Cư dân trên Tiên nhân Đảo từ trước đến giờ đều thức dậy từ rất sớm, ra biển cướp bóc tự nhiên là một loại thủ đoạn sinh tồn của bọn họ, nhưng cũng nhiều lúc, bọn họ dong thuyền cắm câu ở gần biển đánh cá, bảo đảm người trên đảo có đủ cái ăn.
Trên Đảo mặc dù rất nhiều trái cây, nhưng là vì bảo vệ cảnh vật trên Đảo, những trái cây đó cũng không phải tùy ý mà được hái, thỉnh thoảng có tổ chức mấy lần hái trái cây nhưng cũng không nhiều. Thức ăn của mọi người chủ yếu là tới từ biển, tất cả sinh vật trên Đảo đều không được tùy ý mà giết hại, từ điểm này cho thấy con người nơi đây sống rất hài hòa cùng tự nhiên.
Trên một bãi đất trống ở trong rừng, Đỗ Băng Nguyệt cùng mọi người mang theo một cái thùng sắt thật lớn, đã sắp đặt xong xuôi, hơn nữa dưới đáy thùng đã xếp đầy củi, tùy thời có thể nổi lửa.
Mọi người hiển nhiên rất tò mò bởi hành động này, xung quanh có không ít người bàn luận xôn xao, còn có người khác hỏi:
- Đại tiểu thư, sắp đặt những thứ này để làm gì? Đun nước để tắm rửa sao?
Lập tức có người nói:
- Hoàng lão hổ, ngươi nói ít một chút đi? Tắm cho ai? Cái này là để cho ngươi tắm đó?
Mọi người lập tức cười ồ lên, người trên Đảo không theo khuôn phép giống người trên bờ, phần lớn là hán tử thô lỗ, thỉnh thoảng nói cười giỡn chơi cũng là điều bình thường. Đỗ Băng Nguyệt từ nhỏ sống chung cùng bọn họ, cũng không tức giận, mà cười khanh khách nói:
- Hoàng lão hổ, ngươi có muốn tắm rửa một chút hay không? Đợi nổi lửa nấu nước xong, rồi cho mọi người dội nước từ đầu đến chân cho ngươi thoải mái.
Hoàng lão hổ kia ha hả cười, khoát tay nói:
- Không dám, không dám! Bị thùng nước sôi này dội xuống, ta chẳng phải bị xối chín hay sao?
- Xối chín cũng tốt, lại có lợn sữa ăn!
Có người chế giễu , mọi người lại được một trận cười to.
...
Khi Đảo chủ cùng Hàn Mạc chậm rãi đi tới , thần sắc của mọi người nhất thời trở nên kính sợ. Đối với việc Đảo chủ một lần nữa khống chế thế cục của Tiên Nhân Đảo, mọi người tự nhiên tôn kính vô cùng. Mà đối với thanh niên tuấn tú kia, mọi người cũng biết hắn là đệ tử Hàn gia, trong nội tâm trừ sự tôn kính ra thì nhiều hơn chính là sợ hãi.
Có thể làm cho Lãnh Chiếu phải tự sát, người trẻ tuổi này dĩ nhiên không tầm thường chút nào, cho dù hiện tại trên mặt hắn luôn mang theo nụ cười ấm áp như gió mùa xuân, nhưng mọi người vẫn không nhịn được mà có chút sợ hãi.
- Không tệ!
Hàn Mạc thấy chuẩn bị thỏa đáng, mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn đám người chung quanh, quay sang Đảo chủ thấp giọng nói:
- Đảo chủ, mọi người tụ tập ở chỗ này sợ không tiện, hãy cho mọi người giải tán đi.
Mặc dù không biết là có gì không tiện, nhưng Đảo chủ vẫn phất phất tay, cao giọng nói:
- Tất cả giải tán mau lên!
Mọi người mặc dù rất hiếu kỳ kế tiếp sẽ phát sinh những gì, nhưng mà Đảo chủ đã có phân phó, mọi người cũng không dám không nghe, rối rít rời đi. Sau chốc lát, chỉ còn lại mấy người Đỗ Băng Nguyệt mà thôi.
- Đốt lửa lên đi!
Hàn Mạc cười nói:
- Băng Nguyệt! Muội đem nước trong thùng đun nóng đi.
Đỗ Băng Nguyệt cũng không hỏi nhiều, dẫn mấy người đốt lửa, còn có người đặc biệt ngồi ở một bên thêm củi.
Đảo chủ vuốt râu không hiểu nói:
- Ngũ công tử, sao lão phu càng cảm thấy hồ đồ nha!
Hàn Mạc lúc này cũng không giấu diếm nữa mà nói:
- Đảo chủ, Tiểu Ngũ đã nói qua, bệnh trên người Đảo chủ không phải là bệnh nan y gì, nhưng mà có thể xác nhận nội tạng của Đảo chủ bị bệnh gì .
- Àh!
Đảo chủ nói:
- Ngũ công tử có biết là bệnh gì không?
- Ngưng huyết.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Mặc dù ta không biết nguyên do, nhưng Tiểu Ngũ cho là bên trong lồng ngực của Đảo chủ có lẽ có một chỗ ngưng huyết, chỗ ngưng huyết này lớn nhỏ ta thực không biết, nhưng sẽ đối với sự lưu thông khí huyết trong cơ thể Đảo chủ sinh ra ảnh hưởng. Theo lời Đảo chủ thì ngực hay bị đau, có thể có chính là sự ngưng huyết này cản trở, hơn nữa hơi thở không thuận, sẽ rất dễ làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông trong một thời gian ngắn thậm chí là trạng thái chết giả.
Đảo chủ đang trầm tư, đột nhiên giương lông mày lên nói:
- Ngũ công tử, bốn năm trước khi mắc bệnh, ta từng ở trên biển làm một vụ mua bán, đối phương có một nhân vật lợi hại. Ta cùng với hắn đại chiến gần trăm hiệp mới chém chết hắn, nhưng cũng bị trọng quyền của hắn đánh vào ngực, lúc ấy cơ hồ ta tưởng bị một quyền kia đánh chết. Theo ý kiến của ngươi, có khả năng là một quyền kia đã đem bên trong ngực của ta chấn ra máu, mới xuất hiện ngưng huyết theo lời Ngũ công tử?
Hàn Mạc vừa nghe, lại càng thêm khẳng định phán đoán của mình, nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Đảo chủ, cụ thể là dạng gì, ta cũng không biết, chẳng qua chỉ là đoán thôi. Nếu thật là ngưng huyết, như vậy thì biện pháp này của ta có lẽ sẽ có hiệu quả.
Đảo chủ một lần nữa đem tầm mắt nhìn về phía thùng sắt, đầy bụng nghi ngờ.
- Đảo chủ, thân thể con người gân mạch thiên ti vạn lũ, nếu bị bế tắc một chỗ, đối với thân thể con người sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Đảo chủ kiến thức rộng rãi, có lẽ biết thiên hạ này có một loại suối, nước bên trong một năm bốn mùa luôn ấm áp như thường, sẽ không bởi vì mùa biến hóa mà thay đổi độ ấm của nước.
- Đó là Ôn Tuyền!
Đảo chủ lập tức nói:
- Lão phu từng nghe nói qua, Yến quốc có năm sáu nơi có Ôn Tuyền, bất quá đều là nơi cho các quý tộc tạo thành hoa viên mà hưởng thụ thôi, người bình thường không có cái diễm phúc ấy.
Hàn Mạc cười nói:
- Đảo chủ nói rất đúng, nó được gọi là Ôn Tuyền. Những quan lại quyền quý kia có lẽ cũng không biết rõ Ôn Tuyền đến tột cùng có tác dụng gì, bọn họ chẳng qua là cảm thấy khi ngâm mình ở bên trong rất thoải mái, là một loại hưởng thụ xa xỉ mà thôi. Thật ra thì ngâm mình trong Ôn Tuyền cũng là một phương pháp điều dưỡng thân thể rất tốt, chẳng những làm cho da thịt săn chắc mềm mại. Mà quan trọng nhất chính là ở nơi nhiệt độ như thế này, những tạp chất trong gân mạch mạch máu cơ thể con người tất cả sẽ bị loại bỏ, tạo ra sự thư giãn gân cốt cùng thoải mái khi máu huyết được lưu thông, có tác dụng điều khí dưỡng thần.
Hắn chỉ vào cái thùng sắt lớn cười nói:
- Trên đảo không có Ôn Tuyền, cho nên Tiểu Ngũ tạo một cái, mặc dù so với Ôn Tuyền chân chính có tác dụng kém hơn, nhưng cũng có thể điều dưỡng huyết khí cho Đảo chủ.
Đảo chủ đương nhiên không phải là người ngốc, hắn hiểu được ý tứ của Hàn Mạc, giật mình nói:
- Ngũ công tử, ngươi lo lắng nước trong thùng sắt quá nóng, cho nên tìm Tứ La thạch là để hạ nhiệt độ xuống, đạt tới hiệu quả như Ôn Tuyền sao?
Hàn Mạc giơ ngón tay cái lên nói:
- Có câu nói "gừng càng già càng cay", Đảo chủ quả nhiên hiểu được ý của ta. Không sai, nước trong thùng sắt, nếu cứ tiếp tục đun nóng, một khi cứ như vậy nước sẽ nóng lên trên dưới một trăm độ... À! Ý là nhiệt độ rất cao, nhưng mà nếu tắt lửa đi thì nhiệt độ của nước sẽ rất mau hạ xuống, lúc đó nước trong thùng sắt sẽ không đạt tới một tiêu chuẩn ổn định, như vậy lại càng không thể có hiệu quả như Ôn Tuyền. Nếu có Tứ La Thạch phụ trợ, thì dù cho có đun nóng cỡ nào, cũng sẽ không vượt qua bốn mươi độ... Nói cách khác, có thể thích hợp để ngâm mình, mà nhiệt độ có thể giữ yên ở một trạng thái nhất định.
Hắn nói xong, nhìn thấy thần sắc của Đảo chủ có chút cổ quái.
Đảo chủ vuốt vuốt chòm râu, lúng túng nói:
- Ngũ công tử, ngươi không phải là để cho lão phu ở chỗ này mà nhảy vào thùng sắt tắm rửa chứ?
- Không phải là tắm rửa!
Hàn Mạc lập tức cải chính:
- Là chữa bệnh, nơi này không khí thanh nhàn, đối với bệnh tình của Đảo chủ có sự trợ giúp rất lớn.
- Ngũ công tử quả nhiên còn trẻ mà thông tuệ, biện pháp như vậy mà cũng có thể nghĩ ra, lão phu thật là bội phục, bội phục!
Đảo chủ cười cười lắc đầu, cũng không biết lời này là khen hay là chê.
Đỗ Băng Nguyệt lập tức đi lên nói:
- Cha! Ngũ công tử làm như vậy, tự nhiên là có mấy phần nắm chắc, người cứ nghe Ngũ công tử là được.
Mặc dù thời gian nàng cùng Hàn Mạc ở chung không lâu, thấy Hàn Mạc nhìn thì lông bông, nhưng khi xảy ra chuyện, thì hắn lại tự tin mười phần. Hơn nữa làm việc luôn tỉnh táo, chuyện gì cũng tỉnh táo suy nghĩ sâu xa mới xuất thủ, cho nên từ tận đáy lòng nàng đối với Hàn Mạc thực sự khâm phục.
Bệnh tình của Đảo chủ, từ trước tới giờ vẫn luôn là tâm bệnh của Đỗ Băng Nguyệt, hôm nay có biện pháp trị liệu, vô luận thế nào nàng cũng muốn Đảo chủ thử một lần.
Lửa cháy rừng rực, mặc dù nước trong thùng rất nhiều, nhưng không bao lâu, nước đã sôi trào. Hàn Mạc lập tức cho người đem ba mươi viên Tứ La thạch bên cạnh bỏ vào trong thùng, chỉ trong chốc lát, nước đang sôi trong thùng lại bình thường trở lại.
Tứ La thạch quả loại đá là rất kỳ quái, lần đầu tiên lúc Hàn Mạc bốn tuổi đã phát hiện loại ra loại đá này, liền cảm thán tạo hóa vĩ đại, thế gian thật là vô kỳ bất hữu (không thiếu những điều lạ), ngay cả loại đá hạ nhiệt độ như thế này mà cũng có thể chế tạo ra .
Hơn nữa loại đá này sinh ra ở biển cạn, muốn tìm cũng không khó.
- Băng Nguyệt! Muội lưu lại một người chăm sóc là được, những người khác nên rời đi thôi.
Hàn Mạc cười híp mắt nói.
Đợi khi mọi người rời đi, chỉ để lại Đại Bảo ở lại nhóm lửa, Đảo chủ lúc này mới lúng túng bỏ đi áo ngoài, mặc áo trong nhảy vào thùng sắt, vừa vào thùng liền có cảm giác nhiệt độ vừa phải, thật thoải mái nha!
Từ trước đến giờ hải tặc có thói quen không dùng nước nóng để tắm rửa, Tiên Nhân Đảo một năm bốn mùa ngày nào cũng như mùa xuân, nhưng Đại Đông Hải thì quanh năm nhiệt độ biến hóa không lớn, khí hậu thích hợp, nước biển chính là nước tắm tuyệt vời nhất rồi.
Hải tặc cũng không tắm nhiều lắm, nam nhân khi tắm đều tiến vào biển bơi một vòng, chuẩn bị bùn cát vẽ loạn một hồi là xong, còn nữ nhân thì đem nước biển về nhà tắm rửa.
- Đảo chủ, biện pháp này không thể thấy hiệu quả trong phút chốc, thậm chí một ngày hay hai ngày… mười ngày, nửa tháng cũng chưa chắc thấy hiệu quả, nhưng nếu kiên trì một chút, ta nghĩ nó sẽ có lợi thật lớn cho bệnh tình của Đảo chủ.
Hàn Mạc nói.
Đảo chủ ngồi trong thùng sắt, ha hả cười nói:
- Ngũ công tử, biện pháp như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra. Lão phu đã nói, còn nước còn tát, thành sự hay không là do thiên ý, nếu chứng bệnh của lão phu khỏi hẳn, lão phu thật sự phải cảm kích đại ân đại đức của Ngũ công tử đó!
- Đảo chủ còn phải dạy Đỗ cô nương trở thành nữ kiệt trên biển, ông trời sẽ có mắt mà!
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, rồi mới mỉm cười nói.
Đảo chủ thở dài, sau đó ở trong thùng ôm quyền với Hàn Mạc, nói:
- Ngũ công tử, thành tâm mà nói, lần đầu gặp ngươi lão phu thật không nghĩ tới Ngũ công tử lại anh dũng thần võ như thế... lão phu đã nhìn nhầm rồi. Cách hành động và ứng xử của của Ngũ công tử, so với niên kỉ của ngài thành thục tĩnh táo hơn nhiều. Trong mắt lão phu, ngày sau người chắc chắn là một nhân vật rất tài giỏi, Tiên Nhân Đảo ta ngày sau có thể đi theo Ngũ công tử gây dựng sự nghiệp, đó chính là phúc phận của mọi người.
- Đảo chủ quá khen.
Hàn Mạc ha hả cười, ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói:
-Chỉ mong ta thật sự có thể làm được chuyện này!
Trên Đảo mặc dù rất nhiều trái cây, nhưng là vì bảo vệ cảnh vật trên Đảo, những trái cây đó cũng không phải tùy ý mà được hái, thỉnh thoảng có tổ chức mấy lần hái trái cây nhưng cũng không nhiều. Thức ăn của mọi người chủ yếu là tới từ biển, tất cả sinh vật trên Đảo đều không được tùy ý mà giết hại, từ điểm này cho thấy con người nơi đây sống rất hài hòa cùng tự nhiên.
Trên một bãi đất trống ở trong rừng, Đỗ Băng Nguyệt cùng mọi người mang theo một cái thùng sắt thật lớn, đã sắp đặt xong xuôi, hơn nữa dưới đáy thùng đã xếp đầy củi, tùy thời có thể nổi lửa.
Mọi người hiển nhiên rất tò mò bởi hành động này, xung quanh có không ít người bàn luận xôn xao, còn có người khác hỏi:
- Đại tiểu thư, sắp đặt những thứ này để làm gì? Đun nước để tắm rửa sao?
Lập tức có người nói:
- Hoàng lão hổ, ngươi nói ít một chút đi? Tắm cho ai? Cái này là để cho ngươi tắm đó?
Mọi người lập tức cười ồ lên, người trên Đảo không theo khuôn phép giống người trên bờ, phần lớn là hán tử thô lỗ, thỉnh thoảng nói cười giỡn chơi cũng là điều bình thường. Đỗ Băng Nguyệt từ nhỏ sống chung cùng bọn họ, cũng không tức giận, mà cười khanh khách nói:
- Hoàng lão hổ, ngươi có muốn tắm rửa một chút hay không? Đợi nổi lửa nấu nước xong, rồi cho mọi người dội nước từ đầu đến chân cho ngươi thoải mái.
Hoàng lão hổ kia ha hả cười, khoát tay nói:
- Không dám, không dám! Bị thùng nước sôi này dội xuống, ta chẳng phải bị xối chín hay sao?
- Xối chín cũng tốt, lại có lợn sữa ăn!
Có người chế giễu , mọi người lại được một trận cười to.
...
Khi Đảo chủ cùng Hàn Mạc chậm rãi đi tới , thần sắc của mọi người nhất thời trở nên kính sợ. Đối với việc Đảo chủ một lần nữa khống chế thế cục của Tiên Nhân Đảo, mọi người tự nhiên tôn kính vô cùng. Mà đối với thanh niên tuấn tú kia, mọi người cũng biết hắn là đệ tử Hàn gia, trong nội tâm trừ sự tôn kính ra thì nhiều hơn chính là sợ hãi.
Có thể làm cho Lãnh Chiếu phải tự sát, người trẻ tuổi này dĩ nhiên không tầm thường chút nào, cho dù hiện tại trên mặt hắn luôn mang theo nụ cười ấm áp như gió mùa xuân, nhưng mọi người vẫn không nhịn được mà có chút sợ hãi.
- Không tệ!
Hàn Mạc thấy chuẩn bị thỏa đáng, mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn đám người chung quanh, quay sang Đảo chủ thấp giọng nói:
- Đảo chủ, mọi người tụ tập ở chỗ này sợ không tiện, hãy cho mọi người giải tán đi.
Mặc dù không biết là có gì không tiện, nhưng Đảo chủ vẫn phất phất tay, cao giọng nói:
- Tất cả giải tán mau lên!
Mọi người mặc dù rất hiếu kỳ kế tiếp sẽ phát sinh những gì, nhưng mà Đảo chủ đã có phân phó, mọi người cũng không dám không nghe, rối rít rời đi. Sau chốc lát, chỉ còn lại mấy người Đỗ Băng Nguyệt mà thôi.
- Đốt lửa lên đi!
Hàn Mạc cười nói:
- Băng Nguyệt! Muội đem nước trong thùng đun nóng đi.
Đỗ Băng Nguyệt cũng không hỏi nhiều, dẫn mấy người đốt lửa, còn có người đặc biệt ngồi ở một bên thêm củi.
Đảo chủ vuốt râu không hiểu nói:
- Ngũ công tử, sao lão phu càng cảm thấy hồ đồ nha!
Hàn Mạc lúc này cũng không giấu diếm nữa mà nói:
- Đảo chủ, Tiểu Ngũ đã nói qua, bệnh trên người Đảo chủ không phải là bệnh nan y gì, nhưng mà có thể xác nhận nội tạng của Đảo chủ bị bệnh gì .
- Àh!
Đảo chủ nói:
- Ngũ công tử có biết là bệnh gì không?
- Ngưng huyết.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Mặc dù ta không biết nguyên do, nhưng Tiểu Ngũ cho là bên trong lồng ngực của Đảo chủ có lẽ có một chỗ ngưng huyết, chỗ ngưng huyết này lớn nhỏ ta thực không biết, nhưng sẽ đối với sự lưu thông khí huyết trong cơ thể Đảo chủ sinh ra ảnh hưởng. Theo lời Đảo chủ thì ngực hay bị đau, có thể có chính là sự ngưng huyết này cản trở, hơn nữa hơi thở không thuận, sẽ rất dễ làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông trong một thời gian ngắn thậm chí là trạng thái chết giả.
Đảo chủ đang trầm tư, đột nhiên giương lông mày lên nói:
- Ngũ công tử, bốn năm trước khi mắc bệnh, ta từng ở trên biển làm một vụ mua bán, đối phương có một nhân vật lợi hại. Ta cùng với hắn đại chiến gần trăm hiệp mới chém chết hắn, nhưng cũng bị trọng quyền của hắn đánh vào ngực, lúc ấy cơ hồ ta tưởng bị một quyền kia đánh chết. Theo ý kiến của ngươi, có khả năng là một quyền kia đã đem bên trong ngực của ta chấn ra máu, mới xuất hiện ngưng huyết theo lời Ngũ công tử?
Hàn Mạc vừa nghe, lại càng thêm khẳng định phán đoán của mình, nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Đảo chủ, cụ thể là dạng gì, ta cũng không biết, chẳng qua chỉ là đoán thôi. Nếu thật là ngưng huyết, như vậy thì biện pháp này của ta có lẽ sẽ có hiệu quả.
Đảo chủ một lần nữa đem tầm mắt nhìn về phía thùng sắt, đầy bụng nghi ngờ.
- Đảo chủ, thân thể con người gân mạch thiên ti vạn lũ, nếu bị bế tắc một chỗ, đối với thân thể con người sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Đảo chủ kiến thức rộng rãi, có lẽ biết thiên hạ này có một loại suối, nước bên trong một năm bốn mùa luôn ấm áp như thường, sẽ không bởi vì mùa biến hóa mà thay đổi độ ấm của nước.
- Đó là Ôn Tuyền!
Đảo chủ lập tức nói:
- Lão phu từng nghe nói qua, Yến quốc có năm sáu nơi có Ôn Tuyền, bất quá đều là nơi cho các quý tộc tạo thành hoa viên mà hưởng thụ thôi, người bình thường không có cái diễm phúc ấy.
Hàn Mạc cười nói:
- Đảo chủ nói rất đúng, nó được gọi là Ôn Tuyền. Những quan lại quyền quý kia có lẽ cũng không biết rõ Ôn Tuyền đến tột cùng có tác dụng gì, bọn họ chẳng qua là cảm thấy khi ngâm mình ở bên trong rất thoải mái, là một loại hưởng thụ xa xỉ mà thôi. Thật ra thì ngâm mình trong Ôn Tuyền cũng là một phương pháp điều dưỡng thân thể rất tốt, chẳng những làm cho da thịt săn chắc mềm mại. Mà quan trọng nhất chính là ở nơi nhiệt độ như thế này, những tạp chất trong gân mạch mạch máu cơ thể con người tất cả sẽ bị loại bỏ, tạo ra sự thư giãn gân cốt cùng thoải mái khi máu huyết được lưu thông, có tác dụng điều khí dưỡng thần.
Hắn chỉ vào cái thùng sắt lớn cười nói:
- Trên đảo không có Ôn Tuyền, cho nên Tiểu Ngũ tạo một cái, mặc dù so với Ôn Tuyền chân chính có tác dụng kém hơn, nhưng cũng có thể điều dưỡng huyết khí cho Đảo chủ.
Đảo chủ đương nhiên không phải là người ngốc, hắn hiểu được ý tứ của Hàn Mạc, giật mình nói:
- Ngũ công tử, ngươi lo lắng nước trong thùng sắt quá nóng, cho nên tìm Tứ La thạch là để hạ nhiệt độ xuống, đạt tới hiệu quả như Ôn Tuyền sao?
Hàn Mạc giơ ngón tay cái lên nói:
- Có câu nói "gừng càng già càng cay", Đảo chủ quả nhiên hiểu được ý của ta. Không sai, nước trong thùng sắt, nếu cứ tiếp tục đun nóng, một khi cứ như vậy nước sẽ nóng lên trên dưới một trăm độ... À! Ý là nhiệt độ rất cao, nhưng mà nếu tắt lửa đi thì nhiệt độ của nước sẽ rất mau hạ xuống, lúc đó nước trong thùng sắt sẽ không đạt tới một tiêu chuẩn ổn định, như vậy lại càng không thể có hiệu quả như Ôn Tuyền. Nếu có Tứ La Thạch phụ trợ, thì dù cho có đun nóng cỡ nào, cũng sẽ không vượt qua bốn mươi độ... Nói cách khác, có thể thích hợp để ngâm mình, mà nhiệt độ có thể giữ yên ở một trạng thái nhất định.
Hắn nói xong, nhìn thấy thần sắc của Đảo chủ có chút cổ quái.
Đảo chủ vuốt vuốt chòm râu, lúng túng nói:
- Ngũ công tử, ngươi không phải là để cho lão phu ở chỗ này mà nhảy vào thùng sắt tắm rửa chứ?
- Không phải là tắm rửa!
Hàn Mạc lập tức cải chính:
- Là chữa bệnh, nơi này không khí thanh nhàn, đối với bệnh tình của Đảo chủ có sự trợ giúp rất lớn.
- Ngũ công tử quả nhiên còn trẻ mà thông tuệ, biện pháp như vậy mà cũng có thể nghĩ ra, lão phu thật là bội phục, bội phục!
Đảo chủ cười cười lắc đầu, cũng không biết lời này là khen hay là chê.
Đỗ Băng Nguyệt lập tức đi lên nói:
- Cha! Ngũ công tử làm như vậy, tự nhiên là có mấy phần nắm chắc, người cứ nghe Ngũ công tử là được.
Mặc dù thời gian nàng cùng Hàn Mạc ở chung không lâu, thấy Hàn Mạc nhìn thì lông bông, nhưng khi xảy ra chuyện, thì hắn lại tự tin mười phần. Hơn nữa làm việc luôn tỉnh táo, chuyện gì cũng tỉnh táo suy nghĩ sâu xa mới xuất thủ, cho nên từ tận đáy lòng nàng đối với Hàn Mạc thực sự khâm phục.
Bệnh tình của Đảo chủ, từ trước tới giờ vẫn luôn là tâm bệnh của Đỗ Băng Nguyệt, hôm nay có biện pháp trị liệu, vô luận thế nào nàng cũng muốn Đảo chủ thử một lần.
Lửa cháy rừng rực, mặc dù nước trong thùng rất nhiều, nhưng không bao lâu, nước đã sôi trào. Hàn Mạc lập tức cho người đem ba mươi viên Tứ La thạch bên cạnh bỏ vào trong thùng, chỉ trong chốc lát, nước đang sôi trong thùng lại bình thường trở lại.
Tứ La thạch quả loại đá là rất kỳ quái, lần đầu tiên lúc Hàn Mạc bốn tuổi đã phát hiện loại ra loại đá này, liền cảm thán tạo hóa vĩ đại, thế gian thật là vô kỳ bất hữu (không thiếu những điều lạ), ngay cả loại đá hạ nhiệt độ như thế này mà cũng có thể chế tạo ra .
Hơn nữa loại đá này sinh ra ở biển cạn, muốn tìm cũng không khó.
- Băng Nguyệt! Muội lưu lại một người chăm sóc là được, những người khác nên rời đi thôi.
Hàn Mạc cười híp mắt nói.
Đợi khi mọi người rời đi, chỉ để lại Đại Bảo ở lại nhóm lửa, Đảo chủ lúc này mới lúng túng bỏ đi áo ngoài, mặc áo trong nhảy vào thùng sắt, vừa vào thùng liền có cảm giác nhiệt độ vừa phải, thật thoải mái nha!
Từ trước đến giờ hải tặc có thói quen không dùng nước nóng để tắm rửa, Tiên Nhân Đảo một năm bốn mùa ngày nào cũng như mùa xuân, nhưng Đại Đông Hải thì quanh năm nhiệt độ biến hóa không lớn, khí hậu thích hợp, nước biển chính là nước tắm tuyệt vời nhất rồi.
Hải tặc cũng không tắm nhiều lắm, nam nhân khi tắm đều tiến vào biển bơi một vòng, chuẩn bị bùn cát vẽ loạn một hồi là xong, còn nữ nhân thì đem nước biển về nhà tắm rửa.
- Đảo chủ, biện pháp này không thể thấy hiệu quả trong phút chốc, thậm chí một ngày hay hai ngày… mười ngày, nửa tháng cũng chưa chắc thấy hiệu quả, nhưng nếu kiên trì một chút, ta nghĩ nó sẽ có lợi thật lớn cho bệnh tình của Đảo chủ.
Hàn Mạc nói.
Đảo chủ ngồi trong thùng sắt, ha hả cười nói:
- Ngũ công tử, biện pháp như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra. Lão phu đã nói, còn nước còn tát, thành sự hay không là do thiên ý, nếu chứng bệnh của lão phu khỏi hẳn, lão phu thật sự phải cảm kích đại ân đại đức của Ngũ công tử đó!
- Đảo chủ còn phải dạy Đỗ cô nương trở thành nữ kiệt trên biển, ông trời sẽ có mắt mà!
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, rồi mới mỉm cười nói.
Đảo chủ thở dài, sau đó ở trong thùng ôm quyền với Hàn Mạc, nói:
- Ngũ công tử, thành tâm mà nói, lần đầu gặp ngươi lão phu thật không nghĩ tới Ngũ công tử lại anh dũng thần võ như thế... lão phu đã nhìn nhầm rồi. Cách hành động và ứng xử của của Ngũ công tử, so với niên kỉ của ngài thành thục tĩnh táo hơn nhiều. Trong mắt lão phu, ngày sau người chắc chắn là một nhân vật rất tài giỏi, Tiên Nhân Đảo ta ngày sau có thể đi theo Ngũ công tử gây dựng sự nghiệp, đó chính là phúc phận của mọi người.
- Đảo chủ quá khen.
Hàn Mạc ha hả cười, ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói:
-Chỉ mong ta thật sự có thể làm được chuyện này!