Tiên Vân cô nương che miệng cười rộ lên, nói:
- Tiên Vân tài nghệ non nớt, vẫn còn những khuyết điểm nhỏ nhặt, kính mong công tử chỉ bảo, Tiên Vân tạ ơn.
Đường Thục Hổ :
- Tiên Vân, vị này là Hàn Mạc Hàn công tử, “Bao giờ có trăng sáng” là tác phẩm của Hàn công tử!
Ánh mắt Tiên Vân sáng ngời, vội vã đứng lên, dịu dàng kính chào Hàn Mạc.
Minh Như Thủy thấy Tiên Vân cô nương vô cùng tôn kính Hàn Mạc, càng thấy không vừa mắt, hừ lạnh nói:
- Hàn Mạc, ngươi nói ca từ của Tiên Vân chưa thực sự hay, vậy nhà ngươi có dám trước mặt mọi người, nói ra điểm chưa hay đó?
Hàn Mạc cười nhạt nói:
- Chẳng qua đó chỉ là cảm nhận của riêng tại hạ mà thôi.
- Bất luận quan điểm cá nhân, ngươi phải đưa ra lí lẽ hợp lí.
Minh Như Thủy trầm giọng nói:
- Không thì không có lý nói sàng bậy, lời nói mang hàm ý xấu!
Trong lúc này, mọi người đều dồn ánh mắt vào Hàn Mạc.
Đường Thục Hổ biết rất rỏ tính cách người thầy của mình, tuy rất cao ngạo, nhưng tức giận hung hăng giống như ngày hôm nay quả là rất ít thấy, cũng không hiểu vì sao Minh Như Thủy lại gây khó dễ với Hàn Mạc, không giống với tính cách ngày thường của lão.
Hắn quả thật không biết, người thầy của mình với Hàn Mạc khi ở bờ hồ, đã xảy ra mâu thuẫn.
Hàn Mạc cũng không thèm nhìn Minh Như Thủy, cười nói với Tiên Vân:
- Cô nương, nàng có biết thổi sáo không?
Những kẻ tâm địa không rõ ràng nghe vậy, nét mặt đột nhiên thay đổi, cảm thấy vị Hàn phó sứ này quá mức thẳng thắn, những lời như vậy làm sao có thể hỏi ra mồm được, mặc dù rất nhiều người thích thú những việc thú vị như thế này, nhưng dù sao cũng không được nói trước mặt bàn dân thiên hạ chứ.
Tiên Vân có chút ngạc nhiên, cái gọi là “lộng ngọc xuy tiêu” nàng đã nghe qua, nhưng Hàn Mạc không thể cóý như vậy được, gật đầu nói:
- Cũng biết chút ít!
Hàn Mạc nói:
- Vậy cô nương có thể thử thổi bài này xem sao? một người thổi sáo, một người ca, một người đảm nhiệm hai nhiệm vụ đó, ta nghĩ như vậy, hay hơn là đệm đàn.
Hắn vừa nói ra, bên kia Văn Ngư Bạch vỗ tay nói:
- Không sai, không sai, có thể thổi như vậy!
Tiên Vân ngay lúc này vẫn chưa hiểu rõ, hỏi:
- Thỉnh giáo Hàn công tử, sao lại kết hợp ca từ với tiếng sáo.
Hàn Mạc chắp tay hướng về phía Văn Ngư Bạch, cười nói:
- Văn công tử dường như đã rõ ràng?
Văn Ngư Bạch vội đáp:
- Không dám không dám.chỉ là Hàn công tử nói vậy, ta cảm thấy, bài thơ này rất hàm ý, lấy tiếng đàn đệm lời ca, cũng hay đó, nhưng có chút hình ảnh, mà tiếng sao vốn có âm rất hàm ý, lấy tiếng sao phối bài thơ này, hai thứ có thể dung hoà rất tốt, có thể bộc lộc hàm ý sâu sắc của nó!
Văn Ngư Bạch ở giữa đám đông này, có thể nói là cao thủ số 1 vế âm nhạc, hắn đã nói như vậy, thì những người khác đều biết rằng, Hàn Mạc đã nói thìắt phải có lý.
Đường Thục Hổ ắt hiểu, cười nói:
- Hàn huynh cao kiến!
Tiên Vân trầm ngâm giây lát, khẽ gật đầu nói:
- Tạ ơn công tử chỉ bảo!
- Tuy giọng của cô nương mượt và uyển chuyển, nhưng … nói ra sợ cô nương trách móc, hàm ý sâu sắc của ca từ này, e rằng cô nương vẫn chưa lĩnh hội sâu sắc được.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Nói cách khác, có lẽ cô nương vẫn chưa trải qua một số việc, ví như... giống như một kẻ tha hương như ta, trong lòng luôn nghĩ về người thân,
Nói đến đây, Hàn Mạc thở dài một tiếng, lắc đầu.
Bên kia Quan Hạo Phong nâng chén rượu, trên khuôn mặt hiện hữu nụ cười thản nhiên, trong đáy mắt, hiện lên vẻ tán thành.
Đường Thục Hổ gật đầu nói:
- Hàn huynh nói như vậy, quả là có những việc chưa trải qua, khó mà hiểu được.
Rồi nói với Tiên Vân cô nương:
- Tiên Vân, bài thơ này là do Hàn huynh sáng tác, có tình ý của huynh ấy trong đó, người bình thường khó có thể hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong đó.
Hàn Mạc vẫy tay ra hiệu, cười nói:
- Còn một điểm cuối cùng, đó là giọng hát.
Minh Như Thủy lập tức nói:
- Hàn Mạc, những điều trước ngươi nói còn có phần nào lý lẽ, nhưng nếu nói giọng hát của Tiên Vân có vấn đề, thì đúng là nói xằng nói bậy. Giọng của Tiên Vân rất uyển chuyển và mượt, trong thành Thượng Kinh, khó ai có thể sánh được. Hơn nữa những bài mà nàng ấy ca, mang đậm chất giọng của Khánh quốc, không có chút khiếm khuyết nào.
Lão không e dè khen ngợi Tiên Vân, không phải vì Tiên Vân thực sự tốt như lão nói, mà chỉ là muốn gây khó dễ cho Hàn Mạc.
Thực ra những người có mặt ở đây đều thấy giọng của Tiên Vân rất chuẩn, hơn nữa giọng rất mượt và uyển chuyển, rất khó có thể tìm ra khuyết điểm nào.
Hàn Mạc cười nói với Đường Thục Hổ:
- Đường huynh có lẽ hiểu lầm rồi, Hàn mạc ta không phải nói huynh phổ nhạc bài thơ này có vấn đề.
Đường Thục Hổ cười lớn, nói:
- Ta đang đợi Hàn huynh nói cho ta điểm yếu của mình đấy chứ.
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Không sợ chư vị trách tội, “Bao giờ có trăng sáng” quả thật không thích hợp với chất giọng thuần khiết đậm chất Khánh quốc.
- Ý của ngươi là, “Bao giờ có trăng sáng” của ngươi, chỉ hợp với chất giọng Yến quốc của các ngươi?
Minh Như Thủy cười lạnh lùng nói, lão thốt ra lời này, ngay lập tức có người tỏ vẻ bất mãn với Hàn Mạc.
Hàn Mạc lắc đầu ,rồi nói:
- Càng không thích hợp với chất giọng Yến quốc.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Đường Thục Hổ cũng có chút nghi hoặc, hỏi:
- Hàn huynh, vậy theo huynh, nên ca thế nào mới phải?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một lúc, chậm rãi nói:
- Giọng của Khánh quốc quá mềm mại, Yến quốc lại quá cứng, mà bài thơ này , tốt nhất là cương nhu kết hợp, như thế càng đạt hiệu quả cao hơn nữa. Nếu như có thể kết hợp chất giọng của Khánh quốc và Yến quốc với nhau, thì lại càng có sức cuốn hút hơn nữa.
Lời Hàn Mạc vừa thốt ra, những kẻ khác chẳng hiểu gì, nhưng Văn Ngư Bạch kia ánh mắt lại sáng ngời, nghẹn ngào nói:
- Chất giọng Khánh quốc và Yến quốc kết hợp?
Từ trước đến nay thiên hạ đều biết, người Khánh quốc phong nhã dịu dàng, thích hợp chất giọng mềm mại của nữ tử ngâm xướng, hương vị nhẹ nhàng uyển chuyển đó, làm cho người ta có cảm giác thanh tịnh như đang nghe tiếng suối chảy róc rách.
Nhưng chất giọng Yến quốc lại hoàn toàn tương phản, những tiếng leng keng, ẩn trong đó là những tiếng đao binh, hợp với giọng đàn ông, rất nhiệt huyết sôi sục, nghe có vẻ kim qua thiết mã tung hoành trên sa trường.
Hai loại làn điệu này hoàn toàn không giống nhau, từ trước đến giờ, chất giọng Khánh quốc và Yến quốc bên nào mềm mại bên nào cứng cùng là đề tài tranh luận giữa hai nước.
Người Yến quốc tất nhiên là châm biếm sự mềm mỏng ôn hoà của người Khánh, không có chút nhiệt huyết nào, chỉ là âm thanh của phong hoa tuyết nguyệt mà thôi, nhưng người Khánh lại châm biếm người Yến thô kệch ngông cuồng, không có những âm thanh tao nhã lịch sự, giống như tiếng gầm thét của dã thú.
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu nói:
- Chỉ là cách nhìn của riêng ta.
Văn Ngư Bạch dường như không che nổi sự hưng phấn, thở dài, nói:
- Hàn huynh quả là đại tài, từ trước tới nay, người Yến và người Khánh đều tranh luận giọng điệu, khó phân cao thấp, nhưng không ai nghĩ tới, hai giọng điệu hoà vào nhau, không biết sẽ thế nào nhỉ? Ố, hôm nay Hàn huynh nói vậy, Ngư Bạch quả thực mở mang chút rồi đó. Cổ nhân đã nói, nghe quân tử nói, hơn mười năm đọc sách, cổ nhân quả không sai chút nào!
Văn Ngư Bạch đối với âm luật, quả là nhân tài, nói chuyện rất có uy, Minh Như Thuỷ nghe Văn Ngư Bạch tán thưởng Hàn Mạc, cảm thấy không vui, lạnh lùng nói:
- Giọng ngưòi Khánh và người Yến, khác một trời một vực, căn bản không thể dung hoà với nhau được!
Hàn Mạc bình thản nói:
- Thật sự như vậy sao?
- Đương nhiên rồi.
Minh Như Thuỷ lập tức ngạo ngễ nói:
- Hàn Mạc, ngươi cũng biết sự khác biệt giữa trời và đất, cách nhau mười vạn tám nghìn dặm, trong đó có sự khác biệt, không có chút hợp nhất.
Hàn Mạc cười nói:
- Nói như vậy, đối với thiên địa Minh công quả có nghiên cứu rộng rãi.
Nét mặc Minh Như Thủy hiện lên vẻ đắc ý hiếm thấy, vuốt râu nói:
- Quả có chút nghiên cứu.
Ngừng lại giây lát, nhìn qua mọi người, thấy mọi ánh mắt đều hướng về phía mình, rồi lắc lư đầu nói:
- Con người tạo ra từ trời đất, trên nhờ trời, dưới nhờ đất, có âm dương trợ giúp. Thiên địa thuận thì nhân khí hoà, thiên địa nghịch thì nhân khí suy, cũng như thiên đại có tứ thời ngũ hành, hàn huyên động tĩnh, đều có sự biến đổi, mưa là vui, gió là tức, sương là kết, hồng là trương, đó là luân thường của trời đất, trời nhẹ mà trong, đất nặng mà đục, trời đất không thể giao nhau… !
Lão lắc lư đầu nói một tràng dài, Hàn Mạc nghe có vẻ đau đầu, đối với lời lão nói, đáng sợ nhất chính là luận điệu đó, chỉ là không muốn ngắt lời tự đắc của Minh Như Thuỷ mà thôi.
Đợi Minh Như Thuỷ ngừng một lát, Hàn Mạc lập tức chen vào nói:
- Minh công luận thật cao minh.
Minh Như Thuỷ vuốt râu đắc ý nói:
- Cái gọi là trời đất, chính là giọng điệu của Yến và Khánh, giọng điệu của Khánh là trời, Yến là đất, hai cái hoàn toàn khác nhau, khó có thể dung hợp được!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Thực ra Hàn Mạc không nghĩ như vậy, Hàn Mạc chỉ cảm thấy, cũng có lúc, trời đất cũng có thể dung hoà!
Minh Như Thuỷ nhíu mày nói:
- Vậy ngươi thử nói xem, trời đất làm sao có thể dung hoà đây?
Hàn Mạc đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, chỉ về phía mặt hồ ngoài cửa sổ, mỉm cười nói:
- Chư vị có thấy mặt hồ không?
Hắn nói vậy, mọi người đều đứng dậy, cũng có vài người tụ lại gần nhau, đi tới bên cửa sổ.
-o0o-
Hàn Mạc cười nói:
- Chư vị thấy mặt hồ, ngoài ánh đèn soi dưới nước ra, dường như vẫn còn một thứ khác?
Đường Thục Hổ chắp tay sau lưng, đứng bên Hàn Mạc, nghe Hàn Mạc nói vậy, hắn quả thông minh, biết ngay ý của Hàn Mạc, cười nói:
- Trên mặt nước có ánh trăng, trên mặt hồ có những ngôi sao sáng… trời nước một màu, cũng như trời đất dung hoà vậy!
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu nói:
- Trường giang biển hồ, đều là một nhánh của trời đất, nhưng trong đó, có thể thấy bóng của trời hiện lên, như mượn màu sắc của trời vậy, từ trước tới nay, trời và đất hỗn độn với nhau thành một, biến thành cảnh sắc tuyệt mỹ của thế gian!
Hàn Mạc giả thích một cách sơ lược, khiến mọi người đều gật đầu, Quan Hạo Phong cười nói:
- Hàn công tử quả là đại trí tuệ, không sai, từ trước tới giờ, trời đất dung hoà, hỗn độn thành một thể.
Minh Như Thuỷ cười nhạt nói:
- Ngươi… ngươi là kẻ ngoại đạo, vớ vẩn!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Minh công nếu thông hiểu sự huyền học của trời đất, có thể biết dung lượng của trời đất, mênh mông bát ngát, cho dù trời hay đất, có thể bao dung vạn vật trên thế gian này… tiên sinh nói tại hạ là người ngoại đạo, sống trong trời đất thìđều có thể bao dung.
Hắn nói một hồi vậy, có thể hiểu được một điều, đó chính làđang châm chọc Minh Như Thuỷ không có lòng dung lượng mà thôi.
Tính tình của Hàn Mạc, vốn là người không dễ bị người khác châm chọc, nếu vì một số mục tiêu nào đó, Hàn Mạc có thể nhẫn nhin, nhưng trong tình cảnh thông thường, hắn không thích người khác công kích hắn.
Minh công vài lần chế nhạo mình, thậm chíép người, điều này làm Hàn Mạc không thoải mái chút nào, hắn không cần biết Minh Như Thuỷ có phải là sư phụ của Đường Thục Hổ hay không, không có chút tôn trọng, hắn ắt mược cơ hội này châm chọc lại.
Lời nói khó nghe, chính bản thân Đường Thục Hổ càng làm khó dễ cho Hàn Mạc, Hàn Mạc cũng không khách khí, huống hồ chỉ là một lão tử cậy già mà lên mặt mà thôi.
May là tính tình Đường Thục Hổ rộng rãi, đối với kẻ học rộng, vẫn rất tôn kính, điều này khiến Hàn Mạc có ấn tượng tốt với Đường Thục Hổ, mới đến tham gia buổi yến tiệc hôm nay.
Minh Như Thuỷ bị Hàn Mạc đả kích như vậy, trong chốc lát nét mặc biến sắc, cười nhạt, rồi đứng dậy, cũng không nói gì, phẩy tay áo mà bỏ đi.
Đường Thục Hổ cười khắc khổ với Hàn Mạc, rồi chạy theo Minh Như Thuỷ.
Tiên Vân cũng đi tới, đôi mắt đẹp nhìn Hàn Mạc, duyên dáng hành lễ nói:
- Công tử hoá ra đối với âm luật cũng có nghiên cứu, Tiên Vân kính phục. Công tử luận trời đất dung hoà, khiến tầm mắt của Tiên Vân được mở rộng!
Văn Ngư Bạch chắp tay nói với Hàn Mạc:
- Hàn công tử, không biét có thể lãnh giáo ngài, nếu có thể khiến giọng điệu Khánh quốc và Yến quốc dung hoà, cần bắt đầu từ đâu?
Lời của Hàn Mạc, cũng chỉ là nói vậy thôi, chỉ là nghĩ như vậy có lý nên nói vậy thôi, đối với âm luật, đặc biệt là làn điệu cổ, hắn quả không hiểu chút nào, không thì lúc đầu Liễu Như Mộng dạy hắn chơi đàn, cũng không phải học từ năm âm cơ bản.
Hàn Mạc nghĩ một lát, rồi nói:
- Văn công tử, ngươi nghe ta hát vài câu, xem có chút hương vị nào không?
Lúc đó liền dựa vào âm điệu của “Bao giờ có trăng sáng” của hậu thế, nhẹ nhàng cất tiếng hát, đó là theo kiểu nhạc pop, tiết tấu vần luật khác xa với âm nhạc cổ điển.
Mọi người quây lại bốn bên, nghe Hàn Mạc nhẹ nhàng hát xong, lúc đó ai nấy đều giơ ngón tay cái lên, Văn Ngư Bạch nói:
- Tuyệt, tuyệt, tuyệt!
Tiên Vân cô nương cắn cắn đôi hồng, nhìn Hàn Mạc vẻ kính nể, nói:
- Hàn… Hàn công tử, đêm nay có thể… có thể lưu lại đây chỉ bảo Tiên Vân…âm luật được không?
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng, ánh mắt tràn trề sự hy vọng.
Hàn Mạc không vội đồng ý ngay, bên cạnh có tiếng cười lớn nói:
- Tiên Vân, muội yên tâm, đêm nay hắn khó mà rời khỏi đây được, cho dù thế nào đi nữa, ta muốn hắn dạy muội hát bài này.
Đây ắt là lời của Đường Thục Hổ nói.
Tiên Vân cũng không đợi Hàn Mạc đồng ý, duyên dáng hành lễ, nói:
- Tiên Vân lên lầu đợi công tử… !
Không cần nói nhiều, xoay người bước đi, thân hình yểu điệu như hoa, xinh đẹp vô cùng.
Lúc đó mọi người đều có ấn tượng tốt với Hàn Mạc, cũng lộ ra vẻ tươi cười, trên thực tế sự phong lưu của đám tài tử giai nhân này, trong văn nhân đó là điều thường thấy, mọi người thấy Tiên Vân chủ động yêu cầu, trong lòng đều biết, Vân Tiên côn nương có lẽ đã kết Hàn Mạc, cái gọi là “chỉ bảo âm luật” chỉ là cách mượn cớ, sẽ có những chuyện đáng chờ đợi giữa đôi trai tài gái sắc này.
Hàn Mạc rất thẹn thùng, Đường Thục Hổ khẽ vỗ vay hắn, cười nói:
- Hàn huynh, giai nhân có ước hẹn, đừng bỏ lỡ!
Hàn Mạc cười khắc khổ nói:
- Ý tốt của Đường huynh, nhưng… !
- Không có nhưng gì cả.
Đường Thục Hổ cố tỏ ra nghiêm túc nói:
- Một cô nương, lấy hết dũng khíđể mời ngươi chỉ bảo âm luật, lẽ nào không chút nể mặt? Thất ước giai nhân, ở Khánh quốc ta đó là tội lớn đó.
Hàn Mạc thở dài, hỏi:
- Minh công đâu rồi?
- Đi rồi.
Đường Thục Hổ nhìn mọi người rồi trở về chỗ ngồi, mới nhẹ nhàng nói với Hàn Mạc:
- Hàn huynh, ta cũng phải đi đây!
- Khi nào đi?
- Đêm nay!
Hàn Mạc sửng sốt, nhìn Đường Thục Hổ mỉm cười, đi ra ngoài khoang thuyền, Hàn Mạc nghĩ một lát, vẫn đi theo Đường Thục Hổ, đi ra ngoài khoang thuyền.
Hồ Khổng Tước vẫn vui mừng hoan ca như cũ, chỉ có điều người trên bờ dường như ít đi rất nhiều, từng hồi ca uyển chuyển trên mặt hồ, hương sen lơ lửng trong không khí, thấm vào ruột gan.
Hai người dừng lại ở phía trước thuyền hoa, thuyền hoa vẫn rẽ nước chạy về phía trước, bên thuyền hoa, đi theo một thuyền nhỏ.
- Những lời Hàn huynh nói hôm nay, Thục Hổ ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.
Đường Thục Hổ chẩm rãi nói:
- Từ ngày hôm nay, bắt đầu du lịch thiên hạ, cầm mọt cây bút, cầm một cuộn giấy, những gì mắt thấy tai nghe, đều ghi lại, như lời Hàn huynh, lên non xuống biên vào rừng vào dân gia… !
Mí mắt Hàn Mạc giật giật, Đường Thục Hổ quả có cá tính, đó là du lịch thiên hạ, ghi chép những điều mắt thấy tai nghe, làm Hàn Mạc nghĩ tới Từ Hà Khách, không biết do lời mình nói, mà cũng tạo nên một Từ Hà Khách nữa hay không?
Hắn chỉ biết cười và nói:
- Vậy chỉ có chúc Đường huynh thượng lộ bình an!
Đường Thục Hổ ha ha cười, rồi nói:
- Nếu có thẻ sống sót quay về, sẽ tới Yến quốc bái kiến Hàn huynh!
- Vậy đợi Đường huynh đến bại kiến.
Hàn Mạc cười nói:
- Lúc đó sẽ nghe Hàn huynh nói những điều mắt thấy tai nghe trong cuộc chu du này!
Đường Thục Hổ trầm ngâm một lát, rối lui lại hai bước, chắp tay chào Hàn Mạc, cũng không nói nhiều, đi tới sườn thuyền, nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ, động tác nhẹ nhàng, xem ra Đường Thục Hổ cũng có chút võ thuật.
Đường Thục Hổ đứng dưới thuyền nhỏ, chắp tay nói với Hàn Mạc:
- Hàn huynh, từ biệt tại đây thôi, mong có ngày gặp lại!
Ngừng một lát, cười nói:
- Đêm nay Tiên Vân đợi, huynh không được phụ nàng đó… !
Phất tay áo nói
- Đi thôi!
Chiếc thuyền nhỏ liền rẽ nước tiến về phía trước, trong chốc lát, đã dời xa thuyền hoa, Đường Thục Hổ chắp tay sau lưng, đứng giữa thuyền nhỏ, trong gió đêm, trên mặt hồ, vẻ thản nhiên vô cùng, quần áo bay phất phiêu, giống như đám mây bay qua mặt hồ vậy.
- Đến cũng tự nhiên, đi cũng tự nhiên… !
Hàn Mạc nhìn Đường Thục Hổ nơi xa xăm, khẽ thở dài nói:
- Đường Thục Hổ… không hổ là nhất đại tài tử!
Hàn Mạc trở lại trong khoang thuyền, mọi người hỏi tới Đường Thục Hổ, Hàn Mạc chỉ nói Đường Thục Hổ chợt có việc gấp, đã rời đi.
Mọi người đều oán giận Đường Thục Hổ, trách cứ người làm chủ nhân không thông báo một tiếng liền rời đi trước, cũng may mọi người đều là quen biết, oán giận một phen, liền đều tự uống rượu tán gẫu, thực sự không vắng lặng.
Quan Hạo Phong cũng tới gần, ghé sát lại cười nói:
- Hàn công tử, Thiếu Hà ở Đông Hải bên kia, đều dựa vào ngài chiếu cố, ta kính ngài một ly!
Hàn Mạc biết ngay Quan Hạo Phong là cha chú của Quan Thiếu Hà, liền không dám chậm chễ, vội vàng nâng chén, hai người cùng uống một ly, Hàn Mạc mới thấp giọng nói:
- Ông chủ Quan, không biết ngài và Thiếu Hà huynh xưng hô thế nào?
Quan Hạo Phong cũng không giấu giếm, mỉm cười thấp giọng nói:
- Thiếu Hà là khuyển tử của ta!
Quả nhiên!
Hàn Mạc lập tức nghiêm mặt nói:
- Ông chủ Quan, nguồn hàng cung cấp buôn bán trên biển ở Đông Hải, toàn bộ dựa vào hiệu buôn Quan thị của ngài cung ứng, nếu việc buôn bán trên biển này không có hiệu buôn Quan thị mọi người chống đỡ, tuyệt đối sẽ không thuận lợi như thế, ta cũng kính ngài một lý!
Lúc này hắn nâng bầu rượu, trước tiên rót rượu cho Quan Hạo Phong, sau đó cũng tự mình rót đầy rượu, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Quan Hạo Phong cũng uống cạn rượu trong chén, mỉm cười thấp giọng nói:
- Hàn công tử khách khí. Thật ra nếu không có Hàn công tử dành cho cơ hội như vậy, cho dù hiệu buôn Quan thị của ta có bản lĩnh, cũng không thể làm được chuyện này.
Hai người thấp giọng thì thầm, người bên ngoài chỉ nghĩ Quan Hạo Phong đang lôi kéo Hàn Mạc, dù sao hiệu buôn Quan thị kinh doanh khắp thiên hạ, nếu Quan gia muốn kinh doanh thuận lợi, tự nhiên phải kết giao quan viên khắp nơi.
Sau một lát, lại thấy một nha hoàn đi đến chỗ Hàn Mạc, nhẹ giọng cười nói:
- Hàn công tử, cô nương nhà ta cho mời!
Hàn Mạc đang thảo luận chuyện kinh doanh với Quan Hạo Phong, chủ yếu là muốn hiểu rõ một số hàng hóa Nam Dương dễ bán ở Trung Nguyên, nha hoàn này đột nhiên tới đây, nhất thời Hàn Mạc còn chưa hiểu được, hỏi:
- Cô nương nhà ngươi là ai?
Nha hoàn kia che miệng cười:
- Hàn công tử quên nhanh như vậy sao? Vân Tiên cô nương nhà chúng ta đang chờ công tử ở trên lầu!
- Tiên Vân tài nghệ non nớt, vẫn còn những khuyết điểm nhỏ nhặt, kính mong công tử chỉ bảo, Tiên Vân tạ ơn.
Đường Thục Hổ :
- Tiên Vân, vị này là Hàn Mạc Hàn công tử, “Bao giờ có trăng sáng” là tác phẩm của Hàn công tử!
Ánh mắt Tiên Vân sáng ngời, vội vã đứng lên, dịu dàng kính chào Hàn Mạc.
Minh Như Thủy thấy Tiên Vân cô nương vô cùng tôn kính Hàn Mạc, càng thấy không vừa mắt, hừ lạnh nói:
- Hàn Mạc, ngươi nói ca từ của Tiên Vân chưa thực sự hay, vậy nhà ngươi có dám trước mặt mọi người, nói ra điểm chưa hay đó?
Hàn Mạc cười nhạt nói:
- Chẳng qua đó chỉ là cảm nhận của riêng tại hạ mà thôi.
- Bất luận quan điểm cá nhân, ngươi phải đưa ra lí lẽ hợp lí.
Minh Như Thủy trầm giọng nói:
- Không thì không có lý nói sàng bậy, lời nói mang hàm ý xấu!
Trong lúc này, mọi người đều dồn ánh mắt vào Hàn Mạc.
Đường Thục Hổ biết rất rỏ tính cách người thầy của mình, tuy rất cao ngạo, nhưng tức giận hung hăng giống như ngày hôm nay quả là rất ít thấy, cũng không hiểu vì sao Minh Như Thủy lại gây khó dễ với Hàn Mạc, không giống với tính cách ngày thường của lão.
Hắn quả thật không biết, người thầy của mình với Hàn Mạc khi ở bờ hồ, đã xảy ra mâu thuẫn.
Hàn Mạc cũng không thèm nhìn Minh Như Thủy, cười nói với Tiên Vân:
- Cô nương, nàng có biết thổi sáo không?
Những kẻ tâm địa không rõ ràng nghe vậy, nét mặt đột nhiên thay đổi, cảm thấy vị Hàn phó sứ này quá mức thẳng thắn, những lời như vậy làm sao có thể hỏi ra mồm được, mặc dù rất nhiều người thích thú những việc thú vị như thế này, nhưng dù sao cũng không được nói trước mặt bàn dân thiên hạ chứ.
Tiên Vân có chút ngạc nhiên, cái gọi là “lộng ngọc xuy tiêu” nàng đã nghe qua, nhưng Hàn Mạc không thể cóý như vậy được, gật đầu nói:
- Cũng biết chút ít!
Hàn Mạc nói:
- Vậy cô nương có thể thử thổi bài này xem sao? một người thổi sáo, một người ca, một người đảm nhiệm hai nhiệm vụ đó, ta nghĩ như vậy, hay hơn là đệm đàn.
Hắn vừa nói ra, bên kia Văn Ngư Bạch vỗ tay nói:
- Không sai, không sai, có thể thổi như vậy!
Tiên Vân ngay lúc này vẫn chưa hiểu rõ, hỏi:
- Thỉnh giáo Hàn công tử, sao lại kết hợp ca từ với tiếng sáo.
Hàn Mạc chắp tay hướng về phía Văn Ngư Bạch, cười nói:
- Văn công tử dường như đã rõ ràng?
Văn Ngư Bạch vội đáp:
- Không dám không dám.chỉ là Hàn công tử nói vậy, ta cảm thấy, bài thơ này rất hàm ý, lấy tiếng đàn đệm lời ca, cũng hay đó, nhưng có chút hình ảnh, mà tiếng sao vốn có âm rất hàm ý, lấy tiếng sao phối bài thơ này, hai thứ có thể dung hoà rất tốt, có thể bộc lộc hàm ý sâu sắc của nó!
Văn Ngư Bạch ở giữa đám đông này, có thể nói là cao thủ số 1 vế âm nhạc, hắn đã nói như vậy, thì những người khác đều biết rằng, Hàn Mạc đã nói thìắt phải có lý.
Đường Thục Hổ ắt hiểu, cười nói:
- Hàn huynh cao kiến!
Tiên Vân trầm ngâm giây lát, khẽ gật đầu nói:
- Tạ ơn công tử chỉ bảo!
- Tuy giọng của cô nương mượt và uyển chuyển, nhưng … nói ra sợ cô nương trách móc, hàm ý sâu sắc của ca từ này, e rằng cô nương vẫn chưa lĩnh hội sâu sắc được.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Nói cách khác, có lẽ cô nương vẫn chưa trải qua một số việc, ví như... giống như một kẻ tha hương như ta, trong lòng luôn nghĩ về người thân,
Nói đến đây, Hàn Mạc thở dài một tiếng, lắc đầu.
Bên kia Quan Hạo Phong nâng chén rượu, trên khuôn mặt hiện hữu nụ cười thản nhiên, trong đáy mắt, hiện lên vẻ tán thành.
Đường Thục Hổ gật đầu nói:
- Hàn huynh nói như vậy, quả là có những việc chưa trải qua, khó mà hiểu được.
Rồi nói với Tiên Vân cô nương:
- Tiên Vân, bài thơ này là do Hàn huynh sáng tác, có tình ý của huynh ấy trong đó, người bình thường khó có thể hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong đó.
Hàn Mạc vẫy tay ra hiệu, cười nói:
- Còn một điểm cuối cùng, đó là giọng hát.
Minh Như Thủy lập tức nói:
- Hàn Mạc, những điều trước ngươi nói còn có phần nào lý lẽ, nhưng nếu nói giọng hát của Tiên Vân có vấn đề, thì đúng là nói xằng nói bậy. Giọng của Tiên Vân rất uyển chuyển và mượt, trong thành Thượng Kinh, khó ai có thể sánh được. Hơn nữa những bài mà nàng ấy ca, mang đậm chất giọng của Khánh quốc, không có chút khiếm khuyết nào.
Lão không e dè khen ngợi Tiên Vân, không phải vì Tiên Vân thực sự tốt như lão nói, mà chỉ là muốn gây khó dễ cho Hàn Mạc.
Thực ra những người có mặt ở đây đều thấy giọng của Tiên Vân rất chuẩn, hơn nữa giọng rất mượt và uyển chuyển, rất khó có thể tìm ra khuyết điểm nào.
Hàn Mạc cười nói với Đường Thục Hổ:
- Đường huynh có lẽ hiểu lầm rồi, Hàn mạc ta không phải nói huynh phổ nhạc bài thơ này có vấn đề.
Đường Thục Hổ cười lớn, nói:
- Ta đang đợi Hàn huynh nói cho ta điểm yếu của mình đấy chứ.
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Không sợ chư vị trách tội, “Bao giờ có trăng sáng” quả thật không thích hợp với chất giọng thuần khiết đậm chất Khánh quốc.
- Ý của ngươi là, “Bao giờ có trăng sáng” của ngươi, chỉ hợp với chất giọng Yến quốc của các ngươi?
Minh Như Thủy cười lạnh lùng nói, lão thốt ra lời này, ngay lập tức có người tỏ vẻ bất mãn với Hàn Mạc.
Hàn Mạc lắc đầu ,rồi nói:
- Càng không thích hợp với chất giọng Yến quốc.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Đường Thục Hổ cũng có chút nghi hoặc, hỏi:
- Hàn huynh, vậy theo huynh, nên ca thế nào mới phải?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một lúc, chậm rãi nói:
- Giọng của Khánh quốc quá mềm mại, Yến quốc lại quá cứng, mà bài thơ này , tốt nhất là cương nhu kết hợp, như thế càng đạt hiệu quả cao hơn nữa. Nếu như có thể kết hợp chất giọng của Khánh quốc và Yến quốc với nhau, thì lại càng có sức cuốn hút hơn nữa.
Lời Hàn Mạc vừa thốt ra, những kẻ khác chẳng hiểu gì, nhưng Văn Ngư Bạch kia ánh mắt lại sáng ngời, nghẹn ngào nói:
- Chất giọng Khánh quốc và Yến quốc kết hợp?
Từ trước đến nay thiên hạ đều biết, người Khánh quốc phong nhã dịu dàng, thích hợp chất giọng mềm mại của nữ tử ngâm xướng, hương vị nhẹ nhàng uyển chuyển đó, làm cho người ta có cảm giác thanh tịnh như đang nghe tiếng suối chảy róc rách.
Nhưng chất giọng Yến quốc lại hoàn toàn tương phản, những tiếng leng keng, ẩn trong đó là những tiếng đao binh, hợp với giọng đàn ông, rất nhiệt huyết sôi sục, nghe có vẻ kim qua thiết mã tung hoành trên sa trường.
Hai loại làn điệu này hoàn toàn không giống nhau, từ trước đến giờ, chất giọng Khánh quốc và Yến quốc bên nào mềm mại bên nào cứng cùng là đề tài tranh luận giữa hai nước.
Người Yến quốc tất nhiên là châm biếm sự mềm mỏng ôn hoà của người Khánh, không có chút nhiệt huyết nào, chỉ là âm thanh của phong hoa tuyết nguyệt mà thôi, nhưng người Khánh lại châm biếm người Yến thô kệch ngông cuồng, không có những âm thanh tao nhã lịch sự, giống như tiếng gầm thét của dã thú.
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu nói:
- Chỉ là cách nhìn của riêng ta.
Văn Ngư Bạch dường như không che nổi sự hưng phấn, thở dài, nói:
- Hàn huynh quả là đại tài, từ trước tới nay, người Yến và người Khánh đều tranh luận giọng điệu, khó phân cao thấp, nhưng không ai nghĩ tới, hai giọng điệu hoà vào nhau, không biết sẽ thế nào nhỉ? Ố, hôm nay Hàn huynh nói vậy, Ngư Bạch quả thực mở mang chút rồi đó. Cổ nhân đã nói, nghe quân tử nói, hơn mười năm đọc sách, cổ nhân quả không sai chút nào!
Văn Ngư Bạch đối với âm luật, quả là nhân tài, nói chuyện rất có uy, Minh Như Thuỷ nghe Văn Ngư Bạch tán thưởng Hàn Mạc, cảm thấy không vui, lạnh lùng nói:
- Giọng ngưòi Khánh và người Yến, khác một trời một vực, căn bản không thể dung hoà với nhau được!
Hàn Mạc bình thản nói:
- Thật sự như vậy sao?
- Đương nhiên rồi.
Minh Như Thuỷ lập tức ngạo ngễ nói:
- Hàn Mạc, ngươi cũng biết sự khác biệt giữa trời và đất, cách nhau mười vạn tám nghìn dặm, trong đó có sự khác biệt, không có chút hợp nhất.
Hàn Mạc cười nói:
- Nói như vậy, đối với thiên địa Minh công quả có nghiên cứu rộng rãi.
Nét mặc Minh Như Thủy hiện lên vẻ đắc ý hiếm thấy, vuốt râu nói:
- Quả có chút nghiên cứu.
Ngừng lại giây lát, nhìn qua mọi người, thấy mọi ánh mắt đều hướng về phía mình, rồi lắc lư đầu nói:
- Con người tạo ra từ trời đất, trên nhờ trời, dưới nhờ đất, có âm dương trợ giúp. Thiên địa thuận thì nhân khí hoà, thiên địa nghịch thì nhân khí suy, cũng như thiên đại có tứ thời ngũ hành, hàn huyên động tĩnh, đều có sự biến đổi, mưa là vui, gió là tức, sương là kết, hồng là trương, đó là luân thường của trời đất, trời nhẹ mà trong, đất nặng mà đục, trời đất không thể giao nhau… !
Lão lắc lư đầu nói một tràng dài, Hàn Mạc nghe có vẻ đau đầu, đối với lời lão nói, đáng sợ nhất chính là luận điệu đó, chỉ là không muốn ngắt lời tự đắc của Minh Như Thuỷ mà thôi.
Đợi Minh Như Thuỷ ngừng một lát, Hàn Mạc lập tức chen vào nói:
- Minh công luận thật cao minh.
Minh Như Thuỷ vuốt râu đắc ý nói:
- Cái gọi là trời đất, chính là giọng điệu của Yến và Khánh, giọng điệu của Khánh là trời, Yến là đất, hai cái hoàn toàn khác nhau, khó có thể dung hợp được!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Thực ra Hàn Mạc không nghĩ như vậy, Hàn Mạc chỉ cảm thấy, cũng có lúc, trời đất cũng có thể dung hoà!
Minh Như Thuỷ nhíu mày nói:
- Vậy ngươi thử nói xem, trời đất làm sao có thể dung hoà đây?
Hàn Mạc đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, chỉ về phía mặt hồ ngoài cửa sổ, mỉm cười nói:
- Chư vị có thấy mặt hồ không?
Hắn nói vậy, mọi người đều đứng dậy, cũng có vài người tụ lại gần nhau, đi tới bên cửa sổ.
-o0o-
Hàn Mạc cười nói:
- Chư vị thấy mặt hồ, ngoài ánh đèn soi dưới nước ra, dường như vẫn còn một thứ khác?
Đường Thục Hổ chắp tay sau lưng, đứng bên Hàn Mạc, nghe Hàn Mạc nói vậy, hắn quả thông minh, biết ngay ý của Hàn Mạc, cười nói:
- Trên mặt nước có ánh trăng, trên mặt hồ có những ngôi sao sáng… trời nước một màu, cũng như trời đất dung hoà vậy!
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu nói:
- Trường giang biển hồ, đều là một nhánh của trời đất, nhưng trong đó, có thể thấy bóng của trời hiện lên, như mượn màu sắc của trời vậy, từ trước tới nay, trời và đất hỗn độn với nhau thành một, biến thành cảnh sắc tuyệt mỹ của thế gian!
Hàn Mạc giả thích một cách sơ lược, khiến mọi người đều gật đầu, Quan Hạo Phong cười nói:
- Hàn công tử quả là đại trí tuệ, không sai, từ trước tới giờ, trời đất dung hoà, hỗn độn thành một thể.
Minh Như Thuỷ cười nhạt nói:
- Ngươi… ngươi là kẻ ngoại đạo, vớ vẩn!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Minh công nếu thông hiểu sự huyền học của trời đất, có thể biết dung lượng của trời đất, mênh mông bát ngát, cho dù trời hay đất, có thể bao dung vạn vật trên thế gian này… tiên sinh nói tại hạ là người ngoại đạo, sống trong trời đất thìđều có thể bao dung.
Hắn nói một hồi vậy, có thể hiểu được một điều, đó chính làđang châm chọc Minh Như Thuỷ không có lòng dung lượng mà thôi.
Tính tình của Hàn Mạc, vốn là người không dễ bị người khác châm chọc, nếu vì một số mục tiêu nào đó, Hàn Mạc có thể nhẫn nhin, nhưng trong tình cảnh thông thường, hắn không thích người khác công kích hắn.
Minh công vài lần chế nhạo mình, thậm chíép người, điều này làm Hàn Mạc không thoải mái chút nào, hắn không cần biết Minh Như Thuỷ có phải là sư phụ của Đường Thục Hổ hay không, không có chút tôn trọng, hắn ắt mược cơ hội này châm chọc lại.
Lời nói khó nghe, chính bản thân Đường Thục Hổ càng làm khó dễ cho Hàn Mạc, Hàn Mạc cũng không khách khí, huống hồ chỉ là một lão tử cậy già mà lên mặt mà thôi.
May là tính tình Đường Thục Hổ rộng rãi, đối với kẻ học rộng, vẫn rất tôn kính, điều này khiến Hàn Mạc có ấn tượng tốt với Đường Thục Hổ, mới đến tham gia buổi yến tiệc hôm nay.
Minh Như Thuỷ bị Hàn Mạc đả kích như vậy, trong chốc lát nét mặc biến sắc, cười nhạt, rồi đứng dậy, cũng không nói gì, phẩy tay áo mà bỏ đi.
Đường Thục Hổ cười khắc khổ với Hàn Mạc, rồi chạy theo Minh Như Thuỷ.
Tiên Vân cũng đi tới, đôi mắt đẹp nhìn Hàn Mạc, duyên dáng hành lễ nói:
- Công tử hoá ra đối với âm luật cũng có nghiên cứu, Tiên Vân kính phục. Công tử luận trời đất dung hoà, khiến tầm mắt của Tiên Vân được mở rộng!
Văn Ngư Bạch chắp tay nói với Hàn Mạc:
- Hàn công tử, không biét có thể lãnh giáo ngài, nếu có thể khiến giọng điệu Khánh quốc và Yến quốc dung hoà, cần bắt đầu từ đâu?
Lời của Hàn Mạc, cũng chỉ là nói vậy thôi, chỉ là nghĩ như vậy có lý nên nói vậy thôi, đối với âm luật, đặc biệt là làn điệu cổ, hắn quả không hiểu chút nào, không thì lúc đầu Liễu Như Mộng dạy hắn chơi đàn, cũng không phải học từ năm âm cơ bản.
Hàn Mạc nghĩ một lát, rồi nói:
- Văn công tử, ngươi nghe ta hát vài câu, xem có chút hương vị nào không?
Lúc đó liền dựa vào âm điệu của “Bao giờ có trăng sáng” của hậu thế, nhẹ nhàng cất tiếng hát, đó là theo kiểu nhạc pop, tiết tấu vần luật khác xa với âm nhạc cổ điển.
Mọi người quây lại bốn bên, nghe Hàn Mạc nhẹ nhàng hát xong, lúc đó ai nấy đều giơ ngón tay cái lên, Văn Ngư Bạch nói:
- Tuyệt, tuyệt, tuyệt!
Tiên Vân cô nương cắn cắn đôi hồng, nhìn Hàn Mạc vẻ kính nể, nói:
- Hàn… Hàn công tử, đêm nay có thể… có thể lưu lại đây chỉ bảo Tiên Vân…âm luật được không?
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng, ánh mắt tràn trề sự hy vọng.
Hàn Mạc không vội đồng ý ngay, bên cạnh có tiếng cười lớn nói:
- Tiên Vân, muội yên tâm, đêm nay hắn khó mà rời khỏi đây được, cho dù thế nào đi nữa, ta muốn hắn dạy muội hát bài này.
Đây ắt là lời của Đường Thục Hổ nói.
Tiên Vân cũng không đợi Hàn Mạc đồng ý, duyên dáng hành lễ, nói:
- Tiên Vân lên lầu đợi công tử… !
Không cần nói nhiều, xoay người bước đi, thân hình yểu điệu như hoa, xinh đẹp vô cùng.
Lúc đó mọi người đều có ấn tượng tốt với Hàn Mạc, cũng lộ ra vẻ tươi cười, trên thực tế sự phong lưu của đám tài tử giai nhân này, trong văn nhân đó là điều thường thấy, mọi người thấy Tiên Vân chủ động yêu cầu, trong lòng đều biết, Vân Tiên côn nương có lẽ đã kết Hàn Mạc, cái gọi là “chỉ bảo âm luật” chỉ là cách mượn cớ, sẽ có những chuyện đáng chờ đợi giữa đôi trai tài gái sắc này.
Hàn Mạc rất thẹn thùng, Đường Thục Hổ khẽ vỗ vay hắn, cười nói:
- Hàn huynh, giai nhân có ước hẹn, đừng bỏ lỡ!
Hàn Mạc cười khắc khổ nói:
- Ý tốt của Đường huynh, nhưng… !
- Không có nhưng gì cả.
Đường Thục Hổ cố tỏ ra nghiêm túc nói:
- Một cô nương, lấy hết dũng khíđể mời ngươi chỉ bảo âm luật, lẽ nào không chút nể mặt? Thất ước giai nhân, ở Khánh quốc ta đó là tội lớn đó.
Hàn Mạc thở dài, hỏi:
- Minh công đâu rồi?
- Đi rồi.
Đường Thục Hổ nhìn mọi người rồi trở về chỗ ngồi, mới nhẹ nhàng nói với Hàn Mạc:
- Hàn huynh, ta cũng phải đi đây!
- Khi nào đi?
- Đêm nay!
Hàn Mạc sửng sốt, nhìn Đường Thục Hổ mỉm cười, đi ra ngoài khoang thuyền, Hàn Mạc nghĩ một lát, vẫn đi theo Đường Thục Hổ, đi ra ngoài khoang thuyền.
Hồ Khổng Tước vẫn vui mừng hoan ca như cũ, chỉ có điều người trên bờ dường như ít đi rất nhiều, từng hồi ca uyển chuyển trên mặt hồ, hương sen lơ lửng trong không khí, thấm vào ruột gan.
Hai người dừng lại ở phía trước thuyền hoa, thuyền hoa vẫn rẽ nước chạy về phía trước, bên thuyền hoa, đi theo một thuyền nhỏ.
- Những lời Hàn huynh nói hôm nay, Thục Hổ ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.
Đường Thục Hổ chẩm rãi nói:
- Từ ngày hôm nay, bắt đầu du lịch thiên hạ, cầm mọt cây bút, cầm một cuộn giấy, những gì mắt thấy tai nghe, đều ghi lại, như lời Hàn huynh, lên non xuống biên vào rừng vào dân gia… !
Mí mắt Hàn Mạc giật giật, Đường Thục Hổ quả có cá tính, đó là du lịch thiên hạ, ghi chép những điều mắt thấy tai nghe, làm Hàn Mạc nghĩ tới Từ Hà Khách, không biết do lời mình nói, mà cũng tạo nên một Từ Hà Khách nữa hay không?
Hắn chỉ biết cười và nói:
- Vậy chỉ có chúc Đường huynh thượng lộ bình an!
Đường Thục Hổ ha ha cười, rồi nói:
- Nếu có thẻ sống sót quay về, sẽ tới Yến quốc bái kiến Hàn huynh!
- Vậy đợi Đường huynh đến bại kiến.
Hàn Mạc cười nói:
- Lúc đó sẽ nghe Hàn huynh nói những điều mắt thấy tai nghe trong cuộc chu du này!
Đường Thục Hổ trầm ngâm một lát, rối lui lại hai bước, chắp tay chào Hàn Mạc, cũng không nói nhiều, đi tới sườn thuyền, nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ, động tác nhẹ nhàng, xem ra Đường Thục Hổ cũng có chút võ thuật.
Đường Thục Hổ đứng dưới thuyền nhỏ, chắp tay nói với Hàn Mạc:
- Hàn huynh, từ biệt tại đây thôi, mong có ngày gặp lại!
Ngừng một lát, cười nói:
- Đêm nay Tiên Vân đợi, huynh không được phụ nàng đó… !
Phất tay áo nói
- Đi thôi!
Chiếc thuyền nhỏ liền rẽ nước tiến về phía trước, trong chốc lát, đã dời xa thuyền hoa, Đường Thục Hổ chắp tay sau lưng, đứng giữa thuyền nhỏ, trong gió đêm, trên mặt hồ, vẻ thản nhiên vô cùng, quần áo bay phất phiêu, giống như đám mây bay qua mặt hồ vậy.
- Đến cũng tự nhiên, đi cũng tự nhiên… !
Hàn Mạc nhìn Đường Thục Hổ nơi xa xăm, khẽ thở dài nói:
- Đường Thục Hổ… không hổ là nhất đại tài tử!
Hàn Mạc trở lại trong khoang thuyền, mọi người hỏi tới Đường Thục Hổ, Hàn Mạc chỉ nói Đường Thục Hổ chợt có việc gấp, đã rời đi.
Mọi người đều oán giận Đường Thục Hổ, trách cứ người làm chủ nhân không thông báo một tiếng liền rời đi trước, cũng may mọi người đều là quen biết, oán giận một phen, liền đều tự uống rượu tán gẫu, thực sự không vắng lặng.
Quan Hạo Phong cũng tới gần, ghé sát lại cười nói:
- Hàn công tử, Thiếu Hà ở Đông Hải bên kia, đều dựa vào ngài chiếu cố, ta kính ngài một ly!
Hàn Mạc biết ngay Quan Hạo Phong là cha chú của Quan Thiếu Hà, liền không dám chậm chễ, vội vàng nâng chén, hai người cùng uống một ly, Hàn Mạc mới thấp giọng nói:
- Ông chủ Quan, không biết ngài và Thiếu Hà huynh xưng hô thế nào?
Quan Hạo Phong cũng không giấu giếm, mỉm cười thấp giọng nói:
- Thiếu Hà là khuyển tử của ta!
Quả nhiên!
Hàn Mạc lập tức nghiêm mặt nói:
- Ông chủ Quan, nguồn hàng cung cấp buôn bán trên biển ở Đông Hải, toàn bộ dựa vào hiệu buôn Quan thị của ngài cung ứng, nếu việc buôn bán trên biển này không có hiệu buôn Quan thị mọi người chống đỡ, tuyệt đối sẽ không thuận lợi như thế, ta cũng kính ngài một lý!
Lúc này hắn nâng bầu rượu, trước tiên rót rượu cho Quan Hạo Phong, sau đó cũng tự mình rót đầy rượu, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Quan Hạo Phong cũng uống cạn rượu trong chén, mỉm cười thấp giọng nói:
- Hàn công tử khách khí. Thật ra nếu không có Hàn công tử dành cho cơ hội như vậy, cho dù hiệu buôn Quan thị của ta có bản lĩnh, cũng không thể làm được chuyện này.
Hai người thấp giọng thì thầm, người bên ngoài chỉ nghĩ Quan Hạo Phong đang lôi kéo Hàn Mạc, dù sao hiệu buôn Quan thị kinh doanh khắp thiên hạ, nếu Quan gia muốn kinh doanh thuận lợi, tự nhiên phải kết giao quan viên khắp nơi.
Sau một lát, lại thấy một nha hoàn đi đến chỗ Hàn Mạc, nhẹ giọng cười nói:
- Hàn công tử, cô nương nhà ta cho mời!
Hàn Mạc đang thảo luận chuyện kinh doanh với Quan Hạo Phong, chủ yếu là muốn hiểu rõ một số hàng hóa Nam Dương dễ bán ở Trung Nguyên, nha hoàn này đột nhiên tới đây, nhất thời Hàn Mạc còn chưa hiểu được, hỏi:
- Cô nương nhà ngươi là ai?
Nha hoàn kia che miệng cười:
- Hàn công tử quên nhanh như vậy sao? Vân Tiên cô nương nhà chúng ta đang chờ công tử ở trên lầu!