Đương triều Yến Đế hạ chỉ kết thành đồng minh hoà thân với Khánh Quốc không gặp trở ngại nào lớn, cũng là chuyện đã rồi.
Từ trên đến dưới trong kinh thành, khắp nơi đều đồn đại về chuyện hoà thân lần này. Già trẻ lớn bé đầu đường cuối ngõ dĩ nhiên không ngừng bàn luận, chẳng khác nào tận mắt nhìn thấy sự việc cả.
Không ít người trong thâm tâm thầm phỉ báng hoàng đế nhu nhược, rõ ràng là Khánh Quốc cầu cạnh Yến Quốc, vậy mà cuối cùng Hoàng đế lại phải dâng công chúa của mình cho thái tử Khánh Quốc để được kết minh. Theo góc độ nào đó mà nói thì chuyện này chẳng khác nào đã xúc phạm đến tôn nghiêm của Yến Quốc.
Nhưng cũng có không ít người cảm thấy quyết định của Hoàng đế là hành động anh minh, sáng suốt.
Tuy rằng phải hy sinh công chúa, nhưng có thể tránh cho Yến Quốc rơi vào vòng xoáy chiến tranh. Đối với đại đa số dân chúng mà nói, an cư lạc nghiệp mới là cách cai trị nhân từ thực sự. Cái gọi là mở mang đất đai, bờ cõi chẳng qua chỉ làm tăng thêm đống của cải xa xỉ của bọn quý tộc mà thôi.
Đương nhiên chẳng có mấy người có thể thực sự đoán biết được dụng tâm chân chính của Hoàng đế.
Mà sứ đoàn Khánh Quốc đã bẩm báo mọi việc về nước. Cho dù là Tây Hà Vương gia hay Vân Thương Lan, tâm trạng lúc này đều rất tốt, bởi bọn họ hiểu rất rõ, Yến Quốc phải hy sinh lớn như thế đã chứng tỏ toàn bộ thành ý của bọn họ. Người Khánh Quốc tuy rằng cao ngạo, nhưng bản thân bọn họ hiểu vô cùng rõ, lần này kết minh với Yến Quốc mới thực sự là mang lại lợi ích cho nước nhà.
Cho nên khi Hoàng đế Yến Quốc hạ chỉ hoà thân, chẳng khác nào đã đả kích một trận thật mạnh vào hậu đảng Khánh Quốc đang ở cách xa ngàn dặm. Có được thành ý như vậy, An Ngọc Thanh dù có chết cũng chỉ có thể bị hai bên cố ý quên đi mà thôi.
Tây Hà Vương gia biết rõ, có được cơ hội như vậy, với sự giúp đỡ của Thương Chung Ly, bên Khánh Quốc nhất định sẽ nhanh chóng có phản ứng tích cực. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, chỉ mấy ngày nữa Khánh Quốc sẽ có ý chỉ mới. Hơn nữa, Tây Hà Vương gia càng tin rằng, trong ý chỉ mới nhất định sẽ có hồi đáp lại lại thành ý của Yến Quốc.
Kết quả là, Tây Hà Vương gia đang ở Tứ Thông quan đã xoá tan được nỗi phiền muộn mấy ngày trước, mọi lo lắng dường như đã tan thành mây khói. Vân Thương Lan và Hổ Dũng bảo vệ y rất an toàn. Mỗi ngày y đều có thể vô tư mà uống rượu, phẩm trà, lại có thể nghe ca múa. Đây thực sự là những ngày thoải mái nhất của y từ khi đến Yến kinh.
Ngày sứ đoàn Nguỵ Quốc nhận được thánh chỉ của Yến Đế truyền xuống, Thanh Nguyên tiên sinh oán giận dẫn người rời khỏi Yến Kinh.
…
…
Tuy rằng trong kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng đối với đại đa số người mà nói thì cuộc sống vẫn bình yên như trước, chẳng có gì khác biệt. Mọi người đều sinh hoạt bình thường.
Hoà Thịnh tiêu cục là một trong ba đại tiêu cục có thế lực nhất trong kinh thành, nằm ở Bắc thành. Hoà Thịnh tiêu cục có sân rất rộng, xây bằng gạch xanh ngói trắng, trước cửa có hai con sư tử bằng đá nhe nanh múa vuốt, uy phong lầm lẫm. Trước cửa có một tấm biển bằng đá và một cột cờ cao cao có treo lá cờ màu tím phất phơ, trên đó có viết mấy chữ màu vàng “Hoà Thịnh tiêu cục”. Bốn chữ này tựa như phượng múa rồng bay, vô cùng khí phách.
Hoà Thịnh tiêu cục có tám gã tiêu đầu và hơn bốn mươi tên tranh tử, phần lớn đều là những người có kinh nghiệm áp tải hàng hoá đã nhiều năm. Cũng nhờ có nhiều người chèo chống như vậy nên Hoà Thịnh tiêu cục mới có thể yên ổn sống ở kinh thành, trở thành một trong ba đại tiêu cục.
Hoà Thịnh tiêu cục ở kinh thành nổi tiếng nhất là vận chuyển hàng hoá đi xa. Người chủ hàng luôn sẵn lòng thuê tiêu sư của Hoà Thịnh tiêu cục hộ tống hàng. Tiêu đầu nổi tiếng nhất trong đám tiêu đầu của Hoà Thịnh tiêu cục chính là “Thiết lão hổ” người người đều biết tiếng, tên gọi Thiết Khuê.
Thiết Khuê gia nhập Hoà Thịnh tiêu cục cũng không sớm lắm. Trong tám vị đại tiêu đầu, gã chỉ xếp thứ sáu, nhưng cách gã chăm sóc cho khách hàng đã thu lại lợi nhuận lớn nhất cho tiêu cục, hơn cả bảy người kia. Có những khi gã bận, không thể áp tải được, tiêu cục chỉ còn cách bố trí tiêu đầu khác làm thay. Đám tiêu đầu kia chẳng khác nào phải dựa vào Thiết Khuê để kiếm miếng ăn cả.
Mộc Tú và Lâm Phong không kém, nhưng Thiết Khuê ở tiêu cục Hoà Thịnh uy danh cũng nổi như cồn, nhưng ở trong tiêu cục lại bị mọi người xa lánh.
Thiết Khuê là một người trầm mặc, không cạnh tranh với người, bình thường cũng không giỏi nịnh bợ, lấy lòng ai. Cũng chính vì thế, quan hệ giữa gã và bảy tên tiêu đầu kia chẳng hề êm ấm chút nào.
Tuy rằng bọn tranh tử đều vui vẻ hộ tống Thiết Khuê áp giải hàng hoá, bọn họ hiểu được Thiết Khuê là một tiêu đầu vô cùng xuất sắc, nhưng trong tiêu cục thực sự có rất ít người dám đến gần Thiết Khuê. Không phải bọn họ sợ Thiết Khuê, mà bởi bọn họ biết, một khi quá gần gũi với Thiết Khuê, chắc chắn sẽ bị mấy lão tiêu đầu kia để ý, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bị đá ra khỏi Hoà Thịnh tiêu cục.
Thiết Khuê dù được tổng tiêu đầu yêu thích nhưng trong lòng tổng tiêu đầu, y không hề muốn đắc tội với mấy lão tiêu đầu đã cùng y chiến đấu, giương lên lá cờ hiệu Hoà Thịnh tiêu cục.
Cho nên cho tới bây giờ, tổng tiêu đầu vẫn duy trì mối quan hệ lúc lạnh lúc nóng với Thiết Khuê.
Nếu không mang lại lợi nhuận đáng kể cho Tiêu cục, chỉ sợ rằng Thiết Khuê đã bị các tiêu đầu khác đẩy ra khỏi Hoà Thịnh từ lâu rồi.
…
Thiết Khuê đi từ trong tiêu cục ra, vẻ mặt hơi khó coi.
Tuy rằng khách nhân tìm đến nhờ hắn hộ tống nhiều, nhưng gần đây tiêu cục luôn lấy lý do Thiết Khuê bận việc, giao nhiệm vụ cho các tiêu sư khác.
Trừ phi là các vị khách lão gia kia cần được hộ tống đường dài, tiêu cục mới sắp xếp cho Thiết Khuê đi làm.
Thiết Khuê ngoài miệng không nói gì, nhưng gã hoàn toàn hiểu rõ, chắc chắn là mấy lão tiêu đầu ở phía sau giở trò quỷ.
Những vụ làm ăn bị mấy lão gia hoả kia đoạt mất của Thiết Khuê đều là những vụ hộ tống đường ngắn, nhưng hoa hồng tới tay không chênh lệch so với hộ tống đường dài là bao, hơn nữa lại không mạo hiểm mấy.
Hộ tống đường dài, tuy rằng hoa hồng nhiều hơn một chút, nhưng mức độ nguy hiểm cũng lớn hơn.
Nói cách khác, những chuyện nhẹ nhàng hiện giờ đều bị mấy lão gia hoả kia chiếm mất, còn những vụ hộ tống đường dài phải động đao kiếm, lại phải liều mạng đều đẩy cho Thiết Khuê.
Hôm nay không có vụ hộ tống đường dài nào, mà mấy nơi chỉ đích danh Thiết Khuê hộ tống đều bị mấy lão tiêu đầu kia cướp mất, khiến Thiết Khuê không có việc làm. Gã đành phải rời khỏi tiêu cục, định bụng tìm một tửu quán giải sầu.
Phía Bắc thành có rất nhiều tửu quán, đặc biệt ở gần tiêu cục mỗi con phố đều có ít nhất hai nhà. Mặt tiền của cửa hàng nhìn rất bình thường, so với những đại tửu lâu ở Đông thành hay Nam thành thì kém xa, nhưng trong những tửu quán nhỏ bé này đều có rượu mạnh, thứ mà đàn ông thích nhất.
Gã vừa bước chân vào một tửu quán, một tiểu nhị đã quen với Thiết Khuê chạy ra đon đả mời chào:
-Thiết tiêu đầu, hôm nay ngài không làm sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây thế này? Vẫn gọi như thường lệ chứ?
Người nào không biết chuyện đều tưởng Thiết Khuê là tiêu đầu nổi danh nhất Hoà Thịnh tiêu cục, nhưng có mấy ai biết được hoàn cảnh bất đắc dĩ của hắn hiện giờ đâu.
Tuy rằng tổng tiêu đầu giao rất nhiều việc đường ngắn cho các tiêu đầu khác, nhưng Thiết Khuê không hề oán giận.
Gã hiểu rõ, Hoà Thịnh tiêu cục có được như ngày hôm nay có công lao không nhỏ của các tiêu đầu lớn tuổi. Tổng tiêu đầu dĩ nhiên sẽ không cắt mất đường sống của bọn họ, nhất định sẽ sắp xếp cho bọn họ vài công việc hộ tống, để bọn họ có thêm chút tiền hoa hồng nuôi sống mấy miệng ăn ở nhà.
Gã ngồi xuống bàn, gọi một đĩa lạc, một chén thịt bò, ngoài ra còn có một bình rượu mạnh.
Vừa nhắm lạc và thịt bò, Thiết Khuê vừa nốc bình rượu mạnh. Gã chợt nhìn thấy một người trẻ tuổi ngồi xuống trước mặt gã.
Thoạt nhìn người này rất trẻ, hắn khẽ cười với gã. Toàn thân hắn mặc y phục cấm vệ quân, vừa nhìn qua đã biết là một công tử bột con nhà quý tộc. Loại công tử bột thế này gần như không thể nào có khả năng đi vào loại tửu quán nhỏ bé không tiếng tăm thế này.
-Cho thêm hai bình rượu!
Người trẻ tuổi kêu tiểu nhị:
-Hai đĩa lạc, thêm hai chén thịt bò nữa!
Tiểu nhị thoáng ngờ vực nhìn người trẻ tuổi. Đợi đến khi hắn đặt một khối bạc vụn lên bàn, tiểu nhị mới tỉnh lại, kêu một tiếng “Được”, rồi vội vàng chạy đi chuẩn bị.
-Không thể ngờ nhanh như vậy đã gặp lại ngươi rồi!
Thiết Khuê bình tĩnh nói:
-Hôm nay tìm ta có chuyện gì không?
Người trẻ tuổi này dĩ nhiên chính là Hàn Mạc. Hắn khẽ mỉm cười, nói:
-Tiểu Thuỷ đã nói rồi, sau khi về kinh nhất định sẽ mời Thiết tiêu đầu uống rượu. Chẳng lẽ Thiết tiêu đầu đã quên?
Thiết Khuê thản nhiên cười, nói:
-Ngươi quả là người giữ chữ tín!
Tiểu nhị đã đem đến hai bình rượu, chẳng mấy chốc lại mang cả lạc và thịt bò đến. Hàn Mạc đẩy viên bạc vụn cho gã, nói:
-Không cần trả lại, tiền thừa coi như thưởng cho ngươi!
Một viên bạc vụn này tuy không nhiều nhưng cũng đủ mua hai mươi bình rượu. Tiểu nhị dĩ nhiên rất vui mừng, dù sao ở một tửu quán nhỏ thế này, có được một khách nhân rộng rãi hào phóng như vậy rất hiếm có a.
Thiết Khuê không khách sáo, với lấy một bình, mở ra, ngửa đầu nốc một ngụm, nói:
-Rượu này rất mạnh, các ngươi là quý công tử, chỉ quen uống mỹ tưởu, e rằng uống không quen!
Hàn Mạc không nói gì, mở nút bình, ngửa đầu nốc một ngụm to. Hắn đặt bình rượu xuống, lấy ống tay áo quẹt rượu ở khoé miệng, mặt không đổi sắc, cười nói:
-Quả nhiên là rượu mạnh, có điều ta còn muốn uống nữa!
Nói xong, hắn vươn tay gắp lấy một miếng thịt bò bỏ vào miệng, cắn, liên tục gật đầu:
-Đây mới là thịt bò thực sự, hương vị rất ngon!
Thiết Khuê rốt cuộc cũng cười rộ lên, nói:
-Nói đi, tìm ta có việc gì?
-Có việc!
Hàn Mạc nghiêm nghị gật đầu, nói.
-Nói xem!
-Anh hùng phải có đất dụng võ!
Hàn Mạc nhìn Thiết Khuê, nói:
-Thiết tiêu đầu, hy vọng ngươi có thể giúp ta một tay!
Thiết Khuê nhíu mày, nghi hoặc nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc mỉm cười, nói:
-Dũng sĩ nơi sa trường sống nhờ ở tiêu cục cũng chỉ là kế tạm bợ thôi. Thiết tiêu đầu, diều hâu tuy rằng tạm thời có thể sống nhờ cây lớn, nhưng cũng không thể cả đời cứ thế được. Ở mãi rồi, diều hâu cũng nên giương cánh bay cao, lượn dưới trời xanh chứ!
Tay trái Thiết Khuê nắm chặt lại, nhăn mày, nhìn Hàn Mạc.
-Lúc trước, Thiết tiêu đầu vốn là một mãnh tướng hạng nhất trong quân Tây Bắc.
Hàn Mạc nhìn Thiết Khuê, chậm rãi nói:
-Vì sao huynh đài rời khỏi quân Tây Bắc, tại hạ không rõ, nhưng tại hạ tin rằng, trong lòng Thiết tiêu đầu có lẽ vẫn không quên được quân Tây Bắc, cũng không quên được những huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử.
Ánh mắt Thiết Khuê sáng lên khác thường, trầm giọng nói:
-Ngươi là ai?
-Thiết tiêu đầu là người có tình có nghĩa.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
-Sau khi rời khỏi quân Tây Bắc, cho tới hôm nay, huynh đài vẫn luôn chăm sóc cho đám con côi của sáu huynh đệ đã tử trận!
-Rốt cuộc ngươi là ai?
Thiết Khuê nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên, ánh mắt sáng rực sắc bén.
Hàn Mạc nhìn Thiết Khuê, bình tĩnh nói:
-Ta là Hàn Mạc!
Từ trên đến dưới trong kinh thành, khắp nơi đều đồn đại về chuyện hoà thân lần này. Già trẻ lớn bé đầu đường cuối ngõ dĩ nhiên không ngừng bàn luận, chẳng khác nào tận mắt nhìn thấy sự việc cả.
Không ít người trong thâm tâm thầm phỉ báng hoàng đế nhu nhược, rõ ràng là Khánh Quốc cầu cạnh Yến Quốc, vậy mà cuối cùng Hoàng đế lại phải dâng công chúa của mình cho thái tử Khánh Quốc để được kết minh. Theo góc độ nào đó mà nói thì chuyện này chẳng khác nào đã xúc phạm đến tôn nghiêm của Yến Quốc.
Nhưng cũng có không ít người cảm thấy quyết định của Hoàng đế là hành động anh minh, sáng suốt.
Tuy rằng phải hy sinh công chúa, nhưng có thể tránh cho Yến Quốc rơi vào vòng xoáy chiến tranh. Đối với đại đa số dân chúng mà nói, an cư lạc nghiệp mới là cách cai trị nhân từ thực sự. Cái gọi là mở mang đất đai, bờ cõi chẳng qua chỉ làm tăng thêm đống của cải xa xỉ của bọn quý tộc mà thôi.
Đương nhiên chẳng có mấy người có thể thực sự đoán biết được dụng tâm chân chính của Hoàng đế.
Mà sứ đoàn Khánh Quốc đã bẩm báo mọi việc về nước. Cho dù là Tây Hà Vương gia hay Vân Thương Lan, tâm trạng lúc này đều rất tốt, bởi bọn họ hiểu rất rõ, Yến Quốc phải hy sinh lớn như thế đã chứng tỏ toàn bộ thành ý của bọn họ. Người Khánh Quốc tuy rằng cao ngạo, nhưng bản thân bọn họ hiểu vô cùng rõ, lần này kết minh với Yến Quốc mới thực sự là mang lại lợi ích cho nước nhà.
Cho nên khi Hoàng đế Yến Quốc hạ chỉ hoà thân, chẳng khác nào đã đả kích một trận thật mạnh vào hậu đảng Khánh Quốc đang ở cách xa ngàn dặm. Có được thành ý như vậy, An Ngọc Thanh dù có chết cũng chỉ có thể bị hai bên cố ý quên đi mà thôi.
Tây Hà Vương gia biết rõ, có được cơ hội như vậy, với sự giúp đỡ của Thương Chung Ly, bên Khánh Quốc nhất định sẽ nhanh chóng có phản ứng tích cực. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, chỉ mấy ngày nữa Khánh Quốc sẽ có ý chỉ mới. Hơn nữa, Tây Hà Vương gia càng tin rằng, trong ý chỉ mới nhất định sẽ có hồi đáp lại lại thành ý của Yến Quốc.
Kết quả là, Tây Hà Vương gia đang ở Tứ Thông quan đã xoá tan được nỗi phiền muộn mấy ngày trước, mọi lo lắng dường như đã tan thành mây khói. Vân Thương Lan và Hổ Dũng bảo vệ y rất an toàn. Mỗi ngày y đều có thể vô tư mà uống rượu, phẩm trà, lại có thể nghe ca múa. Đây thực sự là những ngày thoải mái nhất của y từ khi đến Yến kinh.
Ngày sứ đoàn Nguỵ Quốc nhận được thánh chỉ của Yến Đế truyền xuống, Thanh Nguyên tiên sinh oán giận dẫn người rời khỏi Yến Kinh.
…
…
Tuy rằng trong kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng đối với đại đa số người mà nói thì cuộc sống vẫn bình yên như trước, chẳng có gì khác biệt. Mọi người đều sinh hoạt bình thường.
Hoà Thịnh tiêu cục là một trong ba đại tiêu cục có thế lực nhất trong kinh thành, nằm ở Bắc thành. Hoà Thịnh tiêu cục có sân rất rộng, xây bằng gạch xanh ngói trắng, trước cửa có hai con sư tử bằng đá nhe nanh múa vuốt, uy phong lầm lẫm. Trước cửa có một tấm biển bằng đá và một cột cờ cao cao có treo lá cờ màu tím phất phơ, trên đó có viết mấy chữ màu vàng “Hoà Thịnh tiêu cục”. Bốn chữ này tựa như phượng múa rồng bay, vô cùng khí phách.
Hoà Thịnh tiêu cục có tám gã tiêu đầu và hơn bốn mươi tên tranh tử, phần lớn đều là những người có kinh nghiệm áp tải hàng hoá đã nhiều năm. Cũng nhờ có nhiều người chèo chống như vậy nên Hoà Thịnh tiêu cục mới có thể yên ổn sống ở kinh thành, trở thành một trong ba đại tiêu cục.
Hoà Thịnh tiêu cục ở kinh thành nổi tiếng nhất là vận chuyển hàng hoá đi xa. Người chủ hàng luôn sẵn lòng thuê tiêu sư của Hoà Thịnh tiêu cục hộ tống hàng. Tiêu đầu nổi tiếng nhất trong đám tiêu đầu của Hoà Thịnh tiêu cục chính là “Thiết lão hổ” người người đều biết tiếng, tên gọi Thiết Khuê.
Thiết Khuê gia nhập Hoà Thịnh tiêu cục cũng không sớm lắm. Trong tám vị đại tiêu đầu, gã chỉ xếp thứ sáu, nhưng cách gã chăm sóc cho khách hàng đã thu lại lợi nhuận lớn nhất cho tiêu cục, hơn cả bảy người kia. Có những khi gã bận, không thể áp tải được, tiêu cục chỉ còn cách bố trí tiêu đầu khác làm thay. Đám tiêu đầu kia chẳng khác nào phải dựa vào Thiết Khuê để kiếm miếng ăn cả.
Mộc Tú và Lâm Phong không kém, nhưng Thiết Khuê ở tiêu cục Hoà Thịnh uy danh cũng nổi như cồn, nhưng ở trong tiêu cục lại bị mọi người xa lánh.
Thiết Khuê là một người trầm mặc, không cạnh tranh với người, bình thường cũng không giỏi nịnh bợ, lấy lòng ai. Cũng chính vì thế, quan hệ giữa gã và bảy tên tiêu đầu kia chẳng hề êm ấm chút nào.
Tuy rằng bọn tranh tử đều vui vẻ hộ tống Thiết Khuê áp giải hàng hoá, bọn họ hiểu được Thiết Khuê là một tiêu đầu vô cùng xuất sắc, nhưng trong tiêu cục thực sự có rất ít người dám đến gần Thiết Khuê. Không phải bọn họ sợ Thiết Khuê, mà bởi bọn họ biết, một khi quá gần gũi với Thiết Khuê, chắc chắn sẽ bị mấy lão tiêu đầu kia để ý, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bị đá ra khỏi Hoà Thịnh tiêu cục.
Thiết Khuê dù được tổng tiêu đầu yêu thích nhưng trong lòng tổng tiêu đầu, y không hề muốn đắc tội với mấy lão tiêu đầu đã cùng y chiến đấu, giương lên lá cờ hiệu Hoà Thịnh tiêu cục.
Cho nên cho tới bây giờ, tổng tiêu đầu vẫn duy trì mối quan hệ lúc lạnh lúc nóng với Thiết Khuê.
Nếu không mang lại lợi nhuận đáng kể cho Tiêu cục, chỉ sợ rằng Thiết Khuê đã bị các tiêu đầu khác đẩy ra khỏi Hoà Thịnh từ lâu rồi.
…
Thiết Khuê đi từ trong tiêu cục ra, vẻ mặt hơi khó coi.
Tuy rằng khách nhân tìm đến nhờ hắn hộ tống nhiều, nhưng gần đây tiêu cục luôn lấy lý do Thiết Khuê bận việc, giao nhiệm vụ cho các tiêu sư khác.
Trừ phi là các vị khách lão gia kia cần được hộ tống đường dài, tiêu cục mới sắp xếp cho Thiết Khuê đi làm.
Thiết Khuê ngoài miệng không nói gì, nhưng gã hoàn toàn hiểu rõ, chắc chắn là mấy lão tiêu đầu ở phía sau giở trò quỷ.
Những vụ làm ăn bị mấy lão gia hoả kia đoạt mất của Thiết Khuê đều là những vụ hộ tống đường ngắn, nhưng hoa hồng tới tay không chênh lệch so với hộ tống đường dài là bao, hơn nữa lại không mạo hiểm mấy.
Hộ tống đường dài, tuy rằng hoa hồng nhiều hơn một chút, nhưng mức độ nguy hiểm cũng lớn hơn.
Nói cách khác, những chuyện nhẹ nhàng hiện giờ đều bị mấy lão gia hoả kia chiếm mất, còn những vụ hộ tống đường dài phải động đao kiếm, lại phải liều mạng đều đẩy cho Thiết Khuê.
Hôm nay không có vụ hộ tống đường dài nào, mà mấy nơi chỉ đích danh Thiết Khuê hộ tống đều bị mấy lão tiêu đầu kia cướp mất, khiến Thiết Khuê không có việc làm. Gã đành phải rời khỏi tiêu cục, định bụng tìm một tửu quán giải sầu.
Phía Bắc thành có rất nhiều tửu quán, đặc biệt ở gần tiêu cục mỗi con phố đều có ít nhất hai nhà. Mặt tiền của cửa hàng nhìn rất bình thường, so với những đại tửu lâu ở Đông thành hay Nam thành thì kém xa, nhưng trong những tửu quán nhỏ bé này đều có rượu mạnh, thứ mà đàn ông thích nhất.
Gã vừa bước chân vào một tửu quán, một tiểu nhị đã quen với Thiết Khuê chạy ra đon đả mời chào:
-Thiết tiêu đầu, hôm nay ngài không làm sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây thế này? Vẫn gọi như thường lệ chứ?
Người nào không biết chuyện đều tưởng Thiết Khuê là tiêu đầu nổi danh nhất Hoà Thịnh tiêu cục, nhưng có mấy ai biết được hoàn cảnh bất đắc dĩ của hắn hiện giờ đâu.
Tuy rằng tổng tiêu đầu giao rất nhiều việc đường ngắn cho các tiêu đầu khác, nhưng Thiết Khuê không hề oán giận.
Gã hiểu rõ, Hoà Thịnh tiêu cục có được như ngày hôm nay có công lao không nhỏ của các tiêu đầu lớn tuổi. Tổng tiêu đầu dĩ nhiên sẽ không cắt mất đường sống của bọn họ, nhất định sẽ sắp xếp cho bọn họ vài công việc hộ tống, để bọn họ có thêm chút tiền hoa hồng nuôi sống mấy miệng ăn ở nhà.
Gã ngồi xuống bàn, gọi một đĩa lạc, một chén thịt bò, ngoài ra còn có một bình rượu mạnh.
Vừa nhắm lạc và thịt bò, Thiết Khuê vừa nốc bình rượu mạnh. Gã chợt nhìn thấy một người trẻ tuổi ngồi xuống trước mặt gã.
Thoạt nhìn người này rất trẻ, hắn khẽ cười với gã. Toàn thân hắn mặc y phục cấm vệ quân, vừa nhìn qua đã biết là một công tử bột con nhà quý tộc. Loại công tử bột thế này gần như không thể nào có khả năng đi vào loại tửu quán nhỏ bé không tiếng tăm thế này.
-Cho thêm hai bình rượu!
Người trẻ tuổi kêu tiểu nhị:
-Hai đĩa lạc, thêm hai chén thịt bò nữa!
Tiểu nhị thoáng ngờ vực nhìn người trẻ tuổi. Đợi đến khi hắn đặt một khối bạc vụn lên bàn, tiểu nhị mới tỉnh lại, kêu một tiếng “Được”, rồi vội vàng chạy đi chuẩn bị.
-Không thể ngờ nhanh như vậy đã gặp lại ngươi rồi!
Thiết Khuê bình tĩnh nói:
-Hôm nay tìm ta có chuyện gì không?
Người trẻ tuổi này dĩ nhiên chính là Hàn Mạc. Hắn khẽ mỉm cười, nói:
-Tiểu Thuỷ đã nói rồi, sau khi về kinh nhất định sẽ mời Thiết tiêu đầu uống rượu. Chẳng lẽ Thiết tiêu đầu đã quên?
Thiết Khuê thản nhiên cười, nói:
-Ngươi quả là người giữ chữ tín!
Tiểu nhị đã đem đến hai bình rượu, chẳng mấy chốc lại mang cả lạc và thịt bò đến. Hàn Mạc đẩy viên bạc vụn cho gã, nói:
-Không cần trả lại, tiền thừa coi như thưởng cho ngươi!
Một viên bạc vụn này tuy không nhiều nhưng cũng đủ mua hai mươi bình rượu. Tiểu nhị dĩ nhiên rất vui mừng, dù sao ở một tửu quán nhỏ thế này, có được một khách nhân rộng rãi hào phóng như vậy rất hiếm có a.
Thiết Khuê không khách sáo, với lấy một bình, mở ra, ngửa đầu nốc một ngụm, nói:
-Rượu này rất mạnh, các ngươi là quý công tử, chỉ quen uống mỹ tưởu, e rằng uống không quen!
Hàn Mạc không nói gì, mở nút bình, ngửa đầu nốc một ngụm to. Hắn đặt bình rượu xuống, lấy ống tay áo quẹt rượu ở khoé miệng, mặt không đổi sắc, cười nói:
-Quả nhiên là rượu mạnh, có điều ta còn muốn uống nữa!
Nói xong, hắn vươn tay gắp lấy một miếng thịt bò bỏ vào miệng, cắn, liên tục gật đầu:
-Đây mới là thịt bò thực sự, hương vị rất ngon!
Thiết Khuê rốt cuộc cũng cười rộ lên, nói:
-Nói đi, tìm ta có việc gì?
-Có việc!
Hàn Mạc nghiêm nghị gật đầu, nói.
-Nói xem!
-Anh hùng phải có đất dụng võ!
Hàn Mạc nhìn Thiết Khuê, nói:
-Thiết tiêu đầu, hy vọng ngươi có thể giúp ta một tay!
Thiết Khuê nhíu mày, nghi hoặc nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc mỉm cười, nói:
-Dũng sĩ nơi sa trường sống nhờ ở tiêu cục cũng chỉ là kế tạm bợ thôi. Thiết tiêu đầu, diều hâu tuy rằng tạm thời có thể sống nhờ cây lớn, nhưng cũng không thể cả đời cứ thế được. Ở mãi rồi, diều hâu cũng nên giương cánh bay cao, lượn dưới trời xanh chứ!
Tay trái Thiết Khuê nắm chặt lại, nhăn mày, nhìn Hàn Mạc.
-Lúc trước, Thiết tiêu đầu vốn là một mãnh tướng hạng nhất trong quân Tây Bắc.
Hàn Mạc nhìn Thiết Khuê, chậm rãi nói:
-Vì sao huynh đài rời khỏi quân Tây Bắc, tại hạ không rõ, nhưng tại hạ tin rằng, trong lòng Thiết tiêu đầu có lẽ vẫn không quên được quân Tây Bắc, cũng không quên được những huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử.
Ánh mắt Thiết Khuê sáng lên khác thường, trầm giọng nói:
-Ngươi là ai?
-Thiết tiêu đầu là người có tình có nghĩa.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
-Sau khi rời khỏi quân Tây Bắc, cho tới hôm nay, huynh đài vẫn luôn chăm sóc cho đám con côi của sáu huynh đệ đã tử trận!
-Rốt cuộc ngươi là ai?
Thiết Khuê nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên, ánh mắt sáng rực sắc bén.
Hàn Mạc nhìn Thiết Khuê, bình tĩnh nói:
-Ta là Hàn Mạc!