Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 29: Cá Chiên Giòn Sốt Cay (7)

Ta và nàng…………

 

Ta và nàng…………

 

…………

 

Hoàn toàn do lời mở màn này, cô căn bản không nghe được Đầu Bài hát như thế nào, mà hòa âm của mình cũng không phải là hoàn mỹ gì…. may mắn, may mắn, lần này Đầu Bài đã khóa chức năng trả lời.

 

Cô nằm nghiêng trên giường, nghe lại lần nữa.

 

Đoán chừng do cả ngày bị trêu đùa nhiều lắm rồi….. Cô thế như không còn quẫn bách như ban đầu, chỉ cảm thấy có chút vi diệu.

 

Cô nhìn di động, ma xui quỷ khiến mở phần trả lời trên bài post.

 

Chuyển phát vẫn tăng theo mỗi giây, tin nhắn lại chỉ có bạn bè quen biết của hắn, nhất là những người nghe hôm ghi âm bài hát kia, từ Phong Nhã Tụng, Đậu Đậu Bã Đậu đến Wwwwk và Phỉ Thiếu, toàn bộ đều khinh thường hỏi: Thượng da đã nói đâu rồi?

 

Chỉ có một lời nhắn lại rất kỳ lạ, rất bắt mắt.

 

Là đại thần ở ẩn đã lâu, Linh Lung Dịch Thấu: Hm? Hòa âm này, là Thanh Thanh Mạn?

 

Một trong những đại thần đệ nhất trong lòng đa số fan cổ phong,vậy mà nhận ra thanh âm của mình? Cố Thanh hơi bất ngờ, nhưng nghĩ đến các loại chuyện xấu mất tiết tháo trong một tháng gần đây…… Được rồi, đoán cũng đoán được là ai. Khi cô đang tìm nguyên nhân hợp lý, đã có người trả lời cho Linh Lung Dịch Thấu: Ừ, Thanh Thanh, mà tiểu Lung Tử ngươi, cả vạn năm không lên weibo rồi, sao lại nhận ra nữ diễn viên tai tiếng nhất tháng của chúng ta thế?

 

Linh Lung Dịch Thấu: Ừm, thật ra….. Mình biết cô ấy từ sớm rồi.

 

Sau đó…….

 

Không còn đối thoại nào nữa.

 

Cố Thanh bị

 

lời của Linh Lung Dịch Thấu khiến cho cả người không yên, Linh Lung Dịch Thấu trong giới cổ phong đã năm sáu năm, cô mới vào giới không lâu, bắt đầu cũng vì bạn học nhờ biên khúc nên cô mới có chút hiểu biết về giới cổ phong. Do hai năm trước học tập bận rộn, cô thường chỉ nhận bài hát, trực tiếp biên khúc, ngẫu nhiên cũng ôm cả soạn lẫn biên khúc…… Nhưng đoạn thời gian đó cô còn chưa đăng ký weibo, nhiều nhất là khi ca sĩ phát bài hát sẽ đề tên người soạn và biên khúc thôi. Sau này nhờ năm tư được lên thẳng nghiên cứu sinh, có thời gian rảnh mới tùy tiện thi vào một xã đoàn làm ca sĩ……

 

Cho nên….. cô chưa từng thành danh, an tâm làm một tiểu trong suốt, biên khúc, ca hát là tốt rồi.

 

Giới online thường xuyên bị người ta bàn tán đồn đãi, đại khái trong mấy giới: phim truyền hình (phối âm trên internet), cổ phong, họa sĩ, văn nhân, Cosplay, đa số những người ở lâu rồi đều tham gia vài giới, ví dụ như Đậu Đậu Bã Đậu là đại thần giới phim truyện và cổ phong, Linh Lung Dịch Thấu nổi trong giới họa sĩ và cổ phong…. Không giống cô, chỉ đơn thuần làm cổ phong ca, nên cá nhân cô vẫn rất bội phục Linh Lung Dịch Thấu đa tài đa nghệ.

 

Hình như………

 

Lúc trước Đầu Bài hỏi cô cover bài Kiếm rít thích đội hình nào nhất, cô đã nhắc đến Linh Lung Dịch Thấu.

 

Hình như………

 

Khi đó Đậu Đậu Bã Đậu có nói, Linh Lung Dịch Thấu đối với Đầu Bài dường như….. có tình ý?

 

Hơn nữa mỗi lần có bài mới đều @Thương Thanh Từ……..

 

Cố Thanh cầm di động, ở trên giường lật người lại, ngửa mặt nhìn trần nhà, bỗng nhiên có cảm giác thật vi diệu. Một chút tò mò, một chút suy đoán, thêm một chút chút…. không tự nhiên. Cô mở weibo của Đàu Bài, phát hiện Linh Lung Dịch Thấu không trả lời nữa, Đầu Bài set cấm trả lời…… Nên cô ấy là bạn tốt của Đàu Bài?

 

Một là đầu bảng giới lồng tiếng thương mại, một là ca sĩ sớm được phong thần trong giới cổ phong……..

 

Cố Thanh nhìn điện thoại, cảm thấy bản thân mình càng lúc càng nghĩ nhiều, hỏa tốc rời khỏi weibo, thở ra một hơi. Cô đói bụng, mò xuống bếp làm một ly yến mạch, cầm bánh mì chà bông về phòng, lại thấy weibo của mình có tin nhắn riêng.

 

Mở ra.

 

Không ngờ….. là Linh Lung Dịch Thấu: thật có lỗi, mạo muội đến, gần đây chị muốn làm một album, không biết em có thời gian để biên khúc không?

 

Cố Thanh vừa xé túi gói của bánh mì, lập tức ngây ngẩn cả người.

 

Album thương mại? Làm biên khúc?

 

Cô nổi danh tới mức này từ lúc nào vậy……..

 

Hay là……. nhờ Đầu Bài chăng?

 

Cô đoán lung tung, cắn một miếng bánh mì.

 

Chưa kịp trả lời, Linh Lung Dịch Thấu lại bồi thêm một câu: 2500 đồng[1] một bài, chị trả cho các biên khúc đều là giá này, em thấy được không?

 

…………….

 

…………….

 

Cố Thanh đặt tay lên bàn phím, nhanh chóng đánh chữ: ^^ vô cùng vui vẻ khi được chị coi trọng……. Bất quá em rất ít khi soạn khúc, bình thường chỉ biên khúc thôi…. sợ thiếu kinh nghiệm…….

 

Linh Lung Dịch Thấu: Chị đã nghe tất cả những bài em làm, rất thích.

 

Cố Thanh: …….. Thế này đi, chị nói em biết trước, bình thường chị thích phong cách gì, em suy nghĩ thử……

 

T.T sao lại có cảm giác mình đang làm kiêu thế này.

 

Kỳ thật không phải a, mỗi người soạn và biên khúc, điền từ trang trí, hậu kỳ… đều muốn hợp tác với ca sĩ nổi tiếng. Dù sao tác phẩm của mình được người ưu tú hát là viên mãn nhất rồi…….. Nhưng cô thật sự chưa tới trình độ đó, có thể khiến Linh Lung Dịch Thấu đích thân đến mời, hơn nữa còn là album thương mại……

 

Linh Lung Dịch Thấy: 《Tế dạ trà》và《Thiên Thiên》, nghe qua chưa?

 

Cố Thanh: Vâng.

 

Bên kia im lặng rồi.

 

Cố Thanh suy nghĩ một lát, tự hỏi chính mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này hay không.

 

Đối thoại bên này còn chưa dứt, Canh Tiểu Hạnh biến mất cả ngày nay bỗng nhiên gửi tin nhắn riêng đến: xin nói chuyện phiếm.

 

Cố Thanh trả lời Canh Tiểu Hạnh: Đợi chút.

 

Cô chuyển sang khung thoại của Linh Lung Dịch Thấy, trả lời cô ấy: Ngày mai em trả lời chị, được không ^^

 

Linh Lung Dịch Thấu: Được.

 

Như vậy…. kết thúc đối thoại với Linh Lung Dịch Thấu.

 

Bên Canh Tiểu Hạnh đã gửi qua một câu hỏi: Cậu nói xem, nếu một cô gái và một chàng trai quen biết lâu rồi, chàng trai không hề đề nghị cô gái cho xem ảnh chụp, video webcam này nọ…. có phải hắn không có ý gì với cô gái này không……..

 

Cố Thanh: …….. ╮(╯▽╰)╭ cậu nói thẳng, Tuyệt Mỹ Sát Ý chưa từng bảo cậu chat video, là được rồi…..

 

Canh Tiểu Hạnh: ……. Cậu chết đi, trả lời nhanh.

 

Cố Thanh: Mình cảm thấy…. không có gì không bình thường a…….

 

Canh Tiểu Hạnh: Vì sao a? Bây giờ người ta mới quen, không phải đều cho ảnh chụp, coi webcam sao……….

 

Cố Thanh: Trong giới dựa vào thanh âm để trao đổi, mọi người không quá chú ý diện mạo.

 

Canh Tiểu Hạnh: Vậy vạn nhất đối phương rất xấu thì sao?

 

Cố Thanh: Tuyệt Mỹ đại nhân rất đẹp trai…… Cậu trông cũng xinh mà…….

 

Canh Tiểu Hạnh: T.T Mình vẫn cảm thấy không bình thường a.

 

Cố Thanh: Giống như văn nhân và họa sĩ, cậu thích những người này không liên quan đến diện mạo đi? ╮(╯▽╰)╭ đối với CV và ca sĩ, bản thân từ đầu tới chân đều là thanh khống, cảm thấy thanh âm của đối phương tốt, diện mạo không nguy hại xã hội là đủ rồi….. Thường xuyên có người hẹn hò nửa năm đến một năm cũng chưa xem ảnh chụp, trò chuyện là đủ, đây là thế giới của thanh khống a ^^

 

Canh Tiểu Hạnh: Đúng nha…… Từ khi mình thích nghe giọng anh ấy, cũng cảm thấy không cần thiết xem mặt, kỳ thật…… là sợ hắn không thích diện mạo của mình a.

 

Cố Thanh trêu: Vậy cậu cứ gửi ảnh chụp qua, hỏi một chút: Quân thượng, ngài có vừa lòng với nhan sắc của nô tỳ không?

 

Canh Tiểu Hạnh gửi qua biểu cảm phun máu.

 

Cố Thanh gõ lên cái mặt cười, vô cùng lương thiện hiểu ý trấn an cô ấy: Gương mặt không quan trọng, quan trọng là … giọng dễ nghe không? Là thẳng hay cong? Và quan trọng nhất…. nhân phẩm danh tiếng thế nào? Mình khẳng định với cậu, Tuyệt Mỹ Sát Ý phi thường thẳng, tuyệt đối không cong, danh tiếng trong giới rất tốt *nắm tay* cố lên, bắt lấy đi ~

 

Canh Tiểu Hạnh: T.T ……..

 

Canh Tiểu Hạnh dường như nghĩ thông, không hỏi gì nữa.

 

Cố Thanh tiếp tục gặm bánh mì, uống một ngụm yến mạch, thật nóng…. Cô uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, suy nghĩ bay xa, lại luẩn quẩn chuyện Linh Lung Dịch Thấu mời soạn khúc, còn chưa kịp nghĩ sâu, Mạc Thanh Thành gọi điện thoại đến.

 

Ack……..

 

Một phút luống cuống, bị yến mạch làm phỏng lưỡi.

 

Cố Thanh nhận điện thoại, vẫn còn hít hà, giúp đầu lưỡi đỡ đau.

 

Đầu dây bên kia, Mạc Thanh Thành “Alô” trước, giọng trầm thấp: “Nghe xong rồi?”

 

“Vâng, vừa nghe xong…..”

 

“Vừa rồi quên hỏi em, sao khuya vậy rồi còn chưa ăn cơm?”

 

Cô nghiêng đầu, ngó đồng hồ treo trên vách tường, là tối rồi, đã tám giờ…….

 

“Hôm nay ba mẹ em không có nhà…. nhưng có để lại bánh mì cho em.”

 

“Đang ăn sao?”

 

“Vâng.” Cô thành thật đáp.

 

“Anh vừa thu thập xong,” Mạc Thanh Thành cười, “Vốn nghĩ muốn chờ em cùng ăn mấy món ngon, an ủi chính mình lễ tình nhân còn phải tăng ca.” Hắn nói rất đơn giản, nhưng có thể khiến người ta cảm thấy áy náy……..

 

“Lần sau đi,” Cô nghe có chút mềm lòng, “Lần sau…. nhất định cùng ăn với anh.”

 

“Ngày mai được không?”

 

( ⊙ o ⊙)……….

 

Mạc Thanh Thành hình như vừa uống ngụm nước, vừa suy nghĩ vừa nói: “Chiều mai anh đến phòng ghi âm, sẽ cùng bọn Phong Nhã Tụng ăn tối, hẹn địa điểm, anh tới đón em?”

 

Bọn Phong Nhã Tụng?

 

Vậy cũng đỡ….. ít nhất không phải hai người ở riêng. Bất quá…… phòng ghi âm và nhà cô ngược hướng, hoàn toàn không tiện đường, mình tự đi nhanh hơn.

 

“Được….. Anh cho em địa chỉ đi, em tự ngồi xe đi được rồi.” Cố Thanh bò dậy, mò cây bút trên bàn học.

 

“Cũng tốt, đợi anh xong việc trong phòng ghi âm có lẽ khá trễ.”

 

Mạc Thanh Thành thật sảng khoái nói địa chỉ.

 

Cô viết viết, chợt khựng lại.

 

Đây rõ ràng là……. địa chỉ nhà ở mà……

 

Chẳng lẽ không phải là nên cho địa chỉ tiệm cơm sao?!

 

“Đây là địa chỉ nhà anh,” Mạc Thanh Thành dường như vừa xé túi đồ ăn gì đó, bắt đầu ăn, giọng nói mơ hồ không rõ giải thích cho cô, “Anh và Tuyệt Mỹ ở cùng nhau.”

 

Khi hắn đang ăn gì đó, nói chuyện luôn rất chậm, như chú mèo lười nhác đang liếm móng vuốt liếc bạn, khiến người ta rối loạn kỳ lạ.

 

Không đúng…….

 

Trọng điểm không phải ở đó a T.T, Thanh Thanh Mạn………

 

( ⊙ o ⊙) ………..

 

Ngày mai cô phải đến nhà hắn…… ăn cơm, đây mới là trọng điểm của trọng điểm.

 

Ngay cả nhà bạn học cô cũng ít khi đến, qua nhà họ hàng cũng thấy gò bó, bây giờ lại muốn đến nhà một……. không đúng, là nhà của hai đại nam nhân? Cố Thanh tưởng tượng phòng của nam nhân sẽ ra sao, lập tức nhớ đến phòng của biểu ca, toàn bộ đều là đồ điện tử, các loại game xung quanh…….

 

Đàu Bài…….. hẳn không thế đâu?

 

Hẳn sẽ có thiết bị ghi âm chuyên nghiệp…….. còn có…… đồ ăn?

 

Sữa chua? Snack khoai?

 

Cô lúng túng a lúng túng, bỗng nhiên cảm thấy khi Đầu Bài đang ăn gì đó, mặc kệ là đối mặt hay điện thoại như bây giờ, thanh âm truyền tới đều có chút…. có chút… đáng yêu……

 

Che mặt a, suy nghĩ thật quỷ dị T.T

 

“Đồng ý rồi?” Mạc Thanh Thành xác nhận lại.

 

“Vâng…..” Cô nhìn dòng địa chỉ, đó là địa chỉ nhà của Đầu Bài và trưởng đoàn của Hoàn Mỹ, sao lại cảm thấy càng huyền diệu.

 

[1] đồng: đây là đồng nhân dân tệ.

back top