Thân hình xinh đẹp của Bích di nương lao thẳng tới bên tường, dưới thành bất kể là ai đều chấn động, Hàn Mạc hoảng sợ biến sắc, Hàn Huyền Xương cũng vươn tay kinh hô:
- Không thể!
Ngay trong lúc chỉ mành treo chuông này, Tô Vũ Đình phi thân lao lên như một con báo săn, tuy rằng tình thế khẩn cấp nhưng Tô Vũ Đình cũng không dám chạm vào thân thể Bích di nương, cũng may tốc độ của y cực kỳ nhanh, vọt đến bên lỗ châu mai phía trước nàng, giống như một cột đá chắn trước người Bích di nương.
Thấy con đường phía trước bị chăn, Bích di nương buồn bã cười.
Tô Quan Nhai thốt lên không kịp, vốn rất kinh hãi, lúc này thấy Tô Vũ Đình ra tay cứu Bích di nương trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra. Tuy chưa thấy qua Bích di nương nhưng lúc này rất rõ nữ nhân ngoài mềm trong cứng trước mắt này nhất định có quan hệ không ít với Hàn Mạc. Hàn Mạc đáp ứng đàm phán, trong lòng ông ta đã mơ hồ cảm thấy có chút liên quan tới người phụ nữ này.
Cho nên người phụ nữ trước mắt này tuyệt đối không thể có việc gì.
Phần đông nữ quyến thấy một màn trước mắt này đều biến sắc, không ít người thậm chí còn trắng bệch cả mặt, thật sự không tưởng được nữ tử thoạt nhìn rất dịu dàng này không ngờ lại cương liệt như thế.
Lão Thái Quân nhìn Bích di nương, thở dài:
- Hàn gia trinh liệt… Nữ nhân thấy chết không sờn này thật đáng quý….!
…
Đột nhiên xuất hiện một màn kinh thiên động địa, chấn động nhất chính là Hàn Mạc.
Cho tới giờ Bích di nương trong lòng Hàn Mạc vẫn là một nữ nhân cực kỳ dịu dàng, nhưng cảnh tượng ngày hôm nay lại khiến Hàn Mạc thầm hiểu được tận tâm khảm Bích di nương khá kiên cường.
Nháy mắt Bích di nương lao tới đầu thành, thậm chí Hàn Mạc còn có cảm giác mất hết can đảm.
Nháy mắt hắn hiểu được nguyên nhân Bích di nương phải nhảy xuống khỏi đầu thành rất đơn giản, nữ nhân kia không muốn trở thành trói buộc của mình, không muốn mình vì nàng mà thỏa hiệp với bọn Tô Quan Nhai.
Trước mắt bao người, Thánh chỉ đã tuyên, phải giết đầu đảng tội ác, phụ tử Tô gia đương nhiên là trốn không thoát, Hàn Mạc nếu là bởi vì Bích di nương mà đáp ứng cho Tô thị phụ tử chạy, chẳng khác nào trước mặt mọi người công nhiên kháng chỉ.
Tuy là dẫn binh cần vương lập hạ công lớn, nhưng hành vi công khai kháng chỉ này nhất định có lúc sẽ mang lại phiền toái thật lớn cho hắn.
Mà hiển nhiên Bích di nương không muốn thấy điều này.
Nàng chỉ có thể chấm dứt sinh mạng chính mình để giúp cho Hàn Mạc khỏi băn khoăn.
Khi chúng quan viên thế gia bao gồm cả Hàn Huyền Xương đều chuẩn bị buông tay những người đầu thành, Hàn Mạc vẫn không buông tay. Hàn Mạc trong tay nắm hơn vạn đại quân lại không thể bảo vệ được sự an toàn của một nữ nhân, điều này khiến cho từ sâu trong nội tâm Hàn Mạc cảm thấy tràn đầy bất mãn.
Kinh tâm động phách qua đi, đầu thành Tô Quan Nhai đã hơi ổn định tâm thần, cao giọng:
- Hàn Mạc, ngươi có tình ta có nghĩa, ta Tô Quan Nhai khâm phục ngươi. Tô Quan Nhai ta với những kẻ ngụy quân tử, sẽ không nói đạo nghĩa gì, nhưng đối với người trẻ tuổi hữu tình như vậy, Tô Quan Nhai ta nguyện thành tâm đàm phán, cũng nguyện giữ đúng lời hứa!
Tiêu thái sư ở bên cạnh nhíu mày, dường như muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng trong mắt bỗng hiện lên một vẻ quái dị, liền ngậm miệng không nói.
Lão cố nhiên muốn mượn cơ hội này mà đuổi tận giết tuyệt Tô Quan Nhai, nhưng lại suy tính cẩn thận, hiện giờ Tô Quan Nhai đã cùng đường mạt lộ. Tô thị phụ tử mặc kệ hôm nay có chết hay không, Tô gia muốn tiếp tục sinh tồn ở Yến quốc là chuyện không thể.
Lúc này trong lòng lão lại đột nhiên nhận ra hiện giờ binh quyền trong tay Hàn Mạc, nếu Hàn Mạc thật sự kháng chỉ, sau này…!
Cho nên khi Tiêu Vạn Trường muốn tạo áp lực với Hàn Mạc, Tiêu thái sư liếc hắn một cái, khẽ lắc đầu, Tiêu Vạn Trường nhất thời do dự, rất nhanh hiểu ra tâm tư của Tiêu thái sư, cũng ngậm miệng không nói.
Mà Hộ bộ Thượng thư Hàn Huyền Đạo từ đầu tới cuối đều không nói lời nào, lẳng lặng đứng đằng sau.
Ánh mắt Hàn Mạc đảo qua đám người trên đầu thành, đảo tới Tô Vũ Đình, lập tức lại tới Bích di nương, chỉ thấy nàng nhẹ lắc lắc đầu, ý tứ rất đơn giản, muốn không cần dùng lời nói mà khuyên bảo Hàn Mạc không cần e ngại lại càng không được bận lòng vì nàng.
Ánh mắt Hàn Mạc quay lại trên người Tô Quan Nhai, đột nhiên hắn thấy sau lưng Tô Quan Nhai một gã võ tướng, mày hơi nhếch nhếch, cuối cùng mới nói:
- Ý chỉ của Thánh thượng có nói rõ tướng sĩ phản quân, trừ phụ tử bọn ngươi ra những người khác chỉ cần có tâm hối cải sẽ không truy cứu…!
Tô Quan Nhai nghe vậy nhíu mày, nhất thời không rõ vì sao Hàn Mạc lại lặp lại như vậy, đột nhiên sắc mặt ông ta đại biến, đang muốn xoay người, gần như ngay lập tức một cây đại đao kề lên cổ.
Đầu thành lập tức xôn xao, có quan viên bên phe Tô thị lớn tiếng quát lên:
- Đường Minh Ngô, ngươi….ngươi muốn tạo phản?
Người rút đao kề lên cổ Tô Quan Nhai đúng là Hộ quân Tham lĩnh Hỏa Sơn doanh Đường Minh Ngô.
Cũng gần như trong nháy mắt, mấy tên tướng lĩnh phe Tô thị đã cầm đao chỉa vào Đường Minh Ngô, mà lúc này Đường Minh Ngô lại trầm giọng kêu lớn:
- Tô gia phụ tử đại nghịch bất đạo, bắt tất cả cho ta!
Lúc này, trên đầu thành tuy tập trung rất nhiều tướng lĩnh quan viên phe Tô thị nhưng binh lực Hỏa Sơn doanh ở đầu thành lại càng nhiều hơn, cũng không thiếu tâm phúc của Đường Minh Ngô, thấy gã đột nhiên ra tay, tướng sĩ Hỏa Sơn doanh đầu tiên là ngẩn ra, lại nghe Đường Minh Ngô quát lạnh một tiếng, mọi người liền không chút do dự mà tiến lên, vây các quan viên phe Tô thị lại, chặn các võ tướng xông đến.
Tô Vũ Đình vốn ở bên cạnh Tô Quan Nhai, nhưng bởi vì cứu Bích di nương, chểnh ra một ít khoảng cách, mặc dù võ nghệ của y cao cường nhưng Đường Minh Ngô đột nhiên ra tay, trước đó không có dấu hiệu gì, y muốn cứu viện cũng không kịp.
Thấy hàn đao sáng như tuyết sắc như gió của Đường Minh Ngô kề trên cổ Tô Quan Nhai, mắt Tô Vũ Đình như muốn nứt ra, lớn tiếng quát:
- Đường Minh Ngô, bọn chuột nhắt vô sỉ này…!
Cơ mặt Đường Minh Ngô giật giật, cắn chặt hàm răng:
- Phụ tử các ngươi khi quân phản quốc đại nghịch bất đạo… Đường Minh Ngô ta sao có thể cùng các ngươi thông đồng làm bậy…!
Gã nắm chặt chuôi đao, kêu xuống dưới thành:
- Hàn tướng quân, Tô Quan Nhai đã bị ta bắt mặc cho ngươi xử lý!
Biến cố bất ngờ này khiến cho vô số người dưới thành đều trợn mắt há mồm.
Sự tình vốn lâm vào bế tắc, Hàn Mạc vốn đang lâm vào lưỡng nan, những vào đúng lúc khẩn yếu nhất này Đường Minh Ngô lại đột nhiên ra tay, bán đứng Tô Quan Nhai.
Ngay từ đầu Hàn Mạc đã không xem nhẹ sự tồn tại của Đường Minh Ngô.
Binh biến lần này trong kinh ngoại trừ Phượng Tường doanh, còn lại chính là Hỏa Sơn doanh. Thái tử đi Tây Bắc, mà binh quyền lại đang trong tay Đường Minh Ngô, một nhân vật quan trọng như thế Hàn Mạc đương nhiên không thể xem nhẹ.
Khi hắn còn đang nói chuyện với Tô Quan Nhai đã nhận ra bên cạnh Tô Quan Nhai Đường Minh Ngô vẫn có vẻ cực kỳ bất an, điều này khiến cho Hàn Mạc vô cùng hiểu, vị tướng lĩnhnh tâm phúc của Thái tử này đối mặt với tuyệt cảnh như thế chỉ sợ là sợ hãi.
Hắn vừa hô lên câu kia, cố ý cường điệu ý chỉ sẽ chỉ truy cứu Tô thị phụ tử trong Thánh chỉ, chính là muốn thử một chút, nhưng không ngờ sự tình lại thuận lợi như thế, câu kia vừa nói xong, trên đầu thành liền sinh ra biến cố.
…
Hàn Mạc không biết một câu này của hắn khiến cho Đường Minh Ngô vốn trong lòng đã do dự đã hạ quyết tâm.
Thái tử gặp bất lợi ở Tây Bắc, Hàn Mạc lĩnh quân nguy cấp, bắt đầu từ một khắc kia, giữa Đường Minh Ngô và Tô thị phụ tử đã có vết nứt, mà các quan viên nội các theo tướng sĩ Phượng Tường doanh biến mất, cuối cùng đều mất mạng, một khắc đó, giữa Đường Minh Ngô và Tô thị phụ tử không còn là vết nứt nữa mà đã sinh ra oán hận.
Quả thật gã là do một tay Thái tử đề bạt lên, hơn nữa vũ kỹ và tài năng cầm binh cũng có độc đáo, cho tới giờ vẫn xử lý mọi việc Thái tử giao cho một cách thích đáng. Hơn nữa mọi điểm đều thể hiện ra sự trung thành và tận tâm, đã lấy được tín nhiệm thật lớn của Thái tử, đưa gã vào vị trí quan trọng nhất trong kế hoạch.
Nếu Thái tử thuận lợi tất cả, đương nhiên Đường Minh Ngô sẽ giữ nguyên lòng trung với Thái tử, tới khi sự thành đương nhiên là đại công chi thần.
Nhưng kế hoạch của Thái tử thất bại cũng đẩy gã vào nguy hiểm.
Quân Tây Bắc phá thành, Đường Minh Ngô vốn đã mất hết can đảm sẵn đón con đường cuối cùng đang tới, nhưng Thánh chỉ vốn đã nói rất rõ ràng kia cũng đã khiến cho Đường Minh Ngô do dự.
Thánh chỉ nói Tô Quan Nhai đứng đầu phản quân, lại nói các tướng sĩ khác buông binh khí liền bỏ qua chuyện cũ, chỉ giết đầu đảng.
Điều này khiến cho Đường Minh Ngô cực kỳ do dự, gã thật sự khó có thể giải thích được cái “Đầu đảng” này có bao gồm cả gã trong đó không nữa.
Nhưng một câu kia của Hàn Mạc khiến cho Đường Minh Ngô vốn đang bất an cảm giác được, bên trong cái “Đầu đảng” đó dường như không bao gồm chính mình, hơn nữa gã còn nghĩ vào thời điểm này nếu lập công chuộc tội có lẽ sẽ tránh được một kiếp này.
Vì nguyên nhân đó gã mới hạ quyết tâm xuất đao kề lên cổ Tô Quan Nhai.
Trong đường chết còn có đường thoát chết!
...
Đường Minh Ngô thấy Tô Vũ Đình sát khí đầy mặt không kìm nổi kề đao lên cổ Tô Quan Nhai, lấy bản lĩnh của gã trước khi Tô Vũ Đình ra tay hoàn toàn có thể một đao cắt đứt cổ Tô Quan Nhai.
- Tô Vũ Đình, chuyện cho tới nước này, các ngươi còn chưa hạ vũ khí đầu hàng?
Đường Minh Ngô nhìn vào mắt Tô Vũ Đình, trong lòng còn có chút bất an.
- Nếu ngươi không bỏ thương xuống chớ trách ta vô tình trừ tặc!
Tô Vũ Đình còn chưa nói được gì, Tô Quan Nhai cũng cười ha hả.
Tuy kiếm kề cổ nhưng ông ta vẫn chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt vẫn mang nụ cười bình tĩnh, nhìn ánh sáng rạng đông đã tràn đầy mặt đất, than nhẹ một tiếng chậm rãi nói:
-Thiên hạ phong vân xuất ngã bối
Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi
Hoàng đồ phách nghiệp chung thành tiếu
Bất thắng nhân sinh, nhất tràng túy!
(Thiên hạ phong vân có bọn ta
Giang hồ chốn ấy mới kinh qua
Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo
Một trận cuồng say vẫn hơn là)
Liếc nhìn Tô Vũ Đình một cái, hắn ôn hòa cười:
- Đình nhi, không tới một khắc cuối cùng không được chịu thua!
Dứt lời, trước ánh kinh hãi của Tô Vũ Đình, Tô Quan Nhai không chút do dự dùng tay giữ lấy Đường Minh Ngô, tốc độ cũng cực nhanh, mà Đường Minh Ngô cũng thật không ngờ lúc này rồi Tô Quan Nhai còn dám động thủ, tay cứng đờ, đao phong xẹt qua, lưỡi đao sắc bén nháy mắt đã cứa đứt cổ họng Tô Quan Nhai.
- Phụ thân!
Tô Vũ Đình trầm rống lên, gần như trong giây phút đại đao cứa đứt cổ Tô Quan Nhai, cùng với tiếng thét kia của y, ngân thương ra tay, nhanh như chớp giống như một con độc xà màu trắng đâm thẳng vào ngực Đường Minh Ngô.
Hết thảy chỉ diễn ra trong nháy mắt, Đường Minh Ngô căn bản không kịp phản ứng đã bị ngân thương của Tô Vũ Đình xuyên qua ngực.
Hai mắt Đường Minh Ngô trừng lớn, đại đao rơi khỏi tay, ngân thương của Tô Vũ Đình cũng run lên, thi thể Đường Minh Ngô như một tảng đá liếc mắt một cái ngã khỏi tường thành rồi rơi thẳng xuống dưới thành “rầm” một tiếng như một tảng đá, đập vỡ vô số đá vụn dưới đất, mà xác hắn cũng tan xương nát thịt.
Gã bán đứng đồng bạn chỉ cầu sống, cũng không đoán được mình chết còn nhanh hơn.
Tướng lĩnh Hỏa Sơn doanh thủ hạ của Đường Minh Ngô kinh hãi vạn phần, có mấy người xông lên tấn công Tô Vũ Đình. Ngân thương của y chớp động, lướt một bước liền giết chết mấy người, những người khác nhất thời cứng cả người không dám tiến lên.
Tô Vũ Đình lúc này mới đi tới bên cạnh Tô Quan Nhai, quỳ hai gối, hai mắt đỏ quạch nhìn Tô Quan Nhai đang hấp hối.
Cổ họng Tô Quan Nhai bị cắt đứt, sắp chết rồi nhưng đôi mắt cũng ôn hòa nhìn đứa con của chính mình, miệng ứa máu tươi, ánh mắt lại tràn đầy tiếc nuối, trong miệng dường như mơ hồ nói ra mấy lời không nghe rõ liền tức chết đi.
- ... Quá mệt mỏi... Cần phải đi...!
- Không thể!
Ngay trong lúc chỉ mành treo chuông này, Tô Vũ Đình phi thân lao lên như một con báo săn, tuy rằng tình thế khẩn cấp nhưng Tô Vũ Đình cũng không dám chạm vào thân thể Bích di nương, cũng may tốc độ của y cực kỳ nhanh, vọt đến bên lỗ châu mai phía trước nàng, giống như một cột đá chắn trước người Bích di nương.
Thấy con đường phía trước bị chăn, Bích di nương buồn bã cười.
Tô Quan Nhai thốt lên không kịp, vốn rất kinh hãi, lúc này thấy Tô Vũ Đình ra tay cứu Bích di nương trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra. Tuy chưa thấy qua Bích di nương nhưng lúc này rất rõ nữ nhân ngoài mềm trong cứng trước mắt này nhất định có quan hệ không ít với Hàn Mạc. Hàn Mạc đáp ứng đàm phán, trong lòng ông ta đã mơ hồ cảm thấy có chút liên quan tới người phụ nữ này.
Cho nên người phụ nữ trước mắt này tuyệt đối không thể có việc gì.
Phần đông nữ quyến thấy một màn trước mắt này đều biến sắc, không ít người thậm chí còn trắng bệch cả mặt, thật sự không tưởng được nữ tử thoạt nhìn rất dịu dàng này không ngờ lại cương liệt như thế.
Lão Thái Quân nhìn Bích di nương, thở dài:
- Hàn gia trinh liệt… Nữ nhân thấy chết không sờn này thật đáng quý….!
…
Đột nhiên xuất hiện một màn kinh thiên động địa, chấn động nhất chính là Hàn Mạc.
Cho tới giờ Bích di nương trong lòng Hàn Mạc vẫn là một nữ nhân cực kỳ dịu dàng, nhưng cảnh tượng ngày hôm nay lại khiến Hàn Mạc thầm hiểu được tận tâm khảm Bích di nương khá kiên cường.
Nháy mắt Bích di nương lao tới đầu thành, thậm chí Hàn Mạc còn có cảm giác mất hết can đảm.
Nháy mắt hắn hiểu được nguyên nhân Bích di nương phải nhảy xuống khỏi đầu thành rất đơn giản, nữ nhân kia không muốn trở thành trói buộc của mình, không muốn mình vì nàng mà thỏa hiệp với bọn Tô Quan Nhai.
Trước mắt bao người, Thánh chỉ đã tuyên, phải giết đầu đảng tội ác, phụ tử Tô gia đương nhiên là trốn không thoát, Hàn Mạc nếu là bởi vì Bích di nương mà đáp ứng cho Tô thị phụ tử chạy, chẳng khác nào trước mặt mọi người công nhiên kháng chỉ.
Tuy là dẫn binh cần vương lập hạ công lớn, nhưng hành vi công khai kháng chỉ này nhất định có lúc sẽ mang lại phiền toái thật lớn cho hắn.
Mà hiển nhiên Bích di nương không muốn thấy điều này.
Nàng chỉ có thể chấm dứt sinh mạng chính mình để giúp cho Hàn Mạc khỏi băn khoăn.
Khi chúng quan viên thế gia bao gồm cả Hàn Huyền Xương đều chuẩn bị buông tay những người đầu thành, Hàn Mạc vẫn không buông tay. Hàn Mạc trong tay nắm hơn vạn đại quân lại không thể bảo vệ được sự an toàn của một nữ nhân, điều này khiến cho từ sâu trong nội tâm Hàn Mạc cảm thấy tràn đầy bất mãn.
Kinh tâm động phách qua đi, đầu thành Tô Quan Nhai đã hơi ổn định tâm thần, cao giọng:
- Hàn Mạc, ngươi có tình ta có nghĩa, ta Tô Quan Nhai khâm phục ngươi. Tô Quan Nhai ta với những kẻ ngụy quân tử, sẽ không nói đạo nghĩa gì, nhưng đối với người trẻ tuổi hữu tình như vậy, Tô Quan Nhai ta nguyện thành tâm đàm phán, cũng nguyện giữ đúng lời hứa!
Tiêu thái sư ở bên cạnh nhíu mày, dường như muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng trong mắt bỗng hiện lên một vẻ quái dị, liền ngậm miệng không nói.
Lão cố nhiên muốn mượn cơ hội này mà đuổi tận giết tuyệt Tô Quan Nhai, nhưng lại suy tính cẩn thận, hiện giờ Tô Quan Nhai đã cùng đường mạt lộ. Tô thị phụ tử mặc kệ hôm nay có chết hay không, Tô gia muốn tiếp tục sinh tồn ở Yến quốc là chuyện không thể.
Lúc này trong lòng lão lại đột nhiên nhận ra hiện giờ binh quyền trong tay Hàn Mạc, nếu Hàn Mạc thật sự kháng chỉ, sau này…!
Cho nên khi Tiêu Vạn Trường muốn tạo áp lực với Hàn Mạc, Tiêu thái sư liếc hắn một cái, khẽ lắc đầu, Tiêu Vạn Trường nhất thời do dự, rất nhanh hiểu ra tâm tư của Tiêu thái sư, cũng ngậm miệng không nói.
Mà Hộ bộ Thượng thư Hàn Huyền Đạo từ đầu tới cuối đều không nói lời nào, lẳng lặng đứng đằng sau.
Ánh mắt Hàn Mạc đảo qua đám người trên đầu thành, đảo tới Tô Vũ Đình, lập tức lại tới Bích di nương, chỉ thấy nàng nhẹ lắc lắc đầu, ý tứ rất đơn giản, muốn không cần dùng lời nói mà khuyên bảo Hàn Mạc không cần e ngại lại càng không được bận lòng vì nàng.
Ánh mắt Hàn Mạc quay lại trên người Tô Quan Nhai, đột nhiên hắn thấy sau lưng Tô Quan Nhai một gã võ tướng, mày hơi nhếch nhếch, cuối cùng mới nói:
- Ý chỉ của Thánh thượng có nói rõ tướng sĩ phản quân, trừ phụ tử bọn ngươi ra những người khác chỉ cần có tâm hối cải sẽ không truy cứu…!
Tô Quan Nhai nghe vậy nhíu mày, nhất thời không rõ vì sao Hàn Mạc lại lặp lại như vậy, đột nhiên sắc mặt ông ta đại biến, đang muốn xoay người, gần như ngay lập tức một cây đại đao kề lên cổ.
Đầu thành lập tức xôn xao, có quan viên bên phe Tô thị lớn tiếng quát lên:
- Đường Minh Ngô, ngươi….ngươi muốn tạo phản?
Người rút đao kề lên cổ Tô Quan Nhai đúng là Hộ quân Tham lĩnh Hỏa Sơn doanh Đường Minh Ngô.
Cũng gần như trong nháy mắt, mấy tên tướng lĩnh phe Tô thị đã cầm đao chỉa vào Đường Minh Ngô, mà lúc này Đường Minh Ngô lại trầm giọng kêu lớn:
- Tô gia phụ tử đại nghịch bất đạo, bắt tất cả cho ta!
Lúc này, trên đầu thành tuy tập trung rất nhiều tướng lĩnh quan viên phe Tô thị nhưng binh lực Hỏa Sơn doanh ở đầu thành lại càng nhiều hơn, cũng không thiếu tâm phúc của Đường Minh Ngô, thấy gã đột nhiên ra tay, tướng sĩ Hỏa Sơn doanh đầu tiên là ngẩn ra, lại nghe Đường Minh Ngô quát lạnh một tiếng, mọi người liền không chút do dự mà tiến lên, vây các quan viên phe Tô thị lại, chặn các võ tướng xông đến.
Tô Vũ Đình vốn ở bên cạnh Tô Quan Nhai, nhưng bởi vì cứu Bích di nương, chểnh ra một ít khoảng cách, mặc dù võ nghệ của y cao cường nhưng Đường Minh Ngô đột nhiên ra tay, trước đó không có dấu hiệu gì, y muốn cứu viện cũng không kịp.
Thấy hàn đao sáng như tuyết sắc như gió của Đường Minh Ngô kề trên cổ Tô Quan Nhai, mắt Tô Vũ Đình như muốn nứt ra, lớn tiếng quát:
- Đường Minh Ngô, bọn chuột nhắt vô sỉ này…!
Cơ mặt Đường Minh Ngô giật giật, cắn chặt hàm răng:
- Phụ tử các ngươi khi quân phản quốc đại nghịch bất đạo… Đường Minh Ngô ta sao có thể cùng các ngươi thông đồng làm bậy…!
Gã nắm chặt chuôi đao, kêu xuống dưới thành:
- Hàn tướng quân, Tô Quan Nhai đã bị ta bắt mặc cho ngươi xử lý!
Biến cố bất ngờ này khiến cho vô số người dưới thành đều trợn mắt há mồm.
Sự tình vốn lâm vào bế tắc, Hàn Mạc vốn đang lâm vào lưỡng nan, những vào đúng lúc khẩn yếu nhất này Đường Minh Ngô lại đột nhiên ra tay, bán đứng Tô Quan Nhai.
Ngay từ đầu Hàn Mạc đã không xem nhẹ sự tồn tại của Đường Minh Ngô.
Binh biến lần này trong kinh ngoại trừ Phượng Tường doanh, còn lại chính là Hỏa Sơn doanh. Thái tử đi Tây Bắc, mà binh quyền lại đang trong tay Đường Minh Ngô, một nhân vật quan trọng như thế Hàn Mạc đương nhiên không thể xem nhẹ.
Khi hắn còn đang nói chuyện với Tô Quan Nhai đã nhận ra bên cạnh Tô Quan Nhai Đường Minh Ngô vẫn có vẻ cực kỳ bất an, điều này khiến cho Hàn Mạc vô cùng hiểu, vị tướng lĩnhnh tâm phúc của Thái tử này đối mặt với tuyệt cảnh như thế chỉ sợ là sợ hãi.
Hắn vừa hô lên câu kia, cố ý cường điệu ý chỉ sẽ chỉ truy cứu Tô thị phụ tử trong Thánh chỉ, chính là muốn thử một chút, nhưng không ngờ sự tình lại thuận lợi như thế, câu kia vừa nói xong, trên đầu thành liền sinh ra biến cố.
…
Hàn Mạc không biết một câu này của hắn khiến cho Đường Minh Ngô vốn trong lòng đã do dự đã hạ quyết tâm.
Thái tử gặp bất lợi ở Tây Bắc, Hàn Mạc lĩnh quân nguy cấp, bắt đầu từ một khắc kia, giữa Đường Minh Ngô và Tô thị phụ tử đã có vết nứt, mà các quan viên nội các theo tướng sĩ Phượng Tường doanh biến mất, cuối cùng đều mất mạng, một khắc đó, giữa Đường Minh Ngô và Tô thị phụ tử không còn là vết nứt nữa mà đã sinh ra oán hận.
Quả thật gã là do một tay Thái tử đề bạt lên, hơn nữa vũ kỹ và tài năng cầm binh cũng có độc đáo, cho tới giờ vẫn xử lý mọi việc Thái tử giao cho một cách thích đáng. Hơn nữa mọi điểm đều thể hiện ra sự trung thành và tận tâm, đã lấy được tín nhiệm thật lớn của Thái tử, đưa gã vào vị trí quan trọng nhất trong kế hoạch.
Nếu Thái tử thuận lợi tất cả, đương nhiên Đường Minh Ngô sẽ giữ nguyên lòng trung với Thái tử, tới khi sự thành đương nhiên là đại công chi thần.
Nhưng kế hoạch của Thái tử thất bại cũng đẩy gã vào nguy hiểm.
Quân Tây Bắc phá thành, Đường Minh Ngô vốn đã mất hết can đảm sẵn đón con đường cuối cùng đang tới, nhưng Thánh chỉ vốn đã nói rất rõ ràng kia cũng đã khiến cho Đường Minh Ngô do dự.
Thánh chỉ nói Tô Quan Nhai đứng đầu phản quân, lại nói các tướng sĩ khác buông binh khí liền bỏ qua chuyện cũ, chỉ giết đầu đảng.
Điều này khiến cho Đường Minh Ngô cực kỳ do dự, gã thật sự khó có thể giải thích được cái “Đầu đảng” này có bao gồm cả gã trong đó không nữa.
Nhưng một câu kia của Hàn Mạc khiến cho Đường Minh Ngô vốn đang bất an cảm giác được, bên trong cái “Đầu đảng” đó dường như không bao gồm chính mình, hơn nữa gã còn nghĩ vào thời điểm này nếu lập công chuộc tội có lẽ sẽ tránh được một kiếp này.
Vì nguyên nhân đó gã mới hạ quyết tâm xuất đao kề lên cổ Tô Quan Nhai.
Trong đường chết còn có đường thoát chết!
...
Đường Minh Ngô thấy Tô Vũ Đình sát khí đầy mặt không kìm nổi kề đao lên cổ Tô Quan Nhai, lấy bản lĩnh của gã trước khi Tô Vũ Đình ra tay hoàn toàn có thể một đao cắt đứt cổ Tô Quan Nhai.
- Tô Vũ Đình, chuyện cho tới nước này, các ngươi còn chưa hạ vũ khí đầu hàng?
Đường Minh Ngô nhìn vào mắt Tô Vũ Đình, trong lòng còn có chút bất an.
- Nếu ngươi không bỏ thương xuống chớ trách ta vô tình trừ tặc!
Tô Vũ Đình còn chưa nói được gì, Tô Quan Nhai cũng cười ha hả.
Tuy kiếm kề cổ nhưng ông ta vẫn chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt vẫn mang nụ cười bình tĩnh, nhìn ánh sáng rạng đông đã tràn đầy mặt đất, than nhẹ một tiếng chậm rãi nói:
-Thiên hạ phong vân xuất ngã bối
Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi
Hoàng đồ phách nghiệp chung thành tiếu
Bất thắng nhân sinh, nhất tràng túy!
(Thiên hạ phong vân có bọn ta
Giang hồ chốn ấy mới kinh qua
Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo
Một trận cuồng say vẫn hơn là)
Liếc nhìn Tô Vũ Đình một cái, hắn ôn hòa cười:
- Đình nhi, không tới một khắc cuối cùng không được chịu thua!
Dứt lời, trước ánh kinh hãi của Tô Vũ Đình, Tô Quan Nhai không chút do dự dùng tay giữ lấy Đường Minh Ngô, tốc độ cũng cực nhanh, mà Đường Minh Ngô cũng thật không ngờ lúc này rồi Tô Quan Nhai còn dám động thủ, tay cứng đờ, đao phong xẹt qua, lưỡi đao sắc bén nháy mắt đã cứa đứt cổ họng Tô Quan Nhai.
- Phụ thân!
Tô Vũ Đình trầm rống lên, gần như trong giây phút đại đao cứa đứt cổ Tô Quan Nhai, cùng với tiếng thét kia của y, ngân thương ra tay, nhanh như chớp giống như một con độc xà màu trắng đâm thẳng vào ngực Đường Minh Ngô.
Hết thảy chỉ diễn ra trong nháy mắt, Đường Minh Ngô căn bản không kịp phản ứng đã bị ngân thương của Tô Vũ Đình xuyên qua ngực.
Hai mắt Đường Minh Ngô trừng lớn, đại đao rơi khỏi tay, ngân thương của Tô Vũ Đình cũng run lên, thi thể Đường Minh Ngô như một tảng đá liếc mắt một cái ngã khỏi tường thành rồi rơi thẳng xuống dưới thành “rầm” một tiếng như một tảng đá, đập vỡ vô số đá vụn dưới đất, mà xác hắn cũng tan xương nát thịt.
Gã bán đứng đồng bạn chỉ cầu sống, cũng không đoán được mình chết còn nhanh hơn.
Tướng lĩnh Hỏa Sơn doanh thủ hạ của Đường Minh Ngô kinh hãi vạn phần, có mấy người xông lên tấn công Tô Vũ Đình. Ngân thương của y chớp động, lướt một bước liền giết chết mấy người, những người khác nhất thời cứng cả người không dám tiến lên.
Tô Vũ Đình lúc này mới đi tới bên cạnh Tô Quan Nhai, quỳ hai gối, hai mắt đỏ quạch nhìn Tô Quan Nhai đang hấp hối.
Cổ họng Tô Quan Nhai bị cắt đứt, sắp chết rồi nhưng đôi mắt cũng ôn hòa nhìn đứa con của chính mình, miệng ứa máu tươi, ánh mắt lại tràn đầy tiếc nuối, trong miệng dường như mơ hồ nói ra mấy lời không nghe rõ liền tức chết đi.
- ... Quá mệt mỏi... Cần phải đi...!