Đương nhiên Bích di nương nghe được Hàn Mạc đã đến, lúc này nàng đang cầm kim thêu và lụa thêu, thần sắc dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp nhìn Hàn Mạc đang từ cửa đi vào.
Hàn Mạc dừng bước chân, cũng nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia.
Như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu.
Đột nhiên, hắn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó nhè nhẹ cười, đó là một nụ cười khiến cho thể xác và tinh thần ta thư sướng, đó là nụ cười mà ngàn năm băng tuyết cũng có thể bị tan chảy.
Hàn Mạc không kìm nổi cũng cười.
Hàn Thấm xông tới, cầm quần áo đang thêu trên bàn, đưa qua cười nói:
- Ca ca, huynh xem, đây là tỷ tỷ thêu…!
Hồng Tụ có chút bối rối, cúi đầu hạ giọng:
- Ta… ta thêu không tốt… !
Hàn Mạc nhận đồ thêu, cũng là một bức mẫu đơn đồ, hoa mẫu đơn rực rỡ nở rộ, tuy rằng không so được với Bích di nương, nhưng bức thêu trông rất sống động, đối với một kẻ gà mờ như hắn cũng có thể gọi là hiếm thấy.
Hàn Mạc tấm tắc thở dài:
- Cái gọi là khéo tay là đang nói về tay muội đấy.
Hắn nhìn Hồng Tụ, dịu dàng:
- Bức tranh thêu này cho ca ca được không?
Hồng Tụ đỏ ửng hai má:
- Thêu không tốt… Để học Di nương xong, sẽ…. sẽ thêu cho ca ca một bộ!
Trước kia hắn chỉ thấy nàng lạnh lùng lãnh đạm, sao có thể thấy nàng xấu hổ như thế, mặc dù có chút không quen nhưng cũng không thể không cảm thấy cảm xúc của nữ nhân thay đổi thì phong tư thể hiện ra cũng hoàn toàn thay đổi.
- Rất đẹp !
Hàn Mạc cũng không khách khí, cất bức thêu vào trong ngực, lúc này mới nhìn Bích di nương, dịu dàng:
- Mẫu thân nói Di nương bị nhiễm thương hàn, thân thể có ổn không?
- Cũng không đáng lo.
Nàng cười dịu dàng:
- Chỉ có điều con bận rộn nhiều việc, nhưng phải chú ý thân thể.
- Mạc nhi biết.
Hàn Mạc khẽ cúi đầu, nhớ lại bộ dáng Bích di nương vô cùng kiên cường ở đầu thành kia và bộ dáng dịu dàng hiền hậu bây giờ khác nhau rất lớn, nếu không phải tự mình đã thấy, ai sẽ tin nổi phụ nhân dịu dàng như vậy lại có thể cương liệt như thế.
Do dự một lát, cuối cùng Hàn Mạc lấy ta một bao lụa, cẩn thận mở ra:
- Di nương, đây là dược liệu lấy từ Nam Dương, có tác dụng giữ nhiệt, dùng thời gian dài mới có lợi cho thân thể!
Hắn đặt bao lụa lên cạnh bàn, hạ giọng nói:
- Về sau mỗi tháng sẽ có người đưa đến…!
Bích di nương hơi do dự, cuối cùng cười nói:
- Con không cần lo lắng như thế.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Thân thể Di nương không tốt, Mạc nhi phí không biết bao nhiêu tâm tư, chỉ cần thân thể Di nương khỏe mạnh là tốt rồi.
Lúc này Hàn Thấm và Hồng Tụ đều ở bên cạnh, đương nhiên hắn cũng không tiện nhiều lời, thấy thân thể Bích di nương khỏe mạnh cũng yên lòng.
…
Tây Hoa thính
Binh biến lần này, Tây Hoa thính dốc toàn lực cứu viện quan viên nội các, nhờ Phong Kỵ và Đông Hoa thính tiếp ứng, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ Hàn Mạc giao xuống, nhưng bản thân Hoa Thính cũng chịu tổn thất thảm trọng, một nửa lại viên chết trận, tuy rằng đại đa số là gần một năm trước mới vào Tây Hoa thính, nhưng các lại viên Tây Hoa thính lâu năm cũng chết rất nhiều.
Các lại viên lâu năm đó đều là căn cơ Hoa Thính, mỗi một người chết đều sẽ khiến cho sức mạnh của Tây Hoa thính yếu đi.
Nhưng không thể phủ nhận, trải qua chiến dịch này, uy danh Tây Hoa thính đã đạt được tầm cao mới, tuy đã hy sinh vô số sinh mạng, nhưng không thể phủ nhận Hoa Thính đã quật khởi.
Hàn Mạc đứng bên cửa sổ phòng làm việc trong Hoa Thính, nhìn mặt hồ ngoài cửa sổ bị một lớp băng bao phủ, một lúc lâu sau mới nói:
- Triều đình ban lệnh tuy rằng không tránh được, nhưng….chung quy cũng là có hạn. Các huynh đệ này đều chết vì lần bình định này, đều là công thần Đại Yến quốc ta, không thể để cho sau khi bọn họ chết, gia quyến không áo cơm.
Sau lưng hắn, hai gã chủ sự Lý Cố và Công Thâu Toàn đứng đó.
- Khi Công Nhan Lão còn ở trên đời, lại viên Hoa Thính sau khi chết trận cũng đều có một chút bạc trợ cấp.
Công Thâu Toàn chậm rãi nói:
- Nhưng số lượng cũng không nhiều, triều đình từ trước cũng không có trọng thưởng cho Hoa Thính.
Hàn Mạc không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng rõ ràng.
Tiền công từ hai Đại Hoa Thính vẫn đều là từ nội khố cấp, cái gọi là nội khố, nói trắng ta chính là cái túi tiền của Hoàng gia, mà cái túi tiền này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ đầy.
Bạc trong nội khố phải gánh chi tiêu cho Hoàng tộc, đó là một khoản chi thật lớn, bên trong Hoàng thành cho dù là sửa một cái đình cũng là bạc từ nội khố mà ra.
Nhưng nguồn thu của bạc nội khố lại vốn cũng không phải là quá nhiều, ngoại trừ Hoàng thương âm thầm kinh doanh ra, chính là hàng năm rút ra từ trong ngân khố Hộ bộ một phần tiền.
Thế gia đương nhiên sẽ không để cho bạc trong nội khố Hoàng tộc quá nhiều, cho nên cho dù là lấy bạc từ trong Hộ bộ cũng có hạn nghiêm khắc.
Bạc trong nội khố ngoại trừ gánh cho chi tiêu Hoàng tộc, tiền bạc của hai Đại Hoa Thính cũng là trích ra từ trong nội khố, hơn nữa hai đại Hoa Thính đều thuộc nha môn do Hoàng đế trực tiếp quản lý, bạc cho Hoa Thính đương nhiên cũng lấy ra từ trong khố, nguyên nhân chính là vì nội khố không sung túc, tiền bạc trợ cấp cho Hoa Thính đương nhiên có quy tắc nghiêm khắc, sẽ không có nhiều lắm.
Lần này đương nhiên cũng không là ngoại lệ.
Lúc này Tây Hoa thính hợp lực cứu quan viên nội các, công lao thật lớn, có lẽ vì nguyên nhân đó các quan viên nội các sẽ có khả năng rút ra một chút bạc từ Hộ bộ để trấn an, nhưng số lượng tuyệt đối cũng sẽ không thể quá nhiều. Dù sao lần này rất nhiều người cần trấn an, quan binh Cửu Môn, quân Tây Bắc, Ngự Lâm quân, người chết trận đương nhiên phải có bạc trợ cấp, người lập công cũng phải được phong thưởng lớn.
Từ trước, chiến tranh chẳng những phải trang bị khí giới lương thảo phải hao phí một khoản tiền lớn, khoản tiền phong thưởng kia đương nhiên chiếm được tỷ lệ thật lớn.
Có tội bị phạt, có công được thưởng, xưa nay đạo lý này hoàn toàn chính đáng.
- Hộ bộ đã trích ra một khoản phí an táng.
Công Thâu Toàn nói:
- Các huynh đệ đã chết đi, tuy đã an táng thích đáng, nhưng….bạc trợ cấp nhất thời sẽ không được phân xuống.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Ngân Tiễn ti còn bao nhiêu bạc?
Công Thâu Toàn và Lý Cố liếc nhau, lập tức Công Thâu Toàn bẩm:
- Hồi bẩm đại nhân, Ngân Tiễn ti vẫn dưới sự quản lý của Bùi Anh Hầu. Hiện giờ…
Gã dừng lại một chút, trầm mặc một lát mới nói:
- Các huynh đệ vẫn ẩn náu trong kinh, cũng không chấp hành nhiều nhiệm vụ lắm, cho nên tiền bạc nhét vào Ngân Tiễn ti cực kỳ ít…
Hàn Mạc ngồi lại, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Ta trở về lấy trước năm vạn lượng bạc, trấn an gia quyến huynh đệ chết trận nhiều hơn một chút, còn những người sống sót mỗi người sẽ chia một ít phần thưởng…
Công Thâu Toàn và Lý Cố đều giật mình.
Trước giờ chỉ thấy quan bóc lột tiền tài đã bao giờ thấy quan bỏ tiền ra cho bộ hạ của mình, hơn nữa năm vạn lượng bạc cũng không phải số ít, Hàn Mạc mới nghe qua liền muốn bỏ ra, quả nhiên khiến cho người ta giật mình.
Lập tức trong lòng hai người dâng lên một sự lo lắng.
Bất kể thế nào, Hàn Mạc quan tâm bộ hạ như vậy quả thật khiến cho người ta khâm phục.
Trung quân ái quốc đương nhiên lại viên Tây Hoa thính nghe nhiều thành thuộc, nhưng ý niệm này đương nhiên cũng không thay được cơm ăn, mỗi lại viên đều là một thân huyết nhục, đều có gia quyến, đều phải ăn cơm để mà sống.
Mà hành động của Hàn Mạc đúng là việc quan trọng nhất.
Trong lòng Hàn Mạc lại vô cùng hiểu rõ, muốn để cho người ta bán mạng cho mình thì phải khiến cho bọn họ không phải lo toan ăn uống, lại viên Tây Hoa thính cũng là người, bọn họ cũng cần bạc.
Năm vạn lượng bạc tuy không ít, nhưng sau lưng hắn có mậu dịch trên biển hùng mạnh, dưới trướng nhất định không thiếu bạc, lúc này, Hàn Mạc mới cảm thấy được sự quan trọng của tiền.
Nội khố không lấy ra bạc được, Hộ bộ không cấp ra bạc được, thì tự xuất tiền túi ra cũng đủ cho mọi người.
Tuy đã giải quyết khó khăn về các lại viên, hai người có chút vui mừng, nhưng Công Thâu Toàn vẫn góp lời:
- Đại nhân, người quan tâm huynh đệ dưới trướng, ty chức thay mặt chúng huynh đệ cảm tạ đại nhân. Chỉ có điều …
Gã hơi do dự:
- Chỉ có điều đại nhân bỏ bạc của chính mình ra… chuyện này… có thể khiến cho người ta bàn tán sau lưng đại nhân?
Hàn Mạc nhíu mày, nháy mắt đã hiểu được.
Tự mình bỏ bạc ra, cố nhiên khiến cho người Hoa Thính cảm tạ, nhưng một số người đương nhiên vô cùng ghét những chuyện như vậy, làm một vị quan tự xuất tiền túi ra trợ cấp một số lượng lớn lại viên Hoa Thính chết trận, tưởng thưởng một số lớn người lập công, tất nhiên sẽ khiến cho một số người chướng mắt, thậm chí sẽ đem lại nhiều phiền toái cho Hàn Mạc.
- Các huynh đệ phải ăn cơm, mọi người trong nhà phải sống.
Hàn Mạc thản nhiên đáp:
- Năm vạn lượng bạc, trước bỏ vào Ngân Tiễn ti, sau đó phân xuống, không cần nói cho mọi người biết là bản quan lấy ra.
Công Thâu Toàn lập tức quỳ xuống, mà Lý Cố cũng khuỵu một gối xuống.
…
Trong địa lao khủng bố của Tây Hoa thính, Bùi Anh Hầu đã bị gông nặng khống chế nằm trên đống rơm vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nóc nhà, ánh mắt trống rỗng.
Đề phòng y tự sát, thân thể y đã bị hạ độc không còn chút khí lực, kể cả sức để cắn lưỡi tự sát cũng không có.
Tiếng bước chân vang lên, ngay cả sức để nghiêng đầu một chút Bùi Anh Hầu cũng không có.
Cửa sắt bị mở ra, Bùi Anh Hầu cảm giác được có tiếng bước chân, y cũng nhắm mắt lại, đợi tiếng bước chân dừng lại, sắc mặt y đầy bất đắc dĩ.
- Sắt đá cứng tự trong xương, trải qua nhiều ngày phơi phong tuyết. Có thể đoán được cả tiên cơ, trung nghĩa chảy hết về phương đông!
Hàn Mạc đứng bên cạnh Bùi Anh Hầu không thể nhúc nhích, thần sắc bình tĩnh, ra hiệu Lý Cố bên cạnh tiến lên giải độc cho Bùi Anh Hầu.
Lý Cố tiến lên, nhét giải dược cho Bùi Anh Hầu, chỉ chốc lát sau, đầu ngón tay y giật giật, lập tức rất nhanh thân thể đã có thể nhúc nhích.
- Bên ngoài trời đông giá rét, Bùi Chủ sự có bằng lòng uống với ta một ly?
Hàn Mạc thản nhiên hỏi, lại ra hiệu Lý Cố bỏ gông xiềng nặng chắc trên người Bùi Anh Hầu.
Bùi Anh Hầu khó khăn đứng lên, rối bù bẩn thỉu, khác xa hình ảnh văn nhã tuấn sĩ trước kia.
- Đại nhân mời rượu đương nhiên phải uống!
Hơi giật giật cổ tay, thần sắc Bùi Anh Hầu vẫn bình tĩnh, cười nhàn nhạt.
Hàn Mạc dẫn đầu ra khỏi lao ngục, tới cửa ngục, trên lao không ngờ đã bày ra một bàn rượu và thức ăn.
- Đồ ăn này là ta sai bọn họ hỏi thăm bình thường ngươi thích ăn gì nhất.
Hàn Mạc đi đến bên cạnh bàn, ôn hòa cười:
- Rượu này đương nhiên ngươi cũng không lạ, là rượu Bách Lý Hương thường ngày ngươi thích uống nhất.
Hắn chỉ vào một cái ghế:
- Bùi chủ sự mời ngồi!
Bùi Anh Hầu cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Hàn Mạc dừng bước chân, cũng nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia.
Như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu.
Đột nhiên, hắn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó nhè nhẹ cười, đó là một nụ cười khiến cho thể xác và tinh thần ta thư sướng, đó là nụ cười mà ngàn năm băng tuyết cũng có thể bị tan chảy.
Hàn Mạc không kìm nổi cũng cười.
Hàn Thấm xông tới, cầm quần áo đang thêu trên bàn, đưa qua cười nói:
- Ca ca, huynh xem, đây là tỷ tỷ thêu…!
Hồng Tụ có chút bối rối, cúi đầu hạ giọng:
- Ta… ta thêu không tốt… !
Hàn Mạc nhận đồ thêu, cũng là một bức mẫu đơn đồ, hoa mẫu đơn rực rỡ nở rộ, tuy rằng không so được với Bích di nương, nhưng bức thêu trông rất sống động, đối với một kẻ gà mờ như hắn cũng có thể gọi là hiếm thấy.
Hàn Mạc tấm tắc thở dài:
- Cái gọi là khéo tay là đang nói về tay muội đấy.
Hắn nhìn Hồng Tụ, dịu dàng:
- Bức tranh thêu này cho ca ca được không?
Hồng Tụ đỏ ửng hai má:
- Thêu không tốt… Để học Di nương xong, sẽ…. sẽ thêu cho ca ca một bộ!
Trước kia hắn chỉ thấy nàng lạnh lùng lãnh đạm, sao có thể thấy nàng xấu hổ như thế, mặc dù có chút không quen nhưng cũng không thể không cảm thấy cảm xúc của nữ nhân thay đổi thì phong tư thể hiện ra cũng hoàn toàn thay đổi.
- Rất đẹp !
Hàn Mạc cũng không khách khí, cất bức thêu vào trong ngực, lúc này mới nhìn Bích di nương, dịu dàng:
- Mẫu thân nói Di nương bị nhiễm thương hàn, thân thể có ổn không?
- Cũng không đáng lo.
Nàng cười dịu dàng:
- Chỉ có điều con bận rộn nhiều việc, nhưng phải chú ý thân thể.
- Mạc nhi biết.
Hàn Mạc khẽ cúi đầu, nhớ lại bộ dáng Bích di nương vô cùng kiên cường ở đầu thành kia và bộ dáng dịu dàng hiền hậu bây giờ khác nhau rất lớn, nếu không phải tự mình đã thấy, ai sẽ tin nổi phụ nhân dịu dàng như vậy lại có thể cương liệt như thế.
Do dự một lát, cuối cùng Hàn Mạc lấy ta một bao lụa, cẩn thận mở ra:
- Di nương, đây là dược liệu lấy từ Nam Dương, có tác dụng giữ nhiệt, dùng thời gian dài mới có lợi cho thân thể!
Hắn đặt bao lụa lên cạnh bàn, hạ giọng nói:
- Về sau mỗi tháng sẽ có người đưa đến…!
Bích di nương hơi do dự, cuối cùng cười nói:
- Con không cần lo lắng như thế.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Thân thể Di nương không tốt, Mạc nhi phí không biết bao nhiêu tâm tư, chỉ cần thân thể Di nương khỏe mạnh là tốt rồi.
Lúc này Hàn Thấm và Hồng Tụ đều ở bên cạnh, đương nhiên hắn cũng không tiện nhiều lời, thấy thân thể Bích di nương khỏe mạnh cũng yên lòng.
…
Tây Hoa thính
Binh biến lần này, Tây Hoa thính dốc toàn lực cứu viện quan viên nội các, nhờ Phong Kỵ và Đông Hoa thính tiếp ứng, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ Hàn Mạc giao xuống, nhưng bản thân Hoa Thính cũng chịu tổn thất thảm trọng, một nửa lại viên chết trận, tuy rằng đại đa số là gần một năm trước mới vào Tây Hoa thính, nhưng các lại viên Tây Hoa thính lâu năm cũng chết rất nhiều.
Các lại viên lâu năm đó đều là căn cơ Hoa Thính, mỗi một người chết đều sẽ khiến cho sức mạnh của Tây Hoa thính yếu đi.
Nhưng không thể phủ nhận, trải qua chiến dịch này, uy danh Tây Hoa thính đã đạt được tầm cao mới, tuy đã hy sinh vô số sinh mạng, nhưng không thể phủ nhận Hoa Thính đã quật khởi.
Hàn Mạc đứng bên cửa sổ phòng làm việc trong Hoa Thính, nhìn mặt hồ ngoài cửa sổ bị một lớp băng bao phủ, một lúc lâu sau mới nói:
- Triều đình ban lệnh tuy rằng không tránh được, nhưng….chung quy cũng là có hạn. Các huynh đệ này đều chết vì lần bình định này, đều là công thần Đại Yến quốc ta, không thể để cho sau khi bọn họ chết, gia quyến không áo cơm.
Sau lưng hắn, hai gã chủ sự Lý Cố và Công Thâu Toàn đứng đó.
- Khi Công Nhan Lão còn ở trên đời, lại viên Hoa Thính sau khi chết trận cũng đều có một chút bạc trợ cấp.
Công Thâu Toàn chậm rãi nói:
- Nhưng số lượng cũng không nhiều, triều đình từ trước cũng không có trọng thưởng cho Hoa Thính.
Hàn Mạc không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng rõ ràng.
Tiền công từ hai Đại Hoa Thính vẫn đều là từ nội khố cấp, cái gọi là nội khố, nói trắng ta chính là cái túi tiền của Hoàng gia, mà cái túi tiền này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ đầy.
Bạc trong nội khố phải gánh chi tiêu cho Hoàng tộc, đó là một khoản chi thật lớn, bên trong Hoàng thành cho dù là sửa một cái đình cũng là bạc từ nội khố mà ra.
Nhưng nguồn thu của bạc nội khố lại vốn cũng không phải là quá nhiều, ngoại trừ Hoàng thương âm thầm kinh doanh ra, chính là hàng năm rút ra từ trong ngân khố Hộ bộ một phần tiền.
Thế gia đương nhiên sẽ không để cho bạc trong nội khố Hoàng tộc quá nhiều, cho nên cho dù là lấy bạc từ trong Hộ bộ cũng có hạn nghiêm khắc.
Bạc trong nội khố ngoại trừ gánh cho chi tiêu Hoàng tộc, tiền bạc của hai Đại Hoa Thính cũng là trích ra từ trong nội khố, hơn nữa hai đại Hoa Thính đều thuộc nha môn do Hoàng đế trực tiếp quản lý, bạc cho Hoa Thính đương nhiên cũng lấy ra từ trong khố, nguyên nhân chính là vì nội khố không sung túc, tiền bạc trợ cấp cho Hoa Thính đương nhiên có quy tắc nghiêm khắc, sẽ không có nhiều lắm.
Lần này đương nhiên cũng không là ngoại lệ.
Lúc này Tây Hoa thính hợp lực cứu quan viên nội các, công lao thật lớn, có lẽ vì nguyên nhân đó các quan viên nội các sẽ có khả năng rút ra một chút bạc từ Hộ bộ để trấn an, nhưng số lượng tuyệt đối cũng sẽ không thể quá nhiều. Dù sao lần này rất nhiều người cần trấn an, quan binh Cửu Môn, quân Tây Bắc, Ngự Lâm quân, người chết trận đương nhiên phải có bạc trợ cấp, người lập công cũng phải được phong thưởng lớn.
Từ trước, chiến tranh chẳng những phải trang bị khí giới lương thảo phải hao phí một khoản tiền lớn, khoản tiền phong thưởng kia đương nhiên chiếm được tỷ lệ thật lớn.
Có tội bị phạt, có công được thưởng, xưa nay đạo lý này hoàn toàn chính đáng.
- Hộ bộ đã trích ra một khoản phí an táng.
Công Thâu Toàn nói:
- Các huynh đệ đã chết đi, tuy đã an táng thích đáng, nhưng….bạc trợ cấp nhất thời sẽ không được phân xuống.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Ngân Tiễn ti còn bao nhiêu bạc?
Công Thâu Toàn và Lý Cố liếc nhau, lập tức Công Thâu Toàn bẩm:
- Hồi bẩm đại nhân, Ngân Tiễn ti vẫn dưới sự quản lý của Bùi Anh Hầu. Hiện giờ…
Gã dừng lại một chút, trầm mặc một lát mới nói:
- Các huynh đệ vẫn ẩn náu trong kinh, cũng không chấp hành nhiều nhiệm vụ lắm, cho nên tiền bạc nhét vào Ngân Tiễn ti cực kỳ ít…
Hàn Mạc ngồi lại, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Ta trở về lấy trước năm vạn lượng bạc, trấn an gia quyến huynh đệ chết trận nhiều hơn một chút, còn những người sống sót mỗi người sẽ chia một ít phần thưởng…
Công Thâu Toàn và Lý Cố đều giật mình.
Trước giờ chỉ thấy quan bóc lột tiền tài đã bao giờ thấy quan bỏ tiền ra cho bộ hạ của mình, hơn nữa năm vạn lượng bạc cũng không phải số ít, Hàn Mạc mới nghe qua liền muốn bỏ ra, quả nhiên khiến cho người ta giật mình.
Lập tức trong lòng hai người dâng lên một sự lo lắng.
Bất kể thế nào, Hàn Mạc quan tâm bộ hạ như vậy quả thật khiến cho người ta khâm phục.
Trung quân ái quốc đương nhiên lại viên Tây Hoa thính nghe nhiều thành thuộc, nhưng ý niệm này đương nhiên cũng không thay được cơm ăn, mỗi lại viên đều là một thân huyết nhục, đều có gia quyến, đều phải ăn cơm để mà sống.
Mà hành động của Hàn Mạc đúng là việc quan trọng nhất.
Trong lòng Hàn Mạc lại vô cùng hiểu rõ, muốn để cho người ta bán mạng cho mình thì phải khiến cho bọn họ không phải lo toan ăn uống, lại viên Tây Hoa thính cũng là người, bọn họ cũng cần bạc.
Năm vạn lượng bạc tuy không ít, nhưng sau lưng hắn có mậu dịch trên biển hùng mạnh, dưới trướng nhất định không thiếu bạc, lúc này, Hàn Mạc mới cảm thấy được sự quan trọng của tiền.
Nội khố không lấy ra bạc được, Hộ bộ không cấp ra bạc được, thì tự xuất tiền túi ra cũng đủ cho mọi người.
Tuy đã giải quyết khó khăn về các lại viên, hai người có chút vui mừng, nhưng Công Thâu Toàn vẫn góp lời:
- Đại nhân, người quan tâm huynh đệ dưới trướng, ty chức thay mặt chúng huynh đệ cảm tạ đại nhân. Chỉ có điều …
Gã hơi do dự:
- Chỉ có điều đại nhân bỏ bạc của chính mình ra… chuyện này… có thể khiến cho người ta bàn tán sau lưng đại nhân?
Hàn Mạc nhíu mày, nháy mắt đã hiểu được.
Tự mình bỏ bạc ra, cố nhiên khiến cho người Hoa Thính cảm tạ, nhưng một số người đương nhiên vô cùng ghét những chuyện như vậy, làm một vị quan tự xuất tiền túi ra trợ cấp một số lượng lớn lại viên Hoa Thính chết trận, tưởng thưởng một số lớn người lập công, tất nhiên sẽ khiến cho một số người chướng mắt, thậm chí sẽ đem lại nhiều phiền toái cho Hàn Mạc.
- Các huynh đệ phải ăn cơm, mọi người trong nhà phải sống.
Hàn Mạc thản nhiên đáp:
- Năm vạn lượng bạc, trước bỏ vào Ngân Tiễn ti, sau đó phân xuống, không cần nói cho mọi người biết là bản quan lấy ra.
Công Thâu Toàn lập tức quỳ xuống, mà Lý Cố cũng khuỵu một gối xuống.
…
Trong địa lao khủng bố của Tây Hoa thính, Bùi Anh Hầu đã bị gông nặng khống chế nằm trên đống rơm vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nóc nhà, ánh mắt trống rỗng.
Đề phòng y tự sát, thân thể y đã bị hạ độc không còn chút khí lực, kể cả sức để cắn lưỡi tự sát cũng không có.
Tiếng bước chân vang lên, ngay cả sức để nghiêng đầu một chút Bùi Anh Hầu cũng không có.
Cửa sắt bị mở ra, Bùi Anh Hầu cảm giác được có tiếng bước chân, y cũng nhắm mắt lại, đợi tiếng bước chân dừng lại, sắc mặt y đầy bất đắc dĩ.
- Sắt đá cứng tự trong xương, trải qua nhiều ngày phơi phong tuyết. Có thể đoán được cả tiên cơ, trung nghĩa chảy hết về phương đông!
Hàn Mạc đứng bên cạnh Bùi Anh Hầu không thể nhúc nhích, thần sắc bình tĩnh, ra hiệu Lý Cố bên cạnh tiến lên giải độc cho Bùi Anh Hầu.
Lý Cố tiến lên, nhét giải dược cho Bùi Anh Hầu, chỉ chốc lát sau, đầu ngón tay y giật giật, lập tức rất nhanh thân thể đã có thể nhúc nhích.
- Bên ngoài trời đông giá rét, Bùi Chủ sự có bằng lòng uống với ta một ly?
Hàn Mạc thản nhiên hỏi, lại ra hiệu Lý Cố bỏ gông xiềng nặng chắc trên người Bùi Anh Hầu.
Bùi Anh Hầu khó khăn đứng lên, rối bù bẩn thỉu, khác xa hình ảnh văn nhã tuấn sĩ trước kia.
- Đại nhân mời rượu đương nhiên phải uống!
Hơi giật giật cổ tay, thần sắc Bùi Anh Hầu vẫn bình tĩnh, cười nhàn nhạt.
Hàn Mạc dẫn đầu ra khỏi lao ngục, tới cửa ngục, trên lao không ngờ đã bày ra một bàn rượu và thức ăn.
- Đồ ăn này là ta sai bọn họ hỏi thăm bình thường ngươi thích ăn gì nhất.
Hàn Mạc đi đến bên cạnh bàn, ôn hòa cười:
- Rượu này đương nhiên ngươi cũng không lạ, là rượu Bách Lý Hương thường ngày ngươi thích uống nhất.
Hắn chỉ vào một cái ghế:
- Bùi chủ sự mời ngồi!
Bùi Anh Hầu cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh bàn.