Quyền Thần

Chương 663 : Mưu đồ của Lỗ thị

Khánh hậu cười dịu dàng, với vẻ ung dung lộng lẫy của nàng, thoạt nhìn tưởng chừng rất ôn hòa nhưng giữa cặp chân mày kia không che dấu nổi nét sắc sảo.

Tào Ân quay sang phía Quốc cữu nói:
- Hoàng hậu, Quốc cữu, bản hầu có chuyện phải làm không dám làm phiền, xin cáo lui!

Quốc cữu lập tức nói:
- Hầu gia, hôm nay ta bày yến tiệc tại đây, chúng ta cùng nâng cốc, không phải là rất tốt sao?

Hoàng hậu cũng mỉm cười nói:
- Quốc cữu đã lưu, Hầu gia và Hàn tướng quân cũng nên ở lại, đừng vì sự có mặt của bản cung mà mất tự nhiên. Bản cung nghe nói Quốc cữu bị hành thích, nên có xin Hoàng thượng thánh chỉ đến thăm hỏi, rất nhanh phải hồi cung.

Tào Ân vội nói:
- Không dám. Chỉ là hôn sự đã tới, sứ đoàn vẫn còn chuyện phải giải quyết, không dám nán lại. Hôm nay bản hầu và Hàn tướng quân nghe nói Quốc cữu bị hành thích, cho nên đến thăm hỏi, thấy Quốc cữu không bị tổn hại cũng là yên tâm rồi.

Quốc cữu còn muốn nói gì thêm, Hoàng hậu cười nói:
- Chuyện đã như vây, không giữ hai vị nữa. Có điều Thánh thượng có nói qua, có lời mời hai vị tiến cung ban thưởng, đến lúc đó Quốc cữu nhất định cùng đi, khi đó nhất định sẽ mời các vị mấy chén.

Quốc cữu cười mỉm. Tào Ân và Hàn Mạc xin cáo từ, Quốc cữu muốn tiễn liền bị Tào Ân ngăn lại, nói Hoàng hậu ở đây, không cần phải tiễn. Quốc cữu liền phái tôi tớ đưa Tào Ân và Hàn Mạc rời khỏi phủ.

Đợi cho hai người họ rời khỏi, Quốc cữu mới đưa tay đỡ Hoàng hậu vào.

Hoàng Hậu hỏi nhỏ:
- Huynh trưởng thực sự không có sao chứ?
- Vào phòng rồi nói. Quốc cữu đỡ Hoàng Hậu ngồi xuống.

Quốc cữu đứng bên cạnh, cung kính:
- Thực sự không sao, có kinh hãi một chút nhưng không có nguy hiểm gì, thích khách muốn đâm vào ngực ta nhưng lại bị vị tráng sĩ kia lấy thân mình ra đỡ!

Hoàng hậu tỏ ra rất nghiêm nghị, nhẹ giọng hỏi:
- Huynh đã kiểm tra rõ người đó chưa vậy?

Quốc cữu gật đầu nói:
- Tạm thời chưa có tin tức gì…có lẽ là người trong giang hồ, đúng lúc trông thấy ta bị hành thích, dậy nên tấm lòng trượng nghĩa ra tay giúp đỡ. Người này vừa mới tỉnh lại cương quyết rời đi… do vết thương tái phát liền ngất đi. Nhìn sang bên Hoàng Hậu nói:
- Nương nương không cần lo lắng, theo ta nghĩ, người này không có ý xấu, nếu người khác muốn tiếp cận ta thì trong lòng ta vô cùng hoài nghi. Nhưng người này đã mạo hiểm tính mạng mình để cứu ta, hơn nữa nhất định đòi đi, xem ra đúng không phải vì muốn tiếp cận ta. Nếu như hắn muốn giết ta thì đã không ra tay tương trợ!

- Người xưa từng nói thả con cá nhỏ bắt con cá lớn. Hoàng hậu ngồi rất thanh nhã, khuôn mặt xinh đẹp, bình tĩnh nói:
- Đập nồi dìm thuyền, nếu không dùng cách cửu tử nhất sinh thì sao lấy được sự tín nhiệm của huynh?

Quốc cữu nhíu mày, nghĩ một lúc nhưng không hề nói gì.

- Chỉ e rằng phe Thương Chung Ly lợi dụng cơ hội này cố ý sắp đặt.
Hoàng hậu thở dài nói:
- Lão già này, lúc nào cũng nghĩ cách để hạ thủ chúng ta.

Quốc cữu hừ một tiếng, lúc này chỉ có hai huynh muội trong sảnh, y cũng không câu nệ ngồi bên cạnh chiếc ghế lớn, cười lạnh lùng nói:
- Ta thật sự muốn xem , cái lão già kia còn sống được đến bao giờ. Có lần Bình thái y ở thái y viện có nói qua, lão già đó đã lâm bệnh, càng lao tâm tổn sức, càng mau chóng suy sụp. Nói xong y lại chắp tay nói: - Hiện nay người nước Ngụy tấn công, cho dù sức khỏe của lão già đó có tệ thế nào, sau khi đại hôn, cũng phải ra chiến trường giết địch, công vụ bận rộn, nước Ngụy là như lang như hổ, ta coi hắn còn chống đỡ được bao lâu? Nếu có gì bất trắc, ta và cả triều thần liên kết dâng tấu sớ, buộc tội lão già kia!

Hoàng hậu thở dài:
- Chính vì như vậy, chúng ta phải càng cẩn thận, hơn nữa, con hổ bị bệnh... có lúc rất đáng sợ!
Nàng khẽ nhếch mi, trên môi lộ ra nụ cười lạnh lùng: - Mấy năm trước,Thương Chung Ly làm chuyện gì cũng có vẻ khiêm tốn, nhưng một năm trở lại đây, thế lực trong triều của lão ngày một lớn mạnh. Ngày trước chỉ để thuộc hạ của lão tranh giành, bây giờ lão lại đích thân ra mặt, huynh trưởng không cảm thấy không bình thường sao?

Quốc cữu nhìn Hoàng hậu nói:
- Ý của nương nương là…?

- Nếu như bản cung đoán không sai thì Thương Chung Ly trước khi chết muốn công kích chúng ta một đòn trí mạng.
Hoàng hậu nói với vẻ bình tĩnh.

Quốc cữu nhíu mày trầm lặng, tuy rằng phe Hậu đảng thế lực mạnh, nhưng mỗi khi nghĩ đến con mãnh hổ như Thương Chung Ly, thì tim y vẫn còn đập thình thịch. Thương Chung Ly là lão tướng của Khánh quốc, là danh tướng của thiên hạ, trong tay có binh mã, gần như độc quyền thâu tóm quân quyền.

Nhân vật như vậy, bất luận kẻ nào là thù địch của hắn đều cảm thấy sợ hãi và kính nể.

Quốc cữu cũng biết rất rõ, Thương Chung Ly nhẫn nại nhiều năm nay, không hề công khai đối đầu với Hậu đảng, mọi thứ đều rất nhường nhịn. Xét đến cùng đây là vị danh tướng trung thành cố chấp của Khánh quốc.

Tấm lòng trung thành của Thương Chung Ly đối với Hoàng tộc Khánh quốc, đây quả là vì Thương gia nhiều đời chịu hoàng ân của hoàng tộc Lý thị, càng là vì Thương Chung Ly từ nhỏ đã thấm nhuần đạo lý trung quân.

Nếu không phải bởi sự trung thành của Thương Chung Ly, Khánh đế không thể nào giao toàn bộ binh quyền cho danh tướng này.

Khánh đế ngu dốt, thế lực ngoại thích ngày một lớn, Thương Chung Ly chịu đựng âm thầm nhưng cũng không chứng tỏ lão sẽ tiếp tục nhẫn nại.

Thương Chung Ly lâm bệnh, đối với Hậu đảng mà nói, quả là chuyện quá tốt. Chỉ cần Thương Chung Ly chết đi, thì Hậu đảng có thể nhanh chóng chiếm giữ triều đình, toàn bộ quyền bính của Khánh quốc sẽ rơi vào tay Hậu đảng.

Thế nhưng chuyện xấu cũng theo đó mà đến, nếu như Thương Chung Ly biết lão không còn nhiều thời gian, đột nhiên nổi dậy, bởi tinh thần trung thành xuẩn ngốc của lão, vì muốn trừ khử hiểm họa bên cạnh, mà quyết một trận sống mái với Hậu đảng, xóa sổ cái thế lực này, cũng không thể nói là không có khả năng.

Chỉ cần Thương Chung Ly thật sự nổi dậy, lão tay nắm binh quyền, điều động quân đội đối phó Hậu đảng, đánh thẳng vào Hậu đảng, thì Hậu đảng không thể trụ được.

Chỉ có điều điều động quân binh sẽ làm long binh nổi loạn, chuyện này đối với một kẻ coi trọng thanh danh như Thương Chung Ly mà nói, quả là chuyện quá mạo hiểm, có thể làm tiêu tan danh tiếng một đời anh hùng của lão.

Nhưng không ai dám phủ nhận, có thể Thương Chung Ly thật dám đem danh tiếng một đời ra cá cược thì sao, dốc sức công kích Hậu đảng một lần.

Hậu đảng kiêng kị Thương Chung Ly cũng là vì chuyện này.

Thế nên đối với Hậu đảng mà nói, cái mà chúng mong đợi, là nhân lúc Thương Chung Ly chưa tung ra trận công kích cuối cùng, tốt nhất là để lão “chí lớn chưa thỏa người đã khuất” chết ngay trong trận chiến này.

Khánh hậu liếc nhìn huynh trưởng của mình bằng sắc mặt có chút khó coi, mới thản nhiên nói:
- Chính vì vậy, chúng ta mới cần phải thận trọng hơn nữa. Nói không chừng, người cứu huynh là do Thương Chung Ly cố ý cho người an bài, dùng khổ nhục kế cố tình tiếp cận huynh. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta hiện lên nụ cười lạnh lùng:
- Nói không chừng tên thích khách lần này cũng nằm trong kế hoạch của Thương Chung Ly… Dù gì Hàn Mạc vừa mới bị hành thích, ngay lúc này Thương Chung Ly lại động thủ với huynh, mọi người chỉ nghĩ là do người nước Yến báo thù, hoặc là… người nước Ngụy đứng sau giở trò, mà không ai nghĩ đến Thương Chung Ly… Huynh nên biết, Thương Chung Ly là danh tướng một đời, giỏi nhất là nắm bắt cơ hội, lợi dụng thời cơ…!

Quốc cữu lập tức biến sắc, nghiến răng nói:
- Nương nương, nghe người nói vậy, chỉ sợ chuyện này thực sự do lão già kia đứng sau thao túng.
Ánh mắt y đanh lại, vẻ mặt vẻ lo lắng, giọng căm hận nói:
- Nói không chừng việc Hàn Mạc bị ám sát cũng là do lão cố ý sắp đặt, chính là để chuẩn bị ám sát ta làm ra vẽ giấu đầu hở đuôi đây mà!

Khánh hậu tất nhiên biết rõ ai là kẻ ám sát Hàn Mạc, đó chính là do Viên Đạo Linh của Tề Thiên Quan, chỉ là nàng không nói ra, chỉ cười nhạt.

- Nương nương, nếu tên nghĩa sĩ này thật là người của Thương Chung Ly phái đến, vậy không để hắn sống được.
Đôi mắt Quốc cữu lộ rõ vẽ sát khí, giơ tay lên, chặt mạnh một phát.

Khánh hậu thở dài:
- Huynh trưởng, nhân tài hiếm có, bản cung chỉ muốn khuyên huynh, sau này chúng ta có thể dụng được hắn.

Quốc cữu vội hỏi:
- Nương nương thánh minh!

Khánh hậu trầm ngâm một lát, mới nói:
- Huynh trưởng dạo này phải thương xuyên lưu ý quân tình, không phải ai cũng ngu trung như Thương Chung Ly. Kẻ nào có thể lôi kéo được, dù có tốn kém thế nào chúng ta nhất định phải lôi về bằng được.

Quốc cữu lập tức đắc ý nói:
- Nương nương yên tâm, ta đã âm thầm lôi kéo không ít tướng lĩnh quân đội, chỗ ta có giữ tất cả thư thề hứa , ngân lượng … Chúng ta bất cứ khi nào cần bọn họ đều nguyện ý tham gia.



Hàn Mạc và Tào Ân trở lại biệt viện hoàng gia, mới xuống xe, đã thấy Tiếu Mộc đứng chờ ở cửa chính biệt viện, trông thấy Hàn Mạc trở về, lập tức chạy đến đón, hơi có chút vui mừng, hành lễ với Tào Ân và Hàn Mạc, xong mới chắp tay nhìn Hàn Mạc nói:
- Đại nhân, có chuyện tốt!

- Chuyện gì tốt?

- Tỉnh rồi!
Tiếu Mộc không kiềm được niềm vui:
- Hồng Tụ cô nương tỉnh rồi!

back top