Hàn Mạc nghe vậy kinh hãi, trầm giọng nghiêm nghị nói:
- Công chúa, thần tướng không biết làm sao chỗ nào, lại khiến Công chúa hiểu lầm thần tướng như vậy. Nếu thần tướng có điều sai lầm, kính xin Công chúa điện hạ chỉ rõ.
Tú Công chúa nhìn Hàn Mạc, cuối cùng khẽ thở dài:
- Hàn Mạc, trước tiên ngươi đứng lên đi!
Hàn Mạc đứng dậy, hơi trầm ngâm, cuối cùng mới hỏi:
- Công chúa, ngài tới nơi này, lại không biết vì sao? Công chúa là tấm thân ngàn vàng, chiến trường này hung hiểm, thật sự không tiện ở lâu.
Tú Công chúa ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, thản nhiên nói:
- Các ngươi ra ngoài trước đi!
Hai nữ thị vệ kia khom người lui ra.
- Hàn Mạc, thật ra bản thân bản cung cũng không biết, vì sao lại đến nơi này.
Tú Công chúa ở dưới đèn, dung nhan như ngọc, nhưng vẻ mặt lại hơi ảm đạm:
- Có lẽ trong lòng bản cung, chỉ cảm thấy ngươi có thể trợ giúp bản cung.
Hàn Mạc kỳ quái trong lòng, nhưng vẫn tiến lên hai bước, đã có thể ngửi được mùi thơm cơ thể nhàn nhạt phát ra từ trên người Tú Công chúa, nhẹ giọng hỏi:
- Công chúa có chuyện gì muốn phân phó Hàn Mạc làm sao?
- Ngươi ngồi xuống trước đi!
Tú Công chúa liếc nhìn Hàn Mạc, trên mặt hơi lộ ra vẻ mệt mỏi:
- Bẻn cung đến nơi đây đã ba ngày, nghĩ mãi, cuối cùng vẫn để Hạ Hầu Đức mang ngươi tới gặp bản cung.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Công chúa đã đến ba ngày rồi? Vì sao không sớm truyền triệu thần tướng?
- Bởi vì bản cung luôn do dự.
Tú Công chúa chậm rãi nói:
- Bản cung không biết ngươi là định hay bạn!
Hàn Mạc hơi giật mình, trầm giọng nói:
- Công chúa, có phải đã xảy ra biến cố gì hay không? Vì sao lời Công chúa hôm nay, thần tướng nghe không hiểu?
Đôi mắt đẹp của Tú Công chúa nhìn chằm chằm Hàn Mạc, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười như không, thản nhiên nói:
- Hàn Đại tướng quân quả thật không rõ, hay là đang diễn trò với bản cung?
Hàn Mạc chỉ cảm thấy việc hôm nay quỷ dị khắp nơi, khẽ thở dài:
- Công chúa, chuyện diễn trò là đám con hát trên đài làm, Hàn Mạc ta chỉ làm việc quang minh lỗi lạc, trước mặt Công chúa, cũng sẽ không tới nông nỗi diễn trò dối trá.
Tú Công chúa thấy thần sắc Hàn Mạc chân thành tha thiết, trong lòng biết chỉ sợ lời Hàn Mạc nói có bảy tám phần là thật, mày ngài hơi chau lại, trầm ngâm một lát, rốt cục nói:
- Hàn Mạc, bản cung cho ngươi xem thứ này!
Hàn Mạc hỏi:
- Thứ gì?
Tú Công chúa cũng không đáp lời, chỉ chậm rãi đứng dậy, xoay người qua chỗ khác, cởi dây lưng áo choàng màu tím, bên trong lộ ra một bộ đồ màu tím.
Hàn Mạc đang nghĩ hoặc, đã thấy Tú Công chúa lại cởi áo khoác trên người xuống, chỉ còn lại áo lót trắng nõn bên trong.
- Công chúa… !
Hàn Mạc hơi giật mình, giờ phút này, Tú Công chúa đột nhiên cởi áo, thật sự ngoài dự đoán của Hàn Mạc.
Nhưng hắn cảm giác được, lúc này Tú Công chúa chắc chắn không phải vì hấp dẫn mình, lại càng không phải muốn làm một số chuyện hương diễm, nàng cởi áo đi, chỉ sợ là có nguyên nhân khác.
Tú Công chúa dáng người uyển chuyển, nàng đưa lưng về phía Hàn Mạc, lại chậm rãi cởi quần lót, trên người chỉ còn lại cái yếm màu trắng ngà, lưng ngọc trần trụi, chỉ có dây lưng cái yếm vắt ngang lưng ngọc.
Lưng bằng phẳng, vai như gọt, da thịt kia dưới ngọn đèn trắng sáng chói mắt, hơn nữa mềm mại như xử nữ.
Eo nhỏ nhắn duyên dáng, uyển chuyển tựa rắn nước.
Nhưng Hàn Mạc gần như lập tức phát hiện, trên tấm lưng ngọc tuyết trắng của Tú Công chúa, không ngờ còn có một dấu vết rất rõ ràng, dấu vết trên lưng ngọc dài như ngón tay, rộng như ngón cái, màu đỏ sậm, trên lưng ngọc tuyết trắng cực kỳ bắt mắt, nhìn thấy ghê người.
Hàn mạc giật mình, đứng dậy, không kìm nổi tiến tới phía trước, nhất thời không để ý nam nữ khác biệt gì, cẩn thận nhìn lên lưng Tú Công chúa, mới giật mình nói:
- Công chúa, đây… đây là vết thương!
Hai tay Tú Công chúa ôm lấy trước ngực, tuy rằng mùa hè, nhưng thân thể mềm mại lại run nhẹ. Nàng xoay người lại, hơi kéo cái yếm xuống một chút, lộ ra hơn nửa bộ ngực tuyết trắng, bộ ngực cao vút giống như dãy núi kinh tâm động phác kia, thung lũng bên trong dãy núi tuyết trắng mê người tới cực điểm, chỉ có điều lúc này Hàn Mạc không có lòng dạ nào thưởng thức, bởi vì hắn nhìn thấy, dưới xương quai xanh của Tú Công chúa, cũng có một dấu đỏ sậm giống như trên lưng, kéo thẳng đến phía trên tuyết nhũ, tuy rằng phía dưới bị cái yến giấu đi, nhưng Hàn Mạc đoán rằng dấu vết này cũng hẳn không ngắn.
Tú Công chúa nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi:
- Thấy được không?
Trong lòng Hàn Mạc sinh ra trìu mến, không ngờ trên thân thể cành vàng lá ngọc lại xuất hiện hai vết thương như vậy, Tú Công chúa tất chịu qua đau khổ không nhỏ.
Hắn thấp giọng hỏi:
- Công chúa, đây là vết thương sao?
Tú Công chúa khẽ gật đầu, cười khổ nói:
- Không sai, là vết thương.
Hàn Mạc rất giật mình trong lòng, hắn rõ ràng tu vi võ đạo của Tú Công chúa, cũng không phải hạng người bình thường, tuy rằng chưa thể so được với Tiêu Hoài Ngọc, Tư Mã Kình Thiên loại cao thủ khủng bố này, nhưng cũng là cao thủ vũ kỹ hạng nhất trên đại lục này.
Trên đại lục này, có thể khiến Tú Công chúa bị thương tổn như thế, có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí Hàn Mạc cảm thấy, ngoại trừ nhân vật như thập phương danh tướng, chỉ sợ trong thiên hạ không ai có thể làm được.
- Đau không?
Hàn Mạc nhìn vết thương đỏ sậm kia, thương tiếc nói:
- Nơi này ta có kim sang dược… !
Nghe Hàn Mạc chân thành tha thiết, Tú Công chúa mở to mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói:
- Đã bôi qua thuốc, chậm nhất ba tháng, vết thương sẽ khỏi hẳn, không lưu lại sẹo.
- Vậy là tốt rồi.
Hàn Mạc nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhíu mày hỏi:
- Công chúa, là người phương nào làm thương nàng?
Tú Công chúa thu hồi quần áo, mặc quần lót vào, lập tức lấy áo khoác phủ thêm, lúc này mới thấp giọng nói:
- Tuy rằng vết thương ba tháng sẽ biến mất, nhưng… Bản cung nghĩ nội thương khỏi hẳn, ít nhất cần thời gian nửa năm.
Hàn Mạc lập tức nhíu mày nói:
- Công chúa bị nội thương?
Tú Công chúa mặc quần áo, ngồi xuống một lần nữa, nói:
- Không sai, nếu không có lẽ bản cung sẽ không tới nơi này. Hiện giờ bản cung bị nội thương, rất nhiều chuyện khó có thể làm… !
- Công chúa, rốt cuộc là ai làm thương nàng?
Trong đôi mắt lộ ra vẻ phẫn nộ, trầm giọng nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Nam Xà Bố Tốc Cam!
Tú Công chúa thản nhiên nói ra một cái tên.
Thân thể Hàn Mạc chấn động:
- Là hắn?
Hắn khó hiểu nói:
- Sao hắn lại tìm tới Công chúa, sao lại ra tay tổn thương Công chúa?
Hắn nắm tay, cười lạnh nói:
- Nam Phong Quốc muốn là địch với Đại Yến ta sao?
Tú Công chúa lắc đầu, nói:
- Hàn Mạc, ngươi sai rồi, không phải Bố Tốc Cam muốn làm địch với Đại Yến ta, hoàn toàn trái ngược, hắn muốn phụ thuộc Đại Yến ta.
Nhất thời Hàn Mạc bị Tú Công chúa làm cho mơ hồ, nói:
- Công chúa, thần tướng… không rõ ý tứ của ngài.
Tú Công chúa nhìn Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:
- Lời này cũng không mâu thuẫn. Trong mắt Bố Tốc Cam, giang sơn Đại Yến đã không phải của họ Tào, hắn muốn liên kết với gia tộc kia, đạt tới mục đích phụ thuộc Đại yến, lại mượn thế Yến Quốc đạt được mục đích. Đối phó bản cung, chẳng qua là muộn giúp đỡ gia tộc kia thay thế hoàng tộc Tào thị, làm Đại Yến ta đổi họ!
Hàn Mạc căng thẳng trong lòng, dường như ý thức được điều gì, hai tay nắm chặt.
- Hàn mạc, hiện giờ ngươi hiểu được lời bản cung nói hay không?
Tú Công chúa lộ ra một nụ cười lạnh:
- Về phần Bố Tốc Cam liên kết với gia tộc nào, cũng không cần bản cung nói rõ chứ?
Hàn Mạc lập tức nói:
- Công chúa, thứ cho thần tướng thất lễ, lời ấy của Công chúa, có quá mức hay không?
Tú Công chúa lắc đầu, thở dài:
- Hàn Mạc, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết gì cả.
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
- Công chúa không biết nghĩ thần tướng biết cái gì? Thần tướng chỉ biết là, Hàn tộc ta trung tâm đền nợ nước, hôm nay Công chúa nói như vậy, thần tướng cũng không ngại nói thẳng, tuy rằng Hàn tộc ta có tranh chấp với thế gia khác trong triều, quả thật tranh đấu gay gắt với nhau, nhưng tuyệt đối không thể âm thầm cấu kết với người Phong Quốc, càng không thể không có lòng thần phục, điểm này còn xin Công chúa điện hạ hiểu rõ.
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
- Thế gia tranh chấp, Hàn tộc ta cũng không thiếu được quá nhiều cừu địch, có một số người truyền lời, nói xấu sau lưng tộc ta, những lời mê hoặc người khác truyền vào tai Công chúa, khiến Công chúa sinh ra nghi hoặc, thần tướng cũng có thể hiểu được. Nhưng Công chúa chính là người thông minh, cái gì thật, cái gì giả, tự nhiên có thể phân biệt rõ, nếu Công chúa bị lời đồn vô sỉ này mê hoặc, thần tướng thật sự… cảm thấy rất thất vọng!
Tú Công chúa thản nhiên nói:
- Hàn Mạc, ngươi quả thật dám cam đoan Hàn tộc ngươi không cấu kết với Phong Quốc?
- Tất nhiên không có!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tú Công chúa lạnh lùng, cười lạnh nói:
- Người Hàn tộc nhân khẩu rất nhiều, người làm quan trong triều đếm không hết, ngươi dám cam đoan mọi người đều giống ngươi, chưa từng cấu kết người Phong Quốc? Ngươi dám cam đoan Hàn tộc các ngươi không có người nào không có lòng thần phục?
Hàn Mạc lập tức ngẩn ra.
Đôi mắt xinh đẹp của Tú Công chúa lúc này cực kỳ nghiêm túc, nhìn chằm chằm đôi mắt Hàn Mạc, cũng không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, Hàn Mạc mới nói:
- Thần tướng không dám nói lời dối trá với Công chúa, thần tướng cũng không thể cam đoan, mỗi người trong Hàn tộc ta có thể trung thành và tận tâm, cũng không thể cam đoan không có người tiếp xúc với Phong Quốc. Nhưng thần tướng lại dám cam đoan, nếu quả thật có người âm thầm cấu kết với người Phong Quốc, thậm chí không có lòng thần phục, gia tộc thần tướng, tất sẽ cho Thánh thượng và Công chúa một lời giải thích, tuyệt đối sẽ không nương tay với đám người kia.
Tú Công chúa thở dài yếu ớt:
- Hàn Mạc, bản cung vẫn tin tưởng ngươi không phải là một kẻ gian ninh, có lẽ chính bởi vì như thế, bản cung mới ngàn dặm xa xôi đến nơi này gặp ngươi. Nhưng những lời này ngươi nói, bản cung lại không tin!
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Vì sao?
- Nếu chỉ là một số người không quan trọng, bản cung tin tưởng đảo của ngươi có thể chém xuống, cho Hàn tộc các ngươi xứng danh, nhưng… !
Giọng nói dịu dàng của Tú Công chúa dừng một chút, mới gằn từng chữ:
- Nhưng bản cung lo lắng, vị Hàn tộc lòng mang điều ác kia, ngay cả Hàn Mạc ngươi, cũng không làm gì được!
Mí mắt Hàn Mạc nhảy dựng, dường như muốn nói cái gì, chung quy cũng không nói ra được.
Tú Công chúa chậm rãi nói:
- Bố Tốc Cam là nhân vật thế nào, ngươi không phải không rõ ràng… Nhân vật giống như hắn, nếu muốn âm thầm dính dáng đến Hàn gia các ngươi, sao có thể tìm người Hàn tộc râu ria? Dùng thân phận và địa vị của hắn, muốn liên kết với Hàn tộc các ngươi, sẽ cấu kết với ai, bản cung cảm thấy, Hàn Mạc ngươi không phải kẻ ngu, hẳn có thể đoán được!
- Không có khả năng!
Hàn Mạc lập tức nói:
- Công chúa, tuyệt đối không có khả năng này.
Tú Công chúa lạnh lùng cười, thản nhiên nói:
- Thật sự không có khả năng sao?
Hàn Mạc nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Tú Công chúa, nghiêm nghị nói:
- Công chúa, ngài nói Hàn tộc ta có liên lụy với Bố Tốc Cam, có bằng chứng gì?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tú Công chúa trắng xanh, bình tĩnh nói:
- Trong Yến Quốc ta nếu không có người liên quan tới Bố Tốc Cam, Bố Tốc Cam sẽ không có gan dám đến Tử Đằng Cốc xuống tay với bản cung.
- Không thể vì Bố Tốc Cam ám sát Công chúa, liền không có căn cứ kéo Hàn tộc ta vào.
Hàn Mạc thần sắc lạnh như băng, lạnh giọng nói:
- Còn xin không chúa không có bằng chứng, vu tội thanh danh Hàn tộc ta, còn xin Công chúa điện hạ mở mắt, không nên nghi kỵ Hàn tộc ta!
- Công chúa, thần tướng không biết làm sao chỗ nào, lại khiến Công chúa hiểu lầm thần tướng như vậy. Nếu thần tướng có điều sai lầm, kính xin Công chúa điện hạ chỉ rõ.
Tú Công chúa nhìn Hàn Mạc, cuối cùng khẽ thở dài:
- Hàn Mạc, trước tiên ngươi đứng lên đi!
Hàn Mạc đứng dậy, hơi trầm ngâm, cuối cùng mới hỏi:
- Công chúa, ngài tới nơi này, lại không biết vì sao? Công chúa là tấm thân ngàn vàng, chiến trường này hung hiểm, thật sự không tiện ở lâu.
Tú Công chúa ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, thản nhiên nói:
- Các ngươi ra ngoài trước đi!
Hai nữ thị vệ kia khom người lui ra.
- Hàn Mạc, thật ra bản thân bản cung cũng không biết, vì sao lại đến nơi này.
Tú Công chúa ở dưới đèn, dung nhan như ngọc, nhưng vẻ mặt lại hơi ảm đạm:
- Có lẽ trong lòng bản cung, chỉ cảm thấy ngươi có thể trợ giúp bản cung.
Hàn Mạc kỳ quái trong lòng, nhưng vẫn tiến lên hai bước, đã có thể ngửi được mùi thơm cơ thể nhàn nhạt phát ra từ trên người Tú Công chúa, nhẹ giọng hỏi:
- Công chúa có chuyện gì muốn phân phó Hàn Mạc làm sao?
- Ngươi ngồi xuống trước đi!
Tú Công chúa liếc nhìn Hàn Mạc, trên mặt hơi lộ ra vẻ mệt mỏi:
- Bẻn cung đến nơi đây đã ba ngày, nghĩ mãi, cuối cùng vẫn để Hạ Hầu Đức mang ngươi tới gặp bản cung.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Công chúa đã đến ba ngày rồi? Vì sao không sớm truyền triệu thần tướng?
- Bởi vì bản cung luôn do dự.
Tú Công chúa chậm rãi nói:
- Bản cung không biết ngươi là định hay bạn!
Hàn Mạc hơi giật mình, trầm giọng nói:
- Công chúa, có phải đã xảy ra biến cố gì hay không? Vì sao lời Công chúa hôm nay, thần tướng nghe không hiểu?
Đôi mắt đẹp của Tú Công chúa nhìn chằm chằm Hàn Mạc, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười như không, thản nhiên nói:
- Hàn Đại tướng quân quả thật không rõ, hay là đang diễn trò với bản cung?
Hàn Mạc chỉ cảm thấy việc hôm nay quỷ dị khắp nơi, khẽ thở dài:
- Công chúa, chuyện diễn trò là đám con hát trên đài làm, Hàn Mạc ta chỉ làm việc quang minh lỗi lạc, trước mặt Công chúa, cũng sẽ không tới nông nỗi diễn trò dối trá.
Tú Công chúa thấy thần sắc Hàn Mạc chân thành tha thiết, trong lòng biết chỉ sợ lời Hàn Mạc nói có bảy tám phần là thật, mày ngài hơi chau lại, trầm ngâm một lát, rốt cục nói:
- Hàn Mạc, bản cung cho ngươi xem thứ này!
Hàn Mạc hỏi:
- Thứ gì?
Tú Công chúa cũng không đáp lời, chỉ chậm rãi đứng dậy, xoay người qua chỗ khác, cởi dây lưng áo choàng màu tím, bên trong lộ ra một bộ đồ màu tím.
Hàn Mạc đang nghĩ hoặc, đã thấy Tú Công chúa lại cởi áo khoác trên người xuống, chỉ còn lại áo lót trắng nõn bên trong.
- Công chúa… !
Hàn Mạc hơi giật mình, giờ phút này, Tú Công chúa đột nhiên cởi áo, thật sự ngoài dự đoán của Hàn Mạc.
Nhưng hắn cảm giác được, lúc này Tú Công chúa chắc chắn không phải vì hấp dẫn mình, lại càng không phải muốn làm một số chuyện hương diễm, nàng cởi áo đi, chỉ sợ là có nguyên nhân khác.
Tú Công chúa dáng người uyển chuyển, nàng đưa lưng về phía Hàn Mạc, lại chậm rãi cởi quần lót, trên người chỉ còn lại cái yếm màu trắng ngà, lưng ngọc trần trụi, chỉ có dây lưng cái yếm vắt ngang lưng ngọc.
Lưng bằng phẳng, vai như gọt, da thịt kia dưới ngọn đèn trắng sáng chói mắt, hơn nữa mềm mại như xử nữ.
Eo nhỏ nhắn duyên dáng, uyển chuyển tựa rắn nước.
Nhưng Hàn Mạc gần như lập tức phát hiện, trên tấm lưng ngọc tuyết trắng của Tú Công chúa, không ngờ còn có một dấu vết rất rõ ràng, dấu vết trên lưng ngọc dài như ngón tay, rộng như ngón cái, màu đỏ sậm, trên lưng ngọc tuyết trắng cực kỳ bắt mắt, nhìn thấy ghê người.
Hàn mạc giật mình, đứng dậy, không kìm nổi tiến tới phía trước, nhất thời không để ý nam nữ khác biệt gì, cẩn thận nhìn lên lưng Tú Công chúa, mới giật mình nói:
- Công chúa, đây… đây là vết thương!
Hai tay Tú Công chúa ôm lấy trước ngực, tuy rằng mùa hè, nhưng thân thể mềm mại lại run nhẹ. Nàng xoay người lại, hơi kéo cái yếm xuống một chút, lộ ra hơn nửa bộ ngực tuyết trắng, bộ ngực cao vút giống như dãy núi kinh tâm động phác kia, thung lũng bên trong dãy núi tuyết trắng mê người tới cực điểm, chỉ có điều lúc này Hàn Mạc không có lòng dạ nào thưởng thức, bởi vì hắn nhìn thấy, dưới xương quai xanh của Tú Công chúa, cũng có một dấu đỏ sậm giống như trên lưng, kéo thẳng đến phía trên tuyết nhũ, tuy rằng phía dưới bị cái yến giấu đi, nhưng Hàn Mạc đoán rằng dấu vết này cũng hẳn không ngắn.
Tú Công chúa nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi:
- Thấy được không?
Trong lòng Hàn Mạc sinh ra trìu mến, không ngờ trên thân thể cành vàng lá ngọc lại xuất hiện hai vết thương như vậy, Tú Công chúa tất chịu qua đau khổ không nhỏ.
Hắn thấp giọng hỏi:
- Công chúa, đây là vết thương sao?
Tú Công chúa khẽ gật đầu, cười khổ nói:
- Không sai, là vết thương.
Hàn Mạc rất giật mình trong lòng, hắn rõ ràng tu vi võ đạo của Tú Công chúa, cũng không phải hạng người bình thường, tuy rằng chưa thể so được với Tiêu Hoài Ngọc, Tư Mã Kình Thiên loại cao thủ khủng bố này, nhưng cũng là cao thủ vũ kỹ hạng nhất trên đại lục này.
Trên đại lục này, có thể khiến Tú Công chúa bị thương tổn như thế, có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí Hàn Mạc cảm thấy, ngoại trừ nhân vật như thập phương danh tướng, chỉ sợ trong thiên hạ không ai có thể làm được.
- Đau không?
Hàn Mạc nhìn vết thương đỏ sậm kia, thương tiếc nói:
- Nơi này ta có kim sang dược… !
Nghe Hàn Mạc chân thành tha thiết, Tú Công chúa mở to mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói:
- Đã bôi qua thuốc, chậm nhất ba tháng, vết thương sẽ khỏi hẳn, không lưu lại sẹo.
- Vậy là tốt rồi.
Hàn Mạc nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhíu mày hỏi:
- Công chúa, là người phương nào làm thương nàng?
Tú Công chúa thu hồi quần áo, mặc quần lót vào, lập tức lấy áo khoác phủ thêm, lúc này mới thấp giọng nói:
- Tuy rằng vết thương ba tháng sẽ biến mất, nhưng… Bản cung nghĩ nội thương khỏi hẳn, ít nhất cần thời gian nửa năm.
Hàn Mạc lập tức nhíu mày nói:
- Công chúa bị nội thương?
Tú Công chúa mặc quần áo, ngồi xuống một lần nữa, nói:
- Không sai, nếu không có lẽ bản cung sẽ không tới nơi này. Hiện giờ bản cung bị nội thương, rất nhiều chuyện khó có thể làm… !
- Công chúa, rốt cuộc là ai làm thương nàng?
Trong đôi mắt lộ ra vẻ phẫn nộ, trầm giọng nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Nam Xà Bố Tốc Cam!
Tú Công chúa thản nhiên nói ra một cái tên.
Thân thể Hàn Mạc chấn động:
- Là hắn?
Hắn khó hiểu nói:
- Sao hắn lại tìm tới Công chúa, sao lại ra tay tổn thương Công chúa?
Hắn nắm tay, cười lạnh nói:
- Nam Phong Quốc muốn là địch với Đại Yến ta sao?
Tú Công chúa lắc đầu, nói:
- Hàn Mạc, ngươi sai rồi, không phải Bố Tốc Cam muốn làm địch với Đại Yến ta, hoàn toàn trái ngược, hắn muốn phụ thuộc Đại Yến ta.
Nhất thời Hàn Mạc bị Tú Công chúa làm cho mơ hồ, nói:
- Công chúa, thần tướng… không rõ ý tứ của ngài.
Tú Công chúa nhìn Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:
- Lời này cũng không mâu thuẫn. Trong mắt Bố Tốc Cam, giang sơn Đại Yến đã không phải của họ Tào, hắn muốn liên kết với gia tộc kia, đạt tới mục đích phụ thuộc Đại yến, lại mượn thế Yến Quốc đạt được mục đích. Đối phó bản cung, chẳng qua là muộn giúp đỡ gia tộc kia thay thế hoàng tộc Tào thị, làm Đại Yến ta đổi họ!
Hàn Mạc căng thẳng trong lòng, dường như ý thức được điều gì, hai tay nắm chặt.
- Hàn mạc, hiện giờ ngươi hiểu được lời bản cung nói hay không?
Tú Công chúa lộ ra một nụ cười lạnh:
- Về phần Bố Tốc Cam liên kết với gia tộc nào, cũng không cần bản cung nói rõ chứ?
Hàn Mạc lập tức nói:
- Công chúa, thứ cho thần tướng thất lễ, lời ấy của Công chúa, có quá mức hay không?
Tú Công chúa lắc đầu, thở dài:
- Hàn Mạc, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết gì cả.
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
- Công chúa không biết nghĩ thần tướng biết cái gì? Thần tướng chỉ biết là, Hàn tộc ta trung tâm đền nợ nước, hôm nay Công chúa nói như vậy, thần tướng cũng không ngại nói thẳng, tuy rằng Hàn tộc ta có tranh chấp với thế gia khác trong triều, quả thật tranh đấu gay gắt với nhau, nhưng tuyệt đối không thể âm thầm cấu kết với người Phong Quốc, càng không thể không có lòng thần phục, điểm này còn xin Công chúa điện hạ hiểu rõ.
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
- Thế gia tranh chấp, Hàn tộc ta cũng không thiếu được quá nhiều cừu địch, có một số người truyền lời, nói xấu sau lưng tộc ta, những lời mê hoặc người khác truyền vào tai Công chúa, khiến Công chúa sinh ra nghi hoặc, thần tướng cũng có thể hiểu được. Nhưng Công chúa chính là người thông minh, cái gì thật, cái gì giả, tự nhiên có thể phân biệt rõ, nếu Công chúa bị lời đồn vô sỉ này mê hoặc, thần tướng thật sự… cảm thấy rất thất vọng!
Tú Công chúa thản nhiên nói:
- Hàn Mạc, ngươi quả thật dám cam đoan Hàn tộc ngươi không cấu kết với Phong Quốc?
- Tất nhiên không có!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tú Công chúa lạnh lùng, cười lạnh nói:
- Người Hàn tộc nhân khẩu rất nhiều, người làm quan trong triều đếm không hết, ngươi dám cam đoan mọi người đều giống ngươi, chưa từng cấu kết người Phong Quốc? Ngươi dám cam đoan Hàn tộc các ngươi không có người nào không có lòng thần phục?
Hàn Mạc lập tức ngẩn ra.
Đôi mắt xinh đẹp của Tú Công chúa lúc này cực kỳ nghiêm túc, nhìn chằm chằm đôi mắt Hàn Mạc, cũng không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, Hàn Mạc mới nói:
- Thần tướng không dám nói lời dối trá với Công chúa, thần tướng cũng không thể cam đoan, mỗi người trong Hàn tộc ta có thể trung thành và tận tâm, cũng không thể cam đoan không có người tiếp xúc với Phong Quốc. Nhưng thần tướng lại dám cam đoan, nếu quả thật có người âm thầm cấu kết với người Phong Quốc, thậm chí không có lòng thần phục, gia tộc thần tướng, tất sẽ cho Thánh thượng và Công chúa một lời giải thích, tuyệt đối sẽ không nương tay với đám người kia.
Tú Công chúa thở dài yếu ớt:
- Hàn Mạc, bản cung vẫn tin tưởng ngươi không phải là một kẻ gian ninh, có lẽ chính bởi vì như thế, bản cung mới ngàn dặm xa xôi đến nơi này gặp ngươi. Nhưng những lời này ngươi nói, bản cung lại không tin!
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Vì sao?
- Nếu chỉ là một số người không quan trọng, bản cung tin tưởng đảo của ngươi có thể chém xuống, cho Hàn tộc các ngươi xứng danh, nhưng… !
Giọng nói dịu dàng của Tú Công chúa dừng một chút, mới gằn từng chữ:
- Nhưng bản cung lo lắng, vị Hàn tộc lòng mang điều ác kia, ngay cả Hàn Mạc ngươi, cũng không làm gì được!
Mí mắt Hàn Mạc nhảy dựng, dường như muốn nói cái gì, chung quy cũng không nói ra được.
Tú Công chúa chậm rãi nói:
- Bố Tốc Cam là nhân vật thế nào, ngươi không phải không rõ ràng… Nhân vật giống như hắn, nếu muốn âm thầm dính dáng đến Hàn gia các ngươi, sao có thể tìm người Hàn tộc râu ria? Dùng thân phận và địa vị của hắn, muốn liên kết với Hàn tộc các ngươi, sẽ cấu kết với ai, bản cung cảm thấy, Hàn Mạc ngươi không phải kẻ ngu, hẳn có thể đoán được!
- Không có khả năng!
Hàn Mạc lập tức nói:
- Công chúa, tuyệt đối không có khả năng này.
Tú Công chúa lạnh lùng cười, thản nhiên nói:
- Thật sự không có khả năng sao?
Hàn Mạc nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Tú Công chúa, nghiêm nghị nói:
- Công chúa, ngài nói Hàn tộc ta có liên lụy với Bố Tốc Cam, có bằng chứng gì?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tú Công chúa trắng xanh, bình tĩnh nói:
- Trong Yến Quốc ta nếu không có người liên quan tới Bố Tốc Cam, Bố Tốc Cam sẽ không có gan dám đến Tử Đằng Cốc xuống tay với bản cung.
- Không thể vì Bố Tốc Cam ám sát Công chúa, liền không có căn cứ kéo Hàn tộc ta vào.
Hàn Mạc thần sắc lạnh như băng, lạnh giọng nói:
- Còn xin không chúa không có bằng chứng, vu tội thanh danh Hàn tộc ta, còn xin Công chúa điện hạ mở mắt, không nên nghi kỵ Hàn tộc ta!