Phó sứ nước Yến bị đâm, tất nhiên sẽ không nhiều người trong thành Thượng Kinh biết, nhưng quan viên thượng tầng nước Khánh, lại đều biết được tin tức khiến người ta giật mình như vậy.
Tuy rằng rất nhiều người đều biết, sứ đoàn nước Yên đi tới thành Thượng Kinh, nhất định sẽ phát sinh một số chuyện, nhưng chuyện ám sát này thật sự phát sinh, vẫn khiến mọi người hơi giật mình, cũng khiến ánh mắt thượng tầng nước Khánh dồn hết lên chuyện này.
Thật ra trong lòng mọi người, đơn giản là đoán chuyện này rốt cục là ai làm chủ phía sau màn.
Đối với quân đội mà nói, dự đoán thứ nhất của bọn họ, tự nhiên là Hậu đảng âm thầm sai sử, dù sao từ đầu đến cuối Hậu đảng đều có ý định phá hỏng hai nước kết minh.
Trong lòng các tướng lĩnh trong quân đội đều rất phẫn nộ, chuyện tình tới nỗng nối như vậy rồi, Hậu đảng còn càn rỡ như thế, cũng dám ra tay ở Thượng Kinh, cho nên sau khi chuyện này xảy ra, máy chục têm tướng lãnh quân đội đều mãnh liệt yêu cầu Hình bộ tra rõ việc này, hơn nữa lại truyền đạt một tin tức tới Vân Thương Lan, ủng hộ Vân Thương Lan đưa phương hướng tra xét lên người Hậu đảng.
Về phía Hậu đảng, có một số người cũng tưởng thượng tầng Hậu đảng bày ra ám sát, không ít người thầm mắng Khánh hậu hồ đồ trong lòng, lúc này ánh mắt quân đội đang chăm chú lên người Hậu đảng, luôn tìm cơ hội đả kích đám quan viên Hậu đảng, ám sát sứ thần nước Yến ở Thượng Kinh, nếu việc này bị Vân Thương Lan thân quân đội tra ra một ít manh mối, một nhóm người quan trọng của Hậu đảng sẽ phải ngã xuống.
Chỉ có điều người thượng tầng Hậu đảng, ví dụ Quốc cữu cùng một số nhân vật trung tâm Hậu đảng, lại đều rõ ràng chuyện này thực tế không quan hệ với Hậu đảng, chỉ đoán ở trong lòng, chẳng lẽ vụ ám sát này là do người Ngụy giở trò sau lưng.
Nói tóm lại, suy nghĩ của các bên đều không giống nhau, tất cả mọi người càng trở nên cẩn thận hơn.
Con phố xảy ra chuyện kia, trước tiên đã bị Cảnh Bị doanh của Vân Thương Lan phong tỏa, tiếp theo phía Hình bộ cũng phái người tham dự điều tra, dù phải đào ba thước đất của con phố này, cũng phải tìm ra manh mối có ích.
Mặc kệ là tra thật hay tra giả, ở mặt ngoài, phía nước Khánh đều phải cố hết sức, đây là một sự giải thích cho người Yến.
Chính sứ nước Yến Xương Đức Hầu hai lần thăm hỏi Thương Chung Ly, Thương Chung Ly cũng truyền lời ra, nếu chuyện này không tra ra được một kết quả, không thể giải thích cho phía nước Yến, như vậy một số quan viên liên quan phụ trách điều tra, đều có thể về nhà ôm con rồi.
Cho nên người Khánh bắt đầu điều tra rất chăm chỉ.
Thi thể ở hiện trường, tuấn mã bị chém đầu, xe ngựa bị phá thành mảnh nhỏ, vũ khí của thích khách, mảnh vải trên quần áo thích khách… những thứ này đều được nhân viên điều tra kiểm tra cẩn thận.
Đương nhiên, thích khách sử dụng tên nỏ quân đội, ngay sau khi chuyện xảy ra, tất cả đều không rõ tung tích.
Liên tục hai ngày, tuy rằng người Khánh luôn cố gắng, nhưng… cũng không có manh mối hữu dụng gì dẫn đường bọn họ tiếp tục điều tra.
Tuy rằng Vân Thương Lan rõ ràng việc này rất có thể liên quan tới Tề Thiên Quan, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có điều tra về phía Tề Thiên Quan, đây không phải vì hắn không muốn đi điều tra, mà hắn cực kỳ rõ ràng một đạo lý, nếu mình không có nắm được chứng cứ hữu hiệu về Tề Thiên Quan liên quan đến chuyện này, như vậy tuyệt đối không thể chĩa mũi dùi về phía đạo quan này.
Hậu trường trực tiếp của Tề Thiên Quan, chính là Hoàng đế và Hoàng hậu, làm thánh địa hiến tế của nước Khánh, là thần thánh không thể xâm phạm, đừng nói mang binh đi điều tra, cho dù trên miệng có chỗ khinh nhờn Tề Thiên Quan, cũng sẽ rước lấy phiền toái không nhỏ.
Thử nghĩ nếu Vân Thương Lan không có chứng cớ, hoặc chỉ dựa vào một chút bột phấn “Kim Tàm Phấn” kia, liền công bố Tề Thiên Quan có liên quan tới chuyện ám sát, như vậy nhất định sẽ dẫn tới công kích kịch liệt của Hậu đảng.
Cho nên Vân Thương Lan chỉ có thể nhẫn nại.
Sau khi chuyện xảy ra, Vân Thương Lan liền phái người khống chế hiện trường, lại cẩn thận lục soát tìm chứng cớ, chỉ tiếc đối phương chỉ để lại một chút “Kim Tàm Phấn”, cũng không có sơ hở khác.
Tuy rằng mỗi ngày hắn cũng đôn đốc bộ hạ gắng toàn lực điều tra, nhưng vị thanh niên tài tuấn của nước Khánh này cũng hiểu được sự thật, nếu không có gì bất ngờ mà nói, chuyện ám sát này có thể thật sự không điều tra ra hung thủ chân chính.
Việc này hắn tự nhiên đã từng thảo luận với THương Chung Ly.
Nếu chẳng may thật sự không có tiến triển, như vậy kết quả cuối cùng chỉ có thể tiến hành thao tác ngầm với phía nước Yến.
Đến lúc đó chỉ có thể bí mật thảo luận với Xương Đức Hầu, bồi thường một tí cho Hàn Mạc và sứ đoàn nước Yến, sau đó tìm một kẻ chết thay từ phía nước Khánh, xử lý xong mọi việc.
Mặt mũi mà thôi!
…
Hai ngày này, Hãn Mạc thật ra bình tĩnh trở lại, trong hai ngày đều chỉ có Hồng Tụ thủ hộ bên người.
Tối nay có trăng.
Một lúc lâu sau, Hàn Mạc mới đứng lên từ chiếc ghế bên giường, bỏ áo khoáng đi, thay đổi y phục dạ hành đã chuẩn bị tốt, áo đen quần đen, cũng có khăn che mặt màu đen.
Hắn rất cẩn thận mà cất kỹ vũ khí tùy thân và dược vật của mình, dược vật bên trong đai lưng, trong áo cũng có một phần, dao găm sắc bén trong giày, dưới tay phải trang bị nỏ tay áo nhỏ.
Loại nỏ tay áo này là vũ khí của Tây Hoa Thính, lại viên ám sát đều phải trang bị loại vũ khí tinh tế này, rất tinh xảo cẩn thận, đặt trên cánh tay, dấu dưới ống tay áo, căn bản không xuất hiện vướng víu.
Hết thảy chuẩn bị xong, Hàn Mạc lại kiểm tra một lần, mười ngón tay ổn định có lực.
Hắn tạm thời đặt khăn che mặt bên hông, cũng không lập tức mang vào, hết thảy làm thỏa đáng, hắn mới nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn cô gái xinh đẹp trên giường, ghé sát vào, dịu dàng hôn lên trán Hồng Tụ, thấp giọng nói:
- Kẻ đả thương cô sẽ phải chết, ta nói rồi, một tên này sẽ không để cô nhận vô ích!
Đi ra từ trong phòng, bên ngoài có một lại viên hắc ám ngầm đang chờ, Hàn Mạc phân phó nàng chiếu tốt Hồng Tụ cẩn thận, lúc này mới ra sân, đi thẳng vào trong phòng nhỏ cạnh sân, sau khi đi vào liền tiện tay đóng cửa.
Trong phòng tuy thắp đèn, nhưng vẫn hơi tối, lúc Hàn Mạc tiến vào, hai gã lại viên hắc ám đã chờ trong phòng, nhìn thấy Hàn Mạc tiến vào, cung kính thi lễ.
Hàn Mạc khoát tay, đến cạnh bàn ngồi xuống, một gã lại viên hắc ám đã tiến tới, cung kính bày một bản vẽ lên bàn.
- Đại nhân, đây là bản đồ địa hình Tề Thiên Quan Biên Bức tra xét ra.
Bộ hạ nhẹ nhàng chỉ một điểm trên bản đồ:
- Người kia, ở nơi này, tuyệt đối không sai lầm!
“Biên Bức” tự nhiên là danh hiệu của lại viên hắc ám Tây Hoa Thính.
Hàn Mạc cầm lấy bản đồ, liếc một lần, bình tĩnh nói:
- Hắn làm không tồi, trong vòng hai ngày có thể phác họa địa hình Tề Thiên Quan rõ ràng như thế, trở về sẽ thưởng!
Hắn ngẩng đầu nhìn hai gã lại viên hắc ám trước mặt, cười nói:
- Các ngươi nên biết, tối nay ta muốn làm gì!
- Ty chức hiểu được!
Hai người cùng kêu lên.
- Ta còn không biết danh hiệu hai người các ngươi!
Hàn Mạc đứng lên, đặt bản đồ lên ngọn đèn dầu, sau một lát, địa đồ liền hóa thành tro tàn.
- Ty chức Hắc Hạt Tử!
- Ty chức Độc Ngô Công!
- Bọ cạp… rết… !
Hàn Mạc cười ôn hòa nói:
- Quả nhiên là trí mạng người. Trong mọi người tới đây lần này, hai người các ngươi ảm hiểu ám sát nhất, tối nay, ta hy vọng hai người các ngươi có thể thi triển thuật ám sát cao siêu của Tây Hoa Thính ta.
- Ty chức thề sống chết nguyện trung thành với đại nhân!
Hàn Mạc mỉm cười, gỡ khăn che mặt từ bên hông xống, bình tĩnh đeo khăn che mặt lên, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén tràn đầy sát ý.
Rất nhanh, Hàn Mạc liền mang theo hai gã bộ hạ tinh thông thuật ám sát, dung nhập vào đêm tối.
…
…
Đêm đã khuya.
Trong Tề Thiên Quan là một mảnh yên lặng, một tiểu viện u tĩnh phía Đông Nam cũng vắng lặng không tiếng động, đêm nay có trăng, mấy cây đại thụ ngoài viện cành lá tươi tốt, lẳng lặng đắm chìm dưới ánh trăng.
Mắt phải của Viên Đạo Linh hôm nay nháy cả ngày.
Vân Thương Lan và Hình bộ đang liên kết điều tra việc phó sứ nước Yến bị đâm, Viên Đạo Linh tự nhiên cũng rõ ràng, điều này khiến trong lòng hắn ít nhiều có chút khẩn trương.
Hắn cảm thấy lần này Hàn Mạc không chết, rất có thể người trẻ tuổi kia sẽ hoài nghi lên đầu mình, loại cảm giác có tật giật mình này khiến toàn thân Viên Đạo Linh hai ngày nay đều không được tự nhiên.
Loại cảm giác có tật giật mình này, cũng không phải tin đồn vô căn cứ, chỉ bởi vì trên buổi tiệc đêm ở phủ Quốc cữu, hắn cùng Hàn Mạc gặp nhau một lần.
Hai người có oán cũ, hiện giờ Hàn Mạc bị đâm, hắn là một trong các kẻ thù của Hàn Mạc tại nước Khánh, Hàn Mạc hoài nghi lên đầu hắn cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ có điều vừa nghĩ tới thân phận hiện giờ của mình, hắn lại thoáng ổn định trong lòng một chút.
Nơi này là Tề Thiên Quan, bản thân mình là Thiên sư Hộ pháp.
Tề Thiên Quan là thánh địa hiến tế của nước Khánh, Hoàng đế đã sớm hạ ý chí, bất cứ kẻ nào cũng không được xâm phạm khinh nhờn Tề Thiên Quan, cho nên cho tới nay, bất kể là phía triều đình hay là dân gian, chưa từng có người nào dám quấy rầy Tề Thiên Quan.
Đám đạo sĩ Tề Thiên Quan, cũng trở thành đám người rất được bảo hộ ở nước Khánh.
Viên Đạo Linh vuốt miệng bị thương vẫn chưa khỏi, trong đôi mắt lộ ra một chút oán hận, nhưng rồi rất nhanh bị vẻ may mắn thay thế, tuy rằng bị Khánh hậu vả miệng, nhưng Viên Đạo Linh cũng hiểu được, Khánh hậu vẫn muốn bảo vệ mình.
Ở sâu trong lòng mỹ phụ nhân kia vẫn khát vọng trường sinh bất lão, khát vọng vĩnh viễn bảo vệ thanh xuân.
Có sự bảo vệ của Khánh hậu, cho dù Hàn Mạc thật sự hoài nghi mình gây ra, vậy có năng lực thế nào? Không lấy ra chứng cứ, thì không ai dám có mạo phạm gì đối với Thiên sư hộ pháp của Tề Thiên Quan.
Chứng cớ… !
Trong lòng Viên Đạo Linh vẫn nguyện ý tin tưởng, lần ám sát đó tuyệt đối không lưu lại chứng cứ gì.
…
Mấy cây đại thụ ngoài sân, cành lá nhẹ nhàng đong đưa trong gió nhẹ, giống như điệu múa rất mê người trong ban đêm u tĩnh ở đây.
Hiện giờ Hàn Mạc đang ở bên trong cành lá rậm rạp của cây đại thụ, hòa thành một bộ phân của đại thụ.
Ánh mắt hắn xuyên qua lá cây lớn như bàn tay, nhìn về phía tiểu viện u tĩnh phía trước, lẳng lặng quan sát động tĩnh trong viện này.
Hàn Mạc biết, cuộc ám sát tối nay, phải cẩn thận, tuyệt đối không thể lưu lại dấu vết gì.
Đối phó một Viên Đạo Linh, tự nhiên là chuyện dễ dàng, tuy rằng lão đạo sĩ kia rất gian xảo, nhưng giá trị vũ lực lại vô cùng yếu ớt, Hàn Mạc tự tin có thể giơ ngón tay giữa lấy mạng hắn.
Nhưng Hàn Mạc không quên một người khác.
Tên cung thủ bắn một mũi tên trí mạng kia.
Một tên đêm đó, long trời lở đất, dùng bản lĩnh của Hồng Tụ cũng không thể gạt bỏ mũi tên kia, thậm chí còn bị mũi tên địa ngực kia bắn thủng thân thể, có thể thấy được tốc độ của mũi tên kia khủng bố ra sao, lực lượng cực kỳ dữ dội.
Thậm chí Hàn Mạc tin tưởng,cho dù trên người mình mặc giáp hộ thân, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được một mũi tên kia, nếu không phải Hồng Tụ đỡ lấy cho mình, mũi tên kia mười phần sẽ xuyên qua bảo giáp, xuyên thẳng vào trong thân thể mình.
Đó vốn không phải một mũi tên người bình thường có thể bắn.
Đó là một mũi tên của ma quỷ khiến người ta chấn kinh.
Cho dù là Hàn Mạc, đối với mũi tên uy lực mười phần kia, cũng còn sợ hãi trong lòng, hắn không dám khẳng định tên cung thủ kia còn ở bên người Viên Đạo Linh hay không, hắn phải cẩn thận.
Bởi vì bên người mình, không có Hồng Tụ thứ hai.
Ánh trăng như nước.
Một lúc lâu sau, phán đoán chung quanh viện không có uy hiếp, thân thể Hàn mạc lặng lẽ xuống khỏi cây đại thụ giống như âm hồn, hai bóng dáng giống như âm hồn khác cũng nhảy xuống từ trên hai cây đại thụ khác.
Tiếp theo, ba bóng dáng, yên lặng không tiếng động tới gần viện tử kia.
Tuy rằng rất nhiều người đều biết, sứ đoàn nước Yên đi tới thành Thượng Kinh, nhất định sẽ phát sinh một số chuyện, nhưng chuyện ám sát này thật sự phát sinh, vẫn khiến mọi người hơi giật mình, cũng khiến ánh mắt thượng tầng nước Khánh dồn hết lên chuyện này.
Thật ra trong lòng mọi người, đơn giản là đoán chuyện này rốt cục là ai làm chủ phía sau màn.
Đối với quân đội mà nói, dự đoán thứ nhất của bọn họ, tự nhiên là Hậu đảng âm thầm sai sử, dù sao từ đầu đến cuối Hậu đảng đều có ý định phá hỏng hai nước kết minh.
Trong lòng các tướng lĩnh trong quân đội đều rất phẫn nộ, chuyện tình tới nỗng nối như vậy rồi, Hậu đảng còn càn rỡ như thế, cũng dám ra tay ở Thượng Kinh, cho nên sau khi chuyện này xảy ra, máy chục têm tướng lãnh quân đội đều mãnh liệt yêu cầu Hình bộ tra rõ việc này, hơn nữa lại truyền đạt một tin tức tới Vân Thương Lan, ủng hộ Vân Thương Lan đưa phương hướng tra xét lên người Hậu đảng.
Về phía Hậu đảng, có một số người cũng tưởng thượng tầng Hậu đảng bày ra ám sát, không ít người thầm mắng Khánh hậu hồ đồ trong lòng, lúc này ánh mắt quân đội đang chăm chú lên người Hậu đảng, luôn tìm cơ hội đả kích đám quan viên Hậu đảng, ám sát sứ thần nước Yến ở Thượng Kinh, nếu việc này bị Vân Thương Lan thân quân đội tra ra một ít manh mối, một nhóm người quan trọng của Hậu đảng sẽ phải ngã xuống.
Chỉ có điều người thượng tầng Hậu đảng, ví dụ Quốc cữu cùng một số nhân vật trung tâm Hậu đảng, lại đều rõ ràng chuyện này thực tế không quan hệ với Hậu đảng, chỉ đoán ở trong lòng, chẳng lẽ vụ ám sát này là do người Ngụy giở trò sau lưng.
Nói tóm lại, suy nghĩ của các bên đều không giống nhau, tất cả mọi người càng trở nên cẩn thận hơn.
Con phố xảy ra chuyện kia, trước tiên đã bị Cảnh Bị doanh của Vân Thương Lan phong tỏa, tiếp theo phía Hình bộ cũng phái người tham dự điều tra, dù phải đào ba thước đất của con phố này, cũng phải tìm ra manh mối có ích.
Mặc kệ là tra thật hay tra giả, ở mặt ngoài, phía nước Khánh đều phải cố hết sức, đây là một sự giải thích cho người Yến.
Chính sứ nước Yến Xương Đức Hầu hai lần thăm hỏi Thương Chung Ly, Thương Chung Ly cũng truyền lời ra, nếu chuyện này không tra ra được một kết quả, không thể giải thích cho phía nước Yến, như vậy một số quan viên liên quan phụ trách điều tra, đều có thể về nhà ôm con rồi.
Cho nên người Khánh bắt đầu điều tra rất chăm chỉ.
Thi thể ở hiện trường, tuấn mã bị chém đầu, xe ngựa bị phá thành mảnh nhỏ, vũ khí của thích khách, mảnh vải trên quần áo thích khách… những thứ này đều được nhân viên điều tra kiểm tra cẩn thận.
Đương nhiên, thích khách sử dụng tên nỏ quân đội, ngay sau khi chuyện xảy ra, tất cả đều không rõ tung tích.
Liên tục hai ngày, tuy rằng người Khánh luôn cố gắng, nhưng… cũng không có manh mối hữu dụng gì dẫn đường bọn họ tiếp tục điều tra.
Tuy rằng Vân Thương Lan rõ ràng việc này rất có thể liên quan tới Tề Thiên Quan, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có điều tra về phía Tề Thiên Quan, đây không phải vì hắn không muốn đi điều tra, mà hắn cực kỳ rõ ràng một đạo lý, nếu mình không có nắm được chứng cứ hữu hiệu về Tề Thiên Quan liên quan đến chuyện này, như vậy tuyệt đối không thể chĩa mũi dùi về phía đạo quan này.
Hậu trường trực tiếp của Tề Thiên Quan, chính là Hoàng đế và Hoàng hậu, làm thánh địa hiến tế của nước Khánh, là thần thánh không thể xâm phạm, đừng nói mang binh đi điều tra, cho dù trên miệng có chỗ khinh nhờn Tề Thiên Quan, cũng sẽ rước lấy phiền toái không nhỏ.
Thử nghĩ nếu Vân Thương Lan không có chứng cớ, hoặc chỉ dựa vào một chút bột phấn “Kim Tàm Phấn” kia, liền công bố Tề Thiên Quan có liên quan tới chuyện ám sát, như vậy nhất định sẽ dẫn tới công kích kịch liệt của Hậu đảng.
Cho nên Vân Thương Lan chỉ có thể nhẫn nại.
Sau khi chuyện xảy ra, Vân Thương Lan liền phái người khống chế hiện trường, lại cẩn thận lục soát tìm chứng cớ, chỉ tiếc đối phương chỉ để lại một chút “Kim Tàm Phấn”, cũng không có sơ hở khác.
Tuy rằng mỗi ngày hắn cũng đôn đốc bộ hạ gắng toàn lực điều tra, nhưng vị thanh niên tài tuấn của nước Khánh này cũng hiểu được sự thật, nếu không có gì bất ngờ mà nói, chuyện ám sát này có thể thật sự không điều tra ra hung thủ chân chính.
Việc này hắn tự nhiên đã từng thảo luận với THương Chung Ly.
Nếu chẳng may thật sự không có tiến triển, như vậy kết quả cuối cùng chỉ có thể tiến hành thao tác ngầm với phía nước Yến.
Đến lúc đó chỉ có thể bí mật thảo luận với Xương Đức Hầu, bồi thường một tí cho Hàn Mạc và sứ đoàn nước Yến, sau đó tìm một kẻ chết thay từ phía nước Khánh, xử lý xong mọi việc.
Mặt mũi mà thôi!
…
Hai ngày này, Hãn Mạc thật ra bình tĩnh trở lại, trong hai ngày đều chỉ có Hồng Tụ thủ hộ bên người.
Tối nay có trăng.
Một lúc lâu sau, Hàn Mạc mới đứng lên từ chiếc ghế bên giường, bỏ áo khoáng đi, thay đổi y phục dạ hành đã chuẩn bị tốt, áo đen quần đen, cũng có khăn che mặt màu đen.
Hắn rất cẩn thận mà cất kỹ vũ khí tùy thân và dược vật của mình, dược vật bên trong đai lưng, trong áo cũng có một phần, dao găm sắc bén trong giày, dưới tay phải trang bị nỏ tay áo nhỏ.
Loại nỏ tay áo này là vũ khí của Tây Hoa Thính, lại viên ám sát đều phải trang bị loại vũ khí tinh tế này, rất tinh xảo cẩn thận, đặt trên cánh tay, dấu dưới ống tay áo, căn bản không xuất hiện vướng víu.
Hết thảy chuẩn bị xong, Hàn Mạc lại kiểm tra một lần, mười ngón tay ổn định có lực.
Hắn tạm thời đặt khăn che mặt bên hông, cũng không lập tức mang vào, hết thảy làm thỏa đáng, hắn mới nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn cô gái xinh đẹp trên giường, ghé sát vào, dịu dàng hôn lên trán Hồng Tụ, thấp giọng nói:
- Kẻ đả thương cô sẽ phải chết, ta nói rồi, một tên này sẽ không để cô nhận vô ích!
Đi ra từ trong phòng, bên ngoài có một lại viên hắc ám ngầm đang chờ, Hàn Mạc phân phó nàng chiếu tốt Hồng Tụ cẩn thận, lúc này mới ra sân, đi thẳng vào trong phòng nhỏ cạnh sân, sau khi đi vào liền tiện tay đóng cửa.
Trong phòng tuy thắp đèn, nhưng vẫn hơi tối, lúc Hàn Mạc tiến vào, hai gã lại viên hắc ám đã chờ trong phòng, nhìn thấy Hàn Mạc tiến vào, cung kính thi lễ.
Hàn Mạc khoát tay, đến cạnh bàn ngồi xuống, một gã lại viên hắc ám đã tiến tới, cung kính bày một bản vẽ lên bàn.
- Đại nhân, đây là bản đồ địa hình Tề Thiên Quan Biên Bức tra xét ra.
Bộ hạ nhẹ nhàng chỉ một điểm trên bản đồ:
- Người kia, ở nơi này, tuyệt đối không sai lầm!
“Biên Bức” tự nhiên là danh hiệu của lại viên hắc ám Tây Hoa Thính.
Hàn Mạc cầm lấy bản đồ, liếc một lần, bình tĩnh nói:
- Hắn làm không tồi, trong vòng hai ngày có thể phác họa địa hình Tề Thiên Quan rõ ràng như thế, trở về sẽ thưởng!
Hắn ngẩng đầu nhìn hai gã lại viên hắc ám trước mặt, cười nói:
- Các ngươi nên biết, tối nay ta muốn làm gì!
- Ty chức hiểu được!
Hai người cùng kêu lên.
- Ta còn không biết danh hiệu hai người các ngươi!
Hàn Mạc đứng lên, đặt bản đồ lên ngọn đèn dầu, sau một lát, địa đồ liền hóa thành tro tàn.
- Ty chức Hắc Hạt Tử!
- Ty chức Độc Ngô Công!
- Bọ cạp… rết… !
Hàn Mạc cười ôn hòa nói:
- Quả nhiên là trí mạng người. Trong mọi người tới đây lần này, hai người các ngươi ảm hiểu ám sát nhất, tối nay, ta hy vọng hai người các ngươi có thể thi triển thuật ám sát cao siêu của Tây Hoa Thính ta.
- Ty chức thề sống chết nguyện trung thành với đại nhân!
Hàn Mạc mỉm cười, gỡ khăn che mặt từ bên hông xống, bình tĩnh đeo khăn che mặt lên, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén tràn đầy sát ý.
Rất nhanh, Hàn Mạc liền mang theo hai gã bộ hạ tinh thông thuật ám sát, dung nhập vào đêm tối.
…
…
Đêm đã khuya.
Trong Tề Thiên Quan là một mảnh yên lặng, một tiểu viện u tĩnh phía Đông Nam cũng vắng lặng không tiếng động, đêm nay có trăng, mấy cây đại thụ ngoài viện cành lá tươi tốt, lẳng lặng đắm chìm dưới ánh trăng.
Mắt phải của Viên Đạo Linh hôm nay nháy cả ngày.
Vân Thương Lan và Hình bộ đang liên kết điều tra việc phó sứ nước Yến bị đâm, Viên Đạo Linh tự nhiên cũng rõ ràng, điều này khiến trong lòng hắn ít nhiều có chút khẩn trương.
Hắn cảm thấy lần này Hàn Mạc không chết, rất có thể người trẻ tuổi kia sẽ hoài nghi lên đầu mình, loại cảm giác có tật giật mình này khiến toàn thân Viên Đạo Linh hai ngày nay đều không được tự nhiên.
Loại cảm giác có tật giật mình này, cũng không phải tin đồn vô căn cứ, chỉ bởi vì trên buổi tiệc đêm ở phủ Quốc cữu, hắn cùng Hàn Mạc gặp nhau một lần.
Hai người có oán cũ, hiện giờ Hàn Mạc bị đâm, hắn là một trong các kẻ thù của Hàn Mạc tại nước Khánh, Hàn Mạc hoài nghi lên đầu hắn cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ có điều vừa nghĩ tới thân phận hiện giờ của mình, hắn lại thoáng ổn định trong lòng một chút.
Nơi này là Tề Thiên Quan, bản thân mình là Thiên sư Hộ pháp.
Tề Thiên Quan là thánh địa hiến tế của nước Khánh, Hoàng đế đã sớm hạ ý chí, bất cứ kẻ nào cũng không được xâm phạm khinh nhờn Tề Thiên Quan, cho nên cho tới nay, bất kể là phía triều đình hay là dân gian, chưa từng có người nào dám quấy rầy Tề Thiên Quan.
Đám đạo sĩ Tề Thiên Quan, cũng trở thành đám người rất được bảo hộ ở nước Khánh.
Viên Đạo Linh vuốt miệng bị thương vẫn chưa khỏi, trong đôi mắt lộ ra một chút oán hận, nhưng rồi rất nhanh bị vẻ may mắn thay thế, tuy rằng bị Khánh hậu vả miệng, nhưng Viên Đạo Linh cũng hiểu được, Khánh hậu vẫn muốn bảo vệ mình.
Ở sâu trong lòng mỹ phụ nhân kia vẫn khát vọng trường sinh bất lão, khát vọng vĩnh viễn bảo vệ thanh xuân.
Có sự bảo vệ của Khánh hậu, cho dù Hàn Mạc thật sự hoài nghi mình gây ra, vậy có năng lực thế nào? Không lấy ra chứng cứ, thì không ai dám có mạo phạm gì đối với Thiên sư hộ pháp của Tề Thiên Quan.
Chứng cớ… !
Trong lòng Viên Đạo Linh vẫn nguyện ý tin tưởng, lần ám sát đó tuyệt đối không lưu lại chứng cứ gì.
…
Mấy cây đại thụ ngoài sân, cành lá nhẹ nhàng đong đưa trong gió nhẹ, giống như điệu múa rất mê người trong ban đêm u tĩnh ở đây.
Hiện giờ Hàn Mạc đang ở bên trong cành lá rậm rạp của cây đại thụ, hòa thành một bộ phân của đại thụ.
Ánh mắt hắn xuyên qua lá cây lớn như bàn tay, nhìn về phía tiểu viện u tĩnh phía trước, lẳng lặng quan sát động tĩnh trong viện này.
Hàn Mạc biết, cuộc ám sát tối nay, phải cẩn thận, tuyệt đối không thể lưu lại dấu vết gì.
Đối phó một Viên Đạo Linh, tự nhiên là chuyện dễ dàng, tuy rằng lão đạo sĩ kia rất gian xảo, nhưng giá trị vũ lực lại vô cùng yếu ớt, Hàn Mạc tự tin có thể giơ ngón tay giữa lấy mạng hắn.
Nhưng Hàn Mạc không quên một người khác.
Tên cung thủ bắn một mũi tên trí mạng kia.
Một tên đêm đó, long trời lở đất, dùng bản lĩnh của Hồng Tụ cũng không thể gạt bỏ mũi tên kia, thậm chí còn bị mũi tên địa ngực kia bắn thủng thân thể, có thể thấy được tốc độ của mũi tên kia khủng bố ra sao, lực lượng cực kỳ dữ dội.
Thậm chí Hàn Mạc tin tưởng,cho dù trên người mình mặc giáp hộ thân, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được một mũi tên kia, nếu không phải Hồng Tụ đỡ lấy cho mình, mũi tên kia mười phần sẽ xuyên qua bảo giáp, xuyên thẳng vào trong thân thể mình.
Đó vốn không phải một mũi tên người bình thường có thể bắn.
Đó là một mũi tên của ma quỷ khiến người ta chấn kinh.
Cho dù là Hàn Mạc, đối với mũi tên uy lực mười phần kia, cũng còn sợ hãi trong lòng, hắn không dám khẳng định tên cung thủ kia còn ở bên người Viên Đạo Linh hay không, hắn phải cẩn thận.
Bởi vì bên người mình, không có Hồng Tụ thứ hai.
Ánh trăng như nước.
Một lúc lâu sau, phán đoán chung quanh viện không có uy hiếp, thân thể Hàn mạc lặng lẽ xuống khỏi cây đại thụ giống như âm hồn, hai bóng dáng giống như âm hồn khác cũng nhảy xuống từ trên hai cây đại thụ khác.
Tiếp theo, ba bóng dáng, yên lặng không tiếng động tới gần viện tử kia.