Đêm mưa rả rích, từng giọt mưa tựa như hạt trân châu, theo mái ngói lưu ly rơi xuống.
Tú công chúa nghiêng người nằm trên tràng kỷ, khép hờ đôi mắt. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng không gợn chút sợ hãi. Bên tai nàng vang lên tiếng đàn du dương, một nhạc nữ trong cung đang khẽ vuốt dao cầm, cách công chúa không xa.
Tiếng đàn mềm mại như nước, từng giọt từng giọt tuôn chảy. Cung Tú Xuân tĩnh lặng, tiếng đàn lúc ẩn lúc hiện, bóng người cũng như có như không.
Một cung nữ vội vàng đi vào, từ xa nàng ta đã trông thấy Tú công chúa đang nhắm mắt thưởng đàn, nhất thời không dám đi lên quấy rầy. Nàng còn đang do dự, tiếng đàn đã dừng lại, Tú công chúa dịu dàng cất giọng hỏi:
-Có chuyện gì?
Cung nữ tiến lên phía trước, bẩm báo:
-Công chúa, Hàn đại nhân Hàn Mạc cầu kiến!
Tú công chúa không ngạc nhiên, vẫn nhắm mắt như trước, dường như vẫn đang thưởng thức dư âm của tiếng đàn lúc nãy. Nàng khẽ nhấc cánh tay ngọc, thản nhiên nói:
-Cho hắn vào!
Cho đến khi Hàn Mạc đứng trước mặt Tú công chúa, nàng vẫn giữ nguyên tư thế mỹ nhân say ngủ, hấp dẫn mê người.
-Thần tham kiến công chúa!
Hàn Mạc thi lễ.
Lúc này, Tú công chúa mới mở đôi mắt xinh đẹp, khẽ phất tay, ra hiệu các cung nữ xung quanh lui ra. Nàng thản nhiên cười, nhìn Hàn Mạc, nói:
-Nửa đêm, mưa ngoài trời còn chưa dứt, ngươi không ở trong phủ cùng phu nhân, còn chạy đến chỗ ta làm chi?
Vẻ mặt Hàn Mạc thoáng nghiêm nghị, hắn nói thẳng:
-Công chúa hẳn đã biết Đại Yến ta muốn hoà thân cùng Khánh Quốc!
Tú công chúa không nói gì, chỉ gật đầu.
-Chắc công chúa cũng đã biết, Khánh Quốc đưa ra yêu cầu với Đại Yến ta, đòi chúng ta phải gả công chúa đi!
Hàn Mạc đứng thẳng người, tựa như một cây thương.
Tú công chúa vẫn chỉ gật đầu.
-Vậy công chúa càng nên biết rằng, công chúa được chọn đi hoà thân là Sương công chúa!
Hàn Mạc nghiêm nghị, nói:
-Không biết công chúa nghĩ thế nào về việc này?
Tú công chúa nhấc cánh tay trắng nõn nà chống cằm, bình tĩnh nhìn Hàn Mạc, thản nhiên nói:
-Đây là ý chỉ của Thánh thượng, là quốc sách. Cho dù bản cung nghĩ thế nào cũng không thể thay đổi được!
Hàn Mạc nhíu mày nói:
-Công chúa bằng lòng nhìn Sương công chúa đến Khánh Quốc sao?
-Mọi chuyện lẽ nào vì mong muốn của bản cung mà thay đổi hay sao?
Tú công chúa bình tĩnh nói:
-Hiện giờ cả thiên hạ đều biết, Đại Yến ta vì kết giao với Khánh Quốc mà phải gả công chúa đi. Bản cung có tài năng gì có thể thay đổi mọi chuyện lại đây?
Nàng nhìn Hàn Mạc đứng thẳng tắp tựa cây thương, thở dài, chỉ chỉ sập hoa bên cạnh, nói:
-Ngồi xuống nói chuyện đi!
Hàn Mạc thoáng trầm ngâm, cuối cùng cũng bước lên, tới gần Tú công chúa, ngồi xuống. Lúc này, hai người rất gần nhau. Hàn Mạc có thể ngửi rõ hương thơm mê người trên cơ thể Tú công chúa.
-Công chúa có biết trước chuyện hôm nay Thánh thượng sẽ hạ chỉ không?
Hàn Mạc nhìn gương mặt xinh đẹp của Tú công chúa:
-Cho nên nàng mới để ta và Sương công chúa gặp mặt lần cuối, đúng không?
Tú công chúa nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mạc, thoáng thở dài:
-Ngươi tưởng bản cung thông minh vậy sao?
-Nhưng ta cảm thấy trước đó dường như công chúa đã linh tính được chuyện gì rồi!
Lúc này, trong điện chỉ có hai người. Hàn Mạc nói thẳng, không hề kiêng kỵ:
-Thánh thượng nếu sớm đã có ý kết minh cùng Khánh Quốc, vì sao còn không sớm hạ chỉ một chút, phải kéo dài đến tận ngày hôm nay? Nếu sớm hạ chỉ, chúng ta không nhất định phải hoà thân!
Tú công chúa nhíu đôi mày liễu, thoáng trầm ngâm, nói:
-Hàn Mạc, ngươi phải hiểu được rằng, chính trị vốn là một trò chơi, là một trò chơi mạo hiểm. Thậm chí những người có bản lĩnh cũng không thể nắm chắc trong tay!
Hàn Mạc biết nàng nói như vậy tất có ý tứ sâu xa, cho nên cũng không cắt ngang lời.
-Cũng có thể Hứa Thánh Sơn vốn không ngờ rằng, người Khánh Quốc lại điên rồ đến mức quyết định bỏ ngang đàm phán.
Đôi mắt đẹp của Tú công chúa ánh lên vẻ lạnh lùng:
-Càng thật không ngờ, chỉ nửa tháng ngắn ngủi, hậu đảng của Khánh Quốc lại có thể thật sự xoay chuyển tình thế, buộc Hoàng đế Khánh Quốc hạ chỉ triệu hồi sứ thần.
Nàng khẽ thở dài:
-Người Khánh Quốc ngông cuồng như vậy, quả thật ngoài dự đoán của mọi người!
Hàn Mạc cũng đồng ý về điểm này. Hoàng đế Khánh Quốc hạ chỉ triệu hồi sứ đoàn, dừng hẳn đàm phán, gần như là một quyết định ngông cuồng, cũng có thể nói là một quyết định cực kỳ ngu xuẩn.
Đây quả thực là một quyết định khiến người khó có thể tin được.
-Vốn dĩ việc đàm phán dùng dằng, để hai nước Nguỵ Khánh tranh giành lẫn nhau, nước ta có thể nhân cơ hội kiếm được càng nhiều ích lợi từ bọn họ.
Tú công chúa chậm rãi nói:
-Theo lẽ thường mà nói thì, nếu chúng ta kiên trì, Đại Yến ta rất có thể có được mấy vạn lượng bạc hiếm có ấy. Nhưng hành động ngông cuồng của người Khánh Quốc khiến quy tắc của trò chơi này bị phá hỏng hoàn toàn. Mọi sự thành ra như bây giờ khiến Thánh thượng không thể không đưa ra hạ sách này.
Kỳ thật, Tú công chúa không nói ra lý do Hoàng đế lần lữa không hạ chỉ.
Hoàng đế chậm hạ chỉ, nguyên nhân rất đơn giản, y muốn đợi cho hai nhà Tiêu Hàn giằng co đến mức không thể đưa ra được kết quả đàm phán, mới ra mặt hạ chỉ. Lúc đó, ý chỉ của Hoàng đế mới có ý nghĩa quyết định, mới có thể khiến các thế gia không thể thúc đẩy việc đàm phán này đến đâu không còn lời nào để nói.
Bởi vì, xét theo một góc độ nào đó, thì chẳng khác nào thế gia làm việc không hiệu quả, mới phải nhờ Hoàng đế ra mặt thu thập cục diện rối rắm này. Thế nên, cho dù Hoàng đế có đưa ra quyết định nào giải quyết cục diện này, các thế gia đều không có lý do gì để phản đối cả.
Nếu Hoàng đế sớm quyết định kết minh với Khánh Quốc, như vậy nhất định quyết định của y sẽ không có tác dụng. Ngược lại, Tiêu gia nhất định sẽ phản đối. Trong chuyện này, một khi Tiêu gia đã phản đối, cho dù là ý chỉ của Hoàng đế cũng chưa chắc có thể trở thành hiện thực. Ngược lại, còn cuốn luôn cả Hoàng đế vào cục diện bế tắc này, đến lúc đấy tình thế càng khó hoá giải hơn.
Hoàng đế vốn định chờ đến phút cuối mới xuất hiện phá vỡ cục diện bế tắc này, hơn nữa, thời cơ thực sự đã tới rồi. Có điều, người tính không bằng trời tính, vào thời khắc cuối cùng, thánh chỉ bên Khánh Quốc cũng tới, nhưng một phần thánh chỉ này lại làm xáo trộn cả kế hoạch của Hoàng đế.
Không cần nói cũng có thể đoán được khi đêm khuya, Hàn Huyền Đạo vào cung, mật báo với Hoàng đế ý định của Khánh Quốc, Yến Đế nhất định là vừa sợ vừa giận.
Sợ sự ngông cuồng và ngu xuẩn của người Khánh Quốc, giận chính là vì những toan tính của y bị một thánh chỉ này của Khánh Quốc làm xáo trộn tất cả.
…
-Việc này chẳng lẽ không còn cách nào khác?
Hàn Mạc thoáng trầm ngâm, cuối cùng hỏi.
Tú công chúa nhìn Hàn Mạc, nói:
-Ý chỉ của Thánh thượng, cả kinh thành và dân chúng đều đã biết. Sứ đoàn của Khánh Quốc hẳn đã sớm đem tin tức này báo lên kinh thành bên ấy lâu rồi. Ngươi cho rằng còn có thể thay đổi sao?
Hàn Mạc nắm chặt tay lại. Tú công chúa vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tay hắn, đôi mắt nàng đẹp động lòng người:
-Xem ra ngươi rất quan tâm đến tiểu nha đầu kia. Ngươi thật sự không muốn nàng đến Khánh Quốc sao?
Hàn Mạc bị Tú công chúa vuốt ve mu bàn tay, cảm thấy nhột nhạt, nhưng lúc này hắn có lòng dạ nào nghĩ chuyện mờ ám, thấp giọng nói:
-Công chúa chẳng lẽ muốn nhìn nàng rời xa quê hương, đến nước khác, tha hương xứ người sao?
Tú công chúa dừng tay, khép mắt lại, nhất thời không nói gì. Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi nói:
-Bản cung dĩ nhiên cũng không muốn, nhưng bản cung không còn cách nào khác!
Hàn Mạc tức thì đứng bật dậy:
-Hàn Mạc vốn vẫn cho rằng công chúa là nữ nhân có tình có nghĩa, hôm nay xem ra cũng chỉ là người tàn khốc mà thôi!
-Láo xược!
Tú công chúa nhíu chặt mày:
-Hàn Mạc, khá khen cho ngươi lớn mật, dám nói vậy với bản cung. Ngươi không muốn sống nữa rồi sao?
Hàn Mạc cười lạnh, nói:
-Tiểu công chúa đem mọi sự an nguy của nàng gửi gắm ở công chúa, nhưng khi nàng gặp nguy hiểm, công chúa lại chỉ dùng mấy chữ “không còn cách nào khác” để đối phó, Hàn Mạc rất thất vọng. Công chúa nếu có giáng tội, Hàn Mạc cũng tình nguyện tiếp nhận!
Tú công chúa nhìn chằm chằm Hàn Mạc, khẽ thở dài:
-Hàn Mạc, ngươi thật cảm thấy bản cung là nữ nhân tàn khốc sao?
Hàn Mạc thấy gương mặt xinh đẹp của Tú công chúa bi thương, không khỏi thở dài. Hắn ngồi lại xuống sập hoa:
-Công chúa, Hàn Mạc lỡ lời. Nàng đừng để bụng!
Kỳ thật, Hàn Mạc cũng hiểu được, tình thế đã định vậy, cho dù Tú công chúa có bản lĩnh cũng khó có thể thay đổi sự thật.
Mọi chuyện cũng chẳng thể trách người phụ nữ này được.
Tú công chúa nhấc thân người duyên dáng, mềm mại, chậm rãi ngồi thẳng dậy. Nàng thoáng suy nghĩ, trầm mặc một lát, rồi nói:
-Giờ chắc ngươi muốn đích thân tham gia vào sứ đoàn tiễn hôn!
Hàn Mạc nhíu mày.
-Tuy rằng hiện giờ chưa xác định ai sẽ làm sứ thần tiễn hôn, nhưng ngươi khó tránh được nhiệm vụ lần này.
Tú công chúa bình tĩnh nói.
-Vì sao muốn ta đi?
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
-Trơ mắt nhìn Sương công chúa đến Khánh Quốc hay đích thân ta đưa nàng đi, thứ cho ta nói thẳng, chuyện quá đáng như vậy, ta không muốn làm, cũng tuyệt đối sẽ không chấp nhận!
-Ngươi nhất định phải nhận!
Đôi mắt đẹp của Tú công chúa ánh lên tia nhìn sắc bén, nàng thấp giọng:
-Người thích hợp nhất làm sứ thần hoà thân, cũng chỉ có ngươi.
-Vì sao?
-Bởi vì ngươi là người của Hàn gia.
Tú công chúa thản nhiên nói:
-Trong các thế gia ở Yến Quốc, nhiệt tình kết minh với Khánh Quốc nhất là Hàn gia của ngươi. Hàn gia ngươi chắc chắn cũng không muốn lần hoà thân này xuất hiện bất kỳ biến cố nào, cho nên ngươi là người thích hợp nhất!
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
-Công chúa yên tâm. Chuyện quá đáng như vậy ta sẽ không chấp nhận làm đâu. Nếu thật sự cần người của Hàn gia làm, ta còn có một vị đại ca hiện đang giữ chức Hộ quân tham lĩnh ở doanh trại Hoả Sơn. Huynh ấy có thể tới Khánh Quốc. Công chúa chắc hẳn biết gia tộc ta còn có một người như vậy!
Tú công chúa thản nhiên cười nói:
-Ngươi thật không đi sao?
-Nhất định không đi!
Hàn Mạc nói chắc như đinh đóng cột, lòng thầm nghĩ biện pháp giúp Sương nhi vượt qua cửa ải khó khăn này.
-Nếu là thánh chỉ thì sao?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
-Công chúa chỉ sợ đã quên mất rồi. Hàn Mạc biết dùng độc, càng biết nên hạ độc thế nào. Dùng để đối phó người khác, có lẽ thủ đoạn của Hàn Mạc chỉ tầm thường thôi, nhưng ít ra cũng dư sức dùng cho bản thân. Muốn tự hạ độc mình, khiến ta mất ít nhất hai tháng mới bình phục nổi, Hàn Mạc tự tin có thể làm được!
Tú công chúa ngẩn ra, ánh cười bất đắc dĩ hiện lên trong mắt. Nàng lắc đầu nói:
-Bướng bỉnh, lại còn đê tiện nữa!
Tức thì nàng nghiêm nghị, thấp giọng nói:
-Ngươi lại đây!
Hàn Mạc vẫn đứng yên. Tú công chúa trừng mắt nhìn hắn:
-Ngươi dám cãi lời bản cung?
Hàn Mạc bất đắc dĩ bước lên. Tú công chúa đến gần hắn, khẽ thì thầm vào tai hắn:
-Hàn Mạc, ngươi có muốn cứu Sương công chúa không?
Hàn Mạc tức thì nghi hoặc, khẽ nghiêng đầu, nhìn Tú công chúa khó hiểu.
-Nếu ngươi không muốn nha đầu kia vào Khánh Quốc, lần này nhất định phải theo sứ đoàn hoà thân đến Khánh Quốc!
Tú công chúa nghiêm giọng nói:
-Nếu không, ngươi chỉ còn cách nhìn nàng bị gả cho thái tử Khánh Quốc mà thôi!
Tú công chúa nghiêng người nằm trên tràng kỷ, khép hờ đôi mắt. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng không gợn chút sợ hãi. Bên tai nàng vang lên tiếng đàn du dương, một nhạc nữ trong cung đang khẽ vuốt dao cầm, cách công chúa không xa.
Tiếng đàn mềm mại như nước, từng giọt từng giọt tuôn chảy. Cung Tú Xuân tĩnh lặng, tiếng đàn lúc ẩn lúc hiện, bóng người cũng như có như không.
Một cung nữ vội vàng đi vào, từ xa nàng ta đã trông thấy Tú công chúa đang nhắm mắt thưởng đàn, nhất thời không dám đi lên quấy rầy. Nàng còn đang do dự, tiếng đàn đã dừng lại, Tú công chúa dịu dàng cất giọng hỏi:
-Có chuyện gì?
Cung nữ tiến lên phía trước, bẩm báo:
-Công chúa, Hàn đại nhân Hàn Mạc cầu kiến!
Tú công chúa không ngạc nhiên, vẫn nhắm mắt như trước, dường như vẫn đang thưởng thức dư âm của tiếng đàn lúc nãy. Nàng khẽ nhấc cánh tay ngọc, thản nhiên nói:
-Cho hắn vào!
Cho đến khi Hàn Mạc đứng trước mặt Tú công chúa, nàng vẫn giữ nguyên tư thế mỹ nhân say ngủ, hấp dẫn mê người.
-Thần tham kiến công chúa!
Hàn Mạc thi lễ.
Lúc này, Tú công chúa mới mở đôi mắt xinh đẹp, khẽ phất tay, ra hiệu các cung nữ xung quanh lui ra. Nàng thản nhiên cười, nhìn Hàn Mạc, nói:
-Nửa đêm, mưa ngoài trời còn chưa dứt, ngươi không ở trong phủ cùng phu nhân, còn chạy đến chỗ ta làm chi?
Vẻ mặt Hàn Mạc thoáng nghiêm nghị, hắn nói thẳng:
-Công chúa hẳn đã biết Đại Yến ta muốn hoà thân cùng Khánh Quốc!
Tú công chúa không nói gì, chỉ gật đầu.
-Chắc công chúa cũng đã biết, Khánh Quốc đưa ra yêu cầu với Đại Yến ta, đòi chúng ta phải gả công chúa đi!
Hàn Mạc đứng thẳng người, tựa như một cây thương.
Tú công chúa vẫn chỉ gật đầu.
-Vậy công chúa càng nên biết rằng, công chúa được chọn đi hoà thân là Sương công chúa!
Hàn Mạc nghiêm nghị, nói:
-Không biết công chúa nghĩ thế nào về việc này?
Tú công chúa nhấc cánh tay trắng nõn nà chống cằm, bình tĩnh nhìn Hàn Mạc, thản nhiên nói:
-Đây là ý chỉ của Thánh thượng, là quốc sách. Cho dù bản cung nghĩ thế nào cũng không thể thay đổi được!
Hàn Mạc nhíu mày nói:
-Công chúa bằng lòng nhìn Sương công chúa đến Khánh Quốc sao?
-Mọi chuyện lẽ nào vì mong muốn của bản cung mà thay đổi hay sao?
Tú công chúa bình tĩnh nói:
-Hiện giờ cả thiên hạ đều biết, Đại Yến ta vì kết giao với Khánh Quốc mà phải gả công chúa đi. Bản cung có tài năng gì có thể thay đổi mọi chuyện lại đây?
Nàng nhìn Hàn Mạc đứng thẳng tắp tựa cây thương, thở dài, chỉ chỉ sập hoa bên cạnh, nói:
-Ngồi xuống nói chuyện đi!
Hàn Mạc thoáng trầm ngâm, cuối cùng cũng bước lên, tới gần Tú công chúa, ngồi xuống. Lúc này, hai người rất gần nhau. Hàn Mạc có thể ngửi rõ hương thơm mê người trên cơ thể Tú công chúa.
-Công chúa có biết trước chuyện hôm nay Thánh thượng sẽ hạ chỉ không?
Hàn Mạc nhìn gương mặt xinh đẹp của Tú công chúa:
-Cho nên nàng mới để ta và Sương công chúa gặp mặt lần cuối, đúng không?
Tú công chúa nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mạc, thoáng thở dài:
-Ngươi tưởng bản cung thông minh vậy sao?
-Nhưng ta cảm thấy trước đó dường như công chúa đã linh tính được chuyện gì rồi!
Lúc này, trong điện chỉ có hai người. Hàn Mạc nói thẳng, không hề kiêng kỵ:
-Thánh thượng nếu sớm đã có ý kết minh cùng Khánh Quốc, vì sao còn không sớm hạ chỉ một chút, phải kéo dài đến tận ngày hôm nay? Nếu sớm hạ chỉ, chúng ta không nhất định phải hoà thân!
Tú công chúa nhíu đôi mày liễu, thoáng trầm ngâm, nói:
-Hàn Mạc, ngươi phải hiểu được rằng, chính trị vốn là một trò chơi, là một trò chơi mạo hiểm. Thậm chí những người có bản lĩnh cũng không thể nắm chắc trong tay!
Hàn Mạc biết nàng nói như vậy tất có ý tứ sâu xa, cho nên cũng không cắt ngang lời.
-Cũng có thể Hứa Thánh Sơn vốn không ngờ rằng, người Khánh Quốc lại điên rồ đến mức quyết định bỏ ngang đàm phán.
Đôi mắt đẹp của Tú công chúa ánh lên vẻ lạnh lùng:
-Càng thật không ngờ, chỉ nửa tháng ngắn ngủi, hậu đảng của Khánh Quốc lại có thể thật sự xoay chuyển tình thế, buộc Hoàng đế Khánh Quốc hạ chỉ triệu hồi sứ thần.
Nàng khẽ thở dài:
-Người Khánh Quốc ngông cuồng như vậy, quả thật ngoài dự đoán của mọi người!
Hàn Mạc cũng đồng ý về điểm này. Hoàng đế Khánh Quốc hạ chỉ triệu hồi sứ đoàn, dừng hẳn đàm phán, gần như là một quyết định ngông cuồng, cũng có thể nói là một quyết định cực kỳ ngu xuẩn.
Đây quả thực là một quyết định khiến người khó có thể tin được.
-Vốn dĩ việc đàm phán dùng dằng, để hai nước Nguỵ Khánh tranh giành lẫn nhau, nước ta có thể nhân cơ hội kiếm được càng nhiều ích lợi từ bọn họ.
Tú công chúa chậm rãi nói:
-Theo lẽ thường mà nói thì, nếu chúng ta kiên trì, Đại Yến ta rất có thể có được mấy vạn lượng bạc hiếm có ấy. Nhưng hành động ngông cuồng của người Khánh Quốc khiến quy tắc của trò chơi này bị phá hỏng hoàn toàn. Mọi sự thành ra như bây giờ khiến Thánh thượng không thể không đưa ra hạ sách này.
Kỳ thật, Tú công chúa không nói ra lý do Hoàng đế lần lữa không hạ chỉ.
Hoàng đế chậm hạ chỉ, nguyên nhân rất đơn giản, y muốn đợi cho hai nhà Tiêu Hàn giằng co đến mức không thể đưa ra được kết quả đàm phán, mới ra mặt hạ chỉ. Lúc đó, ý chỉ của Hoàng đế mới có ý nghĩa quyết định, mới có thể khiến các thế gia không thể thúc đẩy việc đàm phán này đến đâu không còn lời nào để nói.
Bởi vì, xét theo một góc độ nào đó, thì chẳng khác nào thế gia làm việc không hiệu quả, mới phải nhờ Hoàng đế ra mặt thu thập cục diện rối rắm này. Thế nên, cho dù Hoàng đế có đưa ra quyết định nào giải quyết cục diện này, các thế gia đều không có lý do gì để phản đối cả.
Nếu Hoàng đế sớm quyết định kết minh với Khánh Quốc, như vậy nhất định quyết định của y sẽ không có tác dụng. Ngược lại, Tiêu gia nhất định sẽ phản đối. Trong chuyện này, một khi Tiêu gia đã phản đối, cho dù là ý chỉ của Hoàng đế cũng chưa chắc có thể trở thành hiện thực. Ngược lại, còn cuốn luôn cả Hoàng đế vào cục diện bế tắc này, đến lúc đấy tình thế càng khó hoá giải hơn.
Hoàng đế vốn định chờ đến phút cuối mới xuất hiện phá vỡ cục diện bế tắc này, hơn nữa, thời cơ thực sự đã tới rồi. Có điều, người tính không bằng trời tính, vào thời khắc cuối cùng, thánh chỉ bên Khánh Quốc cũng tới, nhưng một phần thánh chỉ này lại làm xáo trộn cả kế hoạch của Hoàng đế.
Không cần nói cũng có thể đoán được khi đêm khuya, Hàn Huyền Đạo vào cung, mật báo với Hoàng đế ý định của Khánh Quốc, Yến Đế nhất định là vừa sợ vừa giận.
Sợ sự ngông cuồng và ngu xuẩn của người Khánh Quốc, giận chính là vì những toan tính của y bị một thánh chỉ này của Khánh Quốc làm xáo trộn tất cả.
…
-Việc này chẳng lẽ không còn cách nào khác?
Hàn Mạc thoáng trầm ngâm, cuối cùng hỏi.
Tú công chúa nhìn Hàn Mạc, nói:
-Ý chỉ của Thánh thượng, cả kinh thành và dân chúng đều đã biết. Sứ đoàn của Khánh Quốc hẳn đã sớm đem tin tức này báo lên kinh thành bên ấy lâu rồi. Ngươi cho rằng còn có thể thay đổi sao?
Hàn Mạc nắm chặt tay lại. Tú công chúa vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tay hắn, đôi mắt nàng đẹp động lòng người:
-Xem ra ngươi rất quan tâm đến tiểu nha đầu kia. Ngươi thật sự không muốn nàng đến Khánh Quốc sao?
Hàn Mạc bị Tú công chúa vuốt ve mu bàn tay, cảm thấy nhột nhạt, nhưng lúc này hắn có lòng dạ nào nghĩ chuyện mờ ám, thấp giọng nói:
-Công chúa chẳng lẽ muốn nhìn nàng rời xa quê hương, đến nước khác, tha hương xứ người sao?
Tú công chúa dừng tay, khép mắt lại, nhất thời không nói gì. Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi nói:
-Bản cung dĩ nhiên cũng không muốn, nhưng bản cung không còn cách nào khác!
Hàn Mạc tức thì đứng bật dậy:
-Hàn Mạc vốn vẫn cho rằng công chúa là nữ nhân có tình có nghĩa, hôm nay xem ra cũng chỉ là người tàn khốc mà thôi!
-Láo xược!
Tú công chúa nhíu chặt mày:
-Hàn Mạc, khá khen cho ngươi lớn mật, dám nói vậy với bản cung. Ngươi không muốn sống nữa rồi sao?
Hàn Mạc cười lạnh, nói:
-Tiểu công chúa đem mọi sự an nguy của nàng gửi gắm ở công chúa, nhưng khi nàng gặp nguy hiểm, công chúa lại chỉ dùng mấy chữ “không còn cách nào khác” để đối phó, Hàn Mạc rất thất vọng. Công chúa nếu có giáng tội, Hàn Mạc cũng tình nguyện tiếp nhận!
Tú công chúa nhìn chằm chằm Hàn Mạc, khẽ thở dài:
-Hàn Mạc, ngươi thật cảm thấy bản cung là nữ nhân tàn khốc sao?
Hàn Mạc thấy gương mặt xinh đẹp của Tú công chúa bi thương, không khỏi thở dài. Hắn ngồi lại xuống sập hoa:
-Công chúa, Hàn Mạc lỡ lời. Nàng đừng để bụng!
Kỳ thật, Hàn Mạc cũng hiểu được, tình thế đã định vậy, cho dù Tú công chúa có bản lĩnh cũng khó có thể thay đổi sự thật.
Mọi chuyện cũng chẳng thể trách người phụ nữ này được.
Tú công chúa nhấc thân người duyên dáng, mềm mại, chậm rãi ngồi thẳng dậy. Nàng thoáng suy nghĩ, trầm mặc một lát, rồi nói:
-Giờ chắc ngươi muốn đích thân tham gia vào sứ đoàn tiễn hôn!
Hàn Mạc nhíu mày.
-Tuy rằng hiện giờ chưa xác định ai sẽ làm sứ thần tiễn hôn, nhưng ngươi khó tránh được nhiệm vụ lần này.
Tú công chúa bình tĩnh nói.
-Vì sao muốn ta đi?
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
-Trơ mắt nhìn Sương công chúa đến Khánh Quốc hay đích thân ta đưa nàng đi, thứ cho ta nói thẳng, chuyện quá đáng như vậy, ta không muốn làm, cũng tuyệt đối sẽ không chấp nhận!
-Ngươi nhất định phải nhận!
Đôi mắt đẹp của Tú công chúa ánh lên tia nhìn sắc bén, nàng thấp giọng:
-Người thích hợp nhất làm sứ thần hoà thân, cũng chỉ có ngươi.
-Vì sao?
-Bởi vì ngươi là người của Hàn gia.
Tú công chúa thản nhiên nói:
-Trong các thế gia ở Yến Quốc, nhiệt tình kết minh với Khánh Quốc nhất là Hàn gia của ngươi. Hàn gia ngươi chắc chắn cũng không muốn lần hoà thân này xuất hiện bất kỳ biến cố nào, cho nên ngươi là người thích hợp nhất!
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
-Công chúa yên tâm. Chuyện quá đáng như vậy ta sẽ không chấp nhận làm đâu. Nếu thật sự cần người của Hàn gia làm, ta còn có một vị đại ca hiện đang giữ chức Hộ quân tham lĩnh ở doanh trại Hoả Sơn. Huynh ấy có thể tới Khánh Quốc. Công chúa chắc hẳn biết gia tộc ta còn có một người như vậy!
Tú công chúa thản nhiên cười nói:
-Ngươi thật không đi sao?
-Nhất định không đi!
Hàn Mạc nói chắc như đinh đóng cột, lòng thầm nghĩ biện pháp giúp Sương nhi vượt qua cửa ải khó khăn này.
-Nếu là thánh chỉ thì sao?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
-Công chúa chỉ sợ đã quên mất rồi. Hàn Mạc biết dùng độc, càng biết nên hạ độc thế nào. Dùng để đối phó người khác, có lẽ thủ đoạn của Hàn Mạc chỉ tầm thường thôi, nhưng ít ra cũng dư sức dùng cho bản thân. Muốn tự hạ độc mình, khiến ta mất ít nhất hai tháng mới bình phục nổi, Hàn Mạc tự tin có thể làm được!
Tú công chúa ngẩn ra, ánh cười bất đắc dĩ hiện lên trong mắt. Nàng lắc đầu nói:
-Bướng bỉnh, lại còn đê tiện nữa!
Tức thì nàng nghiêm nghị, thấp giọng nói:
-Ngươi lại đây!
Hàn Mạc vẫn đứng yên. Tú công chúa trừng mắt nhìn hắn:
-Ngươi dám cãi lời bản cung?
Hàn Mạc bất đắc dĩ bước lên. Tú công chúa đến gần hắn, khẽ thì thầm vào tai hắn:
-Hàn Mạc, ngươi có muốn cứu Sương công chúa không?
Hàn Mạc tức thì nghi hoặc, khẽ nghiêng đầu, nhìn Tú công chúa khó hiểu.
-Nếu ngươi không muốn nha đầu kia vào Khánh Quốc, lần này nhất định phải theo sứ đoàn hoà thân đến Khánh Quốc!
Tú công chúa nghiêm giọng nói:
-Nếu không, ngươi chỉ còn cách nhìn nàng bị gả cho thái tử Khánh Quốc mà thôi!