Quyền Thần

Chương 743 : Quán nhỏ trong đêm tuyết

Kinh thành Yến mùa đông ngập trong màn tuyết trắng xoá. Cả toà thành trang nghiêm như được phủ lên một tấm lụa trắng mỏng manh, chỉ có điều tấm lụa trắng này không đủ để che giấu sự hỗn loạn trong kinh thành.

Trời vừa về đêm, cả kinh thành Yến đã càng thêm lạnh giá. Trên đường phố trong thành, nha sai thay phiên đi tuần tra, tất cả đều mặc y phục mùa đông dày dặn. Tuy rằng theo quy định, khi đang trong phiên trực bọn họ không được phép uống rượu, nhưng các nha sai tửu lượng lớn thường lá gan cũng lớn hơn. Trời đông giá rét, cả đám nha sai đều bất chấp lệnh cấm, cất bọc rượu to trong người. Chỉ chờ đến lúc không người là bọn họ lại lén lút uống một ngụm, ít ra như thế cũng đủ ấm áp thêm một chút.

Ngay cả các quan to hay những người khá giả, đêm xuống nếu không có việc gì, bọn họ cũng không rời khỏi phủ, ngoan ngoãn ngồi sưởi ấm, hưởng thú vui riêng.

Phủ Lại bộ Thượng thư hay phủ Lễ bộ Thượng thư từ xưa đến nay vẫn là một phủ đệ đầy quyền thế.

Trước khi Hàn tộc lớn mạnh, số lượng các vị quan viên ngày ngày ra ra vào vào phủ Lại bộ Thượng thư của Tô gia hòng tìm nơi nương tựa vốn không ít. Chỉ có điều sau này, khi Hàn tộc mạnh lên, phủ Lại bộ Thượng thư của Tô gia rõ ràng đã vắng vẻ đi ít nhiều. Bọn hạ nhân trong phủ tiền thưởng mỗi tháng cũng bị giảm đi.

Đêm đã về khuya.

Sân trong hậu viên phủ Lại bộ Thượng thư là nơi ở của Tô thiếu gia Tô Vũ Đình. Cả người trong phủ lẫn người ngoài phủ đều hiểu rất rõ,Tô Vũ Đình khi ở doanh quân Phượng Tường bị ngã ngựa, chấn thương, phải nằm yên không nhúc nhích. Hiện thời gã vẫn đang tĩnh dưỡng.

Thời gian Tô thiếu gia tĩnh dưỡng chẳng những người ngoài phủ không được thấy mặt, mà ngay cả người trong phủ cũng không thể tuỳ tiện đi vào nơi gã ở.

Trời đông, tuyết ngừng rơi đã được hai ngày. Ngày hôm nay, hoàng hôn vừa buông xuống, tuyết lại đã bắt đầu rơi. Đến đêm khuya, tuyết rơi càng nhiều, từng bông tuyết lớn bay lả tả trong không trung, trắng xoá cả con đường.

Tô Vũ Đình vốn bị thương giờ đang mặc thường phục, ngồi bên bàn. Dưới ánh sáng ngọn đèn dầu, gã cẩn thận lấy giấy ráp chà chà đầu cây thương sáng trắng như tuyết.

Cây ngân thương trắng như tuyết này cả thân đều có màu trắng bạc!

Lúc trước, gã đã sử dụng cây thương này hợp lực với Hàn Mạc ngăn địch trong rừng rậm.

Chờ đến lúc cây ngân thương sáng loáng, Tô Vũ Đình mới cẩn thận đặt nó ở bên tường. Gã đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khẽ chớp mắt nhìn màn tuyết dày trên sân.

-Quán vẫn còn mở sao?
Tô Vũ Đình nhìn quán nhỏ phía đông, lẩm bẩm nói một mình.



Mùa đông khắc nghiệt. Mỗi ngày trời còn chưa về chiều, các cửa hàng đều đã đóng cửa. Đến khuya mà còn có quán nào mở cửa là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Thế nhưng trên một con đường trong kinh thành, mặc dù đêm đã khuya vẫn còn một quầy hàng đang buôn bán.

Trên con phố này có vài đổ phường đang đánh cuộc.

Các quan to hay người giàu thường thích đánh cuộc, nên nơi đây có rất nhiều đổ phường. Các đổ phường này đều được bày trí xa hoa, lãng phí, phục vụ bên trong hết sức chu đáo. Khách nhân đến đánh bạc đều là những người giàu có, vung tiền như rác.

Người dân bình thường cũng không thiếu gì người ham mê đánh cuộc.

Con phố này dù không dài nhưng có đến ba phường đổ. Mỗi ngày ở đây đều chật kín người qua lại, bất kể ngày đêm. Đêm hôm khuya khoắt, chơi nhiều ắt đói bụng, bọn họ tất nhiên sẽ muốn tìm tiệm ăn. Quầy hàng này chính là lựa chọn tốt nhất của bọn họ.

Quầy hàng không lớn, dựng lên giữa trời đông giá rét, được dựng bằng bạt. Trong căn bạt có hai cái bàn, là nơi những người có chút thân phận, địa vị nhất định sẽ không thèm để mắt đến. Thế nhưng quầy hàng này làm ăn buôn bán lại vô cùng tốt, thường thường khách quen vào đều gọi một bát mì nóng hổi và há cảo, nhanh chóng giải quyết cho no bụng.

Người mở quán là một cặp tỷ đệ.

Khách hàng đến quán đều là những người quen của bọn họ.

Người tỷ tỷ là một đại cô nương có mái tóc rất dài, đệ đệ là một người câm điếc.

Không ai biết bọn họ đến từ đâu. Chỉ biết hai năm trước, bọn họ đột nhiên xuất hiện ở đây, đưa theo người phụ thân mắc bệnh nặng, vào kinh thành tìm thầy thuốc.

Cửa hàng bọn họ mở ra thứ nhất là để kiếm sống qua ngày, thứ hai là để lo thuốc cho người cha già.

Tuyết tung bay theo gió, căn bạt đã không còn khách ghé thăm. Người đệ đệ câm điếc ngồi co ro trên ghế cạnh xe bếp lò. Người tỷ tỷ có mái tóc dài đang đi đi lại lại bên cạnh.

Xe bếp lò này là công cụ kiếm ăn của bọn họ. Phía trên xe đẩy có đặt một bếp lò, trên bếp có đặt một cái chảo sắt. Công việc của người đệ đệ là liên tục giữ lửa cho bếp lò, đảm bảo nồi nước luôn nóng, có thế thì bất cứ khi nào khách hàng ghé qua đều có thể nhanh chóng được ăn những món ăn nóng sốt.

Âm thanh “lạo xạo lạo xao” dẫm lên tuyết vang vào trong căn bạt. Vị cô nương biết có khách đến, vội ngừng tay, chạy ra nghênh đón. Khách hàng là một người mặc áo choàng đen, gương mặt đã bị vành nón che khuất, gã cầm một bọc trong tay, trông khá nặng.

Vừa nhìn thấy bóng người này, vị cô nương đã thay đổi sắc mặt.

Người nọ đi đến căn bạt, nhẹ nhàng cởi mũ ra sau lưng. Gương mặt gã vừa lộ ra hoá ra chính là Chỉ huy sứ doanh Phượng Tường Tô Vũ Đình.

Tô Vũ Đình nhìn cô nương, dịu dàng cười, nói:
-Ta đến ăn mì nóng!
Gã đặt cái bọc sang một bên, ngồi xuống cái bàn bên cạnh.

Cô nương ra sức gật đầu, vội vàng chạy đến bên xe bếp lò, nhanh nhẹn lấy mì.

Người đệ đệ câm điếc đang uể oải ngủ cũng sáng rỡ đôi mắt. Hắn đứng lên, nhanh chân bước đến bên cạnh Tô Vũ Đình, khoa tay múa chân, miệng “a a”.

Tô Vũ Đình giơ tay, gõ nhẹ lên đầu người đệ đệ câm điếc, cười nói:
-Ta cũng nhớ đệ, chỉ có điều công việc rất nhiều, nên nửa tháng rồi không ghé qua đây được!

Người đệ đệ câm điếc gật đầu, chợt nhớ ra chuyện gì, liền lấy trong ngực ra một bọc giấy, cẩn thận mở ra. Bên trong bọc giấy có hai viên kẹo hồ lô đường, hắn lại chỉ chỉ miệng Tô Vũ Đình, vẻ mặt chờ đợi.

Tô Vũ Đình dịu dàng cười. Gã thân là nhân vật giàu sang phú quý bậc nhất của Yến Quốc, nhưng không hề khách khí, nhẹ nhàng nhặt lấy một viên, cắn một cái, rồi gật đầu cười, nói:
-Thật sự ngon lắm. Đây là người khác cho đệ câm. Đệ câm muốn cho ta ăn cùng, đúng không?

Người đệ câm xem chừng rất thân thiết với Tô Vũ Đình, mau lẹ gật đầu.

Tô Vũ Đình cười ha ha, lấy ra một cái hộp gỗ trong bọc đặt trên bàn. Gã nhẹ nhàng mở ra, bên trong hộp cũng là một món điểm tâm. Gã lấy một khối, đưa đến bên miệng đệ câm, nói:
-Ngươi nếm thử cái này xem!

Đệ câm không ăn ngay, mà quay đầu nhìn cô nương có mái tóc dài.

Cô nương này dáng người yểu điệu, thướt tha, đôi mắt nàng trong suốt như nước, khuôn mặt thanh tú. Tuy nàng mặc một cái áo bông dày dặn, cũ kỹ nhưng cũng không che giấu được vẻ thanh lệ của nàng.

Cô nương thấy đệ câm liếc nhìn mình, liền nhẹ nhàng lắc đầu.

Đệ câm thoáng thất vọng, nhưng tỷ tỷ đã nói hắn chỉ còn cách nghe theo mà thôi. Hắn lùi lại, cố không thèm miếng điểm tâm rất hấp dẫn kia.

Tô Vũ Đình thở dài, nói:
-Sao phải làm khó hắn!

Cô nương nói:
-Ngươi…Chúng ta đã nợ ngươi rất nhiều rồi. Có mất cả cuộc đời này chúng ta cũng không thể báo đáp cho ngươi được!

Tô Vũ Đình nhíu mày, thản nhiên nói:
-Vì sao tới hôm nay nàng còn nói như vậy. Chẳng nhẽ nàng nghĩ ta làm mọi chuyện chỉ vì muốn được cả nhà nàng báo đáp thôi sao?

Cô nương thấy khẩu khí không hài lòng của Tô Vũ Đình, tức thì thoáng sợ hãi.

Tô Vũ Đình thở dài, đặt điểm tâm vào trong hộp gỗ, đưa cho đệ câm, nói:
-Đệ câm, mau cầm lấy!

Đệ câm không dám nhận lấy.

Cô nương cuối cùng khẽ thở dài:
-Đệ câm, còn không mau cảm ơn đại ca đi!

Đệ câm tức thì vui vẻ, nhận lấy hộp gỗ.

Cô nương mang bát mì nóng hổi lên, bên trong bát còn bỏ thêm hai quả trứng. Tô Vũ Đình không khách khí, cầm đũa, sì soạp ăn. Hai tỷ muội kia đứng bên cạnh vui vẻ nhìn.

Ăn sạch bát mì, đến nước cũng uống cạn, Tô Vũ Đình mới buông bát, cười nói:
-Đã lâu không ăn ngon như vậy rồi!

Cô nương khẽ cắn cắn môi, thấp giọng nói:
-Ngươi…Ngươi muốn ăn thì ngày nào đến cũng được mà!

Tô Vũ Đình cười ha ha, tức thì nghiêm nghị, hỏi:
-Bệnh tình của phụ thân nàng giờ thế nào rồi?

-Cách đây không lâu, thầy thuốc Tô đại ca từng mời đến có ghé qua đây, nói bệnh tình của gia phụ đã tốt lên khá nhiều, chỉ cần chịu khó chăm sóc, uống thuốc sẽ khỏi thôi.
Cô nương thấp giọng nói, đôi mắt nàng trong veo nhìn gã:
-Tô đại ca, ngươi giúp chúng ta nhiều như vậy, ta…Ta thật sự không biết nên báo đáp như thế nào.

Tô Vũ Đình cười khổ nói:
-Vì sao nàng lúc nào cũng phải nói đến hai chữ “báo đáp” mới được?!
Dừng một chút, gã lại nói:
-Có thể khoẻ bệnh là tốt rồi.
Gã lấy cái bọc qua, nói:
-Trong này có một cái áo choàng, do ta tự tay làm, tặng cho nàng. Còn có một chút ngân lượng nữa…

-Không được!
Cô nương vội vàng xua tay, nói:
-Tô đại ca, ta đã nợ ngươi rất nhiều rồi. Những thứ này ta không thể nhận được. Ngân lượng ngươi cho ta lần trước ta vẫn còn một ít, vẫn đủ dùng!

Tô Vũ Đình đứng dậy, nhíu mày, thở dài nói:
-Nếu thật muốn trả lại, cứ chờ đến khi nào phụ thân nàng khoẻ lại đã!
Gã dừng lại một chút, thoáng suy nghĩ, lát sau lại nói:
-Số tiền đó cứ để mua thuốc thang cho phụ thân nàng, phần còn lại để tỷ đệ nàng trang trải cuộc sống. Gần đây kinh thành có phát sinh một số chuyện, tình hình không được ổn định. Hai người mau thu dọn, trở về phòng ở đi. Trong vòng một tháng này, đừng mở quán nữa. Khi nào mọi chuyện ổn định trở lại, ta sẽ đến tìm hai người.

Cô nương thoáng giật mình, nhìn Tô Vũ Đình.

Tô Vũ Đình bình tĩnh nói:
-Nghe ta nói đi. Mau rời khỏi đây đi.
Gã đến bên đệ câm, dịu dàng nói:
-Đệ câm, đại ca có việc quan trọng, một thời gian nữa không thể đến thăm hai người. Khi nào ta xong việc, nhất định sẽ đi tìm các ngưoi. Nhớ đi theo tỷ tỷ, cho dù có chuyện gì cũng đừng sợ nhé!
Nói tới đây, gã không nói gì nữa, liếc mắt nhìn vị cô nương một hồi rồi mới nhấc mũ lên che kín khuôn mặt. Gã thoáng do dự, rồi chậm rãi ra khỏi căn bạt.

Gã vừa giẫm lên lớp tuyết dày, đi được vài bước, vị cô nương đã đuổi theo, run giọng nói:
-Tô đại ca, ngươi chờ một chút!

Tô Vũ Đình dừng chân, nhưng không quay đầu lại, lẳng lặng đứng chờ.

-Có phải ngươi…Ngươi gặp chuyện gì nguy hiểm hay không?
Vị cô nương đỏ hoe đôi mắt:
-Ngươi ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may nhé!

Tô Vũ Đình nhẹ giọng hỏi:
-Nàng có biết tên thật của ta là gì không?

Cô nương lắc đầu.

-Ta tên là Tô Vũ Đình!
Tô Vũ Đình bình tĩnh nói:
-Nếu lần này ta không chết, nhất định sẽ trở về gặp mọi người. Nếu ta chết, mọi người sống tốt nhé!
Nói xong, Tô Vũ Đình giẫm lên tuyết, dứt khoát bước đi.

Mãi đến khi bóng dáng Tô Vũ Đình đã biến mất, vị cô nương có mái tóc rất dài đó vẫn còn ngơ ngác nhìn theo hướng gã rời đi.

-A a a!
Phía sau có tiếng của đệ câm.

Vị cô nương đi qua, chỉ thấy người đệ câm vừa mở cái bọc. Nàng nhìn cái bọc, giật mình.

Trong bọc ngoài một gói bạc, còn có một món đồ rất quý giá, chính là một chiếc áo choàng may bằng da hổ, là áo choàng bằng da hổ thật!

back top