Vào các buổi chiều trong ngày, Hàn Mạc luôn đi tuần tra một lần xung quanh trại, vừa mới quay lại lều chưa kịp ngồi xuống, thì ở ngoài lều đã có người vội vã bẩm báo:
- Đai tướng quân, trong kinh có Khâm sai đại thần tới, phái đội quân trinh sát, cách doanh trại của chúng ta khoảng gần hai mươi dặm.
Hàn Mạc đột nhiên ngẩn người ra, lập tức nói:
- Nhanh đi thông báo cho Hàn tổng đốc và Thiết tổng binh, đúng rồi, cả Hạ Hầu tổng binh nữa, lệnh cho bọn họ đến nghênh đón Khâm sai đại thần.
Trong lòng Hàn Mạc có chút kinh ngạc, không biết vào thời điểm này, triều đình tại sao lại phái Khâm sai tới.
Hắn chỉnh sửa lại y phục, đội chiếc mũ giáp lên, tiến ra ngoài cửa trại nhảy lên lưng con Tuyệt Ảnh, đi lên phía trước nghênh đón Khâm sai, nhưng không hề vội vã, chậm rãi bước đi, đi được khoảng mười dặm, Thiết Khuê cũng đuổi kịp, sau đó là Hàn Huyền Linh cũng phi ngựa tới, chỉ có Hạ Hầu Đức là vẫn đang ở xa doanh trại, không thể tới kịp.
Hàn Huyền Linh nhíu mày nói:
- Triều đình phái Khâm sai tới? Vậy mà trước đó không hề có chút động tĩnh gì.
Thiết Khuê cũng nói:
- Hay là do chúng ta án binh bất động, người trong triều đình không hiểu rõ sự tình, cho rằng chúng ta sợ không tiến lên, cho nên đã phái Khâm sai đến thúc chiến?
Hàn Mạc và Hàn Huyền Linh nghe Thiết Khuê nói như vậy, cũng cảm thấy rất hợp lý.
Suy cho cùng án binh bất động, ngồi chờ người Ngụy tiêu hao, đó chính là chiến lược của quân Yến, tình hình tiền tuyến, đương nhiên là không thể giấu diếm được, hơn nữa cũng đã hơn mười ngày, tin tức chỉ sợ sớm đã truyền vào tới trong kinh thành, trong kinh không ai nắm rõ được chuyện gì đang xảy ra, vì vậy đã có người trình tấu thư nói tiền tuyến sợ chiến không tiến, cũng là chuyện không phải không thể xảy ra.
Dễ nhận thấy đoàn khâm sai đang chậm chạp đi tới, đám người của Hàn Mạc đã đi được chừng ba bốn dặm, mới nhìn thấy đám người ngựa đó vẫn còn ở phía xa, chính lúc này, ở phía sau bỗng có tiếng ngựa vang tới, quay đầu lại nhìn, thì chính là Hạ Hầu Đức đang mang theo vài tên hộ vệ đi tới.
Một đám người đều đã xuống ngựa, đứng đợi ở trên đường, nhìn thấy khoảng hai mươi tên kỵ binh đang lao đến, đám người đó lúc này đã xoay người xuống ngựa, có ba người dẫn đầu tiến về phía trước, ngay ở phía sau là hai mươi tên hộ vệ Ngự Lâm quân.
Hàn Mạc chỉ liếc mắt qua đã nhận ra, trong số ba người dẫn đầu, có một tên trông rất quen, đó chính là Hộ quân Tham lĩnh Báo Đột doanh Tiếu Mộc.
Tiếu Mộc nhìn thấy Hàn Mạc, vẻ mặt liền tỏ ra cực kì phấn chấn.
Tiếu Mộc đứng ở phía bên tay trái, ở giữa là một tên thái giám, cực kì lạ lẫm, còn người đang đi ở bên phải, Hàn Mạc cũng đã nhận ra, đó cũng chính là Lễ bộ Thị lang Tống Thế Thanh, cũng là người quen biết, lúc trước cùng đi sứ với Hàn Mạc sang Khánh quốc.
Hàn Mạc dẫn người tiến lên đón, tuy hắn là Đại tướng quân của Tây Bắc, quyền cao chức trọng, thế nhưng lại tỏ ra rất hòa nhã, chắp tay nói:
- Chư vị dọc đường đi đã chịu nhiều vất vả rồi!
Tống Thế Thanh và Tiếu Mộc đồng thời tiến lên chắp tay hành lễ nói:
- Đại tướng quân, Hàn tổng đốc!
Tên thái giám kia cũng đã tiến lên, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Đại tướng quân, chúng ta phải chức mừng ngài mới được!
Tiếu Mộc biết Hàn Mạc không biết tên thái giám kia là ai, liền giới thiệu:
- Đại tướng quân, vị này chính là Liễu công công trong cung, lần này phụng mệnh của Thánh thượng, làm Khâm sai đại nhân đến truyền Thánh chỉ.
Hàn Mạc cười nói:
- Hóa ra là Liễu công công, vất vả rồi. Chỉ có điều không biết Liễu công công lần này đến muốn chức mừng điều gì?
Liễu công công tủm tỉm cười:
- Đại tướng quân lẽ nào không biết? Trước khi chúng tôi xuất hành từ kinh thành, thì quý phủ đã có thêm một lệnh tử, tôn phu nhân đã sinh hạ cho Đại tướng quân một thêm một lệnh tử!
Hàn Mạc nhất thời chưa kịp phản ứng, liền hỏi:
- Cái gì?
Tống Thế Thanh cũng cười nói:
- Đại tướng quân, tôn phu nhân cách đây không lâu đã sinh hạ cho Đại tướng quân thêm một vị tiểu thiếu gia, đây chính là một chuyện đại hỉ!
Hàn Mạc đứng ngẩn người ra, trong lúc tức thời hai mắt trợn ngược lên, Hàn Huyền Linh cũng cười ha hả, vỗ mạnh vào bả vai của Hàn Mạc, cười nói:
- Tên tiểu tử ngốc, ngươi đã lên chức phụ thân rồi, ta cũng được làm ông nội rồi.
Trong lòng Hàn Mạc lúc này vô cùng hạnh phúc, hắn như muốn nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy mạch máu trong người lúc này đang sôi sùng sục, lẩm bẩm trong miệng:
- Làm cha rồi... ta... ta được làm cha rồi...!
Vừa kích động vừa hưng phấn, lúc này trong hắn chẳng khác nào một thằng ngốc thực sự.
Bọn người Thiết Khuê cười rộ lên, đều chắp tay nói:
- Đại tướng quân, Hàn tổng đốc, xin chúc mừng các vị!
Hàn Mạc hứng khởi nói:
- Thiết... Thiết tổng binh, ngươi...à, ngươi đi chuẩn bị tiệc rượu... rượu ngon... đúng, những đồ nhắm ngon nhất... cái đó, cái đó một là có thể tẩy trần cho các chư vị, hai là… hai là chúc mừng đứa con mới ra đời của ta...!
Hàn Huyền Linh lớn tiếng cười:
- Thiết tổng binh, ngươi phái người đến lều của ta, ở bên đó ta có hai vò rượu ngon, được ta mang đến đã lâu, vẫn chưa được mở ra, tối nay mang ra để mời chư vị thưởng thức xem mùi vị ra sao.
Hàn Mạc được làm cha tất nhiên là đã làm cho ông cực kỳ hưng phấn, dù chỉ là Nhị bá nhưng cũng vô cùng vui mừng.
Cùng trang lứa với Hàn gia Hàn Mạc, có bốn người anh em họ, Hàn Thương sớm đã cưới vợ, nhưng vẫn chưa có con, lão nhị là Hàn Nguyên hiện vẫn chưa lập thất, lão tam Hàn Tân có tới hai tiểu thiếp, nhưng đều không có con, ngược lại Hàn Mạc lại người đầu tiên sinh hạ được tử nhi, thì tất nhiên lúc này Hàn Huyền Linh cực kỳ vui sướng.
Ngay sau đó cũng không nói thêm điều gì, cùng nhau giới thiệu đôi chút, lúc này mới về doanh trại nghỉ ngơi.
Hàn Mạc nhìn đám người Khâm sai đã rất mệt mỏi, vẻ mặt nặng nề, biết là họ đã hành quân liên tiếp mấy ngày, liền quay sang hỏi Tống Thế Thanh:
- Tống đại nhân, các vị gấp rút lên đường dường như có chuyện gì đó rất gấp?
Tống Thế Thanh nói:
- Không dám giấu đại nhân, sau khi nhận được ý chỉ của Thánh thượng, chúng tôi liền cấp tốc ngày đêm hành quân không nghỉ, không dám trì hoãn.
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì mà lại nóng vội như vậy?
Trên khuôn mặt của Tống Thế Thanh lập tức tỏ ra vẻ gì đó rất khác lạ, nói:
- Sau khi tiếp chỉ, Đại tướng quân ắt sẽ hiểu được sự tình.
Hàn Mạc gật đầu, trong lòng Hàn Mạc lúc này cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, cũng không dám hỏi nhiều, đoàn người lúc này đã đến doanh trại, Liễu công công vội nói:
- Đại tướng quân, bây giờ ta xin tuyên đọc Thánh chỉ?
Chỉ có điều Thánh thượng đã dặn dò, khi tuyên chỉ, thì tất cả các đô Chỉ huy sứ ở trong quân, đều phải có mặt.
Hàn Mạc lại cảm thấy càng kỳ lạ hơn, hiện giờ người nắm quyền cao nhất của quân Tây Bắc là mình, tuyên đọc Thánh chỉ, chỉ cần tuyên cho hắn nghe là đủ, hoặc cùng với người phó soái ở bên cạnh Hàn Huyền Linh, tại sao lại phải triệu tập đám tướng lĩnh cao cấp của các trại đến để làm gì?
Đó là ý chỉ của Thánh thượng, không thể làm trái được, cười nói:
- Liễu công công, đang lúc đại chiến bùng nổ, chư tướng lúc này đều ở khắp nơi, trong tức thời không thể cùng lúc tập trung lại được, các chư vị đi đường đã mệt, xin dùng tiệc rượu, nghỉ ngơi tạm một đêm, sáng ngày mai sẽ lệnh cho các tướng lĩnh tập hợp, đến lúc đó Liễu công công tuyên Thánh chỉ có được không?
Liễu công công gật đầu nói:
- Đại tướng quân đã có ý như vậy, thì hãy làm theo ý của Đại tướng quân.
Lúc này trời đã bắt đầu tối, bữa yến tiệc được bố trí ngay tại soái doanh, tiệc rượu nơi tiền tuyến, đúng là không thể so sánh với tiệc rượu ở trong kinh, thế nhưng trong bữa tiệc rượu hôm nay lại có những thứ ngon nhất trong doanh quân.
Một là mở tiệc để thiết đãi khâm sai đại thần đã vất vả hành quân liên tục mấy ngày đêm, ngoài ra còn có một lý do khác, cũng chính là chúc mừng cho lệnh tử mới trào đời của Hàn Mạc.
Biết được Phạm Tiểu Thiến đã sinh hạ cho hắn một quý tử, trong lòng Hàn Mạc đang vui mừng không ngớt, trong bữa tiệc, trong lòng lại cảm thấy rất phiền lòng, làm cho hắn không nghĩ đến việc này nữa, trong kinh lần này phái Khâm sai đến quả thật là rất kỳ lạ, thế nhưng lúc này hắn cũng đã không nghĩ đến nữa.
Yến tiệc rất linh đình, ngoài kính rượu mấy người trong đoàn người Khâm sai, hơn nữa cũng có rất nhiều hướng về Hàn Mạc chúc mừng, trong lòng Hàn Mạc rất vui mừng, không từ chối bất cứ ai, yến tiệc trôi qua một lúc, lúc này đã uống rất nhiều rượu mạnh, rượu mừng lúc này mới bắt đầu được đưa lên.
Nếu là ngày xưa, Hàn Huyền Linh chắc chắn là đã khuyên hắn uống ít một chút, thế nhưng hôm nay Lân nhi đã ra đời, Hàn Huyền Linh biết rằng trong lòng Hàn Mạc lúc này đang vui, cũng không dám khuyên bảo, chỉ có điều chính ông hiện giờ cũng đang cố gắng uống ít lại.
Dù sao cũng đang ở nơi tiền tuyến, việc quân quan trọng, không thể vì rượu mà làm hỏng việc quân.
Đợi đến khi yến tiệc đã tàn, Hàn Mạc tất nhiên đã say bí tỉ, Liễu công công bây giờ cũng đã mơ mơ màng màng, được người đưa về, mọi người lập tức tản đi.
Trong giấc mộng đêm nay, Hàn Mạc cũng có một cảm giác vô cùng hứng khởi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thiết Khuê mới tỉnh lại, rửa mặt sạch sẽ, ra khỏi lều lớn, đã thấy các đô Chỉ huy sứ đã đều có mặt, đều đang đợi Hàn Mạc đi ra, để chắp tay hành lễ.
Đã nói là sáng sớm nay sẽ tuyên Thánh chỉ, chỉ có điều vị Khâm sai Liễu công công chắc chắn là do đêm qua đã uống quá chén, Hàn Mạc lúc này đã phái người qua thúc dục, cuối cùng mới thấy lão chậm rãi bước tới.
Sau khi Liễu công công đến, nhìn chư vị tướng quân, hỏi:
- Đại tướng quân, mọi người đều đã đến đông đủ cả?
- Khổng Phi Khổng tổng binh cùng với hai đô Chỉ huy sứ đang chiếm lĩnh vùng đất của Ngụy quốc, cho nên không thể đến.
Hàn Mạc nói.
Liễu công công khẽ nhíu mày nói:
- Nhưng Thánh thượng đã dặn dò, phải có tất cả các đô Chỉ huy sứ đến nghe, thì mới được đọc Thánh chỉ.
Chúng tướng ngơ ngác nhìn nhau, chỉ cảm thấy cực kỳ quái dị.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Liễu công công, lẽ nào phải muốn bổn tướng triệu tập hai đô Chỉ huy sứ đó quay trở về? Hiện giờ bọn họ đang trấn thủ ở Điền Nguyên thành, cắt đứt sự viện trợ lương thực của Ngụy quốc, lúc này không thể rời khỏi đó.
Hàn Huyền Linh cũng nói:
- Thánh thượng chỉ e là không biết được tình hình chiến sự ở tiền tuyến. Liễu công công, đám người Khổng Phi, tuyệt đối không thể triệu tập quay về.
Tống Thế Thanh lại gần bên cạnh Liễu công công nói:
- Liễu công công, sau khi tuyên đọc Thánh chỉ, nếu như cần thiết, sẽ phái người mạng Thánh chỉ qua bên đó. Chuyện nơi sa trường, không giống như trò chơi được.
Liễu công công ngẫm nghĩ một chút, mới gật đầu nói:
- Chuyện đã như vậy, chúng ta tuyên đọc Thánh chỉ trước vậy.
Hàn Mạc lập tức tiến lên hai bước, Hàn Huyền Linh, Thiết Khuê, Hạ Hầu Đức cùng các tướng lĩnh ở phía sau, đều đã quỳ xuống, chờ nghe đọc Thánh chỉ.
Liễu công lấy từ trong tay áo ra một tấm vải lụa màu vàng, chậm rãi mở ra, liếc nhìn đám chúng tướng một cái, mới cất giọng lên đọc:
- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: quân đoàn Tây Bắc liên tiếp thắng trận, làm cho uy danh của Đại Yến ta, hùng khí của Đại Yến ta được hưng thịnh, trẫm rất vui. Chư vị tướng lĩnh ai nấy đều rất dũng mãnh, công lao to lớn, các chư vị tướng lĩnh thắng mà không kiêu, không ngừng cố gắng, tiêu diệt kẻ địch, đây cũng chính là lúc ban thưởng cho các công thần, ba quân tướng sĩ, chắc chắn sẽ đều có thưởng.
Tuyên đến đây, Liễu công công dừng lại một chút, chúng tướng tưởng rằng đã tuyên xong Thánh chỉ, đó hóa ra là phần thưởng của Hoàng đế để khích lệ tinh thần chiến đấu của các chiến sĩ, không biết là Liễu công công đang nhìn liếc về phía Hàn Mạc, tiếp tục tuyện đọc Thánh chỉ:
- Hàn Mạc thống soái, tuổi trẻ với đầy sự hứa hẹn, có tài cầm binh, khiến cho Yến quân ta thắng như chẻ tre, trong lòng trẫm rất vui. Nay đặc cách cho Hàn Mạc quay về kinh thành, ban thưởng, sau khi tiếp nhận Thánh chỉ, lập tức khởi hành về cung, không được chậm trễ. Quân vụ nơi tiền tuyến, tạm thời giao cho phó soái Hàn Huyền Linh quản lý, khâm thử!
- Đai tướng quân, trong kinh có Khâm sai đại thần tới, phái đội quân trinh sát, cách doanh trại của chúng ta khoảng gần hai mươi dặm.
Hàn Mạc đột nhiên ngẩn người ra, lập tức nói:
- Nhanh đi thông báo cho Hàn tổng đốc và Thiết tổng binh, đúng rồi, cả Hạ Hầu tổng binh nữa, lệnh cho bọn họ đến nghênh đón Khâm sai đại thần.
Trong lòng Hàn Mạc có chút kinh ngạc, không biết vào thời điểm này, triều đình tại sao lại phái Khâm sai tới.
Hắn chỉnh sửa lại y phục, đội chiếc mũ giáp lên, tiến ra ngoài cửa trại nhảy lên lưng con Tuyệt Ảnh, đi lên phía trước nghênh đón Khâm sai, nhưng không hề vội vã, chậm rãi bước đi, đi được khoảng mười dặm, Thiết Khuê cũng đuổi kịp, sau đó là Hàn Huyền Linh cũng phi ngựa tới, chỉ có Hạ Hầu Đức là vẫn đang ở xa doanh trại, không thể tới kịp.
Hàn Huyền Linh nhíu mày nói:
- Triều đình phái Khâm sai tới? Vậy mà trước đó không hề có chút động tĩnh gì.
Thiết Khuê cũng nói:
- Hay là do chúng ta án binh bất động, người trong triều đình không hiểu rõ sự tình, cho rằng chúng ta sợ không tiến lên, cho nên đã phái Khâm sai đến thúc chiến?
Hàn Mạc và Hàn Huyền Linh nghe Thiết Khuê nói như vậy, cũng cảm thấy rất hợp lý.
Suy cho cùng án binh bất động, ngồi chờ người Ngụy tiêu hao, đó chính là chiến lược của quân Yến, tình hình tiền tuyến, đương nhiên là không thể giấu diếm được, hơn nữa cũng đã hơn mười ngày, tin tức chỉ sợ sớm đã truyền vào tới trong kinh thành, trong kinh không ai nắm rõ được chuyện gì đang xảy ra, vì vậy đã có người trình tấu thư nói tiền tuyến sợ chiến không tiến, cũng là chuyện không phải không thể xảy ra.
Dễ nhận thấy đoàn khâm sai đang chậm chạp đi tới, đám người của Hàn Mạc đã đi được chừng ba bốn dặm, mới nhìn thấy đám người ngựa đó vẫn còn ở phía xa, chính lúc này, ở phía sau bỗng có tiếng ngựa vang tới, quay đầu lại nhìn, thì chính là Hạ Hầu Đức đang mang theo vài tên hộ vệ đi tới.
Một đám người đều đã xuống ngựa, đứng đợi ở trên đường, nhìn thấy khoảng hai mươi tên kỵ binh đang lao đến, đám người đó lúc này đã xoay người xuống ngựa, có ba người dẫn đầu tiến về phía trước, ngay ở phía sau là hai mươi tên hộ vệ Ngự Lâm quân.
Hàn Mạc chỉ liếc mắt qua đã nhận ra, trong số ba người dẫn đầu, có một tên trông rất quen, đó chính là Hộ quân Tham lĩnh Báo Đột doanh Tiếu Mộc.
Tiếu Mộc nhìn thấy Hàn Mạc, vẻ mặt liền tỏ ra cực kì phấn chấn.
Tiếu Mộc đứng ở phía bên tay trái, ở giữa là một tên thái giám, cực kì lạ lẫm, còn người đang đi ở bên phải, Hàn Mạc cũng đã nhận ra, đó cũng chính là Lễ bộ Thị lang Tống Thế Thanh, cũng là người quen biết, lúc trước cùng đi sứ với Hàn Mạc sang Khánh quốc.
Hàn Mạc dẫn người tiến lên đón, tuy hắn là Đại tướng quân của Tây Bắc, quyền cao chức trọng, thế nhưng lại tỏ ra rất hòa nhã, chắp tay nói:
- Chư vị dọc đường đi đã chịu nhiều vất vả rồi!
Tống Thế Thanh và Tiếu Mộc đồng thời tiến lên chắp tay hành lễ nói:
- Đại tướng quân, Hàn tổng đốc!
Tên thái giám kia cũng đã tiến lên, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Đại tướng quân, chúng ta phải chức mừng ngài mới được!
Tiếu Mộc biết Hàn Mạc không biết tên thái giám kia là ai, liền giới thiệu:
- Đại tướng quân, vị này chính là Liễu công công trong cung, lần này phụng mệnh của Thánh thượng, làm Khâm sai đại nhân đến truyền Thánh chỉ.
Hàn Mạc cười nói:
- Hóa ra là Liễu công công, vất vả rồi. Chỉ có điều không biết Liễu công công lần này đến muốn chức mừng điều gì?
Liễu công công tủm tỉm cười:
- Đại tướng quân lẽ nào không biết? Trước khi chúng tôi xuất hành từ kinh thành, thì quý phủ đã có thêm một lệnh tử, tôn phu nhân đã sinh hạ cho Đại tướng quân một thêm một lệnh tử!
Hàn Mạc nhất thời chưa kịp phản ứng, liền hỏi:
- Cái gì?
Tống Thế Thanh cũng cười nói:
- Đại tướng quân, tôn phu nhân cách đây không lâu đã sinh hạ cho Đại tướng quân thêm một vị tiểu thiếu gia, đây chính là một chuyện đại hỉ!
Hàn Mạc đứng ngẩn người ra, trong lúc tức thời hai mắt trợn ngược lên, Hàn Huyền Linh cũng cười ha hả, vỗ mạnh vào bả vai của Hàn Mạc, cười nói:
- Tên tiểu tử ngốc, ngươi đã lên chức phụ thân rồi, ta cũng được làm ông nội rồi.
Trong lòng Hàn Mạc lúc này vô cùng hạnh phúc, hắn như muốn nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy mạch máu trong người lúc này đang sôi sùng sục, lẩm bẩm trong miệng:
- Làm cha rồi... ta... ta được làm cha rồi...!
Vừa kích động vừa hưng phấn, lúc này trong hắn chẳng khác nào một thằng ngốc thực sự.
Bọn người Thiết Khuê cười rộ lên, đều chắp tay nói:
- Đại tướng quân, Hàn tổng đốc, xin chúc mừng các vị!
Hàn Mạc hứng khởi nói:
- Thiết... Thiết tổng binh, ngươi...à, ngươi đi chuẩn bị tiệc rượu... rượu ngon... đúng, những đồ nhắm ngon nhất... cái đó, cái đó một là có thể tẩy trần cho các chư vị, hai là… hai là chúc mừng đứa con mới ra đời của ta...!
Hàn Huyền Linh lớn tiếng cười:
- Thiết tổng binh, ngươi phái người đến lều của ta, ở bên đó ta có hai vò rượu ngon, được ta mang đến đã lâu, vẫn chưa được mở ra, tối nay mang ra để mời chư vị thưởng thức xem mùi vị ra sao.
Hàn Mạc được làm cha tất nhiên là đã làm cho ông cực kỳ hưng phấn, dù chỉ là Nhị bá nhưng cũng vô cùng vui mừng.
Cùng trang lứa với Hàn gia Hàn Mạc, có bốn người anh em họ, Hàn Thương sớm đã cưới vợ, nhưng vẫn chưa có con, lão nhị là Hàn Nguyên hiện vẫn chưa lập thất, lão tam Hàn Tân có tới hai tiểu thiếp, nhưng đều không có con, ngược lại Hàn Mạc lại người đầu tiên sinh hạ được tử nhi, thì tất nhiên lúc này Hàn Huyền Linh cực kỳ vui sướng.
Ngay sau đó cũng không nói thêm điều gì, cùng nhau giới thiệu đôi chút, lúc này mới về doanh trại nghỉ ngơi.
Hàn Mạc nhìn đám người Khâm sai đã rất mệt mỏi, vẻ mặt nặng nề, biết là họ đã hành quân liên tiếp mấy ngày, liền quay sang hỏi Tống Thế Thanh:
- Tống đại nhân, các vị gấp rút lên đường dường như có chuyện gì đó rất gấp?
Tống Thế Thanh nói:
- Không dám giấu đại nhân, sau khi nhận được ý chỉ của Thánh thượng, chúng tôi liền cấp tốc ngày đêm hành quân không nghỉ, không dám trì hoãn.
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì mà lại nóng vội như vậy?
Trên khuôn mặt của Tống Thế Thanh lập tức tỏ ra vẻ gì đó rất khác lạ, nói:
- Sau khi tiếp chỉ, Đại tướng quân ắt sẽ hiểu được sự tình.
Hàn Mạc gật đầu, trong lòng Hàn Mạc lúc này cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, cũng không dám hỏi nhiều, đoàn người lúc này đã đến doanh trại, Liễu công công vội nói:
- Đại tướng quân, bây giờ ta xin tuyên đọc Thánh chỉ?
Chỉ có điều Thánh thượng đã dặn dò, khi tuyên chỉ, thì tất cả các đô Chỉ huy sứ ở trong quân, đều phải có mặt.
Hàn Mạc lại cảm thấy càng kỳ lạ hơn, hiện giờ người nắm quyền cao nhất của quân Tây Bắc là mình, tuyên đọc Thánh chỉ, chỉ cần tuyên cho hắn nghe là đủ, hoặc cùng với người phó soái ở bên cạnh Hàn Huyền Linh, tại sao lại phải triệu tập đám tướng lĩnh cao cấp của các trại đến để làm gì?
Đó là ý chỉ của Thánh thượng, không thể làm trái được, cười nói:
- Liễu công công, đang lúc đại chiến bùng nổ, chư tướng lúc này đều ở khắp nơi, trong tức thời không thể cùng lúc tập trung lại được, các chư vị đi đường đã mệt, xin dùng tiệc rượu, nghỉ ngơi tạm một đêm, sáng ngày mai sẽ lệnh cho các tướng lĩnh tập hợp, đến lúc đó Liễu công công tuyên Thánh chỉ có được không?
Liễu công công gật đầu nói:
- Đại tướng quân đã có ý như vậy, thì hãy làm theo ý của Đại tướng quân.
Lúc này trời đã bắt đầu tối, bữa yến tiệc được bố trí ngay tại soái doanh, tiệc rượu nơi tiền tuyến, đúng là không thể so sánh với tiệc rượu ở trong kinh, thế nhưng trong bữa tiệc rượu hôm nay lại có những thứ ngon nhất trong doanh quân.
Một là mở tiệc để thiết đãi khâm sai đại thần đã vất vả hành quân liên tục mấy ngày đêm, ngoài ra còn có một lý do khác, cũng chính là chúc mừng cho lệnh tử mới trào đời của Hàn Mạc.
Biết được Phạm Tiểu Thiến đã sinh hạ cho hắn một quý tử, trong lòng Hàn Mạc đang vui mừng không ngớt, trong bữa tiệc, trong lòng lại cảm thấy rất phiền lòng, làm cho hắn không nghĩ đến việc này nữa, trong kinh lần này phái Khâm sai đến quả thật là rất kỳ lạ, thế nhưng lúc này hắn cũng đã không nghĩ đến nữa.
Yến tiệc rất linh đình, ngoài kính rượu mấy người trong đoàn người Khâm sai, hơn nữa cũng có rất nhiều hướng về Hàn Mạc chúc mừng, trong lòng Hàn Mạc rất vui mừng, không từ chối bất cứ ai, yến tiệc trôi qua một lúc, lúc này đã uống rất nhiều rượu mạnh, rượu mừng lúc này mới bắt đầu được đưa lên.
Nếu là ngày xưa, Hàn Huyền Linh chắc chắn là đã khuyên hắn uống ít một chút, thế nhưng hôm nay Lân nhi đã ra đời, Hàn Huyền Linh biết rằng trong lòng Hàn Mạc lúc này đang vui, cũng không dám khuyên bảo, chỉ có điều chính ông hiện giờ cũng đang cố gắng uống ít lại.
Dù sao cũng đang ở nơi tiền tuyến, việc quân quan trọng, không thể vì rượu mà làm hỏng việc quân.
Đợi đến khi yến tiệc đã tàn, Hàn Mạc tất nhiên đã say bí tỉ, Liễu công công bây giờ cũng đã mơ mơ màng màng, được người đưa về, mọi người lập tức tản đi.
Trong giấc mộng đêm nay, Hàn Mạc cũng có một cảm giác vô cùng hứng khởi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thiết Khuê mới tỉnh lại, rửa mặt sạch sẽ, ra khỏi lều lớn, đã thấy các đô Chỉ huy sứ đã đều có mặt, đều đang đợi Hàn Mạc đi ra, để chắp tay hành lễ.
Đã nói là sáng sớm nay sẽ tuyên Thánh chỉ, chỉ có điều vị Khâm sai Liễu công công chắc chắn là do đêm qua đã uống quá chén, Hàn Mạc lúc này đã phái người qua thúc dục, cuối cùng mới thấy lão chậm rãi bước tới.
Sau khi Liễu công công đến, nhìn chư vị tướng quân, hỏi:
- Đại tướng quân, mọi người đều đã đến đông đủ cả?
- Khổng Phi Khổng tổng binh cùng với hai đô Chỉ huy sứ đang chiếm lĩnh vùng đất của Ngụy quốc, cho nên không thể đến.
Hàn Mạc nói.
Liễu công công khẽ nhíu mày nói:
- Nhưng Thánh thượng đã dặn dò, phải có tất cả các đô Chỉ huy sứ đến nghe, thì mới được đọc Thánh chỉ.
Chúng tướng ngơ ngác nhìn nhau, chỉ cảm thấy cực kỳ quái dị.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Liễu công công, lẽ nào phải muốn bổn tướng triệu tập hai đô Chỉ huy sứ đó quay trở về? Hiện giờ bọn họ đang trấn thủ ở Điền Nguyên thành, cắt đứt sự viện trợ lương thực của Ngụy quốc, lúc này không thể rời khỏi đó.
Hàn Huyền Linh cũng nói:
- Thánh thượng chỉ e là không biết được tình hình chiến sự ở tiền tuyến. Liễu công công, đám người Khổng Phi, tuyệt đối không thể triệu tập quay về.
Tống Thế Thanh lại gần bên cạnh Liễu công công nói:
- Liễu công công, sau khi tuyên đọc Thánh chỉ, nếu như cần thiết, sẽ phái người mạng Thánh chỉ qua bên đó. Chuyện nơi sa trường, không giống như trò chơi được.
Liễu công công ngẫm nghĩ một chút, mới gật đầu nói:
- Chuyện đã như vậy, chúng ta tuyên đọc Thánh chỉ trước vậy.
Hàn Mạc lập tức tiến lên hai bước, Hàn Huyền Linh, Thiết Khuê, Hạ Hầu Đức cùng các tướng lĩnh ở phía sau, đều đã quỳ xuống, chờ nghe đọc Thánh chỉ.
Liễu công lấy từ trong tay áo ra một tấm vải lụa màu vàng, chậm rãi mở ra, liếc nhìn đám chúng tướng một cái, mới cất giọng lên đọc:
- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: quân đoàn Tây Bắc liên tiếp thắng trận, làm cho uy danh của Đại Yến ta, hùng khí của Đại Yến ta được hưng thịnh, trẫm rất vui. Chư vị tướng lĩnh ai nấy đều rất dũng mãnh, công lao to lớn, các chư vị tướng lĩnh thắng mà không kiêu, không ngừng cố gắng, tiêu diệt kẻ địch, đây cũng chính là lúc ban thưởng cho các công thần, ba quân tướng sĩ, chắc chắn sẽ đều có thưởng.
Tuyên đến đây, Liễu công công dừng lại một chút, chúng tướng tưởng rằng đã tuyên xong Thánh chỉ, đó hóa ra là phần thưởng của Hoàng đế để khích lệ tinh thần chiến đấu của các chiến sĩ, không biết là Liễu công công đang nhìn liếc về phía Hàn Mạc, tiếp tục tuyện đọc Thánh chỉ:
- Hàn Mạc thống soái, tuổi trẻ với đầy sự hứa hẹn, có tài cầm binh, khiến cho Yến quân ta thắng như chẻ tre, trong lòng trẫm rất vui. Nay đặc cách cho Hàn Mạc quay về kinh thành, ban thưởng, sau khi tiếp nhận Thánh chỉ, lập tức khởi hành về cung, không được chậm trễ. Quân vụ nơi tiền tuyến, tạm thời giao cho phó soái Hàn Huyền Linh quản lý, khâm thử!