Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
-Dù sao chúng ta vẫn là đồng minh với người Khánh Quốc, nếu chúng ta chỉ bao vây mà không tấn công, nhất định sẽ có kẻ bàn ra tán vào. Ngay cả lê dân trăm họ của Yến Quốc chúng ta chỉ sợ cũng sẽ bất mãn. Cũng sẽ có người lấy cớ nói chuyện chúng ta bao vây mà không tấn công để đòi quyền lợi cho Khánh Quốc. Không cần biết bọn họ có thực sự hàng hay không, nhưng cách này chúng ta nhất định phải làm.
Hàn Huyền Linh gật gật đầu, nói:
-Đúng là có biện pháp như thế. Chúng ta phái người vào thành chiêu hàng. Nếu người Ngụy Quốc vẫn còn có người sáng suốt, nhất định sẽ không cự tuyệt ngay, mà chậm rãi kéo dài thời gian, tạm thời dốc sức đối phó với người Khánh Quốc.
-Bọn họ muốn kéo dài thời gian, thì chỉ sợ sẽ không tùy tiện thả sứ giả vào thành của chúng ta.
Hạ Hầu Đức nhíu mày, nói:
-Giao binh giữa hai nước quy định sẽ không chém sứ thần, nhưng có lẽ bọn họ sẽ tạm thời cầm tù sứ giả của chúng ta.
Hàn Mạc cười, nói:
-Đây đúng là điều chúng ta cần. Ngụy Quốc chỉ cần không từ chối ngay, giữ sứ thần Đại Yến ta ở trong thành thì chúng ta càng có lý do trì hoãn chuyện tấn công thành!
Mọi người nghe vậy, đều cười rộ lên.
Hàn Huyền Linh chợt nghiêm nghị, hỏi:
-Đại tướng quân, ngài định phái ai vào thành chiêu hàng?
Tức thì một gã Chỉ huy sứ đứng dậy, nói:
-Đại tướng quân, xin cho mạt tướng đi!
Hàn Mạc tán thưởng nhìn người nọ, cười nói:
-Chúng ta đều là quân nhân, đều là những binh sĩ chiến đấu anh dũng. Nếu nói một chọi một thì chúng ta rất dũng mãnh, có điều chuyện chiêu hàng này cần phải là người có tài ăn nói, nói có sách, mách có chứng. Ngươi có đọc nhiều sách không?
Vị Chỉ huy sứ kia xấu hổ cười, xoa gáy, nói:
-Mạt tướng…Mạt tướng đã từng học hai năm ở trường tư!
Mọi người đều cười vang. Khổng Phi cười ha ha, nói:
-Đại tướng quân, mạt tướng từng học một năm. Sau đó, phu tử nói mạt tướng không cần phải đọc sách nữa. Mạt tướng liền bỏ văn theo võ, giờ một chữ không biết luôn.
Hàn Mạc cười, nói:
-Chính vì thế chúng ta đều không thể vào thành được. Muốn làm nhiệm vụ chiêu hàng, ta chỉ có thể chọn một văn nhân nhanh mồm nhanh miệng đi mới xong. Nhưng thường thì thân phận của người phụ trách văn thư lại quá thấp, cũng không thích hợp. Ai. Chư vi có tiến cử người nào không?
Chư tướng tức thì đều ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời đại trướng chìm trong yên tĩnh.
Một lát sau, Tần Lạc mới nói:
-Đại tướng quân, nếu thật sự cần một người như vậy, trong đại quân của chúng ta quả thật cũng có một vị. Có điều….
-Ngươi nói đến ai?
-Khương Ngự sử!
-Khương Tư Nguyên ư?
-Đúng vậy!
Tần Lạc nói:
-Có điều hiện giờ Khương đại nhân đang phụ trách lương thảo, chỉ sợ không đi được.
-Được, chọn gã đi.
Hàn Mạc lại cười, nói:
-Khương Ngự sử nhanh mồm nhanh miệng, lại từng khẩn thiết xin được tận trung báo quốc. Hiện giờ trong quân Tây Bắc lại chẳng có ai có học thức hơn gã. Để gã vào thành làm sứ giả chiêu hàng, nói không chừng sẽ có kỳ tích xuất hiện cũng nên, biết đâu thật sự có thể thuyết phục Ngụy đế đầu hàng.
Hắn nghiêm mặt, nói:
-Truyền lệnh của bản tướng, Khương Tư Nguyên làm sứ giả Yến quân, tới kinh thành, chiêu hàng người Ngụy!
Hắn đứng dậy, nói:
-Đêm đã khuya, hôm nay chỉ bàn đến đây thôi. Mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai thẳng tiến đến Ngụy quận!
Các tướng đều đứng dậy, cáo lui.
Hàn Mạc gọi Khổng Phi lại, nói:
-Khổng Tổng binh, ngươi cứ ở lại đã, bản tướng có chuyện muốn bàn riêng với ngươi!
Khổng Phi sửng sốt, dừng chân, quay trở lại.
Sau khi các tướng cùng ra rồi, Hàn Mạc mới chỉ vào một cái ghế, nói:
-Khổng Tổng binh, ngồi đi!
Khổng Phi chắp tay vái, ngồi xuống.
Hàn Mạc rời khỏi vị trí ghế chủ tướng, ngồi đối diện với Khổng Phi. Hắn tựa người lên ghế, chăm chú nhìn y, nói:
-Khổng Tổng binh, nghe nói người là người Hội Kê?
Khổng Phi gật đầu, nói:
-Mạt tướng là người Hội Kê, huyện Vũ Dương!
Hàn Mạc lại cười, nói:
-Lúc trước, vì sao Khổng Tổng binh lại tòng quân?
Khổng Phi thoáng ngạc nhiên, không biết vì sao hôm nay Hàn Mạc lại có hứng hỏi mấy chuyện này, nhưng vẫn cung kính đáp:
-Khởi bẩm Đại tướng quân, mạt tướng từ khi còn bé có học một năm ở trường tư, chỉ có điều tính tình không tốt, không có hứng thú với văn thơ. Sau mạt tướng rời khỏi trường tư đó, bỏ văn theo võ. Khi còn trẻ, mạt tướng đã từng làm một gã hộ viện trong phủ đệ của trưởng lão Tiêu tộc. Sau này lại được trưởng lão coi trọng, cử làm Tổng lĩnh hộ viện. Sau khi Tiêu Đại tướng quân tiếp quản quân Tây Bắc, Hội Kê có nhiều con cháu tòng quân. Trưởng lão cũng tiến cử mạt tướng đến Tây Bắc. Vận khí của mạt tướng lại khá tốt, lại được Tiêu Đại tướng quân giữ lại. Kể từ đó, mạt tướng luôn ở trong quân đội cho đến ngày hôm nay.
Hàn Mạc gật đầu, nói:
-Nói như thế, chắc Khổng Tổng binh có được ngày hôm nay cũng là nhờ gia tộc họ Tiêu?
Ánh mắt Khổng Phi sáng lên kỳ lạ, y nghiêm mặt, nói chắc chắn:
-Đại tướng quân, gia tộc họ Tiêu đúng là có ân với Khổng Phi thật, Tiêu Đại tướng quân đúng là có ân dạy dỗ, dẫn dắt mạt tướng. Ân tình này, cả cuộc đời Khổng Phi đều không thể quên nổi. Nhưng mười mấy năm qua, Khổng Phi chịu ơn dạy bảo sâu nặng của Đại tướng quân, cũng biết được cái gì gọi là công, cái gì gọi là tư, tuyệt đối sẽ không vì chuyện riêng mà ảnh hưởng việc công.
Hàn Mạc hỏi mấy câu vừa rồi, Khổng Phi đã tóm lại được hắn chắc hẳn đang nghi ngờ gì đó.
Y biết rõ Hàn tộc và Tiêu tộc luôn ở thế như nước với lửa. Hàn Mạc hiện giờ đã có căn cơ vững chắc trong quân Tây Bắc, liệu có phải hắn sẽ bắt đầu thanh trừ người cũ không?
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
-Khổng Tổng binh không cần xúc động như thế, bản tướng chỉ tùy tiện hỏi thế thôi.
Dừng một chút, hắn lại hỏi:
-Khổng Tổng binh, lần trước bản tướng dẫn bốn nghìn huynh đệ đi vào quận Sơn Nam, chặn đánh Tư Mã Hạo Nguyệt. Nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy bọn họ bày ra từ trước, gần như toàn quân đều bị tiêu diệt. Chuyện này chắc ngươi đã biết?
Khổng Phi gật đầu, nói:
-Mạt tướng biết.
-Bản tướng không giấu dì ngươi, bản tướng vẫn luôn hoài nghi có người bán đứng bản tướng và mấy ngàn huynh đệ kia.
Hàn Mạc sẵng giọng nói:
-Nhờ có ông trời phù hộ, bản tướng mới may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, thậm chí còn bắt sống được Tư Mã Hạo Nguyệt đưa về. Vốn dĩ ta phải hỏi cung, moi tin tức từ miệng Tư Mã Hạo Nguyệt, nhưng khi bản tướng vội vã trở về, gã lại tự sát đầy bí ẩn. Chuyện này chắc ngươi cũng đã biết!
-Đúng vậy!
Sắc mặt Khổng Phi thoáng vẻ khó coi.
Hàn Mạc nhìn chằm chằm Khổng Phi, chậm rãi hỏi:
-Vậy thì ngươi nói cho bản tướng biết, đêm đó khi Tư Mã Hạo Nguyệt tự sát, có thật ngươi đi vào trong doanh trướng nhốt gã hay không?
Khổng Phi nắm chặt tay lại, run người, nhìn chằm chằm Hàn Mạc. Y trầm giọng nói:
-Đại tướng quân, lẽ nào ngài nghi ngờ chuyện Tư Mã Hạo Nguyệt chết có can hệ đến mạt tướng?
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
-Ngươi có can hệ đến cái chết của Tư Mã Hạo Nguyệt hay không, giờ bản tướng không muốn nói đến. Bản tướng chỉ hỏi ngươi, đêm đó vì sao ngươi đi vào trong trướng của Tư Mã Hạo Nguyệt?
Cơ mặt Khổng Phi giật giật, y trầm ngâm, cuối cùng nói:
-Là Vạn Sĩ Thanh dụ mạt tướng tới.
-Vạn Sĩ Thanh?
Hàn Mạc không chút biến sắc?
-Ngươi nói rõ ra xem?
-Hôm đó, Vạn Sĩ Thanh tìm mạt tướng uống rượu, nói là mấy ngày qua gã đã thẩm vấn Tư Mã Hạo Nguyệt, điều tra xem Đại tướng quân đang ở đâu để đưa người đi cứu viện, nhưng tên Tư Mã Hạo Nguyệt một câu cũng không nói, gã không khai thác được tin gì hết.
Khổng Phi nắm tay lại, nói:
-Gã thở vắn than dài, ra vẻ không biết làm sao. Hôm ấy, mạt tướng đã uống khá nhiều rượu, nhất thời nóng nảy, nói gã không cần lo lắng, để mạt tướng đi thẩm vấn cho. Mạt tướng cứ như vậy nửa say nửa tỉnh đi vào trong trướng nhốt Tư Mã Hạo Nguyệt.
Y nhìn Hàn Mạc, thấy hắn không nói lời nào, lại nói tiếp:
-Sau khi mạt tướng đi vào, thẩm vấn một hồi, thậm chí còn đấm đá mấy quyền rồi, nhưng Tư Mã Hạo Nguyệt vẫn trơ trơ như đá, nửa câu cũng không nói. Mạt tướng không biết làm sao nữa, đành phải bỏ về. Lúc đó khi mạt tướng trở về trướng để ngủ đã buổi đêm, Hàn Tướng quân đã đề xuất ngày ra binh. Thế nên ngày hôm sau, mạt tướng cũng không để ý gì đến chuyện của gã nữa. Cho đến đêm xuống, mạt tướng mới nghe nói Tư Mã Hạo Nguyệt tự sát mà chết, có điều lúc đó, mạt tướng cũng bận rộn quân vụ, toàn quân xuất phát, nên cũng không nghĩ nhiều.
Y nhìn Hàn Mạc, nghiêm nghị nói:
-Đại tướng quân, mạt tướng không cần biết ngài có tin hay không nhưng chuyện Tư Mã Hạo Nguyệt chết không có chút nào liên quan đến mạt tướng hết. Mạt tướng quả thật có đánh gã, nhưng quyền cước cũng chỉ có chừng mực, chỉ đủ trầy da xước thịt gã, tuyệt đối không thể có chuyện mất mạng được!
Hàn Mạc vuốt cằm, ánh mắt sắc bén, hắn thản nhiên nói:
-Nhưng nghe Vạn Sĩ Thanh nói thì trước khi Tư Mã Hạo Nguyệt tự sát, chỉ có duy nhất ngươi đi vào. Hơn nữa, Tư Mã Hạo Nguyệt bị trói theo lối vạn hoa kết, vốn dĩ không thể tự mình tháo được dây thừng, chắc chắn phải có người cởi trói giúp gã, thế nên gã mới có cơ hội tự sát.
Khổng Phi đứng lên, lạnh lùng nói:
-Đại tướng quân minh xét cho, Vạn Sĩ Thanh ngậm máu phun người. Khổng Phi ta vì sao phải làm như thế?
-Giết người bịt miệng!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Nếu là ngươi bán đứng bản tướng, âm thầm câu kết với Tư Mã Hạo Nguyệt, chắc chắn ngươi sẽ lo lắng sau khi bản tướng thoát thân rồi sẽ moi được tin tức từ miệng gã. Tư Mã Hạo Nguyệt chưa chắc đã nói, nhưng thực sự không thể nói chuyện thì chỉ có người chết mà thôi!
Khổng Phi mắt đỏ hoe, run rẩy, hai tay nắm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh. Y lạnh lùng nói:
-Đại tướng quân, Vạn Sĩ Thanh vu cáo ta. Ta muốn giết chết gã!
-Giết gã?
Hàn Mạc than nhẹ một tiếng:
-Gã có ngậm máu phun người hay không, ta không nói, nhưng những gì gã nói không phải là không có lý. Hơn nữa, còn có thủ vệ chứng minh từ khi đêm xuống chỉ có mình ngươi đi vào trong trướng. Ngươi nói Vạn Sĩ Thanh dụ ngươi đi thẩm vấn Tư Mã Hạo Nguyệt, nhưng ai có thể làm chứng cho ngươi đây? Vạn Sĩ Thanh nếu phủ nhận, thì ngươi lấy ai làm chứng cho ngươi?
Khổng Phi ngẩn ra, mặt mày xám xịt lại, hết sức khó coi. Một lúc lâu sau, y mới cười khổ, nói:
-Mạt tướng không có ai làm chứng cho cả. Gã tìm mạt tướng uống rượu, mạt tướng làm sao nghĩ ra gã có ý đồ khác. Lúc ấy, cũng chỉ có hai người bọn ta, không có người thứ ba nào làm chứng cả.
-Gã có người làm chứng, ngươi lại không có ai. Hơn nữa, so với gã, ngươi lại có khả năng bán đứng bản tướng hơn.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
-Nếu chuyện này đồn ra ngoài, bản tướng tin rằng, mười người có đến chín người sẽ nghi ngờ ngươi!
Khổng Phi chán nản ngồi xuống, thở dài:
-Đại tướng quân, nói như thế, ngài cũng hoài nghi mạt tướng bán đứng ngài?
Hàn Mạc nhìn y, không nói gì.
Khổng Phi cười khổ, nói:
-Đại tướng quân, mạt tướng nói thật với ngài, lúc trước mạt tướng quả thực không có cảm tình với ngài, cũng từng hoài nghi tại sao Tiêu Đại tướng quân lại đột ngột biến mất như thế? Nhưng vì ngài có binh phù Đại tướng quân trong tay, nên mạt tướng tin tưởng binh phù này nhất định là do Tiêu Đại tướng quân đích thân giao cho ngài. Nếu ngài ấy đã giao binh phù cho ngài, hiển nhiên phải có suy tính cẩn thận. Mạt tướng là người công tư rõ ràng. Mười mấy năm qua, mạt tướng lại được Đại tướng quân dạy bảo, biết được một đại tướng biên ải thì nên bảo vệ quốc gia mình như thế nào, nhất định không được có ý nghĩ vị kỷ, phải giữ kỷ luật nghiêm minh.
Hàn Mạc nghe vậy, ngồi yên không nói gì.
Khổng Phi ngẩng đầu, nhìn Hàn Mạc:
-Ngài có binh phù trong tay thì là Đại tướng quân quân Tây Bắc. Hơn nữa, Đại tướng quân ngài dẫn dắt Yến quân chúng ta liên tục đại thắng, dương uy cho quốc gia chúng ta, Khổng Phi ta thực sự rất khâm phục ngài. Quân Tây Bắc ta phải có được chủ soái như ngài. Mạt tướng cũng đã thầm quyết định, nhất định sẽ làm bộ hạ của Đại tướng quân, vì Đại Yến ta mà chinh chiến, cũng vì chính mạt tướng mà tạo dựng công lao sự nghiệp. Tuy rằng gia tộc của Đại tướng quân có ân oán với gia tộc Tiêu thị của ta, nhưng là quân nhân, chuyện tranh đấu trong triều đình không quan hệ đến ta. Còn chuyện bán đứng Đại tướng quân, mạt tướng chưa từng nghĩ tới, càng không làm như thế. Đại tướng quân có thể không tin mạt tướng, nhưng mạt tướng không hổ thẹn với lương tâm mình.
Y chợt rút đao bên hông ra, nhìn Hàn Mạc, nói:
-Mạt tướng có thể lấy cái chết chứng minh cho sự trong sạch của bản thân, nhưng Đại tướng quân nhất định phải đề phòng Vạn Sĩ Thanh. Người bán đứng Đại tướng quân chắc chắn là Vạn Sĩ Thanh!
Nói đến đây, Khổng Phi không nói thêm gì nữa, giơ đao kề sát cổ.
-Dù sao chúng ta vẫn là đồng minh với người Khánh Quốc, nếu chúng ta chỉ bao vây mà không tấn công, nhất định sẽ có kẻ bàn ra tán vào. Ngay cả lê dân trăm họ của Yến Quốc chúng ta chỉ sợ cũng sẽ bất mãn. Cũng sẽ có người lấy cớ nói chuyện chúng ta bao vây mà không tấn công để đòi quyền lợi cho Khánh Quốc. Không cần biết bọn họ có thực sự hàng hay không, nhưng cách này chúng ta nhất định phải làm.
Hàn Huyền Linh gật gật đầu, nói:
-Đúng là có biện pháp như thế. Chúng ta phái người vào thành chiêu hàng. Nếu người Ngụy Quốc vẫn còn có người sáng suốt, nhất định sẽ không cự tuyệt ngay, mà chậm rãi kéo dài thời gian, tạm thời dốc sức đối phó với người Khánh Quốc.
-Bọn họ muốn kéo dài thời gian, thì chỉ sợ sẽ không tùy tiện thả sứ giả vào thành của chúng ta.
Hạ Hầu Đức nhíu mày, nói:
-Giao binh giữa hai nước quy định sẽ không chém sứ thần, nhưng có lẽ bọn họ sẽ tạm thời cầm tù sứ giả của chúng ta.
Hàn Mạc cười, nói:
-Đây đúng là điều chúng ta cần. Ngụy Quốc chỉ cần không từ chối ngay, giữ sứ thần Đại Yến ta ở trong thành thì chúng ta càng có lý do trì hoãn chuyện tấn công thành!
Mọi người nghe vậy, đều cười rộ lên.
Hàn Huyền Linh chợt nghiêm nghị, hỏi:
-Đại tướng quân, ngài định phái ai vào thành chiêu hàng?
Tức thì một gã Chỉ huy sứ đứng dậy, nói:
-Đại tướng quân, xin cho mạt tướng đi!
Hàn Mạc tán thưởng nhìn người nọ, cười nói:
-Chúng ta đều là quân nhân, đều là những binh sĩ chiến đấu anh dũng. Nếu nói một chọi một thì chúng ta rất dũng mãnh, có điều chuyện chiêu hàng này cần phải là người có tài ăn nói, nói có sách, mách có chứng. Ngươi có đọc nhiều sách không?
Vị Chỉ huy sứ kia xấu hổ cười, xoa gáy, nói:
-Mạt tướng…Mạt tướng đã từng học hai năm ở trường tư!
Mọi người đều cười vang. Khổng Phi cười ha ha, nói:
-Đại tướng quân, mạt tướng từng học một năm. Sau đó, phu tử nói mạt tướng không cần phải đọc sách nữa. Mạt tướng liền bỏ văn theo võ, giờ một chữ không biết luôn.
Hàn Mạc cười, nói:
-Chính vì thế chúng ta đều không thể vào thành được. Muốn làm nhiệm vụ chiêu hàng, ta chỉ có thể chọn một văn nhân nhanh mồm nhanh miệng đi mới xong. Nhưng thường thì thân phận của người phụ trách văn thư lại quá thấp, cũng không thích hợp. Ai. Chư vi có tiến cử người nào không?
Chư tướng tức thì đều ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời đại trướng chìm trong yên tĩnh.
Một lát sau, Tần Lạc mới nói:
-Đại tướng quân, nếu thật sự cần một người như vậy, trong đại quân của chúng ta quả thật cũng có một vị. Có điều….
-Ngươi nói đến ai?
-Khương Ngự sử!
-Khương Tư Nguyên ư?
-Đúng vậy!
Tần Lạc nói:
-Có điều hiện giờ Khương đại nhân đang phụ trách lương thảo, chỉ sợ không đi được.
-Được, chọn gã đi.
Hàn Mạc lại cười, nói:
-Khương Ngự sử nhanh mồm nhanh miệng, lại từng khẩn thiết xin được tận trung báo quốc. Hiện giờ trong quân Tây Bắc lại chẳng có ai có học thức hơn gã. Để gã vào thành làm sứ giả chiêu hàng, nói không chừng sẽ có kỳ tích xuất hiện cũng nên, biết đâu thật sự có thể thuyết phục Ngụy đế đầu hàng.
Hắn nghiêm mặt, nói:
-Truyền lệnh của bản tướng, Khương Tư Nguyên làm sứ giả Yến quân, tới kinh thành, chiêu hàng người Ngụy!
Hắn đứng dậy, nói:
-Đêm đã khuya, hôm nay chỉ bàn đến đây thôi. Mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai thẳng tiến đến Ngụy quận!
Các tướng đều đứng dậy, cáo lui.
Hàn Mạc gọi Khổng Phi lại, nói:
-Khổng Tổng binh, ngươi cứ ở lại đã, bản tướng có chuyện muốn bàn riêng với ngươi!
Khổng Phi sửng sốt, dừng chân, quay trở lại.
Sau khi các tướng cùng ra rồi, Hàn Mạc mới chỉ vào một cái ghế, nói:
-Khổng Tổng binh, ngồi đi!
Khổng Phi chắp tay vái, ngồi xuống.
Hàn Mạc rời khỏi vị trí ghế chủ tướng, ngồi đối diện với Khổng Phi. Hắn tựa người lên ghế, chăm chú nhìn y, nói:
-Khổng Tổng binh, nghe nói người là người Hội Kê?
Khổng Phi gật đầu, nói:
-Mạt tướng là người Hội Kê, huyện Vũ Dương!
Hàn Mạc lại cười, nói:
-Lúc trước, vì sao Khổng Tổng binh lại tòng quân?
Khổng Phi thoáng ngạc nhiên, không biết vì sao hôm nay Hàn Mạc lại có hứng hỏi mấy chuyện này, nhưng vẫn cung kính đáp:
-Khởi bẩm Đại tướng quân, mạt tướng từ khi còn bé có học một năm ở trường tư, chỉ có điều tính tình không tốt, không có hứng thú với văn thơ. Sau mạt tướng rời khỏi trường tư đó, bỏ văn theo võ. Khi còn trẻ, mạt tướng đã từng làm một gã hộ viện trong phủ đệ của trưởng lão Tiêu tộc. Sau này lại được trưởng lão coi trọng, cử làm Tổng lĩnh hộ viện. Sau khi Tiêu Đại tướng quân tiếp quản quân Tây Bắc, Hội Kê có nhiều con cháu tòng quân. Trưởng lão cũng tiến cử mạt tướng đến Tây Bắc. Vận khí của mạt tướng lại khá tốt, lại được Tiêu Đại tướng quân giữ lại. Kể từ đó, mạt tướng luôn ở trong quân đội cho đến ngày hôm nay.
Hàn Mạc gật đầu, nói:
-Nói như thế, chắc Khổng Tổng binh có được ngày hôm nay cũng là nhờ gia tộc họ Tiêu?
Ánh mắt Khổng Phi sáng lên kỳ lạ, y nghiêm mặt, nói chắc chắn:
-Đại tướng quân, gia tộc họ Tiêu đúng là có ân với Khổng Phi thật, Tiêu Đại tướng quân đúng là có ân dạy dỗ, dẫn dắt mạt tướng. Ân tình này, cả cuộc đời Khổng Phi đều không thể quên nổi. Nhưng mười mấy năm qua, Khổng Phi chịu ơn dạy bảo sâu nặng của Đại tướng quân, cũng biết được cái gì gọi là công, cái gì gọi là tư, tuyệt đối sẽ không vì chuyện riêng mà ảnh hưởng việc công.
Hàn Mạc hỏi mấy câu vừa rồi, Khổng Phi đã tóm lại được hắn chắc hẳn đang nghi ngờ gì đó.
Y biết rõ Hàn tộc và Tiêu tộc luôn ở thế như nước với lửa. Hàn Mạc hiện giờ đã có căn cơ vững chắc trong quân Tây Bắc, liệu có phải hắn sẽ bắt đầu thanh trừ người cũ không?
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
-Khổng Tổng binh không cần xúc động như thế, bản tướng chỉ tùy tiện hỏi thế thôi.
Dừng một chút, hắn lại hỏi:
-Khổng Tổng binh, lần trước bản tướng dẫn bốn nghìn huynh đệ đi vào quận Sơn Nam, chặn đánh Tư Mã Hạo Nguyệt. Nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy bọn họ bày ra từ trước, gần như toàn quân đều bị tiêu diệt. Chuyện này chắc ngươi đã biết?
Khổng Phi gật đầu, nói:
-Mạt tướng biết.
-Bản tướng không giấu dì ngươi, bản tướng vẫn luôn hoài nghi có người bán đứng bản tướng và mấy ngàn huynh đệ kia.
Hàn Mạc sẵng giọng nói:
-Nhờ có ông trời phù hộ, bản tướng mới may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, thậm chí còn bắt sống được Tư Mã Hạo Nguyệt đưa về. Vốn dĩ ta phải hỏi cung, moi tin tức từ miệng Tư Mã Hạo Nguyệt, nhưng khi bản tướng vội vã trở về, gã lại tự sát đầy bí ẩn. Chuyện này chắc ngươi cũng đã biết!
-Đúng vậy!
Sắc mặt Khổng Phi thoáng vẻ khó coi.
Hàn Mạc nhìn chằm chằm Khổng Phi, chậm rãi hỏi:
-Vậy thì ngươi nói cho bản tướng biết, đêm đó khi Tư Mã Hạo Nguyệt tự sát, có thật ngươi đi vào trong doanh trướng nhốt gã hay không?
Khổng Phi nắm chặt tay lại, run người, nhìn chằm chằm Hàn Mạc. Y trầm giọng nói:
-Đại tướng quân, lẽ nào ngài nghi ngờ chuyện Tư Mã Hạo Nguyệt chết có can hệ đến mạt tướng?
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
-Ngươi có can hệ đến cái chết của Tư Mã Hạo Nguyệt hay không, giờ bản tướng không muốn nói đến. Bản tướng chỉ hỏi ngươi, đêm đó vì sao ngươi đi vào trong trướng của Tư Mã Hạo Nguyệt?
Cơ mặt Khổng Phi giật giật, y trầm ngâm, cuối cùng nói:
-Là Vạn Sĩ Thanh dụ mạt tướng tới.
-Vạn Sĩ Thanh?
Hàn Mạc không chút biến sắc?
-Ngươi nói rõ ra xem?
-Hôm đó, Vạn Sĩ Thanh tìm mạt tướng uống rượu, nói là mấy ngày qua gã đã thẩm vấn Tư Mã Hạo Nguyệt, điều tra xem Đại tướng quân đang ở đâu để đưa người đi cứu viện, nhưng tên Tư Mã Hạo Nguyệt một câu cũng không nói, gã không khai thác được tin gì hết.
Khổng Phi nắm tay lại, nói:
-Gã thở vắn than dài, ra vẻ không biết làm sao. Hôm ấy, mạt tướng đã uống khá nhiều rượu, nhất thời nóng nảy, nói gã không cần lo lắng, để mạt tướng đi thẩm vấn cho. Mạt tướng cứ như vậy nửa say nửa tỉnh đi vào trong trướng nhốt Tư Mã Hạo Nguyệt.
Y nhìn Hàn Mạc, thấy hắn không nói lời nào, lại nói tiếp:
-Sau khi mạt tướng đi vào, thẩm vấn một hồi, thậm chí còn đấm đá mấy quyền rồi, nhưng Tư Mã Hạo Nguyệt vẫn trơ trơ như đá, nửa câu cũng không nói. Mạt tướng không biết làm sao nữa, đành phải bỏ về. Lúc đó khi mạt tướng trở về trướng để ngủ đã buổi đêm, Hàn Tướng quân đã đề xuất ngày ra binh. Thế nên ngày hôm sau, mạt tướng cũng không để ý gì đến chuyện của gã nữa. Cho đến đêm xuống, mạt tướng mới nghe nói Tư Mã Hạo Nguyệt tự sát mà chết, có điều lúc đó, mạt tướng cũng bận rộn quân vụ, toàn quân xuất phát, nên cũng không nghĩ nhiều.
Y nhìn Hàn Mạc, nghiêm nghị nói:
-Đại tướng quân, mạt tướng không cần biết ngài có tin hay không nhưng chuyện Tư Mã Hạo Nguyệt chết không có chút nào liên quan đến mạt tướng hết. Mạt tướng quả thật có đánh gã, nhưng quyền cước cũng chỉ có chừng mực, chỉ đủ trầy da xước thịt gã, tuyệt đối không thể có chuyện mất mạng được!
Hàn Mạc vuốt cằm, ánh mắt sắc bén, hắn thản nhiên nói:
-Nhưng nghe Vạn Sĩ Thanh nói thì trước khi Tư Mã Hạo Nguyệt tự sát, chỉ có duy nhất ngươi đi vào. Hơn nữa, Tư Mã Hạo Nguyệt bị trói theo lối vạn hoa kết, vốn dĩ không thể tự mình tháo được dây thừng, chắc chắn phải có người cởi trói giúp gã, thế nên gã mới có cơ hội tự sát.
Khổng Phi đứng lên, lạnh lùng nói:
-Đại tướng quân minh xét cho, Vạn Sĩ Thanh ngậm máu phun người. Khổng Phi ta vì sao phải làm như thế?
-Giết người bịt miệng!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Nếu là ngươi bán đứng bản tướng, âm thầm câu kết với Tư Mã Hạo Nguyệt, chắc chắn ngươi sẽ lo lắng sau khi bản tướng thoát thân rồi sẽ moi được tin tức từ miệng gã. Tư Mã Hạo Nguyệt chưa chắc đã nói, nhưng thực sự không thể nói chuyện thì chỉ có người chết mà thôi!
Khổng Phi mắt đỏ hoe, run rẩy, hai tay nắm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh. Y lạnh lùng nói:
-Đại tướng quân, Vạn Sĩ Thanh vu cáo ta. Ta muốn giết chết gã!
-Giết gã?
Hàn Mạc than nhẹ một tiếng:
-Gã có ngậm máu phun người hay không, ta không nói, nhưng những gì gã nói không phải là không có lý. Hơn nữa, còn có thủ vệ chứng minh từ khi đêm xuống chỉ có mình ngươi đi vào trong trướng. Ngươi nói Vạn Sĩ Thanh dụ ngươi đi thẩm vấn Tư Mã Hạo Nguyệt, nhưng ai có thể làm chứng cho ngươi đây? Vạn Sĩ Thanh nếu phủ nhận, thì ngươi lấy ai làm chứng cho ngươi?
Khổng Phi ngẩn ra, mặt mày xám xịt lại, hết sức khó coi. Một lúc lâu sau, y mới cười khổ, nói:
-Mạt tướng không có ai làm chứng cho cả. Gã tìm mạt tướng uống rượu, mạt tướng làm sao nghĩ ra gã có ý đồ khác. Lúc ấy, cũng chỉ có hai người bọn ta, không có người thứ ba nào làm chứng cả.
-Gã có người làm chứng, ngươi lại không có ai. Hơn nữa, so với gã, ngươi lại có khả năng bán đứng bản tướng hơn.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
-Nếu chuyện này đồn ra ngoài, bản tướng tin rằng, mười người có đến chín người sẽ nghi ngờ ngươi!
Khổng Phi chán nản ngồi xuống, thở dài:
-Đại tướng quân, nói như thế, ngài cũng hoài nghi mạt tướng bán đứng ngài?
Hàn Mạc nhìn y, không nói gì.
Khổng Phi cười khổ, nói:
-Đại tướng quân, mạt tướng nói thật với ngài, lúc trước mạt tướng quả thực không có cảm tình với ngài, cũng từng hoài nghi tại sao Tiêu Đại tướng quân lại đột ngột biến mất như thế? Nhưng vì ngài có binh phù Đại tướng quân trong tay, nên mạt tướng tin tưởng binh phù này nhất định là do Tiêu Đại tướng quân đích thân giao cho ngài. Nếu ngài ấy đã giao binh phù cho ngài, hiển nhiên phải có suy tính cẩn thận. Mạt tướng là người công tư rõ ràng. Mười mấy năm qua, mạt tướng lại được Đại tướng quân dạy bảo, biết được một đại tướng biên ải thì nên bảo vệ quốc gia mình như thế nào, nhất định không được có ý nghĩ vị kỷ, phải giữ kỷ luật nghiêm minh.
Hàn Mạc nghe vậy, ngồi yên không nói gì.
Khổng Phi ngẩng đầu, nhìn Hàn Mạc:
-Ngài có binh phù trong tay thì là Đại tướng quân quân Tây Bắc. Hơn nữa, Đại tướng quân ngài dẫn dắt Yến quân chúng ta liên tục đại thắng, dương uy cho quốc gia chúng ta, Khổng Phi ta thực sự rất khâm phục ngài. Quân Tây Bắc ta phải có được chủ soái như ngài. Mạt tướng cũng đã thầm quyết định, nhất định sẽ làm bộ hạ của Đại tướng quân, vì Đại Yến ta mà chinh chiến, cũng vì chính mạt tướng mà tạo dựng công lao sự nghiệp. Tuy rằng gia tộc của Đại tướng quân có ân oán với gia tộc Tiêu thị của ta, nhưng là quân nhân, chuyện tranh đấu trong triều đình không quan hệ đến ta. Còn chuyện bán đứng Đại tướng quân, mạt tướng chưa từng nghĩ tới, càng không làm như thế. Đại tướng quân có thể không tin mạt tướng, nhưng mạt tướng không hổ thẹn với lương tâm mình.
Y chợt rút đao bên hông ra, nhìn Hàn Mạc, nói:
-Mạt tướng có thể lấy cái chết chứng minh cho sự trong sạch của bản thân, nhưng Đại tướng quân nhất định phải đề phòng Vạn Sĩ Thanh. Người bán đứng Đại tướng quân chắc chắn là Vạn Sĩ Thanh!
Nói đến đây, Khổng Phi không nói thêm gì nữa, giơ đao kề sát cổ.