Hàn Mạc nắm binh phù trong tay, sắc mặt nghiêm nghị quỳ gối bên người Tiêu Hoài Ngọc, cung kính mà dập đầu ba cái đối với xác Tiêu Hoài Ngọc.
Trước khi chết, Tiêu Hoài Ngọc truyền thụ hắn “Thanh bình chú”, mặc dù hai người không có danh thầy trờ, nhưng thực tế đã là thấy trò. Trong tay nghĩ lại bài từ trước khi mất của Tiêu Hoài Ngọc, Hàn Mạc có thể cảm nhận được tâm tình bi thương khi chưa thực hiện được chí khí của bản thân trước khi chết.
Lúc này Thái tử nhìn chằm chằm tay phải nắm binh phù của Hàn Mạc, hắn giãy dụa đứng lên, nhìn Hàn Mạc, rốt cục nói:
- Hàn Mạc, giao binh tướng phù… cho bản cung!
Hàn Mạc ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Thái tử, lập tức chậm rãi đứng dậy, nắm chặt binh phù, thản nhiên nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ giao binh phù ra sao?
Thái tử cười lạnh nói:
- Hàn Mạc, ngươi đừng quên, bản cung chính là Thái tử Đại Yến. Nếu Tiêu Hoài Ngọc đã chết, binh phù quân Tây Bắc tự nhiên phải giao cho bản cung!
Hàn Mạc lạnh lùng cười rộ lên, thản nhiên nói:
- Thái tử? Trên đỉnh núi này chỉ còn ta và ngươi, ngươi là Thái tử của ai?
Thái tử biến sắc, lạnh lùng nói:
- Hàn Mạc, ngươi… muốn tạo phản?
Hàn Mạc liếc nhìn Tiêu Hoài Ngọc, giọng nói lạnh lùng:
- Nếu như mẫu thân của ngươi quả thật do Tiêu Phi làm hại, oan có đầu nợ có chút, vì sao ngươi lại liên lụy Đại tướng quân? Đại tướng quân có gì sai, ngươi giết hắn, có từng nghĩ tới ngươi là Thái tử Đại Yến? Thân là Thái tử Đại Yến, tự hủy Trường Thành… Trong lòng ngươi còn có nước Đại Yến?
- Câm mồm!
Thái tử nổi giận nói:
- Việc bản cung làm, chưa đến lượt ngươi tới giáo huấn.
Hàn Mạc lạnh lùng cười, cũng không nói gì.
Thái tử nhìn vẻ mặt Hàn Mạc lạnh băng, không khỏi nhíu mày, ánh mắt lóe ra, đột nhiên thở dài nói:
- Hàn Mạc, bản cung cũng biết, Tiêu Hoài Ngọc có công với Đại Yến ta, nhưng… Ngươi cũng hiểu được, nếu hắn không chết, Hàn gia các ngươi cũng vĩnh viễn bị Tiêu gia bọn họ đặt dưới chân, vĩnh viễn không có khả năng thật sự ngẩng đầu. Tiêu Hoài Ngọc đã chết, đối với Hàn gia các ngươi chưa chắc không phải chuyện tốt… Hàn Mạc, ngươi dám phủ định, trong lòng ngươi thật sự không muốn Tiêu Hoài Ngọc chết ở chỗ này?
Hàn Mạc vẫn lạnh lùng cười như trước.
Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, Tiêu Hoài Ngọc chết, từ góc độ nào đó mà nói, quả thật rất có lợi đối với tiền đồ của Hàn gia ở nước Yến.
Thái tử thấy Hàn Mạc không nói lời nào, bước về phía trước một bước, chậm rãi nói:
- Hàn Mạc, chuyện tới nước này, ngươi không nên hành động theo cảm tính, ngươi đi theo bản cung, bản cung sẽ không bạc đãi ngươi!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Đi theo ngươi?
- Không sai.
Ánh mắt Thái tử sáng lên:
- Ngươi giap binh tướng phù cho bản cung, bản cung cam đoan sau này Hàn gia các ngươi vẫn là gia tộc thế gia quyền thế vinh quang nhất Đại Yến ta. Chờ bản cung hoàn thành chuyện lớn, phong ngươi làm Vương, cũng không phải là không có khả năng!
Hàn Mạc nhíu mày.
Thái tử nắm tay nói:
- Binh phù trong tay, ngươi giúp ta nắm quân Tây Bắc trong tay, dẫn binh quay về diệt trừ Tiêu gia. Vị trí Đại tướng quân Tây Bắc này, bản cung có thể đề cử ngươi với phụ hoàng, do ngươi tiếp nhận chức vụ. Đến lúc đó, Đại Yến ta liên minh nước Khánh, binh chia hai đường, hợp công nước Ngụy, sau khi tiêu diệt nước Ngụy, quay đầu mũi quân, lại tiêu diệt nước Khánh, thống nhất thiên hạ, đến lúc đó, bản cung chắc chắn phong ngươi làm Vương!
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Phải chăng ngươi đã sớm thương lượng với người Khánh như vậy? Ngươi cố ý mất tích, dụ dỗ Đại tướng quân lên đỉnh Thiên Nhai, có phải đã sớm mưu đồ với Thương Chung Ly hay không?
Thái tử hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Chuyện tới nước này, bản cung không gạt ngươi.
Hắn dừng một chút, mới nói:
- Việc này chính là do bản cung và vị Hoàng hậu nước Khánh kia xếp đặt, kế một hòn đá ném hai chim!
Hàn Mạc chau mày, lạnh lùng nhìn Thái tử:
- Nàng muốn diệt trừ Thương Chung Ly, ngươi muốn giết Đại tướng quân, ăn nhịp với nhau. Chỉ có điều… Thương Chung Ly này sao lại cam nguyện trở thành quân cờ cho các ngươi?
- Cho dù hôm nay Thương Chung Ly không chết, cũng không sống được bao lâu.
Thái tử chậm rãi nói:
- Hắn lo lắng nhất, đó là sau khi chết không ai có thể ngăn cản Tư Mã Kình Thiên và Tiêu Hoài Ngọc tiến công, cho nên nếu có cơ hội diệt trừ hai người này, vì sao hắn lại không muốn làm quân cờ này?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Thủ đoạn của Thái tử điện hạ quả thật cao minh, liên kết với Hoàng hậu nước Khánh, đùa giỡn mấy đại danh tướng trong tay… Có phải ta nên khâm phục ngài hay không?
Thái tử tự nhiên có thể nghe ra ý châm chọc rõ ràng trong lời Hàn Mạc, nhưng vẫn nói:
- Cho dù như thế nào, mục đích cuối cùng đã đạt tới, ba quái vật này đã chết. Đã không có bọn họ, dùng thực lực nước Đại Yến ta, thống nhất thiên hạ, ở trong tầm tay.
Hắn vươn tay nói:
- Hàn Mạc, giao binh tướng phù cho bản cung… !
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Không có khả năng.
Thái tử nhíu mày nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
- Không phải ta muốn thế nào, mà là ngươi muốn thế nào?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta ở đây, có một số chuyện ta cũng không cần giấu. Giao binh phù cho ngươi, nếu thật sự chờ ngươi về doanh, người đầu tiên muốn giết chỉ sợ cũng là ta đi?
Thái tử lập tức nói:
- Ngươi không tin bản cung?
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Bởi vì Đại tướng quân rất tin tưởng ngươi, hắn tin tưởng ngươi sẽ không ra tay với hắn, cho nên mới bị ngươi hại, vết xe đổ, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng ngươi sao?
Hắn nắm chặt binh phủ, nâng tay lên, cười lạnh nói:
- Binh phù này rơi vào trong tay ngươi, ta sẽ là người đầu tiên bị ngươi giết, nếu ta đoán không sai mà nói, tiếp theo ngươi sẽ dẫn binh vào kinh… Đối phó các thế gia đi? Hàn gia ta, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Khóe mắt Thái tử nhảy lên, chậm rãi thu hồi tay, giọng nói lạnh lùng:
- Cho dù binh phù trong tay ngươi, ngượi tự hỏi xem thật sự có thể dựa vào binh phù này nắm quân Tây Bắc trong tay sao?
- Ta tự nhiên có thủ đoạn của ta.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Binh phù trong tay ta, cũng tốt hơn ở trong tay ngươi!
- Xem ra ngươi thật sự có lòng tạo phản.
Thái tử cười lạnh nói:
- Hàn Mạc, bản cung khuyên ngươi vẫn nên giao binh phù ra đây… Không phải muốn nghĩ cho ngươi, cũng nên nghĩ cho người nhà ngươi một chút!
Mắt Hàn Mạc phát ra hàn quang:
- Lời này của ngươi… là có ý gì?
Thái tử chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói:
- Bản cung không ngại nói cho ngươi, người nhà của ngươi, hiện giờ đã ở trong tay bản cung. Tiêu Hoài Ngọc vừa nói cho ngươi rồi, trong kinh có biến, hắn rất thông minh!
Hàn Mạc căng thẳng trong lòng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, gằn từng chữ:
- Tô Vũ Đình!
Thái tử cười lạnh nói:
- Hàn Mạc, bản cung vẫn biết ngươi là người thông minh. Nếu ngươi nghĩ tới, thì biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hiện giờ người nhà trong kinh của người đều trong bàn tay bản cung, nếu ngươi không muốn người nhà xuất hiện bất trắc, bản cung khuyên người vẫn nên đi theo bản cung.
Vẻ mặt hắn nghiêm nghị lên:
- Bản cung cam đoan, chỉ cần ngươi giúp đỡ bản cung, bản cung tuyệt đối sẽ không thương tổn mảy may người nhà ngươi!
Lúc này Hàn Mạc rốt cục hiểu được, Tô Vũ Đình cố ý bị thương, lưu ở kinh thành, hóa ra là một phần quan trọng trong kế hoạch.
Át chủ bài chân chính của thế gia, đều ở phần đất của mình, trong kinh không binh lực, mà binh lực trong kinh, tự nhiên là Ngự lâm quân.
Báo Đột doanh theo mình tới biên quan, trong kinh chỉ còn bốn doanh khác.
Nếu Phượng Tường doanh của Tô Vũ đình thật sự hợp binh một chỗ với Hỏa Sơn doanh của Thái tử, tự nhiên là một thực lực cực kỳ khủng bố, muốn khống chế quan viên thế gia, cũng không phải việc khó.
Hàn Mạc hít sâu một hơi, rốt cục nói:
- Ngươi… đang uy hiếp ta sao?
Thái tử cười lạnh không nói.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Ta vẫn nghĩ rằng ngươi là kẻ thông minh, chẳng qua hôm nay xem ra ngươi thật sự không tính là thông minh. Nếu ta là ngươi, lúc này tuyệt đối sẽ không đưa ra thủ đoạn uy hiếp!
Thái tử nghe giọng điệu của hắn không tốt, quả thật không kìm nổi lui về sau một bước.
- Lúc này uy hiếp ta, sẽ chọc giận ta.
Hàn Mạc lạnh như băng nói:
- Nếu người nhà ta thật sự bị Ngự lâm quân khống chế, như vậy ta giao binh phù cho ngươi, bọn họ mới thật sự rơi vào nguy hiểm. Binh phù ở trong tay ta, chỉ cần ta nắm giữ quân Tây Bắc, Tô Vũ Đình nên suy nghĩ cẩn thận, thế lực của hắn, có thể đối kháng với ta hay không?
- Không có bản cung, ngươi… không khống chế được quân Tây Bắc!
Thái tử chậm rãi nói:
- Hàn Mạc, binh phù có thể ở trong tay ngươi, bản cung có thể giúp ngươi khống chế quân Tây Bắc, nhưng người phải đáp ứng bản cung, nên tru giết Tiêu tộc cho bản cung!
Hàn Mạc nghe vậy, cười ha ha, trong tiếng đùa cợt, khiến sắc mặt Thái tử rất khó coi.
- Đến lúc này, ngươi còn muốn chơi thủ đoạn với ta?
Tiếng cười của Hàn Mạc dừng lại, vô cùng lãnh khốc:
- Loại thủ đoạn lấy lui làm tiến này, thật sự không cao minh!
Sắc mặt Thái tử lại khó coi, lạnh lùng nói:
- Ngươi… ngươi nói cái gì? Lấy lui làm tiến?
Hàn Mạc chậm rãi đi tới cạnh vách núi, nhìn xuống dưới, mọt lớp mây mù trắng xóa vờn quanh vách đá, dưới sương trắng, đó là vách núi cao hai ngàn thước, hắn quay đầu lại, nhìn Thái tử, thản nhiên nói:
- Ngươi nói vậy, chẳng qua là muốn ta mang ngươi xuống núi mà thôi.
Thái tử ngẩn ra.
Hàn Mạc khinh thường nói:
- Ngươi có biết đỉnh Thiên Nhai cao bao nhiêu không? Dùng bản lĩnh của ngươi, đi lên núi tự nhiên là Thương Chung Ly mang ngươi lên, ngươi cũng nên biết, chung quanh đỉnh Thiên Nhai đều là vách đá, chớ nói người thường, ngay cả cao thủ võ đạo cũng không nhất định lên được… Nói cách khác, cũng không có bao nhiêu người dám lên. Nếu sẩy tay, tan xương nát thịt!
Trong đôi mắt thái tử hiện ra vẻ khẩn trương.
Đột nhiên, hắn phát hiện mình phạm vào một sai lầm trí mạng.
Hắn quả thật nắm được cơ hội khó được, thừa dịp Tiêu Hoài Ngọc suy yếu nhất, dùng thủ đoạn đê tiện đánh lén thành công, dồn Tiêu Hoài Ngọc vào chỗ chết.
Nhưng lúc này hắn bỗng nhiên nhớ tới, mình xuống núi như thế nào?
Hắn biết, dùng bản lĩnh của mình, muốn xuống khỏi đỉnh Thiên Nhai, không thể nghi ngờ là chuyện nghìn lẻ một đêm, hơi sơ xuất, chẳng những không thể xuống núi, còn có thể nửa đường sẩy tay ngã xuống dưới.
Vốn hắn định lấy lui làm tiến, nói muốn giúp Hàn Mạc khống chế quân Tây Bắc, thực tế cũng là muốn giúp đỡ mình xuống núi, cũng không ngờ Hàn Mạc liếc mắt một cái nhìn ra ý đồ của hắn.
Hàn Mạc thu hồi binh phù, lắc đầu nói:
- Hiện giờ ngươi nên hiểu được, một đao kia của ngươi, chẳng những hủy diện cây trụ của Đại Yên, cũng hủy diệt chính ngươi rồi. Vốn Đại tướng quân có thể giúp ngươi xuống núi, ngươi lại hại chết hắn, mà ta… thật sự không có bản lĩnh mang ngươi xuống núi!
Trong nhất thời, Thái tử cảm thấy một cảm giác lành lạnh từ bàn chân thẳng tới đỉnh đầu.
Không xuống được núi, kế hoạch tiếp theo xuất hiện nguy cơ thật lớn, kế hoạch tiếp theo của mình chắc chắn hoàn toàn thất bại.
Lòng bàn tay của hắn, trong nháy mắt này, liền toát mồ hôi lạnh.
Hàn Mạc cười lạnh, nụ cười kia khiến Thái tử cảm thấy sởn tóc gáy.
- Trên đời này, thiện ác cuối cùng đều có báo ứng.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Có lẽ báo đáp vô cùng muộn, giống như ngươi hiện giờ, mọi người gọi nó là… quả báo lập tức!
Trước khi chết, Tiêu Hoài Ngọc truyền thụ hắn “Thanh bình chú”, mặc dù hai người không có danh thầy trờ, nhưng thực tế đã là thấy trò. Trong tay nghĩ lại bài từ trước khi mất của Tiêu Hoài Ngọc, Hàn Mạc có thể cảm nhận được tâm tình bi thương khi chưa thực hiện được chí khí của bản thân trước khi chết.
Lúc này Thái tử nhìn chằm chằm tay phải nắm binh phù của Hàn Mạc, hắn giãy dụa đứng lên, nhìn Hàn Mạc, rốt cục nói:
- Hàn Mạc, giao binh tướng phù… cho bản cung!
Hàn Mạc ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Thái tử, lập tức chậm rãi đứng dậy, nắm chặt binh phù, thản nhiên nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ giao binh phù ra sao?
Thái tử cười lạnh nói:
- Hàn Mạc, ngươi đừng quên, bản cung chính là Thái tử Đại Yến. Nếu Tiêu Hoài Ngọc đã chết, binh phù quân Tây Bắc tự nhiên phải giao cho bản cung!
Hàn Mạc lạnh lùng cười rộ lên, thản nhiên nói:
- Thái tử? Trên đỉnh núi này chỉ còn ta và ngươi, ngươi là Thái tử của ai?
Thái tử biến sắc, lạnh lùng nói:
- Hàn Mạc, ngươi… muốn tạo phản?
Hàn Mạc liếc nhìn Tiêu Hoài Ngọc, giọng nói lạnh lùng:
- Nếu như mẫu thân của ngươi quả thật do Tiêu Phi làm hại, oan có đầu nợ có chút, vì sao ngươi lại liên lụy Đại tướng quân? Đại tướng quân có gì sai, ngươi giết hắn, có từng nghĩ tới ngươi là Thái tử Đại Yến? Thân là Thái tử Đại Yến, tự hủy Trường Thành… Trong lòng ngươi còn có nước Đại Yến?
- Câm mồm!
Thái tử nổi giận nói:
- Việc bản cung làm, chưa đến lượt ngươi tới giáo huấn.
Hàn Mạc lạnh lùng cười, cũng không nói gì.
Thái tử nhìn vẻ mặt Hàn Mạc lạnh băng, không khỏi nhíu mày, ánh mắt lóe ra, đột nhiên thở dài nói:
- Hàn Mạc, bản cung cũng biết, Tiêu Hoài Ngọc có công với Đại Yến ta, nhưng… Ngươi cũng hiểu được, nếu hắn không chết, Hàn gia các ngươi cũng vĩnh viễn bị Tiêu gia bọn họ đặt dưới chân, vĩnh viễn không có khả năng thật sự ngẩng đầu. Tiêu Hoài Ngọc đã chết, đối với Hàn gia các ngươi chưa chắc không phải chuyện tốt… Hàn Mạc, ngươi dám phủ định, trong lòng ngươi thật sự không muốn Tiêu Hoài Ngọc chết ở chỗ này?
Hàn Mạc vẫn lạnh lùng cười như trước.
Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, Tiêu Hoài Ngọc chết, từ góc độ nào đó mà nói, quả thật rất có lợi đối với tiền đồ của Hàn gia ở nước Yến.
Thái tử thấy Hàn Mạc không nói lời nào, bước về phía trước một bước, chậm rãi nói:
- Hàn Mạc, chuyện tới nước này, ngươi không nên hành động theo cảm tính, ngươi đi theo bản cung, bản cung sẽ không bạc đãi ngươi!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Đi theo ngươi?
- Không sai.
Ánh mắt Thái tử sáng lên:
- Ngươi giap binh tướng phù cho bản cung, bản cung cam đoan sau này Hàn gia các ngươi vẫn là gia tộc thế gia quyền thế vinh quang nhất Đại Yến ta. Chờ bản cung hoàn thành chuyện lớn, phong ngươi làm Vương, cũng không phải là không có khả năng!
Hàn Mạc nhíu mày.
Thái tử nắm tay nói:
- Binh phù trong tay, ngươi giúp ta nắm quân Tây Bắc trong tay, dẫn binh quay về diệt trừ Tiêu gia. Vị trí Đại tướng quân Tây Bắc này, bản cung có thể đề cử ngươi với phụ hoàng, do ngươi tiếp nhận chức vụ. Đến lúc đó, Đại Yến ta liên minh nước Khánh, binh chia hai đường, hợp công nước Ngụy, sau khi tiêu diệt nước Ngụy, quay đầu mũi quân, lại tiêu diệt nước Khánh, thống nhất thiên hạ, đến lúc đó, bản cung chắc chắn phong ngươi làm Vương!
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Phải chăng ngươi đã sớm thương lượng với người Khánh như vậy? Ngươi cố ý mất tích, dụ dỗ Đại tướng quân lên đỉnh Thiên Nhai, có phải đã sớm mưu đồ với Thương Chung Ly hay không?
Thái tử hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Chuyện tới nước này, bản cung không gạt ngươi.
Hắn dừng một chút, mới nói:
- Việc này chính là do bản cung và vị Hoàng hậu nước Khánh kia xếp đặt, kế một hòn đá ném hai chim!
Hàn Mạc chau mày, lạnh lùng nhìn Thái tử:
- Nàng muốn diệt trừ Thương Chung Ly, ngươi muốn giết Đại tướng quân, ăn nhịp với nhau. Chỉ có điều… Thương Chung Ly này sao lại cam nguyện trở thành quân cờ cho các ngươi?
- Cho dù hôm nay Thương Chung Ly không chết, cũng không sống được bao lâu.
Thái tử chậm rãi nói:
- Hắn lo lắng nhất, đó là sau khi chết không ai có thể ngăn cản Tư Mã Kình Thiên và Tiêu Hoài Ngọc tiến công, cho nên nếu có cơ hội diệt trừ hai người này, vì sao hắn lại không muốn làm quân cờ này?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Thủ đoạn của Thái tử điện hạ quả thật cao minh, liên kết với Hoàng hậu nước Khánh, đùa giỡn mấy đại danh tướng trong tay… Có phải ta nên khâm phục ngài hay không?
Thái tử tự nhiên có thể nghe ra ý châm chọc rõ ràng trong lời Hàn Mạc, nhưng vẫn nói:
- Cho dù như thế nào, mục đích cuối cùng đã đạt tới, ba quái vật này đã chết. Đã không có bọn họ, dùng thực lực nước Đại Yến ta, thống nhất thiên hạ, ở trong tầm tay.
Hắn vươn tay nói:
- Hàn Mạc, giao binh tướng phù cho bản cung… !
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Không có khả năng.
Thái tử nhíu mày nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
- Không phải ta muốn thế nào, mà là ngươi muốn thế nào?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta ở đây, có một số chuyện ta cũng không cần giấu. Giao binh phù cho ngươi, nếu thật sự chờ ngươi về doanh, người đầu tiên muốn giết chỉ sợ cũng là ta đi?
Thái tử lập tức nói:
- Ngươi không tin bản cung?
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Bởi vì Đại tướng quân rất tin tưởng ngươi, hắn tin tưởng ngươi sẽ không ra tay với hắn, cho nên mới bị ngươi hại, vết xe đổ, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng ngươi sao?
Hắn nắm chặt binh phủ, nâng tay lên, cười lạnh nói:
- Binh phù này rơi vào trong tay ngươi, ta sẽ là người đầu tiên bị ngươi giết, nếu ta đoán không sai mà nói, tiếp theo ngươi sẽ dẫn binh vào kinh… Đối phó các thế gia đi? Hàn gia ta, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Khóe mắt Thái tử nhảy lên, chậm rãi thu hồi tay, giọng nói lạnh lùng:
- Cho dù binh phù trong tay ngươi, ngượi tự hỏi xem thật sự có thể dựa vào binh phù này nắm quân Tây Bắc trong tay sao?
- Ta tự nhiên có thủ đoạn của ta.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Binh phù trong tay ta, cũng tốt hơn ở trong tay ngươi!
- Xem ra ngươi thật sự có lòng tạo phản.
Thái tử cười lạnh nói:
- Hàn Mạc, bản cung khuyên ngươi vẫn nên giao binh phù ra đây… Không phải muốn nghĩ cho ngươi, cũng nên nghĩ cho người nhà ngươi một chút!
Mắt Hàn Mạc phát ra hàn quang:
- Lời này của ngươi… là có ý gì?
Thái tử chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói:
- Bản cung không ngại nói cho ngươi, người nhà của ngươi, hiện giờ đã ở trong tay bản cung. Tiêu Hoài Ngọc vừa nói cho ngươi rồi, trong kinh có biến, hắn rất thông minh!
Hàn Mạc căng thẳng trong lòng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, gằn từng chữ:
- Tô Vũ Đình!
Thái tử cười lạnh nói:
- Hàn Mạc, bản cung vẫn biết ngươi là người thông minh. Nếu ngươi nghĩ tới, thì biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hiện giờ người nhà trong kinh của người đều trong bàn tay bản cung, nếu ngươi không muốn người nhà xuất hiện bất trắc, bản cung khuyên người vẫn nên đi theo bản cung.
Vẻ mặt hắn nghiêm nghị lên:
- Bản cung cam đoan, chỉ cần ngươi giúp đỡ bản cung, bản cung tuyệt đối sẽ không thương tổn mảy may người nhà ngươi!
Lúc này Hàn Mạc rốt cục hiểu được, Tô Vũ Đình cố ý bị thương, lưu ở kinh thành, hóa ra là một phần quan trọng trong kế hoạch.
Át chủ bài chân chính của thế gia, đều ở phần đất của mình, trong kinh không binh lực, mà binh lực trong kinh, tự nhiên là Ngự lâm quân.
Báo Đột doanh theo mình tới biên quan, trong kinh chỉ còn bốn doanh khác.
Nếu Phượng Tường doanh của Tô Vũ đình thật sự hợp binh một chỗ với Hỏa Sơn doanh của Thái tử, tự nhiên là một thực lực cực kỳ khủng bố, muốn khống chế quan viên thế gia, cũng không phải việc khó.
Hàn Mạc hít sâu một hơi, rốt cục nói:
- Ngươi… đang uy hiếp ta sao?
Thái tử cười lạnh không nói.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Ta vẫn nghĩ rằng ngươi là kẻ thông minh, chẳng qua hôm nay xem ra ngươi thật sự không tính là thông minh. Nếu ta là ngươi, lúc này tuyệt đối sẽ không đưa ra thủ đoạn uy hiếp!
Thái tử nghe giọng điệu của hắn không tốt, quả thật không kìm nổi lui về sau một bước.
- Lúc này uy hiếp ta, sẽ chọc giận ta.
Hàn Mạc lạnh như băng nói:
- Nếu người nhà ta thật sự bị Ngự lâm quân khống chế, như vậy ta giao binh phù cho ngươi, bọn họ mới thật sự rơi vào nguy hiểm. Binh phù ở trong tay ta, chỉ cần ta nắm giữ quân Tây Bắc, Tô Vũ Đình nên suy nghĩ cẩn thận, thế lực của hắn, có thể đối kháng với ta hay không?
- Không có bản cung, ngươi… không khống chế được quân Tây Bắc!
Thái tử chậm rãi nói:
- Hàn Mạc, binh phù có thể ở trong tay ngươi, bản cung có thể giúp ngươi khống chế quân Tây Bắc, nhưng người phải đáp ứng bản cung, nên tru giết Tiêu tộc cho bản cung!
Hàn Mạc nghe vậy, cười ha ha, trong tiếng đùa cợt, khiến sắc mặt Thái tử rất khó coi.
- Đến lúc này, ngươi còn muốn chơi thủ đoạn với ta?
Tiếng cười của Hàn Mạc dừng lại, vô cùng lãnh khốc:
- Loại thủ đoạn lấy lui làm tiến này, thật sự không cao minh!
Sắc mặt Thái tử lại khó coi, lạnh lùng nói:
- Ngươi… ngươi nói cái gì? Lấy lui làm tiến?
Hàn Mạc chậm rãi đi tới cạnh vách núi, nhìn xuống dưới, mọt lớp mây mù trắng xóa vờn quanh vách đá, dưới sương trắng, đó là vách núi cao hai ngàn thước, hắn quay đầu lại, nhìn Thái tử, thản nhiên nói:
- Ngươi nói vậy, chẳng qua là muốn ta mang ngươi xuống núi mà thôi.
Thái tử ngẩn ra.
Hàn Mạc khinh thường nói:
- Ngươi có biết đỉnh Thiên Nhai cao bao nhiêu không? Dùng bản lĩnh của ngươi, đi lên núi tự nhiên là Thương Chung Ly mang ngươi lên, ngươi cũng nên biết, chung quanh đỉnh Thiên Nhai đều là vách đá, chớ nói người thường, ngay cả cao thủ võ đạo cũng không nhất định lên được… Nói cách khác, cũng không có bao nhiêu người dám lên. Nếu sẩy tay, tan xương nát thịt!
Trong đôi mắt thái tử hiện ra vẻ khẩn trương.
Đột nhiên, hắn phát hiện mình phạm vào một sai lầm trí mạng.
Hắn quả thật nắm được cơ hội khó được, thừa dịp Tiêu Hoài Ngọc suy yếu nhất, dùng thủ đoạn đê tiện đánh lén thành công, dồn Tiêu Hoài Ngọc vào chỗ chết.
Nhưng lúc này hắn bỗng nhiên nhớ tới, mình xuống núi như thế nào?
Hắn biết, dùng bản lĩnh của mình, muốn xuống khỏi đỉnh Thiên Nhai, không thể nghi ngờ là chuyện nghìn lẻ một đêm, hơi sơ xuất, chẳng những không thể xuống núi, còn có thể nửa đường sẩy tay ngã xuống dưới.
Vốn hắn định lấy lui làm tiến, nói muốn giúp Hàn Mạc khống chế quân Tây Bắc, thực tế cũng là muốn giúp đỡ mình xuống núi, cũng không ngờ Hàn Mạc liếc mắt một cái nhìn ra ý đồ của hắn.
Hàn Mạc thu hồi binh phù, lắc đầu nói:
- Hiện giờ ngươi nên hiểu được, một đao kia của ngươi, chẳng những hủy diện cây trụ của Đại Yên, cũng hủy diệt chính ngươi rồi. Vốn Đại tướng quân có thể giúp ngươi xuống núi, ngươi lại hại chết hắn, mà ta… thật sự không có bản lĩnh mang ngươi xuống núi!
Trong nhất thời, Thái tử cảm thấy một cảm giác lành lạnh từ bàn chân thẳng tới đỉnh đầu.
Không xuống được núi, kế hoạch tiếp theo xuất hiện nguy cơ thật lớn, kế hoạch tiếp theo của mình chắc chắn hoàn toàn thất bại.
Lòng bàn tay của hắn, trong nháy mắt này, liền toát mồ hôi lạnh.
Hàn Mạc cười lạnh, nụ cười kia khiến Thái tử cảm thấy sởn tóc gáy.
- Trên đời này, thiện ác cuối cùng đều có báo ứng.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Có lẽ báo đáp vô cùng muộn, giống như ngươi hiện giờ, mọi người gọi nó là… quả báo lập tức!