Tú Công chúa chậm rãi nắm tay lại, trong ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ không thể tin nổi, hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cho hắn vào!
Chiếc nhẫn trong tay, Tú Công chúa liếc mắt là có thể nhận ra.
Mấy tháng trước, Hàn Mạc đi sứ Khánh quốc, vì cứu Sương Công chúa ra, Tú Công chúa đem chiếc nhẫn này trao cho Hàn Mạc, nói trắng ra chính là để lại tín vật cho Hàn Mạc.
Nàng không thể tưởng tượng được, chiếc nhẫn này bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Cũng không bao lâu, cung nữ dẫn môt gã “công công” đi đến ngoài điện. Tú Công chúa nhìn “thái giám” kia đang chậm rãi đến gần, bước chân vững vàng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Mi thanh mục tú, thần sắc bình tĩnh, mặt mày hiện rõ vẻ mệt mỏi, không phải Hàn Mạc thì là ai?
Cả đời Tú Công chúa đã gặp qua rất nhiều chuyện quỷ dị, nhưng tối nay Hàn Mạc đột nhiên xuất hiện tước mắt nàng, vẫn khiến cho nàng chấn động, tuy rằng có chiếc nhẫn báo trước, nhưng nàng vẫn không tưởng tượng được trong thời khắc này, Hàn Mạc lại có gan tiến cung.
Nàng không biết người thanh niên này dùng biện pháp gì để vào kinh thành, càng không biết làm thế nào hắn lại có thể vượt qua hoàng thành tiến vào Tú xuân cung.
Hàn Mạc tiến lên, cất giọng cung kính:
- Tham kiến Công chúa!
Tú Công chúa cuối cùng cũng tỉnh táo lại, phất tay ra hiệu cho cung nữ bên cạnh lui xuống, sau khi cung nữ lui đi, Tú Công chúa thở dài sâu kín:
- Lá gan của ngươi, làm bản cung giật mình!
Hàn Mạc mỉm cười, nói:
- Thần chỉ biết, mình muốn gặp Công chúa!
Tú Công chúa chậm rãi tiến lên, thân hình mặc áo lông cừu trắng, xuất trần thoát tục, bước chân xinh đẹp, tới trước mặt Hàn Mạc, dừng ở khuôn mặt thanh tú lộ vẻ mệt mỏi kia.
Bờ môi hắn không có huyết sắc, có lẽ là do gió lạnh quát tới, trên mặt hắn khô nứt ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ kiên định.
Tú Công chúa dừng ở ánh mắt hắn, rồi bỗng nhiên cảm giác, đứa nhỏ trước mắt này, so với ngày xưa thì càng trở nên trưởng thành hơn, trên cơ thể trầm ổn lạnh lùng, phát ra hơi thở điềm đạm.
…
Tú Công chúa nâng tay, nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt Hàn Mạc, giống như thê tử, săn sóc cho trượng phu của mình.
Hàn Mạc cũng nâng tay nên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang vuốt ve mặt mình, ánh mắt cũng dừng ở đôi mắt mê người của Tú Công chúa.
Một lúc lâu sau, Tú Công chúa hạ giọng nói:
- Ngươi không sợ?
Hàn Mạc thản nhiên cười, chỉ nắm tay Tú Công chúa, cảm giác nàng có chút rét run, chậm rãi nói:
- Nếu dám vào cung, tự nhiên không sợ. Nếu Công chúa muốn, có thể cho người bắt ta, chỉ cần bắt được ta, Tây Bắc Quân ngoài thành sẽ dễ dàng bị thu phục!
Lần này Hàn Mạc tiến cung, đương nhiên là biết có đại nguy hiểm.
Tú Công chúa cười đau khổ, nắm tay Hàn Mạc đi vào buồng sưởi bên trong điện, đóng hết các cửa, lò sưởi bùng cháy, rốt cục hắn cũng cảm nhận được sự ấm áp.
Từ lúc Tiêu Hoài Ngọc rời doanh, Hàn Mạc bắt đầu đi tới Thiên Nhai Phong tìm Tiêu Hoài Ngọc, cho tới hôm nay vào thăm Tú Công chúa, tinh thần Hàn Mạc vẫn bị căng thẳng cao độ, chính vì căng thẳng như vậy nên hắn mới không cảm giác được mệt mỏi.
Lúc này tiến vào buồng sưởi, hỏa than tràn đầy, gió ấm từng đợt,lúc này hắn mới cảm giác được sự mệt mỏi toàn thân, ngồi dựa trên ghế, Hàn Mạc cảm thấy thân thể bó buộc của mình lúc này trầm tĩnh lại.
Trong lòng Hàn Mạc cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ bên trong tâm khảm chính mình, không hề cảnh giác Tú Công chúa?
Đi vào buồng sưởi này, mình lại có cảm giác như đang ở trong nhà?
Hắn duỗi duỗi tứ chi, không tự chủ được mà thả lỏng thân hình một lát, mà Tú Công chúa đối với phản ửng của hắn có chút vừa lòng, thậm chí trong tâm còn có chút vui mừng.
Công chúa đi tới đưa cho Hàn Mạc một chén trà nóng hầm hập, Hàn Mạc tiếp nhận, tùy ý thổi lướt qua chén trà, liền uống vào, nước trà ngóng bỏng theo cổ họng đi xuống khoang miệng, Hàn Mạc chỉ cảm thấy, lúc này hàn khí cả người hắn đã bị xua đi.
Tú Công chúa ngồi dựa đối diện Hàn Mạc, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Khi Hàn Mạc buông chén, Tú Công chúa mới than nhẹ một tiếng, nói:
- Để quân đội ở ngoài thành, một mình mình đi vào trong cung, là do ngươi quá mức tự tin, hay là…!
- Chẳng qua ta biết Công chúa sẽ cho ta biết tất cả!
Hàn Mạc nhìn Tú Công chúa, chậm rãi nói:
- Ta mạo hiểm vào gặp Công chúa, Công chúa hẳn nên cho Hàn Mạc một cơ hội!
- Ngươi quả rất mạo hiểm.
Tú Công chúa bất đắc dĩ cười:
- Ngươi lúc này cũng biết, bản cung nếu đem bắt ngươi lại, sau đó giao cho Hoàng đế ca ca, hậu quả sẽ như thế nào? Ngươi đừng quên, tuy bản thân ngươi tự nhận là mang quân về bình định, nhưng không ít người lại nói ngươi là loạn thần tặc tử, ngươi dẫn binh tới kinh, mới là tạo phản!”
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
- Như vậy Công chúa nghĩ như thế nào? Công chúa cảm thấy ta là kẻ phản loạn?
Tú Công chúa không trả lời, chỉ hỏi ngược lại:
- Bản cung hỏi ngươi, nếu ngươi không có tâm phản loạn, Tây Bắc Quân làm sao lại ở trong tay ngươi? Tiêu Hoài Ngọc đâu? Thái tử đâu?
Hàn Mạc nhìn Tú Công chúa, mặt không biến sắc, cũng không nói câu nào.
Tú Công chúa buồn bã cười, nói:
- Ngươi nói cho bản cung, thia tử có hay không… đã xảy ra bất trắc? Còn Tiêu Hoài Ngọc… y hiện tại như thế nào?
Nói tới đây, thanh âm Tú Công chúa thậm chí có chút run rẩy, thân thể tuyệt vời kia cũng phát run.
Hàn Mạc trầm ngâm hòi lâu, rốt cục hỏi:
- Công chúa… muốn biết gì?
Tú Công chúa cau mày, thanh âm trở nên nghiêm khắc, đứng lên, quát lạnh nói:
- Là bản cung đang hỏi ngươi!
Hàn Mạc mặt không đỏi sắc, bình tĩnh nói:
- Công chúa nếu đoán được, thần không dám lừa gạt. Đại tướng quân và Thái tử .. quả thật không ngờ…!
Thân thể Tú Công chúa chấn động, nhắm mắt lại.
Trong lúc nhất thởi, buồng sưởi có vẻ yên tĩnh dị thường, Hàn Mạc nhìn gương mặt Tú Công chúa, dưới hàng mi xinh đẹp, ước mắt trong suốt đang chảy xuống.
Hàn Mạc thầm than trong lòng.
Tiêu Hoài Ngọc là sư huynh của Tú Công chúa, Thái tử lại do một tay nàng chăm bẵm, cảm tình của Tú Công chúa với hai người đúng là rất sâu, biết được hai người gặp chuyện bất trắc, hiển nhiên là nữ tử trong mềm ngoài cứng này cực kỳ bi thương.
Màn mạc cầm khăn tay đứng dậy, đi đến bên người Tú Công chúa, đưa khăn qua, dịu dàng nói:
- Công chúa… phải bảo trọng thân thể!
Tú Công chúa mở to mắt, hỏi:
- Hiện giờ, bọn họ ở đâu?
- Thiên Nhai Phong!
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Tư Mã Thiên và Thương Chung Ly đã có mặt ở đó…
Tú Công chúa là nữ tử cực kỳ thông minh, không cần nói nhiều, chỉ cần nói thâm ý một chút, rất nanh nàng có thẻ đoán ra cục diện trên Thiên Nhai Phong.
Tú Công chúa đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, nhẹ mử cửa ra, ngoài kia gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời, nàng lẳng lặng đứng trước gió, vẻ mặt ảm đạm, không hề nhúc nhích.
Hàn Mạc đứng sau nàng, cũng bất động.
Một lúc lâu sau, Tú Công chúa mới xoay người lại, tiếp lấy khăn trong tay Hàn Mạc, nhẹ hàng lau nước mắt, nhìn Hàn Mạc nói:
- Ngươi tối nay vào cung, muốn nói gì với ta?
- Đại Yến không thể loạn… Có một số người không thể chết!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói.
Tú Công chúa thản nhiên nói:
- Ngươi nói người nhà của ngươi?
- Còn có rất nhiều người.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Công chúa so với ta còn rõ ràng hơn, một khi Tô Quan Nhai muốn cá chết lưới rách, xuống tay với quan lại trong triều, hậu quả… không tưởng tượng nổi!
Tú Công chúa trở lại ghế ngồi, bình tĩnh nói:
- Hoàng đế ca ca không hạ ý chỉ, ngươi phải rõ ý tứ chứ?
- Phải.
Giờ khắc này Hàn Mạc tự nhiên sẽ không bận tâm cái gì là “Thánh ý không thể đoán”, chậm rãi nói:
- Ta làm cho Tô Quan Nhai chịu áp lực càng lớn, hắn càng có khả năng hướng các quan viên thế gia hạ sát thủ!
Đôi mắt đẹp của Tú Công chúa lấp lánh hàn quang”
- Hàn Mạc, ngươi rất thông minh, ngươi đã rõ điểm này, ngươi không nên tiến cung, ngươi đừng quên, bản thân ta cũng là người trong hoàng tộc.
- Ta không hề quên!
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Mới vừa rồi ta có nói qua, nếu Công chúa muốn bắt Hàn Mạc, ta chỉ có thể cam chịu mà thôi!
- Chịu thua?
Tú Công chúa thản nhiên cười:
- Ngươi vào cung đánh cuộc? Cuộc cái gì? Bản cung không dám cùng ngươi đánh bạc, ngươi nghĩ bản cung có khả năng chế trụ ngươi?
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Chỉ đánh cuộc trí tuệ với Công chúa!
Dừng một chút, hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt Tú Công chúa, nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ ở trong mắt nhiều người, Công chúa là một nữ nhân lòng lang dạ sói, nhưng ta biết, Công chúa không phải là người như vậy!
Đôi mi thanh tú của Công chúa nhíu lại, nói:
- Vậy ngươi cảm thấy bản cung là một người như thế nào?
- Một người chân thành!
Hàn Mạc chậm rãi đi đến, đứng ngay trước mặt Tú Công chúa, thậm chí có ngửi được múi thơm mê người trên thân thể Tú Công chúa:
- Công chúa là một nữ nhân tốt!
- Nữ nhân tốt?
Trên mặt Tú Công chúa hiện ra vẻ quái dị.
- Là một người có tình! Hàn Mạc tiếp tục nói:
- Quý trọng thân tình, quý trọng tình yêu, một người như vậy, không phải loại lòng lang dạ sói. Bề ngoài người mạnh mẽ cứng rắn, nhưng bên trong… rất mềm yếu…!
Tú Công chúa cắn chặt đôi môi đỏ mong, đôi mắt chớp chớp, sau một lát, bỗng cười rộ lên, trông xinh đẹp vô cùng:
- Hàn Mạc, lúc này mà ngươi còn ngoa ngôn xảo ngữ? Ngươi hiểu được bản cung, buồn cười, ngươi dựa vào cái gì mà hiểu bản cung? Ngươi nói ta là một nữ nhan tốt? Lần dầu tiên có người nói cới ta như vậy. ngươi nói trong lòng ta mềm yếu?
Nói đến đây, thân thể mảnh mai của nàng chợt lóe lên, Hàn Mạc thậm chí còn không kịp nháy mắt, hai ngón tay của Tú Công chúa đã đặt lên trên cổ hắn.
Ngón tay Tú Công chúa thon dài, hai móng tay trông như hai chiếc gai độc.
Hàn Mạc biết võ công của Tú Công chúa quỷ dị khôn lường, chỉ cần cánh tay đâm về phía trước, hai móng tay đương nhiên đâm vào cổ họng mình.
- Ngươi nói bản cung nhu nhược, bản cung liền cho ngươi xem cái gì là lòng lang dạ sói!
Tú Công chúa lạnh lùng nói:
- Tính mạng của ngươi, ta với tay liền có được, ngươi bây giờ còn gì để nói?
Hàn Mạc mặt không đổi sắc, hai tay chắp sau lưng, bình thản như nước, nhìn vào ánh mắt Tú Công chúa, chậm rãi nói:
- Chết trong tay Công chúa, Hàn Mạc vô oán vô hối!
- Cho hắn vào!
Chiếc nhẫn trong tay, Tú Công chúa liếc mắt là có thể nhận ra.
Mấy tháng trước, Hàn Mạc đi sứ Khánh quốc, vì cứu Sương Công chúa ra, Tú Công chúa đem chiếc nhẫn này trao cho Hàn Mạc, nói trắng ra chính là để lại tín vật cho Hàn Mạc.
Nàng không thể tưởng tượng được, chiếc nhẫn này bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Cũng không bao lâu, cung nữ dẫn môt gã “công công” đi đến ngoài điện. Tú Công chúa nhìn “thái giám” kia đang chậm rãi đến gần, bước chân vững vàng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Mi thanh mục tú, thần sắc bình tĩnh, mặt mày hiện rõ vẻ mệt mỏi, không phải Hàn Mạc thì là ai?
Cả đời Tú Công chúa đã gặp qua rất nhiều chuyện quỷ dị, nhưng tối nay Hàn Mạc đột nhiên xuất hiện tước mắt nàng, vẫn khiến cho nàng chấn động, tuy rằng có chiếc nhẫn báo trước, nhưng nàng vẫn không tưởng tượng được trong thời khắc này, Hàn Mạc lại có gan tiến cung.
Nàng không biết người thanh niên này dùng biện pháp gì để vào kinh thành, càng không biết làm thế nào hắn lại có thể vượt qua hoàng thành tiến vào Tú xuân cung.
Hàn Mạc tiến lên, cất giọng cung kính:
- Tham kiến Công chúa!
Tú Công chúa cuối cùng cũng tỉnh táo lại, phất tay ra hiệu cho cung nữ bên cạnh lui xuống, sau khi cung nữ lui đi, Tú Công chúa thở dài sâu kín:
- Lá gan của ngươi, làm bản cung giật mình!
Hàn Mạc mỉm cười, nói:
- Thần chỉ biết, mình muốn gặp Công chúa!
Tú Công chúa chậm rãi tiến lên, thân hình mặc áo lông cừu trắng, xuất trần thoát tục, bước chân xinh đẹp, tới trước mặt Hàn Mạc, dừng ở khuôn mặt thanh tú lộ vẻ mệt mỏi kia.
Bờ môi hắn không có huyết sắc, có lẽ là do gió lạnh quát tới, trên mặt hắn khô nứt ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ kiên định.
Tú Công chúa dừng ở ánh mắt hắn, rồi bỗng nhiên cảm giác, đứa nhỏ trước mắt này, so với ngày xưa thì càng trở nên trưởng thành hơn, trên cơ thể trầm ổn lạnh lùng, phát ra hơi thở điềm đạm.
…
Tú Công chúa nâng tay, nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt Hàn Mạc, giống như thê tử, săn sóc cho trượng phu của mình.
Hàn Mạc cũng nâng tay nên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang vuốt ve mặt mình, ánh mắt cũng dừng ở đôi mắt mê người của Tú Công chúa.
Một lúc lâu sau, Tú Công chúa hạ giọng nói:
- Ngươi không sợ?
Hàn Mạc thản nhiên cười, chỉ nắm tay Tú Công chúa, cảm giác nàng có chút rét run, chậm rãi nói:
- Nếu dám vào cung, tự nhiên không sợ. Nếu Công chúa muốn, có thể cho người bắt ta, chỉ cần bắt được ta, Tây Bắc Quân ngoài thành sẽ dễ dàng bị thu phục!
Lần này Hàn Mạc tiến cung, đương nhiên là biết có đại nguy hiểm.
Tú Công chúa cười đau khổ, nắm tay Hàn Mạc đi vào buồng sưởi bên trong điện, đóng hết các cửa, lò sưởi bùng cháy, rốt cục hắn cũng cảm nhận được sự ấm áp.
Từ lúc Tiêu Hoài Ngọc rời doanh, Hàn Mạc bắt đầu đi tới Thiên Nhai Phong tìm Tiêu Hoài Ngọc, cho tới hôm nay vào thăm Tú Công chúa, tinh thần Hàn Mạc vẫn bị căng thẳng cao độ, chính vì căng thẳng như vậy nên hắn mới không cảm giác được mệt mỏi.
Lúc này tiến vào buồng sưởi, hỏa than tràn đầy, gió ấm từng đợt,lúc này hắn mới cảm giác được sự mệt mỏi toàn thân, ngồi dựa trên ghế, Hàn Mạc cảm thấy thân thể bó buộc của mình lúc này trầm tĩnh lại.
Trong lòng Hàn Mạc cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ bên trong tâm khảm chính mình, không hề cảnh giác Tú Công chúa?
Đi vào buồng sưởi này, mình lại có cảm giác như đang ở trong nhà?
Hắn duỗi duỗi tứ chi, không tự chủ được mà thả lỏng thân hình một lát, mà Tú Công chúa đối với phản ửng của hắn có chút vừa lòng, thậm chí trong tâm còn có chút vui mừng.
Công chúa đi tới đưa cho Hàn Mạc một chén trà nóng hầm hập, Hàn Mạc tiếp nhận, tùy ý thổi lướt qua chén trà, liền uống vào, nước trà ngóng bỏng theo cổ họng đi xuống khoang miệng, Hàn Mạc chỉ cảm thấy, lúc này hàn khí cả người hắn đã bị xua đi.
Tú Công chúa ngồi dựa đối diện Hàn Mạc, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Khi Hàn Mạc buông chén, Tú Công chúa mới than nhẹ một tiếng, nói:
- Để quân đội ở ngoài thành, một mình mình đi vào trong cung, là do ngươi quá mức tự tin, hay là…!
- Chẳng qua ta biết Công chúa sẽ cho ta biết tất cả!
Hàn Mạc nhìn Tú Công chúa, chậm rãi nói:
- Ta mạo hiểm vào gặp Công chúa, Công chúa hẳn nên cho Hàn Mạc một cơ hội!
- Ngươi quả rất mạo hiểm.
Tú Công chúa bất đắc dĩ cười:
- Ngươi lúc này cũng biết, bản cung nếu đem bắt ngươi lại, sau đó giao cho Hoàng đế ca ca, hậu quả sẽ như thế nào? Ngươi đừng quên, tuy bản thân ngươi tự nhận là mang quân về bình định, nhưng không ít người lại nói ngươi là loạn thần tặc tử, ngươi dẫn binh tới kinh, mới là tạo phản!”
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
- Như vậy Công chúa nghĩ như thế nào? Công chúa cảm thấy ta là kẻ phản loạn?
Tú Công chúa không trả lời, chỉ hỏi ngược lại:
- Bản cung hỏi ngươi, nếu ngươi không có tâm phản loạn, Tây Bắc Quân làm sao lại ở trong tay ngươi? Tiêu Hoài Ngọc đâu? Thái tử đâu?
Hàn Mạc nhìn Tú Công chúa, mặt không biến sắc, cũng không nói câu nào.
Tú Công chúa buồn bã cười, nói:
- Ngươi nói cho bản cung, thia tử có hay không… đã xảy ra bất trắc? Còn Tiêu Hoài Ngọc… y hiện tại như thế nào?
Nói tới đây, thanh âm Tú Công chúa thậm chí có chút run rẩy, thân thể tuyệt vời kia cũng phát run.
Hàn Mạc trầm ngâm hòi lâu, rốt cục hỏi:
- Công chúa… muốn biết gì?
Tú Công chúa cau mày, thanh âm trở nên nghiêm khắc, đứng lên, quát lạnh nói:
- Là bản cung đang hỏi ngươi!
Hàn Mạc mặt không đỏi sắc, bình tĩnh nói:
- Công chúa nếu đoán được, thần không dám lừa gạt. Đại tướng quân và Thái tử .. quả thật không ngờ…!
Thân thể Tú Công chúa chấn động, nhắm mắt lại.
Trong lúc nhất thởi, buồng sưởi có vẻ yên tĩnh dị thường, Hàn Mạc nhìn gương mặt Tú Công chúa, dưới hàng mi xinh đẹp, ước mắt trong suốt đang chảy xuống.
Hàn Mạc thầm than trong lòng.
Tiêu Hoài Ngọc là sư huynh của Tú Công chúa, Thái tử lại do một tay nàng chăm bẵm, cảm tình của Tú Công chúa với hai người đúng là rất sâu, biết được hai người gặp chuyện bất trắc, hiển nhiên là nữ tử trong mềm ngoài cứng này cực kỳ bi thương.
Màn mạc cầm khăn tay đứng dậy, đi đến bên người Tú Công chúa, đưa khăn qua, dịu dàng nói:
- Công chúa… phải bảo trọng thân thể!
Tú Công chúa mở to mắt, hỏi:
- Hiện giờ, bọn họ ở đâu?
- Thiên Nhai Phong!
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Tư Mã Thiên và Thương Chung Ly đã có mặt ở đó…
Tú Công chúa là nữ tử cực kỳ thông minh, không cần nói nhiều, chỉ cần nói thâm ý một chút, rất nanh nàng có thẻ đoán ra cục diện trên Thiên Nhai Phong.
Tú Công chúa đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, nhẹ mử cửa ra, ngoài kia gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời, nàng lẳng lặng đứng trước gió, vẻ mặt ảm đạm, không hề nhúc nhích.
Hàn Mạc đứng sau nàng, cũng bất động.
Một lúc lâu sau, Tú Công chúa mới xoay người lại, tiếp lấy khăn trong tay Hàn Mạc, nhẹ hàng lau nước mắt, nhìn Hàn Mạc nói:
- Ngươi tối nay vào cung, muốn nói gì với ta?
- Đại Yến không thể loạn… Có một số người không thể chết!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói.
Tú Công chúa thản nhiên nói:
- Ngươi nói người nhà của ngươi?
- Còn có rất nhiều người.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Công chúa so với ta còn rõ ràng hơn, một khi Tô Quan Nhai muốn cá chết lưới rách, xuống tay với quan lại trong triều, hậu quả… không tưởng tượng nổi!
Tú Công chúa trở lại ghế ngồi, bình tĩnh nói:
- Hoàng đế ca ca không hạ ý chỉ, ngươi phải rõ ý tứ chứ?
- Phải.
Giờ khắc này Hàn Mạc tự nhiên sẽ không bận tâm cái gì là “Thánh ý không thể đoán”, chậm rãi nói:
- Ta làm cho Tô Quan Nhai chịu áp lực càng lớn, hắn càng có khả năng hướng các quan viên thế gia hạ sát thủ!
Đôi mắt đẹp của Tú Công chúa lấp lánh hàn quang”
- Hàn Mạc, ngươi rất thông minh, ngươi đã rõ điểm này, ngươi không nên tiến cung, ngươi đừng quên, bản thân ta cũng là người trong hoàng tộc.
- Ta không hề quên!
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Mới vừa rồi ta có nói qua, nếu Công chúa muốn bắt Hàn Mạc, ta chỉ có thể cam chịu mà thôi!
- Chịu thua?
Tú Công chúa thản nhiên cười:
- Ngươi vào cung đánh cuộc? Cuộc cái gì? Bản cung không dám cùng ngươi đánh bạc, ngươi nghĩ bản cung có khả năng chế trụ ngươi?
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Chỉ đánh cuộc trí tuệ với Công chúa!
Dừng một chút, hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt Tú Công chúa, nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ ở trong mắt nhiều người, Công chúa là một nữ nhân lòng lang dạ sói, nhưng ta biết, Công chúa không phải là người như vậy!
Đôi mi thanh tú của Công chúa nhíu lại, nói:
- Vậy ngươi cảm thấy bản cung là một người như thế nào?
- Một người chân thành!
Hàn Mạc chậm rãi đi đến, đứng ngay trước mặt Tú Công chúa, thậm chí có ngửi được múi thơm mê người trên thân thể Tú Công chúa:
- Công chúa là một nữ nhân tốt!
- Nữ nhân tốt?
Trên mặt Tú Công chúa hiện ra vẻ quái dị.
- Là một người có tình! Hàn Mạc tiếp tục nói:
- Quý trọng thân tình, quý trọng tình yêu, một người như vậy, không phải loại lòng lang dạ sói. Bề ngoài người mạnh mẽ cứng rắn, nhưng bên trong… rất mềm yếu…!
Tú Công chúa cắn chặt đôi môi đỏ mong, đôi mắt chớp chớp, sau một lát, bỗng cười rộ lên, trông xinh đẹp vô cùng:
- Hàn Mạc, lúc này mà ngươi còn ngoa ngôn xảo ngữ? Ngươi hiểu được bản cung, buồn cười, ngươi dựa vào cái gì mà hiểu bản cung? Ngươi nói ta là một nữ nhan tốt? Lần dầu tiên có người nói cới ta như vậy. ngươi nói trong lòng ta mềm yếu?
Nói đến đây, thân thể mảnh mai của nàng chợt lóe lên, Hàn Mạc thậm chí còn không kịp nháy mắt, hai ngón tay của Tú Công chúa đã đặt lên trên cổ hắn.
Ngón tay Tú Công chúa thon dài, hai móng tay trông như hai chiếc gai độc.
Hàn Mạc biết võ công của Tú Công chúa quỷ dị khôn lường, chỉ cần cánh tay đâm về phía trước, hai móng tay đương nhiên đâm vào cổ họng mình.
- Ngươi nói bản cung nhu nhược, bản cung liền cho ngươi xem cái gì là lòng lang dạ sói!
Tú Công chúa lạnh lùng nói:
- Tính mạng của ngươi, ta với tay liền có được, ngươi bây giờ còn gì để nói?
Hàn Mạc mặt không đổi sắc, hai tay chắp sau lưng, bình thản như nước, nhìn vào ánh mắt Tú Công chúa, chậm rãi nói:
- Chết trong tay Công chúa, Hàn Mạc vô oán vô hối!