Tư Mã Kình Thiên đúng là đã chết đứng, trước khi chết hợp lực một kích, khiến Tiêu Hoài Ngọc bị thương không nhẹ. Tiêu Hoài Ngọc nhìn nam nhân bị máu bao phủ toàn thân, đôi mắt lộ ra vẻ kính ý, y tiến lên một bước, khom người thi lễ với Tư Mã Kình Thiên, bình tĩnh nói:
- Ngươi… là một đối thủ đáng được tôn trọng!
Tĩnh tọa ở trên tuyết, Thương Chung Ly tuy rằng thân trúng đòn trí mạng, nhưng lão đã lấy nội khí mạnh mẽ bảo vệ tâm mạch.
Nhìn Tư Mã Kình Thiên chết thảm, vị lão tướng này thần tình phức tạp.
Người áo đen đứng bên cổ tùng lẳng lặng mà nhìn Tư Mã Kình Thiên chết đứng, vẫn như cũ, nét mặt không hề thay đổi.
Mà Yến thái tử chịu đựng kình khí xâm nhập, rốt cuộc mở mắt, nhìn Tư Mã Kinh Thiền chết thẳng đứng, nhìn Tiêu Hoài Ngọc bị trọng thương, trong mắt y cuối cùng hiện ra vẻ đắc ý không che dấu nổi.
Y hé mắt nhìn Thương Chung Ly cách đó không xa, lại thoáng nhìn người áo đen bên cạnh cổ tùng, thần sắc liền trở nên quái dị.
Tiêu Hoài Ngọc thi lễ thật dài, chậm rãi đứng thẳng thân mình, giống như tiêu thương, khóe miệng còn dính máu, nhưng đôi mắt sắc bén của y, đã hướng về phía Thương Chung Ly.
- Đây là kết quả mà ngươi muốn thấy?
Giọng Tiêu Hoài Ngọc mang theo chút hàn ý.
Thương Chung Ly sắc mặt không còn chút máu, lão lẳng lặng nhìn Tiêu Hoài Ngọc, rốt cuộc nói:
- Đây.. đây không phải kết quả cuối cùng…
Vị lão tướng dốc chút sức tàn, vẻ mặt bình thản không diễn tả nổi, hơi ngẩng đầu lên, nhìn trời cao, chậm rãi ngâm:
- Cô phong hoành cửu dã, thanh thiên mộc trời cao. Độc bộ phong vân thế, thiên hạ số anh hùng.
Hơn mười năm sống kiếp gió sương, từng cảnh tượng xẹt qua trước mắt.
Biết rõ sắp xếp thế cục chính mình sẽ chết, nhưng lão tướng vẫn như cũ vì việc nghĩa không chùn bước.
Như lời lão đã nói.
Chỉ để ý việc khi còn sống, không để ý điều tiếng sau này.
Tiêu Hoài Ngọc nhìn Thương Chung Ly, vị lão tướng khẽ ngẩng đầu, trợn mắt, nhìn trời cao, từ không trung bay xuống những bông tuyết dịu dàng đậu trên mặt lão tướng, lão tướng vẫn không nhúc nhích, Tiêu Hoài Ngọc hiểu, lão tướng đã lặng yên rời đi.
Đỉnh Thiên Nhai, sau một hồi chém giết, Thượng tướng nước Ngụy, Thánh tướng nước Khánh, cả hai đều đã chết.
Hai ngôi sao sáng nhất trên trời cao, đã tàn.
Không có điềm báo, cứ như thế, diễn ra âm mưu thật lớn bên trong.
Tư Mã Kình Thiên sừng sững chết đứng. Thương Chung Ly tĩnh tọa mà đi. Hai người vào thời khắc sinh mạng tuyệt vẫn duy trì phong thái của một cao thủ.
Tiêu Hoài Ngọc rốt cuộc hướng về phía người áo đen bên cổ tùng.
Người áo đen lúc này cũng đang nhìn y.
- Tiêu tướng quân!
Người áo đen mở lời trước:
- Ta chỉ cầu thắng!
Tiêu Hoài Ngọc thản nhiên cười, chậm rãi nói:
- Tiêu Hoài Ngọc cả đời này chưa từng sợ bất cứ kẻ nào, ta đã dám đến, thì bất cứ chỗ nào cũng không sợ.
Mặt y hiện lên vẻ khinh thường:
- Các hạ đánh lén hay nấp trong bóng tối, việc nào cũng đều giỏi. Chẳng qua Tiêu Hoài Ngọc thật sự xấu hổ nếu nổi danh vì những thứ đó như các hạ.
Người áo đen thở dải:
- Tiêu tướng quân yên tâm. Tư Mã Kình Thiên đã chết. Thương Chung Ly cũng đã chết. Ngài cũng sẽ theo bọn họ thôi. Cho nên cái gọi là Thập phương danh tiếng, rất nhanh chỉ là chuyện cũ như mây khói, không bao giờ tồn tại nữa…
Tiêu Hoài Ngọc nắm chặt hai tay, thương thế trong người y khiến y không thể tập trung toàn bộ nguyên khí.
Y biết, nguy cơ chân chính, vừa mới bắt đầu.
Thời điểm Thương Chung Ly sắp xếp bố cục này, lão có lẽ đã biết mấy vị danh tướng tụ tập trên đỉnh Thiên Nhai, nhất định không phải là có ý tốt, tại đây, tất cả các cơ hội ngàn năm có một, các vị danh tướng đều đã tận dụng hết rồi.
Họ không phải là quân nhân thuần túy.
Mỗi một người đều đại diện cho một quốc gia.
Suy xét của mỗi người, đều xuất phát vì lợi ích quốc gia. Cho nên mỗi người đều hiểu rõ, lúc này diệt trừ kẻ địch nào, cũng là chặt đứt rường cột của quốc gia đó.
Thương Chung Ly ở góc độ mục đích mà nói, đã thành công. Ít nhất đã khiến đối thủ lớn nhất của nước Khánh là Tư Mã Kình Thiên phải bỏ mạng ở đỉnh Thiên Nhai. Mà kẻ thù dũng mãnh còn lại là Tiêu Hoài Ngọc, cũng đã bị trọng thương.
Thương Chung Ly có lẽ đã sớm tính đến, ba đại danh tướng giao đấu, nhất định sẽ khiến nhau bại thương. Mà lão có lẽ càng hiểu, sau khi ba đại danh tướng tụ tập ở đỉnh Thiên Nhai, vị Đỗ Vô Phong thích âm thầm nhìn trộm này nhất định sẽ có được trò hay trong trận này.
Ngọc trai tranh chấp, ngư ông đắc lợi.
Trong lòng Thương Chung Ly hiểu, sự nguy hiểm của Đỗ Vô Phong không thể nào bì kịp Tư Mã Kình Thiên và Tiêu Hoài Ngọc, lão có thể cho Đỗ Vô Phong đắc lợi, nhưng không cho phép Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kình Thiên sống sót.
Thương Chung Ly trước khi chết có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lão có lẽ cũng rất vui mừng.
Lão tỉ mỉ sắp xếp ván cờ này, dụ dỗ Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kinh Thiên đến, mục đích đơn giản là muốn trước khi chết, diệt trừ hai đại đối thủ nguy hiểm nhất của nước Khánh.
Tư Mã Kình Thiên và Tiêu Hoài Ngọc đều là những võ lâm cao thủ, lại là danh tướng trên sa trường.
Nếu hai người kia không chết, Thương Chung Ly hiểu rõ, nước Khánh sớm muộn gì cũng sẽ bị một trong hai người này thôn tính, nên lão không thèm để ý đến Đỗ Vô Phong.
Đỗ Vô Phong cũng là một trong những Thập phương danh tướng, nhưng bản lĩnh trên sa trường thì chỉ có thể dẫn binh đánh bất ngờ mà thôi. Gã không đạt tới cái hiệu lệnh thiên quân vạn mã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của Tư Mã Kình Thiên.
Đỗ Vô Phong hai mắt âm lãnh như độc xà, tay trái chậm rãi nâng cây cung trong tay lên.
Đây là một cây cung kỳ quái, lưng màu đen, mà dây cung lại lóe lên hào quang.
Tiêu Hoài Ngọc biết Đỗ Vô Phong chính là Thủ lĩnh Hắc Kỳ Giáo nước Ngụy, Hắc Kỳ Giáo dưới sự dẫn dắt của gã, trở thành tổ chức hắc ám bậc nhất.
Mọi sát thủ bóng đêm đều biết rằng, thủ hạ Hắc Kỳ Giáo chính là thủ hạ của Đỗ Vô Phong, lãnh huyết vô tình, nha môn hắc ám đầu tiên trong ba nước, chính là do vị Đỗ Vô Phong này sáng lập.
Lúc trước, khi Đỗ Vô Phong sáng lập Hắc Kỳ, Yến Khánh hai nước đều chịu thảm hại, gần như tháng nào cũng có quan viên chết trong tay Hắc Kỳ, mà nhiều tin tức tình báo đã như thủy triều ào ào đổ vào nước Ngụy.
Cũng vì như thế mà sau này mới xuất hiện Tử Y Vệ nước Khánh và Tây Hoa Thính nước Yến.
Không thể phủ nhận, Đỗ Vô Phong chính là nhân vật tổ sư của nha môn hắc ám, hành sự tất nhiên là sẽ đậm chất hắc ám, đối với một kẻ như gã, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Hiện giờ Tiêu Hoài Ngọc bị thương, gã đương nhiên không kiêng dè đại nghĩa, trong lòng cũng hiểu, nếu lúc này không bắn chết Tiêu Hoài Ngọc, thì thương thế của y chỉ cần trải qua điều dưỡng, không đến một tháng là có thể phục hồi như cũ.
Hổ bệnh không giết, hậu họa vô cùng.
Gã càng biết, Tư Mã Kinh Thiên chết, chính mình chắc chắn trở thành trụ cột mới của nước Ngụy, nếu Thương Chung Ly và Tiêu Hoài Ngọc đều bị diệt, khi mình suất lĩnh đại quân nước Ngụy, mới có cơ hội đoạt lấy thiên hạ.
Ai không muốn lưu danh sử sách? Ai không muốn làm nên công lao hiển hách?
Tay phải Đỗ Vô Phong chậm rãi lấy từ phía sau ra mũi tên thứ hai, đó là mũi tên được làm bằng sắt tinh khiết, đầu mũi tên lóe hàn quang lạnh băng.
Sức nặng của thiết tiễn, so với tên bình thường thì không thể so sánh. Mà Đỗ Vô Phong có thể bắn ra thiết tiễn, có thể thấy thành tựu bắn cung của người này quả nhiên là khủng khiếp.
- Tiêu tướng quân, Đỗ Vô Phong chỉ còn một mũi tên.
Đỗ Vô Phong giọng không chút cảm xúc, cứng ngắc như tảng đá.
- Ngài nếu tiếp được mũi tên này, Đỗ Vô Phong không ra chiêu thứ hai, ngài nếu không tiếp được, cũng không thể trách Đỗ Vô Phong.
Tiêu Hoài Ngọc cười dài, trầm giọng nói:
- Đỗ Vô Phong, tốt nhất ngươi nên dùng mũi tên này bắt chết ta, nếu hôm nay ngươi không bắn chết ta, ta có thể cam đoan, người chết là ngươi!
Đỗ Vô Phong thở dài:
- Tiêu tướng quân rất tự tin.
Gã chậm rãi cài tên, nói:
- Cung này gọi là cửu phệ, phối với huyền thiết tiễn, tên này chỉ dùng để giết cường nhân. Thương Chung Ly lĩnh một mũi, Tiêu tướng quân ngài cũng có tư cách nhận một mũi.
Tiêu Hoài Ngọc đứng dạng hai chân, hai tay nắm thành quyền, nhìn chằm chằm vào huyền thiết tiễn.
Tài bắn cung của Đỗ Vô thiên hạ vô song, gã bắn ra một mũi, người thường căn bản không thể né tránh.
Tiêu Hoài Ngọc tuy là võ công tuyệt đỉnh, nhưng lúc này đã bị thương, có thể ngăn cản được mũi tên này của Đỗ Vô Phong hay không, cũng không dám chắc.
Yến thái tử thần sắc lạnh lùng.
Khiến Tư Mã Kình Thiên chết, khiến Tiêu Hoài Ngọc bị thương nặng, làm Thương Chung Ly về trời, vị Thái tử điện hạ này sâu trong đáy mắt, vẫn mang theo thần sắc hưng phấn.
Nhưng giờ phút này, Tiêu Hoài Ngọc và Đỗ Vô Phong đôi bên quyết đấu, Thái tử điện hạ bắt đầu thấy căng thẳng.
Y biết, với tình trạng của Tiêu Hoài Ngọc có đến mười phần là không thể cản nổi mũi tên đó của Đỗ Vô Phong.
Nếu Tiêu Hoài Ngọc chết, trên đỉnh Thiên Nhai chỉ còn mình và Đỗ Vô Phong, đó là lúc mình lâm vào tình thế nguy hiểm, lấy tính tình của Đỗ Vô Phong, nếu mình không bị gã giết chết thì cũng sẽ bị bắt.
Tiêu Hoài Ngọc chết, Đỗ Vô Phong cũng không phải e ngại nước Yến, bắt giữ Yến thái tử, là chuyện không có gì phải kiêng nể.
Kết quả một khi như vậy, đại kế mà mình khổ tâm suy tính hoàn toàn thất bại.
Trong lòng y bây giờ, dâng lên một cảm giác kinh hoảng.
Y oán độc mà nhìn Thương Chung Ly đã chết. Thương Chung Ly hứa hẹn quân bài cuối cùng chưa lật rốt cuộc là gì? Mình thật sự có thể hóa giải nguy hiểm hôm nay không?
Lúc này, Đỗ Vô Phong đã chậm rãi kéo căng dây cung, đầu mũi tên, đối diện Tiêu Hoài Ngọc.
- Ngươi… là một đối thủ đáng được tôn trọng!
Tĩnh tọa ở trên tuyết, Thương Chung Ly tuy rằng thân trúng đòn trí mạng, nhưng lão đã lấy nội khí mạnh mẽ bảo vệ tâm mạch.
Nhìn Tư Mã Kình Thiên chết thảm, vị lão tướng này thần tình phức tạp.
Người áo đen đứng bên cổ tùng lẳng lặng mà nhìn Tư Mã Kình Thiên chết đứng, vẫn như cũ, nét mặt không hề thay đổi.
Mà Yến thái tử chịu đựng kình khí xâm nhập, rốt cuộc mở mắt, nhìn Tư Mã Kinh Thiền chết thẳng đứng, nhìn Tiêu Hoài Ngọc bị trọng thương, trong mắt y cuối cùng hiện ra vẻ đắc ý không che dấu nổi.
Y hé mắt nhìn Thương Chung Ly cách đó không xa, lại thoáng nhìn người áo đen bên cạnh cổ tùng, thần sắc liền trở nên quái dị.
Tiêu Hoài Ngọc thi lễ thật dài, chậm rãi đứng thẳng thân mình, giống như tiêu thương, khóe miệng còn dính máu, nhưng đôi mắt sắc bén của y, đã hướng về phía Thương Chung Ly.
- Đây là kết quả mà ngươi muốn thấy?
Giọng Tiêu Hoài Ngọc mang theo chút hàn ý.
Thương Chung Ly sắc mặt không còn chút máu, lão lẳng lặng nhìn Tiêu Hoài Ngọc, rốt cuộc nói:
- Đây.. đây không phải kết quả cuối cùng…
Vị lão tướng dốc chút sức tàn, vẻ mặt bình thản không diễn tả nổi, hơi ngẩng đầu lên, nhìn trời cao, chậm rãi ngâm:
- Cô phong hoành cửu dã, thanh thiên mộc trời cao. Độc bộ phong vân thế, thiên hạ số anh hùng.
Hơn mười năm sống kiếp gió sương, từng cảnh tượng xẹt qua trước mắt.
Biết rõ sắp xếp thế cục chính mình sẽ chết, nhưng lão tướng vẫn như cũ vì việc nghĩa không chùn bước.
Như lời lão đã nói.
Chỉ để ý việc khi còn sống, không để ý điều tiếng sau này.
Tiêu Hoài Ngọc nhìn Thương Chung Ly, vị lão tướng khẽ ngẩng đầu, trợn mắt, nhìn trời cao, từ không trung bay xuống những bông tuyết dịu dàng đậu trên mặt lão tướng, lão tướng vẫn không nhúc nhích, Tiêu Hoài Ngọc hiểu, lão tướng đã lặng yên rời đi.
Đỉnh Thiên Nhai, sau một hồi chém giết, Thượng tướng nước Ngụy, Thánh tướng nước Khánh, cả hai đều đã chết.
Hai ngôi sao sáng nhất trên trời cao, đã tàn.
Không có điềm báo, cứ như thế, diễn ra âm mưu thật lớn bên trong.
Tư Mã Kình Thiên sừng sững chết đứng. Thương Chung Ly tĩnh tọa mà đi. Hai người vào thời khắc sinh mạng tuyệt vẫn duy trì phong thái của một cao thủ.
Tiêu Hoài Ngọc rốt cuộc hướng về phía người áo đen bên cổ tùng.
Người áo đen lúc này cũng đang nhìn y.
- Tiêu tướng quân!
Người áo đen mở lời trước:
- Ta chỉ cầu thắng!
Tiêu Hoài Ngọc thản nhiên cười, chậm rãi nói:
- Tiêu Hoài Ngọc cả đời này chưa từng sợ bất cứ kẻ nào, ta đã dám đến, thì bất cứ chỗ nào cũng không sợ.
Mặt y hiện lên vẻ khinh thường:
- Các hạ đánh lén hay nấp trong bóng tối, việc nào cũng đều giỏi. Chẳng qua Tiêu Hoài Ngọc thật sự xấu hổ nếu nổi danh vì những thứ đó như các hạ.
Người áo đen thở dải:
- Tiêu tướng quân yên tâm. Tư Mã Kình Thiên đã chết. Thương Chung Ly cũng đã chết. Ngài cũng sẽ theo bọn họ thôi. Cho nên cái gọi là Thập phương danh tiếng, rất nhanh chỉ là chuyện cũ như mây khói, không bao giờ tồn tại nữa…
Tiêu Hoài Ngọc nắm chặt hai tay, thương thế trong người y khiến y không thể tập trung toàn bộ nguyên khí.
Y biết, nguy cơ chân chính, vừa mới bắt đầu.
Thời điểm Thương Chung Ly sắp xếp bố cục này, lão có lẽ đã biết mấy vị danh tướng tụ tập trên đỉnh Thiên Nhai, nhất định không phải là có ý tốt, tại đây, tất cả các cơ hội ngàn năm có một, các vị danh tướng đều đã tận dụng hết rồi.
Họ không phải là quân nhân thuần túy.
Mỗi một người đều đại diện cho một quốc gia.
Suy xét của mỗi người, đều xuất phát vì lợi ích quốc gia. Cho nên mỗi người đều hiểu rõ, lúc này diệt trừ kẻ địch nào, cũng là chặt đứt rường cột của quốc gia đó.
Thương Chung Ly ở góc độ mục đích mà nói, đã thành công. Ít nhất đã khiến đối thủ lớn nhất của nước Khánh là Tư Mã Kình Thiên phải bỏ mạng ở đỉnh Thiên Nhai. Mà kẻ thù dũng mãnh còn lại là Tiêu Hoài Ngọc, cũng đã bị trọng thương.
Thương Chung Ly có lẽ đã sớm tính đến, ba đại danh tướng giao đấu, nhất định sẽ khiến nhau bại thương. Mà lão có lẽ càng hiểu, sau khi ba đại danh tướng tụ tập ở đỉnh Thiên Nhai, vị Đỗ Vô Phong thích âm thầm nhìn trộm này nhất định sẽ có được trò hay trong trận này.
Ngọc trai tranh chấp, ngư ông đắc lợi.
Trong lòng Thương Chung Ly hiểu, sự nguy hiểm của Đỗ Vô Phong không thể nào bì kịp Tư Mã Kình Thiên và Tiêu Hoài Ngọc, lão có thể cho Đỗ Vô Phong đắc lợi, nhưng không cho phép Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kình Thiên sống sót.
Thương Chung Ly trước khi chết có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lão có lẽ cũng rất vui mừng.
Lão tỉ mỉ sắp xếp ván cờ này, dụ dỗ Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kinh Thiên đến, mục đích đơn giản là muốn trước khi chết, diệt trừ hai đại đối thủ nguy hiểm nhất của nước Khánh.
Tư Mã Kình Thiên và Tiêu Hoài Ngọc đều là những võ lâm cao thủ, lại là danh tướng trên sa trường.
Nếu hai người kia không chết, Thương Chung Ly hiểu rõ, nước Khánh sớm muộn gì cũng sẽ bị một trong hai người này thôn tính, nên lão không thèm để ý đến Đỗ Vô Phong.
Đỗ Vô Phong cũng là một trong những Thập phương danh tướng, nhưng bản lĩnh trên sa trường thì chỉ có thể dẫn binh đánh bất ngờ mà thôi. Gã không đạt tới cái hiệu lệnh thiên quân vạn mã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của Tư Mã Kình Thiên.
Đỗ Vô Phong hai mắt âm lãnh như độc xà, tay trái chậm rãi nâng cây cung trong tay lên.
Đây là một cây cung kỳ quái, lưng màu đen, mà dây cung lại lóe lên hào quang.
Tiêu Hoài Ngọc biết Đỗ Vô Phong chính là Thủ lĩnh Hắc Kỳ Giáo nước Ngụy, Hắc Kỳ Giáo dưới sự dẫn dắt của gã, trở thành tổ chức hắc ám bậc nhất.
Mọi sát thủ bóng đêm đều biết rằng, thủ hạ Hắc Kỳ Giáo chính là thủ hạ của Đỗ Vô Phong, lãnh huyết vô tình, nha môn hắc ám đầu tiên trong ba nước, chính là do vị Đỗ Vô Phong này sáng lập.
Lúc trước, khi Đỗ Vô Phong sáng lập Hắc Kỳ, Yến Khánh hai nước đều chịu thảm hại, gần như tháng nào cũng có quan viên chết trong tay Hắc Kỳ, mà nhiều tin tức tình báo đã như thủy triều ào ào đổ vào nước Ngụy.
Cũng vì như thế mà sau này mới xuất hiện Tử Y Vệ nước Khánh và Tây Hoa Thính nước Yến.
Không thể phủ nhận, Đỗ Vô Phong chính là nhân vật tổ sư của nha môn hắc ám, hành sự tất nhiên là sẽ đậm chất hắc ám, đối với một kẻ như gã, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Hiện giờ Tiêu Hoài Ngọc bị thương, gã đương nhiên không kiêng dè đại nghĩa, trong lòng cũng hiểu, nếu lúc này không bắn chết Tiêu Hoài Ngọc, thì thương thế của y chỉ cần trải qua điều dưỡng, không đến một tháng là có thể phục hồi như cũ.
Hổ bệnh không giết, hậu họa vô cùng.
Gã càng biết, Tư Mã Kinh Thiên chết, chính mình chắc chắn trở thành trụ cột mới của nước Ngụy, nếu Thương Chung Ly và Tiêu Hoài Ngọc đều bị diệt, khi mình suất lĩnh đại quân nước Ngụy, mới có cơ hội đoạt lấy thiên hạ.
Ai không muốn lưu danh sử sách? Ai không muốn làm nên công lao hiển hách?
Tay phải Đỗ Vô Phong chậm rãi lấy từ phía sau ra mũi tên thứ hai, đó là mũi tên được làm bằng sắt tinh khiết, đầu mũi tên lóe hàn quang lạnh băng.
Sức nặng của thiết tiễn, so với tên bình thường thì không thể so sánh. Mà Đỗ Vô Phong có thể bắn ra thiết tiễn, có thể thấy thành tựu bắn cung của người này quả nhiên là khủng khiếp.
- Tiêu tướng quân, Đỗ Vô Phong chỉ còn một mũi tên.
Đỗ Vô Phong giọng không chút cảm xúc, cứng ngắc như tảng đá.
- Ngài nếu tiếp được mũi tên này, Đỗ Vô Phong không ra chiêu thứ hai, ngài nếu không tiếp được, cũng không thể trách Đỗ Vô Phong.
Tiêu Hoài Ngọc cười dài, trầm giọng nói:
- Đỗ Vô Phong, tốt nhất ngươi nên dùng mũi tên này bắt chết ta, nếu hôm nay ngươi không bắn chết ta, ta có thể cam đoan, người chết là ngươi!
Đỗ Vô Phong thở dài:
- Tiêu tướng quân rất tự tin.
Gã chậm rãi cài tên, nói:
- Cung này gọi là cửu phệ, phối với huyền thiết tiễn, tên này chỉ dùng để giết cường nhân. Thương Chung Ly lĩnh một mũi, Tiêu tướng quân ngài cũng có tư cách nhận một mũi.
Tiêu Hoài Ngọc đứng dạng hai chân, hai tay nắm thành quyền, nhìn chằm chằm vào huyền thiết tiễn.
Tài bắn cung của Đỗ Vô thiên hạ vô song, gã bắn ra một mũi, người thường căn bản không thể né tránh.
Tiêu Hoài Ngọc tuy là võ công tuyệt đỉnh, nhưng lúc này đã bị thương, có thể ngăn cản được mũi tên này của Đỗ Vô Phong hay không, cũng không dám chắc.
Yến thái tử thần sắc lạnh lùng.
Khiến Tư Mã Kình Thiên chết, khiến Tiêu Hoài Ngọc bị thương nặng, làm Thương Chung Ly về trời, vị Thái tử điện hạ này sâu trong đáy mắt, vẫn mang theo thần sắc hưng phấn.
Nhưng giờ phút này, Tiêu Hoài Ngọc và Đỗ Vô Phong đôi bên quyết đấu, Thái tử điện hạ bắt đầu thấy căng thẳng.
Y biết, với tình trạng của Tiêu Hoài Ngọc có đến mười phần là không thể cản nổi mũi tên đó của Đỗ Vô Phong.
Nếu Tiêu Hoài Ngọc chết, trên đỉnh Thiên Nhai chỉ còn mình và Đỗ Vô Phong, đó là lúc mình lâm vào tình thế nguy hiểm, lấy tính tình của Đỗ Vô Phong, nếu mình không bị gã giết chết thì cũng sẽ bị bắt.
Tiêu Hoài Ngọc chết, Đỗ Vô Phong cũng không phải e ngại nước Yến, bắt giữ Yến thái tử, là chuyện không có gì phải kiêng nể.
Kết quả một khi như vậy, đại kế mà mình khổ tâm suy tính hoàn toàn thất bại.
Trong lòng y bây giờ, dâng lên một cảm giác kinh hoảng.
Y oán độc mà nhìn Thương Chung Ly đã chết. Thương Chung Ly hứa hẹn quân bài cuối cùng chưa lật rốt cuộc là gì? Mình thật sự có thể hóa giải nguy hiểm hôm nay không?
Lúc này, Đỗ Vô Phong đã chậm rãi kéo căng dây cung, đầu mũi tên, đối diện Tiêu Hoài Ngọc.