Phòng trong không đốt đèn, tối đen như mực. Nhưng hoa mai lại lấp lánh sáng ở trong khoảng không u tĩnh. Thảng trong gió có những tiếng thở dốc đầy khoái cảm, cực kỳ kích thích.
Hàn Mạc ôm chặt thê tử, hưởng thụ những ngọt ngào của ân ái nam nữ. Hai người tuổi trẻ khí lực sung mãn, cũng cần phải phát tiết ra ngoài.
Tiểu Thiến ép sát gương mặt mịn màng của mình vào ngực Hàn Mạc, cặp môi he hé thở dốc, trong trướng hương thơm nồng nàn. Sau mỗi lần giao hoan, nàng đều co người lại nép vào lòng Hàn Mạc, điều này dường như đã thành thói quen của nàng rồi.
Hàn Mạc vốn cũng hiểu về chuyện chăn gối, nên rất khéo léo dẫn dụ cô nương ngây thơ. Tiểu Thiến qua những ngày bỡ ngỡ đã biết cách tự tìm trong đó lạc thú riêng của mình.
Mà Hàn Mạc cũng biết, ngoài phương diện tình yêu là cơ sở của lạc thú, thì buông lỏng bản thân để đạt được cảm giác khoái hoạt đỉnh điểm cũng là việc quan trọng.
Hai người kết nghĩa vợ chồng, cuộc sống chăn gối càng ngày càng hòa hợp.
-Tướng công, lời đồn đại đó có thật không?
Nằm im một lát, Tiểu Thiến rốt cuộc cũng nhẹ nhàng hỏi.
Hàn Mạc hỏi lại:
-Đồn gì?
-Là việc kết thân hòa hiếu đó.
Tiếu Thiến ngẩng đầu, tuy rằng ở trong bóng tối, nhưng Hàn Mạc vẫn thấy đôi mắt nàng mở to trong suốt:
-Sương công chúa liệu có phải đi nước Khánh không?
Hàn Mạc khẽ nhíu mày, kỳ thật đây là việc hắn không muốn nói tới. Tuy rằng đêm qua sau một hồi đàm đạo với Tú công chúa mơ hồ cảm thấy sự tình dường như có chuyển biến, nhưng chân tướng thế nào hắn cũng không rõ. Tận đáy lòng mình hắn rất lo lắng cho tương lai của Sương công chúa.
Chỉ có điều hắn hơi lạ, Tiểu Thiến ngày thường rất khi hỏi đến những chuyện như vậy, tối nay, sao bỗng dưng đề cập đến?
-Có lẽ sẽ đi!
Hàn Mạc vuốt ve tấm lưng long nuột nà của Tiếu Thiến, dịu dàng nói:
-Đó là việc của hoàng gia, là đại sự của đất nước, chúng ta quản không được!
Tiểu Thiến hạ giọng:
-Ta hồi còn nhỏ khi tiến cung có gặp nàng, nàng còn nhỏ hơn ta 2 tuổi.
-Ồ, hai người biết nhau?
-Trước đây có gặp vài lần, khi đó nàng mới 7, 8 tuổi, cả ngày ở trong sân đếm kiến.
Tiểu Thiến lại co vào lòng Hàn Mạc:
-Sau khi lớn lên, cũng không gặp lại.
Hàn Mạc trong lòng trầm xuống. Hắn có thể hiểu một người nhàm chán đến mức cả ngày đi đếm kiến, chỉ có thể nói nội tâm của công chúa đã cô độc đến cực điểm. Đây là một hình thức làm vơi đi nỗi cô độc trong lòng mình.
Nói cách khác, Sương nhi từ khi 7, 8 tuổi đã bắt đầu cảm nhận sâu sắc nỗi cô độc trong lòng mình.
Có lẽ có nhiều người ước ao cuộc sống của hoàng thất, thèm muốn cuộc sống xa hoa của họ, nhưng cũng không có nhiều người biết, gia đình đế vương, so với người thường, từ xưa đến nay, là nơi hiểm ác nhất.
Đây là một đám người cao quý, nhưng cuộc sống bọn họ lại tràn ngập những cô đơn không ai hiểu nổi.
Nếu biết đế vương là kẻ vô tình nhất, kiếp sau không làm đế vương!
Đã có không ít bài thơ của những người xuất thân hoàng tộc phản ánh nỗi bi ai và bất đắc dĩ của họ.
Có lẽ, trước khi xuyên qua thế giới này, Hàn Mạc cũng không cảm thụ hết, nhưng trải qua cuộc sống 20 năm trong thế gia, hắn đã hiểu rõ, là con cháu quý tộc, đã có rất nhiều bất đắc dĩ, và không được tự do, nói gì tới hoàng thân quốc thích.
-Nói như thế, các nàng hồi nhỏ là tỉ muội của nhau à?
Hàn Mạc dịu dàng hỏi.
Tiểu Thiến cười hì hì:
-Chỉ gặp vài lần thôi, chưa thành tỉ muội.
Dừng một chút, giọng đầy nỗi thông cảm:
-Chỉ có điều phải gả đến nước Khánh xa xôi, nhất định sẽ khổ sở vô cùng. Nàng nhất định sẽ không muốn đi.
Nói đến đây, dường như cảm thấy điều gì đó, Tiểu Thiến xích sát lại Hàn Mạc, giống như muốn hòa trộn vào cơ thể Hàn Mạc.
Hàn Mạc cảm thấy lời nói này có chút trầm trọng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:
-Đúng rồi, hôm nay khi ăn cơm chiều, ta thấy tiểu muội vẻ mặt không thoải mái, dường như có tâm sự. Nhưng hỏi thì không nói. Đã xảy ra chuyện gì, nàng biết không?
Tiểu Thiến cười hì hì:
-Tướng công, quên nói cho chàng, hôm nay trong phủ có khách!
Điểm này Hàn Mạc đúng là không ngạc nhiên.
Lúc này đây Hoàng đế đưa ra sách lược kết hòa thân, liên minh nước Khánh, bỏ qua nước Ngụy, tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng trận này chính là trận cờ chính trị, trong đó, Hàn gia đánh bại Tiêu gia, cuối cùng giành được thắng lợi.
Theo góc độ nào đó, cùng nước Khánh kết minh, danh vọng của Hàn gia lại tiến thêm một bước.
Với tình thế đó, sẽ có nhiều quan viên lui tới để nhằm củng cố quan hệ với Hàn tộc.
Cho nên hai phủ Hàn gia, mỗi ngày đều có khách, đặc biệt phủ đệ của anh em Hàn Huyền Đạo khách đến không ngớt.
Đối với đại đa số quan viên phi thế gia mà nói, đi lại một đôi lần, hiếu kính một ít lễ vật, buông vài câu tâng bốc, thắt chặt quan hệ… cũng là một tập quán.
Trong giới quan viên, chuyện này là vô cùng bình thường.
Quan viên phi thế gia của nước Yến, trên thực tế không lấy đấu tranh làm chủ lực. Đại bộ phận quan viên phi thế gia chẳng qua cũng là cây cỏ đầu tường, nay Tần mai Sở, thế gia nếu có tranh đấu, các quan viên này lại nép sang một bên, không dễ dàng bị cuốn vào.
Hôm nay Hàn gia có thế, bọn họ đến đây thể hiện thành ý, nhưng ai dám cam đoan, ngày mai bọn họ sẽ không đi gặp Tiêu gia, thậm chí là Tô gia để kính cẩn nghe ngóng thái độ.
-Là người nước Khánh kia!
Tiểu Thiến nói:
-Là người nước Khánh tối hôm đó đột ngột tới…
-Vân Thương Lan?
-Đúng đúng, là Vân Thương Lan!
Tiểu Thiến lập tức nói:
-Buổi chiều tới, mang theo rất nhiều lễ vật!
Hàn Mạc thản nhiên cười. Yến –Khánh kết thân, khiến Sứ đoàn nước Khánh như được hồi sinh, không thể phủ nhận, Hàn gia đã có công lớn. Vân Thương Lan đến cảm tạ cũng là việc tất yếu.
Chẳng qua là Hàn Mạc có chút kỳ quái. Nếu tạ ơn, cũng nên đợi khi Hàn Huyền Xương từ nha môn bộ Lễ trở về, hẳn là đợi ban đêm mới tới, đây là đến lúc nửa chiều, hai cha con đều không có trong phủ, việc này hơi lạ.
-Vân Thương Lan tặng tiểu muội một bức tranh.
Tiểu Thiến hạ giọng nói:
-Nghe nói người Khánh đó tặng tiểu muội một bức tranh Đường Thục Hổ, tiểu muội sau khi nhận tranh, tinh thần không yên, cũng không biết tại sao…
-Một bức tranh?
Hàn Mạc thoáng suy nghĩ:
-Tinh thần không yên?
Dường như nghĩ tới điều gì, nói:
-Vân Thương Lan hình như hơi thất lễ rồi…
Tiểu Thiến trừng mắt nhìn Hàn Mạc:
-Là sao, tướng công?
-Không có gì?
Hàn Mạc vội cười nói:
-Chẳng qua tiểu tử kia rất không có phép tắc. Trong phủ toàn nữ quyến, hắn chọn thời điểm này đến tặng lễ vật, đúng là có chút thất lễ…
Tiểu Thiến cười hì hì, rồi như sực nhớ ra, hỏi:
-Đúng rồi tướng công, chàng lần trước không phải nói là muốn kết bạn với một nhóm người sao? Bọn họ đều nói, ngày mai sẽ tới, chàng không bận việc gì chứ?
-Ai?
Hàn Mạc không hiểu.
Tiếu Thiến không kìm nổi, vỗ nhẹ vào ngực Hàn Mạc, trách:
-Chàng làm sao mà nhanh quên vậy? Chính là chàng nói mời bọn họ mà, chàng quên rồi sao?
Hàn Mạc trong nháy mắt hiểu được:
-Là phu quân tỉ muội của nàng phải không?
-Đúng vậy!
Tiểu Thiến gật đầu:
-Bọn họ hẹn ngày mai đến thăm.
Hàn Mạc nói:
-Bọn họ đều là khách quý, phải chiêu đãi thật tốt.
Nhóm người đó đều là con cháu quan viên bộ Binh, là những tướng sĩ trẻ tuổi, tuy rằng bọn họ sức ảnh hưởng không cao, nhưng cha chú họ là những nhân vật trọng yếu của bộ Binh.
Dĩ nhiên là Hàn Mạc rất muốn gặp những người đó.
Ngày hôm sau, Hàn Mạc không rời phủ. Nhóm tướng sĩ trẻ tuổi đó hẹn buổi chiều tới, cho nên hôm nay Hàn phủ tất bật chuẩn bị yến tiệc. Hàn Mạc từ sáng sớm đã chỉ bảo tôi tớ bày tiệc rượu ở sau hoa viên.
Vào kinh nửa năm, Hàn Mạc thật ra cũng không giao du với các con cháu thế gia đồng trang lứa. Tuy rằng ở quan trường lăn lộn, bạn bè cùng lứa khó có thể đạt được thành công như hắn, nhưng đối với cuộc sống công tử tiểu thư thế gia hắn hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Hàn Mạc hiểu phải thích ứng với hoàn cảnh, kết giao với đám con dòng cháu giống là việc không thể thiếu. Nhóm người này được cho là chủ lưu trong kinh, mình cũng cần phải trở thành một phần của cuộc sống đó.
Đối với đám người du thử du thực suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, Hàn Mạc đúng là không có thiện cảm, càng không có hứng thú kết giao. Hơn nữa, hắn cũng biết rõ, đám công tử ăn chơi đó phần lớn là tay chân của Tiêu Minh Đường. Ở một khía cạnh nào đó, Tiêu Minh Đường tuy rằng không có tài cán gì, nhưng ở trong kinh có quan hệ rất tốt với tầng lớp trâm anh thế phiệt.
Hôm nay gặp, đều là con cháu của quan viên bộ Binh.
Quan viên bộ Binh phần lớn đều đảm nhận chức vụ nào đó trong quân đội, trải qua huấn luyện quân sự, nên không ít thì nhiều đều là những người có kỷ luật cao, có tác phong của một tướng sĩ trong quân đội.
Đối với những tướng sĩ trẻ tuổi hôm nay gặp, Hàn Mạc có phái người điều tra nhân thân. Cũng biết một vài điều. Bọn họ tuy rằng không tránh được thói ngang ngược kiêu ngạo của con cháu thế gia, nhưng cũng vì là có chút chức vị, nên không tính vào loại ăn chơi trác táng.
Hàn Mạc vốn định tìm Tam ca Hàn Tân nhờ chiều nay đến tiếp khách, nên sáng sớm đã phái người đến phủ Thượng thư bộ Hộ mời, tôi tớ trở về bẩm báo, Tam thiếu gia từ sáng sớm đã rời phủ, không biết đi đâu.
Hàn Mạc thở dài. Biết Hàn Tân mười phần là đến Kim Tài Phường, chắn chắn bây giờ đã bị phu nhân Hoa Khánh mê hoặc đến điên đảo tinh thần, quên cả chính mình là ai cũng không chừng…
Hàn Mạc ôm chặt thê tử, hưởng thụ những ngọt ngào của ân ái nam nữ. Hai người tuổi trẻ khí lực sung mãn, cũng cần phải phát tiết ra ngoài.
Tiểu Thiến ép sát gương mặt mịn màng của mình vào ngực Hàn Mạc, cặp môi he hé thở dốc, trong trướng hương thơm nồng nàn. Sau mỗi lần giao hoan, nàng đều co người lại nép vào lòng Hàn Mạc, điều này dường như đã thành thói quen của nàng rồi.
Hàn Mạc vốn cũng hiểu về chuyện chăn gối, nên rất khéo léo dẫn dụ cô nương ngây thơ. Tiểu Thiến qua những ngày bỡ ngỡ đã biết cách tự tìm trong đó lạc thú riêng của mình.
Mà Hàn Mạc cũng biết, ngoài phương diện tình yêu là cơ sở của lạc thú, thì buông lỏng bản thân để đạt được cảm giác khoái hoạt đỉnh điểm cũng là việc quan trọng.
Hai người kết nghĩa vợ chồng, cuộc sống chăn gối càng ngày càng hòa hợp.
-Tướng công, lời đồn đại đó có thật không?
Nằm im một lát, Tiểu Thiến rốt cuộc cũng nhẹ nhàng hỏi.
Hàn Mạc hỏi lại:
-Đồn gì?
-Là việc kết thân hòa hiếu đó.
Tiếu Thiến ngẩng đầu, tuy rằng ở trong bóng tối, nhưng Hàn Mạc vẫn thấy đôi mắt nàng mở to trong suốt:
-Sương công chúa liệu có phải đi nước Khánh không?
Hàn Mạc khẽ nhíu mày, kỳ thật đây là việc hắn không muốn nói tới. Tuy rằng đêm qua sau một hồi đàm đạo với Tú công chúa mơ hồ cảm thấy sự tình dường như có chuyển biến, nhưng chân tướng thế nào hắn cũng không rõ. Tận đáy lòng mình hắn rất lo lắng cho tương lai của Sương công chúa.
Chỉ có điều hắn hơi lạ, Tiểu Thiến ngày thường rất khi hỏi đến những chuyện như vậy, tối nay, sao bỗng dưng đề cập đến?
-Có lẽ sẽ đi!
Hàn Mạc vuốt ve tấm lưng long nuột nà của Tiếu Thiến, dịu dàng nói:
-Đó là việc của hoàng gia, là đại sự của đất nước, chúng ta quản không được!
Tiểu Thiến hạ giọng:
-Ta hồi còn nhỏ khi tiến cung có gặp nàng, nàng còn nhỏ hơn ta 2 tuổi.
-Ồ, hai người biết nhau?
-Trước đây có gặp vài lần, khi đó nàng mới 7, 8 tuổi, cả ngày ở trong sân đếm kiến.
Tiểu Thiến lại co vào lòng Hàn Mạc:
-Sau khi lớn lên, cũng không gặp lại.
Hàn Mạc trong lòng trầm xuống. Hắn có thể hiểu một người nhàm chán đến mức cả ngày đi đếm kiến, chỉ có thể nói nội tâm của công chúa đã cô độc đến cực điểm. Đây là một hình thức làm vơi đi nỗi cô độc trong lòng mình.
Nói cách khác, Sương nhi từ khi 7, 8 tuổi đã bắt đầu cảm nhận sâu sắc nỗi cô độc trong lòng mình.
Có lẽ có nhiều người ước ao cuộc sống của hoàng thất, thèm muốn cuộc sống xa hoa của họ, nhưng cũng không có nhiều người biết, gia đình đế vương, so với người thường, từ xưa đến nay, là nơi hiểm ác nhất.
Đây là một đám người cao quý, nhưng cuộc sống bọn họ lại tràn ngập những cô đơn không ai hiểu nổi.
Nếu biết đế vương là kẻ vô tình nhất, kiếp sau không làm đế vương!
Đã có không ít bài thơ của những người xuất thân hoàng tộc phản ánh nỗi bi ai và bất đắc dĩ của họ.
Có lẽ, trước khi xuyên qua thế giới này, Hàn Mạc cũng không cảm thụ hết, nhưng trải qua cuộc sống 20 năm trong thế gia, hắn đã hiểu rõ, là con cháu quý tộc, đã có rất nhiều bất đắc dĩ, và không được tự do, nói gì tới hoàng thân quốc thích.
-Nói như thế, các nàng hồi nhỏ là tỉ muội của nhau à?
Hàn Mạc dịu dàng hỏi.
Tiểu Thiến cười hì hì:
-Chỉ gặp vài lần thôi, chưa thành tỉ muội.
Dừng một chút, giọng đầy nỗi thông cảm:
-Chỉ có điều phải gả đến nước Khánh xa xôi, nhất định sẽ khổ sở vô cùng. Nàng nhất định sẽ không muốn đi.
Nói đến đây, dường như cảm thấy điều gì đó, Tiểu Thiến xích sát lại Hàn Mạc, giống như muốn hòa trộn vào cơ thể Hàn Mạc.
Hàn Mạc cảm thấy lời nói này có chút trầm trọng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:
-Đúng rồi, hôm nay khi ăn cơm chiều, ta thấy tiểu muội vẻ mặt không thoải mái, dường như có tâm sự. Nhưng hỏi thì không nói. Đã xảy ra chuyện gì, nàng biết không?
Tiểu Thiến cười hì hì:
-Tướng công, quên nói cho chàng, hôm nay trong phủ có khách!
Điểm này Hàn Mạc đúng là không ngạc nhiên.
Lúc này đây Hoàng đế đưa ra sách lược kết hòa thân, liên minh nước Khánh, bỏ qua nước Ngụy, tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng trận này chính là trận cờ chính trị, trong đó, Hàn gia đánh bại Tiêu gia, cuối cùng giành được thắng lợi.
Theo góc độ nào đó, cùng nước Khánh kết minh, danh vọng của Hàn gia lại tiến thêm một bước.
Với tình thế đó, sẽ có nhiều quan viên lui tới để nhằm củng cố quan hệ với Hàn tộc.
Cho nên hai phủ Hàn gia, mỗi ngày đều có khách, đặc biệt phủ đệ của anh em Hàn Huyền Đạo khách đến không ngớt.
Đối với đại đa số quan viên phi thế gia mà nói, đi lại một đôi lần, hiếu kính một ít lễ vật, buông vài câu tâng bốc, thắt chặt quan hệ… cũng là một tập quán.
Trong giới quan viên, chuyện này là vô cùng bình thường.
Quan viên phi thế gia của nước Yến, trên thực tế không lấy đấu tranh làm chủ lực. Đại bộ phận quan viên phi thế gia chẳng qua cũng là cây cỏ đầu tường, nay Tần mai Sở, thế gia nếu có tranh đấu, các quan viên này lại nép sang một bên, không dễ dàng bị cuốn vào.
Hôm nay Hàn gia có thế, bọn họ đến đây thể hiện thành ý, nhưng ai dám cam đoan, ngày mai bọn họ sẽ không đi gặp Tiêu gia, thậm chí là Tô gia để kính cẩn nghe ngóng thái độ.
-Là người nước Khánh kia!
Tiểu Thiến nói:
-Là người nước Khánh tối hôm đó đột ngột tới…
-Vân Thương Lan?
-Đúng đúng, là Vân Thương Lan!
Tiểu Thiến lập tức nói:
-Buổi chiều tới, mang theo rất nhiều lễ vật!
Hàn Mạc thản nhiên cười. Yến –Khánh kết thân, khiến Sứ đoàn nước Khánh như được hồi sinh, không thể phủ nhận, Hàn gia đã có công lớn. Vân Thương Lan đến cảm tạ cũng là việc tất yếu.
Chẳng qua là Hàn Mạc có chút kỳ quái. Nếu tạ ơn, cũng nên đợi khi Hàn Huyền Xương từ nha môn bộ Lễ trở về, hẳn là đợi ban đêm mới tới, đây là đến lúc nửa chiều, hai cha con đều không có trong phủ, việc này hơi lạ.
-Vân Thương Lan tặng tiểu muội một bức tranh.
Tiểu Thiến hạ giọng nói:
-Nghe nói người Khánh đó tặng tiểu muội một bức tranh Đường Thục Hổ, tiểu muội sau khi nhận tranh, tinh thần không yên, cũng không biết tại sao…
-Một bức tranh?
Hàn Mạc thoáng suy nghĩ:
-Tinh thần không yên?
Dường như nghĩ tới điều gì, nói:
-Vân Thương Lan hình như hơi thất lễ rồi…
Tiểu Thiến trừng mắt nhìn Hàn Mạc:
-Là sao, tướng công?
-Không có gì?
Hàn Mạc vội cười nói:
-Chẳng qua tiểu tử kia rất không có phép tắc. Trong phủ toàn nữ quyến, hắn chọn thời điểm này đến tặng lễ vật, đúng là có chút thất lễ…
Tiểu Thiến cười hì hì, rồi như sực nhớ ra, hỏi:
-Đúng rồi tướng công, chàng lần trước không phải nói là muốn kết bạn với một nhóm người sao? Bọn họ đều nói, ngày mai sẽ tới, chàng không bận việc gì chứ?
-Ai?
Hàn Mạc không hiểu.
Tiếu Thiến không kìm nổi, vỗ nhẹ vào ngực Hàn Mạc, trách:
-Chàng làm sao mà nhanh quên vậy? Chính là chàng nói mời bọn họ mà, chàng quên rồi sao?
Hàn Mạc trong nháy mắt hiểu được:
-Là phu quân tỉ muội của nàng phải không?
-Đúng vậy!
Tiểu Thiến gật đầu:
-Bọn họ hẹn ngày mai đến thăm.
Hàn Mạc nói:
-Bọn họ đều là khách quý, phải chiêu đãi thật tốt.
Nhóm người đó đều là con cháu quan viên bộ Binh, là những tướng sĩ trẻ tuổi, tuy rằng bọn họ sức ảnh hưởng không cao, nhưng cha chú họ là những nhân vật trọng yếu của bộ Binh.
Dĩ nhiên là Hàn Mạc rất muốn gặp những người đó.
Ngày hôm sau, Hàn Mạc không rời phủ. Nhóm tướng sĩ trẻ tuổi đó hẹn buổi chiều tới, cho nên hôm nay Hàn phủ tất bật chuẩn bị yến tiệc. Hàn Mạc từ sáng sớm đã chỉ bảo tôi tớ bày tiệc rượu ở sau hoa viên.
Vào kinh nửa năm, Hàn Mạc thật ra cũng không giao du với các con cháu thế gia đồng trang lứa. Tuy rằng ở quan trường lăn lộn, bạn bè cùng lứa khó có thể đạt được thành công như hắn, nhưng đối với cuộc sống công tử tiểu thư thế gia hắn hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Hàn Mạc hiểu phải thích ứng với hoàn cảnh, kết giao với đám con dòng cháu giống là việc không thể thiếu. Nhóm người này được cho là chủ lưu trong kinh, mình cũng cần phải trở thành một phần của cuộc sống đó.
Đối với đám người du thử du thực suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, Hàn Mạc đúng là không có thiện cảm, càng không có hứng thú kết giao. Hơn nữa, hắn cũng biết rõ, đám công tử ăn chơi đó phần lớn là tay chân của Tiêu Minh Đường. Ở một khía cạnh nào đó, Tiêu Minh Đường tuy rằng không có tài cán gì, nhưng ở trong kinh có quan hệ rất tốt với tầng lớp trâm anh thế phiệt.
Hôm nay gặp, đều là con cháu của quan viên bộ Binh.
Quan viên bộ Binh phần lớn đều đảm nhận chức vụ nào đó trong quân đội, trải qua huấn luyện quân sự, nên không ít thì nhiều đều là những người có kỷ luật cao, có tác phong của một tướng sĩ trong quân đội.
Đối với những tướng sĩ trẻ tuổi hôm nay gặp, Hàn Mạc có phái người điều tra nhân thân. Cũng biết một vài điều. Bọn họ tuy rằng không tránh được thói ngang ngược kiêu ngạo của con cháu thế gia, nhưng cũng vì là có chút chức vị, nên không tính vào loại ăn chơi trác táng.
Hàn Mạc vốn định tìm Tam ca Hàn Tân nhờ chiều nay đến tiếp khách, nên sáng sớm đã phái người đến phủ Thượng thư bộ Hộ mời, tôi tớ trở về bẩm báo, Tam thiếu gia từ sáng sớm đã rời phủ, không biết đi đâu.
Hàn Mạc thở dài. Biết Hàn Tân mười phần là đến Kim Tài Phường, chắn chắn bây giờ đã bị phu nhân Hoa Khánh mê hoặc đến điên đảo tinh thần, quên cả chính mình là ai cũng không chừng…