Từ trong xe ngựa truyền ra một giọng nói nhẹ nhàng, trầm tĩnh, không đủ làm cho người nghe sợ hãi.
Hàn Mạc nhíu mày. Tuy rằng người trong xe ngựa không xưng danh, nhưng hắn biết người đó là nói với mình, chẳng qua, giọng nói này dường như xa lạ.
Đang ngơ ngác, thì tấm mành giữa thùng xe đã vén lên, lộ ra một gương mặt thanh tú, chỉ có điều, da có chút tái nhợt, môi cũng bạc màu.
Hàn Mạc thấy gương mặt này, mày nhăn lại, gương mặt này hắn chưa từng gặp qua, nhưng không biết vì sao cảm thấy hao hao quen thuộc.
Người nọ nói:
-Từ ngày chia tay ở thôn Dương Thụ, Tiểu Vi huynh gần đây vẫn khỏe chứ?
Hàn Mạc đầu tiên là ngẩn ra, lập tức giật mình. Người này đúng là đã từng gặp qua.
Cách xa nhau một thời gian, lần đó hắn cùng Sương công chúa đi đến thôn Dương Thụ, gặp một kỳ nhân, tuy rằng người nọ mặc quần áo may bằng vải thô, cải trang thành nông dân, nhưng Hàn Mạc lúc ấy cũng thấy đối phương không phải là người làm nông.
Ngày đó vị nông dân này còn mời Hàn Mạc uống rượu, đàm đạo quốc sự, chẳng qua hai bên cái nhìn không đồng nhất, nên gặp thoáng qua, liền vội vàng từ biệt. Từ đó về sau không hề gặp lại.
Người này đột nhiên xuất hiện ở hoàng thành, thực sự khiến hắn kinh ngạc, lại thấy y nhắc, chợt nhớ, người này ngày đó tự xưng là Hoàng Lịch, mà mình cũng xưng là Tiểu Vi.
-Hóa ra là ngươi!
Hàn Mạc cũng thản nhiên cười, nhưng vẫn ngồi trên lưng ngựa, không tính chuyện hạ mã.
Một gã hộ vệ trầm giọng quát:
-Lớn mật, gặp Thái tử điện hạ mà không quỳ lạy.
Hàn Mạc lúc này nhìn thấy Hoàng Lịch đã giật cả mình, lại nghe gã hộ vệ quát lớn, đúng là chấn động tinh thần. Bởi vì hắn không thể ngờ, Hoàng Lịch chính là đương kim Thái tử.
Trên thực tế, Thái tử nước Yến không phải là đề tài hấp dẫn. Đối với hoàng gia chính sự rất ít khi đàm luận. Mà Thái tử ở bên trong hoàng thất, dường như cũng hơi lạc loài.
Theo những gì Hàn Mạc biết, thì Thái tử lâu nay vẫn ẩn dật trong cung, rất ít khi xuất hiện. Cho dù là trọng thần trong triều, cũng khó gặp mặt Thái tử.
Theo lời Hàn Huyền Xương thì hình như Thái tử mắc một căn bệnh nào đó không tiện nói ra, rất sợ gặp ánh sáng, thân thể suy yếu, cho nên suốt ngày dấu mình trong cung. Một năm may ra chỉ rời cung vài lần, lại càng ít xuất hiện ở trên triều đường.
Tuy nói Thái tử rất ít khi xuất hiện, nhưng lại đảm nhiệm Chỉ huy sứ Hỏa Sơn Doanh, nghe nói Thái tử thỉnh thoảng cũng đến Hỏa Sơn Doanh, nhưng sự vụ ngày thường vẫn giao hết cho thuộc hạ xử lý.
Tuy nhiên, Hàn Huyền Đạo từng thuật lại một số việc trong cung, nói qua về một vài người, có nói rằng, tuy Thái tử rất ít khi xuất hiện nhưng quyền khống chế Hỏa Sơn Doanh vẫn nằm trong tay Thái tử.
Cũng vì người này có vẻ bí ẩn, nên không có mấy kẻ đoán được tâm tư của Thái tử, càng có ít thông tin về người.
Về Thái tử, Hàn Mạc đúng là cũng biết rất ít. Giống như đại đa số mọi người, biết trong cung có một người như vậy, còn về hình thức nhân phẩm tài năng, Hàn Mạc không có chút thông tin nào.
Hắn không ngờ, hôm nay, dưới chân tường hoàng thành, lại gặp đương kim Thái tử. Hơn nữa, Thái tử lại là người như vậy!
Hắn trong nháy mắt đã chắc chắn vị Thái tử điện hạ này đúng là anh ruột của Sương công chúa. Trên gương mặt thanh tú của Thái tử đúng là có thể thấy phảng phất bóng dáng Sương công chúa.
Giống như Sương công chúa, Thái tử điện hạ cũng có đôi mắt rất sáng.
Hàn Mạc thần sắc kỳ quái, trong lúc nhất thời, không có phản ứng gì, hộ vệ bên cạnh lại quát lên:
-Còn không mau xuống ngựa.
Hai gã tùy tùng phía sau Hàn Mạc đã xoay người xuống ngựa, quỳ trên một gối, thi lễ với thái tử. Hàn Mạc cũng xuống ngựa, quỳ gối bên cạnh xe, cung kính nói:
-Tiểu thần Hàn Mạc tham kiến Thái tử điện hạ.
“Hoàng Lịch” thản nhiên cười nói:
-Hoàng Lịch không phải Hoàng Lịch. Tiểu Vi cũng không phải Tiểu Vi. Hàn Mạc, đứng lên đi!
Sau khi Hàn Mạc đứng dậy, Thái tử mới nói:
-Bản cung muốn nói chuyện với ngươi. Ngươi hãy lên xe đi.
Hàn Mạc do dự một chút, Thái tử đã lạnh lùng nói:
-Chẳng nhẽ ngươi muốn kháng ý chỉ của bản cung?
Hàn Mạc bất đắc dĩ leo lên xe, bảo hai gã tùy tùng:
-Hai người ở đây chờ ta!
Bên trong thùng xe rất rộng, cũng cực kỳ sạch sẽ, Thái tử ngồi trên vào một cái đệm bằng sứ. Hàn Mạc chắp tay, ngồi xuống phía đối diện Thái tử.
Thái tử mặc xiêm y màu tím đơn giản, thoạt nhìn như là một công tử bình thường. Tay phải đeo một cái nhẫn bạch ngọc, tay kia khẽ vuốt ve cái nhẫn, đôi mắt sáng ngời nhìn Hàn Mạc, khóe miệng cười tủm tỉm, thoạt nhìn rất bình thản, lại có chút gì đó hiền hòa, dễ chịu.
-Đi dọc theo tường thành!
Hàn Mạc nhìn qua cửa kính, bảo tên hộ vệ bên ngoài, rồi buông rèm xe, trong thùng xe lập tức có vẻ mờ mịt tối.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Thái tử nhìn Hàn Mạc. Hàn Mạc cũng không có vẻ sợ hãi, chỉ lặng lẳng nhìn người thanh niên trước mặt.
Đây là Đông cung Thái tử!
Đây là Thái tử nước Yến!
Đây là Thái tử Tào Dụ mà ngay các trọng thần cũng không rõ thực hư!
-Hàn Mạc, ngươi quả nhiên kiểm soát được bản thân!
Thái tử phá vỡ sự yên lặng, cười nhẹ:
-Hoàng Lịch là Thái tử, ngươi cũng chẳng giật mình.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
-Kỳ thật… Thần trong lòng kinh ngạc vô cùng. Chẳng qua tiểu thần không dám quấy nhiễu điện hạ mà thôi. Lại càng không dám thất thốt trước mặt điện hạ!
Thái tử mỉm cười:
-Có thể kiềm chế cảm xúc của bản thân, cái này gọi là gặp chuyện không sợ hãi.
-Điện hạ quá khen!
Hàn Mạc làm ra vẻ khổ sở:
-Thật ra tiểu thần rất dễ mất bình tĩnh. Chẳng qua là đã gặp quá nhiều chuyện, nên cố gắng luyện bộ mặt không sợ hãi, chứ trong lòng cũng kinh khiếp lắm.
Thái tử khe khẽ thở dài:
-Bản cung hôm nay muốn nói đến chuyện khác. Bản cung biết, hòa thân lần này, ngươi là Phó sứ!
-Thánh thượng ban ơn, tiểu thần trong lòng vẫn còn chưa hết lo lắng. Nếu xử lý không tốt, làm nhục quốc thể, phụ thánh ân!
Hàn Mạc cung kính nói.
Thái tử nâng tay lên, nhẹ nhàng kéo tay áo:
-Trước mặt bản cung nói những lời khách khí, bản cung không thích nghe.
Hàn Mạc thản nhiên cười, cũng không nói lại.
-Bản cung chỉ có một muội muội.
Thái tử bình tĩnh:
-Có một số việc bản cung không đủ sức thay đổi, đành bất lực nhìn muội muội đi đến Khánh quốc.
Hàn Mạc nhìn Thái tử, im lặng.
-Bản cung hiểu được, ngươi hẳn là biết mình lần này đi đến nước Khánh cần làm những việc gì.
Thái tử lạnh lùng, nhìn Hàn Mạc chăm chằm:
-Nhưng bản cung muốn nói một câu, ngươi phải cam đoan đem hoàng muội an toàn đến nước Khánh, cấm không được để xảy ra chuyện gì trên đường. Nếu để hoàng muội bị động đến một sợi tóc, bản cung khuyên ngươi tốt nhất đừng quay về Yến quốc.
Giọng Thái tử lạnh như băng, hơn nữa, mặt cũng cực kỳ lạnh lùng.
Hàn Mạc đối với thái độ của Thái tử không hề phản cảm. Hắn cũng hiểu, Thái tử thực sự lo lắng cho Sương công chúa, chứng tỏ Sương công chúa trong lòng Thái tử tựa như bảo vật. Thái tử ca ca đối với hoàng muội của mình cực kỳ quan tâm.
-Điện hạ yên tâm, tiểu thần dù thịt nát xương tan cũng sẽ hộ vệ Công chúa an toàn!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
-Công chúa nếu có chút bất trắc, Hàn Mạc tùy Thái tử xử trí.
Thái tử thần sắc lúc này mới hơi hòa hoãn một chút, nhắm mắt lại, trong thùng xe bất chợt im ắng.
Hàn Mạc trong lòng lại có chút suy nghĩ. Xe ngựa Thái tử rõ ràng là từ bên ngoài trở về, lại không biết đi đâu? Mọi người đều nghĩ Thái tử điện hạ vẫn ở trong thâm cung, nhưng Hàn Mạc hôm nay gặp Thái tử trong hoàn cảnh này, cảm thấy cái gọi là “thân ở thâm cung” cũng không chắc.
Thái tử ngày đó có thể đi thôn Dương Thụ, đương nhiên không phải là tình cờ, cũng tuyệt đối không phải là lần duy nhất ra ngoài.
Có lẽ vị Thái tử điện hạ này thường xuyên cải trang vi hành, chẳng qua là không ai phát hiện ra thân phận thật mà thôi.
Xe ngựa vẫn như cũ tiếc về phía trước, Hàn Mạc nghe được rất rõ tiếng bánh xe lọc cọc trên đường. Thái tử im lặng, hắn cũng không mở miệng.
Thái tử nhắm mắt thật lâu, rốt cuộc mở to mắt, nhìn Hàn Mạc, bất ngờ hỏi:
-Hàn Mạc, ngươi xem bản cung có giống Thái tử không?
Hàn Mạc ngẩn ra, lập tức đáp:
-Điện hạ là Long tử, là Thái tử nước Đại Yến!
Thái tử thản nhiên cười, lại hỏi:
-Vậy ngươi cảm thấy, bản cung có thể hay không, một ngày nào đó trở thành vua nước Yến?
Hàn Mạc nhíu mày,, cũng không dám ngồi, quỳ gối trên thùng xe, làm ra vẻ sợ hãi nói:
-Điện hạ là Thái tử, là người kế vị của Đại Yến, đây là thiên ý dân tâm, không ai dám nghi ngờ.
Thái tử khẽ mỉm cười, nâng Hàn Mạc dậy, hòa nhã nói:
-Bản cung nói cho ngươi biết, sẽ có ngày bản cung trở thành vua của Đại Yến, trở thành người thống trị thiên hạ. Ai đối đầu với bản cung, bản cung tất diệt trừ. Ai nguyện trung thành với bản cung, bản cung tất sẽ cho hắn phú quý trọn đời, ân hiển đến đời sau.
Hàn Mạc trong lòng giật mình. Vị Thái tử này nói chuyện trắng ra như thế, không biết là có ý tứ gì? Đặc biệt hai câu đó, dường như ám chỉ mình?
Thái tử không đợi Hàn Mạc đáp lời, đã bảo:
-Quay về!
Người đánh xe lập tức quay đầu xe ngựa, trở về chỗ cũ.
Xe ngựa về tới nơi lúc nãy Hàn Mạc lên xe, Thái tử mới hướng Hàn Mạc nói:
-Bản cung chờ ngươi chiến thắng trở về, lúc đó sẽ thiết yến mừng công.
-Tạ ơn điện hạ!
Hàn Mạc cung kính nói, rồi nhanh chóng xuống xe.
Xe ngựa Thái tử rời đi, nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần, Hàn Mạc nhíu mày, thần sắc rất lạ, dường như nghĩ đến điều gì…
Hàn Mạc nhíu mày. Tuy rằng người trong xe ngựa không xưng danh, nhưng hắn biết người đó là nói với mình, chẳng qua, giọng nói này dường như xa lạ.
Đang ngơ ngác, thì tấm mành giữa thùng xe đã vén lên, lộ ra một gương mặt thanh tú, chỉ có điều, da có chút tái nhợt, môi cũng bạc màu.
Hàn Mạc thấy gương mặt này, mày nhăn lại, gương mặt này hắn chưa từng gặp qua, nhưng không biết vì sao cảm thấy hao hao quen thuộc.
Người nọ nói:
-Từ ngày chia tay ở thôn Dương Thụ, Tiểu Vi huynh gần đây vẫn khỏe chứ?
Hàn Mạc đầu tiên là ngẩn ra, lập tức giật mình. Người này đúng là đã từng gặp qua.
Cách xa nhau một thời gian, lần đó hắn cùng Sương công chúa đi đến thôn Dương Thụ, gặp một kỳ nhân, tuy rằng người nọ mặc quần áo may bằng vải thô, cải trang thành nông dân, nhưng Hàn Mạc lúc ấy cũng thấy đối phương không phải là người làm nông.
Ngày đó vị nông dân này còn mời Hàn Mạc uống rượu, đàm đạo quốc sự, chẳng qua hai bên cái nhìn không đồng nhất, nên gặp thoáng qua, liền vội vàng từ biệt. Từ đó về sau không hề gặp lại.
Người này đột nhiên xuất hiện ở hoàng thành, thực sự khiến hắn kinh ngạc, lại thấy y nhắc, chợt nhớ, người này ngày đó tự xưng là Hoàng Lịch, mà mình cũng xưng là Tiểu Vi.
-Hóa ra là ngươi!
Hàn Mạc cũng thản nhiên cười, nhưng vẫn ngồi trên lưng ngựa, không tính chuyện hạ mã.
Một gã hộ vệ trầm giọng quát:
-Lớn mật, gặp Thái tử điện hạ mà không quỳ lạy.
Hàn Mạc lúc này nhìn thấy Hoàng Lịch đã giật cả mình, lại nghe gã hộ vệ quát lớn, đúng là chấn động tinh thần. Bởi vì hắn không thể ngờ, Hoàng Lịch chính là đương kim Thái tử.
Trên thực tế, Thái tử nước Yến không phải là đề tài hấp dẫn. Đối với hoàng gia chính sự rất ít khi đàm luận. Mà Thái tử ở bên trong hoàng thất, dường như cũng hơi lạc loài.
Theo những gì Hàn Mạc biết, thì Thái tử lâu nay vẫn ẩn dật trong cung, rất ít khi xuất hiện. Cho dù là trọng thần trong triều, cũng khó gặp mặt Thái tử.
Theo lời Hàn Huyền Xương thì hình như Thái tử mắc một căn bệnh nào đó không tiện nói ra, rất sợ gặp ánh sáng, thân thể suy yếu, cho nên suốt ngày dấu mình trong cung. Một năm may ra chỉ rời cung vài lần, lại càng ít xuất hiện ở trên triều đường.
Tuy nói Thái tử rất ít khi xuất hiện, nhưng lại đảm nhiệm Chỉ huy sứ Hỏa Sơn Doanh, nghe nói Thái tử thỉnh thoảng cũng đến Hỏa Sơn Doanh, nhưng sự vụ ngày thường vẫn giao hết cho thuộc hạ xử lý.
Tuy nhiên, Hàn Huyền Đạo từng thuật lại một số việc trong cung, nói qua về một vài người, có nói rằng, tuy Thái tử rất ít khi xuất hiện nhưng quyền khống chế Hỏa Sơn Doanh vẫn nằm trong tay Thái tử.
Cũng vì người này có vẻ bí ẩn, nên không có mấy kẻ đoán được tâm tư của Thái tử, càng có ít thông tin về người.
Về Thái tử, Hàn Mạc đúng là cũng biết rất ít. Giống như đại đa số mọi người, biết trong cung có một người như vậy, còn về hình thức nhân phẩm tài năng, Hàn Mạc không có chút thông tin nào.
Hắn không ngờ, hôm nay, dưới chân tường hoàng thành, lại gặp đương kim Thái tử. Hơn nữa, Thái tử lại là người như vậy!
Hắn trong nháy mắt đã chắc chắn vị Thái tử điện hạ này đúng là anh ruột của Sương công chúa. Trên gương mặt thanh tú của Thái tử đúng là có thể thấy phảng phất bóng dáng Sương công chúa.
Giống như Sương công chúa, Thái tử điện hạ cũng có đôi mắt rất sáng.
Hàn Mạc thần sắc kỳ quái, trong lúc nhất thời, không có phản ứng gì, hộ vệ bên cạnh lại quát lên:
-Còn không mau xuống ngựa.
Hai gã tùy tùng phía sau Hàn Mạc đã xoay người xuống ngựa, quỳ trên một gối, thi lễ với thái tử. Hàn Mạc cũng xuống ngựa, quỳ gối bên cạnh xe, cung kính nói:
-Tiểu thần Hàn Mạc tham kiến Thái tử điện hạ.
“Hoàng Lịch” thản nhiên cười nói:
-Hoàng Lịch không phải Hoàng Lịch. Tiểu Vi cũng không phải Tiểu Vi. Hàn Mạc, đứng lên đi!
Sau khi Hàn Mạc đứng dậy, Thái tử mới nói:
-Bản cung muốn nói chuyện với ngươi. Ngươi hãy lên xe đi.
Hàn Mạc do dự một chút, Thái tử đã lạnh lùng nói:
-Chẳng nhẽ ngươi muốn kháng ý chỉ của bản cung?
Hàn Mạc bất đắc dĩ leo lên xe, bảo hai gã tùy tùng:
-Hai người ở đây chờ ta!
Bên trong thùng xe rất rộng, cũng cực kỳ sạch sẽ, Thái tử ngồi trên vào một cái đệm bằng sứ. Hàn Mạc chắp tay, ngồi xuống phía đối diện Thái tử.
Thái tử mặc xiêm y màu tím đơn giản, thoạt nhìn như là một công tử bình thường. Tay phải đeo một cái nhẫn bạch ngọc, tay kia khẽ vuốt ve cái nhẫn, đôi mắt sáng ngời nhìn Hàn Mạc, khóe miệng cười tủm tỉm, thoạt nhìn rất bình thản, lại có chút gì đó hiền hòa, dễ chịu.
-Đi dọc theo tường thành!
Hàn Mạc nhìn qua cửa kính, bảo tên hộ vệ bên ngoài, rồi buông rèm xe, trong thùng xe lập tức có vẻ mờ mịt tối.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Thái tử nhìn Hàn Mạc. Hàn Mạc cũng không có vẻ sợ hãi, chỉ lặng lẳng nhìn người thanh niên trước mặt.
Đây là Đông cung Thái tử!
Đây là Thái tử nước Yến!
Đây là Thái tử Tào Dụ mà ngay các trọng thần cũng không rõ thực hư!
-Hàn Mạc, ngươi quả nhiên kiểm soát được bản thân!
Thái tử phá vỡ sự yên lặng, cười nhẹ:
-Hoàng Lịch là Thái tử, ngươi cũng chẳng giật mình.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
-Kỳ thật… Thần trong lòng kinh ngạc vô cùng. Chẳng qua tiểu thần không dám quấy nhiễu điện hạ mà thôi. Lại càng không dám thất thốt trước mặt điện hạ!
Thái tử mỉm cười:
-Có thể kiềm chế cảm xúc của bản thân, cái này gọi là gặp chuyện không sợ hãi.
-Điện hạ quá khen!
Hàn Mạc làm ra vẻ khổ sở:
-Thật ra tiểu thần rất dễ mất bình tĩnh. Chẳng qua là đã gặp quá nhiều chuyện, nên cố gắng luyện bộ mặt không sợ hãi, chứ trong lòng cũng kinh khiếp lắm.
Thái tử khe khẽ thở dài:
-Bản cung hôm nay muốn nói đến chuyện khác. Bản cung biết, hòa thân lần này, ngươi là Phó sứ!
-Thánh thượng ban ơn, tiểu thần trong lòng vẫn còn chưa hết lo lắng. Nếu xử lý không tốt, làm nhục quốc thể, phụ thánh ân!
Hàn Mạc cung kính nói.
Thái tử nâng tay lên, nhẹ nhàng kéo tay áo:
-Trước mặt bản cung nói những lời khách khí, bản cung không thích nghe.
Hàn Mạc thản nhiên cười, cũng không nói lại.
-Bản cung chỉ có một muội muội.
Thái tử bình tĩnh:
-Có một số việc bản cung không đủ sức thay đổi, đành bất lực nhìn muội muội đi đến Khánh quốc.
Hàn Mạc nhìn Thái tử, im lặng.
-Bản cung hiểu được, ngươi hẳn là biết mình lần này đi đến nước Khánh cần làm những việc gì.
Thái tử lạnh lùng, nhìn Hàn Mạc chăm chằm:
-Nhưng bản cung muốn nói một câu, ngươi phải cam đoan đem hoàng muội an toàn đến nước Khánh, cấm không được để xảy ra chuyện gì trên đường. Nếu để hoàng muội bị động đến một sợi tóc, bản cung khuyên ngươi tốt nhất đừng quay về Yến quốc.
Giọng Thái tử lạnh như băng, hơn nữa, mặt cũng cực kỳ lạnh lùng.
Hàn Mạc đối với thái độ của Thái tử không hề phản cảm. Hắn cũng hiểu, Thái tử thực sự lo lắng cho Sương công chúa, chứng tỏ Sương công chúa trong lòng Thái tử tựa như bảo vật. Thái tử ca ca đối với hoàng muội của mình cực kỳ quan tâm.
-Điện hạ yên tâm, tiểu thần dù thịt nát xương tan cũng sẽ hộ vệ Công chúa an toàn!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
-Công chúa nếu có chút bất trắc, Hàn Mạc tùy Thái tử xử trí.
Thái tử thần sắc lúc này mới hơi hòa hoãn một chút, nhắm mắt lại, trong thùng xe bất chợt im ắng.
Hàn Mạc trong lòng lại có chút suy nghĩ. Xe ngựa Thái tử rõ ràng là từ bên ngoài trở về, lại không biết đi đâu? Mọi người đều nghĩ Thái tử điện hạ vẫn ở trong thâm cung, nhưng Hàn Mạc hôm nay gặp Thái tử trong hoàn cảnh này, cảm thấy cái gọi là “thân ở thâm cung” cũng không chắc.
Thái tử ngày đó có thể đi thôn Dương Thụ, đương nhiên không phải là tình cờ, cũng tuyệt đối không phải là lần duy nhất ra ngoài.
Có lẽ vị Thái tử điện hạ này thường xuyên cải trang vi hành, chẳng qua là không ai phát hiện ra thân phận thật mà thôi.
Xe ngựa vẫn như cũ tiếc về phía trước, Hàn Mạc nghe được rất rõ tiếng bánh xe lọc cọc trên đường. Thái tử im lặng, hắn cũng không mở miệng.
Thái tử nhắm mắt thật lâu, rốt cuộc mở to mắt, nhìn Hàn Mạc, bất ngờ hỏi:
-Hàn Mạc, ngươi xem bản cung có giống Thái tử không?
Hàn Mạc ngẩn ra, lập tức đáp:
-Điện hạ là Long tử, là Thái tử nước Đại Yến!
Thái tử thản nhiên cười, lại hỏi:
-Vậy ngươi cảm thấy, bản cung có thể hay không, một ngày nào đó trở thành vua nước Yến?
Hàn Mạc nhíu mày,, cũng không dám ngồi, quỳ gối trên thùng xe, làm ra vẻ sợ hãi nói:
-Điện hạ là Thái tử, là người kế vị của Đại Yến, đây là thiên ý dân tâm, không ai dám nghi ngờ.
Thái tử khẽ mỉm cười, nâng Hàn Mạc dậy, hòa nhã nói:
-Bản cung nói cho ngươi biết, sẽ có ngày bản cung trở thành vua của Đại Yến, trở thành người thống trị thiên hạ. Ai đối đầu với bản cung, bản cung tất diệt trừ. Ai nguyện trung thành với bản cung, bản cung tất sẽ cho hắn phú quý trọn đời, ân hiển đến đời sau.
Hàn Mạc trong lòng giật mình. Vị Thái tử này nói chuyện trắng ra như thế, không biết là có ý tứ gì? Đặc biệt hai câu đó, dường như ám chỉ mình?
Thái tử không đợi Hàn Mạc đáp lời, đã bảo:
-Quay về!
Người đánh xe lập tức quay đầu xe ngựa, trở về chỗ cũ.
Xe ngựa về tới nơi lúc nãy Hàn Mạc lên xe, Thái tử mới hướng Hàn Mạc nói:
-Bản cung chờ ngươi chiến thắng trở về, lúc đó sẽ thiết yến mừng công.
-Tạ ơn điện hạ!
Hàn Mạc cung kính nói, rồi nhanh chóng xuống xe.
Xe ngựa Thái tử rời đi, nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần, Hàn Mạc nhíu mày, thần sắc rất lạ, dường như nghĩ đến điều gì…