Phủ Đại tướng quân thành đông Thượng Kinh.
Lúc này danh tướng Thương Chung Ly đang mặc thường phục, ngồi ở ghế trúc, hai ống quần xắn lên, hai chân ngâm trong thùng gỗ đầy nước thuốc, một người hầu trung niên tuổi qua bốn mươi ngồi bên cạnh thùng gỗ, hai tay đang mát xa huyệt vị chân trái cho Thương Chung Ly.
Thương Chung Ly tựa vào ghế, mắt nhắm lại, thần sắc bình tĩnh, dường như nghĩ đến cái gì.
Đêm yên lặng không tiếng động, ngọn đèn dầu trong phòng hắt ra.
- Lão Hạ, ngươi theo lão phu năm sáu năm rồi đúng không?
Một lúc lâu sau, Thương Chung Ly mới mở to mắt, hòa nhã nói:
- Vài năm này, thật đúng là may mắn có ngươi!
Người trung niên nhấn chân lập tức nói:
- Thánh tướng, lão nô đi theo Thánh tướng đã năm năm lẻ sáu tháng!
Thương Chung Ly thở dài:
- Chuyện qua như chớp mắt…
- Thánh tướng vẫn giống như xưa.
Lão Hạ cung kính nói:
- Thân thể mạnh mẽ, vô cùng cơ trí.
Thánh tướng Thương Chung Ly cười ha ha:
- Già rồi…!
Lão dừng một chút, mới khẽ thở dài:
- Lão Hạ, qua tối nay, tới phòng thu chi lấy năm trăm lạng bạc… Quay trở về quê quán Trung Sơn của ngươi đi!
Lão Hạ ngẩn ra, tay mát xa dừng lại, quỳ rạp xuống đất, bi thương nói:
- Thánh tướng, lão nô… lão lô làm sai điều gì? Ngài muốn đánh thì đánh, lão nô đều cam nguyện bị phạt, nhưng… nhưng đừng đuổi lão nô rời khỏi…!
Thương Chung Ly ngồi dậy, lắc đầu nói:
- Lão Hạ, ngươi đừng hiểu lầm. Vài năm nay, mỗi ngày ngươi đều mát xa huyệt đạo cho lão phu, bản thân lão phu có thể chống đỡ được đến hôm nay, không thể không có công của ngươi, chỉ có điều… Ngày mai sau khi Thái tử đại hôn, lão phu liền phải rời kinh đi sa trường, sau này cũng không cần vất vả ngươi nữa… !
Lão Hạ ngẩng đầu nói:
- Mấy năm này, Thánh tướng thường xuyên đi biên quan, lão nô đều chờ ở đây. Lúc này, lão nô vẫn sẽ chờ ở trong phủ như cũ… !
Thương Chung Ly lắc đầu thở dài:
- Lúc này, không thể so với lúc trước.
Hắn chậm rãi dựa vào ghế, chậm rãi nói:
- Thân thể của ta, ta tự biết. Thân thể lão phu đã không bằng trước, lúc này tới sa trường, cũng không phải là ma sát nhỏ ngày xưa nữa. Lần này nước Ngụy dồn lực cả nước, mười vạn thiết kỵ… Tuyệt đối không thể khinh thường.
- Thánh tướng là danh tướng đương thời, mãnh tướng dưới trướng như mây, nước Khánh ta lại vô số tinh binh, người Ngụy… cũng không phải địch thủ của Thánh tướng!
Lão Hạ lập tức nói.
Thương Chung Ly cười ha ha nói:
- Lão Hạ, lời này chỉ lời người trong thiên hạ nói, về riêng tư những lời này không thể tính toán.
Trên mặt lão lộ ra thần thái mệt mỏi:
- Người Ngụy nhẫn nại vài chục năm, chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, tích tụ thực lực, chính là vì rửa sạch sỉ nhục bại trận năm đó. Người khác không biết, lão phu lại biết, sức chiến đấu của thiết kỵ nước Ngụy, nhìn chung bốn nước Trung Nguyên, khó có địch thủ. Hơn nửa… Tư Mã Kình Thiên cũng không phải dễ đối phó… Năm đó lão phu đã giao thủ với hắn, hắn giảo hoạt đa đoan, trị quân có cách, tinh thông hành quân bày trận… Là đối thủ khó chơi… !
Lão Hạ đi theo Thương Chung Ly nhiều năm như vậy, không ngờ lần đầu thấy Thương Chung Ly xuất hiện cảm xúc này, lập tức cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Thương Chung Ly thở dài:
- Lúc này đi tiền tuyến, áp lực lão phu phải gánh vác, có lẽ là nặng nhất từ khi sinh ra tới nay… Có lẽ lão phu… không thể quay về Thượng Kinh được…
Đôi mắt Lão Hạ lập tức đỏ lên, phủ phục trên mặt đất:
- Thánh tướng, lão nô không có cầu gì, chỉ nguyện lần này có thể cùng tới tiền tuyến cùng Thánh tướng, tuy rằng lão nô không thể ra trận giết địch, lại có thể hầu hạ bên người Thánh tướng… !
Đúng lúc này, liền thấy một thanh niên áo lam bước nhanh tới trước cửa, chắp tay nói:
- Thánh tướng!
Thanh niên áo lam này, đúng là Tổng chế sứ Cảnh Bị doanh Thượng Kinh Vân Thương Lan.
Thương Chung Ly nâng tay lên, phất tay ra hiệu Lão Hạ tạm thời lui ra, lại vẫy tay để Vân Thương Lan tiến vào trong phòng.
- Thánh tướng, hai ngàn quân thân vệ của ngài sẽ tập kết ở ngoài thành tối nay… !
Vân Thương Lan nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ Thánh tướng chuẩn bị rời khỏi sao?
Thương Chung Ly ngồi thẳng thân mình, ra hiệu Vân Thương Lan ngồi xuống ghế bên cạnh, mới bình tĩnh nói:
- Chờ ngày mai đại lễ của Thái tử và Công chúa nước Yến hoàn thành, lão phu liền rời kinh, trước khi đi, gọi ngươi tới đây, là có chút chuyện cần giải thích với ngươi!
Vân Thương Lan nhíu mày, thấp giọng nói:
- Thánh tướng có gì chỉ bảo?
Thương Chung Ly trầm ngâm một chút, đôi mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, chăm chú nhìn Vân Thương Lan nói:
- Thương Lan, ngươi có biết lần này lão phu phải đi nơi nào?
- Chẳng lẽ không phải tới Nam Dương quan sao?
Vân Thương Lan ngạc nhiên nói.
Thương Chung Ly lắc đầu nói:
- Nam Dương quan chỉ là một quan ải, tuy rằng vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu, nhưng khó có thể thi triển chiến thuật gì, chỉ có thể một bên cường công, một bên tử thủ, Lâm Thành Phi có thể chống đỡ đến hôm nay, chưa bị người Ngụy phá quan đã là rất không dễ dàng.
Vân Thương Lan chỉ nhìn Thương Chung Ly, cũng không nói gì.
Thương Chung Ly lo nghĩ, mới nói:
- Lần này người Ngụy đã chuẩn bị xong muốn quyết thắng thua với nước Khánh ta, bọn họ chuẩn bị nhiều năm, chẳng những binh lực cường thịnh, hơn nữa hậu cần cung cấp cũng vô cùng sung túc, theo lão phu phỏng đoán, đánh tới một năm rưỡi, đối với người Ngụy mà nói vẫn có thể chống đỡ được.
Vân Thương Lan gật đầu nói:
- Học sinh cũng phái người điều tra qua, trên dưới triều đình nước Ngụy, thái độ đối với cuộc xâm chiếm nước Khánh ta lần này quả thật thống nhất khác thường, dựa theo cách nói của người Ngụy, nếu không lấy được thành Thượng Kinh, bọn họ sẽ không lui binh. Vài chục năm nay, người Ngụy tích trữ lương thảo trang bị, người trong nước thượng võ huấn luyện mạnh mẽ, sức chiến đấu quả thật kinh người.
Thương Chung Ly thở dài:
- Hôm nay nhận được chiến báo, mấy ngày gần đây Nam Dương quan bị quân Ngụy cường công, hai bên địch ta đều chết vô số. Tường Nam Dương quan bị người Ngụy đánh tàn phá không chịu nổi, phá thành mảnh nhỏ, người Ngụy lại không để cho tướng sĩ thủ quan của ta có cơ hội thở dốc, càng đừng nói tới thời gian tu bổ tường thành, theo lão phu xem, trong ba tới năm ngày, Nam Dương quan chắc chắn bị người Ngụy công phá… !
- Vậy lần này Thánh tướng không đi biên quán, vậy muốn đi đâu?
Thương Chung Ly vuốt râu nói:
- Lão phu đã bố trị phòng vệ ở Long Sơn!
- Long Sơn?
Vân Thương Lan nhíu mày.
Hắn biết, Long Sơn chính là một ngọn núi lớn nhất trong quận Nam Dương, phần lớn quận Nam Dương đều là bình nguyên bằng phẳng, cũng chỉ có vùng Long Sơn có hiểm trở, nói cách khác, quận Nam Dương ngoại trừ Nam Dương quan là phòng tuyến đầu tiên ra, vùng núi Long Sơn cách Nam Dương quan không đến một trăm dặm là phòng tuyến thứ hai, người Ngụy chỉ cần phá phòng tuyến Long Sơn, sẽ là vùng đất bằng phẳng, trực tiếp tấn công Uyển Thành thành chủ của quận Nam Dương.
- Thánh tướng, mặc dù Long Sơn có hiểm trở, nhưng… địa thế này so với Nam Dương quan thật sự rất không bằng, người Ngụy có thể phá Nam Dương quan, như vậy lá chắn Long Sơn cũng rất khó chống đỡ bọn họ.
Vân Thương Lan ngồi như ném lao, có thái độ cao ngất của quân nhân:
- Tiêu hao binh lực ở Long Sơn, không bằng tập trung binh lực tới Uyển Thành… !
Nói tới đây, hắn nhìn Thương Chung Ly, đã thấy Thương Chung Ly vuốt râu nhìn mình, trong mắt mang theo vẻ cổ vũ, vì thế tiếp tục nói:
- Uyển Thành là thành chắc chắn hàng đầu của nước Khánh ta, trước khi lấy được Uyển Thành, người Ngụy sẽ không dám tiến quân nhanh chóng… Thương Lan tính ra, trước mắt quân phòng thủ Nam Dương quan có ba vạn người, Uyển Thành có hai vạn người đóng quân, hơn nữa rất nhiều vật tư đang chuyển tới Uyển Thanh. Nam Dương quan bị công phá, Uyển Thành rất đầy đủ lương thảo, đến lúc đó quân phòng thủ Nam Dương quan lui tới Uyển Thành, binh lực Uyển thành vào khoảng năm vạn, có lương thảo đầy đủ và công sự phòng thành vững chắc, cho dù người Ngụy đánh tới dưới Uyển Thành, Uyển Thành cũng đủ ngăn cản ba bốn tháng… !
Thương Chung Ly vuốt râu mỉm cười nói:
- Ngươi tiếp tục nói đi.
- Trước mắt quân tiên phong của người Ngụy đang mạnh, giao phong chính diện với bọn chúng, nước Khánh ta chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi, nhưng cố thủ Uyển Thành, người Ngụy công lâu không được, sĩ khí tất nhiên sẽ giảm mạnh.
Vân Thương Lan bình tĩnh nói:
- Uyển Thành kiên trì ba bốn tháng, cũng đủ nước Khánh ta điều phái ba đến năm vạn người từ các quận phương bắc tới, đến lúc đó ngoại trừ đạo nhân mã này, thậm chí có thể điều động hai vạn người từ phòng tuyến phương nam, đến lúc đó thống nhất điều động, nội ứng ngoại hợp, giáp công quân Ngụy, sẽ có cơ hội lớn đại phá quân Ngụy!
Thương Chung Lyv uốt râu cười ha ha nói:
- Thương Lan, ngươi có được kiến thức như vậy, cũng không uổng công lão phu thu ngươi làm đệ tử… Nếu hết thảy thuận lợi mà nói, chiến lược ngươi đề ra, cũng có thể xem là một biện pháp tốt, chẳng qua… !
Vân Thương Lan nghe được hai chữ “Chẳng qua”, lập tức lưu ý.
Hắn rất rõ ràng, Thương Chung Ly thân là một danh tướng, suy nghĩ càng sâu xa, phía sau chữ “chẳng qua” này, tất có chỉ giáo.
- Chẳng qua trong chiến lược này của ngươi, nếu có ngoài ý muốn, thì sẽ thế nào?
Thương Chung Ly bình tĩnh nói:
- Nếu là người Ngụy hung mãnh, Uyển Thành không ngăn cản được ba bốn tháng, vậy nên thế nào? Nếu phương bắc điều quân không thuận, điều không ra đại quân ba tới năm vạn người, thì tính sao? Cho dù điều ra quân đội, đến lúc đó điều không ra lương thảo quân nhu chống đỡ đại quân, vậy nên làm như thế nào?
Nói tới đây, khóe miệng Thương Chung Ly lộ ra nụ cười lạnh:
- Phòng tuyến biên quân phía nam, là dùng để phòng ngự người Yến, nếu điều động, biên quân trống rỗng, ai dám cam đoan người Yến không rục rịch trong lòng… Đừng nghĩ nước Ngụy này là con sói, phía đông còn có con hổ Tiêu Hoài Ngọc kia!
- Yến Khánh kết minh, chẳng lẽ… người Yến sẽ thất tín bội nghĩa?
Vân Thương Lan nhíu mày nói.
Thương Chung Ly thở dài:
- Thiên hạ tranh hùng, sao lại tín nghĩa? Người Yến không kết minh với nước Ngụy, tất nhiên có tư tâm của một số người Yến, nhưng nói từ góc độ nào đó, cũng là vì ngồi núi xem hổ đấu, xem nước Khánh ta tranh chấp với nước Ngụy, tiêu hao thực lực của nhau… Thương Lan, ngươi hãy nói thật ra, người Yến muốn thực lực nước Khánh ta và nước Ngụy suy yếu, mục đích là vì cái gì?
Hắn không đợi Vân Thương Lan trả lời, liền thở dài:
- Đạo lý rất đơn giản, chỉ có nước Khánh ta và nước Ngụy suy yếu, nước Yến bọn họ mới có thể thừa dịp rỗng không mà vào… Dã tâm người Yến, chưa bao giờ che dấu… !
Dường như Vân Thương lan có chỗ ngộ ra, dùng sức nắm chặt tay.
- Cho nên chiến lược của ngươi, nếu hết thay thuận lợi, đó là đệ nghị rất tốt.
Thương Chung Ly bình tĩnh nói:
- Nhưng chỉ cần ở giữa xuất hiện một chút sai lầm, như vậy sẽ hoàn toàn không thể thực hiện, thậm chí sẽ làm cho toàn bộ chiến lược hỗn loạn… !
Trán Vân Thương Lan đổ mồ hôi, chắp tay nói:
- Học sinh ngu muội!
Thương Chung Ly xua tay nói:
- Không trách được ngươi, ngươi có kiến thức này, đã không tồi.
Lão dừng một chút, thở dài:
- Nếu trong nước không có tai họa, trên dưới đồng lòng, lão phu cũng muốn cố thủ Uyển Thành, nhưng… tình thế bây giờ không phải do lão phu.
- Vậy vì sao Thánh tướng phải bày trận Long Sơn?
Vân Thương Lan nghi hoặc nói:
- Còn xin Thánh tướng chỉ giáo!
Lúc này danh tướng Thương Chung Ly đang mặc thường phục, ngồi ở ghế trúc, hai ống quần xắn lên, hai chân ngâm trong thùng gỗ đầy nước thuốc, một người hầu trung niên tuổi qua bốn mươi ngồi bên cạnh thùng gỗ, hai tay đang mát xa huyệt vị chân trái cho Thương Chung Ly.
Thương Chung Ly tựa vào ghế, mắt nhắm lại, thần sắc bình tĩnh, dường như nghĩ đến cái gì.
Đêm yên lặng không tiếng động, ngọn đèn dầu trong phòng hắt ra.
- Lão Hạ, ngươi theo lão phu năm sáu năm rồi đúng không?
Một lúc lâu sau, Thương Chung Ly mới mở to mắt, hòa nhã nói:
- Vài năm này, thật đúng là may mắn có ngươi!
Người trung niên nhấn chân lập tức nói:
- Thánh tướng, lão nô đi theo Thánh tướng đã năm năm lẻ sáu tháng!
Thương Chung Ly thở dài:
- Chuyện qua như chớp mắt…
- Thánh tướng vẫn giống như xưa.
Lão Hạ cung kính nói:
- Thân thể mạnh mẽ, vô cùng cơ trí.
Thánh tướng Thương Chung Ly cười ha ha:
- Già rồi…!
Lão dừng một chút, mới khẽ thở dài:
- Lão Hạ, qua tối nay, tới phòng thu chi lấy năm trăm lạng bạc… Quay trở về quê quán Trung Sơn của ngươi đi!
Lão Hạ ngẩn ra, tay mát xa dừng lại, quỳ rạp xuống đất, bi thương nói:
- Thánh tướng, lão nô… lão lô làm sai điều gì? Ngài muốn đánh thì đánh, lão nô đều cam nguyện bị phạt, nhưng… nhưng đừng đuổi lão nô rời khỏi…!
Thương Chung Ly ngồi dậy, lắc đầu nói:
- Lão Hạ, ngươi đừng hiểu lầm. Vài năm nay, mỗi ngày ngươi đều mát xa huyệt đạo cho lão phu, bản thân lão phu có thể chống đỡ được đến hôm nay, không thể không có công của ngươi, chỉ có điều… Ngày mai sau khi Thái tử đại hôn, lão phu liền phải rời kinh đi sa trường, sau này cũng không cần vất vả ngươi nữa… !
Lão Hạ ngẩng đầu nói:
- Mấy năm này, Thánh tướng thường xuyên đi biên quan, lão nô đều chờ ở đây. Lúc này, lão nô vẫn sẽ chờ ở trong phủ như cũ… !
Thương Chung Ly lắc đầu thở dài:
- Lúc này, không thể so với lúc trước.
Hắn chậm rãi dựa vào ghế, chậm rãi nói:
- Thân thể của ta, ta tự biết. Thân thể lão phu đã không bằng trước, lúc này tới sa trường, cũng không phải là ma sát nhỏ ngày xưa nữa. Lần này nước Ngụy dồn lực cả nước, mười vạn thiết kỵ… Tuyệt đối không thể khinh thường.
- Thánh tướng là danh tướng đương thời, mãnh tướng dưới trướng như mây, nước Khánh ta lại vô số tinh binh, người Ngụy… cũng không phải địch thủ của Thánh tướng!
Lão Hạ lập tức nói.
Thương Chung Ly cười ha ha nói:
- Lão Hạ, lời này chỉ lời người trong thiên hạ nói, về riêng tư những lời này không thể tính toán.
Trên mặt lão lộ ra thần thái mệt mỏi:
- Người Ngụy nhẫn nại vài chục năm, chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, tích tụ thực lực, chính là vì rửa sạch sỉ nhục bại trận năm đó. Người khác không biết, lão phu lại biết, sức chiến đấu của thiết kỵ nước Ngụy, nhìn chung bốn nước Trung Nguyên, khó có địch thủ. Hơn nửa… Tư Mã Kình Thiên cũng không phải dễ đối phó… Năm đó lão phu đã giao thủ với hắn, hắn giảo hoạt đa đoan, trị quân có cách, tinh thông hành quân bày trận… Là đối thủ khó chơi… !
Lão Hạ đi theo Thương Chung Ly nhiều năm như vậy, không ngờ lần đầu thấy Thương Chung Ly xuất hiện cảm xúc này, lập tức cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Thương Chung Ly thở dài:
- Lúc này đi tiền tuyến, áp lực lão phu phải gánh vác, có lẽ là nặng nhất từ khi sinh ra tới nay… Có lẽ lão phu… không thể quay về Thượng Kinh được…
Đôi mắt Lão Hạ lập tức đỏ lên, phủ phục trên mặt đất:
- Thánh tướng, lão nô không có cầu gì, chỉ nguyện lần này có thể cùng tới tiền tuyến cùng Thánh tướng, tuy rằng lão nô không thể ra trận giết địch, lại có thể hầu hạ bên người Thánh tướng… !
Đúng lúc này, liền thấy một thanh niên áo lam bước nhanh tới trước cửa, chắp tay nói:
- Thánh tướng!
Thanh niên áo lam này, đúng là Tổng chế sứ Cảnh Bị doanh Thượng Kinh Vân Thương Lan.
Thương Chung Ly nâng tay lên, phất tay ra hiệu Lão Hạ tạm thời lui ra, lại vẫy tay để Vân Thương Lan tiến vào trong phòng.
- Thánh tướng, hai ngàn quân thân vệ của ngài sẽ tập kết ở ngoài thành tối nay… !
Vân Thương Lan nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ Thánh tướng chuẩn bị rời khỏi sao?
Thương Chung Ly ngồi thẳng thân mình, ra hiệu Vân Thương Lan ngồi xuống ghế bên cạnh, mới bình tĩnh nói:
- Chờ ngày mai đại lễ của Thái tử và Công chúa nước Yến hoàn thành, lão phu liền rời kinh, trước khi đi, gọi ngươi tới đây, là có chút chuyện cần giải thích với ngươi!
Vân Thương Lan nhíu mày, thấp giọng nói:
- Thánh tướng có gì chỉ bảo?
Thương Chung Ly trầm ngâm một chút, đôi mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, chăm chú nhìn Vân Thương Lan nói:
- Thương Lan, ngươi có biết lần này lão phu phải đi nơi nào?
- Chẳng lẽ không phải tới Nam Dương quan sao?
Vân Thương Lan ngạc nhiên nói.
Thương Chung Ly lắc đầu nói:
- Nam Dương quan chỉ là một quan ải, tuy rằng vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu, nhưng khó có thể thi triển chiến thuật gì, chỉ có thể một bên cường công, một bên tử thủ, Lâm Thành Phi có thể chống đỡ đến hôm nay, chưa bị người Ngụy phá quan đã là rất không dễ dàng.
Vân Thương Lan chỉ nhìn Thương Chung Ly, cũng không nói gì.
Thương Chung Ly lo nghĩ, mới nói:
- Lần này người Ngụy đã chuẩn bị xong muốn quyết thắng thua với nước Khánh ta, bọn họ chuẩn bị nhiều năm, chẳng những binh lực cường thịnh, hơn nữa hậu cần cung cấp cũng vô cùng sung túc, theo lão phu phỏng đoán, đánh tới một năm rưỡi, đối với người Ngụy mà nói vẫn có thể chống đỡ được.
Vân Thương Lan gật đầu nói:
- Học sinh cũng phái người điều tra qua, trên dưới triều đình nước Ngụy, thái độ đối với cuộc xâm chiếm nước Khánh ta lần này quả thật thống nhất khác thường, dựa theo cách nói của người Ngụy, nếu không lấy được thành Thượng Kinh, bọn họ sẽ không lui binh. Vài chục năm nay, người Ngụy tích trữ lương thảo trang bị, người trong nước thượng võ huấn luyện mạnh mẽ, sức chiến đấu quả thật kinh người.
Thương Chung Ly thở dài:
- Hôm nay nhận được chiến báo, mấy ngày gần đây Nam Dương quan bị quân Ngụy cường công, hai bên địch ta đều chết vô số. Tường Nam Dương quan bị người Ngụy đánh tàn phá không chịu nổi, phá thành mảnh nhỏ, người Ngụy lại không để cho tướng sĩ thủ quan của ta có cơ hội thở dốc, càng đừng nói tới thời gian tu bổ tường thành, theo lão phu xem, trong ba tới năm ngày, Nam Dương quan chắc chắn bị người Ngụy công phá… !
- Vậy lần này Thánh tướng không đi biên quán, vậy muốn đi đâu?
Thương Chung Ly vuốt râu nói:
- Lão phu đã bố trị phòng vệ ở Long Sơn!
- Long Sơn?
Vân Thương Lan nhíu mày.
Hắn biết, Long Sơn chính là một ngọn núi lớn nhất trong quận Nam Dương, phần lớn quận Nam Dương đều là bình nguyên bằng phẳng, cũng chỉ có vùng Long Sơn có hiểm trở, nói cách khác, quận Nam Dương ngoại trừ Nam Dương quan là phòng tuyến đầu tiên ra, vùng núi Long Sơn cách Nam Dương quan không đến một trăm dặm là phòng tuyến thứ hai, người Ngụy chỉ cần phá phòng tuyến Long Sơn, sẽ là vùng đất bằng phẳng, trực tiếp tấn công Uyển Thành thành chủ của quận Nam Dương.
- Thánh tướng, mặc dù Long Sơn có hiểm trở, nhưng… địa thế này so với Nam Dương quan thật sự rất không bằng, người Ngụy có thể phá Nam Dương quan, như vậy lá chắn Long Sơn cũng rất khó chống đỡ bọn họ.
Vân Thương Lan ngồi như ném lao, có thái độ cao ngất của quân nhân:
- Tiêu hao binh lực ở Long Sơn, không bằng tập trung binh lực tới Uyển Thành… !
Nói tới đây, hắn nhìn Thương Chung Ly, đã thấy Thương Chung Ly vuốt râu nhìn mình, trong mắt mang theo vẻ cổ vũ, vì thế tiếp tục nói:
- Uyển Thành là thành chắc chắn hàng đầu của nước Khánh ta, trước khi lấy được Uyển Thành, người Ngụy sẽ không dám tiến quân nhanh chóng… Thương Lan tính ra, trước mắt quân phòng thủ Nam Dương quan có ba vạn người, Uyển Thành có hai vạn người đóng quân, hơn nữa rất nhiều vật tư đang chuyển tới Uyển Thanh. Nam Dương quan bị công phá, Uyển Thành rất đầy đủ lương thảo, đến lúc đó quân phòng thủ Nam Dương quan lui tới Uyển Thành, binh lực Uyển thành vào khoảng năm vạn, có lương thảo đầy đủ và công sự phòng thành vững chắc, cho dù người Ngụy đánh tới dưới Uyển Thành, Uyển Thành cũng đủ ngăn cản ba bốn tháng… !
Thương Chung Ly vuốt râu mỉm cười nói:
- Ngươi tiếp tục nói đi.
- Trước mắt quân tiên phong của người Ngụy đang mạnh, giao phong chính diện với bọn chúng, nước Khánh ta chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi, nhưng cố thủ Uyển Thành, người Ngụy công lâu không được, sĩ khí tất nhiên sẽ giảm mạnh.
Vân Thương Lan bình tĩnh nói:
- Uyển Thành kiên trì ba bốn tháng, cũng đủ nước Khánh ta điều phái ba đến năm vạn người từ các quận phương bắc tới, đến lúc đó ngoại trừ đạo nhân mã này, thậm chí có thể điều động hai vạn người từ phòng tuyến phương nam, đến lúc đó thống nhất điều động, nội ứng ngoại hợp, giáp công quân Ngụy, sẽ có cơ hội lớn đại phá quân Ngụy!
Thương Chung Lyv uốt râu cười ha ha nói:
- Thương Lan, ngươi có được kiến thức như vậy, cũng không uổng công lão phu thu ngươi làm đệ tử… Nếu hết thảy thuận lợi mà nói, chiến lược ngươi đề ra, cũng có thể xem là một biện pháp tốt, chẳng qua… !
Vân Thương Lan nghe được hai chữ “Chẳng qua”, lập tức lưu ý.
Hắn rất rõ ràng, Thương Chung Ly thân là một danh tướng, suy nghĩ càng sâu xa, phía sau chữ “chẳng qua” này, tất có chỉ giáo.
- Chẳng qua trong chiến lược này của ngươi, nếu có ngoài ý muốn, thì sẽ thế nào?
Thương Chung Ly bình tĩnh nói:
- Nếu là người Ngụy hung mãnh, Uyển Thành không ngăn cản được ba bốn tháng, vậy nên thế nào? Nếu phương bắc điều quân không thuận, điều không ra đại quân ba tới năm vạn người, thì tính sao? Cho dù điều ra quân đội, đến lúc đó điều không ra lương thảo quân nhu chống đỡ đại quân, vậy nên làm như thế nào?
Nói tới đây, khóe miệng Thương Chung Ly lộ ra nụ cười lạnh:
- Phòng tuyến biên quân phía nam, là dùng để phòng ngự người Yến, nếu điều động, biên quân trống rỗng, ai dám cam đoan người Yến không rục rịch trong lòng… Đừng nghĩ nước Ngụy này là con sói, phía đông còn có con hổ Tiêu Hoài Ngọc kia!
- Yến Khánh kết minh, chẳng lẽ… người Yến sẽ thất tín bội nghĩa?
Vân Thương Lan nhíu mày nói.
Thương Chung Ly thở dài:
- Thiên hạ tranh hùng, sao lại tín nghĩa? Người Yến không kết minh với nước Ngụy, tất nhiên có tư tâm của một số người Yến, nhưng nói từ góc độ nào đó, cũng là vì ngồi núi xem hổ đấu, xem nước Khánh ta tranh chấp với nước Ngụy, tiêu hao thực lực của nhau… Thương Lan, ngươi hãy nói thật ra, người Yến muốn thực lực nước Khánh ta và nước Ngụy suy yếu, mục đích là vì cái gì?
Hắn không đợi Vân Thương Lan trả lời, liền thở dài:
- Đạo lý rất đơn giản, chỉ có nước Khánh ta và nước Ngụy suy yếu, nước Yến bọn họ mới có thể thừa dịp rỗng không mà vào… Dã tâm người Yến, chưa bao giờ che dấu… !
Dường như Vân Thương lan có chỗ ngộ ra, dùng sức nắm chặt tay.
- Cho nên chiến lược của ngươi, nếu hết thay thuận lợi, đó là đệ nghị rất tốt.
Thương Chung Ly bình tĩnh nói:
- Nhưng chỉ cần ở giữa xuất hiện một chút sai lầm, như vậy sẽ hoàn toàn không thể thực hiện, thậm chí sẽ làm cho toàn bộ chiến lược hỗn loạn… !
Trán Vân Thương Lan đổ mồ hôi, chắp tay nói:
- Học sinh ngu muội!
Thương Chung Ly xua tay nói:
- Không trách được ngươi, ngươi có kiến thức này, đã không tồi.
Lão dừng một chút, thở dài:
- Nếu trong nước không có tai họa, trên dưới đồng lòng, lão phu cũng muốn cố thủ Uyển Thành, nhưng… tình thế bây giờ không phải do lão phu.
- Vậy vì sao Thánh tướng phải bày trận Long Sơn?
Vân Thương Lan nghi hoặc nói:
- Còn xin Thánh tướng chỉ giáo!