Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 15: Trân Châu Ốc Biển (6)

Rất nhanh, tin nhắn riêng lại nhấp nháy.

 

Thương Thanh Từ: Ra bếp, tìm dầu mè, nhấp cổ họng, sáng mai sẽ thoải mái hơn.

 

Cố Thanh: A? Hiệu nghiệm sao?

 

Thương Thanh Từ: Ừ.

 

Cố Thanh: *gật đầu* em lập tức đi.

 

Đối với cô, giọng hát thật sự là trọng yếu hạng nhất.

 

Tuy thỉnh thoảng giả giọng nam hát một hai bài, vẫn chưa dẫn đến hậu quả nghiêm trọng gì. Bất quá nếu là đề nghị của Đàu Bài, tuyệt đối! Nhất định! Hiệu nghiệm! Cô mò đến phòng bếp, vì đã khuya rồi, không dám bật đèn, cứ thế nương theo ánh trăng mò mẫm chai dầu vừng, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi dầu mè nồng đậm, len lén nhấp một ngụm.

 

Cha mẹ…… đừng ghét bỏ con…….

 

Hành động xong, cô thấy trên bàn bày một mâm đồ ăn, cô nhoài người về phía đó nhìn một lát, rất nhanh đoán được trưa mai ăn gì, cảm thấy mỹ mãn trở về phòng.

 

Sau khi về phòng, còn thành thật báo cáo cho Thương Thanh Từ: Đại nhân, em uống xong rồi.

 

Thương Thanh Từ: *cười*

 

Bây giờ cô đúng là miệng đầy mùi dầu mè, mùi ngấy chết người.

 

Nghĩ đến mấy khoản nợ trong hòm thư, cô chợt do dự, muốn thuận theo ca khúc viết lời ra, hao phí không ít thời gian, còn phải dành thời gian lúc giọng hát tốt để ghi âm……. T T rốt cục là thời điểm gì thế, thế nhưng có đến bốn mươi mấy bài hát, vậy phải trả nợ đến nghỉ đông năm sau sao?

 

Thương Thanh Từ: Đánh chữ hơi mệt, em có tiện lên qq chat thoại không?

 

Cô đang làm công tác thống kê trong đầu, mình sẽ có bao nhiêu bài cần ghi âm, cứ thế b

 

ị một dòng chữ này…….. gõ trúng tim. Thời gian tuy trễ, nhưng phòng cách âm tốt, nói chuyện hoàn toàn không có vấn đề…….. Huống chi từ lúc vào giới cổ phong, ba mẹ cũng quen việc cô hay ghi âm lúc nửa đêm.

 

Nhưng………..

 

Cố Thanh nhìn dòng chữ kia, có chút thở không nổi.

 

Sau yy và wechat…….. Cô lại sắp có qq của Thương Thanh Từ đại nhân?

 

Bỗng dưng có cảm giác, thế giới này bắt đầu trở nên huyền diệu không thể lý giải được………

 

Ngay khi cô nhìn chằm chằm vào màn hình, hơi xuất thần, Thương Thanh Từ đã gửi qua một dãy số qq.

 

Cô thở ra một hơi, nhanh chóng thêm qq, đội tai nghe của mình, không hiểu sao tim bắt đầu gia tốc kịch liệt.

 

Cảm giác hoàn toàn khác với trên yy đó……

 

Trong phòng yy, dù chỉ có hai người cũng như là trên đài giữa công chúng, nhưng chat thoại trên qq chỉ có 1vs1, cảm thấy càng riêng tư hơn…….. Huống chi, trên yy, cho tới giờ cô đều hát xong là bỏ chạy, chưa bao giờ nói chuyện phiếm……….

 

Tóm lại, chính là khiến người t vô cùng khẩn trương.

 

Như đang chờ, điện thoại cá nhân của Thương Thanh Từ.

 

Hắn nhanh chóng chấp nhận.

 

Sau đó, gửi qua lời mời chat thoại.

 

Cố Thanh nhận, càng thêm khẩn trương.

 

Bình thường wechat…… đều là thay phiên gửi tin thoại, hoàn toàn khác với đối thoại như bây giờ.

 

“Có đó không?” Thương Thanh Từ bỗng gọi cô.

 

“A?” Cố Thanh nhẹ tay đè mic, điều chỉnh vị trí, “Đại nhân, em có đây.”

 

“Tiếp tục nói đi.”

 

A?

 

( ⊙ o ⊙)……… Tiếp tục nói cái gì…..

 

“Ack…. Vừa rồi em đi uống dầu mè……” Cô khinh bỉ chính mình, hoàn toàn không có đề tài, “Đại nhân bây giờ hết mệt rồi?”

 

Thương Thanh Từ thản nhiên ừ một tiếng: “Vừa tỉnh ngủ, đang tìm đồ ăn.”

 

Thanh âm rõ ràng như thế, giống như người ngay trước mặt.

 

Cố Thanh yên lặng tiếp tục khinh bỉ chính mình……… mình cứ như lần đầu tiên chat thoại không bằng………

 

Lại im lặng.

 

Đây không phải wechat, im lặng rất xấu hổ đó biết không T T

 

“Em rất thích ăn,” Cố Thanh vội vã lên baike tìm, tìm ra rồi, chậm rãi xem, tiêu hóa thành ngôn ngữ của mình, “Cắt thịt ốc biển thành phiến mỏng, rửa nước ấm, đồng thời dùng nước sôi trụng chín cải, nấm nameko đặt trong bát nước dùng. Sau đó băm hành gừng, thêm rượu gia vị và nước, hòa thành nước hành gừng.

 

Tiếp theo chuẩn bị ‘trân châu’, thật ra trân châu là thịt gà. Băm nhuyễn thịt gà, cho lòng trắng trứng và thịt mỡ, trộn đều, sau đó là có thể vo thành viên đường kính khoảng một centimet. Đun nước sôi, dùng lửa nhỏ luộc chín viên gà, thêm dầu mè và bột ngọt, bột tiêu, cuối cùng tranh thủ lúc còn nóng đổ hết vào trong bát nước dùng… ừm, vậy là ăn được rồi…..”

 

Cô nói xong.

 

Rõ ràng nghe tiếng Thương Thanh Từ bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ừ, anh biết, món nổi tiếng của Sơn Đông.”

 

…….. Được rồi, không sao…… coi như mình học được một món……..

 

Thương Thanh Từ hơi thở dài.

 

Sau đó….. lời ít ý nhiều nói với cô: “Hình như, anh càng đói bụng.”

 

Rõ ràng là nói rất tùy ý.

 

Trời a…….. cảm giác áy náy vạn phần này là gì a………..

 

“Đại nhân, em sai rồi.” Cố Thanh phi thường áy náy, thành khẩn nói trước tai nghe, “Em…. hát một bài coi như bồi thường nha?”

 

Dường như việc duy nhất cô biết làm, thứ duy nhất Thương Thanh Từ thích, là giọng hát của cô?

 

“Được.” Hắn cười.

 

Cố Thanh yên lặng nhắm mắt.

 

Nửa đêm, cùng chất giọng mình thích nhất chat thoại…..

 

Thật sự sẽ bỏ mình mất……

 

Cô mở dữ liệu của mình ra, chậm rãi thận trọng tìm, rốt cục tìm được một bài tương đối chậm.

 

Khẽ thanh giọng, hình như dễ chịu hơn nhiều rồi.

 

Bài này hát không tốn công, nghe…. có thể rất dễ chịu.

 

Cô mở BGM (nhạc nền), giai điệu như có như không chậm rãi vang lên. Cô ngâm theo khúc nhạc dạo, nhẹ giọng bắt đầu hát:

 

“Thiếp đem ngàn sầu ủ thành rượu biệt ly,

 

Nửa đêm ẩm, mưa lất phất trên đầu núi,

 

Chuyện xưa thế tục như bóng với hình lưu lại một khúc,

 

Nếu thành tiên, vì sao không muốn buông tay……..

 

Mái hiên chàng từng ở nay đã ướt đẫm sương mai,

 

Cùng với sắc mực hòa vào cuối thu xa xôi,

 

Ánh nến lung lay người tự giễu thân như lục bình trôi về phía đông,

 

Gọi trăng sáng, hòa tan ánh chiều tà nhàn nhạt sầu…..”

 

Đây là bài hát cô rất thích, hát vô cùng thành thạo.

 

Không cần xem ca từ liên tục cũng có thể hát một mạch đến hết.

 

Thương Thanh Từ dường như rất quen thuộc với bài này, nghe ra là 《Tái phong minh nguyệt chiếu cửu châu》, lúc nhạc dạo đã nói ra tên bài hát, còn chậm rãi nói với cô: “Ca từ của bài này như thơ, anh cũng rất thích.”

 

Thanh âm từ tính như vậy, kèm theo nhạc dạo……

 

Cố Thanh nghe đến xuất thần, suýt nữa quên hát phần sau….

 

May mà tinh thần chuyên nghiệp khôi phục đúng lúc, hát hết được bài.

 

Vì thời gian quá muộn, cô hát xong, Đầu Bài liền bảo, cô cần đi ngủ rồi.

 

Cố Thanh hơi tiếc rẻ, bất quá vẫn rất nghe lời tắt qq và máy tính, leo lên giường. Bọc mình trong chăn, đầu vẫn nghĩ về cuộc chat thoại như điện thoại riêng của Đầu Bài kia. Vì thế……. bây giờ cô thuộc hàng vô cùng hạnh phúc, trừ điện thoại di động, đã có được tất cả cách liên hệ với Đàu Bài?

 

Cô có chút không tin nổi……..

 

Cô thiếp đi trong cảm giác lâng lâng như thế.

 

Hôm sau tỉnh lại, đã là giữa trưa mười một giờ.

 

Còn hai ngày nữa, đếm ngược đến lễ khai giảng.

 

Cô mơ mơ màng màng ngồi trên giường, nghe tiếng phòng bếp nấu cơm. Nhanh chóng rửa mặt, thuận tay mở máy tính, vừa vào weibo lại thấy bản thân lại mạc danh kỳ diệu bị @ mấy chục lần.

 

Đầu tiên là kinh hãi, nhìn số lượng này….. ừm…. hẳn không phải là fan của Đàu Bài………

 

Sắp thành tâm bệnh luôn rồi.

 

╮(╯▽╰)╭

 

Cô mở ra xem, không ngờ…….

 

“Ta, ta, ta, ta, hôm nay là ngày đầu tiên thực tập ở phòng ghi âm a, ngày đầu tiên a! Vậy mà lại thấy được nam thân @Thương Thanh Từ của ta! Nam thần yên tâm, ta đáp ứng ngài, ta thề! Tuyệt không lộ ảnh hay tin tức gì của ngài! #Nhưng là ta không thể không nói thật, nam thần ngài thật sự rất! Soái! Có biết không!!!! T T, Thanh Thanh Mạn…. ta……. ghen tị…… ngươi!!!

back top