Hàn Mạc thấy ái thê yêu thích quà tặng, trong lòng vô cùng vui mừng, hắn dịu dàng nói:
- Nào, để tướng công đeo lên cho nàng!
Hắn cẩn thận đeo chuỗi dây lên cổ nàng, dưới ánh sáng lấp lánh của bảo thạch, làn da trắng nõn của Tiểu Thiến càng trở nên lộng lẫy, quyến rũ mọi ánh nhìn.
Hàn Mạc hôn nhẹ lên trán nàng để biểu lộ nỗi nhớ nhung da diết của mình, cả nhà ba người được đoàn tụ quả là chuyện đáng mừng.
Ánh mắt Tiểu Thiến lại tỏ ra ba phần e thẹn, bảy phần hạnh phúc, nàng bỗng nhớ đến một chuyện, nên đưa tay dưới gối, lấy ra một tờ giấy, trên tờ giấy chỉ thấy một loạt chữ “Định” như rồng bay phượng múa.
Tiểu Thiến biết Hàn Mạc nhất thời không thể lý giải được nên nàng đã nói:
- Tướng công, đây là do ông nội cho người từ đến Đông Hải đưa đến!
Lúc đầu Hàn Mạc ngẩn người ra, nhưng sau đó hiểu ngay, chữ này, là do Nhị tông chủ của Hàn tộc là Hàn Chính Khôn phái người đem đến, xem ra chữ “Định” này là để đặt tên cho đứa bé.
- Hàn Định!
Hàn Mạc lẩm bẩm một lúc rồi như nghĩ ra chuyện gì.
Tiểu Thiến dịu dàng nói:
- Tướng công, tên này được không?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Tên do ông nội đặt, tất nhiên quá tốt rồi, sau này con của chúng ta, sẽ có tên là Hàn Định!
Rồi hắn quay sang nhìn đứa trẻ, chỉ thấy đứa bé đã nhắm mắt lại, hình như đã ngủ say rồi, khuôn mặt tròn trịa, làn da trắng nõn, lại thêm cặp môi đỏ hồng, vô cùng đáng yêu.
Bỗng hắn nghe Tuệ nương ngoài cửa cung kính nói:
- Cô gia, nước ấm đã chuẩn bị xong, người có muốn đi tắm một chút?
Hàn Mạc cũng cảm thấy khó chịu bởi đất bụi trên người mình, mỉm cười nói:
- Tướng công đi tắm cái đã, tắm xong sẽ trở lại đây với nàng.
Tiểu Thiến gật gật đầu, Hàn Mạc đứng dậy, bước ra cửa, bỗng Tiểu Thiến kêu lên:
- Tướng công…!
Dường như trong giọng nói có chút gì không nỡ.
Hàn Mạc quay đầu lại, chỉ thấy cặp mắt xinh đẹp của Tiểu Thiến đang mong mỏi nhìn theo, gương mặt có vẻ lưu luyến không thôi, rồi chỉ nghe thấy giọng nói không có chút sức lực nào của nàng:
- Tướng công, chàng… chàng còn phải đi nữa không?
Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, hắn đi đến ôm nàng vào lòng, giọng nói cực kì dịu dàng nói:
- Tướng công sẽ ở bên cạnh nàng.
Ánh mắt Tiểu Thiến sáng rực lên, lập tức đưa tay đẩy Hàn Mạc ra, rồi cười hì hì nói:
- Tướng công đi tắm nhanh đi, người chàng thật hôi quá đi…!
Hàn Mạc cười ha hả, rồi bước ra cửa, lệnh Tuệ nương đổi nước nóng , đem nước lạnh vào để hắn tắm, sau khi hắn thay đồ mới xong, thì Tuệ nương đứng bên cạnh mới nói:
- Cô gia, lúc nãy có mấy người đến báo, lão gia đang đợi người trong thư phòng!
Hàn Mạc gật đầu, biết cha hắn có chuyện muốn trao đổi, nên quay sang căn dặn Tuệ nương lo chăm sóc Tiểu Thiến, rồi hắn từ sân phủ đệ của mình đi ra, lúc vào trong thư phòng, đã thấy Hàn Huyền Xương ngồi ngẩn ra trên ghế, cho đến khi Hàn Mạc khom người hành lễ, lúc này Hàn Huyền Xương mới định thần trở lại, kêu Hàn Mạc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trong chốc lát, cả hai đều không nói gì.
…
Hàn Mạc nhìn thấy sắc mặt Hàn Huyền Xương cũng không tốt cho lắm, hắn biết lần này hắn trở về, trong lòng Hàn Huyền Xương cũng phức tạp vô cùng, ngồi im lặng trên ghế một lúc, không ai bảo ai câu gì.
Cả hai cha con ngồi im lặng trong thư phòng, ánh đèn không ngừng chớp động, kéo dài hai chiếc bóng của họ, trong tức thời, không khí trong phòng lại trở nên vô cùng áp lực.
- Nếu đã trở về... thì nên dành thời gian cho Tiểu Thiến một chút!
Rất lâu sau đó, Hàn Huyền Xương mới hạ giọng nói được một câu, bằng một giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Vẻ mặt Hàn Mạc bình tĩnh, hắn nhìn cha mình chằm chằm, trầm ngâm, rốt cục hỏi:
- Cha có biết, việc hài nhi dẫn quân tiến vào quận Nam Dương, hơn bốn ngàn tướng sĩ bị lọt vào vòng vây của Tư Mã Hạo Nguyệt?
Sắc mặt Hàn Huyền Xương bỗng trở nên khựng lại, một lát sau, mới đưa tay vuốt cằm.
- Vậy cha có biết, hài nhi bị bao vây, là vì có người tiết lộ tin tức, bán đứng hài nhi và bốn ngàn tướng sĩ?
Ánh mắt của Hàn Mạc trở nên sắt bén vô cùng.
Hàn Huyền Xương khẽ thở dài nói:
- Ngươi có thể bình an vô sự, gánh nặng trong lòng cha cũng coi như có thể đặt xuống rồi.
Hàn Mạc ngồi rất chỉn chu, hai tay đặt trên đầu gối, rồi chậm rãi nói:
- Tổng binh quân Tây Bắc Vạn Sĩ Thanh, có lẽ cha biết người này!
Khóe mắt Hàn Huyền Xương động đậy, tay áo run lên, rồi nói:
- Sao lại nhắc đến người này?
- Hắn chính là phản đồ.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Có điều hài nhi biết rõ, nếu chỉ dựa vào sức lực của người này, hắn tuyệt đối không có gan như vậy, sau lưng hắn, nhất định phải có người kê lưng.
Hàn Huyền Xương không rời mắt khỏi Hàn Mạc, ánh mắt có vẻ nghiêm túc, hắn nói:
- Con dám khẳng định Vạn sĩ Thanh là nội gián?
- Không thể sai được.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Nhưng trước mắt hài nhi không dám dứt dây động rừng… có điều con đã âm thầm phái người theo dõi hắn, chỉ cần có lệnh của hài nhi, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể mất đầu.
- Không được làm bậy.
Hàn Huyền Xương trầm giọng nói:
- Hiện nay Vạn Sĩ Thanh đang trấn giữ Ác Dương Lĩnh, mà nơi đó chính là yếu địa của tiền tuyến, nếu hắn có mệnh hệ gì, hậu quả khôn lường.
- Hắn chỉ là một tên tép riu, hài nhi cũng không thèm để ý đến hắn.
Giọng nói của Hàn Mạc càng lúc càng trở nên ác liệt, hắn nói:
- Lần này hài nhi về kinh, chuyện quan trọng nhất là muốn biết rốt cuộc ai là người cho hắn dựa lưng, để hắn dám cả gan bán đứng bốn ngàn tướng sĩ của ta!
Khóe mắt Hàn Huyền Xương như thể giật lại, ngồi tựa lưng vào chiếc ghế, không nói một lời, cũng không biết im lặng bao lâu sau, ông mới bình tĩnh nói:
- Mạc nhi, chuyện này nên chấm dứt tại đây, không cần truy cứu thêm nữa… chí ít hiện nay cũng không phải lúc!
Hàn Mạc nhíu mày, lập tức hỏi:
- Có phải cha biết kẻ đứng sau lưng Vạn Sĩ Thanh?
- Không cần hỏi nhiều !
Hàn Huyền Xương trầm giọng nói:
- Tiền phương hiện nay đã có Nhị bá, con …không cần nghĩ nhiều!
Hàn Mạc bỗng đứng lên, nhìn cha, giọng nói lạnh như băng:
- Vậy cha có biết, bốn ngàn tướng sĩ, vì bị bán đứng, đã phơi xác nơi đất khách tha hương không… Hài nhi từng thề với bọn họ, nhất định điều tra bằng được người đứng sau vụ này, để báo thù rửa hận!
- Báo thù rửa hận?
Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:
- Làm sao báo thù? Làm sao rửa hận?
- Hài nhi muốn biết kẻ đứng sau Vạn Sĩ Thanh!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Hài nhi muốn hỏi cha một chuyện, xin cha hãy nói thật cho hài nhi biết, tên Vạn Sĩ Thanh đó… có phải có quan hệ với Hàn gia ta?
- Ngươi đang nói bậy bạ gì chứ?
Hàn Huyền Xương trở nên biến sắc, ông nói:
- Sao hắn có thể có quan hệ gì với Hàn gia ta được chứ?
Hàn Mạc trông thấy vẻ kích động của Hàn Huyền Xương, lại càng gằn giọng hỏi tới:
- Tại sao cha không muốn nói ra sự thật? Cha có khổ tâm gì sao?
Dường như Hàn Mạc cũng có chút kích động, hắn tiến về trước, hai tay đặt lên mặt bàn nói:
- Cha, có người muốn hại chết con trai của người, sao người không đem chân tướng sự việc nói cho hài nhi biết? Cha nên biết rằng, nếu không phải hài nhi phúc lớn mạng lớn, thì hôm nay chỉ e đến hài cốt của hài nhi cha cũng không gặp được?
Từng thớ thịt trên người Hàn Huyền Xương như đang co giật lại, ông thở dài, dựa lưng vào ghế, rồi từ từ nói:
- Nghe lời cha, chuyện đó đã qua rồi, bắt đầu từ hôm nay, con không còn gặp nguy hiểm nữa rồi, sau này có cha bảo vệ con…!
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
- Cha, con đã biết rồi!
- Con biết cái gì?
- Cha khó xử như vậy, chỉ có thể lí giải điều hài nhi nghĩ không sai chút nào.
Hàn Mạc chậm rãi trở về chỗ ngồi, hắn dựa lưng vào ghế, rồi thản nhiên nói:
- Ý cha là muốn con dừng tay?
- Con không cần nghĩ ngợi lung tung, chuyện này tuyệt đối không như những gì con đang nghĩ.
Hàn Huyền Xương nghiêm mặt nói.
Hai tay Hàn Mạc áp sát trước ngực, hắn chăm chăm nhìn cha của mình rồi từ từ nói:
- Cha, gần đây hài nhi có đọc một quyển sách y, trong sách có ghi lại một loài hoa lạ sống ở trung thổ, gọi là “Hút máu nhân đà la!”
- “Hút máu nhân đà la”
Hàn Huyền Xương nhíu mày, không hiểu vì sao trong lúc này Hàn Mạc lại nói đến vấn đề xa vời này.
- Đúng!
Hàn Mạc gật đầu, giải thích nói:
- Loài hoa này sau khi mọc mầm, chỉ cần có mưa và ánh nắng mặt trời, là có thể trưởng thành, ba năm sau đã cao bằng đầu người, kết nụ nở hoa, rồi nở thành ba đóa hoa đà la có màu đỏ như máu!
Hàn Huyền Xương tựa lưng vào ghế, biết bỗng nhiên Hàn Mạc nói chuyện này, nhất định phải có nguyên nhân, nên cố lắng nghe hết câu chuyện.
- Loài hoa này trước khi nở rộ, giữa ba đóa hoa nhân sẽ được nối với nhau bằng một nhành hoa, chỉ cần một đóa có đồ ăn, thì có thể thông qua nhành hoa này, mà nuôi sống hai đóa hoa kia, cho đến khi cả ba đóa hoàn toàn nở rộ, màu hoa thẫm như màu máu, nên người đời gọi chúng là “Tam huyết hoa”!
- Nhưng sau khi “Tam huyết hoa” hoàn toàn nở rộ, cũng là lúc tàn khốc nhất!
Hai tay Hàn Mạc bóp chặt lại, bàn tay nổi gân xanh, giọng nói càng trầm hơn nữa, hắn nói:
- Vì thức ăn mà rễ hoa cung cấp cho “Hút máu nhân đà la”, chỉ đủ để nuôi sống một đóa, mỗi khi “Tam huyết hoa” phát triển đến một thời kì nhất định, thì nhành hoa từng vận chuyển thức ăn cho bọn chúng bỗng trở thành cộng dây thừng giết chết chính chúng.
Dường như Hàn Huyền Xương đã hiểu ra chuyện gì đó, khuôn mặt bỗng trở nên khó coi hẳn ra.
- Chính đóa hoa ngày trước từng thông qua nhành hoa để đem thức ăn đến cho hai đóa còn lại, thì bây giờ cũng thông qua nhành hoa đó hút lại thức ăn của hai đóa hoa kia.
Vẻ mặt Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Cho đến khi hai đóa hoa kia bị hút sạch thức ăn, mà héo rũ đi, thì đóa hoa này mới tiếp tục sinh sôi nảy nở, lúc này mới chính thức trở thành một đóa “Nhân đà la huyết hoa!”
- Co muốn nói chuyện gì?
Hàn Huyền Xương nghiêm nghị nói:
- Mạc nhi, con.. sao con lại có ý nghĩ như vậy?
Lúc này vẻ mặt Hàn Mạc lại trở nên thản nhiên, hắn bình tĩnh nói:
- Haài nhi chỉ không muốn cha con chúng ta trở thành hai đóa hoa bị hút sạch thức ăn mà thôi!
Hàn Huyền Xương nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.
- Người trong cung kia đã băng hà.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Thánh chỉ truyền triệu hài nhi từ Tây Bắc trở về, đó… chỉ là ngụy tạo!
- Bộp!
Một tiếng lớn vang lên, bàn tay Hàn Huyền Xương đã đập mạnh lên bàn, ông lớn tiếng quát:
- Hàn Mạc, ngươi đang nói xằng bậy gì chứ?
- Hài nhi không nói bậy.
Hàn Mạc ưỡn ngực, tỏ vẻ cương quyết nhìn cha nói:
- Cha, chúng ta đều là con cháu của Hàn gia, có những chuyện chúng ta cần biết, nhưng đến tận hôm nay cũng không hề hay biết, hài nhi… rất không thích cái cảm giác này, hơn nữa trong tình cảnh này hài nhi cũng rất lo lắng.
- Chuyện gì cần biết chứ? Ngươi muốn biết chuyện gì?
Toàn thân Hàn Huyền Xương run lẩy bẩy, giọng nói cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Hàn Mạc gằn từng chữ nói:
- Hài nhi muốn biết, tại sao đúng lúc này, lại có một đạo Thánh chỉ kì lạ như vậy truyền đến tiền tuyến, lâm trận điều tướng? Hài nhi muốn biết, vì sao đại ca rời khỏi Trung Nghĩa doanh, lại ngàn dặm xa xôi ra tận tiền tuyến? Hài nhi muốn biết, lúc tiến vào Nam Dương quận tập kích Tư Mã Hạo Nguyệt, chuyện cơ mật thế này tại sao có thể bị tiết lộ? Hài nhi còn muốn biết, Hàn tộc ta sắp tới sẽ chuẩn bị đi theo con đường nào?
- Nào, để tướng công đeo lên cho nàng!
Hắn cẩn thận đeo chuỗi dây lên cổ nàng, dưới ánh sáng lấp lánh của bảo thạch, làn da trắng nõn của Tiểu Thiến càng trở nên lộng lẫy, quyến rũ mọi ánh nhìn.
Hàn Mạc hôn nhẹ lên trán nàng để biểu lộ nỗi nhớ nhung da diết của mình, cả nhà ba người được đoàn tụ quả là chuyện đáng mừng.
Ánh mắt Tiểu Thiến lại tỏ ra ba phần e thẹn, bảy phần hạnh phúc, nàng bỗng nhớ đến một chuyện, nên đưa tay dưới gối, lấy ra một tờ giấy, trên tờ giấy chỉ thấy một loạt chữ “Định” như rồng bay phượng múa.
Tiểu Thiến biết Hàn Mạc nhất thời không thể lý giải được nên nàng đã nói:
- Tướng công, đây là do ông nội cho người từ đến Đông Hải đưa đến!
Lúc đầu Hàn Mạc ngẩn người ra, nhưng sau đó hiểu ngay, chữ này, là do Nhị tông chủ của Hàn tộc là Hàn Chính Khôn phái người đem đến, xem ra chữ “Định” này là để đặt tên cho đứa bé.
- Hàn Định!
Hàn Mạc lẩm bẩm một lúc rồi như nghĩ ra chuyện gì.
Tiểu Thiến dịu dàng nói:
- Tướng công, tên này được không?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Tên do ông nội đặt, tất nhiên quá tốt rồi, sau này con của chúng ta, sẽ có tên là Hàn Định!
Rồi hắn quay sang nhìn đứa trẻ, chỉ thấy đứa bé đã nhắm mắt lại, hình như đã ngủ say rồi, khuôn mặt tròn trịa, làn da trắng nõn, lại thêm cặp môi đỏ hồng, vô cùng đáng yêu.
Bỗng hắn nghe Tuệ nương ngoài cửa cung kính nói:
- Cô gia, nước ấm đã chuẩn bị xong, người có muốn đi tắm một chút?
Hàn Mạc cũng cảm thấy khó chịu bởi đất bụi trên người mình, mỉm cười nói:
- Tướng công đi tắm cái đã, tắm xong sẽ trở lại đây với nàng.
Tiểu Thiến gật gật đầu, Hàn Mạc đứng dậy, bước ra cửa, bỗng Tiểu Thiến kêu lên:
- Tướng công…!
Dường như trong giọng nói có chút gì không nỡ.
Hàn Mạc quay đầu lại, chỉ thấy cặp mắt xinh đẹp của Tiểu Thiến đang mong mỏi nhìn theo, gương mặt có vẻ lưu luyến không thôi, rồi chỉ nghe thấy giọng nói không có chút sức lực nào của nàng:
- Tướng công, chàng… chàng còn phải đi nữa không?
Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, hắn đi đến ôm nàng vào lòng, giọng nói cực kì dịu dàng nói:
- Tướng công sẽ ở bên cạnh nàng.
Ánh mắt Tiểu Thiến sáng rực lên, lập tức đưa tay đẩy Hàn Mạc ra, rồi cười hì hì nói:
- Tướng công đi tắm nhanh đi, người chàng thật hôi quá đi…!
Hàn Mạc cười ha hả, rồi bước ra cửa, lệnh Tuệ nương đổi nước nóng , đem nước lạnh vào để hắn tắm, sau khi hắn thay đồ mới xong, thì Tuệ nương đứng bên cạnh mới nói:
- Cô gia, lúc nãy có mấy người đến báo, lão gia đang đợi người trong thư phòng!
Hàn Mạc gật đầu, biết cha hắn có chuyện muốn trao đổi, nên quay sang căn dặn Tuệ nương lo chăm sóc Tiểu Thiến, rồi hắn từ sân phủ đệ của mình đi ra, lúc vào trong thư phòng, đã thấy Hàn Huyền Xương ngồi ngẩn ra trên ghế, cho đến khi Hàn Mạc khom người hành lễ, lúc này Hàn Huyền Xương mới định thần trở lại, kêu Hàn Mạc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trong chốc lát, cả hai đều không nói gì.
…
Hàn Mạc nhìn thấy sắc mặt Hàn Huyền Xương cũng không tốt cho lắm, hắn biết lần này hắn trở về, trong lòng Hàn Huyền Xương cũng phức tạp vô cùng, ngồi im lặng trên ghế một lúc, không ai bảo ai câu gì.
Cả hai cha con ngồi im lặng trong thư phòng, ánh đèn không ngừng chớp động, kéo dài hai chiếc bóng của họ, trong tức thời, không khí trong phòng lại trở nên vô cùng áp lực.
- Nếu đã trở về... thì nên dành thời gian cho Tiểu Thiến một chút!
Rất lâu sau đó, Hàn Huyền Xương mới hạ giọng nói được một câu, bằng một giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Vẻ mặt Hàn Mạc bình tĩnh, hắn nhìn cha mình chằm chằm, trầm ngâm, rốt cục hỏi:
- Cha có biết, việc hài nhi dẫn quân tiến vào quận Nam Dương, hơn bốn ngàn tướng sĩ bị lọt vào vòng vây của Tư Mã Hạo Nguyệt?
Sắc mặt Hàn Huyền Xương bỗng trở nên khựng lại, một lát sau, mới đưa tay vuốt cằm.
- Vậy cha có biết, hài nhi bị bao vây, là vì có người tiết lộ tin tức, bán đứng hài nhi và bốn ngàn tướng sĩ?
Ánh mắt của Hàn Mạc trở nên sắt bén vô cùng.
Hàn Huyền Xương khẽ thở dài nói:
- Ngươi có thể bình an vô sự, gánh nặng trong lòng cha cũng coi như có thể đặt xuống rồi.
Hàn Mạc ngồi rất chỉn chu, hai tay đặt trên đầu gối, rồi chậm rãi nói:
- Tổng binh quân Tây Bắc Vạn Sĩ Thanh, có lẽ cha biết người này!
Khóe mắt Hàn Huyền Xương động đậy, tay áo run lên, rồi nói:
- Sao lại nhắc đến người này?
- Hắn chính là phản đồ.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Có điều hài nhi biết rõ, nếu chỉ dựa vào sức lực của người này, hắn tuyệt đối không có gan như vậy, sau lưng hắn, nhất định phải có người kê lưng.
Hàn Huyền Xương không rời mắt khỏi Hàn Mạc, ánh mắt có vẻ nghiêm túc, hắn nói:
- Con dám khẳng định Vạn sĩ Thanh là nội gián?
- Không thể sai được.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Nhưng trước mắt hài nhi không dám dứt dây động rừng… có điều con đã âm thầm phái người theo dõi hắn, chỉ cần có lệnh của hài nhi, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể mất đầu.
- Không được làm bậy.
Hàn Huyền Xương trầm giọng nói:
- Hiện nay Vạn Sĩ Thanh đang trấn giữ Ác Dương Lĩnh, mà nơi đó chính là yếu địa của tiền tuyến, nếu hắn có mệnh hệ gì, hậu quả khôn lường.
- Hắn chỉ là một tên tép riu, hài nhi cũng không thèm để ý đến hắn.
Giọng nói của Hàn Mạc càng lúc càng trở nên ác liệt, hắn nói:
- Lần này hài nhi về kinh, chuyện quan trọng nhất là muốn biết rốt cuộc ai là người cho hắn dựa lưng, để hắn dám cả gan bán đứng bốn ngàn tướng sĩ của ta!
Khóe mắt Hàn Huyền Xương như thể giật lại, ngồi tựa lưng vào chiếc ghế, không nói một lời, cũng không biết im lặng bao lâu sau, ông mới bình tĩnh nói:
- Mạc nhi, chuyện này nên chấm dứt tại đây, không cần truy cứu thêm nữa… chí ít hiện nay cũng không phải lúc!
Hàn Mạc nhíu mày, lập tức hỏi:
- Có phải cha biết kẻ đứng sau lưng Vạn Sĩ Thanh?
- Không cần hỏi nhiều !
Hàn Huyền Xương trầm giọng nói:
- Tiền phương hiện nay đã có Nhị bá, con …không cần nghĩ nhiều!
Hàn Mạc bỗng đứng lên, nhìn cha, giọng nói lạnh như băng:
- Vậy cha có biết, bốn ngàn tướng sĩ, vì bị bán đứng, đã phơi xác nơi đất khách tha hương không… Hài nhi từng thề với bọn họ, nhất định điều tra bằng được người đứng sau vụ này, để báo thù rửa hận!
- Báo thù rửa hận?
Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:
- Làm sao báo thù? Làm sao rửa hận?
- Hài nhi muốn biết kẻ đứng sau Vạn Sĩ Thanh!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Hài nhi muốn hỏi cha một chuyện, xin cha hãy nói thật cho hài nhi biết, tên Vạn Sĩ Thanh đó… có phải có quan hệ với Hàn gia ta?
- Ngươi đang nói bậy bạ gì chứ?
Hàn Huyền Xương trở nên biến sắc, ông nói:
- Sao hắn có thể có quan hệ gì với Hàn gia ta được chứ?
Hàn Mạc trông thấy vẻ kích động của Hàn Huyền Xương, lại càng gằn giọng hỏi tới:
- Tại sao cha không muốn nói ra sự thật? Cha có khổ tâm gì sao?
Dường như Hàn Mạc cũng có chút kích động, hắn tiến về trước, hai tay đặt lên mặt bàn nói:
- Cha, có người muốn hại chết con trai của người, sao người không đem chân tướng sự việc nói cho hài nhi biết? Cha nên biết rằng, nếu không phải hài nhi phúc lớn mạng lớn, thì hôm nay chỉ e đến hài cốt của hài nhi cha cũng không gặp được?
Từng thớ thịt trên người Hàn Huyền Xương như đang co giật lại, ông thở dài, dựa lưng vào ghế, rồi từ từ nói:
- Nghe lời cha, chuyện đó đã qua rồi, bắt đầu từ hôm nay, con không còn gặp nguy hiểm nữa rồi, sau này có cha bảo vệ con…!
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
- Cha, con đã biết rồi!
- Con biết cái gì?
- Cha khó xử như vậy, chỉ có thể lí giải điều hài nhi nghĩ không sai chút nào.
Hàn Mạc chậm rãi trở về chỗ ngồi, hắn dựa lưng vào ghế, rồi thản nhiên nói:
- Ý cha là muốn con dừng tay?
- Con không cần nghĩ ngợi lung tung, chuyện này tuyệt đối không như những gì con đang nghĩ.
Hàn Huyền Xương nghiêm mặt nói.
Hai tay Hàn Mạc áp sát trước ngực, hắn chăm chăm nhìn cha của mình rồi từ từ nói:
- Cha, gần đây hài nhi có đọc một quyển sách y, trong sách có ghi lại một loài hoa lạ sống ở trung thổ, gọi là “Hút máu nhân đà la!”
- “Hút máu nhân đà la”
Hàn Huyền Xương nhíu mày, không hiểu vì sao trong lúc này Hàn Mạc lại nói đến vấn đề xa vời này.
- Đúng!
Hàn Mạc gật đầu, giải thích nói:
- Loài hoa này sau khi mọc mầm, chỉ cần có mưa và ánh nắng mặt trời, là có thể trưởng thành, ba năm sau đã cao bằng đầu người, kết nụ nở hoa, rồi nở thành ba đóa hoa đà la có màu đỏ như máu!
Hàn Huyền Xương tựa lưng vào ghế, biết bỗng nhiên Hàn Mạc nói chuyện này, nhất định phải có nguyên nhân, nên cố lắng nghe hết câu chuyện.
- Loài hoa này trước khi nở rộ, giữa ba đóa hoa nhân sẽ được nối với nhau bằng một nhành hoa, chỉ cần một đóa có đồ ăn, thì có thể thông qua nhành hoa này, mà nuôi sống hai đóa hoa kia, cho đến khi cả ba đóa hoàn toàn nở rộ, màu hoa thẫm như màu máu, nên người đời gọi chúng là “Tam huyết hoa”!
- Nhưng sau khi “Tam huyết hoa” hoàn toàn nở rộ, cũng là lúc tàn khốc nhất!
Hai tay Hàn Mạc bóp chặt lại, bàn tay nổi gân xanh, giọng nói càng trầm hơn nữa, hắn nói:
- Vì thức ăn mà rễ hoa cung cấp cho “Hút máu nhân đà la”, chỉ đủ để nuôi sống một đóa, mỗi khi “Tam huyết hoa” phát triển đến một thời kì nhất định, thì nhành hoa từng vận chuyển thức ăn cho bọn chúng bỗng trở thành cộng dây thừng giết chết chính chúng.
Dường như Hàn Huyền Xương đã hiểu ra chuyện gì đó, khuôn mặt bỗng trở nên khó coi hẳn ra.
- Chính đóa hoa ngày trước từng thông qua nhành hoa để đem thức ăn đến cho hai đóa còn lại, thì bây giờ cũng thông qua nhành hoa đó hút lại thức ăn của hai đóa hoa kia.
Vẻ mặt Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Cho đến khi hai đóa hoa kia bị hút sạch thức ăn, mà héo rũ đi, thì đóa hoa này mới tiếp tục sinh sôi nảy nở, lúc này mới chính thức trở thành một đóa “Nhân đà la huyết hoa!”
- Co muốn nói chuyện gì?
Hàn Huyền Xương nghiêm nghị nói:
- Mạc nhi, con.. sao con lại có ý nghĩ như vậy?
Lúc này vẻ mặt Hàn Mạc lại trở nên thản nhiên, hắn bình tĩnh nói:
- Haài nhi chỉ không muốn cha con chúng ta trở thành hai đóa hoa bị hút sạch thức ăn mà thôi!
Hàn Huyền Xương nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.
- Người trong cung kia đã băng hà.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Thánh chỉ truyền triệu hài nhi từ Tây Bắc trở về, đó… chỉ là ngụy tạo!
- Bộp!
Một tiếng lớn vang lên, bàn tay Hàn Huyền Xương đã đập mạnh lên bàn, ông lớn tiếng quát:
- Hàn Mạc, ngươi đang nói xằng bậy gì chứ?
- Hài nhi không nói bậy.
Hàn Mạc ưỡn ngực, tỏ vẻ cương quyết nhìn cha nói:
- Cha, chúng ta đều là con cháu của Hàn gia, có những chuyện chúng ta cần biết, nhưng đến tận hôm nay cũng không hề hay biết, hài nhi… rất không thích cái cảm giác này, hơn nữa trong tình cảnh này hài nhi cũng rất lo lắng.
- Chuyện gì cần biết chứ? Ngươi muốn biết chuyện gì?
Toàn thân Hàn Huyền Xương run lẩy bẩy, giọng nói cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Hàn Mạc gằn từng chữ nói:
- Hài nhi muốn biết, tại sao đúng lúc này, lại có một đạo Thánh chỉ kì lạ như vậy truyền đến tiền tuyến, lâm trận điều tướng? Hài nhi muốn biết, vì sao đại ca rời khỏi Trung Nghĩa doanh, lại ngàn dặm xa xôi ra tận tiền tuyến? Hài nhi muốn biết, lúc tiến vào Nam Dương quận tập kích Tư Mã Hạo Nguyệt, chuyện cơ mật thế này tại sao có thể bị tiết lộ? Hài nhi còn muốn biết, Hàn tộc ta sắp tới sẽ chuẩn bị đi theo con đường nào?