Người áo đen cười lạnh nói:
- Có giải thích như thế nào, ta cũng không quản nhiều nữa, trong lòng ngài rõ hơn ta, lúc bọn chúng biết được sự tồn tại của ta, cũng chính là lúc ngài mất mạng đó, ngài hãy tự mình suy nghĩ đi.
Viên Đạo Linh bất đắc dĩ nói:
- Ngươi yên tâm. Nếu đã đồng ý hợp tác cùng các ngươi, thì ta sẽ không thay đổi đâu
Người mặc áo đen gật đầu, trầm ngâm một lát mới nói:
- Ở bên này ngài không thể trì hoãn nữa, nhất định phải ra tay sớm một chút. Kinh thành loạn sớm một ngày thì chúng ta sẽ ít chết đi được vài người.
Viên Đạo Linh nhíu mày nói:
- Việc này không thể gấp được, ngươi cũng không phải thúc giục ta, tìm được thời cơ, ta tự nhiên sẽ hành sự.
- Nếu như không có thời cơ thì ngài không làm sao?
Người mặc áo đen hừ lạnh một tiếng:
- Viên Đạo Linh, không phải là chuyện tới trước mắt rồi nên ngài thấy sợ đó chứ?
- Ai nói ta sợ?
Mặt Viên Đạo Linh kìm nén đến mức có phần đỏ lên.
Người mặc áo đen cười lạnh nói:
- Không sợ hãi thì tốt. Ngài cũng biết rằng, cứ cho là bây giờ ngài thấy sợ đi nữa thì cũng không kịp rồi. Đáp ứng điều kiện của ngài, chúng ta thỏa thuận cùng hành động. Nhưng việc mà ngài phải làm, đến nay vẫn chưa có chút động thái nào. Lần này qua đây, ngài chắc là hiểu ý của ta, bất kể khó khăn thế nào, lần này phải tìm cơ hội ra tay. Nếu không, ngài và ta đều phải lấy đầu ra mà nói chuyện đấy.
Viên Đạo Linh bất đắc dĩ nói:
- Không phải ta không nóng ruột, mà là chuyện này quả thật không như bình thường, dục tốc bất đạt. Cái tên Hoàng đế bệnh kia tuy rằng hồ đồ không chịu nổi, nhưng mà bên cạnh hắn cũng còn có vài người có tài. Thương Chung Ly chính vì sợ có người dở trò với vua, từ trước cho tới nay đều sắp đặt người ở bên cạnh bảo vệ Hoàng đế, ăn uống đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt.
Người áo đen hừ lạnh nói:
- Ăn nói hồ đồ, thuốc men… bọn chúng cũng kiểm tra ra được hay sao?
Viên Đạo Linh cũng có chút tức giận nói:
- Tiến cống đan dược, chỉ có Thuần Dương lão đạo là có tư cách này. Thuần Dương lão đạo luyện đan mấy mươi năm nay, màu sắc dược tính của các loại đan dược lão đều nắm rõ như lòng bàn tay, muốn gian lận đan dược thì khó khăn vô cùng. Hơn nữa Thuần Dương lão đạo đường làm quan rộng mở, không phải là dựa vào sự sủng ái trong cung, thì lão đã không hy vọng trong cung xảy ra loạn. Cho nên mỗi lần tiến cống đan dược là lão đều kiểm tra cẩn thận. Muốn gian lận trên mấy đan dược thực ra thì ta có cơ hội. Nhưng mà nếu như Thuần Dương nhìn thấy, thì hậu quả sau đó sẽ là không thể tưởng tượng nổi. Cho nên việc này… chỉ có thể tính từ từ mà thôi.
- Tính từ từ như thế nào?
Người mặc áo đen thản nhiên nói:
- Đã hơn một năm rồi, phía trên đã mấy lần thúc giục qua rồi, nhưng ta vẫn chưa thấy ngươi có hành động gì. Hiện nay Ngụy Khánh khai chiến, kỵ binh đại Ngụy của ta ở cửa Nam Dương đã đổ máu nhưng không phá được, vô số tướng sĩ máu nhuộm chiến trường này. Loại tình thế này, trên kinh thành này nếu như xuất hiện đại biến, biên quan chắc chắn bị loạn, đại quân kỵ binh của ta có thể công phá quan ải, tiến công thần tốc…Việc này đã không thể kéo dài nữa, người nhất định phải gấp rút nghĩ ra cách.
Viên Đạo Linh buồn khổ nói:
- Kỳ thật một năm qua, ta vẫn luôn tìm một loại đan dược, chỉ cần tìm thấy thì cái tên cẩu hoàng đế đó chết chắc.
- Loại đan dược nào?
- Những năm gần đây, Hoàng đế mỗi ngày đều dùng Kết Xuân Đan, dâm dục vô độ. Nếu không phải Thuần Dương lão đạo luyện ra được Tụ Dương Đan thì tên Hoàng đế đó đã sớm đi gặp Diêm vương rồi.
Viên Đạo Linh chậm rãi nói:
- Thuần Dương lão đạo vẫn còn có bản lĩnh, Tụ Dương Đan là sở trường nắm giữ sự sống của lão, người bình thường dùng Tụ Dương Đan có thể sống thêm 10 năm, 8 năm chứ chẳng nói chơi. Tên hoàng đế này thân thể đã hư đến cực điểm, sức khỏe ngày càng sa sút, nhưng nếu như không có gì ngoài ý muốn thì sống thêm hai ba năm nữa cũng không thành vấn đề gì.
Người áo đen nói:
- Chính vì nguyên nhân đó mà hôm nay mới tìm ngài, nếu hắn sớm chết rồi thì còn dùng ngài là gì nữa?
Viên Đạo Linh miễnn cưỡng nói tiếp:
- Lúc đó đạt được thỏa thuận với các ngươi, ta liền nghĩ tới một biện pháp tuyệt đối không có sơ hở nào, nhưng mà… cách này lại phải hao tốn không ít thời gian.
Người áo đen lạnh lung nói:
- Không cần vòng vo nữa, ta chỉ hỏi ngài, ngài muốn tìm loại dược vật gì? Nếu ngài tìm không được, chúng ta có thể tìm giúp ngài. Chúng ta chỉ cần ra tay tìm kiếm, thì không có thứ gì trong thiên hạ này mà tìm không thấy được.
Viên Đạo Linh lắc đầu nói:
- Ngươi hiểu lầm rồi, thứ ta muốn tìm không chỉ đơn thuần là một loại dược.
- Lời này của ngươi là có ý gì?
- Hàng năm Hoàng đế dùng Kết Xuân Đan, trong loại Kết Xuân Đan này có một loại dược vật là ấu trứng của xuân trùng, loại ấu trứng này dùng ở trong Kết Xuân Đan, hàm lượng ít thì không có gì đáng ngại, nhưng ăn lâu ngày có thể tồn đọng lại dược tính của ấu trứng trong cơ thể.
Viên Đạo Linh cười ha hả nói:
- Một năm qua, ta chính là muốn tìm loại dược vật có dược tính cùng xung với ấu trứng này. Chỉ cần tìm thấy loại dược vật này, luyện thành đan dược, sau khi tên Hoàng đế kia ăn vào, dược tính liền cùng xung phát trong cơ thể, đến lúc đó là phải đi đời nhà ma thôi.
Đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Viên Đạo Linh nói:
- Thuần Dương lão đạo tự nhiên cũng biết rằng trong cơ thể Hoàng đế còn tồn lại dược tính của ấu trứng, lão cũng biết rằng những loại dược vật nào sẽ tương xung với dược tính của ấu trứng đó. Cho nên cho tới nay, chỉ cần là loại có dược tính tương xung với ấu trứng thì lão đều không dùng để luyện đan. Ta muốn làm thì càng phải tìm ra một loại dược vật mới, một loại mà ngay cả Thuần Dương lão đạo cũng không biết, loại dược vật này vừa phải tương xung với dược tính của ấu trứng vừa không bị Thuần Dương lão đạo hoài nghi. Muốn tìm đuọc loại dược vật như thế tuyệt đối không phải là chuyện dễ. Một năm qua, ta vẫn luôn tìm kiếm, cũng có tìm ra vài loại dược vật mới, dược tính tương xung với dược ấu trứng xuân trùng, chỉ có điều mấy loại dược vật này phản ứng quá nhanh, đến lúc Thuần Dương lão đạo nếu như cố ý bỏ mấy loại này cùng ấu trứng xuân trùng với nhau thì rất dễ nhìn thấy sơ hở. Cho nên ta còn muốn tiếp tục tìm kiếm dược liệu, phải tìm được loại có dược tính phản ứng thật chậm…
Trong mắt hắn lóe lên:
- Nếu có thể tìm được, Thuần Dương lão đạo lúc thử nghiệm dược liệu không nhìn ra sơ hở, vậy thì có thể luyện thành đan dược khác… Một khi Hoàng đế dùng rồi thì chắc chắn chết mà không có nghi ngờ gì!
Ý này của ngài đúng là thận trọng.
Người áo đen cười lạnh nói:
- Chỉ là tới bây giờ vẫn chưa có kết quả thì cũng không thể đợi thêm nữa.
Người áo đen chậm rãi đứng lên, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Ba ngày! Trong vòng ba ngày ngài phải nghĩ ra cách. Ta sẽ ở đây đợi ngài. Muốn trở thành đệ nhất đạo gia trong thiên hạ, hay là muốn thành vong hồn do ta tiễn đi, Viên Thiên Sư, tự ngài hãy chọn lấy một con đường đi.
- Ba ngày?
Viên Đạo Linh cả kinh nói:
- Chuyện này…chuyện này sao có thể được?
Người áo đen hừ lạnh một tiếng:
- Đã cho ngài thời gian gần một năm rồi, ta không có kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa. Hơn nữa, phía trên cũng không có kiên nhẫn.
Hắn không nói gì thêm, mà chỉ quay người đi vào trong một gian phòng mờ mịt bên cạnh, không hề liếc mắt nhìn Viên Đạo Linh một cái.
Trán Viên Đạo Linh đổ mồ hôi, ngây người một hồi lâu, cuối cùng nhớ ra là còn có việc Hàn Mạc bị đâm đang đợi mình đi xử lý, trong lòng lo lắng không yên, chỉnh đốn lại một phen liền hướng về trong cung đi thẳng.
- Có giải thích như thế nào, ta cũng không quản nhiều nữa, trong lòng ngài rõ hơn ta, lúc bọn chúng biết được sự tồn tại của ta, cũng chính là lúc ngài mất mạng đó, ngài hãy tự mình suy nghĩ đi.
Viên Đạo Linh bất đắc dĩ nói:
- Ngươi yên tâm. Nếu đã đồng ý hợp tác cùng các ngươi, thì ta sẽ không thay đổi đâu
Người mặc áo đen gật đầu, trầm ngâm một lát mới nói:
- Ở bên này ngài không thể trì hoãn nữa, nhất định phải ra tay sớm một chút. Kinh thành loạn sớm một ngày thì chúng ta sẽ ít chết đi được vài người.
Viên Đạo Linh nhíu mày nói:
- Việc này không thể gấp được, ngươi cũng không phải thúc giục ta, tìm được thời cơ, ta tự nhiên sẽ hành sự.
- Nếu như không có thời cơ thì ngài không làm sao?
Người mặc áo đen hừ lạnh một tiếng:
- Viên Đạo Linh, không phải là chuyện tới trước mắt rồi nên ngài thấy sợ đó chứ?
- Ai nói ta sợ?
Mặt Viên Đạo Linh kìm nén đến mức có phần đỏ lên.
Người mặc áo đen cười lạnh nói:
- Không sợ hãi thì tốt. Ngài cũng biết rằng, cứ cho là bây giờ ngài thấy sợ đi nữa thì cũng không kịp rồi. Đáp ứng điều kiện của ngài, chúng ta thỏa thuận cùng hành động. Nhưng việc mà ngài phải làm, đến nay vẫn chưa có chút động thái nào. Lần này qua đây, ngài chắc là hiểu ý của ta, bất kể khó khăn thế nào, lần này phải tìm cơ hội ra tay. Nếu không, ngài và ta đều phải lấy đầu ra mà nói chuyện đấy.
Viên Đạo Linh bất đắc dĩ nói:
- Không phải ta không nóng ruột, mà là chuyện này quả thật không như bình thường, dục tốc bất đạt. Cái tên Hoàng đế bệnh kia tuy rằng hồ đồ không chịu nổi, nhưng mà bên cạnh hắn cũng còn có vài người có tài. Thương Chung Ly chính vì sợ có người dở trò với vua, từ trước cho tới nay đều sắp đặt người ở bên cạnh bảo vệ Hoàng đế, ăn uống đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt.
Người áo đen hừ lạnh nói:
- Ăn nói hồ đồ, thuốc men… bọn chúng cũng kiểm tra ra được hay sao?
Viên Đạo Linh cũng có chút tức giận nói:
- Tiến cống đan dược, chỉ có Thuần Dương lão đạo là có tư cách này. Thuần Dương lão đạo luyện đan mấy mươi năm nay, màu sắc dược tính của các loại đan dược lão đều nắm rõ như lòng bàn tay, muốn gian lận đan dược thì khó khăn vô cùng. Hơn nữa Thuần Dương lão đạo đường làm quan rộng mở, không phải là dựa vào sự sủng ái trong cung, thì lão đã không hy vọng trong cung xảy ra loạn. Cho nên mỗi lần tiến cống đan dược là lão đều kiểm tra cẩn thận. Muốn gian lận trên mấy đan dược thực ra thì ta có cơ hội. Nhưng mà nếu như Thuần Dương nhìn thấy, thì hậu quả sau đó sẽ là không thể tưởng tượng nổi. Cho nên việc này… chỉ có thể tính từ từ mà thôi.
- Tính từ từ như thế nào?
Người mặc áo đen thản nhiên nói:
- Đã hơn một năm rồi, phía trên đã mấy lần thúc giục qua rồi, nhưng ta vẫn chưa thấy ngươi có hành động gì. Hiện nay Ngụy Khánh khai chiến, kỵ binh đại Ngụy của ta ở cửa Nam Dương đã đổ máu nhưng không phá được, vô số tướng sĩ máu nhuộm chiến trường này. Loại tình thế này, trên kinh thành này nếu như xuất hiện đại biến, biên quan chắc chắn bị loạn, đại quân kỵ binh của ta có thể công phá quan ải, tiến công thần tốc…Việc này đã không thể kéo dài nữa, người nhất định phải gấp rút nghĩ ra cách.
Viên Đạo Linh buồn khổ nói:
- Kỳ thật một năm qua, ta vẫn luôn tìm một loại đan dược, chỉ cần tìm thấy thì cái tên cẩu hoàng đế đó chết chắc.
- Loại đan dược nào?
- Những năm gần đây, Hoàng đế mỗi ngày đều dùng Kết Xuân Đan, dâm dục vô độ. Nếu không phải Thuần Dương lão đạo luyện ra được Tụ Dương Đan thì tên Hoàng đế đó đã sớm đi gặp Diêm vương rồi.
Viên Đạo Linh chậm rãi nói:
- Thuần Dương lão đạo vẫn còn có bản lĩnh, Tụ Dương Đan là sở trường nắm giữ sự sống của lão, người bình thường dùng Tụ Dương Đan có thể sống thêm 10 năm, 8 năm chứ chẳng nói chơi. Tên hoàng đế này thân thể đã hư đến cực điểm, sức khỏe ngày càng sa sút, nhưng nếu như không có gì ngoài ý muốn thì sống thêm hai ba năm nữa cũng không thành vấn đề gì.
Người áo đen nói:
- Chính vì nguyên nhân đó mà hôm nay mới tìm ngài, nếu hắn sớm chết rồi thì còn dùng ngài là gì nữa?
Viên Đạo Linh miễnn cưỡng nói tiếp:
- Lúc đó đạt được thỏa thuận với các ngươi, ta liền nghĩ tới một biện pháp tuyệt đối không có sơ hở nào, nhưng mà… cách này lại phải hao tốn không ít thời gian.
Người áo đen lạnh lung nói:
- Không cần vòng vo nữa, ta chỉ hỏi ngài, ngài muốn tìm loại dược vật gì? Nếu ngài tìm không được, chúng ta có thể tìm giúp ngài. Chúng ta chỉ cần ra tay tìm kiếm, thì không có thứ gì trong thiên hạ này mà tìm không thấy được.
Viên Đạo Linh lắc đầu nói:
- Ngươi hiểu lầm rồi, thứ ta muốn tìm không chỉ đơn thuần là một loại dược.
- Lời này của ngươi là có ý gì?
- Hàng năm Hoàng đế dùng Kết Xuân Đan, trong loại Kết Xuân Đan này có một loại dược vật là ấu trứng của xuân trùng, loại ấu trứng này dùng ở trong Kết Xuân Đan, hàm lượng ít thì không có gì đáng ngại, nhưng ăn lâu ngày có thể tồn đọng lại dược tính của ấu trứng trong cơ thể.
Viên Đạo Linh cười ha hả nói:
- Một năm qua, ta chính là muốn tìm loại dược vật có dược tính cùng xung với ấu trứng này. Chỉ cần tìm thấy loại dược vật này, luyện thành đan dược, sau khi tên Hoàng đế kia ăn vào, dược tính liền cùng xung phát trong cơ thể, đến lúc đó là phải đi đời nhà ma thôi.
Đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Viên Đạo Linh nói:
- Thuần Dương lão đạo tự nhiên cũng biết rằng trong cơ thể Hoàng đế còn tồn lại dược tính của ấu trứng, lão cũng biết rằng những loại dược vật nào sẽ tương xung với dược tính của ấu trứng đó. Cho nên cho tới nay, chỉ cần là loại có dược tính tương xung với ấu trứng thì lão đều không dùng để luyện đan. Ta muốn làm thì càng phải tìm ra một loại dược vật mới, một loại mà ngay cả Thuần Dương lão đạo cũng không biết, loại dược vật này vừa phải tương xung với dược tính của ấu trứng vừa không bị Thuần Dương lão đạo hoài nghi. Muốn tìm đuọc loại dược vật như thế tuyệt đối không phải là chuyện dễ. Một năm qua, ta vẫn luôn tìm kiếm, cũng có tìm ra vài loại dược vật mới, dược tính tương xung với dược ấu trứng xuân trùng, chỉ có điều mấy loại dược vật này phản ứng quá nhanh, đến lúc Thuần Dương lão đạo nếu như cố ý bỏ mấy loại này cùng ấu trứng xuân trùng với nhau thì rất dễ nhìn thấy sơ hở. Cho nên ta còn muốn tiếp tục tìm kiếm dược liệu, phải tìm được loại có dược tính phản ứng thật chậm…
Trong mắt hắn lóe lên:
- Nếu có thể tìm được, Thuần Dương lão đạo lúc thử nghiệm dược liệu không nhìn ra sơ hở, vậy thì có thể luyện thành đan dược khác… Một khi Hoàng đế dùng rồi thì chắc chắn chết mà không có nghi ngờ gì!
Ý này của ngài đúng là thận trọng.
Người áo đen cười lạnh nói:
- Chỉ là tới bây giờ vẫn chưa có kết quả thì cũng không thể đợi thêm nữa.
Người áo đen chậm rãi đứng lên, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Ba ngày! Trong vòng ba ngày ngài phải nghĩ ra cách. Ta sẽ ở đây đợi ngài. Muốn trở thành đệ nhất đạo gia trong thiên hạ, hay là muốn thành vong hồn do ta tiễn đi, Viên Thiên Sư, tự ngài hãy chọn lấy một con đường đi.
- Ba ngày?
Viên Đạo Linh cả kinh nói:
- Chuyện này…chuyện này sao có thể được?
Người áo đen hừ lạnh một tiếng:
- Đã cho ngài thời gian gần một năm rồi, ta không có kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa. Hơn nữa, phía trên cũng không có kiên nhẫn.
Hắn không nói gì thêm, mà chỉ quay người đi vào trong một gian phòng mờ mịt bên cạnh, không hề liếc mắt nhìn Viên Đạo Linh một cái.
Trán Viên Đạo Linh đổ mồ hôi, ngây người một hồi lâu, cuối cùng nhớ ra là còn có việc Hàn Mạc bị đâm đang đợi mình đi xử lý, trong lòng lo lắng không yên, chỉnh đốn lại một phen liền hướng về trong cung đi thẳng.