Lâm Thành Phi tách khỏi các binh sĩ, bước hai bước đến trước tháp đá. Đây là tháp mới được xây, rất chắc chắn, trên đỉnh tháp đều có cung binh, bốn phía cũng có hơn mười hán tử hộ vệ. Các hộ vệ này cũng không phải binh sĩ bình thường mà là những Hổ Dũng mạnh nhất dưới trướng Thương Chung Ly.
Đây là đại bản doanh của Thương Chung Ly.
Thương Chung Ly đương nhiên võ công cực cao cường, nhưng lão cũng là Đại tướng quân của một nước. Hắc Kỳ nước Ngụy lại là “thiên hạ đệ nhất hắc ám nha môn” Thương Chung Ly cho dù không cần quan tâm, nhưng bộ hạ của lão cũng không thể không vì sự an toàn của lão mà suy xét.
Mười Hổ Dũng bảo hộ kia chính là một hộ giáp dũng mãnh vô cùng.
Lâm Thành Phi vào trong tháp. Tháp này có ba tầng, tầng thứ nhất tập trung hơn mười Giáo úy truyền lệnh, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi mệnh lệnh của Thương Chung Ly truyền xuống rồi tiếp tục truyền xuống dưới.
Các Diáo úy truyền lệnh đó đều là những lính liên lạc ưu tú nhất trong quân, tốc độ đi bộ cực nhanh, mỗi mệnh lệnh của Thương Chung Ly đều từ bọn họ mà được truyền tới các doanh tướng thực hiện.
Mỗi ngày đều có rất nhiều mệnh lệnh được ban ra. Các Giáo úy truyền lệnh này không thể thiếu Cũng may quân Ngụy dù đang phát động tiến công đúng đêm đầu đại tuyết nên hai ngày nay cũng nhờ đại tuyết nên không thể phát động công kích. Vì thế, các Giáo úy truyền tin này cũng tạm thời được nghỉ ngơi.
Lâm Thành Phi tiến vào trong, một nửa số Giáo úy truyền lệnh còn đang dựa vào ghế mà ngủ, số còn lại cũng uể oải gà gật, ngủ không ra ngủ, thấy Lâm Thành Phi vào lập tức tỉnh táo tinh thần, đánh thức các đồng bạn đang ngủ. Lâm Thành Phi cũng khoát tay áo thấp giọng nói:
- Để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút. Nhưng ít nhất phải có ba người tỉnh, nhận lệnh bất cứ lúc nào!
Dặn dò xong, hắn lên tầng, tầng hai cũng rất đơn giản, trên tường vẽ bản đồ địa hình, ở giữa bày một cái bàn.
Lên đến tầng ba mới thấy Thương Chung Ly đang mặc quân phục, tay chắp sau lưng, đứng bên cạnh cửa sổ nhỏ của tháp, quay mặt ra bên ngoài nhìn xung quanh.
Tháp xây trên Long sơn, nếu xét về chiều cao thì đứng ở tầng ba, nhìn ra xa xa đại khái cũng có thể nhìn rõ tình hình ở chân núi.
Lâm Thành Phi bước tới sau lưng Thương Chung Ly, nhìn bóng dáng đứng bên cửa sổ nặng như núi kia, trong mắt cũng hiện ra sự kính sợ, không dám lên tiếng, dường như không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng quanh lão tướng.
- Tin tức phương Bắc thế nào? – Thương Chung Ly không quay đầu lại, bình thản hỏi:
- Vương Duyên Bình hiện đang làm gì?
- Mười ngày trước người Bắc man công phá Nhạn Môn Quan, gặp quân mai phục của Vương tướng quân tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Tuy tạm thời vẫn đang nghỉ ngơi hồi phục, nhưng chỉ sợ rất nhanh sẽ lại phát động tấn công lần nữa.
Lâm Thành Phi chậm rãi thuật lại
- Vương tướng quân hiện giờ đang gia tăng phòng ngự ở Sông Mã.
Thương Chung Ly thở dài:
- Tuy nói sẽ không có được tác dụng quá lớn nhưng Duyên Bình mấy năm nay cũng đã học được tinh túy của lão phu, khi cấp bách, xây dựng công sự, hẳn cũng có thể ngăn cản được sự tấn công mạnh mẽ của kỵ binh Bắc man. Nếu có thể khiến cho kỵ binh Bắc man gặp trở ngại, chúng ta chém giết bọn chúng cũng có thể bớt tổn thất một ít binh lực…!
- Áp lực của Vương tướng quân rất nặng.
Lâm Thành Phi chậm rãi đáp lời:
- Lương thảo của bọn họ bên kia cũng không sung túc như chúng ta bên này, ngoại trừ ứng đối với Bắc man nhân, hắn còn muốn lưu binh đóng tại quận Cao Dương, phía sau Bắc man, hai huyện có mười ngàn quân đóng ở đó.
Dừng một chút mới nói:
- Vương tướng quân phi cáp truyền quân báo đến, trong đó cũng muốn xin Thánh Tướng cho chỉ thị!
- Chuyện gì?
- Hiện giờ bọn họ trong quân thiếu lương, nhưng rải rác quanh núi Vu Trung và Dương Bình hai quận có rất nhiều trang viên của Lỗ thị, cũng trữ rất nhiều lương thảo. Vương tướng quân phái người thảo luận cùng bọn họ nhờ bọn họ xuất ra một ít lương thảo, bổ sung quân nhu, bị các trang viên Lỗ thị này cự tuyệt. Sau đó, Vương tướng quân đành bất đắc dĩ phái người đi tới, nguyện ý lập biên lai mượn đồ, mượn lương cho việc khẩn cấp. Nhưng những người kia lại cự tuyệt, hơn nữa còn nói lương thực này mỗi hạt đều là lương thảo của Hoàng hậu, nếu muốn điều lương từ trang viên trừ phi có ý chỉ của Hoàng hậu, nếu không ai cũng không thể lấy được dù là một hạt thóc!
Thương Chung Ly nghe tới đó, sắc mặt sa sầm.
Lâm Thành Phi dừng một chút mới tiếp tục nói:
- Vương tướng quân từ trong quân đưa tin, hiện giờ quân đoàn Đông Bắc lương thảo không còn mấy. Một khi người Bắc man lại phát động tiến công bọn họ bận lo ứng chiến, cơ hội gom góp quân lương cũng không có, cho nên thừa dịp người Bắc man tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục phải cấp tốc bổ sung lương thảo. Nếu không đến lúc đó, khi người Bắc man kéo đến không có lương thảo cung ứng, binh lính căn bản không thể đánh tiếp…!
- Hắn đã chuẩn bị như thế nào?
Thương Chung Ly bình tĩnh hỏi.
- Vương tướng quân chuẩn bị phái người kiên quyết mượn lương.
Lâm Thành Phi nói:
- Vào thời điểm đặc biệt không thể không làm như vậy. Vương tướng quân còn nói, sau trận chiến mà không chết, truy cứu trách nhiệm thế nào cũng được, để mình hắn gánh chịu. Chỉ có điều hắn lo nếu làm như vậy sẽ liên lụy đến Thánh tướng, cho nên muốn xin chỉ thị…
- Không cần để ý đến lão phu, lão phu sao có thể sợ hãi bị liên lụy?
Thương chung Chung Ly cười lạnh:
- Duyên Bình làm vậy chính là vì nước, ai dám truy cứu trách nhiệm của hắn? Ngươi nhanh chóng trả lời, để cho hắn thả gan ra mà làm.
- Nhưng…
Lâm Thành Phi nhíu mày:
- Trang viên của Lỗ thị ở hai quận quá nhiều, thế lực quá lớn, nếu cứ cường ngạnh, những người đó nếu chẳng may vùng lên lên thì nên làm thế nào?
Thương chung Chung Ly dứt khoát đáp:
- Ai dám gây rối, cứ giết hết. Tất cả hậu quả ta sẽ gánh vác. Hiện giờ là lúc quốc nạn, lão phu muốn nhìn một chút xem ai dám ném đá xuống giếng. Lỗ thị trang viên tuy nhiều người nhưng chung quy không thể chống đỡ với quân đoàn Đông Bắc chính quy được. Ngươi bảo Duyên Bình nói nếu những người Lỗ thị trang viên đó dám làm an nguy đến nước Khánh của ta thì không cần để ý gì tới người Bắc man nhân, trước hết giết sạch đám điêu dân rồi tính sau!
Ánh mắt lão sắc bén, sát ý tràn nồng, quyết đoán vô cùng.
- Mạt tướng đã rõ!
Lâm Thành Phi khom người đáp:
- Mạt tướng sẽ truyền lời xuống dưới!
- Ngươi nói với Duyên Bình ít nhất cũng phải ngăn cản được người Bắc man hai tháng. Hai tháng này nếu hắn chết trận thì đưa Phó tướng của hắn lên, nếu Phó tướng chết trận thì đưa Thiên tướng lên, bất kể thế nào, trong vòng hai tháng đó, chỉ cần còn một người cung phải đánh!
Thương Chung Ly chậm rãi:
- Dồn hết sức đấu với ngoại địch, bên trong có gì trở ngại đều quét hết, không sợ sát phạt!
- Rõ!
Lâm Thành Phi chắp tay nhận mệnh, lập tức nhíu mày:
- Thánh tướng, muốn Vương tướng quân kiên trì hai tháng, hay là... Thánh tướng cho rằng quân Ngụy sau hai tháng sẽ lui binh?
Thực sự hắn còn có chút ngờ vực.
Tuy hắn rõ ràng chỉ cần nước Ngụy quốc lui binh, người Bắc man không dám một mình tác chiến, nhất định cũng sẽ lui binh, nhưng Thương Chung Ly dựa vào cái gì mà kết luận quân Ngụy sẽ lui binh trong vòng hai tháng?
Hiện giờ tuy vẫn đang trong giai đoạn cầm cự với nhau, nhưng tình trạng quân Khánh thực sự không tốt.
Man nhân phương Bắc tấn công, quân Khánh hai mặt lâm nguy. phía Nam thì phải lo giữ vững Long sơn, cho dù đại tuyết nhưng thế công của quân Ngụy vẫn rất mạnh, hai công sự phòng ngự bị phá hủy, nếu không có trận tuyết này, đạo công sự phòng ngự thứ ba chắc không tới mười ngày thì nửa tháng có lẽ cũng sẽ bị phá luôn.
Tới lúc đó, thực sự đã tiến vào trận đại quyết chiến vùng núi, bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế Long sơn.
Quân Ngụy tuy thương vong thê thảm và nghiêm trọng, nhưng kỵ binh chủ lực căn bản đã bị cản bước tiến công, hơn nữa quân Ngụy đối với trận này ỷ vào có lương thảo sung túc từ trong nước cuồn cuộn không ngừng đưa tới Nam Dương quan trữ hàng, sau đó điều vận đến tiền tuyến.
Người nước Ngụy cho dù nhất thời không tấn công Long sơn, nhưng chủ lực của bọn họ chưa sang, lương thảo sung túc, cứ thế giằng co tuyệt đối không thể lui binh trong vòng hai tháng.
Thương Chung Ly trầm ngâm một chút, cũng không trả lời mà hỏi lại:
- Mười ngàn quân Duyên Bình đóng quân ở Cao Dương, bên kia Bắc man có thể dị động?
Lâm Thành Phi lập tức đáp:
- Kỵ binh Bắc man vẫn còn tấn công Nhạn Môn Quan. Quận Cao Dương bắt đầu có chút di chuyển, nhưng Vương tướng quân quyết định thật nhanh sai Quận thủ địa phương và quan huyện địa phương lấy danh nghĩa thảo luận chuyện công mà mời cả mấy chục tộc trưởng của Bắc man tới An Quốc Thành, có một số muốn trốn tránh cũng bị cưỡng chế đưa đi. Hiện giờ các tộc trưởng này đều đang bị giam lỏng bên trong An Quốc Thành... Đám điêu dân Bắc man dù có chút xôn xao nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hai huyện mặc dù có hơn mười vạn người Bắc man nhưng qua hơn một trăm năm qua bọn họ cũng làm ruộng mà sống, sớm không còn bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung của người Bắc man, chỉ là dân chúng bình thường. Hơn nữa quan phủ ở đây còn thi hành “Đao thú lệnh”, ngoại trừ vài cái cuốc liềm làm ruộng bọn họ không có vũ khí gì để làm loạn.
Tiền triều, nước Tề diệt Bắc man, tàn quân Bắc man trốn chết nơi cực Bắc, nhưng rất nhiều lão nhược ấu phụ (người già, người yếu, trẻ em phụ nữ,) cũng phải làm tù binh nước Tề. Sau đó Tề Dũng Đế cũng an trí các tù binh Bắc man này ở hai huyện nội lệch phía đông của quận Cao Dương, khi đó là nơi cực kỳ hoang vắng.
Chung quy là người Bắc man tuy được thu nạp nhưng triều Tề đương nhiên cũng áp dụng một loạt biện pháp phòng bị, mục đích cuối cùng là cải hóa các tù binh Bắc man này thành con dân Trung Nguyên.
Ngoại trừ phái ra rất đông văn nhân tới dạy bảo lũ trẻ học lời nói và lễ nghi Trung Nguyên, lại dựa theo tộc đàn mà tách đám tù binh Bắc man đó, hình thành gần ba mươi thôn nhỏ lẻ.
Tộc đàn Bắc man rất nhiều, trong số các tù binh, tộc đàn nào cũng có, nhiều thì hai ba ngàn người, ít thì chỉ có mấy chục người.
Tộc nhân ít, một vài tộc đàn tập hợp lại thành một tộc đàn lớn, đa phần hình thành vài thôn xóm, trong đó chọn ra người đức cao vọng trọng, dựa vào phong tục của người Bắc man mà bổ nhiệm làm tộc trưởng.
Người trong nước Tề rất rõ ràng muốn giáo hóa đám người man di đó chỉ có thể từng bước một, không thể vội.
Ngoại trừ tẩy não về tư tưởng, còn hạn chế sinh đẻ, tránh nhân số bọn họ phát triển sinh sôi quá nhiều, lại thi hành “Đao thú lệnh” phòng ngừa bọn họ bạo động.
Cái gọi là “Đao thú lệnh” chính là cấm người Bắc man được giữ đồ cung tiễn, thậm chí cấm các thôn xóm Bắc man mở lò rèn. Tới thời kỳ thu hoạch mùa màng, quan phủ địa phương sẽ dưa theo số lượng mà cho mượn liêm đao hoặc cuốc cày và công cụ trồng trọt, rất nghiêm ngặt.
Hơn một trăm năm qua, người Bắc man cũng từng phát sinh ra vài bạo động nhỏ, nhưng đều bị bình ổn trong nháy mắt. Trong vài chục năm gần đây, hậu duệ Bắc man thực ra yên ổn vô cùng, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, sớm đã hình thành thói quen theo cách sống của người Trung Nguyên.
Mặc dù đang trong thời khắc hết sức đặc biệt này, quân đội cũng đề phòng hậu duệ Bắc man nhân sẽ nhân cơ hội có hành động gì đó, nhưng sâu trong nội tâm họ cũng không đến nỗi vô cùng sợ hãi. Hiện giờ hậu duệ người Bắc man chỉ là dân chúng bình thường, tuy thể chất cơ thể vẫn giữ lại huyết thống và sự dũng mãnh của người Bắc man, nhưng trong tay không có vũ khí, càng không được trải qua huấn luyện, căn bản là không có khả năng chống đỡ với quân đội chính quy được huấn luyện nghiêm ngặt.
Đây là đại bản doanh của Thương Chung Ly.
Thương Chung Ly đương nhiên võ công cực cao cường, nhưng lão cũng là Đại tướng quân của một nước. Hắc Kỳ nước Ngụy lại là “thiên hạ đệ nhất hắc ám nha môn” Thương Chung Ly cho dù không cần quan tâm, nhưng bộ hạ của lão cũng không thể không vì sự an toàn của lão mà suy xét.
Mười Hổ Dũng bảo hộ kia chính là một hộ giáp dũng mãnh vô cùng.
Lâm Thành Phi vào trong tháp. Tháp này có ba tầng, tầng thứ nhất tập trung hơn mười Giáo úy truyền lệnh, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi mệnh lệnh của Thương Chung Ly truyền xuống rồi tiếp tục truyền xuống dưới.
Các Diáo úy truyền lệnh đó đều là những lính liên lạc ưu tú nhất trong quân, tốc độ đi bộ cực nhanh, mỗi mệnh lệnh của Thương Chung Ly đều từ bọn họ mà được truyền tới các doanh tướng thực hiện.
Mỗi ngày đều có rất nhiều mệnh lệnh được ban ra. Các Giáo úy truyền lệnh này không thể thiếu Cũng may quân Ngụy dù đang phát động tiến công đúng đêm đầu đại tuyết nên hai ngày nay cũng nhờ đại tuyết nên không thể phát động công kích. Vì thế, các Giáo úy truyền tin này cũng tạm thời được nghỉ ngơi.
Lâm Thành Phi tiến vào trong, một nửa số Giáo úy truyền lệnh còn đang dựa vào ghế mà ngủ, số còn lại cũng uể oải gà gật, ngủ không ra ngủ, thấy Lâm Thành Phi vào lập tức tỉnh táo tinh thần, đánh thức các đồng bạn đang ngủ. Lâm Thành Phi cũng khoát tay áo thấp giọng nói:
- Để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút. Nhưng ít nhất phải có ba người tỉnh, nhận lệnh bất cứ lúc nào!
Dặn dò xong, hắn lên tầng, tầng hai cũng rất đơn giản, trên tường vẽ bản đồ địa hình, ở giữa bày một cái bàn.
Lên đến tầng ba mới thấy Thương Chung Ly đang mặc quân phục, tay chắp sau lưng, đứng bên cạnh cửa sổ nhỏ của tháp, quay mặt ra bên ngoài nhìn xung quanh.
Tháp xây trên Long sơn, nếu xét về chiều cao thì đứng ở tầng ba, nhìn ra xa xa đại khái cũng có thể nhìn rõ tình hình ở chân núi.
Lâm Thành Phi bước tới sau lưng Thương Chung Ly, nhìn bóng dáng đứng bên cửa sổ nặng như núi kia, trong mắt cũng hiện ra sự kính sợ, không dám lên tiếng, dường như không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng quanh lão tướng.
- Tin tức phương Bắc thế nào? – Thương Chung Ly không quay đầu lại, bình thản hỏi:
- Vương Duyên Bình hiện đang làm gì?
- Mười ngày trước người Bắc man công phá Nhạn Môn Quan, gặp quân mai phục của Vương tướng quân tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Tuy tạm thời vẫn đang nghỉ ngơi hồi phục, nhưng chỉ sợ rất nhanh sẽ lại phát động tấn công lần nữa.
Lâm Thành Phi chậm rãi thuật lại
- Vương tướng quân hiện giờ đang gia tăng phòng ngự ở Sông Mã.
Thương Chung Ly thở dài:
- Tuy nói sẽ không có được tác dụng quá lớn nhưng Duyên Bình mấy năm nay cũng đã học được tinh túy của lão phu, khi cấp bách, xây dựng công sự, hẳn cũng có thể ngăn cản được sự tấn công mạnh mẽ của kỵ binh Bắc man. Nếu có thể khiến cho kỵ binh Bắc man gặp trở ngại, chúng ta chém giết bọn chúng cũng có thể bớt tổn thất một ít binh lực…!
- Áp lực của Vương tướng quân rất nặng.
Lâm Thành Phi chậm rãi đáp lời:
- Lương thảo của bọn họ bên kia cũng không sung túc như chúng ta bên này, ngoại trừ ứng đối với Bắc man nhân, hắn còn muốn lưu binh đóng tại quận Cao Dương, phía sau Bắc man, hai huyện có mười ngàn quân đóng ở đó.
Dừng một chút mới nói:
- Vương tướng quân phi cáp truyền quân báo đến, trong đó cũng muốn xin Thánh Tướng cho chỉ thị!
- Chuyện gì?
- Hiện giờ bọn họ trong quân thiếu lương, nhưng rải rác quanh núi Vu Trung và Dương Bình hai quận có rất nhiều trang viên của Lỗ thị, cũng trữ rất nhiều lương thảo. Vương tướng quân phái người thảo luận cùng bọn họ nhờ bọn họ xuất ra một ít lương thảo, bổ sung quân nhu, bị các trang viên Lỗ thị này cự tuyệt. Sau đó, Vương tướng quân đành bất đắc dĩ phái người đi tới, nguyện ý lập biên lai mượn đồ, mượn lương cho việc khẩn cấp. Nhưng những người kia lại cự tuyệt, hơn nữa còn nói lương thực này mỗi hạt đều là lương thảo của Hoàng hậu, nếu muốn điều lương từ trang viên trừ phi có ý chỉ của Hoàng hậu, nếu không ai cũng không thể lấy được dù là một hạt thóc!
Thương Chung Ly nghe tới đó, sắc mặt sa sầm.
Lâm Thành Phi dừng một chút mới tiếp tục nói:
- Vương tướng quân từ trong quân đưa tin, hiện giờ quân đoàn Đông Bắc lương thảo không còn mấy. Một khi người Bắc man lại phát động tiến công bọn họ bận lo ứng chiến, cơ hội gom góp quân lương cũng không có, cho nên thừa dịp người Bắc man tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục phải cấp tốc bổ sung lương thảo. Nếu không đến lúc đó, khi người Bắc man kéo đến không có lương thảo cung ứng, binh lính căn bản không thể đánh tiếp…!
- Hắn đã chuẩn bị như thế nào?
Thương Chung Ly bình tĩnh hỏi.
- Vương tướng quân chuẩn bị phái người kiên quyết mượn lương.
Lâm Thành Phi nói:
- Vào thời điểm đặc biệt không thể không làm như vậy. Vương tướng quân còn nói, sau trận chiến mà không chết, truy cứu trách nhiệm thế nào cũng được, để mình hắn gánh chịu. Chỉ có điều hắn lo nếu làm như vậy sẽ liên lụy đến Thánh tướng, cho nên muốn xin chỉ thị…
- Không cần để ý đến lão phu, lão phu sao có thể sợ hãi bị liên lụy?
Thương chung Chung Ly cười lạnh:
- Duyên Bình làm vậy chính là vì nước, ai dám truy cứu trách nhiệm của hắn? Ngươi nhanh chóng trả lời, để cho hắn thả gan ra mà làm.
- Nhưng…
Lâm Thành Phi nhíu mày:
- Trang viên của Lỗ thị ở hai quận quá nhiều, thế lực quá lớn, nếu cứ cường ngạnh, những người đó nếu chẳng may vùng lên lên thì nên làm thế nào?
Thương chung Chung Ly dứt khoát đáp:
- Ai dám gây rối, cứ giết hết. Tất cả hậu quả ta sẽ gánh vác. Hiện giờ là lúc quốc nạn, lão phu muốn nhìn một chút xem ai dám ném đá xuống giếng. Lỗ thị trang viên tuy nhiều người nhưng chung quy không thể chống đỡ với quân đoàn Đông Bắc chính quy được. Ngươi bảo Duyên Bình nói nếu những người Lỗ thị trang viên đó dám làm an nguy đến nước Khánh của ta thì không cần để ý gì tới người Bắc man nhân, trước hết giết sạch đám điêu dân rồi tính sau!
Ánh mắt lão sắc bén, sát ý tràn nồng, quyết đoán vô cùng.
- Mạt tướng đã rõ!
Lâm Thành Phi khom người đáp:
- Mạt tướng sẽ truyền lời xuống dưới!
- Ngươi nói với Duyên Bình ít nhất cũng phải ngăn cản được người Bắc man hai tháng. Hai tháng này nếu hắn chết trận thì đưa Phó tướng của hắn lên, nếu Phó tướng chết trận thì đưa Thiên tướng lên, bất kể thế nào, trong vòng hai tháng đó, chỉ cần còn một người cung phải đánh!
Thương Chung Ly chậm rãi:
- Dồn hết sức đấu với ngoại địch, bên trong có gì trở ngại đều quét hết, không sợ sát phạt!
- Rõ!
Lâm Thành Phi chắp tay nhận mệnh, lập tức nhíu mày:
- Thánh tướng, muốn Vương tướng quân kiên trì hai tháng, hay là... Thánh tướng cho rằng quân Ngụy sau hai tháng sẽ lui binh?
Thực sự hắn còn có chút ngờ vực.
Tuy hắn rõ ràng chỉ cần nước Ngụy quốc lui binh, người Bắc man không dám một mình tác chiến, nhất định cũng sẽ lui binh, nhưng Thương Chung Ly dựa vào cái gì mà kết luận quân Ngụy sẽ lui binh trong vòng hai tháng?
Hiện giờ tuy vẫn đang trong giai đoạn cầm cự với nhau, nhưng tình trạng quân Khánh thực sự không tốt.
Man nhân phương Bắc tấn công, quân Khánh hai mặt lâm nguy. phía Nam thì phải lo giữ vững Long sơn, cho dù đại tuyết nhưng thế công của quân Ngụy vẫn rất mạnh, hai công sự phòng ngự bị phá hủy, nếu không có trận tuyết này, đạo công sự phòng ngự thứ ba chắc không tới mười ngày thì nửa tháng có lẽ cũng sẽ bị phá luôn.
Tới lúc đó, thực sự đã tiến vào trận đại quyết chiến vùng núi, bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế Long sơn.
Quân Ngụy tuy thương vong thê thảm và nghiêm trọng, nhưng kỵ binh chủ lực căn bản đã bị cản bước tiến công, hơn nữa quân Ngụy đối với trận này ỷ vào có lương thảo sung túc từ trong nước cuồn cuộn không ngừng đưa tới Nam Dương quan trữ hàng, sau đó điều vận đến tiền tuyến.
Người nước Ngụy cho dù nhất thời không tấn công Long sơn, nhưng chủ lực của bọn họ chưa sang, lương thảo sung túc, cứ thế giằng co tuyệt đối không thể lui binh trong vòng hai tháng.
Thương Chung Ly trầm ngâm một chút, cũng không trả lời mà hỏi lại:
- Mười ngàn quân Duyên Bình đóng quân ở Cao Dương, bên kia Bắc man có thể dị động?
Lâm Thành Phi lập tức đáp:
- Kỵ binh Bắc man vẫn còn tấn công Nhạn Môn Quan. Quận Cao Dương bắt đầu có chút di chuyển, nhưng Vương tướng quân quyết định thật nhanh sai Quận thủ địa phương và quan huyện địa phương lấy danh nghĩa thảo luận chuyện công mà mời cả mấy chục tộc trưởng của Bắc man tới An Quốc Thành, có một số muốn trốn tránh cũng bị cưỡng chế đưa đi. Hiện giờ các tộc trưởng này đều đang bị giam lỏng bên trong An Quốc Thành... Đám điêu dân Bắc man dù có chút xôn xao nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hai huyện mặc dù có hơn mười vạn người Bắc man nhưng qua hơn một trăm năm qua bọn họ cũng làm ruộng mà sống, sớm không còn bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung của người Bắc man, chỉ là dân chúng bình thường. Hơn nữa quan phủ ở đây còn thi hành “Đao thú lệnh”, ngoại trừ vài cái cuốc liềm làm ruộng bọn họ không có vũ khí gì để làm loạn.
Tiền triều, nước Tề diệt Bắc man, tàn quân Bắc man trốn chết nơi cực Bắc, nhưng rất nhiều lão nhược ấu phụ (người già, người yếu, trẻ em phụ nữ,) cũng phải làm tù binh nước Tề. Sau đó Tề Dũng Đế cũng an trí các tù binh Bắc man này ở hai huyện nội lệch phía đông của quận Cao Dương, khi đó là nơi cực kỳ hoang vắng.
Chung quy là người Bắc man tuy được thu nạp nhưng triều Tề đương nhiên cũng áp dụng một loạt biện pháp phòng bị, mục đích cuối cùng là cải hóa các tù binh Bắc man này thành con dân Trung Nguyên.
Ngoại trừ phái ra rất đông văn nhân tới dạy bảo lũ trẻ học lời nói và lễ nghi Trung Nguyên, lại dựa theo tộc đàn mà tách đám tù binh Bắc man đó, hình thành gần ba mươi thôn nhỏ lẻ.
Tộc đàn Bắc man rất nhiều, trong số các tù binh, tộc đàn nào cũng có, nhiều thì hai ba ngàn người, ít thì chỉ có mấy chục người.
Tộc nhân ít, một vài tộc đàn tập hợp lại thành một tộc đàn lớn, đa phần hình thành vài thôn xóm, trong đó chọn ra người đức cao vọng trọng, dựa vào phong tục của người Bắc man mà bổ nhiệm làm tộc trưởng.
Người trong nước Tề rất rõ ràng muốn giáo hóa đám người man di đó chỉ có thể từng bước một, không thể vội.
Ngoại trừ tẩy não về tư tưởng, còn hạn chế sinh đẻ, tránh nhân số bọn họ phát triển sinh sôi quá nhiều, lại thi hành “Đao thú lệnh” phòng ngừa bọn họ bạo động.
Cái gọi là “Đao thú lệnh” chính là cấm người Bắc man được giữ đồ cung tiễn, thậm chí cấm các thôn xóm Bắc man mở lò rèn. Tới thời kỳ thu hoạch mùa màng, quan phủ địa phương sẽ dưa theo số lượng mà cho mượn liêm đao hoặc cuốc cày và công cụ trồng trọt, rất nghiêm ngặt.
Hơn một trăm năm qua, người Bắc man cũng từng phát sinh ra vài bạo động nhỏ, nhưng đều bị bình ổn trong nháy mắt. Trong vài chục năm gần đây, hậu duệ Bắc man thực ra yên ổn vô cùng, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, sớm đã hình thành thói quen theo cách sống của người Trung Nguyên.
Mặc dù đang trong thời khắc hết sức đặc biệt này, quân đội cũng đề phòng hậu duệ Bắc man nhân sẽ nhân cơ hội có hành động gì đó, nhưng sâu trong nội tâm họ cũng không đến nỗi vô cùng sợ hãi. Hiện giờ hậu duệ người Bắc man chỉ là dân chúng bình thường, tuy thể chất cơ thể vẫn giữ lại huyết thống và sự dũng mãnh của người Bắc man, nhưng trong tay không có vũ khí, càng không được trải qua huấn luyện, căn bản là không có khả năng chống đỡ với quân đội chính quy được huấn luyện nghiêm ngặt.