Sự gào thét của quân Tây Bắc ở ngoài thành, giống như đợt sóng dữ dội trong bão táp mưa sa, long trời lở đất, đã cổ vũ khí thế của Cửu Môn binh, mà đội hình quân Cửu Môn, cũng từng bước tiến lên trước, bức Ngự Lâm quân từng bước rút lui, lúc này cách cửa thành không quá mấy mét.
Cửu thành mà họ đã từng ngày đêm canh giữ, đang ở trước mắt.
Lúc này Ngự Lâm quân đang giữ cửa thành, chỉ còn lại không quá tám mươi người, chính là bức chắn cuối cùng của cửa thành, hai bên cánh của bậc tầng cấp cửa thành tuy có Ngự Lâm quân muốn liều mạng xông đến, tiếc rằng Cửu Môn Binh đã chặn đường ở phía trên bậc tầng cấp, hai bên đã giết hại lẫn nhau ở phía giữa của nửa tường thành.
Bậc tầng cấp chỉ có thể chứa hai người cùng đứng, hai bên đều là hai người ở trước, chém giết lẫn nhau, có người bị giết, thì lập tức từ đằng sau đã xông lên một người, một rồi tiếp một binh sĩ nữa bị giết, từ trên bậc tầng cấp kia lăn xuống, từng lớp ép lên trên mặt đất.
Các cung thủ ở trên thành, nhìn thấy Cửu Môn binh dưới thành đang dần dần tiến đến gần cửa thành, bức tường Ngự Lâm quân dưới thành liên tục lùi về sau, cũng ở đầu thành bắn tên xuống dưới thành, viện trợ cho đồng đội của mình đang ở dưới thành khổ sở ngăn cản quân địch.
...
Tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau, lần này, viện binh của Ngự Lâm quân đúng là đang đến rồi.
Lục Tông Hiên đang chém giết ở phía trước, đội sau nghe được tiếng vó ngựa, sớm đã có tướng lĩnh hô lên, khiến cho đội binh sĩ phía sau ngoảnh đầu lại, xếp thành đội hình, nghênh chiến với viện binh Ngự Lâm.
Tình hình lúc này vô cùng ác liệt.
Mà lúc này Cửu Môn binh không những chịu sự trợ oai của quân Tây Bắc ở ngoài thành, càng hiểu rõ tình thế ác liệt trước mắt, liều chết chém giết, thi thể đã chồng chất trên mặt đất, tấn công điên cuồng, đợt điên cuồng sau cùng đã khiến cho Ngự Lâm quân vốn đã rất mệt mỏi liên tục bị đẩy lùi về sau.
Ngự Lâm quân tuy hung hãn, nhưng đao của họ đã cứng lại rồi, bọn họ đối mặt với quân Tây Bắc phía trước, người này vừa ngã xuống người sau đã tiếp lên, đành phải liều chết chém giết đợt sau cùng.
Trên áo giáp của Lục Tông Hiên đầy máu tươi, vừa có là của kẻ thù, cũng có máu tươi của chính đồng bọn phía sau bắn lên, hơn nữa y cũng bị thương, cũng có từ vết thương của y bắn ra.
Trên mặt của y nhuốm đầy máu, rất đáng sợ.
Kỵ binh Ngự Lâm cuối cùng cũng đã xuất hiện trước mắt của đội Cửu Môn sau cùng, trên con đường rộng mà dài, những kỵ binh xông đến như bầy sói bầy hổ, bọn chúng đã giơ binh đao lên sẵn sàng trong tay, vừa múa đao vừa la hét.
- Ngăn cản bọn chúng!
Có tướng lĩnh Cửu Môn kêu to lên.
Đối mặt với kỵ binh Ngự Lâm đang ùn ùn kéo đến, trong lòng Cửu Môn binh rất căng thẳng, nhưng bọn họ không một chút do dự đã giương cao trường thương, đối mặt với sự công kích của đám kỵ binh sắp đến.
Đám kỵ binh này có khoảng hơn nghìn người, trước giờ được bố trí phòng ngự ở cửa Tây Bình.
Trước khi còn chưa tiêu diệt chiếm được Nam Khang môn, bên Tô Quan Nhai đã biết được tin Cửu Môn binh bạo động, lập tức quyết định phái đội kỵ binh hung hãn này truy kích Cửu Môn binh.
Nhánh kỵ binh này đã đuổi tới doanh trại Cửu Môn, nơi đó đã là một nơi trống không, hơn nữa tìm được kho vũ khí đã bị chiếm, tướng sĩ Cửu Môn đã lấy vũ khí đi hết, lập tức truy theo dấu chân của Cửu Môn binh.
Chỉ có điều tin tức mà Tô Quan Nhai biết được đã quá muộn, lúc nhánh kỵ binh này đến doanh trại Cửu Môn, Lục Tông Hiên và Cửu Môn binh dưới trướng đã truy sát đến Nam Khang môn, nhánh kỵ binh này nghe thấy tiếng kèn hiệu từ phía Nam Khang môn truyền đến, lập tức tăng cứu viện đến đây.
Thế tấn công của kỵ binh quá mạnh, tuy Cửu Môn binh cố gắng giương trường thương, bọn họ tuy vẫn xông lên một cách không thương tình, không ít chiến mã bị trường thương đâm, chúng hí lên đau đớn, rơi xuống nặng nề trên mặt đất, nhưng kỵ binh từ phía sau xông lên lại vô tình va vào thân Cửu Môn binh, trong tiếng kêu bi thảm của Cửu Môn binh hàng trên phát ra, không ít binh sĩ đã bị chiến mã va ngã nhào trên đất, bị vó ngựa giày xéo, mà chiến đao trong tay các kỵ binh Ngự Lâm cũng chém xuống một cách vô tình, máu tươi tràn ngập, chỉ trong khoảnh khắc, vô số Cửu Môn binh hồn đã về trời.
Sự hùng mạnh của kỵ binh, lúc này thể hiện ra vô cùng rõ nét.
Máu của đồng bọn, không làm cho Cửu Môn binh kinh hãi, ngược lại còn kích động sự phẫn nộ trong lòng của họ, trong đêm này, sự thiêu đốt của huyết máu đã khiến cho bọn họ xóa đi các tư tưởng khác, mỗi người chỉ muốn tiêu diệt kẻ thù.
Kỵ binh xông vào hàng ngũ của Cửu Môn binh, ép bọn chúng lùi xa cổng thành, trong đám kỵ binh, có người cao giọng kêu lên:
- Đẩy lùi bọn chúng, bảo vệ cổng thành.
- Các huynh đệ, ngăn cản bọn chúng.
Ttrong đám Cửu Môn binh cũng có kẻ cao giọng hô lên:
- Viện binh ở ngoài rồi, mở cổng thành ra, thì chúng ta sẽ thắng!
Trong tiếng hô gọi, lại nhìn thấy mấy tên tướng lĩnh dẫn đầu nhảy lên, xông vào đám Ngự Lâm quân đang ngồi trên chiến mã, muốn kéo kỵ binh Ngự Lâm từ trên ngựa xuống.
Cũng có kẻ hét lên:
- Chém gãy chân ngựa!
Sau một trận hoảng loạn của Cửu Môn binh, trong tiếng hô hào đã tập hợp lại thành đội ngũ, thế tấn công của đám kỵ binh Ngự Lâm phía trước vừa giảm sút đi, thì đám kỵ binh đằng sau đã xông lên, hai bên lập tức rơi vào cuộc chiến đẫm máu.
Trận tiên phong mà Lục Tông Hiên dẫn đầu quả nhiên đã đẫm máu, mà đội sau của Cửu Môn binh cũng liều chết ngăn cản sự công sát của kỵ binh, trận mở màn để mở cổng thành cần phải có thời gian.
Dùng xác thịt và sinh mệnh để thắng thời gian.
Vẻ mặt của Hàn Mạc phía ngoài thành rất trầm mặc.
Hắn biết tính chất quan trọng của trận chiến đêm nay, càng biết rõ hơn nữa nếu cánh cổng thành to lớn trước mặt không mở ra, thì bọn nội ứng Cửu Môn binh tất nhiên sẽ trả cái giá rất đắt.
Ngoài những kỵ binh phía trước đang bắn cung tên về phía đầu thành ra, hàng ngàn kỵ binh Tây Bắc một tay nắm chắc binh đao, một tay nắm dây cương, vẻ mặt rất trầm ngâm nhìn chằm chằm cánh cửa đó.
Bọn chúng nghe rất rõ tiếng hét chém giết từ trong thành truyền ra, càng nghe rõ hơn tiếng kêu thảm thiết khiến người khác phải run rẩy.
Các tướng sĩ lúc này đều đã rất rõ, sau cánh cổng to lớn đó, có những bằng hữu đang tắm trong biển máu, mục đích chính là giúp cho bọn họ mở cánh cổng thành đó ra, nhưng cuộc sát sinh này kéo dài khá lâu, tiếng kêu gào thảm thiết cũng như vậy kéo dài theo, nhưng cánh cổng đó vẫn không động đậy gì hết.
Bọn họ có thể tưởng tượng được phía sau cánh cổng kia, là trận đấu đẫm máu tàn khốc.
Tay cầm lấy đao, đã xiết chặt đến nổi cả gân xanh lên.
Hàn Mạc nhắm chặt mắt lại, hai tay nắm thành nắm đấm, vào chính giờ phút này, trong lòng hắn đầy lửa giận giữ.
Hắn không oán trách những Ngự Lâm quân chém giết nhau đẫm máu đó, mà hắn oán giận những kẻ chỉ vì mưu lợi bản thân mà hi sinh rất nhiều tướng sĩ đầu sỏ của Đại Yến. Mỗi một giây, đều có người tử vong, cùng nhau sinh sống rồi lại cùng nhau chết.
Lúc này, trong lòng hắn đã thầm hạ quyết tâm, chỉ cần tiến vào thành, hắn quyết không có chút nương tay với bọn đầu sỏ gây ra tai họa này, người đáng chết, một người hắn cũng không bỏ qua.
Tuy nhắm mắt lại, nhưng bên tai hắn, lại có thể nghe rõ tiếng hô hào chém giết và tiếng kêu bi thương truyền ra từ trong cổng thành.
Hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh mà lãnh đạm, nhưng mà nhiệt huyết trong người hắn lại đang sôi sục.
...
- Tướng quân, ngài xem!
Bên tai Hàn Mạc bỗng nhiên truyền tới một âm thanh kích động.
Cả người Hàn Mạc chấn động, lập tức mở mắt ra, ngay sau đó, quân Tây Bắc cũng đều nhìn thấy, cánh cổng thành trước giờ không động đậy, vào lúc này đã động đậy, theo từng đợt rống giận, hai loại âm thanh hỗn hợp vào nhau.
- Bảo vệ cổng thành, không để bọn chúng mở ra!
- Các huynh đệ, mở cổng thành ra, viện quân đang ở ngoài thành.
Đoàn kỵ binh quân Tây Bắc bắt đầu xôn xao, tất cả các chiến sĩ kỵ binh đều bắt đầu kích động, đến cả chiến mã đang quỳ xuống cũng hí dài, bởi vì bọn chúng rõ ràng nhìn thấy, cánh cổng kia đang từ từ mở ra.
Hàn Mạc trong tay cầm cây Huyết Đồng Côn thúc ngựa lên trước, nhìn về phía cánh cổng đang từ từ mở ra, khoát mạnh tay, giống như con dao đang cắt xuống.
Tiếng kèn hiệu trầm âm lại vang lên.
Quân Tây Bắc trong phút chốc có tiếng kèn hiệu vang lên, đã bắt đầu hành động rồi, mấy đàn kỵ binh như rồng rắn dẫn đầu, ngồi xuống giục chiến mã, tăng tốc xông về phía cổng thành, mà các kỵ binh ở phía sau vẫn duy trì đội hình để đi theo, nhưng đoàn binh rồng rắn như những mũi tên to lớn, bắn về phía cửa thành.
Mà đội nhân mã ở chính giữa, giống như một mũi tên chí mạng nhất trong làn mưa tên đó, ngựa sắt lưỡi mác, thẳng tiến xông lên cửa thành, dẫn đầu chính là thuộc hạ của Hàn Mạc, thủ lĩnh Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn mang mặt nạ, hắn một tay nắm chặt dây cương, còn một tay khác, lại cầm chặt một ống trúc màu xanh.
Phía sau người hắn là tám trăm Phong Kỵ, đa phần là đã nắm đao trong tay, nhưng đám Phong Kỵ binh sau người Chu Tiểu Ngôn, trong tay lại cầm chặt những ống trúc màu xanh giống như Chu Tiểu Ngôn vậy.
Phong xảo nỗ!
Phong xảo nỗ vũ khí sát nhân khủng khiếp.
Những Phong xảo nỗ này đều là Hàn Mạc thu được từ trong trận Bát Quái Vây ở quận Nghi Xuân, âm thầm vận chuyển về Đông Hải, trang bị cho những thuộc hạ tinh nhuệ nhất của mình, loại vũ khí kinh khủng này cuối cùng cũng đem ra sử dụng.
Cổng thành mở ra từng chút một, âm thanh “cót két, cót két” phát ra, tiếng hí, tiếng la, tiếng gào thét tức giận vẫn như vậy vẳng vẳng bên tai.
Cửu Môn binh dưới sự dẫn đầu của Lục Tông Hiên đang trong lúc nguy cấp, cuối cùng cũng dũng mãnh xông lên phía cổng thành, lúc này có gần ba nghìn tên Cửu Môn binh hạ vũ khí, tiến lên phía trước một cách thuần thục, từ từ mở cổng thành ra.
Đồng bọn vẫn đang đổ máu, bọn chúng đang dùng chính sinh mạng của mình để ngăn cản sự tấn công vô tình của quân Ngự Lâm, vô số các sinh mạng đã mất đi ở sau cánh cổng thành này.
Một dãy ở cổng thành, đã là thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông rồi.
Cổng thành đang mở ra từng chút từng chút, cung binh ở trên đầu thành vì ngăn cản Cửu Môn binh mở cổng thành, đã bắn cung tên về phía các binh sĩ đang liều mạng mở cổng thành, nhưng cứ một tên lính Cửu Môn ngã xuống, thì lập tức có một tên lính Cửu Môn khác xông lên để thế chỗ.
Bọn họ lúc này cũng bất chấp hi sinh bao nhiêu, chỉ cần biết bất chấp giá nào cũng phải mở cánh cổng thành đó ra.
Lúc cánh cổng thành này mở ra, đã có mấy chục tên trước khi vì mở cổng thành ra mà người này ngã xuống thì người khác xông lên thay thế.
Cổng thành cuối cùng cũng đã mở ra một khe lớn, mà lúc này, những người trong thành đã nhìn thấy, từ phía bên ngoài cổng thành, một đám kỵ binh lạnh lùng ác nghiệt đang xông vào, trong tay bọn chúng cầm không phải là binh đao mà là ống trúc rất kỳ quái.
Bọn chúng rất nhanh thì đã biết, so với chiến đao, những ống trúc vốn không bắt mắt này lại càng kinh khủng hơn nhiều.
...
Tám trăm Phong Kỵ, giống như một người vậy, thủ lĩnh mang mặt nạ, tài cưỡi ngựa điêu luyện, giống như mũi nhọn nhất trên cây đao, dùng tốc độ nhanh kỳ quái, xông lên phía trước nhất.
Mà sau lưng hắn là tám trăm Phong Kỵ dũng mãnh, giống như lưỡi dao sắc bén ở sau chuôi dao và rất chắc nịch, giữ nguyên trận hình chặt chẽ, dùng tài cưỡi ngựa điêu luyện để chống đỡ, từng bước theo sau Chu Tiểu Ngôn, hướng về kỵ binh Ngự Lâm ở trong thành, hung hăn tiến vào.
Vào giây phút cổng thành mở ra, các tướng sĩ Cửu Môn trong lòng đã hiểu rõ, trách nhiệm của bọn họ đã hoàn thành.
Máu của bọn họ đã chảy vô số, cuối cùng cũng hoàn thành việc mà bọn họ nên làm.
Phong Kỵ xông lên, quan binh Cửu Môn đã tự giác thoát khỏi chiến đoàn, tản về hai bên phía cánh, vì mở cổng thành, bọn họ đã anh dũng liều chết với kỵ binh Ngự Lâm, vào chính lúc này, bọn họ biết rằng, địch thủ chân chính của kỵ binh Ngự Lâm xuất hiện rồi.
Vào lúc này, tướng lĩnh kỵ binh Ngự Lâm hét to lên, nhưng không đi truy sát những Cửu Môn binh đã lui về hai bên cánh, mà lúc Phong Kỵ binh xông đến, trong thời gian vô cùng ngắn đã tập hợp lại, đi theo cùng với đồng đội phía trước, đúng là đang hướng về phía Phong Kỵ .
Bọn họ muốn ngăn cản Phong Kỵ ở ngoài thành.
Kỵ binh hai bên, giống như hai cơn lốc ngược chiều nhau, quét về phía trước, ở ngoài cổng thành, tạo ra sự va chạm kinh người.
Trong phút chốc hai bên muốn va chạm vào nhau, những binh sĩ Phong Kỵ đang tăng tốc xông qua, đều nâng ống trúc lên, trước lúc kỵ binh Ngự Lâm còn chưa phản ứng lại, khấu chốt bộ phận then chốt.
Tiếng cười giễu cợt như xé gió vang lên, đó là âm thanh đến từ địa ngục.
Trong khoảng cách ngắn như vậy, liên tục phát tiếng tên nỏ, toàn bộ bắn vào kỵ binh Ngự Lâm đang xông ra từ phía trong thành, vào lúc này, loại vũ khí khủng khiếp này phát huy uy lực khiến người khác kinh hồn bạt vía.
Sau một loạt các tiếng trầm đục phát ra, kỵ binh Ngự Lâm xông tới đột ngột, không biết bị bao nhiêu tên nỏ bắn trúng, bị té ngựa thê thảm, chỉ có đợt cung tên đầu tiên bắn ra, thì đã có mấy chục tên kỵ binh Ngự Lâm bị bắn ngã xuống ngựa.
Đây chỉ là bắt đầu.
Phong xảo nỗ có thể bắn ra ba đợt liên tiếp, lúc các kỵ binh Ngự Lâm xông lên lớp tiên phong bắt đầu ngã ngựa, thế trận của lớp kỵ binh sau bị suy giảm, nhưng đợt hai của nỏ tiễn đã bắn ra.
Liên tiếp đợt thứ ba cũng bắn ra, số kỵ binh Ngự Lâm bị bắn chết đã vượt quá một trăm người, càng có không ít kỵ binh bị bắn thương, ngã nhào xuống ngựa, chiến mã đang sống sót bị kinh hoàng mà đạp lên người kỵ binh cho đến chết.
Lâm Chí Thiện ở trên đầu thành mặt xám lại như tro tàn.
Phong Kỵ phía trước đã bắn xong nỏ, lập tức tản ra hai bên cánh, Phong Kỵ từ bên trong phía sau lại xông lên, những Phong Kỵ binh này tay đều nắm chắc cây đao sắc bén, gió táp mãnh liệt, dẫm lên đống thi thể chất ở cổng thành, giơ cây đao lên hướng về phía các kỵ binh Ngự Lâm chém như gió.
Động tác của bọn chúng nhanh gọn mà hiệu quả, bất kể là kỹ năng xuất đao hay là nghĩa khí chiến đấu, đều không thua gì quân chính quy trải qua rèn luyện lâu ngày.
Phong Kỵ giống như dao găm, hung hăng tấn công vào trong cổng thành, trong nháy mắt đã đục thủng một lỗ trong trận hình của kỵ binh Ngự Lâm, mà kỵ binh Tây Bắc như thủy triều đã ập vào, cổng thành rộng lớn giống như một cái đập bị vỡ, không cách nào ngăn nổi đoàn kỵ binh giống như hồng thủy đang ập vào.
Hàn Mạc nhìn kỵ binh xông vào trong thành, lập tức làm một động tác tay, hơn mười tên kỵ binh sau người hắn, lập tức rút ra những cây cung dài, lắp lên cung tiễn, dùng miệng thổi vào đầu tên, từ đầu tên kỳ dị đó lập tức bốc cháy lên, hướng lên bầu trời, cùng lúc đó bắn ra, mười mấy cái hỏa tiễn vừa bay lên trời, chớp lòe trong đêm tối, còn đẹp và sáng lạn hơn cả sao sáng.
Cửu thành mà họ đã từng ngày đêm canh giữ, đang ở trước mắt.
Lúc này Ngự Lâm quân đang giữ cửa thành, chỉ còn lại không quá tám mươi người, chính là bức chắn cuối cùng của cửa thành, hai bên cánh của bậc tầng cấp cửa thành tuy có Ngự Lâm quân muốn liều mạng xông đến, tiếc rằng Cửu Môn Binh đã chặn đường ở phía trên bậc tầng cấp, hai bên đã giết hại lẫn nhau ở phía giữa của nửa tường thành.
Bậc tầng cấp chỉ có thể chứa hai người cùng đứng, hai bên đều là hai người ở trước, chém giết lẫn nhau, có người bị giết, thì lập tức từ đằng sau đã xông lên một người, một rồi tiếp một binh sĩ nữa bị giết, từ trên bậc tầng cấp kia lăn xuống, từng lớp ép lên trên mặt đất.
Các cung thủ ở trên thành, nhìn thấy Cửu Môn binh dưới thành đang dần dần tiến đến gần cửa thành, bức tường Ngự Lâm quân dưới thành liên tục lùi về sau, cũng ở đầu thành bắn tên xuống dưới thành, viện trợ cho đồng đội của mình đang ở dưới thành khổ sở ngăn cản quân địch.
...
Tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau, lần này, viện binh của Ngự Lâm quân đúng là đang đến rồi.
Lục Tông Hiên đang chém giết ở phía trước, đội sau nghe được tiếng vó ngựa, sớm đã có tướng lĩnh hô lên, khiến cho đội binh sĩ phía sau ngoảnh đầu lại, xếp thành đội hình, nghênh chiến với viện binh Ngự Lâm.
Tình hình lúc này vô cùng ác liệt.
Mà lúc này Cửu Môn binh không những chịu sự trợ oai của quân Tây Bắc ở ngoài thành, càng hiểu rõ tình thế ác liệt trước mắt, liều chết chém giết, thi thể đã chồng chất trên mặt đất, tấn công điên cuồng, đợt điên cuồng sau cùng đã khiến cho Ngự Lâm quân vốn đã rất mệt mỏi liên tục bị đẩy lùi về sau.
Ngự Lâm quân tuy hung hãn, nhưng đao của họ đã cứng lại rồi, bọn họ đối mặt với quân Tây Bắc phía trước, người này vừa ngã xuống người sau đã tiếp lên, đành phải liều chết chém giết đợt sau cùng.
Trên áo giáp của Lục Tông Hiên đầy máu tươi, vừa có là của kẻ thù, cũng có máu tươi của chính đồng bọn phía sau bắn lên, hơn nữa y cũng bị thương, cũng có từ vết thương của y bắn ra.
Trên mặt của y nhuốm đầy máu, rất đáng sợ.
Kỵ binh Ngự Lâm cuối cùng cũng đã xuất hiện trước mắt của đội Cửu Môn sau cùng, trên con đường rộng mà dài, những kỵ binh xông đến như bầy sói bầy hổ, bọn chúng đã giơ binh đao lên sẵn sàng trong tay, vừa múa đao vừa la hét.
- Ngăn cản bọn chúng!
Có tướng lĩnh Cửu Môn kêu to lên.
Đối mặt với kỵ binh Ngự Lâm đang ùn ùn kéo đến, trong lòng Cửu Môn binh rất căng thẳng, nhưng bọn họ không một chút do dự đã giương cao trường thương, đối mặt với sự công kích của đám kỵ binh sắp đến.
Đám kỵ binh này có khoảng hơn nghìn người, trước giờ được bố trí phòng ngự ở cửa Tây Bình.
Trước khi còn chưa tiêu diệt chiếm được Nam Khang môn, bên Tô Quan Nhai đã biết được tin Cửu Môn binh bạo động, lập tức quyết định phái đội kỵ binh hung hãn này truy kích Cửu Môn binh.
Nhánh kỵ binh này đã đuổi tới doanh trại Cửu Môn, nơi đó đã là một nơi trống không, hơn nữa tìm được kho vũ khí đã bị chiếm, tướng sĩ Cửu Môn đã lấy vũ khí đi hết, lập tức truy theo dấu chân của Cửu Môn binh.
Chỉ có điều tin tức mà Tô Quan Nhai biết được đã quá muộn, lúc nhánh kỵ binh này đến doanh trại Cửu Môn, Lục Tông Hiên và Cửu Môn binh dưới trướng đã truy sát đến Nam Khang môn, nhánh kỵ binh này nghe thấy tiếng kèn hiệu từ phía Nam Khang môn truyền đến, lập tức tăng cứu viện đến đây.
Thế tấn công của kỵ binh quá mạnh, tuy Cửu Môn binh cố gắng giương trường thương, bọn họ tuy vẫn xông lên một cách không thương tình, không ít chiến mã bị trường thương đâm, chúng hí lên đau đớn, rơi xuống nặng nề trên mặt đất, nhưng kỵ binh từ phía sau xông lên lại vô tình va vào thân Cửu Môn binh, trong tiếng kêu bi thảm của Cửu Môn binh hàng trên phát ra, không ít binh sĩ đã bị chiến mã va ngã nhào trên đất, bị vó ngựa giày xéo, mà chiến đao trong tay các kỵ binh Ngự Lâm cũng chém xuống một cách vô tình, máu tươi tràn ngập, chỉ trong khoảnh khắc, vô số Cửu Môn binh hồn đã về trời.
Sự hùng mạnh của kỵ binh, lúc này thể hiện ra vô cùng rõ nét.
Máu của đồng bọn, không làm cho Cửu Môn binh kinh hãi, ngược lại còn kích động sự phẫn nộ trong lòng của họ, trong đêm này, sự thiêu đốt của huyết máu đã khiến cho bọn họ xóa đi các tư tưởng khác, mỗi người chỉ muốn tiêu diệt kẻ thù.
Kỵ binh xông vào hàng ngũ của Cửu Môn binh, ép bọn chúng lùi xa cổng thành, trong đám kỵ binh, có người cao giọng kêu lên:
- Đẩy lùi bọn chúng, bảo vệ cổng thành.
- Các huynh đệ, ngăn cản bọn chúng.
Ttrong đám Cửu Môn binh cũng có kẻ cao giọng hô lên:
- Viện binh ở ngoài rồi, mở cổng thành ra, thì chúng ta sẽ thắng!
Trong tiếng hô gọi, lại nhìn thấy mấy tên tướng lĩnh dẫn đầu nhảy lên, xông vào đám Ngự Lâm quân đang ngồi trên chiến mã, muốn kéo kỵ binh Ngự Lâm từ trên ngựa xuống.
Cũng có kẻ hét lên:
- Chém gãy chân ngựa!
Sau một trận hoảng loạn của Cửu Môn binh, trong tiếng hô hào đã tập hợp lại thành đội ngũ, thế tấn công của đám kỵ binh Ngự Lâm phía trước vừa giảm sút đi, thì đám kỵ binh đằng sau đã xông lên, hai bên lập tức rơi vào cuộc chiến đẫm máu.
Trận tiên phong mà Lục Tông Hiên dẫn đầu quả nhiên đã đẫm máu, mà đội sau của Cửu Môn binh cũng liều chết ngăn cản sự công sát của kỵ binh, trận mở màn để mở cổng thành cần phải có thời gian.
Dùng xác thịt và sinh mệnh để thắng thời gian.
Vẻ mặt của Hàn Mạc phía ngoài thành rất trầm mặc.
Hắn biết tính chất quan trọng của trận chiến đêm nay, càng biết rõ hơn nữa nếu cánh cổng thành to lớn trước mặt không mở ra, thì bọn nội ứng Cửu Môn binh tất nhiên sẽ trả cái giá rất đắt.
Ngoài những kỵ binh phía trước đang bắn cung tên về phía đầu thành ra, hàng ngàn kỵ binh Tây Bắc một tay nắm chắc binh đao, một tay nắm dây cương, vẻ mặt rất trầm ngâm nhìn chằm chằm cánh cửa đó.
Bọn chúng nghe rất rõ tiếng hét chém giết từ trong thành truyền ra, càng nghe rõ hơn tiếng kêu thảm thiết khiến người khác phải run rẩy.
Các tướng sĩ lúc này đều đã rất rõ, sau cánh cổng to lớn đó, có những bằng hữu đang tắm trong biển máu, mục đích chính là giúp cho bọn họ mở cánh cổng thành đó ra, nhưng cuộc sát sinh này kéo dài khá lâu, tiếng kêu gào thảm thiết cũng như vậy kéo dài theo, nhưng cánh cổng đó vẫn không động đậy gì hết.
Bọn họ có thể tưởng tượng được phía sau cánh cổng kia, là trận đấu đẫm máu tàn khốc.
Tay cầm lấy đao, đã xiết chặt đến nổi cả gân xanh lên.
Hàn Mạc nhắm chặt mắt lại, hai tay nắm thành nắm đấm, vào chính giờ phút này, trong lòng hắn đầy lửa giận giữ.
Hắn không oán trách những Ngự Lâm quân chém giết nhau đẫm máu đó, mà hắn oán giận những kẻ chỉ vì mưu lợi bản thân mà hi sinh rất nhiều tướng sĩ đầu sỏ của Đại Yến. Mỗi một giây, đều có người tử vong, cùng nhau sinh sống rồi lại cùng nhau chết.
Lúc này, trong lòng hắn đã thầm hạ quyết tâm, chỉ cần tiến vào thành, hắn quyết không có chút nương tay với bọn đầu sỏ gây ra tai họa này, người đáng chết, một người hắn cũng không bỏ qua.
Tuy nhắm mắt lại, nhưng bên tai hắn, lại có thể nghe rõ tiếng hô hào chém giết và tiếng kêu bi thương truyền ra từ trong cổng thành.
Hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh mà lãnh đạm, nhưng mà nhiệt huyết trong người hắn lại đang sôi sục.
...
- Tướng quân, ngài xem!
Bên tai Hàn Mạc bỗng nhiên truyền tới một âm thanh kích động.
Cả người Hàn Mạc chấn động, lập tức mở mắt ra, ngay sau đó, quân Tây Bắc cũng đều nhìn thấy, cánh cổng thành trước giờ không động đậy, vào lúc này đã động đậy, theo từng đợt rống giận, hai loại âm thanh hỗn hợp vào nhau.
- Bảo vệ cổng thành, không để bọn chúng mở ra!
- Các huynh đệ, mở cổng thành ra, viện quân đang ở ngoài thành.
Đoàn kỵ binh quân Tây Bắc bắt đầu xôn xao, tất cả các chiến sĩ kỵ binh đều bắt đầu kích động, đến cả chiến mã đang quỳ xuống cũng hí dài, bởi vì bọn chúng rõ ràng nhìn thấy, cánh cổng kia đang từ từ mở ra.
Hàn Mạc trong tay cầm cây Huyết Đồng Côn thúc ngựa lên trước, nhìn về phía cánh cổng đang từ từ mở ra, khoát mạnh tay, giống như con dao đang cắt xuống.
Tiếng kèn hiệu trầm âm lại vang lên.
Quân Tây Bắc trong phút chốc có tiếng kèn hiệu vang lên, đã bắt đầu hành động rồi, mấy đàn kỵ binh như rồng rắn dẫn đầu, ngồi xuống giục chiến mã, tăng tốc xông về phía cổng thành, mà các kỵ binh ở phía sau vẫn duy trì đội hình để đi theo, nhưng đoàn binh rồng rắn như những mũi tên to lớn, bắn về phía cửa thành.
Mà đội nhân mã ở chính giữa, giống như một mũi tên chí mạng nhất trong làn mưa tên đó, ngựa sắt lưỡi mác, thẳng tiến xông lên cửa thành, dẫn đầu chính là thuộc hạ của Hàn Mạc, thủ lĩnh Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn mang mặt nạ, hắn một tay nắm chặt dây cương, còn một tay khác, lại cầm chặt một ống trúc màu xanh.
Phía sau người hắn là tám trăm Phong Kỵ, đa phần là đã nắm đao trong tay, nhưng đám Phong Kỵ binh sau người Chu Tiểu Ngôn, trong tay lại cầm chặt những ống trúc màu xanh giống như Chu Tiểu Ngôn vậy.
Phong xảo nỗ!
Phong xảo nỗ vũ khí sát nhân khủng khiếp.
Những Phong xảo nỗ này đều là Hàn Mạc thu được từ trong trận Bát Quái Vây ở quận Nghi Xuân, âm thầm vận chuyển về Đông Hải, trang bị cho những thuộc hạ tinh nhuệ nhất của mình, loại vũ khí kinh khủng này cuối cùng cũng đem ra sử dụng.
Cổng thành mở ra từng chút một, âm thanh “cót két, cót két” phát ra, tiếng hí, tiếng la, tiếng gào thét tức giận vẫn như vậy vẳng vẳng bên tai.
Cửu Môn binh dưới sự dẫn đầu của Lục Tông Hiên đang trong lúc nguy cấp, cuối cùng cũng dũng mãnh xông lên phía cổng thành, lúc này có gần ba nghìn tên Cửu Môn binh hạ vũ khí, tiến lên phía trước một cách thuần thục, từ từ mở cổng thành ra.
Đồng bọn vẫn đang đổ máu, bọn chúng đang dùng chính sinh mạng của mình để ngăn cản sự tấn công vô tình của quân Ngự Lâm, vô số các sinh mạng đã mất đi ở sau cánh cổng thành này.
Một dãy ở cổng thành, đã là thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông rồi.
Cổng thành đang mở ra từng chút từng chút, cung binh ở trên đầu thành vì ngăn cản Cửu Môn binh mở cổng thành, đã bắn cung tên về phía các binh sĩ đang liều mạng mở cổng thành, nhưng cứ một tên lính Cửu Môn ngã xuống, thì lập tức có một tên lính Cửu Môn khác xông lên để thế chỗ.
Bọn họ lúc này cũng bất chấp hi sinh bao nhiêu, chỉ cần biết bất chấp giá nào cũng phải mở cánh cổng thành đó ra.
Lúc cánh cổng thành này mở ra, đã có mấy chục tên trước khi vì mở cổng thành ra mà người này ngã xuống thì người khác xông lên thay thế.
Cổng thành cuối cùng cũng đã mở ra một khe lớn, mà lúc này, những người trong thành đã nhìn thấy, từ phía bên ngoài cổng thành, một đám kỵ binh lạnh lùng ác nghiệt đang xông vào, trong tay bọn chúng cầm không phải là binh đao mà là ống trúc rất kỳ quái.
Bọn chúng rất nhanh thì đã biết, so với chiến đao, những ống trúc vốn không bắt mắt này lại càng kinh khủng hơn nhiều.
...
Tám trăm Phong Kỵ, giống như một người vậy, thủ lĩnh mang mặt nạ, tài cưỡi ngựa điêu luyện, giống như mũi nhọn nhất trên cây đao, dùng tốc độ nhanh kỳ quái, xông lên phía trước nhất.
Mà sau lưng hắn là tám trăm Phong Kỵ dũng mãnh, giống như lưỡi dao sắc bén ở sau chuôi dao và rất chắc nịch, giữ nguyên trận hình chặt chẽ, dùng tài cưỡi ngựa điêu luyện để chống đỡ, từng bước theo sau Chu Tiểu Ngôn, hướng về kỵ binh Ngự Lâm ở trong thành, hung hăn tiến vào.
Vào giây phút cổng thành mở ra, các tướng sĩ Cửu Môn trong lòng đã hiểu rõ, trách nhiệm của bọn họ đã hoàn thành.
Máu của bọn họ đã chảy vô số, cuối cùng cũng hoàn thành việc mà bọn họ nên làm.
Phong Kỵ xông lên, quan binh Cửu Môn đã tự giác thoát khỏi chiến đoàn, tản về hai bên phía cánh, vì mở cổng thành, bọn họ đã anh dũng liều chết với kỵ binh Ngự Lâm, vào chính lúc này, bọn họ biết rằng, địch thủ chân chính của kỵ binh Ngự Lâm xuất hiện rồi.
Vào lúc này, tướng lĩnh kỵ binh Ngự Lâm hét to lên, nhưng không đi truy sát những Cửu Môn binh đã lui về hai bên cánh, mà lúc Phong Kỵ binh xông đến, trong thời gian vô cùng ngắn đã tập hợp lại, đi theo cùng với đồng đội phía trước, đúng là đang hướng về phía Phong Kỵ .
Bọn họ muốn ngăn cản Phong Kỵ ở ngoài thành.
Kỵ binh hai bên, giống như hai cơn lốc ngược chiều nhau, quét về phía trước, ở ngoài cổng thành, tạo ra sự va chạm kinh người.
Trong phút chốc hai bên muốn va chạm vào nhau, những binh sĩ Phong Kỵ đang tăng tốc xông qua, đều nâng ống trúc lên, trước lúc kỵ binh Ngự Lâm còn chưa phản ứng lại, khấu chốt bộ phận then chốt.
Tiếng cười giễu cợt như xé gió vang lên, đó là âm thanh đến từ địa ngục.
Trong khoảng cách ngắn như vậy, liên tục phát tiếng tên nỏ, toàn bộ bắn vào kỵ binh Ngự Lâm đang xông ra từ phía trong thành, vào lúc này, loại vũ khí khủng khiếp này phát huy uy lực khiến người khác kinh hồn bạt vía.
Sau một loạt các tiếng trầm đục phát ra, kỵ binh Ngự Lâm xông tới đột ngột, không biết bị bao nhiêu tên nỏ bắn trúng, bị té ngựa thê thảm, chỉ có đợt cung tên đầu tiên bắn ra, thì đã có mấy chục tên kỵ binh Ngự Lâm bị bắn ngã xuống ngựa.
Đây chỉ là bắt đầu.
Phong xảo nỗ có thể bắn ra ba đợt liên tiếp, lúc các kỵ binh Ngự Lâm xông lên lớp tiên phong bắt đầu ngã ngựa, thế trận của lớp kỵ binh sau bị suy giảm, nhưng đợt hai của nỏ tiễn đã bắn ra.
Liên tiếp đợt thứ ba cũng bắn ra, số kỵ binh Ngự Lâm bị bắn chết đã vượt quá một trăm người, càng có không ít kỵ binh bị bắn thương, ngã nhào xuống ngựa, chiến mã đang sống sót bị kinh hoàng mà đạp lên người kỵ binh cho đến chết.
Lâm Chí Thiện ở trên đầu thành mặt xám lại như tro tàn.
Phong Kỵ phía trước đã bắn xong nỏ, lập tức tản ra hai bên cánh, Phong Kỵ từ bên trong phía sau lại xông lên, những Phong Kỵ binh này tay đều nắm chắc cây đao sắc bén, gió táp mãnh liệt, dẫm lên đống thi thể chất ở cổng thành, giơ cây đao lên hướng về phía các kỵ binh Ngự Lâm chém như gió.
Động tác của bọn chúng nhanh gọn mà hiệu quả, bất kể là kỹ năng xuất đao hay là nghĩa khí chiến đấu, đều không thua gì quân chính quy trải qua rèn luyện lâu ngày.
Phong Kỵ giống như dao găm, hung hăng tấn công vào trong cổng thành, trong nháy mắt đã đục thủng một lỗ trong trận hình của kỵ binh Ngự Lâm, mà kỵ binh Tây Bắc như thủy triều đã ập vào, cổng thành rộng lớn giống như một cái đập bị vỡ, không cách nào ngăn nổi đoàn kỵ binh giống như hồng thủy đang ập vào.
Hàn Mạc nhìn kỵ binh xông vào trong thành, lập tức làm một động tác tay, hơn mười tên kỵ binh sau người hắn, lập tức rút ra những cây cung dài, lắp lên cung tiễn, dùng miệng thổi vào đầu tên, từ đầu tên kỳ dị đó lập tức bốc cháy lên, hướng lên bầu trời, cùng lúc đó bắn ra, mười mấy cái hỏa tiễn vừa bay lên trời, chớp lòe trong đêm tối, còn đẹp và sáng lạn hơn cả sao sáng.