn đang ngụ ý nói Hàn gia và hải tặc có câu kết với nhau.
Hàn Huyền Đạo bước lên trước một bước, không thèm chú ý đến Tiêu Đồng Quang, chắp tay vái Hoàng đế, nói:
-Thánh thượng, lời Tiêu Thị lang nói thực sự không hợp lý chút nào. Hắn nói Đông Hải không có loạn, nhưng thực tế, loạn ở Đông Hải hiện nay còn ác liệt hơn trước đây!
Các triều thần đều ngơ ngác nhìn nhau, thật sự mọi người đều biết quân trấn thủ ở Đông Hải hiện an ninh ổn định, không có địch thủ nào quá lớn. Giờ Hàn Huyền Đạo nói vậy, mọi người hoàn toàn không hiểu nổi ý nói “loạn ở Đông Hải” mà lão nói ra làm sao.
Tiêu Thái sư nhíu mày.
Bằng vào sự khôn ngoan của Tiêu Thái sư, hiển nhiên lão hiểu rất rõ tính tình các vị quan địch thủ trong triều. Hàn Huyền Đạo hiện giờ nói mà mặt không chút biến sắc, cứ chậm rãi đường hoàng, nhìn thì vô cùng bình thường, nhưng trong mắt Tiêu Thái sư, hành động này mới thực là không bình thường.
Tiêu Thái sư vốn tưởng lão vung một đao sắc nhọn này chắc chắn mười phần là Hàn gia sẽ không đỡ được. Nhưng bây giờ lão lại mơ hồ cảm thấy phản ứng của Hàn Huyền Đạo ngày hôm nay tựa như một chiến sĩ đã mặc giáp trụ đường hoàng, phòng vệ tốt, chuẩn bị cũng rất tốt a.
Tiêu Thái sư nhanh chóng nhận ra đề tài thảo luận xoá bỏ quân trấn thủ trên triều ngày hôm nay tưởng như có thể bất ngờ làm khó dễ cho Hàn tộc, nhưng xem ra phản ứng của Hàn Huyền Đạo hiện tại ít nhiều cũng cho thấy lão chắc hẳn đã biết trước rồi.
Hàn Huyền Đạo tựa như đã chuẩn bị đối đáp cẩn thận rồi.
Tiêu Thái sư tức thì cảm giác liệu có phải tin tức xoá bỏ quân trấn thủ đã tiết lộ ra ngoài?
Trước khi xảy ra chuyện ngày hôm nay, mọi chuyện liên quan đến việc xoá bỏ quân trấn thủ đều được tiến hành âm thầm, lặng lẽ. Dù là quan viên trọng yếu trong Tiêu tộc cũng rất ít người biết được. Trong Tiêu tộc ngoài bản thân Tiêu Thái sư thì chỉ có Tiêu Hoài Kim và Tiêu Đồng Quang biết mà thôi. Tuy rằng hai người này năng lực chỉ bình thường, nhưng Tiêu Thái sư biết rằng, chuyện đại sự như vậy, hai người kia dù có ngu xuẩn thế nào nhất định cũng sẽ không để tin tức lọt ra ngoài.
Ngoài những người này ra, chỉ còn duy nhất đương kim Thánh thượng biết chuyện này.
Ngày ấy, Tiêu Thái sư vào cung thảo luận chuyện này với Hoàng đế, vốn dĩ chỉ là muốn xem phản ứng của Hoàng đế với chuyện này ra sao mà thôi. Dù sao nếu không có được sự ủng hộ của hoàng tộc, chỉ dựa vào thế lực của Tiêu gia, muốn xoá bỏ quân trấn thủ vô cùng khó khăn.
Cho dù hoàng tộc không ra mặt, nhưng chỉ cần hoàng tộc không phản đối, chuyện này mười phần có đến bảy tám phần thành công.
Chính vì nguyên nhân này, lúc trước Tiêu Thái sư mới thử phản ứng của hoàng tộc. Biểu hiện của Hoàng đế lúc đó quả thực đúng như Tiêu Thái sư đã dự đoán. Chung quy hoàng tộc cũng không muốn trực tiếp nhúng tay vào vụ này, nhưng qua thái độ của Hoàng đế hiển nhiên là y rất vui mừng muốn thấy quân trấn thủ của Hàn gia bị xoá bỏ rồi.
Chỉ cần là người hơi có chút khả năng chính trị đều có thể nhận ra, Hàn tộc hiện giờ chính là một thứ vũ khí sắc bén hoàng tộc sử dụng để cai trị, tạo thế cân bằng cho tình hình chính trị Yến Quốc.
Có điều món vũ khí này dường như đã bị hoàng tộc đâm quá tay. Xét trên phương diện hoàng tộc, món vũ khí này vừa có thể đả thương địch thủ, nhưng cũng có thể đả thương chính mình, tốt nhất nên cẩn thận sử dụng là hơn.
Hoàng tộc cất nhắc Hàn tộc, cho Hàn tộc chút quyền lợi để đối phó hai nhà Tiêu Tô, nhưng bản thân hoàng tộc lại luôn cẩn thận, dè dặt từng li từng tí, bởi Hàn tộc vốn đã có sức mạnh không nhỏ rồi, quyền thế cũng nhiều. Nếu Hoàng tộc không cẩn thận, nhất định Hàn tộc sẽ có khả năng uy hiếp đến chính Hoàng tộc.
Mà sức mạnh của Hàn gia dĩ nhiên nằm ở Đông Hải.
Hàn tộc ở quận Đông Hải hơn trăm năm, căn cớ vốn liếng đã khắc sâu ở nơi này. Hơn nữa, Hàn tộc vẫn luôn lấy lòng người mà thống trị Đông Hải, rất được lòng dân. Ở Đông Hải bọn họ nhận được sự ủng hộ rất lớn, chưa kể còn có một đội thuỷ quân hùng mạnh lấy danh nghĩa vì nước vì dân. Tất cả những thứ này đều là gốc rễ sự sống của Hàn tộc.
Nếu có cơ hội làm suy yếu sức mạnh của Hàn tộc, hoàng tộc dĩ nhiên vô cùng vui vẻ ngồi quan sát.
Điều hoàng tộc mong muốn được thấy nhất chính là sức mạnh to lớn của Hàn tộc bị giảm đi, đến mức chỉ có thể nương nhờ hoàng tộc, phải dựa vào quyền thế và lực lượng hoàng tộc ban cho, trở thành con chó điên đi cắn các thế gia khác.
Hoàng tộc ban quyền thế cho Hàn tộc có thể thu hồi bất cứ lúc nào, nhưng sức mạnh của riêng Hàn tộc, Hoàng tộc lại không thể khống chế được.
Tiêu Thái sư từ lâu đã nhìn thấu lòng dạ của hoàng tộc, biết hoàng tộc vừa muốn dùng lại vừa có ý đề phòng Hàn tộc; hơn nữa, hoàng tộc luôn mong muốn nhìn thấy Hàn tộc bị suy yếu. Chính vì thế Tiêu Thái sư mới thương lượng trước chuyện này với Hoàng đế.
Vốn tưởng hành động lần này thần không biết quỷ không hay, nhưng nhìn phản ứng của Hàn Huyền Đạo ngày hôm nay thực vượt ngoài dự đoán của Tiêu Thái sư.
Chuyện này khiến Tiêu Thái sư rất ngờ vực, khẽ liếc mắt nhìn Hoàng đế đang ngồi trên long ỷ trên kia. Lão rất nghi ngờ, liệu có phải trước đó hoàng tộc đã tiết lộ tin tức cho Hàn tộc hay không?
Nhưng chuyện này vốn không hợp với quyền lợi của hoàng tộc.
Người nam nhân ngồi trên long ỷ kia rốt cuộc đang tính toán cái gì?
…
-Hàn đại nhân phải chăng đang đe doạ mọi người?
Tiêu Đồng Quang cười lạnh, nói:
-Ngài nói loạn trên biển hiện nay còn dữ dội hơn so với trước đây, ta không hiểu ngài đang nói đến loạn trên biển nào vậy?
-Loạn trên biển dĩ nhiên phải đến từ biển rồi!
Hàn Huyền Đạo không chút do dự nói.
-Là hải tặc hay là người Khánh Quốc?
Tiêu Hoài Kim cười lạnh, hỏi.
Hàn Huyền Đạo vẫn bình tĩnh như trước, chậm rãi nói:
-Không phải là hải tặc Đông Hải, cũng không phải thuỷ quân Khánh Quốc, mà là đạo tặc người Uy!