Bùi Anh Hầu vẫn chắp tay sau lưng như cũ, thản nhiên cười nói:
- Ta điên sao? Công Thâu, ngươi sai rồi, ta không điên, là những người các ngươi không có niềm tin lúc trước. Hàn Mạc cho các ngươi thời gian an ổn, các ngươi liền không muốn phát triển. Ta khác với các ngươi, ta sẽ không bỏ qua cơ hội khiến Tây Hoa Thính quật khởi một lần nữa!
Công Thâu Toàn lạnh lùng nói:
- Bùi Anh Hầu, ngươi có dã tâm gì, Công Thâu Toàn ta không muốn để ý tới. Nhưng nếu ngươi muốn lấy tính mạng các huynh đệ Tây Hoa Thính hy sinh vì dã tâm của cá nhân ngươi, Công Thâu Toàn ta tuyệt đối không đáp ứng.
Mắt Bùi Anh Hầu phát ra hàn quang, hắn nói:
- Công Thâu, ý lời này của ngươi, có phải không muốn trợ giúp ta hay không?
Công Thâu Toàn cười lạnh nói:
- Bùi Anh Hầu, một lần nữa ngươi vi phạm hai mươi mốt điều Công Nhan Lão lập xuống, đã không xứng trở thành người của Tây Hoa Thính. Lệnh phía trên bị ngươi giấu đi, ngươi tự nhiên không để ở trong lòng.
Hắn lạnh lùng liếc lại viên hắc ám hai bên, thản nhiên nói:
- Chỉ sợ những người này đều là tâm phúc ngươi bồi dưỡng ra đi?
Bùi Anh Hầu trầm ngâm một lát, rốt cục nói:
- Công Thâu, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có bằng lòng giúp đỡ ta hay không?
Tay phải Công Thâu Toàn vừa động, một thanh chủy thủ xuất hiện trong tay, Bùi Anh Hầu nhíu mày, lại viên hắc ám bốn phía đều tiến lên một bước, muốn ra tay với Công Thâu Toàn, Bùi Anh Hầu khoát tay, lúc này vài tên lại viên hắc ám mới đứng lại, đều lạnh lùng nhìn Công Thâu Toàn.
Công Thâu Toàn vén áo lên, nhìn Bùi Anh Hầu, chậm rãi nói:
- Bùi Chủ sự, Công Thâu Toàn ta ở ti thứ nhất nhiều năm, ngươi là quan trên của ta. Lúc đó ngươi dạy bảo ta không ít, cũng vô cùng chiếu cố ta, ân tình của ngươi với ta, Công Thâu Toàn ta chưa bao giờ quên.
Nói đến đây, thần sắc của hắn rất ảm đạm, lắc đầu thở dài:
- Nhưng Công Thâu Toàn ta cũng từng nhận đại ân của Công Nhan Lão, điều lệ lão nhân gia ngài lập, Công Thâu Toàn ta càng sẽ không quên, hôm nay ngươi đi ngược lại nội quy của Công Nhan Lão, cá nhân ngươi muốn Tây Hoa Thính ta rơi vào hiểm cảnh… !
Hắn vừa động, ánh đao hiện lên, mảnh vạt áo kia liền bị cắt bỏ.
Công Thâu Toàn cũng không biết Bùi Anh Hầu muốn dùng các huynh đệ Tây Hoa Thính làm chuyện gì, nhưng hắn lại cực kỳ chắc chắn, Bùi Anh Hầu khổ tâm chuẩn bị kỹ, tiêu tốn tâm tư điều đi rất nhiều tinh nhuệ của Hoa Thính, như vậy Tây Hoa Thính hiện giờ bị hắn nắm trong tay, chắc chắn sẽ vì tâm tư cá nhân hắn mà rơi vào một hồi biến cố cực kỳ nguy hiểm.
Hắn cắt bỏ vạt áo, nói với Bùi Anh Hầu:
- Bùi Anh Hầu, hiện giờ giữa hai chúng ta không còn quan hệ, ân đoạn nghĩa tuyệt!
Sắc mặt Bùi Anh Hầu rất khó coi.
Cho tới nay, Công Thâu Toàn đối với mọi người đều hòa nhã, hơn nữa trải qua nhiều năm, Công Thâu Toàn đối với mình rất tôn kính, gần như chưa từng phát sinh tranh chấp gì với mình.
Cũng bởi như thế, Bùi Anh Hầu vẫn nghĩ Công Thâu Toàn có thể lôi kéo được.
Nhưng biểu hiện hôm nay của Công Thâu Toàn, hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn, người ngày thường hiền lành này, không ngờ hôm nay biểu hiện thái độ quyết tuyệt như thế, thậm chí làm ra hành động cắt áo đoạn nghĩa.
Người hiền lành biểu hiện quyết tuyệt, trái lại sẽ làm người ta giật mình hơn.
…
Nhưng vào lúc này, một bóng người tiến vào từ bên ngoài, nhanh chóng nói:
- Bùi Chủ sự, thành đông xuất hiện hỏa tiễn!
Bùi Anh Hầu nghe vậy, không do dự nữa, nhìn Công Thâu Toàn, lạnh lùng nói:
- Một khi đã như vậy, Công Thâu, ngươi ta không còn ân nghĩa, thì chớ có trách ta!
Hắn vung tay lên, trầm giọng nói:
- Bắt!
Trong nháy mắt Bùi Anh Hầu phất tay, vài tên lại viên hắc âm đồng thời ra tay, từ bốn phía đồng loạt tấn công về phía Công Thâu Toàn.
Công Thâu Toàn biết nếu vài tên lại viên hắc ám này được sắp xếp tới đối phó mình, nhất định là cao thủ tốt nhất trong Hoa Thính.
Thân thể hắn nhanh chóng nhào qua bên trái, trong nháy mắt chỉ thấy tay hắn nhấn trên người một chút, chợt nghe một tiếng “rắc” vang lên, không ngờ vạt áo hắn lập tức nghiền nát, từ bên trong thò ra một ống trúc nhỏ bằng ngón cái, trong tích tắc ống trúc thò ra từ vạt áo, bên trong ống trúc phun ra một ngọn lửa.
Ngọn lửa kia giống như hỏa xà đột nhiên xông ra, xuất hiện cực kỳ đột nhiên, lại viên hắc ám tấn công tới trước hắn bỗng nhiên phát hiện một đống lửa trước mắt, quả thật sợ hãi, thân thể nhanh chóng tránh đi.
Mà Công Thâu Toàn không hổ là lại viên lâu năm của Tây Hoa Thính, tốc độ rất nhanh, dùng ngọn lửa mở ra một lỗ hổng, lập tức xông lên, phía trước là cửa sổ đóng chặt, hiện giờ hắn muốn xông qua cửa sổ, chạy vào trong viện.
Nơi đó có tất cả lại viên hắc ám của Hoa Thính, cũng có hơn sáu mươi tên bộ hạ ti thứ hai của mình, trước mắt bao nhiêu người, Bùi Anh hầu tất sẽ e dè, không dám động thủ.
Hắn là hậu nhân Công Thâu gia, cơ quan thuật của Công Thâu gia vô cùng thần kỳ, mà ở trên người hắn, tự nhiên không thể không thiết kế một số cơ quan, đến lúc vạn bất đắc dĩ liền có thể dùng tới.
“Hỏa quản thuật” này là một trong các cơ quan hắn tinh thông, trong thời khắc nguy cấp hôm nay, đúng là dựa vào cơ quan thuật khiến người ta không tưởng tượng được này, đốt phá vòng vậy.
Thân hình hắn như báo, cũng không bận tâm bên người có nắm tay hai gã lại viên hắc ám đánh lên người hắn.
Tuy rằng lại viên hắc ám trước người bị ngọn lửa bức lui, nhưng lại viên hắc ám rèn luyện tâm lý hàng ngày là mạnh mẽ, lại viên hắc ám công tới hai bên cũng không tạm dừng, bọn họ đều biết Công Thâu Toàn chính là cao thủ tốt nhất trong Hoa Thính, cho nên bày ra sức bật mười phần, trong nháy mắt Công Thâu Toàn bức lui lại viên trước mắt, nắm tay của hai gã lại viên trái phải đã giã thật mạnh lên người Công Thâu Toàn.
Hai gã lại viên hắc ám này, một người đánh vào eo Công Thâu Toàn, một người đánh vào vai Công Thâu Toàn, đều dùng toàn lực, muốn lập tức đánh bại Công Thâu Toàn.
Chỉ có điều trong nháy mắt đánh lên thân thể Công Thâu Toàn, hai người này đều cảm thấy nắm tay mình như bị lửa thiêu vậy, thậm chí có một hồi cảm giác bị xé rách.
Không thể nghi ngờ, trên thân thể Công Thâu Toàn còn có cơ quan khác.
Công Thâu Toàn bị đánh lên người, hoàn toàn vô sự, thế đi không giảm, võ công của hắn chưa chắc là cao nhất trong Tây Hoa Thính, nhưng cơ quan thuật của hắn tuyệt đối là mạnh mẽ có một không hai, một nhân vật tinh thông cơ quan thuật cấp tông sư, tự nhiên sẽ không quên bố trí các loại cơ quan trên người mình, dùng để bảo vệ an toàn bản thân.
Qua hai bước, hắn đã vọt tới bên cửa sổ, tay phải thành quyền, liền muốn đánh phá cửa sổ thoát ra, chính trong nháy mắt này, hắn cảm thấy một luồng gió đánh tới sau đầu.
Tốc độ trận gió này như tia chớp, Công Thâu Toàn không kịp giật mình, liền cảm thấy sau đầu chợt lạnh, dường như có thứ gì đó lạnh băng đánh vào sau đầu mình, nháy mắt toàn bộ cơ thể vô lực, tuy rằng nắm tay đánh tới cửa sổ, nhưng trong nháy mắt đánh tới toàn bộ lực lượng nắm đấm biến mất, giống như chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cửa sổ một chút, toàn bộ thân thể hắn lập tức mềm nhũn ra, tê liệt ngã xuống, trong nháy mắt đầu óc mất đi tri giác.
Sau đầu bị tập kích, đúng là ám khí Bùi Anh Hầu đánh ra.
Hắn ở chung với Công Thâu Toàn rất nhiều năm, nắm nhược điểm trên người Công Thâu Toàn như lòng bàn tay, hơn nữa tuy rằng võ công Bùi Anh Hầu không cao, nhưng lại luyện được công phu ám khí rất mạnh mẽ.
Hắn biết trên người Công Thâu Toàn có lẽ đều được phòng bị, nhưng sau đầu lại là một nhược điểm thật lớn, cho nên không chút do dự đánh ra ám khí, đánh trúng cái ót Công Thâu Toàn.
Trên mũi ám khí này tự nhiên không thiếu dược phẩm.
Nhìn Công Thâu Toàn không có tri giác nằm trên mặt đất, Bùi Anh Hầu vẻ mặt phức tạp, trầm ngâm một lát, ánh mắt rốt cục kiên định lên, trầm giọng nói:
- Lưu lại hai người, trói hắn lại, coi chừng hắn!
…
Trong viện Tây Hoa Thính, hơn hai trăm lại viên hắc ám vẫn lẳng lặng mà đứng, yên lặng không một tiếng động.
Mỗi một tên lại viên tiến vào Tây Hoa Thính, chuyện đầu tiên là học tập “hai mươi mốt điều”, mà điều đầu tiên trong hai mươi mốt điều, đó là làm theo lệnh cấp trên.
Cho nên đối với lại viên Tây Hoa Thính mà nói, bọn họ chỉ chấp hành mệnh lệnh quan trên, mà sẽ không hỏi vì sao phải làm như vậy.
Một hệ thống hắc ám khủng bố, thì từ đầu đến chân phải vận chuyển có tính nhất trí như thế.
Hàn Mạc nói, ở Tây Hoa Thính mệnh lệnh tất nhiên là tối cao, nhưng lúc Hàn Mạc không có mặt, Bùi Anh Hầu là bộ não của Tây Hoa Thính, điểm này không ai hoài nghi.
Tư tưởng và mệnh lệnh của Bùi Anh Hầu, chính là bộ não của Tây Hoa Thính hiện tại.
Lệnh hắn phát ra, ở trong thời gian này, cũng tương đương với lệnh của Hàn Mạc, đám lại viên Tây Hoa Thính tự nhiên là phục tùng vô điều kiện.
Lúc Bùi Anh Hầu đi ra từ trong phòng, ánh mắt các lại viên Tây Hoa Thính đều nhìn về phía hắn, tuy rằng ai cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, tôi nay triệu tập tất cả lại viên Tây Hoa Thính trở về rất khác thường, nhất định có hành động thật lớn.
Đi theo bên người Bùi Anh Hầu là một gã lại viên hắc ám, trong tay nâng một chiếc khay bạc, trên khay đặt bốn thẻ lệnh, bốn thẻ lệnh này đều chế bằng sắt, tất nhiên là lệnh bài chế bằng sắt trong căn phòng ngầm bí mật.
Loại lệnh bài này, chính là phù lệnh cực kỳ quan trọng của Tây Hoa Thính, ngoại trừ lệnh bài hắc thiết của Thính trưởng Tây Hoa Thính, lệnh bài bằng sắt này có thể điều động tất cả lực lượng Tây Hoa Thính.
Bùi Anh Hầu nhìn về phía đông, trong lòng biết, thế lực liên minh với mình, vào lúc này hẳn đều bắt đầu hành động.
Mà Tây Hoa Thính, cũng nên nhanh chóng hành động phối hợp với thế lực đồng minh khác.
Cũng không có trầm ngâm quá dài, Bùi Anh Hầu đã trầm giọng nói:
- Dơi Đêm!
Một người lập tức đi ra từ trong đội, khom người.
- Ngươi dẫn ba mươi người, trước hừng đông, khống chế phủ Yến Kinh.
Bùi Anh Hầu nói ngắn gọn:
- Các ngươi phải làm được, nếu không có sự phân phó của ta, sai nha của phủ Yến Kinh không được có chút dị động!
Nói xong, hắn lấy một lệnh bài sắt từ trên khay, ném cho lại viên hắc ám danh hiệu gọi là “Dơi Đêm” kia, Dơi Đêm giơ tay tiếp nhận, cung kính nói:
- Vâng!
- Rắn Đen!
- Có thuộc hạ!
Một gã lại viên hắc ám lại đi ra.
- Ngươi dẫn bốn mươi người, khống chế Đại Lý Tự, không có phân phó của ta, quan sai của Đại Lý Tự không được có dị động gì!
Một lệnh bài lại đưa ra, Rắn Đen tiếp nhận.
- Thằn Lằn Lam!
- Có thuộc hạ!
- Ngươi dẫn bốn mươi người, khống chế nha môn Hình bộ!
Sau khi liên tục phái ra ba lệnh bài, Bùi Anh Hầu cầm lấy một chiếc lệnh bài cuối cùng, trầm giọng nói:
- Rết Trắng!
- Có thuộc hạ!
- Ngươi dẫn một trăm người, theo dõi Đông Hoa Thính!
Bùi Anh Hầu chậm rãi nói:
- Ẩn núp chung quanh nha môn của bọn họ, bọn họ có dị động, giết không tha!
- Ty chức lĩnh mệnh!
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ đối với lệnh Bùi Anh Hầu phát ra, nhưng đều cực kỳ thuận theo tiếp nhận mệnh lệnh.
Biên chế hiện giờ của Đông Hoa Thính là bốn trăm người, nhưng hơn một nửa đều bị phái ra ngoài kinh thành, có ẩn núp ở nước khác, có ẩn núp ở các châu quận, lại viên Đông Hoa Thính thân ở kinh thành bây giờ, số lượng chẳng qua mấy chục người mà thôi, Tây Hoa Thính phái một trăm người để theo dõi Đông Hoa Tính, số lượng hoàn toàn đủ.
Trong nháy mắt, đã an bài nhiệm vụ cho hai trăm tên lại viên hắc ám.
Bùi Anh Hầu tiếp tục nói:
- Người còn lại, cố thủ Tây Hoa THính, đợi phân phó bất cứ lúc nào!
Lúc này, liền nghe một giọng nói cực kỳ lạnh lùng:
- Bùi Chủ sự, đây hết thảy là ý chỉ của Thánh thượng, hay là Hàn Thính trưởng phân phó?
Sân lớn yên tĩnh, một câu long trời lở đất này, Bùi Anh Hầu nghe được liền biến sắc.
- Ta điên sao? Công Thâu, ngươi sai rồi, ta không điên, là những người các ngươi không có niềm tin lúc trước. Hàn Mạc cho các ngươi thời gian an ổn, các ngươi liền không muốn phát triển. Ta khác với các ngươi, ta sẽ không bỏ qua cơ hội khiến Tây Hoa Thính quật khởi một lần nữa!
Công Thâu Toàn lạnh lùng nói:
- Bùi Anh Hầu, ngươi có dã tâm gì, Công Thâu Toàn ta không muốn để ý tới. Nhưng nếu ngươi muốn lấy tính mạng các huynh đệ Tây Hoa Thính hy sinh vì dã tâm của cá nhân ngươi, Công Thâu Toàn ta tuyệt đối không đáp ứng.
Mắt Bùi Anh Hầu phát ra hàn quang, hắn nói:
- Công Thâu, ý lời này của ngươi, có phải không muốn trợ giúp ta hay không?
Công Thâu Toàn cười lạnh nói:
- Bùi Anh Hầu, một lần nữa ngươi vi phạm hai mươi mốt điều Công Nhan Lão lập xuống, đã không xứng trở thành người của Tây Hoa Thính. Lệnh phía trên bị ngươi giấu đi, ngươi tự nhiên không để ở trong lòng.
Hắn lạnh lùng liếc lại viên hắc ám hai bên, thản nhiên nói:
- Chỉ sợ những người này đều là tâm phúc ngươi bồi dưỡng ra đi?
Bùi Anh Hầu trầm ngâm một lát, rốt cục nói:
- Công Thâu, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có bằng lòng giúp đỡ ta hay không?
Tay phải Công Thâu Toàn vừa động, một thanh chủy thủ xuất hiện trong tay, Bùi Anh Hầu nhíu mày, lại viên hắc ám bốn phía đều tiến lên một bước, muốn ra tay với Công Thâu Toàn, Bùi Anh Hầu khoát tay, lúc này vài tên lại viên hắc ám mới đứng lại, đều lạnh lùng nhìn Công Thâu Toàn.
Công Thâu Toàn vén áo lên, nhìn Bùi Anh Hầu, chậm rãi nói:
- Bùi Chủ sự, Công Thâu Toàn ta ở ti thứ nhất nhiều năm, ngươi là quan trên của ta. Lúc đó ngươi dạy bảo ta không ít, cũng vô cùng chiếu cố ta, ân tình của ngươi với ta, Công Thâu Toàn ta chưa bao giờ quên.
Nói đến đây, thần sắc của hắn rất ảm đạm, lắc đầu thở dài:
- Nhưng Công Thâu Toàn ta cũng từng nhận đại ân của Công Nhan Lão, điều lệ lão nhân gia ngài lập, Công Thâu Toàn ta càng sẽ không quên, hôm nay ngươi đi ngược lại nội quy của Công Nhan Lão, cá nhân ngươi muốn Tây Hoa Thính ta rơi vào hiểm cảnh… !
Hắn vừa động, ánh đao hiện lên, mảnh vạt áo kia liền bị cắt bỏ.
Công Thâu Toàn cũng không biết Bùi Anh Hầu muốn dùng các huynh đệ Tây Hoa Thính làm chuyện gì, nhưng hắn lại cực kỳ chắc chắn, Bùi Anh Hầu khổ tâm chuẩn bị kỹ, tiêu tốn tâm tư điều đi rất nhiều tinh nhuệ của Hoa Thính, như vậy Tây Hoa Thính hiện giờ bị hắn nắm trong tay, chắc chắn sẽ vì tâm tư cá nhân hắn mà rơi vào một hồi biến cố cực kỳ nguy hiểm.
Hắn cắt bỏ vạt áo, nói với Bùi Anh Hầu:
- Bùi Anh Hầu, hiện giờ giữa hai chúng ta không còn quan hệ, ân đoạn nghĩa tuyệt!
Sắc mặt Bùi Anh Hầu rất khó coi.
Cho tới nay, Công Thâu Toàn đối với mọi người đều hòa nhã, hơn nữa trải qua nhiều năm, Công Thâu Toàn đối với mình rất tôn kính, gần như chưa từng phát sinh tranh chấp gì với mình.
Cũng bởi như thế, Bùi Anh Hầu vẫn nghĩ Công Thâu Toàn có thể lôi kéo được.
Nhưng biểu hiện hôm nay của Công Thâu Toàn, hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn, người ngày thường hiền lành này, không ngờ hôm nay biểu hiện thái độ quyết tuyệt như thế, thậm chí làm ra hành động cắt áo đoạn nghĩa.
Người hiền lành biểu hiện quyết tuyệt, trái lại sẽ làm người ta giật mình hơn.
…
Nhưng vào lúc này, một bóng người tiến vào từ bên ngoài, nhanh chóng nói:
- Bùi Chủ sự, thành đông xuất hiện hỏa tiễn!
Bùi Anh Hầu nghe vậy, không do dự nữa, nhìn Công Thâu Toàn, lạnh lùng nói:
- Một khi đã như vậy, Công Thâu, ngươi ta không còn ân nghĩa, thì chớ có trách ta!
Hắn vung tay lên, trầm giọng nói:
- Bắt!
Trong nháy mắt Bùi Anh Hầu phất tay, vài tên lại viên hắc âm đồng thời ra tay, từ bốn phía đồng loạt tấn công về phía Công Thâu Toàn.
Công Thâu Toàn biết nếu vài tên lại viên hắc ám này được sắp xếp tới đối phó mình, nhất định là cao thủ tốt nhất trong Hoa Thính.
Thân thể hắn nhanh chóng nhào qua bên trái, trong nháy mắt chỉ thấy tay hắn nhấn trên người một chút, chợt nghe một tiếng “rắc” vang lên, không ngờ vạt áo hắn lập tức nghiền nát, từ bên trong thò ra một ống trúc nhỏ bằng ngón cái, trong tích tắc ống trúc thò ra từ vạt áo, bên trong ống trúc phun ra một ngọn lửa.
Ngọn lửa kia giống như hỏa xà đột nhiên xông ra, xuất hiện cực kỳ đột nhiên, lại viên hắc ám tấn công tới trước hắn bỗng nhiên phát hiện một đống lửa trước mắt, quả thật sợ hãi, thân thể nhanh chóng tránh đi.
Mà Công Thâu Toàn không hổ là lại viên lâu năm của Tây Hoa Thính, tốc độ rất nhanh, dùng ngọn lửa mở ra một lỗ hổng, lập tức xông lên, phía trước là cửa sổ đóng chặt, hiện giờ hắn muốn xông qua cửa sổ, chạy vào trong viện.
Nơi đó có tất cả lại viên hắc ám của Hoa Thính, cũng có hơn sáu mươi tên bộ hạ ti thứ hai của mình, trước mắt bao nhiêu người, Bùi Anh hầu tất sẽ e dè, không dám động thủ.
Hắn là hậu nhân Công Thâu gia, cơ quan thuật của Công Thâu gia vô cùng thần kỳ, mà ở trên người hắn, tự nhiên không thể không thiết kế một số cơ quan, đến lúc vạn bất đắc dĩ liền có thể dùng tới.
“Hỏa quản thuật” này là một trong các cơ quan hắn tinh thông, trong thời khắc nguy cấp hôm nay, đúng là dựa vào cơ quan thuật khiến người ta không tưởng tượng được này, đốt phá vòng vậy.
Thân hình hắn như báo, cũng không bận tâm bên người có nắm tay hai gã lại viên hắc ám đánh lên người hắn.
Tuy rằng lại viên hắc ám trước người bị ngọn lửa bức lui, nhưng lại viên hắc ám rèn luyện tâm lý hàng ngày là mạnh mẽ, lại viên hắc ám công tới hai bên cũng không tạm dừng, bọn họ đều biết Công Thâu Toàn chính là cao thủ tốt nhất trong Hoa Thính, cho nên bày ra sức bật mười phần, trong nháy mắt Công Thâu Toàn bức lui lại viên trước mắt, nắm tay của hai gã lại viên trái phải đã giã thật mạnh lên người Công Thâu Toàn.
Hai gã lại viên hắc ám này, một người đánh vào eo Công Thâu Toàn, một người đánh vào vai Công Thâu Toàn, đều dùng toàn lực, muốn lập tức đánh bại Công Thâu Toàn.
Chỉ có điều trong nháy mắt đánh lên thân thể Công Thâu Toàn, hai người này đều cảm thấy nắm tay mình như bị lửa thiêu vậy, thậm chí có một hồi cảm giác bị xé rách.
Không thể nghi ngờ, trên thân thể Công Thâu Toàn còn có cơ quan khác.
Công Thâu Toàn bị đánh lên người, hoàn toàn vô sự, thế đi không giảm, võ công của hắn chưa chắc là cao nhất trong Tây Hoa Thính, nhưng cơ quan thuật của hắn tuyệt đối là mạnh mẽ có một không hai, một nhân vật tinh thông cơ quan thuật cấp tông sư, tự nhiên sẽ không quên bố trí các loại cơ quan trên người mình, dùng để bảo vệ an toàn bản thân.
Qua hai bước, hắn đã vọt tới bên cửa sổ, tay phải thành quyền, liền muốn đánh phá cửa sổ thoát ra, chính trong nháy mắt này, hắn cảm thấy một luồng gió đánh tới sau đầu.
Tốc độ trận gió này như tia chớp, Công Thâu Toàn không kịp giật mình, liền cảm thấy sau đầu chợt lạnh, dường như có thứ gì đó lạnh băng đánh vào sau đầu mình, nháy mắt toàn bộ cơ thể vô lực, tuy rằng nắm tay đánh tới cửa sổ, nhưng trong nháy mắt đánh tới toàn bộ lực lượng nắm đấm biến mất, giống như chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cửa sổ một chút, toàn bộ thân thể hắn lập tức mềm nhũn ra, tê liệt ngã xuống, trong nháy mắt đầu óc mất đi tri giác.
Sau đầu bị tập kích, đúng là ám khí Bùi Anh Hầu đánh ra.
Hắn ở chung với Công Thâu Toàn rất nhiều năm, nắm nhược điểm trên người Công Thâu Toàn như lòng bàn tay, hơn nữa tuy rằng võ công Bùi Anh Hầu không cao, nhưng lại luyện được công phu ám khí rất mạnh mẽ.
Hắn biết trên người Công Thâu Toàn có lẽ đều được phòng bị, nhưng sau đầu lại là một nhược điểm thật lớn, cho nên không chút do dự đánh ra ám khí, đánh trúng cái ót Công Thâu Toàn.
Trên mũi ám khí này tự nhiên không thiếu dược phẩm.
Nhìn Công Thâu Toàn không có tri giác nằm trên mặt đất, Bùi Anh Hầu vẻ mặt phức tạp, trầm ngâm một lát, ánh mắt rốt cục kiên định lên, trầm giọng nói:
- Lưu lại hai người, trói hắn lại, coi chừng hắn!
…
Trong viện Tây Hoa Thính, hơn hai trăm lại viên hắc ám vẫn lẳng lặng mà đứng, yên lặng không một tiếng động.
Mỗi một tên lại viên tiến vào Tây Hoa Thính, chuyện đầu tiên là học tập “hai mươi mốt điều”, mà điều đầu tiên trong hai mươi mốt điều, đó là làm theo lệnh cấp trên.
Cho nên đối với lại viên Tây Hoa Thính mà nói, bọn họ chỉ chấp hành mệnh lệnh quan trên, mà sẽ không hỏi vì sao phải làm như vậy.
Một hệ thống hắc ám khủng bố, thì từ đầu đến chân phải vận chuyển có tính nhất trí như thế.
Hàn Mạc nói, ở Tây Hoa Thính mệnh lệnh tất nhiên là tối cao, nhưng lúc Hàn Mạc không có mặt, Bùi Anh Hầu là bộ não của Tây Hoa Thính, điểm này không ai hoài nghi.
Tư tưởng và mệnh lệnh của Bùi Anh Hầu, chính là bộ não của Tây Hoa Thính hiện tại.
Lệnh hắn phát ra, ở trong thời gian này, cũng tương đương với lệnh của Hàn Mạc, đám lại viên Tây Hoa Thính tự nhiên là phục tùng vô điều kiện.
Lúc Bùi Anh Hầu đi ra từ trong phòng, ánh mắt các lại viên Tây Hoa Thính đều nhìn về phía hắn, tuy rằng ai cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, tôi nay triệu tập tất cả lại viên Tây Hoa Thính trở về rất khác thường, nhất định có hành động thật lớn.
Đi theo bên người Bùi Anh Hầu là một gã lại viên hắc ám, trong tay nâng một chiếc khay bạc, trên khay đặt bốn thẻ lệnh, bốn thẻ lệnh này đều chế bằng sắt, tất nhiên là lệnh bài chế bằng sắt trong căn phòng ngầm bí mật.
Loại lệnh bài này, chính là phù lệnh cực kỳ quan trọng của Tây Hoa Thính, ngoại trừ lệnh bài hắc thiết của Thính trưởng Tây Hoa Thính, lệnh bài bằng sắt này có thể điều động tất cả lực lượng Tây Hoa Thính.
Bùi Anh Hầu nhìn về phía đông, trong lòng biết, thế lực liên minh với mình, vào lúc này hẳn đều bắt đầu hành động.
Mà Tây Hoa Thính, cũng nên nhanh chóng hành động phối hợp với thế lực đồng minh khác.
Cũng không có trầm ngâm quá dài, Bùi Anh Hầu đã trầm giọng nói:
- Dơi Đêm!
Một người lập tức đi ra từ trong đội, khom người.
- Ngươi dẫn ba mươi người, trước hừng đông, khống chế phủ Yến Kinh.
Bùi Anh Hầu nói ngắn gọn:
- Các ngươi phải làm được, nếu không có sự phân phó của ta, sai nha của phủ Yến Kinh không được có chút dị động!
Nói xong, hắn lấy một lệnh bài sắt từ trên khay, ném cho lại viên hắc ám danh hiệu gọi là “Dơi Đêm” kia, Dơi Đêm giơ tay tiếp nhận, cung kính nói:
- Vâng!
- Rắn Đen!
- Có thuộc hạ!
Một gã lại viên hắc ám lại đi ra.
- Ngươi dẫn bốn mươi người, khống chế Đại Lý Tự, không có phân phó của ta, quan sai của Đại Lý Tự không được có dị động gì!
Một lệnh bài lại đưa ra, Rắn Đen tiếp nhận.
- Thằn Lằn Lam!
- Có thuộc hạ!
- Ngươi dẫn bốn mươi người, khống chế nha môn Hình bộ!
Sau khi liên tục phái ra ba lệnh bài, Bùi Anh Hầu cầm lấy một chiếc lệnh bài cuối cùng, trầm giọng nói:
- Rết Trắng!
- Có thuộc hạ!
- Ngươi dẫn một trăm người, theo dõi Đông Hoa Thính!
Bùi Anh Hầu chậm rãi nói:
- Ẩn núp chung quanh nha môn của bọn họ, bọn họ có dị động, giết không tha!
- Ty chức lĩnh mệnh!
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ đối với lệnh Bùi Anh Hầu phát ra, nhưng đều cực kỳ thuận theo tiếp nhận mệnh lệnh.
Biên chế hiện giờ của Đông Hoa Thính là bốn trăm người, nhưng hơn một nửa đều bị phái ra ngoài kinh thành, có ẩn núp ở nước khác, có ẩn núp ở các châu quận, lại viên Đông Hoa Thính thân ở kinh thành bây giờ, số lượng chẳng qua mấy chục người mà thôi, Tây Hoa Thính phái một trăm người để theo dõi Đông Hoa Tính, số lượng hoàn toàn đủ.
Trong nháy mắt, đã an bài nhiệm vụ cho hai trăm tên lại viên hắc ám.
Bùi Anh Hầu tiếp tục nói:
- Người còn lại, cố thủ Tây Hoa THính, đợi phân phó bất cứ lúc nào!
Lúc này, liền nghe một giọng nói cực kỳ lạnh lùng:
- Bùi Chủ sự, đây hết thảy là ý chỉ của Thánh thượng, hay là Hàn Thính trưởng phân phó?
Sân lớn yên tĩnh, một câu long trời lở đất này, Bùi Anh Hầu nghe được liền biến sắc.