Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 11: Trân Châu Ốc Biển (2)

Thương ThanhTừ trái lại không để ý.

 

“Không sao, vậy thì tùy tiện tán gẫu được rồi.” Hắn rốt cục mở miệng nói một câu hoàn chỉnh, vẫn có chút cảm giác vừa tỉnh ngủ, nói kiểu khác, là cuống họng còn chưa mở ra hết.

 

May mắn là thế, thanh âm cũng thật hơn không ít.

 

Là một người hát cổ phong, cô đối với cổ phong có tính hình tượng hoàn toàn không có sức chống cự.

 

Nếu trở lại hiện đại…… ừm, còn có thể hơi bình tĩnh chút.

 

Cô trả lời: “Được, đại nhân.”

 

Sau đó……… không biết tán gẫu gì nữa.

 

Cố Thanh chưa từng trộn giới, ở thế giới 2D trừ huynh đệ tỷ muội trong xã đoàn của mình, còn lại là ngẫu nhiên bị người ta dụ dỗ, đi hát vài bài người ta viết sẵn. Lúc trước sở dĩ chọn làm ca sĩ hát cover cổ phong, không làm CV là vì ca sĩ không cần trộn giới, tự mình học cách làm hậu kỳ là có thể tự chơi tự vui. Nhưng nếu là CV thì không thể một mình diễn với mình a?

 

Nên rất nhiều CV đều có đài wechat của mình, thoải mái ứng phó tất cả.

 

Ca sĩ biết ăn nói rất ít.

 

Cố Thanh tựa vào sô pha, cân nhắc nửa ngày, tán gẫu chủ đề gì với đại nhân mới thích hợp.

 

“Đại nhân không bận sao?”

 

“Ừ, đang nghỉ ngơi.”

 

“Vậy… đại nhân bình thường được nghỉ sẽ làm gì?”

 

“Ngủ,” Thương Thanh Từ thoáng tạm dừng, “Hoặc sẽ đến phòng ghi âm.”

 

Nên…… Đầu Bài thật sự đúng như tin đồn, có nghề chính vô cùng bận rộn? Phối âm thương nghiệp cũng chỉ là…. nghề ph

 

ụ.

 

Kính ngưỡng của Cố Thanh đối với Đàu Bài, lại nhiều thêm vài phần.

 

“Đại nhân hôm nay cũng sẽ đến phòng ghi âm sao?”

 

“Ừ.”

 

“Cũng là trò chơi phối âm sao?”

 

Trò chơi online là thường liên kết các giới nhất, mặc kệ là viết ca khúc hay là CV, bao gồm ca sĩ cổ phong danh tiếng cũng thường được mời đi hát ca khúc chủ đề. Cô nhớ rõ, hình nhưng gần đây mới ra một trò chơi, ba giới hợp tác, viết ca khúc trợ trận, CV và ca sĩ cổ phong làm tuyên truyền.

 

“Ừ.”

 

“Vậy à….. Đại nhân đã ba năm không tham gia ngày kỷ niệm thành lập của Hoàn Mỹ, sao năm nay lại tham gia vậy?”

 

“Năm nay vừa đúng kỷ niệm mười năm.” Thương Thanh Từ thoáng trầm ngâm, “Kỷ niệm mười năm của Hoàn Mỹ, “Anh không có khả năng trốn lắm.”

 

Khó trách lần này hắn có thể xuất hiện, kỷ niệm mười năm là ngày lớn.

 

“Cũng đúng…. vậy, đại nhân sau này còn làm việc như cũ sao?”

 

“Không,” Hắn trả lời đơn giản, “Lần này kỷ niệm mười năm xong, sẽ hoàn toàn đóng tuyến trên internet.”

 

“……….. thật đáng tiếc.”

 

Mấy năm trước Thương Thanh Từ đã không nhận mới, không làm kịch, không làm biểu diễn riêng sinh nhật. Vài năm nay, tất cả các tác phẩm đều xuất xứ từ studio, toàn bộ là phối âm thương nghiệp…… Bất quá, dù lúc trước hắn còn phối âm internet, cũng không lồng tiếng được mấy bộ, bằng hữu cũng là mấy vị cấp bậc nguyên lão, từ thời phối âm internet còn chưa lưu hành.

 

Người không quen, hoàn toàn không quen, người quen thuộc, đều là bạn tốt…….

 

Không có bát quái.

 

Hay nên nói, không ai biết gì để đi bát quái hắn.

 

Kết quả trực tiếp là, Cố Thanh không tìm được đề tài tán gẫu, cô hiểu rõ Thương Thanh Từ, hắn đã phối âm bao nhiêu vở diễn, thậm chí mỗi lời kịch kinh điển đều có thể tụng ra. Nhưng…. cô cũng không hiểu hắn, là một người chân thật, hắn ở thành phố nào, làm nghề gì, thậm chí là đã đi làm hay còn đi học, cô hoàn toàn không biết gì cả.

 

Cô cố gắng suy nghĩ câu hỏi kế tiếp.

 

“Em tán gẫu, rất giống đang thăm hỏi.” Thương Thanh Từ rất thiện ý uốn nắn cô.

 

(⊙o⊙)…. Hình như đúng vậy.

 

Cố Thanh thở ra một hơi, thành thật nói: “Kỳ thật em không biết đại nhân thích nói chuyện gì……”

 

“Anh đã không online lâu rồi, coi như bạn bè bên ngoài đi, tùy tiện trò chuyện là được.”

 

“Ừm…… vậy….. đại nhân đã ăn cơm chưa?”

 

Được rồi, vấn đề đời thực càng không có dinh dưỡng.

 

Ai tới nói cô biết, hai người hoàn toàn quen biết trên mạng, phải trò chuyện kiểu đời thực thế nào?

 

Cô vô ý lơ đãng, từ từ nhớ ra, ước nguyện ban đầu mà mình tìm ThươngThanh Từ: “Đúng rồi, đại nhân, em nhớ ra chuyện em định tìm anh……….”

 

Giọng Thương Thanh Từ có ý cười: “Thật không dễ…. nói đi.”

 

“Là em cảm thấy, có thể vì đại nhân hỗ trợ mà em tranh thủ được.. mấy cơ hội cùng các vị đại nhân hát cover, có thể trên mạng sẽ có vài.. đồn đãi không tốt,” Cố Thanh đứng ở góc độ người ủng hộ Thương Thanh Từ, rất chân thành nói với hắn, “Kỳ thật từ lúc bắt đầu, mong ước của em rất đơn giản, có thể cùng các vị đại nhân hợp tác… hẳn là điều mỗi tiểu trong suốt đều theo đuổi. Nhưng em sợ, mang đến ảnh hưởng không tốt cho đại nhân.”

 

“Ừ. Ví dụ như?”

 

“Ví dụ như….. mất fan? Ví dụ như…. bát quái bay đầy trời?”

 

“Ừ.”

 

………..

 

Đầu Bài hình như…… không để ý lắm?

 

Một lát sau, Thương Thanh Từ gửi đến một đoạn ghi âm hơi dài: “Nếu những lời trên internet khiến em không vui, tắt máy tính, nó chẳng là gì cả. Làm một diễn viên lồng tiếng, thứ duy nhất đáng giá để ý, chỉ có tác phẩm của mình. Trừ tác phẩm của mình ra, người khác nói gì, không liên quan đến anh.”

 

Giải thích như vậy…… lập tức khiến cô cảm thấy, mình thật trẻ con, thế mà lại đem chuyện trên internet xem như thật, còn sợ ảnh hưởng không tốt tới hắn………..

 

(⊙o⊙)…….. không hổ là Thương Thanh Từ đại nhân.

 

Bất quá…. sao lại thành đại nhân an ủi mình rồi?

 

Đầu Bài lại gửi đến một tin, giọng nói mang theo vui đùa hỏi cô: “Câu trả lời của anh, có vừa lòng không?”

 

“Vâng……..”

 

“Như vậy, Thanh Thanh,” giọng Thương Thanh Từ mang ý cười, thanh âm trầm thấp: “Không phải em thiếu anh cái gì đó sao?”

 

(⊙o⊙)….. Có sao?

 

Ế….. hình như có thật……….

 

“Đại nhân…. muốn nghe cái gì?” May là buổi chiều, trong nhà không có ai.

 

“Anh nghe Tuyệt Mỹ nói, em biết chơi nhạc cụ?”

 

Tuyệt Mỹ? Vậy nhất định là Canh Tiểu Hạnh nói…….

 

“Biết một chút, lúc nhỏ học đàn dương cầm, sau này vì bản thân thích cổ phong ca, nên tự học đàn tranh và tiêu.” Cố Thanh đoán ra ý của Thương Thanh Từ, “Đại nhân muốn nghe em vừa đàn vừa hát?”

 

“Nếu em thấy tiện.”

 

Tiện thì tiện thật…….. chỉ là sợ phát huy không tốt.

 

Cố Thanh do dự vài giây, vẫn đồng ý. Cô đem laptop của mình ra, đặt mic cạnh đàn dương cầm, hơi thanh giọng, đeo tai nghe. Đánh chữ trên wechat cho Thương Thanh Từ: Em ok rồi, đại nhân đến phòng của em đi.

 

Cô còn chưa kịp gửi phòng nào, Thương Thanh Từ đã vào rồi……….

 

Không ngờ chỉ tới qua một lần, Đầu Bài đại nhân vẫn còn nhớ rõ.

 

Cài mật mã cho phòng, cô lúc này mới thanh giọng: “Đại nhân muốn nghe bài nào?”

 

Thanh âm của Thương Thanh Từ theo tai nghe truyền đến: “Em quen gì thì hát đó là được rồi.”

 

“Vâng……. vậy hát bài lúc em thi vào xã đoàn đi.” Cố Thanh nhớ lúc đó cũng là tự đàn tự hát, nên bài này nhớ rất rõ, không cần nhạc phổ, “Có chút khẩn trương, có thể sẽ đàn sai….”

 

Nhớ lại một chút, cô bắt đầu đàn nhạc dạo.

 

Nhạc đệm dương cầm cho cổ phong ca không xem trọng kỹ xảo, chỉ cần đơn giản, trong trẻo là tốt rồi.

 

Quan trọng nhất là xem giọng hát của ca sĩ thế nào.

 

Nhạc dạo chấm dứt, Cố Thanh hát:

 

“Bão cát tràn lan, nhiễu loạn thanh thiên, lòng son chiếu minh nguyệt.

 

Nhìn xa ngoài thành, binh khí chạm nhau, lại một kiếp phù du.

 

Quân Vương độc giữ hoàng cung đã không còn uy nghiêm ngày trước, lúc này ai đang nghẹn ngào.

 

Cố nhân vẫn luôn đứng trước mặt Quân, không hỏi cũng không oán.

 

………

 

Cố nhân, tóc đã nhuốm bạc, phong trần che phủ, không dám xa xỉ mong quay lại.

 

Chỉ mong Quân Vương có thể thu chiến đài, đầu rơi không đổi được.

 

Bức tường thành cuối cùng bị phá vỡ, trên cao nhìn xuống, một biển khói lửa,

 

Bất lực, thi thể đầy đất, lòng cố nhân đã xa.

 

…….”

 

Cô vừa đàn vừa hát, không chú ý được.

 

Hình như loáng thoáng nghe được Thương Thanh Từ cười, nói ra tên bài hát: “Cố nhân thán”

back top