Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt khẽ mái tóc thê tử, khẽ khàng an ủi. Mọi người bên cạnh tuy rằng cảm thấy thiếu gia quá mạnh bạo, trước mặt mọi người ôm ấp thê tử. Nhưng cũng hiểu Hàn Mạc thật sự là người trọng tình trọng nghĩa, ân cần quan tâm.
Đợi cho thê tử trấn tĩnh lại, Hàn Mạc lúc này mới nhẹ nhàng buông tay, cầm lấy cái khăn từ trong tay nha hoàn, dịu dàng lau nước mắt cho thê tử, rồi xoay người nắm lấy tay Hàn phu nhân, nhìn Hàn phu nhân đang mỉm cười hiền hậu, trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào mới tốt, cuối cùng ấp úng:
- Mẹ, là con không chăm lo tốt cho người.
Hàn phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tiều tụy của Hàn Mạc, dịu dàng nói:
- Con đã làm rất tốt, việc nước việc nhà, con đều rất tốt.
Hàn Mạc một tay nắm lấy tay phu nhân, tay kia dìu Tiểu Thiến vào trong phòng, lập tức có người hầu bê chậu nước có khăn mặt tiến vào, Hàn Mạc rửa ráy sơ qua, lúc này mới hỏi:
- Phụ thân còn ở trong nha môn?
Hàn phu nhân ngồi trên ghế nói:
- Trở về một lần báo bình an, tới giờ cũng đã mấy ngày chưa về phủ. Kinh lý loạn nhiều ngày, nghe nói quan viên nội các đều ở trong nha môn làm việc, đến hôm nay trong thành mới tạm ổn định.
Hàn Mạc đỡ Tiểu Thiến ngồi xuống, cũng không rời tay, trầm mặc một chút, mới hỏi:
- Mọi người trong nhà… đều khỏe cả chứ?
Hàn phu nhân thần sắc ảm đạm, mày liễu đứng lên, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ phẫn nộ, cuối cùng thở dài:
- Binh biến đêm đó, bốn phía phủ đệ đều bị vây khốn, đám cầm thú kia xông vào cùng người trong nhà đấu với nhau, trong phủ cũng chết mười mấy người. Lão lùn theo chúng ta từ Đông Hải cũng bị chúng giết chết.
Lão lùn là người chăn ngựa của Hàn gia, trung niên mới vào Hàn phủ, đi theo vợ chồng Hàn Huyền Xương hơn hai mươi năm. Hàn Mạc từ khi còn nhỏ đã nghe lão lùn kể chuyện xưa, rất có cảm tình, lúc này nghe tin lão chết vẻ mặt cũng ảm đạm.
Tiểu Thiến đương nhiên đối với sự việc đêm đó vẫn còn hoảng sợ, tay run lên, Hàn Mạc biết Tiểu Thiến không muốn nhắc lại chuyện này, nên mỉm cười dịu dàng nói:
- Nàng về phòng trước đi, ta và mẫu thân nói chuyện một chút, sẽ về liền.
- Thiếp… thiếp muốn ở cùng tướng công.
Tiểu Thiến giống như lo sợ đột nhiên sẽ không thấy Hàn Mạc nữa, nắm chặt lấy tay hắn.
Hàn Mạc đưa tay kia ra nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé như noãn non của thê tử, mỉm cười nói:
- Tướng công đương nhiên sẽ ở bên cạnh nàng. Hôm nay trời lạnh, nàng về phòng nghỉ trước đi.
Hắn nhìn bụng Tiểu Thiến, hạ giọng:
- Cũng nên để cho hài nhi của chúng ta nghỉ một chút, không nên để con mệt mỏi, nàng nói có đúng không?
Hai má trắng nõn của Tiếu Thiến hồng lên, xấu hổ cúi đầu xuống, dạ nhẹ một tiếng.
Hàn phu nhân đi đến bên cạnh, nâng Tiểu Thiến dậy nói:
- Con đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi, hôm nay Mạc nhi đã trở về, con cũng không nên quá lo lắng. Hãy về phòng nghỉ ngơi cho tốt, Mạc nhi rất nhanh sẽ về phòng. Chờ vài ngày nữa yên ổn hơn, Mạc nhi và con cũng nên về vấn an Lão Thái Quân.
Tiểu Thiến đứng lên, Hàn phu nhân liền dìu Tiếu Thiến đi ra cửa, đi vài bước, Tiểu Thiến quay đầu nhìn Hàn Mạc, lưu luyến không rời, Hàn Mạc dịu dàng nói:
- Về đi, ta sẽ về phòng ngay thôi.
Hàn phu nhân dìu Tiểu Thiến rời khỏi phòng, sớm có nha hoàn bước đến đỡ Tiểu Thiến đi ra ngoài.
Hàn phu nhân vừa quay về phòng, Hàn Mạc đã nhíu mày hỏi:
- Mẹ, Lão Thái Quân…
- Con cũng biết, Lão Thái Quân bị phản quân dẫn đến đầu thành, bà đã lớn tuổi như thế rồi chống sao nổi sức ép, tuy rằng đã được cứu chữa nhưng bị nhiễm lạnh, bên kia báo qua, Lão Thái Quân đã nhiều ngày bị thương hàn, không dậy được, mẹ cũng không nói cho Tiểu Thiến biết. Không hiểu vì sao nó biết được, hai ngày này rất là nóng ruột.
Hàn phu nhân đến ngồi bên cạnh hắn, khẽ thở dài:
- Xưa nay đều nghe nói Tô Quan Nhai là kẻ sĩ hiểu lễ nghĩa nho nhã phong lưu, không thể tưởng được lại… bỉ ổi như thế…
Hàn Mạc chỉ thản nhiên cười, trong lòng thầm nghĩ: “Đầu sỏ thế gia có người nào là không lợi hại? Nguyên nhân chính vì ngày thường nho nhã mềm mỏng nên người ngoài không biết lòng dạ thực của ông ta”
Tuy nhiên hắn cũng cảm thán, Tô Quan Nhai bị gây sức ép từ bốn phía, không phải là sợ chết mà là muốn giữa cái chết tìm con đường sống cho Tô gia. Ông ta vì gia tộc, không từ thủ đoạn nào, không đoái hoài danh dự, thế nào là thiện thế nào là ác, ai có thể nói cho rõ ràng?
- Di nương… có khỏe không?
Hàn Mạc do dự một lát, rốt cuộc hỏi:
- Còn nha đầu Vân Thiến kia hiện tại thế nào?
Hàn phu nhân nghe vậy, bùi ngùi:
- Mạc nhi, lần này mẹ và Tiểu Thiến bình yên vô sự thật đúng là nhờ hai nàng, hiện tại nhớ lại, mẹ vẫn còn thấy áy náy.
Bà cười khổ:
- Di nương con ngày thường là người dịu dàng, không ngờ tới lúc nguy nan lại kiên cường có tình có nghĩa. Vân Thiến kia nhìn bề ngoài mảnh mai yếu đuối, cũng là cô nương trung nghĩa.
Hàn Mạc vuốt cằm.
Quá trình đó, Hàn Mạc cũng hiểu, trong lúc nguy cấp, Bích di nương đứng ra thế thân. Hàn phu nhân và Bích di nương chắc chắn có tranh chấp, chẳng qua cuối cùng di nương đã thắng mà thôi.
- Nha đầu Vân Thiến kia dù sao cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, bị chấn động mạnh, mấy ngày nay đang tĩnh dưỡng.
Hàn phu nhân hạ giọng nói:
- Bích di nương cũng bị nhiễm lạnh, con nên đến thăm hỏi một lần.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Con biết…
Dừng một chút, trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Hàn phu nhân nói:
- Mẹ, ông ngoại… hiện giờ cũng ở ngoài thành…
Hàn phu nhân nghe vậy, lập tức hiện ra vẻ vui mừng:
- Ông ngoại con cũng đên đây? Ông vì sao không vào thành?
Bà đứng lên, có chút hưng phấn:
- Đã lâu không gặp ông rồi…
Dường như nghĩ đến điều gì, nhìn Hàn Mạc, mày cau lại, hỏi:
- Ông ngoại con… không việc gì chứ?
Hàn Mạc lắc đầu bình tĩnh cười:
- Mỗi lần uống ba cân rượu, người trẻ tuổi cũng không bì kịp. Chẳng qua là quân thế gia ở Lâm Dương cũng đều ở ngoài thành, ông phải quản bọn họ, tất nhiên không thể vào thành.
Hàn phu nhân yên lòng nói:
- Chỉ cần không có việc gì là tốt rồi. Đợi cho thời cuộc bình ổn, chắc cũng phải xin phép phụ thân con một tiếng, mẹ phải về Lâm Dương một lần, đã lâu không về thăm hỏi ông bà.
Nói tới đây, Hàn phu nhân có chút sầu não.
Hàn Mạc ngồi trên ghế, cũng không biết có nên nói với mẹ tin bà ngoại mất hay không, vừa trải qua một trận đại biến, Hàn phu nhân nhất định đã nếm đủ mọi căng thẳng. Lúc này nếu đem tin tức này nói cho bà, chỉ sợ bà không chịu nổi, do dự một lát, cuối cùng cũng không nói gì, đợi dịp khác vậy.
Ra Đông viện, sắc trời đã tối, Hàn Mạc cũng không tiện vào lúc này đến quấy rầy Bích di nương, bước thẳng về sân phòng mình.
Tiểu Thiến đang ngồi chờ dưới đèn, có hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh. Thấy Hàn Mạc sớm trở về, một tiểu nha hoàn định đi múc nước đưa lên, chuẩn bị hầu hạ Hàn Mạc ngủ. Hàn Mạc khoát tay cho các nàng ra ngoài, tự mình cởi giáp trụ, chỉ chừa bên trong bộ đồ gấm, bước lên đỡ Tiểu Thiến ngồi xuống giường, dịu dàng nhìn ánh mắt thê tử, nói:
- Tướng công vẫn luôn lo lắng cho nàng, thấy nàng bình yên vô sự, tướng công không có việc gì phải lo lắng nữa.
Tiểu Thiến đôi mắt ướt lệ, lần này Hàn Mạc không ở bên cạnh, lại trải qua binh biến, trong lòng nàng khiếp sợ không thể kể xiết. Lúc này Hàn Mạc dịu dàng an ủi, trán tựa ào ngực Hàn Mạc, bàn tay nhỏ bé nằm trong tay Hàn Mạc, thì thầm:
- Tướng công ở bên cạnh Tiểu Thiến, Tiểu Thiến cũng không có việc gì phải lo lắng.
Hàn Mạc cười nói:
- Ta chỉ biết Tiểu Thiến của ta là một người dũng cảm, ngày đầu nhập phủ, không sợ trời không sợ đất đến bồn cầu cũng dám tìm, còn có gì khiến nàng sợ hãi?
Tiểu Thiến bị trêu đùa, mặt lại đỏ bừng lên.
Nàng hiện giờ đã biết đối nhân xử thế, hơn nữa đang mang thai, có nhiều chuyện vốn không rành mạch, đã được Tuệ Nương dạy bảo, dần dần cũng hiểu được ít nhiều.
Hàn Mạc nhẹ nhàng nâng Tiểu Thiến dậy, dừng lại trên dung nhan tuyệt mỹ như hoa lệ gặp mưa, đưa một bàn tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tiểu Thiến.
- Tướng công xiêm y lâu không thay, hôi quá, làm ảnh hưởng đến tiểu cô nương của ta rồi.
Hàn Mạc mỉm cười hạ giọng nói:
- Để tướng công đi tắm rửa đã.
Tiểu Thiến cúi đầu xuống, cười xấu hổ, thì thầm:
- Tướng công không hôi, mặc kệ tướng công như thế nào, Tiểu Thiến đều thích. Tiểu Thiến thích… thích mùi mồ hôi của tướng công.
Hàn Mạc cảm động, hiểu rõ, đối với Tiểu Thiến, hắn là một trượng phu tốt, chở che bảo vệ yêu thương nàng.
Hắn đứng dậy, quỳ bên chân Tiểu Thiến, ghé sát đầu vào bụng Tiểu Thiến, nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe.
Tiểu Thiến có thai ba tháng, bụng chưa có động tĩnh nhiều, nhưng Hàn Mạc dường như cảm thấy có sự giao lưu với hài nhi nhỏ bé trong bụng nàng.
Trong phòng nhất thời im lặng, Tiểu Thiến càng xấu hổ, xen lẫn hạnh phúc, nhẹ nhàng vuốt ve búi tóc Hàn Mạc, sau một lát, mới nghe Hàn Mạc hạ giọng nói:
-Cha vốn không muốn con bị quấy nhiễu, nhưng lúc này đã không thể bảo vệ tốt cho mẹ con, để con cũng bị chấn kinh theo, là lỗi của cha.
Tiểu Thiến đầu tiên sửng sốt, lập tức hiểu được, Hàn Mạc là đang nói chuyện với hài nhi trong bụng mình.
- Nhưng đang ở trong thời loạn, không có ai được hưởng thái bình thật sự.
Hàn Mạc nhẹ giọng nói:
- Sớm gặp bình đao, cũng chưa chắc đã chuyện xấu. Nhưng cha sẽ làm hết khả năng để con có một cuộc sống an bình.
Đợi cho thê tử trấn tĩnh lại, Hàn Mạc lúc này mới nhẹ nhàng buông tay, cầm lấy cái khăn từ trong tay nha hoàn, dịu dàng lau nước mắt cho thê tử, rồi xoay người nắm lấy tay Hàn phu nhân, nhìn Hàn phu nhân đang mỉm cười hiền hậu, trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào mới tốt, cuối cùng ấp úng:
- Mẹ, là con không chăm lo tốt cho người.
Hàn phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tiều tụy của Hàn Mạc, dịu dàng nói:
- Con đã làm rất tốt, việc nước việc nhà, con đều rất tốt.
Hàn Mạc một tay nắm lấy tay phu nhân, tay kia dìu Tiểu Thiến vào trong phòng, lập tức có người hầu bê chậu nước có khăn mặt tiến vào, Hàn Mạc rửa ráy sơ qua, lúc này mới hỏi:
- Phụ thân còn ở trong nha môn?
Hàn phu nhân ngồi trên ghế nói:
- Trở về một lần báo bình an, tới giờ cũng đã mấy ngày chưa về phủ. Kinh lý loạn nhiều ngày, nghe nói quan viên nội các đều ở trong nha môn làm việc, đến hôm nay trong thành mới tạm ổn định.
Hàn Mạc đỡ Tiểu Thiến ngồi xuống, cũng không rời tay, trầm mặc một chút, mới hỏi:
- Mọi người trong nhà… đều khỏe cả chứ?
Hàn phu nhân thần sắc ảm đạm, mày liễu đứng lên, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ phẫn nộ, cuối cùng thở dài:
- Binh biến đêm đó, bốn phía phủ đệ đều bị vây khốn, đám cầm thú kia xông vào cùng người trong nhà đấu với nhau, trong phủ cũng chết mười mấy người. Lão lùn theo chúng ta từ Đông Hải cũng bị chúng giết chết.
Lão lùn là người chăn ngựa của Hàn gia, trung niên mới vào Hàn phủ, đi theo vợ chồng Hàn Huyền Xương hơn hai mươi năm. Hàn Mạc từ khi còn nhỏ đã nghe lão lùn kể chuyện xưa, rất có cảm tình, lúc này nghe tin lão chết vẻ mặt cũng ảm đạm.
Tiểu Thiến đương nhiên đối với sự việc đêm đó vẫn còn hoảng sợ, tay run lên, Hàn Mạc biết Tiểu Thiến không muốn nhắc lại chuyện này, nên mỉm cười dịu dàng nói:
- Nàng về phòng trước đi, ta và mẫu thân nói chuyện một chút, sẽ về liền.
- Thiếp… thiếp muốn ở cùng tướng công.
Tiểu Thiến giống như lo sợ đột nhiên sẽ không thấy Hàn Mạc nữa, nắm chặt lấy tay hắn.
Hàn Mạc đưa tay kia ra nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé như noãn non của thê tử, mỉm cười nói:
- Tướng công đương nhiên sẽ ở bên cạnh nàng. Hôm nay trời lạnh, nàng về phòng nghỉ trước đi.
Hắn nhìn bụng Tiểu Thiến, hạ giọng:
- Cũng nên để cho hài nhi của chúng ta nghỉ một chút, không nên để con mệt mỏi, nàng nói có đúng không?
Hai má trắng nõn của Tiếu Thiến hồng lên, xấu hổ cúi đầu xuống, dạ nhẹ một tiếng.
Hàn phu nhân đi đến bên cạnh, nâng Tiểu Thiến dậy nói:
- Con đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi, hôm nay Mạc nhi đã trở về, con cũng không nên quá lo lắng. Hãy về phòng nghỉ ngơi cho tốt, Mạc nhi rất nhanh sẽ về phòng. Chờ vài ngày nữa yên ổn hơn, Mạc nhi và con cũng nên về vấn an Lão Thái Quân.
Tiểu Thiến đứng lên, Hàn phu nhân liền dìu Tiếu Thiến đi ra cửa, đi vài bước, Tiểu Thiến quay đầu nhìn Hàn Mạc, lưu luyến không rời, Hàn Mạc dịu dàng nói:
- Về đi, ta sẽ về phòng ngay thôi.
Hàn phu nhân dìu Tiểu Thiến rời khỏi phòng, sớm có nha hoàn bước đến đỡ Tiểu Thiến đi ra ngoài.
Hàn phu nhân vừa quay về phòng, Hàn Mạc đã nhíu mày hỏi:
- Mẹ, Lão Thái Quân…
- Con cũng biết, Lão Thái Quân bị phản quân dẫn đến đầu thành, bà đã lớn tuổi như thế rồi chống sao nổi sức ép, tuy rằng đã được cứu chữa nhưng bị nhiễm lạnh, bên kia báo qua, Lão Thái Quân đã nhiều ngày bị thương hàn, không dậy được, mẹ cũng không nói cho Tiểu Thiến biết. Không hiểu vì sao nó biết được, hai ngày này rất là nóng ruột.
Hàn phu nhân đến ngồi bên cạnh hắn, khẽ thở dài:
- Xưa nay đều nghe nói Tô Quan Nhai là kẻ sĩ hiểu lễ nghĩa nho nhã phong lưu, không thể tưởng được lại… bỉ ổi như thế…
Hàn Mạc chỉ thản nhiên cười, trong lòng thầm nghĩ: “Đầu sỏ thế gia có người nào là không lợi hại? Nguyên nhân chính vì ngày thường nho nhã mềm mỏng nên người ngoài không biết lòng dạ thực của ông ta”
Tuy nhiên hắn cũng cảm thán, Tô Quan Nhai bị gây sức ép từ bốn phía, không phải là sợ chết mà là muốn giữa cái chết tìm con đường sống cho Tô gia. Ông ta vì gia tộc, không từ thủ đoạn nào, không đoái hoài danh dự, thế nào là thiện thế nào là ác, ai có thể nói cho rõ ràng?
- Di nương… có khỏe không?
Hàn Mạc do dự một lát, rốt cuộc hỏi:
- Còn nha đầu Vân Thiến kia hiện tại thế nào?
Hàn phu nhân nghe vậy, bùi ngùi:
- Mạc nhi, lần này mẹ và Tiểu Thiến bình yên vô sự thật đúng là nhờ hai nàng, hiện tại nhớ lại, mẹ vẫn còn thấy áy náy.
Bà cười khổ:
- Di nương con ngày thường là người dịu dàng, không ngờ tới lúc nguy nan lại kiên cường có tình có nghĩa. Vân Thiến kia nhìn bề ngoài mảnh mai yếu đuối, cũng là cô nương trung nghĩa.
Hàn Mạc vuốt cằm.
Quá trình đó, Hàn Mạc cũng hiểu, trong lúc nguy cấp, Bích di nương đứng ra thế thân. Hàn phu nhân và Bích di nương chắc chắn có tranh chấp, chẳng qua cuối cùng di nương đã thắng mà thôi.
- Nha đầu Vân Thiến kia dù sao cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, bị chấn động mạnh, mấy ngày nay đang tĩnh dưỡng.
Hàn phu nhân hạ giọng nói:
- Bích di nương cũng bị nhiễm lạnh, con nên đến thăm hỏi một lần.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Con biết…
Dừng một chút, trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Hàn phu nhân nói:
- Mẹ, ông ngoại… hiện giờ cũng ở ngoài thành…
Hàn phu nhân nghe vậy, lập tức hiện ra vẻ vui mừng:
- Ông ngoại con cũng đên đây? Ông vì sao không vào thành?
Bà đứng lên, có chút hưng phấn:
- Đã lâu không gặp ông rồi…
Dường như nghĩ đến điều gì, nhìn Hàn Mạc, mày cau lại, hỏi:
- Ông ngoại con… không việc gì chứ?
Hàn Mạc lắc đầu bình tĩnh cười:
- Mỗi lần uống ba cân rượu, người trẻ tuổi cũng không bì kịp. Chẳng qua là quân thế gia ở Lâm Dương cũng đều ở ngoài thành, ông phải quản bọn họ, tất nhiên không thể vào thành.
Hàn phu nhân yên lòng nói:
- Chỉ cần không có việc gì là tốt rồi. Đợi cho thời cuộc bình ổn, chắc cũng phải xin phép phụ thân con một tiếng, mẹ phải về Lâm Dương một lần, đã lâu không về thăm hỏi ông bà.
Nói tới đây, Hàn phu nhân có chút sầu não.
Hàn Mạc ngồi trên ghế, cũng không biết có nên nói với mẹ tin bà ngoại mất hay không, vừa trải qua một trận đại biến, Hàn phu nhân nhất định đã nếm đủ mọi căng thẳng. Lúc này nếu đem tin tức này nói cho bà, chỉ sợ bà không chịu nổi, do dự một lát, cuối cùng cũng không nói gì, đợi dịp khác vậy.
Ra Đông viện, sắc trời đã tối, Hàn Mạc cũng không tiện vào lúc này đến quấy rầy Bích di nương, bước thẳng về sân phòng mình.
Tiểu Thiến đang ngồi chờ dưới đèn, có hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh. Thấy Hàn Mạc sớm trở về, một tiểu nha hoàn định đi múc nước đưa lên, chuẩn bị hầu hạ Hàn Mạc ngủ. Hàn Mạc khoát tay cho các nàng ra ngoài, tự mình cởi giáp trụ, chỉ chừa bên trong bộ đồ gấm, bước lên đỡ Tiểu Thiến ngồi xuống giường, dịu dàng nhìn ánh mắt thê tử, nói:
- Tướng công vẫn luôn lo lắng cho nàng, thấy nàng bình yên vô sự, tướng công không có việc gì phải lo lắng nữa.
Tiểu Thiến đôi mắt ướt lệ, lần này Hàn Mạc không ở bên cạnh, lại trải qua binh biến, trong lòng nàng khiếp sợ không thể kể xiết. Lúc này Hàn Mạc dịu dàng an ủi, trán tựa ào ngực Hàn Mạc, bàn tay nhỏ bé nằm trong tay Hàn Mạc, thì thầm:
- Tướng công ở bên cạnh Tiểu Thiến, Tiểu Thiến cũng không có việc gì phải lo lắng.
Hàn Mạc cười nói:
- Ta chỉ biết Tiểu Thiến của ta là một người dũng cảm, ngày đầu nhập phủ, không sợ trời không sợ đất đến bồn cầu cũng dám tìm, còn có gì khiến nàng sợ hãi?
Tiểu Thiến bị trêu đùa, mặt lại đỏ bừng lên.
Nàng hiện giờ đã biết đối nhân xử thế, hơn nữa đang mang thai, có nhiều chuyện vốn không rành mạch, đã được Tuệ Nương dạy bảo, dần dần cũng hiểu được ít nhiều.
Hàn Mạc nhẹ nhàng nâng Tiểu Thiến dậy, dừng lại trên dung nhan tuyệt mỹ như hoa lệ gặp mưa, đưa một bàn tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tiểu Thiến.
- Tướng công xiêm y lâu không thay, hôi quá, làm ảnh hưởng đến tiểu cô nương của ta rồi.
Hàn Mạc mỉm cười hạ giọng nói:
- Để tướng công đi tắm rửa đã.
Tiểu Thiến cúi đầu xuống, cười xấu hổ, thì thầm:
- Tướng công không hôi, mặc kệ tướng công như thế nào, Tiểu Thiến đều thích. Tiểu Thiến thích… thích mùi mồ hôi của tướng công.
Hàn Mạc cảm động, hiểu rõ, đối với Tiểu Thiến, hắn là một trượng phu tốt, chở che bảo vệ yêu thương nàng.
Hắn đứng dậy, quỳ bên chân Tiểu Thiến, ghé sát đầu vào bụng Tiểu Thiến, nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe.
Tiểu Thiến có thai ba tháng, bụng chưa có động tĩnh nhiều, nhưng Hàn Mạc dường như cảm thấy có sự giao lưu với hài nhi nhỏ bé trong bụng nàng.
Trong phòng nhất thời im lặng, Tiểu Thiến càng xấu hổ, xen lẫn hạnh phúc, nhẹ nhàng vuốt ve búi tóc Hàn Mạc, sau một lát, mới nghe Hàn Mạc hạ giọng nói:
-Cha vốn không muốn con bị quấy nhiễu, nhưng lúc này đã không thể bảo vệ tốt cho mẹ con, để con cũng bị chấn kinh theo, là lỗi của cha.
Tiểu Thiến đầu tiên sửng sốt, lập tức hiểu được, Hàn Mạc là đang nói chuyện với hài nhi trong bụng mình.
- Nhưng đang ở trong thời loạn, không có ai được hưởng thái bình thật sự.
Hàn Mạc nhẹ giọng nói:
- Sớm gặp bình đao, cũng chưa chắc đã chuyện xấu. Nhưng cha sẽ làm hết khả năng để con có một cuộc sống an bình.