- Con gặp tiểu muội ở Đông Viện. Muội ấy nói Di nương muốn tìm con cho nên con liền tới đây.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Di nương! Nếu có chuyện gì cần phân phó, xin người cứ nói, con sẽ đi làm ngay.
Ánh mắt Bích di nương long lanh như nước, nhìn Hàn Mạc đầy ôn nhu hỏi:
- Mạc Nhi, ta nghe phu nhân nói, con chuẩn bị buôn bán trên biển hả? Có đúng không?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Đúng là có chuyện này.
Bích di nương nhẹ nhàng mỉm cười, nàng cười thật đẹp, nụ cười trong suốt mà thanh thuần.
- Đây là ngân phiếu hai nghìn lượng.
Bỗng nhiên Bích di nương rút ra một xấp ngân phiếu từ trong tay áo đưa cho Hàn Mạc, ôn nhu nói:
- Ta nghe nói Tộc hội không được thuận lợi, các trưởng lão không đồng ý cho con lấy bạc công. Con cần làm đại sự không thể để thiếu bạc được, trước tiên con cứ cầm tạm khoản này để ứng phó đi. Ta đây cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, con nhận lấy, nếu như không đủ ta sẽ tiếp tục nghĩ cách?
Hàn Mạc lùi ra sau một bước, xua xua tay. Hắn nghiêm mặt nói:
- Di nương, đây....bạc này con không thể nhận được!!!
Hắn đương nhiên biết, đây là toàn bộ của cải để dành của Bíchdi nương.
Số tiền này bao gồm phần tiền riêng của Bích di nương cùng của hồi môn mà khi được gả tới đây nàng mang theo. Ngoài ra là phần bạc trong phủ trả theo lệ cùng với bạc Hàn Huyền Xương lâu lâu ban thưởng. Mỗi tháng theo lệ Bích Di nương có mười lượng bạc, trừ đi chi tiêu cho bản thân thì nàng còn dư lại hơn phân nửa.
Bích Di nương là người cực kì tiết kiệm. Hơn nữa, nàng cũng không thích trang điểm, trang phục cũng rất bình thường. Mị lực của bản thân nàng cho dù không có y phục đẹp cũng vẫn có thể ăn đứt vô số mỹ nhân.
Thành thục kín đáo, ôn nhu thiện lương, tỉ mỉ cẩn thận. Có thể nói nàng chính là một nữ nhân tuyệt vời.
Hai nghìn lượng bạc này chính là toàn bộ tài sản riêng của nàng. Nói cách khác, nếu như ngày sau có xảy ra đại sự gì thì số bạc này chính là cứu tinh của nàng. Nhưng hôm nay nàng lại không chút do dự nào lấy ra đưa hết cho Hàn Mạc, làm sao mà hắn không khiếp sợ cho được.
Hắn đương nhiên biết, Bích Di nương làm như vậy chẳng khác nào muốn cùng chung một con thuyền với hắn. Thậm chí có thể xem như chặn hết đường lui của mình.
Số bạc này, hắn hiển nhiên không thể nhận.
Bích di nương thấy Hàn Mạc không nhận, khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ của nàng nhất thời ảm đạm. Nàng khe khẽ thở dài, không nói thêm lời nào, lặng lẽ xoay người đi vào phòng trong.
Hàn Mạc sửng sốt, vội hỏi:
- Di nương, người...người làm sao vậy?
Bước chân Bích di nương dừng lại nhưng nàng vẫn không quay đầu lại, lưng vẫn hướng về phía Hàn Mạc. Thân thể nóng bỏng khẽ run lên, thanh âm của nàng lạnh nhạt dị thường:
- Mạc Nhi, mấy ngày trước đây con còn nói sẽ bảo vệ ta cùng Thấm nhi. Nhưng cho đến bây giờ, ta mới biết được trong lòng con không hề xem ta như người thân trong nhà.
Hàn Mạc nóng nảy vội hỏi:
- Di nương, tại sao người lại nói như vậy? Lời nói lần trước của con tuyệt đối không phải hư ngôn, không phải là chỉ nói cho có. Con luôn luôn muốn người trở thành người thân nhất của con. Sao lại có thể không xem người như người trong nhà được chứ? Di nương, người đừng hiểu lầm a!
Bích di nương vẫn không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói:
- Thế tại sao số bạc kia của ta, con lại không nhận? Người ta thường nói người trong một nhà luôn hoạn nạn có nhau. Hôm nay ngươi gặp khó khăn, Di nương muốn giúp con cũng không được hay sao? Con bây giờ không chịu tiếp nhận sự trợ giúp của ta, thì làm sao sau này ta dám nhận tình cảm của con, chấp nhận sự trợ giúp đỡ của con chứ?
Hàn Mạc thở dài, không nghĩ tới di nương lại mẫn cảm như thế…!!! Hắn cười khổ nói:
- Di nương, số bạc này là tiền để dành của người. Việc làm ăn của Mạc Nhi nói trắng ra chính là cuộc phiêu lưu rất nhiều nguy hiểm.
- Có nguy hiểm thì người một nhà lại càng phải chung vai gánh vác mới đúng chứ!
Giọng nói của Bích di nương rất kiên định.
Hàn Mạc bất đắc dĩ nói:
- Nhưng mà bạc của con cũng đã đủ để con thoải mái làm việc rồi.
- Mạc Nhi, con làm đại sự thì trong tay cần phải có thật nhiều bạc, chung quy sẽ vững tâm hơn nhiều.
Bích di nương nhẹ nhàng nói:
- Ta cùng lão gia, phu nhân đều có chung một tâm tư là mong chờ tiền đồ của con, trông mong con có thể làm nên đại sự. Tuổi của con mặc dù chưa lớn, nhưng tâm tư thông tuệ. Hơn nữa làm việc không tùy tiện giống huynh đệ bình thường, cho dù gặp nguy hiểm cuối cùng cũng đủ sức vượt qua được.
Những lời nói ngọt ngào đó chạy vào tai Hàn Mạc khiến trong lòng hắn cảm thấy thoải mái không nói nên lời. Hắn cảm nhận được Bích di nương thật sự là người thấu hiểu, ánh mắt vô cùng tinh tế.
Hắn biết lần này Đại tông chủ cùng người nhà đều xuất ra những khoản tiền khổng lồ để trợ giúp mình làm đại sự. Thứ nhất chính là nguyên do tình cảm ruột thịt. Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất, có lẽ đúng như lời Bích di nương nói, bản thân mình ngày thường thông minh lanh lợi, hơn nữa làm việc cũng rất có chừng mực. Trong mắt người nhà, có lẽ cảm giác được đấy là một hài tử làm được chuyện lớn, nên lúc này mới có can đảm xuất bạc nhiều như thế.
Tất cả mọi người không đem đạo lý này nói ra nhưng Bích Di nương nhẹ nhàng nói ra, càng làm cho Hàn Mạc có thêm cảm giác tự tin hơn rất nhiều. Trong đầu hắn bây giờ luôn tự nhủ rằng mình không thể làm hổ thẹn với người thân được.
- Đã như vậy, Mạc Nhi đành phải cung kính tòng mệnh!
Hàn Mạc bất đắc dĩ cười khổ nói.
Nếu thật sự không nhận, chỉ sợ Bích di nương tức giận thật sự, nàng sẽ cho rằng mình không đem nàng trở thành người thân trong nhà.
Nói cho cùng, ngày sau Hàn Mạc có nhiều khả năng sẽ đảm nhiệm chức vị gia chủ. Bích di nương tin tưởng Hàn Mạc sẽ bảo vệ tốt cho nàng. Nếu như hắn nhận bạc, Bích di nương lại càng tin tưởng vào chuyện này hơn. Nhưng nếu như như hắn không nhận bạc thì trong lòng nàng nhất định sẽ đau đớn, thậm chí đối với tương lai nàng sẽ cảm thấy vô cùng mờ mịt cùng thất vọng.
Vì sự ký thác cùng hi vọng trong lòng Bích di nương, cuối cùng Hàn Mạc phải nhận lấy ngân phiếu của nàng.
Trong lúc nhận xấp ngân phiếu kia, Hàn Mạc thấy rõ ràng trong đôi mắt long lanh của Bích di nương xẹt qua một tia giảo hoạt. Dù nhắm mắt hắn cũng hiểu được, Bích di nương tức giận như vậy thực ra chỉ là cố ý làm bộ thôi, nàng làm như vậy chỉ vì muốn Hàn Mạc phải nhận lấy ngân phiếu.
Thì ra nữ nhân có hiền lành ôn nhu tới đâu, cũng có lúc gạt người. Đây có lẽ là thiên phú của nữ nhân, mà nữ nhân càng xinh đẹp thì thiên phú này lại càng phát huy càng hiệu quả hơn.
Bích di nương là lừa gạt có thiện ý.
Lúc Hàn Mạc rời đi, bỗng nhiên Bích di nương nhớ đến lần trước hắn không mang đi Ti Mộng Yên Chi. Trên mặt có chút nóng rần lên, nàng nói:
- Mạc Nhi, vật lần trước con lưu lại, ta đã giúp con thu thập. Hiện tại con cầm đi đi.
Nói xong nàng cầm lấy đưa tới cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc vẫn chưa hồi phục tinh thần, hắn thuận miệng nói:
- À! Di nương giữ lại cho bản thân dùng đi, con vẫn còn mà.
Sau đó trong đầu hắn còn nghĩ tới chuyện khác liền thi lễ với nàng rồi lui xuống. Chờ đến khi Bích di nương kịp phản ứng thì đã không còn thấy bóng dáng hắn nữa.
Bích di nương nghĩ lại lời nói của hắn, gương mặt bỗng đỏ lên. Nàng cắn chặt răng, nhẹ nhàng dậm chân.
Giữ lại cho bản thân dùng? Cứ nghĩ lại lời này nàng lại thấy xấu hổ, thẹn thùng.
.......
Trong tay có bạc rồi, Hàn Mạc cũng không quá nóng lòng đi cửa hàng Quan thị. Hắn hiểu rõ việc gì cũng phải có trước có sau. Hiện tại việc cần làm của bản thân chính là mở một gian mậu dịch do mình đứng sau thao túng. Mà cửa hàng mậu dịch này cần nhất chính là một người luôn trung thành và tận tâm với mình.
Thế gia không tham dự vào việc buôn bán. Quy củ này cũng tồn tại ở Hàn gia, nhưng không phải tất cả họ Hàn đều không thể buôn bán.
Nếu gọi là Hàn tộc thế gia thì chủ yếu là những đệ tử trực hệ của Hàn Thiên Nhai trở xuống, cùng với hậu nhân huynh đệ Hàn Thiên Nhai. Giống như Đại tông chủ cùng Nhị Tông chủ đều là đời sau trực hệ Hàn Thiên Nhai. Rồi đến bảy vị trưởng lão, đều là đời sau của huynh đệ chí thân Hàn Thiên Nhai năm đó. Đó cũng chính là những ghi chép thuộc về Hàn tộc thế gia được ghi vào trong gia phổ chính thống.
Những họ Hàn khác ở Đông Hải Quận đều là những chi hoặc nhánh của Hàn tộc, tổ tiên xa có lẽ cũng là huynh đệ của Hàn Thiên Nhai. Nhưng đến hiện giờ chỉ là tộc nhân bên ngoài Hàn tộc, không được xem là đệ tử thế gia. Nói cách khác, những tộc nhân họ Hàn này có thể làm chuyện buôn bán được.
Giống như Hàn Thập Tam bán cho Hàn Mạc thanh Huyết Đồng Âm Dương Côn cũng là tộc nhân ở bên ngoài. Còn có nhiều cửa hàng của Hàn gia mà Hàn tộc thế gia đứng sau điều khiển, nhưng người điều hành chính là những tộc nhân ưu tú được tuyển chọn từ bên ngoài.
Cho dù là Hàn Mạc lén xây dựng Hắc Báo thì bao gồm cả Hàn Thanh hết thảy đều là tộc nhân bên ngoài.
Tộc nhân bên ngoài đối với Hàn tộc thế gia vô cùng kính sợ. Dù sao thì trong số cửu đại thế gia có họ Hàn, đó chính là vinh quang cho cả gia tộc Hàn thị. Trong mấy trăm vạn con dân Yến quốc, cho dù là đệ tử bên ngoài Hàn tộc cũng đề nhận được sự tôn trọng không khác gì trong dòng họ thế gia.
Bọn họ cần một đại diện như vậy đồng thời họ cũng đem hết toàn lực để duy trì sự tồn tại của đại diện đó.
.......
Hàn Mạc còn chưa bắt đầu tìm người thì Hàn Huyền Xương đã đem người hắn cần tới ngay trước mặt hắn.
Đây là một người trung niên thấp và gầy, bất quá tuổi trên dưới bốn mươi. Diện mạo của hắn cũng thật thà đàng hoàng, nếu không phải trong con ngươi hắn tràn đầy vẻ khôn khéo thì rất khó xếp hắn vào dạng người buôn bán được.
- Lão nô là Hàn Trung, theo phân phó của Tam lão gia đến bái kiến Ngũ thiếu gia.
Thanh âm của vị trung niên này rất trầm ổn, lộ ra vẻ cung kính:
- Ngũ thiếu gia nếu tin tưởng, lão nô nguyện ý xử lý chuyện buôn bán của Ngũ thiếu gia. Ngài cứ yên tâm đem chuyện buôn bán giao cho lão nô.
Nhìn Hàn Trung, Hàn Mạc một cảm giác rất kiên định. Người này làm cho người đối diện cảm giác rất rõ ràng hắn là một người rất cẩn thận.
- Trung thúc!
Hàn Mạc kéo tay Hàn Trung, mỉm cười ngọt ngào. Giọng nói của hắn vô cùng thân thiết:
- Chuyện mua bán này đành làm phiền người vậy!
Hàn Trung không bởi vì lễ ngộ của Hàn Mạc mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh(được ưu ái mà khiếp sợ). Hắn lộ vẻ trấn định, giọng nói đầy cung kính:
- Ngũ thiếu gia yên tâm, trừ phi mạng lão nô không còn, nếu không lão nô nguyện trung thành suốt đời với Ngũ thiếu gia.
Hàn Mạc rất hài lòng gật đầu.
Hàn Huyền Xương nếu lựa ra người như vậy, tự nhiên đã i trải qua quá trình lựa chọn cẩn thận.
Độ trung thành của Hàn Trung không cần phải nghi ngờ. Trừ cái đó ra, hắn làm việc cũng cực kì chu đáo. Hàn Huyền Xương hiển nhiên đã cấp cho nhi tử của mình một trợ thủ vô cùng đắc lực.
- Trung thúc! Nếu muốn tiến hành buôn bán, thì cần có bao nhiêu bạc?
Hàn Mạc hỏi.
Hàn Trung không chút do dự, tựa hồ trước đó đã nghĩ kỹ mọi việc cần thiết, hắn đáp:
- Ngũ thiếu gia, buôn bán mặc dù đã có khung giá, nhưng cái đó chỉ là khung giá của trước đây. Chúng ta hiện tại chuẩn bị yên lặng mở một gian hàng nhỏ mua bán châu báu ở Tam Hợp Nhai thì những vật chuẩn bị cần thiết đại khái tốn hết ba trăm lượng bạc. Mặt khác Ngũ thiếu gia là buôn bán trên biển, đến lúc đó hàng hóa hai bên sẽ rất nhiều. Cho nên không thể trực tiếp vận chuyển đến Tam Hợp Nhai để giao hàng được, thậm chí tại bờ biển sẽ phải giao dịch với cửa hàng Quan thị. Đến lúc đó sẽ phải ghi lại sổ sách, cho nên còn cần phải có ít nhất bốn tiên sinh có thể tin tưởng được đảm nhận việc ghi chép. Mặc khác lại phải tìm kiếm một số hỏa kế(người làm thuê) giỏi giang, mỗi tháng tiền công đại khái cần khoảng hai ba mươi lượng bạc. Tam lão gia đã nói, mấy thứ này đều phải do bản thân Ngũ thiếu gia chi!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Đương nhiên phải như vậy. Trung thúc, sau này Tiểu Ngũ còn cần người chiếu cố nhiều hơn a!
Hắn lúc này thoạt nhìn qua giống như một tiểu nam hài hiểu chuyện. Nhưng mà Hàn Trung biết, tiểu nam hài này cũng không phải là nhân vật đơn giản, hắn có thể vén lên một con đường biển to lớn như vậy thì không phải những tên hoàn khố đệ tử làm được.
- Ngũ thiếu gia yên tâm, lão nô sẽ hết sức hoàn thành trách nhiệm của mình.
Hàn Trung không hề vì Hàn Mạc tuổi còn trẻ mà cố tình làm chậm trễ công việc, hết thảy thái độ từ trên xuống dưới đều là bộc nhân nhân đối với chủ tử.
Hàn Mạc rút ra một chồng ngân phiếu đưa cho Hàn Trung:
- Trung thúc, đây là một ngàn lượng. Nên làm những chuyện gì, người hiểu nhiều hơn ta. Cái này ta sẽ không hỏi nhiều nữa.
Hàn Trung nhận lấy ngân phiếu. Hắn không chút nhiều lời, bỏ vào trong ngực nói:
- Vâng! Ngũ thiếu gia nếu không còn phân phó gì, lão nô ta sẽ đi an bài mấy chuyện này ngay bây giờ, nếu như thuận lợi thì...ba ngày sau có thể bắt đầu khai trương buôn bán.
- Ta rất mong đợi điều đó!
Hàn Mạc cười híp mắt nói.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Di nương! Nếu có chuyện gì cần phân phó, xin người cứ nói, con sẽ đi làm ngay.
Ánh mắt Bích di nương long lanh như nước, nhìn Hàn Mạc đầy ôn nhu hỏi:
- Mạc Nhi, ta nghe phu nhân nói, con chuẩn bị buôn bán trên biển hả? Có đúng không?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Đúng là có chuyện này.
Bích di nương nhẹ nhàng mỉm cười, nàng cười thật đẹp, nụ cười trong suốt mà thanh thuần.
- Đây là ngân phiếu hai nghìn lượng.
Bỗng nhiên Bích di nương rút ra một xấp ngân phiếu từ trong tay áo đưa cho Hàn Mạc, ôn nhu nói:
- Ta nghe nói Tộc hội không được thuận lợi, các trưởng lão không đồng ý cho con lấy bạc công. Con cần làm đại sự không thể để thiếu bạc được, trước tiên con cứ cầm tạm khoản này để ứng phó đi. Ta đây cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, con nhận lấy, nếu như không đủ ta sẽ tiếp tục nghĩ cách?
Hàn Mạc lùi ra sau một bước, xua xua tay. Hắn nghiêm mặt nói:
- Di nương, đây....bạc này con không thể nhận được!!!
Hắn đương nhiên biết, đây là toàn bộ của cải để dành của Bíchdi nương.
Số tiền này bao gồm phần tiền riêng của Bích di nương cùng của hồi môn mà khi được gả tới đây nàng mang theo. Ngoài ra là phần bạc trong phủ trả theo lệ cùng với bạc Hàn Huyền Xương lâu lâu ban thưởng. Mỗi tháng theo lệ Bích Di nương có mười lượng bạc, trừ đi chi tiêu cho bản thân thì nàng còn dư lại hơn phân nửa.
Bích Di nương là người cực kì tiết kiệm. Hơn nữa, nàng cũng không thích trang điểm, trang phục cũng rất bình thường. Mị lực của bản thân nàng cho dù không có y phục đẹp cũng vẫn có thể ăn đứt vô số mỹ nhân.
Thành thục kín đáo, ôn nhu thiện lương, tỉ mỉ cẩn thận. Có thể nói nàng chính là một nữ nhân tuyệt vời.
Hai nghìn lượng bạc này chính là toàn bộ tài sản riêng của nàng. Nói cách khác, nếu như ngày sau có xảy ra đại sự gì thì số bạc này chính là cứu tinh của nàng. Nhưng hôm nay nàng lại không chút do dự nào lấy ra đưa hết cho Hàn Mạc, làm sao mà hắn không khiếp sợ cho được.
Hắn đương nhiên biết, Bích Di nương làm như vậy chẳng khác nào muốn cùng chung một con thuyền với hắn. Thậm chí có thể xem như chặn hết đường lui của mình.
Số bạc này, hắn hiển nhiên không thể nhận.
Bích di nương thấy Hàn Mạc không nhận, khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ của nàng nhất thời ảm đạm. Nàng khe khẽ thở dài, không nói thêm lời nào, lặng lẽ xoay người đi vào phòng trong.
Hàn Mạc sửng sốt, vội hỏi:
- Di nương, người...người làm sao vậy?
Bước chân Bích di nương dừng lại nhưng nàng vẫn không quay đầu lại, lưng vẫn hướng về phía Hàn Mạc. Thân thể nóng bỏng khẽ run lên, thanh âm của nàng lạnh nhạt dị thường:
- Mạc Nhi, mấy ngày trước đây con còn nói sẽ bảo vệ ta cùng Thấm nhi. Nhưng cho đến bây giờ, ta mới biết được trong lòng con không hề xem ta như người thân trong nhà.
Hàn Mạc nóng nảy vội hỏi:
- Di nương, tại sao người lại nói như vậy? Lời nói lần trước của con tuyệt đối không phải hư ngôn, không phải là chỉ nói cho có. Con luôn luôn muốn người trở thành người thân nhất của con. Sao lại có thể không xem người như người trong nhà được chứ? Di nương, người đừng hiểu lầm a!
Bích di nương vẫn không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói:
- Thế tại sao số bạc kia của ta, con lại không nhận? Người ta thường nói người trong một nhà luôn hoạn nạn có nhau. Hôm nay ngươi gặp khó khăn, Di nương muốn giúp con cũng không được hay sao? Con bây giờ không chịu tiếp nhận sự trợ giúp của ta, thì làm sao sau này ta dám nhận tình cảm của con, chấp nhận sự trợ giúp đỡ của con chứ?
Hàn Mạc thở dài, không nghĩ tới di nương lại mẫn cảm như thế…!!! Hắn cười khổ nói:
- Di nương, số bạc này là tiền để dành của người. Việc làm ăn của Mạc Nhi nói trắng ra chính là cuộc phiêu lưu rất nhiều nguy hiểm.
- Có nguy hiểm thì người một nhà lại càng phải chung vai gánh vác mới đúng chứ!
Giọng nói của Bích di nương rất kiên định.
Hàn Mạc bất đắc dĩ nói:
- Nhưng mà bạc của con cũng đã đủ để con thoải mái làm việc rồi.
- Mạc Nhi, con làm đại sự thì trong tay cần phải có thật nhiều bạc, chung quy sẽ vững tâm hơn nhiều.
Bích di nương nhẹ nhàng nói:
- Ta cùng lão gia, phu nhân đều có chung một tâm tư là mong chờ tiền đồ của con, trông mong con có thể làm nên đại sự. Tuổi của con mặc dù chưa lớn, nhưng tâm tư thông tuệ. Hơn nữa làm việc không tùy tiện giống huynh đệ bình thường, cho dù gặp nguy hiểm cuối cùng cũng đủ sức vượt qua được.
Những lời nói ngọt ngào đó chạy vào tai Hàn Mạc khiến trong lòng hắn cảm thấy thoải mái không nói nên lời. Hắn cảm nhận được Bích di nương thật sự là người thấu hiểu, ánh mắt vô cùng tinh tế.
Hắn biết lần này Đại tông chủ cùng người nhà đều xuất ra những khoản tiền khổng lồ để trợ giúp mình làm đại sự. Thứ nhất chính là nguyên do tình cảm ruột thịt. Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất, có lẽ đúng như lời Bích di nương nói, bản thân mình ngày thường thông minh lanh lợi, hơn nữa làm việc cũng rất có chừng mực. Trong mắt người nhà, có lẽ cảm giác được đấy là một hài tử làm được chuyện lớn, nên lúc này mới có can đảm xuất bạc nhiều như thế.
Tất cả mọi người không đem đạo lý này nói ra nhưng Bích Di nương nhẹ nhàng nói ra, càng làm cho Hàn Mạc có thêm cảm giác tự tin hơn rất nhiều. Trong đầu hắn bây giờ luôn tự nhủ rằng mình không thể làm hổ thẹn với người thân được.
- Đã như vậy, Mạc Nhi đành phải cung kính tòng mệnh!
Hàn Mạc bất đắc dĩ cười khổ nói.
Nếu thật sự không nhận, chỉ sợ Bích di nương tức giận thật sự, nàng sẽ cho rằng mình không đem nàng trở thành người thân trong nhà.
Nói cho cùng, ngày sau Hàn Mạc có nhiều khả năng sẽ đảm nhiệm chức vị gia chủ. Bích di nương tin tưởng Hàn Mạc sẽ bảo vệ tốt cho nàng. Nếu như hắn nhận bạc, Bích di nương lại càng tin tưởng vào chuyện này hơn. Nhưng nếu như như hắn không nhận bạc thì trong lòng nàng nhất định sẽ đau đớn, thậm chí đối với tương lai nàng sẽ cảm thấy vô cùng mờ mịt cùng thất vọng.
Vì sự ký thác cùng hi vọng trong lòng Bích di nương, cuối cùng Hàn Mạc phải nhận lấy ngân phiếu của nàng.
Trong lúc nhận xấp ngân phiếu kia, Hàn Mạc thấy rõ ràng trong đôi mắt long lanh của Bích di nương xẹt qua một tia giảo hoạt. Dù nhắm mắt hắn cũng hiểu được, Bích di nương tức giận như vậy thực ra chỉ là cố ý làm bộ thôi, nàng làm như vậy chỉ vì muốn Hàn Mạc phải nhận lấy ngân phiếu.
Thì ra nữ nhân có hiền lành ôn nhu tới đâu, cũng có lúc gạt người. Đây có lẽ là thiên phú của nữ nhân, mà nữ nhân càng xinh đẹp thì thiên phú này lại càng phát huy càng hiệu quả hơn.
Bích di nương là lừa gạt có thiện ý.
Lúc Hàn Mạc rời đi, bỗng nhiên Bích di nương nhớ đến lần trước hắn không mang đi Ti Mộng Yên Chi. Trên mặt có chút nóng rần lên, nàng nói:
- Mạc Nhi, vật lần trước con lưu lại, ta đã giúp con thu thập. Hiện tại con cầm đi đi.
Nói xong nàng cầm lấy đưa tới cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc vẫn chưa hồi phục tinh thần, hắn thuận miệng nói:
- À! Di nương giữ lại cho bản thân dùng đi, con vẫn còn mà.
Sau đó trong đầu hắn còn nghĩ tới chuyện khác liền thi lễ với nàng rồi lui xuống. Chờ đến khi Bích di nương kịp phản ứng thì đã không còn thấy bóng dáng hắn nữa.
Bích di nương nghĩ lại lời nói của hắn, gương mặt bỗng đỏ lên. Nàng cắn chặt răng, nhẹ nhàng dậm chân.
Giữ lại cho bản thân dùng? Cứ nghĩ lại lời này nàng lại thấy xấu hổ, thẹn thùng.
.......
Trong tay có bạc rồi, Hàn Mạc cũng không quá nóng lòng đi cửa hàng Quan thị. Hắn hiểu rõ việc gì cũng phải có trước có sau. Hiện tại việc cần làm của bản thân chính là mở một gian mậu dịch do mình đứng sau thao túng. Mà cửa hàng mậu dịch này cần nhất chính là một người luôn trung thành và tận tâm với mình.
Thế gia không tham dự vào việc buôn bán. Quy củ này cũng tồn tại ở Hàn gia, nhưng không phải tất cả họ Hàn đều không thể buôn bán.
Nếu gọi là Hàn tộc thế gia thì chủ yếu là những đệ tử trực hệ của Hàn Thiên Nhai trở xuống, cùng với hậu nhân huynh đệ Hàn Thiên Nhai. Giống như Đại tông chủ cùng Nhị Tông chủ đều là đời sau trực hệ Hàn Thiên Nhai. Rồi đến bảy vị trưởng lão, đều là đời sau của huynh đệ chí thân Hàn Thiên Nhai năm đó. Đó cũng chính là những ghi chép thuộc về Hàn tộc thế gia được ghi vào trong gia phổ chính thống.
Những họ Hàn khác ở Đông Hải Quận đều là những chi hoặc nhánh của Hàn tộc, tổ tiên xa có lẽ cũng là huynh đệ của Hàn Thiên Nhai. Nhưng đến hiện giờ chỉ là tộc nhân bên ngoài Hàn tộc, không được xem là đệ tử thế gia. Nói cách khác, những tộc nhân họ Hàn này có thể làm chuyện buôn bán được.
Giống như Hàn Thập Tam bán cho Hàn Mạc thanh Huyết Đồng Âm Dương Côn cũng là tộc nhân ở bên ngoài. Còn có nhiều cửa hàng của Hàn gia mà Hàn tộc thế gia đứng sau điều khiển, nhưng người điều hành chính là những tộc nhân ưu tú được tuyển chọn từ bên ngoài.
Cho dù là Hàn Mạc lén xây dựng Hắc Báo thì bao gồm cả Hàn Thanh hết thảy đều là tộc nhân bên ngoài.
Tộc nhân bên ngoài đối với Hàn tộc thế gia vô cùng kính sợ. Dù sao thì trong số cửu đại thế gia có họ Hàn, đó chính là vinh quang cho cả gia tộc Hàn thị. Trong mấy trăm vạn con dân Yến quốc, cho dù là đệ tử bên ngoài Hàn tộc cũng đề nhận được sự tôn trọng không khác gì trong dòng họ thế gia.
Bọn họ cần một đại diện như vậy đồng thời họ cũng đem hết toàn lực để duy trì sự tồn tại của đại diện đó.
.......
Hàn Mạc còn chưa bắt đầu tìm người thì Hàn Huyền Xương đã đem người hắn cần tới ngay trước mặt hắn.
Đây là một người trung niên thấp và gầy, bất quá tuổi trên dưới bốn mươi. Diện mạo của hắn cũng thật thà đàng hoàng, nếu không phải trong con ngươi hắn tràn đầy vẻ khôn khéo thì rất khó xếp hắn vào dạng người buôn bán được.
- Lão nô là Hàn Trung, theo phân phó của Tam lão gia đến bái kiến Ngũ thiếu gia.
Thanh âm của vị trung niên này rất trầm ổn, lộ ra vẻ cung kính:
- Ngũ thiếu gia nếu tin tưởng, lão nô nguyện ý xử lý chuyện buôn bán của Ngũ thiếu gia. Ngài cứ yên tâm đem chuyện buôn bán giao cho lão nô.
Nhìn Hàn Trung, Hàn Mạc một cảm giác rất kiên định. Người này làm cho người đối diện cảm giác rất rõ ràng hắn là một người rất cẩn thận.
- Trung thúc!
Hàn Mạc kéo tay Hàn Trung, mỉm cười ngọt ngào. Giọng nói của hắn vô cùng thân thiết:
- Chuyện mua bán này đành làm phiền người vậy!
Hàn Trung không bởi vì lễ ngộ của Hàn Mạc mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh(được ưu ái mà khiếp sợ). Hắn lộ vẻ trấn định, giọng nói đầy cung kính:
- Ngũ thiếu gia yên tâm, trừ phi mạng lão nô không còn, nếu không lão nô nguyện trung thành suốt đời với Ngũ thiếu gia.
Hàn Mạc rất hài lòng gật đầu.
Hàn Huyền Xương nếu lựa ra người như vậy, tự nhiên đã i trải qua quá trình lựa chọn cẩn thận.
Độ trung thành của Hàn Trung không cần phải nghi ngờ. Trừ cái đó ra, hắn làm việc cũng cực kì chu đáo. Hàn Huyền Xương hiển nhiên đã cấp cho nhi tử của mình một trợ thủ vô cùng đắc lực.
- Trung thúc! Nếu muốn tiến hành buôn bán, thì cần có bao nhiêu bạc?
Hàn Mạc hỏi.
Hàn Trung không chút do dự, tựa hồ trước đó đã nghĩ kỹ mọi việc cần thiết, hắn đáp:
- Ngũ thiếu gia, buôn bán mặc dù đã có khung giá, nhưng cái đó chỉ là khung giá của trước đây. Chúng ta hiện tại chuẩn bị yên lặng mở một gian hàng nhỏ mua bán châu báu ở Tam Hợp Nhai thì những vật chuẩn bị cần thiết đại khái tốn hết ba trăm lượng bạc. Mặt khác Ngũ thiếu gia là buôn bán trên biển, đến lúc đó hàng hóa hai bên sẽ rất nhiều. Cho nên không thể trực tiếp vận chuyển đến Tam Hợp Nhai để giao hàng được, thậm chí tại bờ biển sẽ phải giao dịch với cửa hàng Quan thị. Đến lúc đó sẽ phải ghi lại sổ sách, cho nên còn cần phải có ít nhất bốn tiên sinh có thể tin tưởng được đảm nhận việc ghi chép. Mặc khác lại phải tìm kiếm một số hỏa kế(người làm thuê) giỏi giang, mỗi tháng tiền công đại khái cần khoảng hai ba mươi lượng bạc. Tam lão gia đã nói, mấy thứ này đều phải do bản thân Ngũ thiếu gia chi!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Đương nhiên phải như vậy. Trung thúc, sau này Tiểu Ngũ còn cần người chiếu cố nhiều hơn a!
Hắn lúc này thoạt nhìn qua giống như một tiểu nam hài hiểu chuyện. Nhưng mà Hàn Trung biết, tiểu nam hài này cũng không phải là nhân vật đơn giản, hắn có thể vén lên một con đường biển to lớn như vậy thì không phải những tên hoàn khố đệ tử làm được.
- Ngũ thiếu gia yên tâm, lão nô sẽ hết sức hoàn thành trách nhiệm của mình.
Hàn Trung không hề vì Hàn Mạc tuổi còn trẻ mà cố tình làm chậm trễ công việc, hết thảy thái độ từ trên xuống dưới đều là bộc nhân nhân đối với chủ tử.
Hàn Mạc rút ra một chồng ngân phiếu đưa cho Hàn Trung:
- Trung thúc, đây là một ngàn lượng. Nên làm những chuyện gì, người hiểu nhiều hơn ta. Cái này ta sẽ không hỏi nhiều nữa.
Hàn Trung nhận lấy ngân phiếu. Hắn không chút nhiều lời, bỏ vào trong ngực nói:
- Vâng! Ngũ thiếu gia nếu không còn phân phó gì, lão nô ta sẽ đi an bài mấy chuyện này ngay bây giờ, nếu như thuận lợi thì...ba ngày sau có thể bắt đầu khai trương buôn bán.
- Ta rất mong đợi điều đó!
Hàn Mạc cười híp mắt nói.