Lão chưởng quỹ khẽ vuốt chòm râu, nhàn nhạt hỏi:
-Vân đại thiếu gia, ngài nói cửa hàng buôn bán Quan thị của chúng ta mua danh chuộc tiếng, bản thân lão không rõ cái "Mua danh chuộc tiếng" này nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ cái giá mà lão hủ đưa ra có vấn đề?
Vân đại thiếu gia Vân Sĩ Lam cười lạnh nói
- Đó là tự nhiên! Đồ tốt như thế này, ngươi chỉ dùng hai mươi lăm lượng bạc liền muốn thu lấy sao? Thật là hoang đường! Rõ ràng đây là ngươi đang khi dễ vị công tử này không hiểu giá cả thị trường, cho nên mới đưa ra một cái giá cùi bắp (cải bắp) như vậy.
Lão chưởng quỷ nhìn Hàn Mạc nhưng chỉ thấy vị công tử này vẫn rất hàm dưỡng, ngồi một cách thản nhiên và trên mặt vẫn nở nụ cười làm cho người ta không thể đoán được.
- Vân đại thiếu gia, lão hủ ra giá đồng tẩu vô khi (không lừa dối người già và trẻ nhỏ), chính là căn cứ vào giá trị chân thực của vật phẩm mà ra giá!
Lão chưởng quỹ cau mày nói tiếp:
- Đại thiếu gia nói như thế, có đúng hay không có ý đả kích người khác?
Vân Sĩ Lam chỉ vào lỗ mũi lão chưởng quỹ nói:
- Gia nhập thương trường nhiều năm, ngươi thật sự là càng ngày càng gian xảo rồi! Điều này làm cho người ta không nhìn thấy rõ được chân tướng, cứ thật tình nghĩ ngươi là một kẻ hiền lành đây.
Chuyển hướng về Hàn Mạc, với bộ dáng của một lão đại ca nói:
- Tiểu huynh đệ, Vân sĩ Lam ta là người thập phần cương trực nên không thể đứng nhìn loại chuyện xảo trá này! Ta cho ngươi biết, nếu bọn họ muốn mua lấy bức tranh kia của ngươi, ít nhất là…phải năm trăm lượng bạc!
Hàn Mạc nghe hắn nói bản thân là một "người cương trực" thiếu chút nữa đã phun ra nước trà vừa mới uống xong. Người này thật đúng là dám nói a! Thoạt nhìn dáng vẻ của hắn, dù thế nào cũng không có điểm nào giống "người cương trực".
Miệng nói không thể nhìn chuyện xảo trá, nhưng cũng không biết đã làm ra dưới bao nhiêu chuyện còn bại hoại hơn nhiều nữa. Hôm nay tới cửa hàng buôn bán Quan thị đập bàn đá ghế và những hành vi rất không có giảng đạo lý kia cũng đã là rất đê tiện rồi.
Bất quá nghe hắn nói ra "Năm trăm lượng bạc", Hàn Mạc dù sóng to gió lớn không sợ hãi vẫn là hơi lấy làm kinh hãi, trong lòng hắn cũng rõ ràng, bức vẽ da thú này cho dù qua tay cửa hàng mua bán Quan thị bán cho những người khác, cũng sẽ không vượt quá năm mươi lượng. Công phu sư tử ngoạm của Vân Sĩ Lam này như vậy hiển nhiên là có dụng ý khác rồi.
- Năm trăm lượng?
Lão chưởng quỹ há miệng ra, không dám tin.
Vân Sĩ Lam giảo hoạt cười cười, nói:
- Vật này vốn lấy hiếm làm quý (trọng). Hàng cao cấp như thế không có năm trăm lượng thì cửa hàng mua bán Quan thị các ngươi sao đòi xuất thủ cầm lấy? Cũng đừng khi dễ vị công tử này, chúng ta là thương nhân, phải thành thật mới đúng!!!
Ngôn từ của hắn mang đầy ý châm chọc, cũng rất là kiêu ngạo.
Hàn Mạc bỗng nhiên hiểu được người nầy là cố ý đưa ra cái giá tiền kia. Cửa hàng mua bán Quan thị sẽ mất đi khách hàng này hoặc là chịu lỗ vốn tốn năm trăm lượng bạc để thu mua một bức vẽ trên da thú. Vô luận là con đường nào thì cửa hàng mua bán Quan thị cũng đều thua thiệt.
- Tôn lão cửu, nếu là cửa hàng mua bán này của ngươi không đủ bạc, có thể đến cửa hàng mua bán Vân thị ta mà lấy!
Vân Sĩ Lam cười ha ha nói:
- Cửa hàng mua bán của ta vốn không coi năm trăm lượng bạc nho nhỏ vào đâu!
Lão chưởng quỹ đột nhiên biến sắc.
Nếu hắn không làm cuộc giao dịch này, không những sẽ mất đi một vị khách hàng, nhưng điều khẩn yếu nhất chính là Vân Sĩ Lam tất nhiên sẽ thêm dầu thêm mỡ đem việc này truyền đi ra ngoài. Kể từ đó, danh tiếng cửa hàng mua bán Quan thị nhất định sẽ chịu đả kích lớn. Dù sao khi khách hàng tới cửa thì Quan thị cũng không thể khước từ, sau đó những cửa hàng buôn bán khác nhất định sẽ liên thủ tuyên truyền, châm chọc cửa hàng mua bán Quan thị vốn tự xưng "Cửa hàng buôn bán châu báu đệ nhất" thành Đông Hải.
Nhưng nếu làm rồi, kia cũng chỉ là làm oan đại đầu (ý là chỉ kẻ làm việc oan ức). Thương nhân chú trọng lấy lợi ích làm đầu, tốn năm trăm lượng bạc thu lấy đồ vật giá trị không đến năm mươi lượng bạc, đến lúc đó càng sẽ làm trò cười cho người trong nghề.
Vân Sĩ Lam phi thường đắc ý, người này đầu béo múp míp nhưng tâm tư cũng thật không ít.
Lão chưởng quỹ thở dài, nói:
- Vân đại thiếu gia, đây là ngài làm khó cho chúng ta! Hàng hoá như vậy để cho ngài bỏ ra năm trăm lượng bạc, ngài là mua hay không mua?
- Đương nhiên mua!
Vân đại thiếu gia cười ha ha nói:
- Bất quá vị công tử này đang giao dịch với cửa hàng các ngươi. Vân Sĩ Lam ta hiểu quy củ nên sẽ không chen một chân vào.
Hắn hướng Hàn Mạc cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, đừng để bị bọn họ lừa!
Hàn Mạc mỉm cười, chống cằm lên.
Vân Sĩ Lam này làm chuyện xấu thì cũng thôi, nhưng là đem chính bản thân mình làm công cụ công kích cửa hàng mua bán Quan thị, điều này Hàn Mạc không thể nhẫn nhịn được. Hắn thật không muốn trở thành công cụ cho người khác vì từ trước đến giờ hắn chỉ thích người khác trở thành công cụ của hắn.
Bọn tiểu nhị kia cũng đều hơi giật mình nhìn sang bên này. Tràng diện như vây không biết thu lại như thế nào.
Hàn Mạc tiếp nhận bức vẽ da thú từ trong tay lão chưởng quỹ, nở nụ cười rồi đưa cho Vân Sĩ Lam, cười híp mắt nói:
- Vân đại thiếu gia, sinh ý này ta liền làm! Bức vẽ da thú thuộc về ngài, năm trăm lượng bạc thuộc về ta!
Vân Sĩ Lam đang dương dương tự đắc liền sửng sốt, da thịt trên mặt co quắp lại, cười đến so với khóc còn khó coi hơn, nói:
- Ngươi…Ngươi nói cái gì?
- Tai hạ nói bức vẽ da thú này ta bán cho ngài.
Hàn Mạc nụ cười chân thành:
- Bán cho ngài năm trăm lượng bạc.
Những người có mặt tại cửa hàng mua bán Quan thị đầu tiên là ngẩn ra, lập tức lộ ra vẽ mừng rỡ như điên. Rất nhanh, vẻ mặt bọn tiểu nhị lại càng lộ ra cái nhìn mang ý hả hê, mà lão chưởng quỷ đối với Hàn Mạc lại càng lộ ra vẻ cảm kích.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ đến hiện tại vị công tử này lại ra tay giúp hắn một phen.
Trán của Vân Sĩ Lam trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, móc ra chiếc khăn lụa lau mồ hôi, cười một cách cứng ngắc nói:
- Tiểu huynh đệ, đây là cửa hàng mua bán Quan thị, ngươi giao dịch cùng bọn họ mới đúng! Ta…Ta không phải là ông chủ của nơi này!!
- Không sao!!
Hàn Mạc cười nói:
- Tại hạ bỗng nhiên không muốn làm ăn cùng bọn họ nữa. Nếu Vân đại thiếu gia nói lão chưởng quỹ này giảo hoạt gian trá, ta thấy vẫn là không nên cùng bọn họ tiếp xúc gần gũi. Vân đại thiếu gia trung hậu chính trực, nghĩa bạc vân thiên (nôm na là: tấm lòng trượng nghĩa cao tựa trời mây), xuất thủ giúp tại hạ, miễn cho tại hạ khỏi bị bọn họ lừa gạt. Tại hạ nếu không làm ăn cùng với ngài vậy thì thật là ngu xuẩn rồi! Vân đại thiếu gia, có thể làm ăn với người chính trực và tốt bụng như ngài, thật sự là vinh hạnh của ta!
Đem bức vẽ da thú nhét vào trong ngực của Vân đại thiếu gia, Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ta cùng ngài đi lấy bạc, hay là lúc này ngài liền đưa cho ta?
Vân Sĩ Lam liếc thấy mọi người đều cười hì hì nhìn hắn, vội vàng đứng lên, khoát tay nói:
- Không được… Không được…!!! Ta buôn bán luôn theo quy củ, chuyện tình tới cửa đoạt sinh ý này ta…ta không bao giờ làm!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hàn Thanh, chúng ta đến cửa hàng mua bán Vân thị! Nếu Vân đại thiếu gia đã đáp ứng mua bức vẽ da thú của chúng ta năm trăm lượng bạc, chắc hẳn sẽ không quỵt nợ. Hơn nửa ở đây có nhiều người làm chứng như vậy, Vân đại thiếu gia lại thành thực tín nghĩa, sinh ý này ta nhất định phải làm rồi!
Hàn Thanh cười ha ha nói:
- Vâng, thiếu gia, chúng ta liền đi cửa hàng mua bán Vân thị!
Ngay lúc Vân Sĩ Lam đang lúng túng, lại nghe một trận tiếng bước chân vang lên, nơi thang lầu xuất hiện một âm thanh kèm theo tiếng vỗ tay, cười nói:
- Chúc mừng ông chủ Vân! Đạt thành một thủ bút mua bán lớn như vậy, chúc mừng chúc mừng!
Không phải Quan Thiếu Hà thì là ai.
Quan Thiếu Hà vẫn ôn văn nho nhã như cũ, thân mặc trường bào màu xanh, khuôn mặt mỉm cười rất ưu nhã đi vào trong sảnh, liền ôm quyền hướng về phía Hàn Mạc, cười nói:
- Cũng chúc mừng Hàn thiếu gia đạt thành thủ bút làm ăn lớn này!
Vân Sĩ Lam lập tức chỉ vào Quan Thiếu Hà nói:
- Quan Thiếu Hà, rốt cục ngươi cũng đi ra, ta chính yếu là tìm ngươi!
Quan Thiếu Hà cười nhạt, thẳng tại một chiếc ghế ngồi xuống, phân phó nói:
- Dâng thêm trà cho ông chủ Vân và Hàn thiếu gia, phải dùng loại lá trà tốt nhất!
Lão chưởng quỹ lập tức tự mình đi pha trà.
Quan Thiếu Hà hướng về phía Hàn Mạc khẽ mỉm cười, lúc này mới hướng Vân Sĩ Lam nói:
- Ông chủ Vân, ngài vội vàng tới cửa, thanh âm mười dặm tám phố cũng có thể nghe được, rốt cục là có chuyện gì vậy? Cứ việc nói ra!
Vân Sĩ Lam đi về chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, lại khôi phục cái bộ dáng kiêu ngạo lúc trước kia, lớn tiến quát:
- Quan Thiếu Hà, những nhà khác đều đồng ý một lần nữa định ra giá mới, vì sao ngươi lại cố ý hành động một mình? Ngươi vẫn nghĩ mấy nhà chúng ta này không đáng để mắt phải không? Ngươi còn có hay không là Khánh thương (thương nhân nước Khánh)? Ngươi còn muốn hay không cấp cho bọn ta con đường sống?
Quan Thiếu Hà nụ cười không giảm, bình tĩnh nói:
- Cũng không có chết người nào, tất cả đều toàn được ăn hương uống cay (ý nói ăn đồ ngon uống rượu nóng), tại sao lại không có đường sống?
- Ngươi…!!!
Vân Sĩ Lam chỉ vào Quan Thiếu Hà, vẻ mặt tức giận, giọng căm hận nói:
- Nói như vậy, rốt cuộc là ngươi vẫn khư khư cố chấp rồi?
Quan Thiếu Hà thản nhiên nói:
- Khánh thương có thể cắm rễ ở mọi nơi Trung Nguyên, nguyên nhân chính là hai chữ thành tín. Cho dù bản thân thua lỗ tiền vốn cũng phải giữ gìn hai chữ này. Rõ ràng các ngươi thương nghị đè thấp giá thu mua, nâng cao giá lên bán ra, việc này vốn là đi ngược lại đạo lý thành tín, vì sao ta phải tuân theo? Nếu thật là làm giống như các ngươi, cửa hàng mua bán Khánh thương chúng ta, chỉ sợ cũng không làm được mấy ngày!
- Cửa hàng buôn bán Quan thị các ngươi nắm trong tay sáu phần khách hàng tại Đông Hải, bốn nhà chúng ta mới chiếm bốn phần, nếu không làm như vậy chẳng lẽ muốn chúng ta uống gió Tây Bắc? Riêng bản thân ngươi được ăn no mặc ấm, trong túi áo luôn kiếm được tràn đầy, đem chiêu số của những kẻ đồng hành chúng ta đây đặt ở nơi nào?
Vân Sĩ Lam trợn mắt nói:
- Ngươi nếu thật khư khư cố chấp, cũng đừng trách bọn ta không khách khí!
Quan Thiếu Hà nhướng đôi mày rậm lên, cười lạnh nói:
- Ông chủ Vân, khách nhân nguyện ý tiến vào cửa của nhà ai, chẳng lẽ phải do Quan Thiếu Hà ta định đoạt? Các ngươi mua hàng, nhìn người không nhìn vật, găp chuyện khó khăn thì lấn áp, há lại là đạo của thương nhân? Thương nhân chúng ta kiếm lợi nhuận đó là thiên kinh địa nghĩa, nhưng lợi nhuận kiếm được này cũng phải không thẹn với lương tâm! Lúc trước ta từng nghe nói có một vị quý tộc hết thời đã đến cửa hàng mua bán của các ngươi, xuất ra mười sáu kiện bảo vật, những đồ vật này trị giá chính là ba ngàn lượng bạc, nhưng ngươi lại ra giá năm trăm lượng bạc. Hơn nữa còn cùng ba nhà khác thông đồng với nhau, lại càng không cho phép người nọ đến cửa hàng mua bán Quan thị ta, cuối cùng lấy giá năm trăm lượng bạc bức bách người nọ bán đi bảo vật ba ngàn lượng bạc!? Chuyện này vốn không phải là giả dối sao? Người khi túng quẫn, ngươi còn không cầu cho nhiều, ngươi lại càng bỏ đá xuống giếng? Hắc hắc, ông chủ Vân, ngươi cũng là thật biết làm ăn! Hôm nay sinh ý không tốt, liền dòm ngó chỗ làm ăn này của ta, rồi lại buộc ta hạ thấp giá thu mua, nâng giá cao lên bán ra? Ngươi coi Quan Thiếu Hà ta như là con nít ba tuổi mặc người thao túng sao? Ta nói thật cho ngươi biết, cửa hàng này của ta, bất kể khi nào và bất kể người nào, cũng sẽ mua bán hàng hoá đúng giá! Là hàng tốt, chúng ta không bủn xỉn đồng bạc, tuyệt không làm chuyện lừa gạt khách hàng! Gặp phải khách nhân đang lúc túng quẫn, cho dù nhiều hơn một người, cũng là chuyện thường xảy ra mà, chỉ có như vậy, mới thật là chiêu bài của Khánh thương cũng mới không bị dân chúng bản địa phương vác gậy đánh đuổi!
Vân Sĩ Lam sắc mặt xạnh mét, Hàn Mạc lại vỗ bàn tay, cười nói:
- Nói thật hay, nói thật hay!Cửa hàng mua bán Quan thị quả nhiên danh bất hư truyền! Việc buôn bán kiếm bạc, cũng phải kiếm sao cho không thẹn với lương tâm!
- Quan Thiếu Hà, theo ý của ngươi, chính là muốn đối nghịch với chúng ta rồi?
Vân Sĩ Lam hung tợn nói:
- Ngươi cũng đừng hối hận!
- Quan mỗ làm việc, còn chưa từng hối hận qua!
Quan Thiếu Hà khí định thần nhàn, lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ xin khuyên ông chủ Vân, muốn làm ăn lâu dài thì các ngươi làm như vậy là không được!!
Vân Sĩ Lam quắc mắt đứng lên, cười lạnh nói:
- Điều này còn chưa tới phiên ngươi chỉ dạy! Tốt, Quan Thiếu Hà, ngươi đã như vậy, Vân Sĩ Lam ta cũng không nhiều lời, chẳng qua là đến lúc đó đừng có hối hận!?!
Hắn tung cước đá văng cái ghế, hừ lạnh một tiếng liền muốn rời đi thì lại nghe Hàn Mạc kêu lên:
- Chờ một chút, giao dịch của chúng ta còn chưa có làm, ông chủ Vân muốn đổi ý sao?
- Tìm Quan Thiếu Hà làm là được!
Vân Sĩ Lam hừ lạnh nói, đang muốn rời đi, lại thấy Hàn Thanh đột nhiên đặt rương gỗ xuống, chỉ vài bước đã vọt tới trước mặt của hắn, vươn tay nói:
- Đưa bạc đây!
- Cút ngay!
Bàn tay to béo của Vân Sĩ Lam liền bô bô muốn đẩy Hàn Thanh ra.
Hàn Thanh cũng loáng một cái tránh thoát ra, cười lạnh nói:
- Mau đưa bạc ra, năm trăm lượng bạc, một cắc cũng không được thiếu!
Vân Sĩ Lam thấy Hàn Thanh động tác nhanh nhẹn, cũng có chút ít giật mình, cả giận nói:
- Nô tài không có mắt, còn không cút đi!
Thanh âm Quan Thiếu Hà bỗng nhiên vang lên:
- Ông chủ Vân, ngài có thể lừa gạt mọi người hay cũng có thể chối nợ tất cả, nhưng món nợ ngày hôm nay ngài có chối cũng không xong!
Vân Sĩ Lam xoay người, nhìn Quan Thiếu Hà một chút, lại nhìn Hàn Mạc một chút, trầm giọng nói:
- Hắn là ai vậy?
- Hàn gia Ngũ thiếu gia!
Quan Thiếu Hà thản nhiên nói:
- Nợ của hắn, ngài chối được không?
-Vân đại thiếu gia, ngài nói cửa hàng buôn bán Quan thị của chúng ta mua danh chuộc tiếng, bản thân lão không rõ cái "Mua danh chuộc tiếng" này nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ cái giá mà lão hủ đưa ra có vấn đề?
Vân đại thiếu gia Vân Sĩ Lam cười lạnh nói
- Đó là tự nhiên! Đồ tốt như thế này, ngươi chỉ dùng hai mươi lăm lượng bạc liền muốn thu lấy sao? Thật là hoang đường! Rõ ràng đây là ngươi đang khi dễ vị công tử này không hiểu giá cả thị trường, cho nên mới đưa ra một cái giá cùi bắp (cải bắp) như vậy.
Lão chưởng quỷ nhìn Hàn Mạc nhưng chỉ thấy vị công tử này vẫn rất hàm dưỡng, ngồi một cách thản nhiên và trên mặt vẫn nở nụ cười làm cho người ta không thể đoán được.
- Vân đại thiếu gia, lão hủ ra giá đồng tẩu vô khi (không lừa dối người già và trẻ nhỏ), chính là căn cứ vào giá trị chân thực của vật phẩm mà ra giá!
Lão chưởng quỹ cau mày nói tiếp:
- Đại thiếu gia nói như thế, có đúng hay không có ý đả kích người khác?
Vân Sĩ Lam chỉ vào lỗ mũi lão chưởng quỹ nói:
- Gia nhập thương trường nhiều năm, ngươi thật sự là càng ngày càng gian xảo rồi! Điều này làm cho người ta không nhìn thấy rõ được chân tướng, cứ thật tình nghĩ ngươi là một kẻ hiền lành đây.
Chuyển hướng về Hàn Mạc, với bộ dáng của một lão đại ca nói:
- Tiểu huynh đệ, Vân sĩ Lam ta là người thập phần cương trực nên không thể đứng nhìn loại chuyện xảo trá này! Ta cho ngươi biết, nếu bọn họ muốn mua lấy bức tranh kia của ngươi, ít nhất là…phải năm trăm lượng bạc!
Hàn Mạc nghe hắn nói bản thân là một "người cương trực" thiếu chút nữa đã phun ra nước trà vừa mới uống xong. Người này thật đúng là dám nói a! Thoạt nhìn dáng vẻ của hắn, dù thế nào cũng không có điểm nào giống "người cương trực".
Miệng nói không thể nhìn chuyện xảo trá, nhưng cũng không biết đã làm ra dưới bao nhiêu chuyện còn bại hoại hơn nhiều nữa. Hôm nay tới cửa hàng buôn bán Quan thị đập bàn đá ghế và những hành vi rất không có giảng đạo lý kia cũng đã là rất đê tiện rồi.
Bất quá nghe hắn nói ra "Năm trăm lượng bạc", Hàn Mạc dù sóng to gió lớn không sợ hãi vẫn là hơi lấy làm kinh hãi, trong lòng hắn cũng rõ ràng, bức vẽ da thú này cho dù qua tay cửa hàng mua bán Quan thị bán cho những người khác, cũng sẽ không vượt quá năm mươi lượng. Công phu sư tử ngoạm của Vân Sĩ Lam này như vậy hiển nhiên là có dụng ý khác rồi.
- Năm trăm lượng?
Lão chưởng quỹ há miệng ra, không dám tin.
Vân Sĩ Lam giảo hoạt cười cười, nói:
- Vật này vốn lấy hiếm làm quý (trọng). Hàng cao cấp như thế không có năm trăm lượng thì cửa hàng mua bán Quan thị các ngươi sao đòi xuất thủ cầm lấy? Cũng đừng khi dễ vị công tử này, chúng ta là thương nhân, phải thành thật mới đúng!!!
Ngôn từ của hắn mang đầy ý châm chọc, cũng rất là kiêu ngạo.
Hàn Mạc bỗng nhiên hiểu được người nầy là cố ý đưa ra cái giá tiền kia. Cửa hàng mua bán Quan thị sẽ mất đi khách hàng này hoặc là chịu lỗ vốn tốn năm trăm lượng bạc để thu mua một bức vẽ trên da thú. Vô luận là con đường nào thì cửa hàng mua bán Quan thị cũng đều thua thiệt.
- Tôn lão cửu, nếu là cửa hàng mua bán này của ngươi không đủ bạc, có thể đến cửa hàng mua bán Vân thị ta mà lấy!
Vân Sĩ Lam cười ha ha nói:
- Cửa hàng mua bán của ta vốn không coi năm trăm lượng bạc nho nhỏ vào đâu!
Lão chưởng quỹ đột nhiên biến sắc.
Nếu hắn không làm cuộc giao dịch này, không những sẽ mất đi một vị khách hàng, nhưng điều khẩn yếu nhất chính là Vân Sĩ Lam tất nhiên sẽ thêm dầu thêm mỡ đem việc này truyền đi ra ngoài. Kể từ đó, danh tiếng cửa hàng mua bán Quan thị nhất định sẽ chịu đả kích lớn. Dù sao khi khách hàng tới cửa thì Quan thị cũng không thể khước từ, sau đó những cửa hàng buôn bán khác nhất định sẽ liên thủ tuyên truyền, châm chọc cửa hàng mua bán Quan thị vốn tự xưng "Cửa hàng buôn bán châu báu đệ nhất" thành Đông Hải.
Nhưng nếu làm rồi, kia cũng chỉ là làm oan đại đầu (ý là chỉ kẻ làm việc oan ức). Thương nhân chú trọng lấy lợi ích làm đầu, tốn năm trăm lượng bạc thu lấy đồ vật giá trị không đến năm mươi lượng bạc, đến lúc đó càng sẽ làm trò cười cho người trong nghề.
Vân Sĩ Lam phi thường đắc ý, người này đầu béo múp míp nhưng tâm tư cũng thật không ít.
Lão chưởng quỹ thở dài, nói:
- Vân đại thiếu gia, đây là ngài làm khó cho chúng ta! Hàng hoá như vậy để cho ngài bỏ ra năm trăm lượng bạc, ngài là mua hay không mua?
- Đương nhiên mua!
Vân đại thiếu gia cười ha ha nói:
- Bất quá vị công tử này đang giao dịch với cửa hàng các ngươi. Vân Sĩ Lam ta hiểu quy củ nên sẽ không chen một chân vào.
Hắn hướng Hàn Mạc cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, đừng để bị bọn họ lừa!
Hàn Mạc mỉm cười, chống cằm lên.
Vân Sĩ Lam này làm chuyện xấu thì cũng thôi, nhưng là đem chính bản thân mình làm công cụ công kích cửa hàng mua bán Quan thị, điều này Hàn Mạc không thể nhẫn nhịn được. Hắn thật không muốn trở thành công cụ cho người khác vì từ trước đến giờ hắn chỉ thích người khác trở thành công cụ của hắn.
Bọn tiểu nhị kia cũng đều hơi giật mình nhìn sang bên này. Tràng diện như vây không biết thu lại như thế nào.
Hàn Mạc tiếp nhận bức vẽ da thú từ trong tay lão chưởng quỹ, nở nụ cười rồi đưa cho Vân Sĩ Lam, cười híp mắt nói:
- Vân đại thiếu gia, sinh ý này ta liền làm! Bức vẽ da thú thuộc về ngài, năm trăm lượng bạc thuộc về ta!
Vân Sĩ Lam đang dương dương tự đắc liền sửng sốt, da thịt trên mặt co quắp lại, cười đến so với khóc còn khó coi hơn, nói:
- Ngươi…Ngươi nói cái gì?
- Tai hạ nói bức vẽ da thú này ta bán cho ngài.
Hàn Mạc nụ cười chân thành:
- Bán cho ngài năm trăm lượng bạc.
Những người có mặt tại cửa hàng mua bán Quan thị đầu tiên là ngẩn ra, lập tức lộ ra vẽ mừng rỡ như điên. Rất nhanh, vẻ mặt bọn tiểu nhị lại càng lộ ra cái nhìn mang ý hả hê, mà lão chưởng quỷ đối với Hàn Mạc lại càng lộ ra vẻ cảm kích.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ đến hiện tại vị công tử này lại ra tay giúp hắn một phen.
Trán của Vân Sĩ Lam trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, móc ra chiếc khăn lụa lau mồ hôi, cười một cách cứng ngắc nói:
- Tiểu huynh đệ, đây là cửa hàng mua bán Quan thị, ngươi giao dịch cùng bọn họ mới đúng! Ta…Ta không phải là ông chủ của nơi này!!
- Không sao!!
Hàn Mạc cười nói:
- Tại hạ bỗng nhiên không muốn làm ăn cùng bọn họ nữa. Nếu Vân đại thiếu gia nói lão chưởng quỹ này giảo hoạt gian trá, ta thấy vẫn là không nên cùng bọn họ tiếp xúc gần gũi. Vân đại thiếu gia trung hậu chính trực, nghĩa bạc vân thiên (nôm na là: tấm lòng trượng nghĩa cao tựa trời mây), xuất thủ giúp tại hạ, miễn cho tại hạ khỏi bị bọn họ lừa gạt. Tại hạ nếu không làm ăn cùng với ngài vậy thì thật là ngu xuẩn rồi! Vân đại thiếu gia, có thể làm ăn với người chính trực và tốt bụng như ngài, thật sự là vinh hạnh của ta!
Đem bức vẽ da thú nhét vào trong ngực của Vân đại thiếu gia, Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ta cùng ngài đi lấy bạc, hay là lúc này ngài liền đưa cho ta?
Vân Sĩ Lam liếc thấy mọi người đều cười hì hì nhìn hắn, vội vàng đứng lên, khoát tay nói:
- Không được… Không được…!!! Ta buôn bán luôn theo quy củ, chuyện tình tới cửa đoạt sinh ý này ta…ta không bao giờ làm!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hàn Thanh, chúng ta đến cửa hàng mua bán Vân thị! Nếu Vân đại thiếu gia đã đáp ứng mua bức vẽ da thú của chúng ta năm trăm lượng bạc, chắc hẳn sẽ không quỵt nợ. Hơn nửa ở đây có nhiều người làm chứng như vậy, Vân đại thiếu gia lại thành thực tín nghĩa, sinh ý này ta nhất định phải làm rồi!
Hàn Thanh cười ha ha nói:
- Vâng, thiếu gia, chúng ta liền đi cửa hàng mua bán Vân thị!
Ngay lúc Vân Sĩ Lam đang lúng túng, lại nghe một trận tiếng bước chân vang lên, nơi thang lầu xuất hiện một âm thanh kèm theo tiếng vỗ tay, cười nói:
- Chúc mừng ông chủ Vân! Đạt thành một thủ bút mua bán lớn như vậy, chúc mừng chúc mừng!
Không phải Quan Thiếu Hà thì là ai.
Quan Thiếu Hà vẫn ôn văn nho nhã như cũ, thân mặc trường bào màu xanh, khuôn mặt mỉm cười rất ưu nhã đi vào trong sảnh, liền ôm quyền hướng về phía Hàn Mạc, cười nói:
- Cũng chúc mừng Hàn thiếu gia đạt thành thủ bút làm ăn lớn này!
Vân Sĩ Lam lập tức chỉ vào Quan Thiếu Hà nói:
- Quan Thiếu Hà, rốt cục ngươi cũng đi ra, ta chính yếu là tìm ngươi!
Quan Thiếu Hà cười nhạt, thẳng tại một chiếc ghế ngồi xuống, phân phó nói:
- Dâng thêm trà cho ông chủ Vân và Hàn thiếu gia, phải dùng loại lá trà tốt nhất!
Lão chưởng quỹ lập tức tự mình đi pha trà.
Quan Thiếu Hà hướng về phía Hàn Mạc khẽ mỉm cười, lúc này mới hướng Vân Sĩ Lam nói:
- Ông chủ Vân, ngài vội vàng tới cửa, thanh âm mười dặm tám phố cũng có thể nghe được, rốt cục là có chuyện gì vậy? Cứ việc nói ra!
Vân Sĩ Lam đi về chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, lại khôi phục cái bộ dáng kiêu ngạo lúc trước kia, lớn tiến quát:
- Quan Thiếu Hà, những nhà khác đều đồng ý một lần nữa định ra giá mới, vì sao ngươi lại cố ý hành động một mình? Ngươi vẫn nghĩ mấy nhà chúng ta này không đáng để mắt phải không? Ngươi còn có hay không là Khánh thương (thương nhân nước Khánh)? Ngươi còn muốn hay không cấp cho bọn ta con đường sống?
Quan Thiếu Hà nụ cười không giảm, bình tĩnh nói:
- Cũng không có chết người nào, tất cả đều toàn được ăn hương uống cay (ý nói ăn đồ ngon uống rượu nóng), tại sao lại không có đường sống?
- Ngươi…!!!
Vân Sĩ Lam chỉ vào Quan Thiếu Hà, vẻ mặt tức giận, giọng căm hận nói:
- Nói như vậy, rốt cuộc là ngươi vẫn khư khư cố chấp rồi?
Quan Thiếu Hà thản nhiên nói:
- Khánh thương có thể cắm rễ ở mọi nơi Trung Nguyên, nguyên nhân chính là hai chữ thành tín. Cho dù bản thân thua lỗ tiền vốn cũng phải giữ gìn hai chữ này. Rõ ràng các ngươi thương nghị đè thấp giá thu mua, nâng cao giá lên bán ra, việc này vốn là đi ngược lại đạo lý thành tín, vì sao ta phải tuân theo? Nếu thật là làm giống như các ngươi, cửa hàng mua bán Khánh thương chúng ta, chỉ sợ cũng không làm được mấy ngày!
- Cửa hàng buôn bán Quan thị các ngươi nắm trong tay sáu phần khách hàng tại Đông Hải, bốn nhà chúng ta mới chiếm bốn phần, nếu không làm như vậy chẳng lẽ muốn chúng ta uống gió Tây Bắc? Riêng bản thân ngươi được ăn no mặc ấm, trong túi áo luôn kiếm được tràn đầy, đem chiêu số của những kẻ đồng hành chúng ta đây đặt ở nơi nào?
Vân Sĩ Lam trợn mắt nói:
- Ngươi nếu thật khư khư cố chấp, cũng đừng trách bọn ta không khách khí!
Quan Thiếu Hà nhướng đôi mày rậm lên, cười lạnh nói:
- Ông chủ Vân, khách nhân nguyện ý tiến vào cửa của nhà ai, chẳng lẽ phải do Quan Thiếu Hà ta định đoạt? Các ngươi mua hàng, nhìn người không nhìn vật, găp chuyện khó khăn thì lấn áp, há lại là đạo của thương nhân? Thương nhân chúng ta kiếm lợi nhuận đó là thiên kinh địa nghĩa, nhưng lợi nhuận kiếm được này cũng phải không thẹn với lương tâm! Lúc trước ta từng nghe nói có một vị quý tộc hết thời đã đến cửa hàng mua bán của các ngươi, xuất ra mười sáu kiện bảo vật, những đồ vật này trị giá chính là ba ngàn lượng bạc, nhưng ngươi lại ra giá năm trăm lượng bạc. Hơn nữa còn cùng ba nhà khác thông đồng với nhau, lại càng không cho phép người nọ đến cửa hàng mua bán Quan thị ta, cuối cùng lấy giá năm trăm lượng bạc bức bách người nọ bán đi bảo vật ba ngàn lượng bạc!? Chuyện này vốn không phải là giả dối sao? Người khi túng quẫn, ngươi còn không cầu cho nhiều, ngươi lại càng bỏ đá xuống giếng? Hắc hắc, ông chủ Vân, ngươi cũng là thật biết làm ăn! Hôm nay sinh ý không tốt, liền dòm ngó chỗ làm ăn này của ta, rồi lại buộc ta hạ thấp giá thu mua, nâng giá cao lên bán ra? Ngươi coi Quan Thiếu Hà ta như là con nít ba tuổi mặc người thao túng sao? Ta nói thật cho ngươi biết, cửa hàng này của ta, bất kể khi nào và bất kể người nào, cũng sẽ mua bán hàng hoá đúng giá! Là hàng tốt, chúng ta không bủn xỉn đồng bạc, tuyệt không làm chuyện lừa gạt khách hàng! Gặp phải khách nhân đang lúc túng quẫn, cho dù nhiều hơn một người, cũng là chuyện thường xảy ra mà, chỉ có như vậy, mới thật là chiêu bài của Khánh thương cũng mới không bị dân chúng bản địa phương vác gậy đánh đuổi!
Vân Sĩ Lam sắc mặt xạnh mét, Hàn Mạc lại vỗ bàn tay, cười nói:
- Nói thật hay, nói thật hay!Cửa hàng mua bán Quan thị quả nhiên danh bất hư truyền! Việc buôn bán kiếm bạc, cũng phải kiếm sao cho không thẹn với lương tâm!
- Quan Thiếu Hà, theo ý của ngươi, chính là muốn đối nghịch với chúng ta rồi?
Vân Sĩ Lam hung tợn nói:
- Ngươi cũng đừng hối hận!
- Quan mỗ làm việc, còn chưa từng hối hận qua!
Quan Thiếu Hà khí định thần nhàn, lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ xin khuyên ông chủ Vân, muốn làm ăn lâu dài thì các ngươi làm như vậy là không được!!
Vân Sĩ Lam quắc mắt đứng lên, cười lạnh nói:
- Điều này còn chưa tới phiên ngươi chỉ dạy! Tốt, Quan Thiếu Hà, ngươi đã như vậy, Vân Sĩ Lam ta cũng không nhiều lời, chẳng qua là đến lúc đó đừng có hối hận!?!
Hắn tung cước đá văng cái ghế, hừ lạnh một tiếng liền muốn rời đi thì lại nghe Hàn Mạc kêu lên:
- Chờ một chút, giao dịch của chúng ta còn chưa có làm, ông chủ Vân muốn đổi ý sao?
- Tìm Quan Thiếu Hà làm là được!
Vân Sĩ Lam hừ lạnh nói, đang muốn rời đi, lại thấy Hàn Thanh đột nhiên đặt rương gỗ xuống, chỉ vài bước đã vọt tới trước mặt của hắn, vươn tay nói:
- Đưa bạc đây!
- Cút ngay!
Bàn tay to béo của Vân Sĩ Lam liền bô bô muốn đẩy Hàn Thanh ra.
Hàn Thanh cũng loáng một cái tránh thoát ra, cười lạnh nói:
- Mau đưa bạc ra, năm trăm lượng bạc, một cắc cũng không được thiếu!
Vân Sĩ Lam thấy Hàn Thanh động tác nhanh nhẹn, cũng có chút ít giật mình, cả giận nói:
- Nô tài không có mắt, còn không cút đi!
Thanh âm Quan Thiếu Hà bỗng nhiên vang lên:
- Ông chủ Vân, ngài có thể lừa gạt mọi người hay cũng có thể chối nợ tất cả, nhưng món nợ ngày hôm nay ngài có chối cũng không xong!
Vân Sĩ Lam xoay người, nhìn Quan Thiếu Hà một chút, lại nhìn Hàn Mạc một chút, trầm giọng nói:
- Hắn là ai vậy?
- Hàn gia Ngũ thiếu gia!
Quan Thiếu Hà thản nhiên nói:
- Nợ của hắn, ngài chối được không?